Nếu vạn vật bị thiêu rụi đến tận cùng
Vượt qua cả ngưỡng hư không
Thứ được tạo ra sau đó, sẽ là gì?
Phân Bổ Điểm (Tiếp Theo)
Musashi chìm trong biển lửa.
Thân tàu bốc khói, thủng lỗ chỗ, bị vô số mảnh nhiễu Thánh Thuật ánh sáng kìm chân, và vận tốc đang giảm dần.
"Quả là không được công bằng cho lắm, phải không?" Segundo lẩm bẩm.
Lửa và khói vẫn chưa tan, nhưng Musashi đang chậm rãi xuyên qua và gạt chúng sang một bên.
Cuối cùng, Musashi cũng hiện ra, nửa thân trước đã mất sạch lớp giáp bề mặt lẫn các thành phố tầng trên. Con tàu được bao bọc trong ánh sáng, lớp giáp phụ không thể tạo ra đại dương của mình một cách hoàn chỉnh, và các con tàu phía trước trông như sắp chìm.
Segundo quan sát nó, khói bốc lên từ vô số điểm và các kẽ hở trên lớp giáp.
"Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu." Gã thở phào nhẹ nhõm. "Khi đối đầu với một con tàu khổng lồ như vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm những kẻ hèn nhát, nên bây giờ chúng ta sẽ dùng một phương pháp thực sự không công bằng."
Gã nhìn lên trời.
"Ta có thể coi đây là một trong những thứ ta đã đạt được trong suốt 25 năm qua, phải không?"
Một màu sắc xuất hiện trên bầu trời phía tây xa xôi, bên kia Musashi.
Màu trắng, bay như thể đang rạch ngang bầu trời ở tầm cao. Mười vật thể bay đang tiến lại gần.
"Đây là viện binh từ Tân Thế Giới."
Từ hạm đội đang rút lui neo đậu ngoài khơi bờ biển phía bắc của Tres España, Juana ngước nhìn lên bầu trời.
Nàng quan sát những vật thể đang nhanh chóng cắt ngang bầu trời sau khi được phóng đi từ một hàng không mẫu hạm khổng lồ đang đến từ phía tây.
"Phượng hoàng cơ khí của quân Tân Thế Giới!?"
"Testament. Chính Las Casas đã điều mười chiếc Rojo Azor đến đây. Đây là cách chúng ta ‘tiếp tế’ cho trận hải chiến armada."
Trước khi giọng nói qua Thần Hồi kịp dứt lời, những con chim khổng lồ bằng kim loại đã bay vụt qua.
Chúng là một loại thần thú cơ khí chuyên dùng cho không chiến, với đôi cánh hơi khép lại. Dù không lớn bằng rồng cơ khí, chúng vẫn dài hơn mười mét.
Sau khi vọt lên cao, chúng bổ nhào xuống đám mây ánh sáng ở phía đông.
Bóng dáng loài chim ấy mang theo những ngọn thương dài bên dưới bụng.
Đó là những cây cọc khổng lồ dùng để công phá pháo đài. Khi cộng thêm tốc độ lao xuống của phượng hoàng, ngay cả những bức tường thành có thần thuật phòng thủ cũng không thể chống đỡ nổi. Không một khẩu pháo hạm nào có thể mang lại một đòn tấn công chắc chắn đến vậy.
Hiện tại, mười cây cọc như thế được ném ra trong một đợt tấn công chớp nhoáng theo kiểu bổ nhào rồi vọt lên.
"!!"
Âm thanh hủy diệt vang đến tận bờ biển xa xôi.
"Phía sau trúng đạn! Có lẽ vậy! Hết!!" người máy tự hành phụ trách phần đuôi tàu báo cáo.
Adele vừa quay lại thì một tiếng gầm lớn đã xé toạc hai bên mạn tàu.
"Phượng hoàng cơ khí!?"
Cô không thể nhận ra ngay có bao nhiêu con vì âm thanh hòa vào nhau, nhưng dựa vào những gì nhìn thấy, cô đoán là có mười con. Bởi lẽ, có mười lỗ thủng khổng lồ trên các tầng cao của hai con tàu Takao và Oume ở phía đuôi Musashi. Dường như những vật thể giống ngọn thương đã được bắn vào tàu. Một số đã xuyên thủng hoàn toàn, trong khi số khác thì không và đang nằm nghiêng ngả.
Tuy nhiên, tất cả các lỗ thủng đều đang làm rò rỉ đám mây phát sáng của nhiên liệu ether.
Tiếng phượng hoàng cơ khí biến mất trên bầu trời, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là.
…Chúng sẽ tấn công lần nữa!
Đợt tấn công đầu tiên có lẽ chỉ để thăm dò xem những cây cọc đó hiệu quả đến đâu. Để tránh bị ảo ảnh quang học do kích thước khổng lồ của Musashi gây ra, chúng có lẽ đã giới hạn mục tiêu vào những nơi chắc chắn trúng. Nhưng Adele đoán lần tới chúng sẽ nhắm vào Musashino hoặc Okutama.
Bọn họ chơi hiểm thật, cô nghĩ.
Musashi đã bị thiệt hại nặng nề. Khói ánh sáng ether giờ đây bốc lên từ tất cả các tàu ngoại trừ Okutama và Musashino, điều đó có nghĩa là các tàu mạn trái và mạn phải sẽ không thể hoạt động hết công suất.
Hơn nữa, các người máy tự hành cũng không còn hoạt động.
…Mình phải làm gì đây!?
Cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì ngay lập tức, nên cô cần thời gian. Cô tự nhủ không được hoảng loạn.
Tuy nhiên, Tres España không dừng cuộc tấn công ở đó.
Các tàu nhỏ do Segundo chỉ huy đang lao tới.
Sau khi vô hiệu hóa các khẩu pháo phía trước của Musashi, đẩy lùi lực lượng phòng thủ và tấn công vào chỗ ẩn nấp, phá hủy lớp giáp bề mặt và sau đó giáng một đòn chí mạng vào họ, Segundo cuối cùng cũng đích thân tấn công.
