Ngay từ đầu trận, đám quái đã tung ra những đòn tấn công khủng khiếp kết hợp cùng một ma pháp diện rộng. Điều này đã hủy diệt nhuệ khí Liên Minh của đám lãnh chúa. Nhưng rồi, vì các đợt công kích tương tự tiếp theo không xuất hiện, chúng bắt đầu cho rằng đó chỉ là những “tuyệt kỹ dùng một lần” – như súng khai hỏa hay pháo hoa chỉ lóe sáng một chốc.
—À ừm, nếu hỏi thẳng mấy kẻ thi triển, Kurashi (Súng nổ) và Ikaruga (Pháo hoa), thì chúng sẽ vui vẻ đáp ứng bằng cách bắn liên hoàn không dứt. Chỉ tiếc lúc này hai kẻ đó còn mải uống rượu, vừa nhìn chiến trận vừa hò hét, cười cợt, chửi rủa, bình phẩm với dáng vẻ thỏa mãn vô cùng bận rộn.
Rồi, thay thế cho chúng, ma binh đã chực sẵn mấy ngày trên cao nguyên Aquira đồng loạt cất tiếng gầm xung trận mà xông lên.
Nhìn cảnh ấy, viên chỉ huy Liên minh Lãnh chúa kết luận rằng kẻ địch đã dốc hết át chủ bài, giờ chỉ còn giáp lá cà. Vì thế sĩ khí của bọn hắn bất ngờ được vực dậy, ánh sáng chiến thắng lóe lên trong mắt.
Quân lực còn lại của vương quốc Amitia lên tới hơn 28.000, trong khi quân ma thú đối phương chỉ có 10.000.
Theo lý thuyết ở thế giới này, ba người đấu một ma thú là khả dĩ. Như vậy, tính ra lực lượng đôi bên đã ngang nhau. Nhưng khác với song đấu cá nhân, trong chiến trận đoàn thể, ưu thế về quân số sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.
““Chúng ta có thể thắng!””
Tất cả các lãnh chúa đều tin tưởng như thế, lập tức đẩy đám dân binh tình nguyện ra tuyến đầu để bảo toàn lực lượng chủ chốt của bản thân.
Mặc cho quân số áp đảo, họ chỉ là một lũ tân binh ô hợp. Từ góc nhìn các lãnh chúa, để những kẻ từng ủng hộ tên tam hoàng tử phản nghịch và đám có nguy cơ tạo phản, đi chết sạch cùng với quân địch, chính là hành động hợp lẽ.
Tay nắm vũ khí thô sơ, thân khoác áo giáp rách nát, họ cố gắng cản bước sóng trào của ma binh nhưng rồi từng người một bị chiến chùy của bọn Troll quật ngã, bị kỵ binh Kỵ binh Goblin dẫm đạp đến văng ra xa.
Cảnh tượng hỗn loạn khốc liệt ấy, dần biến thành một bức tranh địa ngục tàn khốc làm kẻ nhìn phải rùng mình.
Trong hỗn loạn đó, quân chính quy của Liên minh vốn chực sẵn, liền dội mưa tên như thác đổ. Pháp sư đoàn cũng không ngừng bắn mưa băng tiễn, đục thủng bất cứ ai trong tầm, chẳng phân biệt địch ta.
Và để kết liễu, kỵ binh hạ gục tàn binh, bộ binh phía sau lại tiến lên quét sạch… cảnh ấy diễn ra khắp nơi trên chiến địa.
Trận này chắc chắn phân thắng bại rồi! Dù sao bọn chúng chỉ là thú vật hạ đẳng, tập hợp bao nhiêu đi nữa thì cũng vô dụng!
Mang niềm tin chiến thắng, các tướng lĩnh Liên minh nở nụ cười mãn nguyện. Nhưng rồi, trước sự ngoan cường ngoài dự liệu của địch, quân mình cứ thế vơi dần theo thời gian. Sắc mặt bọn chúng nhăn nhó, từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng.
Quái lạ! Chúng từ đâu mà sinh sôi mãi thế này?! Lại còn chẳng hề nao núng, cứ như chẳng biết chết là gì!!
Cân bằng trận chiến dần bị phá vỡ, cây kim dần nghiêng hẳn về phía Xích Hoàng Triều, đến mức không thể cứu vãn.
◆◇◆◇
“Ừm… kỹ năng [Hồi Sinh Toàn Diện – All Rise] hồi còn trong game chỉ phủ được 8×8 ô, nay thành bán kính 50 mét thì đúng là tiện hơn nhiều. Nhưng mà…”
Tôi đứng giữa biển máu tanh nồng, mặc kệ địch hay ta, vung Thánh Trượng Blue Velvet thi triển thánh thuật [All Rise].
