Vâng, trên tay mọi người là Kyoukai Senjou no Horizon VII-C. Phần A có viết rằng hãy chờ “phần cuối cùng”, nhưng tập này lại có tới ba phần, nên tôi mong là sẽ không có ai vì thế mà bỏ lỡ phần nào nhé.
Dù sao thì, tập này cũng đã đặt dấu chấm hết cho rất nhiều chuyện. Với thế hệ của tôi, Yoritomo nổi tiếng nhất là người cầm gậy phang bạn trong game Genpei Toma Den, nhưng khi nhìn vào lịch sử thực tế, có thể thấy vô số những câu chuyện kịch tính xoay quanh những con người này, quả thực rất hấp dẫn.
Trong lúc tìm hiểu, tôi nhận ra rằng, khi đi qua thời Heian và bước vào thời Kamakura, các ghi chép về giới chính trị gia dường như đang nói về những con người bằng xương bằng thịt, có gia đình hẳn hoi.
Trước đó, họ cho ta cảm giác như những nhân vật trong kịch hay người của một thế giới khác, nhưng bắt đầu từ sự trỗi dậy của gia tộc Taira, họ dường như có nhiều mối liên kết dựa trên gia đình ruột thịt hơn là cả một gia tộc, một dòng họ, hay chức vị quan trường.
Trong triều đình, dù là anh em ruột thịt nhưng không phải người kế vị trực tiếp thì cũng có thể trở thành người xa lạ hoặc mang thân phận khác nhau, nhưng chế độ võ sĩ từ thời kỳ này lại dựa trên nền tảng gia đình và đã ngăn chặn điều đó xảy ra. Chắc chắn vẫn có đầy những kẻ mưu mô xảo quyệt, nhưng từ thời Kamakura trở đi, dù tốt hay xấu thì mối quan hệ giữa họ cuối cùng lại trở nên “gần gũi” hơn rất nhiều, và tôi tự hỏi liệu đó có phải là nguyên nhân dẫn đến việc bề tôi lật đổ chủ nhân diễn ra thường xuyên hơn không. Mà, nói cho cùng thì, một khi chính trị không còn do “ý trời” định đoạt nữa, mọi người đều có cơ hội như nhau, và họ có thể bắt đầu hạ bệ kẻ bề trên của mình.
Giờ là đến mục chuyện phiếm.
“Còn chuyện nào kể tôi nghe nữa không?”
“Chuyện gì mới được? Chuyện tôi lỡ tay bắn pháo hoa vào căn cứ quân sự Mỹ làm còi báo động rú inh ỏi lên à?”
“Sao ông toàn kể chuyện phạm pháp không vậy!?”
“Nhưng mà mấy chuyện ít phạm pháp hơn liên quan đến giao thông thì tôi không dùng được nữa, vì luật lệ gần đây thay đổi làm người ta khó mà nắm bắt được cái sắc thái mà tôi muốn truyền tải. Ông có câu chuyện giao thông nào hay ho không?”
“À thì, lâu lắm rồi, hồi tôi đạp xe xuyên qua Tottori, con đường bỗng dưng kết thúc ngay bờ biển. Có một con đường lớn hơn xuyên qua rừng thông, thế là tôi vác xe băng qua đó. Và…”
“Và?”
“Tôi nghe một tiếng động từ bên phải, quay sang thì thấy một chiếc máy bay đang lao về phía mình. Nó rượt tôi đó. Thiệt luôn. Tôi chắc là bây giờ mọi thứ đã thay đổi rồi, nhưng trong đầu tôi Tottori vẫn là ‘cái tỉnh mà bạn có thể đạp xe vào tận đường băng’.”
“Thế thì nó khác gì chuyện tôi bắn pháo hoa vào căn cứ đâu!?”
Thôi thì, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Dù sao đi nữa, nhạc nền lần này là bài S.S của Passepied. Với tôi, đó là một bài hát nắm bắt được cảm giác của những đêm Naruze thức trắng. Và lần này, tôi xin gửi lại các bạn câu hỏi này:
“Ai là người đã vắt kiệt sức mình nhất?”
Xin hãy chờ thêm một chút cho đến tập tiếp theo.
Tháng 4 năm 2014. Một buổi sáng với cơn dị ứng phấn hoa dai dẳng.
-Kawakami Minoru