"Ngài định biến trận này thành một cuộc hỗn chiến hoàn toàn sao!?"
Chiến lược của Segundo quá rõ ràng. Sau khi tước đi khả năng tấn công, phòng thủ và tầm nhìn của đối thủ, gã sẽ kéo họ vào một cuộc cận chiến hỗn loạn.
Cách làm của gã rất đơn giản. Gã dàn các con tàu ra như thể mở rộng đội hình bánh xe và rồi…
"Điều động các đội hình bánh xe chen vào giữa các con tàu của Musashi."
Từ bên trong, Musashi không thể tấn công theo chiều ngang vì sợ bắn nhầm đồng đội. Hơn nữa, điều này cũng tái hiện lại trận hỗn chiến được mô tả trong Testament.
"Đơn vị phượng hoàng cơ khí sẽ lợi dụng những hư hại trên lớp giáp bên ngoài. Nếu chúng bắn những cây cọc lớn vào mạn tàu, Musashi sẽ không thể mở rộng lớp vỏ ngoài để tăng tốc bằng trọng lực."
Mười con phượng hoàng cơ khí đang biến mất vào bầu trời xa xăm, nhưng chúng sẽ sớm quay trở lại.
Ta đến đây là để thua, Segundo nghĩ.
Hai mươi lăm năm trước, ta chẳng làm được gì ngoài việc sống sót. Ta đã không thể bảo vệ những gì mình cần bảo vệ, nhưng vẫn được tung hô như một anh hùng chiến thắng. Sau đó, ngài Tể tướng đã nhường lại vị trí của mình cho một chỉ huy quèn như ta.
Có rất nhiều điều ta ghen tị hay căm phẫn, nhưng không có gì có thể so sánh với việc không được phép thua. Những định kiến của người khác còn nhân văn hơn nhiều so với sự thất vọng của ta về bản thân. Sau cùng, ta đã mất tất cả. Một định kiến nhằm tước đoạt thứ gì đó từ một người chẳng còn gì quả là vô nghĩa.
Ngài Tể tướng tiền nhiệm đã cho ta một nơi tốt để chết. Vì không hiểu tại sao ông ấy lại chọn ta, ta đã tìm hiểu xem ông ấy là người thế nào, nhưng đến giờ ta vẫn chẳng biết gì nhiều.
Cuối cùng, ta chẳng có gì cả.
Ta thậm chí còn gạt bỏ cả những thứ cần đến ta. Nhưng…
"Ngay cả khi ta không có gì, ta vẫn có thể tạo ra thứ gì đó chứ?"
Các tàu phía trước của Musashi ép vào từ hai bên trái phải khi Segundo cùng những người khác bay vào giữa chúng.
Ở độ cao lớn, không gian chật hẹp giữa các con tàu của Musashi đầy những luồng khí hỗn loạn.
"Nhưng chúng ta vốn đã chiến đấu ở Nội Hải. Trận Lepanto cũng vậy, nên chúng ta đã quen với loại chiến trường này. Chỉ cần để mắt đến các dây kéo, chúng ta có thể bắn thỏa thích trong khi mặc kệ kẻ thù đang sợ bắn nhầm đồng đội. Dĩ nhiên, ta chắc chắn Musashi sẽ nghĩ ra cách nào đó."
Gã cười cay đắng.
"Nhưng chúng ta cũng quyết tâm không kém đâu, Musashi à, nên chúng ta sẽ đảm bảo ngươi phải chơi tới cùng với bọn ta. Nào, ai trong chúng ta sẽ bị nghiền nát trước trong trận chiến rút lui này đây?"
Gã điều khiển con tàu tiến qua giữa các tàu của Musashi như thể chúng là những vách hẻm núi, và gã giơ tay phải lên bầu trời đêm đầy ánh sáng.
"Chúng ta hãy bắt đầu từ nơi đã dang dở 25 năm trước nhé? Chúng ta có thể thỏa mãn được bao nhiêu bằng cách nghiền nát lẫn nhau trong chuyến đi vòng quanh Anh Quốc này đây?"
Gã vung tay xuống.
"Khai hỏa!!"
Một loạt đạn ngẫu nhiên bắn loạn xạ sang hai bên trái phải đã bùng nổ giữa các con tàu của Musashi.
Trong khi Musashi đang chiến đấu ở bầu trời phía nam và các đại diện của Musashi đang giao tranh ở London, Masazumi lại bị cuốn vào trận chiến của riêng mình.
Trên con tàu vận tải, cô phải chống lại một nhóm chiến binh Vong Hồn chủ yếu là những bộ xương.
Những bộ xương trắng đã tràn ngập boong tàu từ dưới lên, và chiến trường đã di chuyển vào bên trong.
"Oaaaa! Sao lại biến thành vở kịch kinh dị Noh rẻ tiền thế này!?"
Họ hiện đang trong tình trạng chiến tranh với Anh Quốc. Ngay cả khi không bị giết, họ vẫn sẽ mất đi quyền lực của cô với tư cách là phó hội trưởng nếu cô bị bắt. Điều đó sẽ ngăn cản họ thiết lập hòa bình và kết thúc chiến tranh với Anh Quốc.
Cô muốn tránh điều đó bằng mọi giá, nên đã tận dụng những cây lao móc họ dùng để câu cá và các loại súng được chuẩn bị để phòng thủ.
…Ch-chiến đấu trong hành lang hẹp là chiến thuật cơ bản, đúng không!?
Cô đã đập tan tành khá nhiều bộ xương đang tiến lại gần. Chúng di chuyển chậm chạp vì phải dùng linh thể để cử động những bộ xương không có cơ bắp. Tuy nhiên, điều tồi tệ nhất là những gì chúng đang nói.
"Cô gái, cô có thể để ta yên nghỉ được không!?"
"Nghe vậy là tôi biết Tể tướng Hatton đang thao túng tất cả các người rồi!!"
"Thao túng? Lời buộc tội đó khiến ta đau lòng chết đi được! Ta chỉ đang buộc họ làm điều này để đổi lấy việc cho họ được yên nghỉ thôi!!"