Ánh quang nhàn nhạt từ đầu trượng tỏa ra, lan khắp vùng phụ cận, những thân xác ngã xuống lại từ từ đứng dậy, đôi mắt mơ hồ ngó quanh.
“Cái việc chẳng phân biệt địch ta thế này, không biết nên gọi là tiện hay bất tiện nữa… Nhìn cả con chim ngớ ngẩn bị dính hiệu ứng cũng sống lại, vừa bay vừa kêu ‘ngu ngốc ngu ngốc’, ta thấy thật lãng phí MP…”
Tôi lẩm bẩm, tay không ngừng thi triển [All Rise]. Vì kỹ năng này chỉ hồi sinh với 20% HP chứ không toàn phần như Resurrection, Mikoto liền bồi thêm đại trị [Thiên Vũ Chi Vũ] để cường hóa hồi phục.
Quân địch, quân ta lẫn lộn vừa sống lại đã cuống cuồng lao vào bem nhau, nhưng tôi chỉ thản nhiên hô lớn:
“Này! Ma binh Xích Hoàng Triều vừa sống lại, mau tiến ra tiền tuyến! Thế trận đã chuyển dịch từ lâu, đừng chậm chạp! Còn đám dân binh Amitia, các ngươi bị chính quý tộc hy sinh, còn bị đánh lén sau lưng. Ta không rộng lượng đâu—chống cự thì đừng hòng ta hồi sinh thêm lần nữa. Nhưng muốn bỏ chạy thì cứ đi, ta sẽ không truy sát. Thế thôi.”
Nói xong, tôi quay gót rời đi. (Vì thuật hồi sinh chỉ có tác dụng trong vòng 30 phút sau khi chết nên tôi không thể cứ phí thời gian ở đây).
“…Mikoto, Amari, hai ngươi có nghĩ ta đã trở nên mềm lòng không?”
Trong khoảnh khắc, ta nhớ tới bóng hình vị kỵ sĩ đeo mặt nạ cũng đang có mặt nơi đây, liền hỏi hai người đồng hành.
“Không hề. –Từ đầu vốn chẳng phải việc công chúa cần bận tâm.”
“…Công chúa từ trước tới nay vốn tùy hứng cứu người, lại đôi khi gây tàn sát vô nghĩa. Nên ta thấy thật vui khi người chẳng hề đổi khác.”
“…Cảm ơn hai ngươi.”
Ra là, trong mắt họ tôi vẫn như thế.
“Được rồi, tiếp tục thôi nào!!”
Tự khích lệ bản thân, tôi lao vun vút trên chiến trường như gió.
◆◇◆◇
Kết cục rõ như ban ngày.
Ma binh Xích Hoàng Triều không thương tổn gì, ào ạt tiến công từ mọi hướng. Quân Amitia thì đầy thương tích, không viện binh, lại bị chia cắt khỏi lãnh chúa chỉ huy. Kết quả, toàn quân bị cày nát, không sót một tên.
“—Chạy, chạy mau… không, rút lui!!”
Đám quý tộc sống sót vội thúc ngựa tháo chạy. Thuộc hạ thân tín đưa mắt nhìn nhau, ngập ngừng hỏi:
“Nhưng, binh lính đồng minh vẫn đang giao tranh, chẳng lẽ không phát lệnh rút cho họ biết?”
“Đồ ngu! Bảo toàn tính mạng cho ta mới là phận sự của lũ tiện dân ấy! Để chúng cản hậu, chúng ta rút ngay khỏi đây!”
Thấy chủ nhân mặt đỏ tía tai gào lên, bọn tâm phúc liền gật đầu lia lịa, tranh nhau phi tới ngựa.
“…Ây, làm thế chẳng phải quá vô trách nhiệm sao?”
Ngay lúc đó, một luồng cuồng phong ập xuống, ngựa hoảng sợ hất tung chủ mà chạy tán loạn.
“Chủ nào, ngựa nấy…”
Khi bọn quý tộc còn ngã nhào vì gió, chưa kịp định thần, một kỵ sĩ áo giáp đỏ, mặt nạ đỏ đã xuất hiện ngay giữa đội hình.
—Người này… hình như ta từng thấy…
Cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng bọn chúng, nhưng chưa kịp nghĩ, hắn đã vác trường kiếm lên vai, nhoẻn miệng cười ngạo nghễ.