"Thì đó gọi là thao túng còn gì!!"
Tuy nhiên, la hét cũng chẳng cải thiện được tình hình. Cô lăn một cái thùng để nghiền nát chúng, kẹp chúng vào cửa, và đưa cho chúng một cái gáo thủng đáy khi được yêu cầu từ cửa sổ.
"Cái cuối cùng đó không phải bạn bè hay kẻ thù của ta!" Hatton khẳng định.
"Nhưng chính vì ông ở đây nên chúng mới kéo đến!! Đi đi! Đi ngay đi!! Tôi không gọi ông đến!!"
"Sao cô lại chống đối việc chết đến thế!?"
Triết lý quá! cô nghĩ trong khi ném bàn ghế để đập nát những bộ xương.
Mỗi khi một bộ xương bị nghiền nát, một thông báo sẽ hiện lên giữa không trung: "Anh Giáo Hội Yên Nghỉ Combo 1-2-1 Hit! Cảm ơn sự hợp tác của bạn." Điều đó khiến cô tự hỏi liệu đây có được coi là công việc từ thiện không.
Nhưng con dao găm sượt qua tóc cô đã khiến cô phải suy nghĩ lại.
"N-này! Các người có thể dùng vũ khí sao!? Tỉ lệ tiêu diệt của chúng ta không giống nhau chút nào đâu!"
"Ta cực kỳ nghiêm túc về sự khoan dung khi nói đến đời tư của người khác!"
…Thế có nghĩa là mình mới là người không khoan dung à!? Phải không!?
Dù sao đi nữa, tình hình của cô đang rất, rất tồi tệ. Có một điều cô phải nói nếu lời tỏ tình của Tenzou thành công, nhưng việc ở lại vì chuyện đó đúng là một sai lầm.
…Ồ, nhưng gửi thư hay nói sau thì ý nghĩa sẽ giảm đi.
Cô phải nói bằng mọi giá, nhưng hành lang đã chật cứng.
Những bộ xương cầm những con dao găm gỉ sét bên hông và tiến đến thành hàng ba.
"Xuống địa ngục đi!! Xuống Naraka đi!!"
"Các người có chắc mình là người của Anh Giáo Hội không vậy!?"
Cô đá một cái bàn mà cô đã kéo từ một căn phòng bên cạnh, nó xuyên thủng qua và mang lại cho cô sáu hit. Trong khi đó, cô cố gắng rút Thần Cung cầm tay của mình ra khỏi túi hồ sơ.
"Hử? M-mất rồi?"
Có một lỗ thủng ở đáy túi. Chắc hẳn một trong những con dao găm đã làm rách nó vì tay cô thò ra khỏi đầu kia của chiếc túi. Thôi rồi, cô nghĩ khi Hatton lên tiếng trước mặt.
"Ồ? Cô có vẻ đã làm rơi thứ gì đó. Buồn thật đấy. Cuốn danh bạ Thần Hồi này đúng là một nghĩa địa hoàn chỉnh!"
"Đừng có nhìn vào đó!! Ông không phải là Tể tướng sao!?"
"Đúnnnnng vậy! Với sự công bằng thì chẳng có vấn đề gì cả!"
Cô ném một chiếc ghế, nhưng ông ta lơ lửng sang phải để né. Tuy nhiên, cô nghe thấy một tiếng đổ vỡ phía sau ông ta và kiếm thêm được hai hit nữa.
Thật không may, kẻ địch đã có viện binh kéo đến. Chúng xếp thành hàng và tiến lên như một bức tường, và Masazumi nhận ra gần đó không có gì để làm vũ khí tạm thời.
"Mình phải xuống hành lang dưới!"
Lựa chọn duy nhất của cô là tiếp tục đi xa nhất có thể trong khi cố gắng cầm cự. Nếu làm được, các bạn cùng lớp sẽ chạy đến sau khi họ kết thúc trận chiến của mình. Hoặc cô hy vọng thế. Cô cũng nghi ngờ rằng những kẻ tồi tệ đó sẽ hoàn toàn quên mất cô và bỏ đi.
…Ph-phải lạc quan lên!! Phải lạc quan lên!!
Khi xuống đến tầng dưới, cô tông cửa xông vào.
Và phía bên kia đã chật ních những bộ xương.
…Hả?
Khi Masazumi nghiêng đầu nhìn những bộ xương bằng cách nào đó đã vòng ra trước mặt mình, chúng nhẹ nhàng giơ tay lên.
"Chào buổi tối, cô Honda."
"Chào buổi tối," cô vô thức đáp lại.
Nhưng rồi…
"S-sao các người lại đến đây trước tôi được!?"
Tất cả các bộ xương giơ tay lên và giơ cả những thứ mà bàn tay trắng của chúng đang cầm.
"Vong Hồn được phép dùng rìu, cưa, và cưa máy thần thuật!" Hatton giải thích. "Và xuất hiện trước mặt khi cô cố gắng trốn thoát là một di sản kinh dị của Vong Hồn!"
"Tôi ghét phim hạng B!!" cô hét lên.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng bị bắt.
Nhiều bộ xương giữ tay và chân cô xuống sàn, và tất cả chúng quay về phía Hatton.
"Thưa thầy! Xin một cái ạ!!"
"N-này! Đùa kiểu gì thế!?"
Hatton lờ đi những lời phản đối của cô, gật đầu, và dùng cả hai tay nâng cuốn từ điển khổng lồ bên hông lên.
"Nào, đã đến lúc chết vì bị đập!"
Những lời đó, cách ông ta cầm cuốn sách như đang cầu nguyện, và cách cô bị giữ chặt khiến Masazumi phải hét lên.
"Thế này là sai quá rồi!"
Một sinh vật nhỏ bé tỉnh giấc trong một căn phòng thiếu sáng.
Đó là một chú Thử ăn kiến còn non. Nó có một cái ổ làm từ những lá bùa chữa thương bên trong một chiếc hộp gỗ ngắn đặt trên sàn, và nó nhìn quanh từ giữa ổ. Nó tự hỏi tại sao mình lại tỉnh giấc.
Tuy nhiên, tầm nhìn ngước lên của nó đột nhiên rung chuyển. Có thứ gì đó đang làm rung chuyển sàn nhà từ một nơi xa. Thỉnh thoảng, nó thấy những vật thể phát sáng rải rác bên ngoài cửa sổ và nghe thấy tiếng người la hét.
"…?"
Nó tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và cảm thấy sợ hãi.
Cho đến gần đây, nó vẫn ở bên mẹ. Dù có chuyện gì xảy ra, nó vẫn có thể trốn bằng cách rúc vào bộ lông và hơi ấm của mẹ. Tuy nhiên, giờ nó không thể làm thế được nữa. Nó đã nghĩ mình có thể trốn trong cái điểm cứng đó, nhưng ngay cả nơi đó cũng đã trở thành một nơi nguy hiểm với những hư hại và thương tích.
Tại sao không ai bảo vệ nó?
Nó cất tiếng kêu với hy vọng có câu trả lời. Nó chỉ có thể làm được bấy nhiêu.
Tuy nhiên…
"..."
Không có hồi âm.
Con thú ăn kiến nhìn quanh khu vực. Nơi thiếu sáng này nằm ở tầng hầm thứ ba của Okutama, ngay bên dưới Học viện Musashi Ariadust. Đây là một khu vực nông nghiệp nơi nghiên cứu về chọn lọc giống. Con thú ăn kiến đang ở trong văn phòng ở đó.
Là một Thử, nó có kiến thức về khu vực thuộc Thần Cung đã đăng ký của mình, nhưng nó không biết tại sao mình lại ở đây. Nó cho rằng mình đã bị vứt bỏ.
Tuy nhiên, nó thư giãn khi thấy thức ăn được đặt bên cạnh ổ. Nó quyết định liếm khối rắn nhỏ màu xanh lục mờ và sau đó ngủ tiếp. Có thể nó đã bị vứt bỏ và thức ăn của nó có thể hết, nhưng rồi nó cũng sẽ biến mất nếu môi trường xung quanh quá nguy hiểm. Nhắm mắt lại đơn giản sẽ dễ dàng hơn.
Và thế là con thú ăn kiến liếm thức ăn, thở một hơi, duỗi người một chút, rồi nhận ra điều gì đó.
Một khung hiển thị đang lơ lửng trên đầu nó.
Chú thú ăn kiến non thấy một thông báo rằng chủ nhân được cho là của nó đang gặp nguy hiểm.
Cô ấy đang ở rất xa. Dựa trên kết nối mạng lưới thần thánh, cô ấy đang ở một vùng đất thuộc quyền quản lý của một học viện khác. Ngay cả khi Thần Hồi của họ hiện đang được chia sẻ, vẫn có một khoảng cách lớn giữa Musashi và Anh Quốc.
Nó không thể dễ dàng di chuyển đến đó.
Hơn nữa, chủ nhân của nó đang gặp nguy hiểm, nên nếu nó đến đó bây giờ, nó cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, chủ nhân của nó đang trong một cuộc đối đầu giữa các đại diện học viện.
Điều đó có nghĩa là không ai khác có thể giúp đỡ ngay cả khi cô ấy gặp nguy hiểm. Người duy nhất có thể là con thú ăn kiến được coi là sở hữu của cô ấy.
Nhưng đi sẽ có nghĩa là bị thương, nên nó quyết định không cần phải đi và quay trở lại ổ.
Ngủ và để vết thương của mình lành lại là điều quan trọng. Mẹ nó thậm chí có thể sẽ quay trở lại.
Nếu chủ nhân được cho là của nó biến mất, quyền sở hữu của nó sẽ trở nên không chắc chắn và nó thậm chí có thể được trở về với mẹ.
Với hy vọng đó, con thú ăn kiến cuộn tròn trong ổ.
Nó quyết định không quan tâm nếu cô ấy biến mất.
"..."
Nhưng rồi nó từ từ quan sát xung quanh.
Nó có một cái ổ làm bằng bùa chữa thương, nó có thức ăn, và nó có một cái hộp để xác định không gian riêng của mình.
Rất có thể, chủ nhân của nó đã cảm thấy khác. Cô ấy hẳn đã cảm thấy rằng cô ấy sẽ quan tâm nếu con thú ăn kiến biến mất.
Và thế là con thú ăn kiến thay đổi suy nghĩ về việc liệu nó có quan tâm nếu cô ấy biến mất hay không.
Tuy nhiên, nó không biết phải làm gì, nên nó thử nhìn ra ngoài. Nó sẽ xem bên ngoài có nguy hiểm không và sau đó nghĩ xem phải làm gì.
Chủ nhân của nó không muốn nó biến mất, nên nếu bên ngoài nguy hiểm, ở yên tại chỗ sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Cửa văn phòng hé mở, nên con thú ăn kiến rời khỏi ổ, đi qua giữa những chiếc hộp đựng củ giống, và lách qua cánh cửa có ghi "Phòng Thí Nghiệm Nông Nghiệp của Vua Musashi – KoMA Lab".
Khi ra ngoài, nó thấy một cảnh tượng tan hoang.
Chú thú ăn kiến non được cho là đang ở dưới lòng đất, nhưng trần nhà bị nứt toác theo đường chéo và một cây cọc khổng lồ đã xé toạc sàn nhà xuống các tầng dưới. Ánh sáng mà nó nhìn thấy qua cửa sổ đến từ những lá bùa phát sáng lọt vào qua lỗ thủng trên trần nhà.
Trang trại đã bị vỡ và cong vênh, và một vài cơ sở nghiên cứu dày như cột trụ tạo thành một hàng xen kẽ với đất nông nghiệp đang phun ra lửa và khói. Mọi người đang chạy xung quanh dập lửa và có thể nghe thấy rất nhiều tiếng la hét.
Nơi này rất nguy hiểm.
Con thú ăn kiến hiểu rằng không còn nơi nào an toàn nữa.