“Thật hèn hạ khi tướng chỉ huy hy sinh binh lính để tự thoát. Công chúa của chúng ta thì ngược lại, thân chinh lao khắp chiến trường để không một ai ngã xuống.”
“Ngươi… ngươi là ai?!”
Một tên không nhịn được gầm lên. Hắn liền hạ kiếm, đáp dứt khoát:
“Xích Hoàng Triều, thuộc hạ của công chúa. Maroudo.”
“Cái—!”
Chưa kịp kêu, lưỡi kiếm của hắn đã vạch ngang.
“—Uranami no Shibuki.”
Chỉ một nhát, những kẻ kịp rút gươm, kẻ chưa kịp, kẻ đang quay lưng bỏ chạy, tất cả đều hóa thành tử thi.
Chỉ còn một quý tộc ngã ngửa may mắn thoát chết—Bá tước Villoresi.
“…Quả nhiên vận số ngươi thật lớn. Nhưng tiếc là, với ta bây giờ thì chẳng còn lý do phải nương tay nữa. Ngươi sẽ xuống địa ngục cùng lũ thuộc hạ thôi, Bá tước Villoresi.”
Nghe giọng điệu, thân hình, bước tiến kia, Villoresi bàng hoàng thốt lên:
“…Maroudo, ngươi nói? Không… không, chẳng lẽ… ngươi là Acyl… Claude…”
“Người đó đã chết rồi. Trước mặt ngươi chỉ còn lại tàn dư của hắn… và thứ đó cũng sắp tan biến, chỉ còn lại Maroudo mà thôi.”
Hắn vung kiếm, chấm dứt mọi sinh mạng còn sót.
Trong tĩnh lặng trái ngược khói lửa chiến trường, Maroudo khẽ thở dài, thì thầm:
“Em sẽ buồn chăng, khi thấy ta thành ra thế này? Hay sẽ hận, vì ta chẳng thể cứu được em…”
“—Ngươi chẳng phải kẻ hiểu rõ câu trả lời ấy nhất sao? Linh hồn em ấy, há chẳng mong ngươi được hạnh phúc?”
Một giọng trong trẻo vang lên.
“…A, công chúa.”
Nàng Hiyuki, tay trái gác Blue Velvet trên vai, đã đứng đó tự lúc nào.
“Rất tiếc, nhưng hãy giữ giọt lệ cho đến khi mọi việc xong xuôi. Trận này đã kết thúc, nhưng kinh đô đang dậy loạn. Việc sau mới là trách nhiệm của ngươi.”
“Loạn… sao.” Nghe lời chẳng dịu dàng chút nào, gương mặt Maroudo dưới mặt nạ thoáng căng lại.
Hiyuki nhún vai:
“Đúng vậy. Tin bại trận lan theo chân dân binh bỏ chạy. Đám dân chúng vốn oán hận quý tộc nay đồng loạt nổi dậy. –Có lẽ là hạt giống ai đó đã gieo, nay trổ mầm.”
“…Ra thế.”
Maroudo khẽ thì thầm, tiếng thở như kẻ lữ hành vừa trút gánh nặng.
“Vậy nên. Ta dự định dẫn toàn quân tiến thẳng hoàng đô. Đừng lề mề, nếu đến muộn, việc ngươi bỏ dở sẽ chẳng bao giờ hoàn thành đâu.”
“Đã hiểu. Thần vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Dù trong lòng dấy lên bao thắc mắc—hắn định làm gì, nhớ về ai—Hiyuki chỉ khẽ quay đi, không hỏi thêm.
Maroudo nhìn bóng lưng nàng, cảm giác bình yên dâng trào, bỗng bật lời thật lòng:
“Công chúa… khi mọi thứ kết thúc, thần có thể tựa vào ngực người, để khóc một trận được không?”
“—C-cái gì?! Đi mà khóc một mình đi!!” Hiyuki đỏ mặt, ôm ngực lùi ngay lại.
“Đàn ông mà, khi đau khổ thì chỉ muốn vùi mặt vào lòng thiếu nữ mà khóc thôi.”
“V-vậy thì, ngực ta phẳng lỳ, sao không chọn Sofia? Cô ta to gấp mấy lần ta, khỏi chê!”
“…Oa… tiểu công chúa Ogre ấy ư? Thần bị bóp chết mất.”
Bỏ lại Maroudo đang ngán ngẩm tưởng tượng, Hiyuki vút đi như gió.
“Chà chà…” Hắn gãi má, đoạn hướng thẳng về hoàng đô. “Không biết… người đó có đang đợi ta…”
Hắn khẽ gọi tên một ai đó, nhưng không còn ai nghe thấy nữa.