Và thế là nó quyết định quay trở lại phòng, nhưng nó bị một giọng nói bất ngờ từ bên cạnh chặn lại.
"Masazumi?"
Nó nhận ra đó là tên của chủ nhân mình, nhưng ai đang gọi tên cô ấy? Những lời đó được hình thành bằng ý nghĩ, nên có thể là một Thử. Nếu vậy, con thú ăn kiến có thể để việc này cho họ, nên nó quay lại.
"Masazumi? Không phải cô ấy à?"
Một sinh vật tảo nâu bò ra từ mương nước của trang trại.
Con thú ăn kiến biết về các sinh vật tảo nâu nhờ thông tin bên trong nó, nhưng sinh vật đó sẽ không biết nó. Vậy làm thế nào nó lại có thể liên kết giữa con thú ăn kiến và tên của chủ nhân nó?
"Băng gạc. Mùi của Masazumi."
Nghe vậy, con thú ăn kiến nhìn lại mình. Một miếng băng gạc thần thuật chữa thương được quấn quanh cổ nó, nơi nó bị thương, nhưng nó không chặt đến mức làm nó nghẹt thở.
Mùi của chủ nhân nó đến từ đó.
Rồi nó nhận ra một điều: từ lúc nó ngủ cho đến bây giờ, chủ nhân của nó đã cố gắng bảo vệ nó.
Nó thực sự đã bị thương. Điều đó đã đau và đáng sợ. Tuy nhiên, không phải mẹ nó là người đã ôm nó trong tay lúc đó.
"Masazumi." Sinh vật tảo nâu nghiêng đầu một chút. "Masazumi gặp rắc rối à?"
Con thú ăn kiến nhìn vào khung hiển thị trên đầu và gật đầu. Lúc đó, nó cuối cùng cũng hướng suy nghĩ của mình theo một hướng nhất định.
…Mình phải làm gì đây?
Câu hỏi đó xuất phát từ mong muốn giải quyết tình huống khó khăn mà nó đang phải đối mặt. Đối với một Thử thiếu kinh nghiệm, điều đó đã kích hoạt chức năng trợ giúp của nó.
"Gợi ý hàng đầu! Nếu đủ điều kiện, bạn có thể di chuyển giữa các địa mạch.
"Ngay cả khi có khoảng cách lớn giữa Thử và chủ nhân, miễn là họ ở trên cùng một mạng lưới thần thánh, Thử có thể biến thành ether, di chuyển dọc theo mạng lưới và tái tạo lại bản thân tại vị trí của chủ nhân. Đây là hệ thống tương tự được sử dụng để vận chuyển Thử khi khế ước được lập, nhưng khi được thực hiện giữa Thử và chủ nhân, Thử cần phải nhận ra chủ nhân của mình. Nếu không, nó sẽ không thể tái tạo. Điều đó có thể có nghĩa là xuất hiện ở nơi khác hoặc tái tạo phân tán, trong trường hợp xấu nhất, có thể làm mất Thử. Do đó, cần một Thử có mối liên kết thân thiết."
Con thú ăn kiến biết điều đó là không thể. Không chỉ mối liên kết của nó với chủ nhân yếu ớt, mà nó thậm chí còn không nhớ mặt chủ nhân của mình. Đó là do thói quen cuộn tròn và ẩn nấp của nó.
Nó không thể cứu chủ nhân của mình.
Tuy nhiên…
"Không biết Masazumi à?" sinh vật tảo hỏi.
Con thú ăn kiến gật đầu.
Nó không biết và sự thật đó sẽ có nghĩa là mất cô ấy. Việc không biết làm nó sợ hãi, nhưng nó không thể làm gì được. Đây là điều nó đã muốn. Những lựa chọn của nó sẽ dẫn đến cái chết của người chủ nhân đã không muốn nó chết.
Đột nhiên, số lượng sinh vật tảo tăng lên. Một con thứ hai xuất hiện, rồi con thứ ba, và chúng tiếp tục nhân lên.
"Chúng tôi biết."
Con thú ăn kiến ngạc nhiên ngước lên khi những sinh vật tảo lắc lư và nói.
"Dạy bạn Masazumi." "Cứu Masazumi." "Bạn bè."
Asama quan sát cảnh tượng.
Một cuộc họp đang diễn ra trong một con mương khuất nẻo bên cạnh tòa nhà KoMA Lab. Cuộc họp diễn ra giữa Thử của Masazumi và một vài sinh vật tảo nâu. Các sinh vật tảo đang kể cho Thử nghe về Masazumi.
"Masazumi là chính trị gia." "Thích thuế." "Gầy."
Asama không chắc về mô tả đó, nhưng chú thú ăn kiến non đang lắng nghe cẩn thận.
Lý do tại sao nó lại làm vậy là hiển nhiên.
…Để di chuyển qua các địa mạch.
Asama đã nhận được thông báo, nên cô biết Masazumi đang gặp nguy hiểm. Đó là quyền của cô với tư cách là người quản lý khế ước. Cô đã báo cáo cho hội học sinh và các sĩ quan của tể tướng, nhưng mọi người trên Musashi và ở Anh Quốc đều đang bận rộn và Masazumi vẫn còn một nhiệm vụ phải làm.
…Chị ấy nói chị ấy có một thông báo cần đưa ra nếu Tenzou-kun tỏ tình thành công với Mary.
Để duy trì quyền đưa ra thông báo đó, cô ấy không thể thua trận chiến giữa các đại diện này. Điều đó có nghĩa là không ai có thể đến giúp đỡ ngay cả khi họ muốn.
Tuy nhiên, một Thử thì khác. Asama đã chạy đến đây để truyền cho con thú ăn kiến một số thần thuật và nhờ ai đó mang nó đến chỗ Masazumi.
"Nhưng mình không bao giờ nghĩ Thử sẽ cố gắng tự đi."
Cô tự hỏi liệu có nên ngăn nó lại không, nhưng á long thích game khiêu dâm và có thể bay đã đi mất, và Naito thì đang ngoài chiến trường. Cô luôn có thể đặt nó vào một mũi tên vận chuyển và bắn đến đó, nhưng cô sẽ buộc phải đặt Masazumi làm mục tiêu theo dõi và cô lo lắng điều gì sẽ xảy ra nếu cô bắn trúng phóc. Và điều đó gần như chắc chắn sẽ xảy ra.
Tuy nhiên, Thử ăn kiến đang sử dụng khung hiển thị để thiết lập việc di chuyển qua địa mạch trong khi quan sát các sinh vật tảo dùng nước vẽ khuôn mặt Masazumi theo cách của chúng trên mặt đất. Thỉnh thoảng, con thú ăn kiến dùng chân trước chạm vào băng gạc quanh cổ như để chắc chắn nó vẫn còn ở đó.
…Cố lên.
Việc di chuyển qua địa mạch thường được sử dụng bên trong Musashi và đó là một quá trình đơn giản. Hầu hết thời gian, nó được sử dụng khi Thử bị lạc hoặc đã hoàn thành một việc vặt mà nó có thể tự giải quyết.
Tuy nhiên, mọi thứ khác đi khi không phận chiến trường nằm ở giữa và điểm đến lại ở trên lãnh thổ của một học viện khác.
Dù vậy, Thử của Masazumi vẫn vụng về nhưng cẩn thận thiết lập mọi thứ.
Nó thiết lập mọi thứ chính xác, nên nó sẽ thành công miễn là nó có thể nhận ra cô ấy.
Nếu có thể, Asama muốn thử nghiệm trước ở Musashi.
"..."
Nhưng chú thú ăn kiến non đã hoàn tất việc thiết lập và khung hiển thị cho thấy không có vấn đề gì với cài đặt. Bây giờ mọi chuyện phụ thuộc vào việc Thử có thể nhận ra chủ nhân của mình tốt đến mức nào. Asama lo lắng nhất về phần này, nhưng các sinh vật tảo lại lên tiếng một lần nữa.
"Quên mất."
Có điều gì đó chúng đã quên đề cập.
"Chơi chữ dở tệ."
…Thông tin mới đó chắc là đủ rồi!
Ngay lập tức, con Thử chùng người xuống và bộ lông của nó dựng đứng.
"…!!"
Nó hóa thành ánh sáng, tan biến và bay vút đi.
Adele nhìn vào mô hình của Musashi đang lơ lửng trước mặt cô.
Musashi hiện đang bị pháo kích bởi các tàu nhỏ của Tres España được bố trí giữa các tàu trung tâm và các tàu mạn trái, phải.
Các tàu phía trước ở cả hai bên đã mất gần như toàn bộ lớp giáp bề mặt, bị phượng hoàng cơ khí tấn công, và bây giờ đang bị nhắm bắn từ cự ly cực gần.
Tệ hơn thế này nữa chắc là không thể, Adele nghĩ trong khi tâm trí gần như trống rỗng.
Cô có thể nghe thấy âm thanh và cảm nhận được sự rung chuyển, nhưng các người máy tự hành điều khiển đã mất gần hết cảm giác do nhiễu Thánh Thuật. Dấu hiệu duy nhất của thiệt hại đang xảy ra là trên mô hình ánh sáng ether của Musashi. Màu đỏ đang bao phủ cả hai bên của các tàu trung tâm và các mặt trong của các tàu mạn trái và phải. Một vài khung hiển thị chồng chéo nhau cung cấp chi tiết về thiệt hại.
…Tệ thật.
Cô tự hỏi phải làm gì trong khi quan sát mô hình thỉnh thoảng bị bao phủ bởi nhiễu tĩnh điện.
Tuy nhiên, cô đã tự hỏi điều tương tự nhiều lần và không có gì thay đổi.
Cô chỉ đơn giản là nghĩ đi nghĩ lại "mình phải làm gì".
Cô không tìm thấy câu trả lời và dường như có thứ gì đó đã giáng đòn kết liễu.
"A."
Tiếng pháo kích ở cả hai bên tăng lên thành một loạt đạn dồn dập.
Các đội hình bánh xe ở giữa các con tàu đã hoàn thiện chuyển động của mình.
Khi làm điều đó ở các mặt ngoài của tàu trước đó, phản ứng và tính toán của các người máy tự hành đã cho phép họ tạo ra các rào cản nước phòng thủ.
Tuy nhiên, đó không còn là một lựa chọn nữa. Ngay cả các rào cản trọng lực cũng không hoạt động.
"A!"
Phía sau ánh sáng của những lá bùa Thánh Thuật đang phân tán, một tiếng gầm và khói trắng bốc lên từ mạn phải của Murayama.
Phần trên của thân tàu đã bị xuyên thủng và nhiên liệu ether đang bắn tung tóe vào không khí.
"…!!"
Segundo nghe thấy tiếng reo hò vang lên trời.
Các tàu của Tres España đang khai hỏa trong khi bay tới bay lui trong không gian chật hẹp giữa các tàu của Musashi.
Chúng đang bị bắn trả từ các boong tàu, nhưng đó là một nỗ lực tuyệt vọng mà các pháo thủ tại hiện trường đã quyết định.
May mắn thay, các đòn bắn trả chỉ lác đác và mục tiêu của chúng không chính xác. Ngay cả khi có vài phát trúng may mắn, nó cũng không đủ để tạo ra loạt đạn liên tục cần thiết để bào mòn lực lượng Tres España.
Musashi đã dừng lại. Nó vẫn đang tiến về phía trước, nhưng hoàn toàn là do quán tính.
Đó là nhờ nhiễu Thánh Thuật đã loại bỏ bộ nhớ dùng chung của các người máy tự hành điều khiển. Các con tàu có thể được điều khiển thủ công, nhưng họ không có cách nào để phối hợp chuyển động của những con tàu khổng lồ đó. Nếu không có giao tiếp liên tàu thích hợp, bất kỳ chuyển động bất cẩn nào cũng có thể dẫn đến va chạm, vì vậy Musashi phải đứng yên.
Nhưng, Segundo nghĩ. Cuộc tấn công của chúng ta sẽ không hiệu quả mãi mãi.
Đội hình bánh xe của họ chỉ hiệu quả chừng nào Musashi không thể di chuyển và các người máy tự hành không hoạt động. Một khi gió thổi nhiễu ra khỏi tầm ảnh hưởng, các tàu của Tres España sẽ bị bao vây.
Điều đó có nghĩa là họ phải phá hủy Musashi trước khi điều đó xảy ra.
Gã nhìn vào những mảnh nhiễu đang lơ lửng quanh Musashi và kiểm tra nhịp độ của chính mình.
…Chúng ta có kịp không?
Trong khi tự hỏi, một giọng nói la hét và cầu nguyện tràn ngập trái tim gã: làm ơn hãy kịp.
Những mảnh nhiễu có lẽ sẽ tồn tại hơn nửa giờ. Vì Musashi không di chuyển, nhiễu sẽ rơi xuống nó và tác dụng của nhiễu sẽ tiếp tục.
Giọng nói trong trái tim gã bảo gã rằng họ có thể làm được với chừng đó thời gian.
…Ta có thể thực sự tin vào điều đó không?
Gã nghĩ trong khi tiếng pháo kích tràn ngập tai. Gã giữ những lời chiến thắng đó trong lòng, đồng thời tự hỏi liệu mình có được phép làm như vậy không.
Tuy nhiên…
"…!!"
Gã nghe thấy một tiếng reo hò khác. Lớp giáp trên của Tama, con tàu thứ hai mạn phải, đã vỡ và đang phun ra khói ánh sáng ether.
Một lúc sau, ai đó nói với Segundo.
"Chúng ta có thể thắng trận này, chỉ huy!!"
"Đúng vậy," một người khác nói.
"Testament," một người khác nữa hét lên. "Hãy thắng trận này, chỉ huy!!"
Tiếng hét đó tạo ra một tiếng reo hò khác dường như làm tăng tốc âm thanh của pháo kích.
Giữa những giọng nói vang dội đó, Segundo gật đầu trong khi run nhẹ. Ngay cả hành động nhỏ đó cũng tạo ra những giọng nói đầy kỳ vọng từ những người khác.
"Hãy thắng trận này."
Gã không biết liệu mình có thể tin vào những gì chính mình đang nói hay không, nhưng…
…Một phần lý do ta làm điều này là để ta có thể tin vào nó.
Gã thốt ra những lời ẩn sâu trong trái tim.
"Hãy cùng nhau chiến thắng, mọi người!!"
Adele đứng dậy khỏi ghế khi pháo kích của kẻ thù ngày càng dữ dội.
Tất cả các người máy tự hành xung quanh cô đã quỳ xuống và không ngước nhìn cô.
Cô chỉ đơn giản là nhìn ánh sáng của những phát đại bác trên bầu trời trước mặt trong khi mô hình thân tàu bên trong của Musashi ngày càng đỏ rực. Tuy nhiên, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì mình có thể làm.
"…!"
Bên dưới đôi lông mày nhướng lên, thứ gì đó chảy xuống má cô từ đôi mắt sau cặp kính.
…A.
Mình không thể, cô nghĩ. Mình là chỉ huy, mình không thể bỏ cuộc.
Tuy nhiên, cô không thể liên lạc đúng cách với bất kỳ con tàu nào khác và tiếng súng vẫn tiếp tục như thể phớt lờ mọi người trên Musashi.
"!?"
Với nhiều tiếng ầm ầm và rung chuyển hơn, thậm chí còn có nhiều khói hơn bay lên không trung.
Nó đang vỡ ra. Nó đang tan rã và không ai có thể làm gì được. Họ chỉ có thể chờ đợi cho đến khi thực sự có điều gì đó họ có thể làm.
…Mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Nhưng ngay khi cô có ý nghĩ đó, cô nghe thấy tiếng cửa phía sau mở ra. Cô quay lại và thấy một người nào đó đang đứng ở cửa.
"Tể tướng!?"
Một cậu bé khỏa thân đứng đó. Không chỉ vậy, cậu ta còn tạo dáng với hai tay dang ra hình chữ Y và hét lên.
"Tất cả kết thúc rồiiiiii!!"
"Hểểể! Tể tướng đến đây để đổ thêm dầu vào lửa sao!!"
Nghe thấy lời phản đối của Adele, cậu bé khỏa thân tạo dáng lại và hét lên một lần nữa.
"Gì cơ? Đừng ngốc thế! Nhìn vào thực tế một chút đi! Chúng ta tiêu rồi, Adele!! Musashi tan tành rồi!! Bỏ cuộc là lựa chọn duy nhất của chúng ta! Được rồi, anh Toori đây sẽ giúp em tìm ra lỗi của ai! Ồ, nhưng không thể là anh! Đó là luật!"
"Ừm, tể tướng, Phó Nữ Vương Horizon đang ở sau lưng ngài đấy."
"Gì cơ?"
Một lúc sau, mọi người trên tàu Musashino cảm thấy một cú giật kỳ lạ.
Adele nhìn cậu bé khỏa thân quay trở lại qua cái lỗ vỡ trên bức tường bên trái của đài chỉ huy.
…Sao cậu ta có thể hành động như bình thường được nhỉ?
Dù vậy, tên ngốc đó vẫn tiến về phía cô trong khi tiếng rung chuyển của pháo kích vẫn tiếp diễn.
"Thấy sao, Adele?"
"Cái gì ạ?"
"Đừng nói với anh thế. Thử nhìn vào thực tế một chút đi."
Cô thấy anh ta chỉ lên bầu trời phía tây bắc.
Cô thấy Anh Quốc và London trên tầng thứ hai của nó, nhưng có một thứ gì đó mới xuất hiện ở London.
Đó là thứ gì đó đủ lớn để nhìn thấy ngay cả từ khoảng cách này.
…Một người khổng lồ?
Nó mặc áo giáp phương Tây, cầm hai thanh kiếm, và đang chiến đấu với thứ gì đó mà cô không thể nhìn rõ. Dựa trên chuyển động của những thanh kiếm, đối thủ của nó dường như là một người khổng lồ lớn không kém.
"Có vẻ như một tên ngốc nào đó đã đẩy mọi chuyện lên đến mức đó."
Cô biết rằng Neshinbara có lẽ đang điều khiển người khổng lồ mà cô không thể nhìn thấy.
Sugawara no Michizane là một vị thần của văn học và học vấn, nhưng ông vốn là một quý tộc mà mối hận thù đã mang đến một lời nguyền tàn khốc cho Viễn Đông sau khi bị giáng chức trong một âm mưu của triều đình. Cơn giận của ông đã được xoa dịu bằng cách phong thần cho ông, nhưng ông nổi tiếng với một khả năng nhất định.
"Sấm sét."
Ông ta thỉnh thoảng bắn ra những tia sét hình kiếm xé toạc bất cứ thứ gì mà Shakespeare đã tạo ra.
Hiện tại, một trong những người bạn cùng lớp của Adele đang trao đổi những đòn kiếm nhanh như chớp với một trong những nhà văn vĩ đại nhất của Anh Quốc. Thực tế, một vài người bạn cùng lớp khác của cô cũng đang ở trong thành phố đó. Và…
"Em hoàn toàn phù hợp để làm bạn cùng lớp với một tên ngốc như thế. Rốt cuộc…" Tể tướng chỉ từ London đến vị trí hiện tại của họ. "Em đã đi qua được nửa chặng đường của trận hải chiến armada rồi. Chính em đã làm được điều đó. Adele, em đã giúp chúng ta đi qua được một nửa của một phần lịch sử quan trọng. Anh không làm được, nhưng em đã làm được. Vậy nên…"
Vậy nên…
"Hãy cố gắng để lịch sử tiếp tục thêm một chút nữa."
Vài suy nghĩ lướt qua tâm trí Adele: Mình không thể hoặc Làm ơn tha cho mình.
Tất cả những gì cô có thể nghe là tiếng pháo kích và sự tàn phá nghe như một hồi chuông reo dồn dập. Khói ether đã bắt đầu bốc lên từ mọi nơi trên Musashi như thể làm cho bầu trời khóc.
Tuy nhiên, tên ngốc nói rõ ràng.
"Bây giờ em đã đi được nửa chặng đường rồi, phần còn lại chắc chắn sẽ dễ như ăn bánh, phải không? Rốt cuộc, phần còn lại chỉ nhỏ dần đi từ đây thôi."
"Chỉ nhỏ dần đi?"
Cô muốn nói "chúng ta không nói về một miếng bánh theo nghĩa đen ở đây", nhưng rồi cô nhận ra điều gì đó.
Cô đã lấy lại được sự bình tĩnh cần thiết để nghĩ những điều như vậy.
…Thật tình.
Cô vẫn không biết mình phải làm gì, nhưng…
"Đừng lo, tể tướng," cô nói. "Mọi người đều đang làm những gì họ có thể, nên em cũng có thể tiếp tục."
Mình vừa nói ra điều đó, phải không!? cô nhận ra trong sự ngạc nhiên thầm lặng. Mình không nhận ra mình lại tham vọng đến thế.
Tuy nhiên, các người máy tự hành đang lắc đầu và bắt đầu khởi động lại từ trạng thái bất động trên sàn.
…Mình có thể không biết cách giải quyết tình huống này, nhưng…
"Em biết phải làm gì vào những lúc như thế này, phải không?"
"Judge," Adele đồng ý trước khi mở một khung hiển thị, hít một hơi, và hét lớn với mọi người. "Ai đó làm ơn cứuuuuuuuuuuu!!"
Tiếng hét của Adele đã kéo một người trở lại với thực tại: "Musashino".
Cô đã ngồi trên sàn bên cạnh Adele, nhưng mong muốn được giúp đỡ của cô gái đã hoàn thành việc khởi động lại ý thức của cô. Giúp đỡ mọi người là cốt lõi của tất cả các người máy tự hành và nó kiểm soát toàn bộ con người họ ngay cả khi không có bộ nhớ dùng chung.
Và khi tỉnh dậy, "Musashino" nhận ra điều gì đó.
…Tàu không rung lắc sao?
Âm thanh của va chạm, tia lửa, và khói vẫn đang xảy ra bên ngoài, nhưng Musashi không còn rung lắc nữa. Cô tự hỏi tại sao.
"Các tàu vận tải!? Hết."
Khi hạm đội của Segundo khai hỏa, họ thấy một rào cản bất ngờ.
Nó được tạo thành từ các tàu vận tải của Musashi, đã xuất hiện khi đang bay dọc theo chu vi của các tàu Musashi.
Chúng được kéo thành một hàng bằng các dây kéo để làm lá chắn, nhưng chúng không phải là những con tàu vận tải bình thường. Tất cả chúng đều có những biểu tượng đầy màu sắc được vẽ trên mạn.
"Đây là những con tàu vận tải của các thương gia hùng mạnh nhất Musashi sao!?"
Để tránh thiệt hại do cướp biển hoặc chiến trận, các tàu vận tải lớn có khả năng phòng thủ tuyệt vời.
Vài chục con tàu tạo thành những bức tường che chắn các mặt trong của Musashi.
Trên đài chỉ huy, Adele quan sát cảnh tượng với "Musashino" đứng bên cạnh.
"Đó là những con tàu vận tải của hiệp hội thương mại Musashi."
Chúng đang hứng chịu đạn pháo và lớp giáp của chúng bị thổi bay, nhưng chúng đang bảo vệ Musashi.
Tất cả những con tàu đó đã được chất hàng hóa của Musashi và được kéo ở bên ngoài, nhưng bây giờ chúng đang tạo thành một bức tường phòng thủ. Một video trên khung hiển thị bị nhiễu tĩnh điện sau đó xuất hiện bên cạnh khuôn mặt của Adele.
Âm thanh cũng bị nhiễu, nhưng cô nhận ra giọng của bạn mình.
"Adele!? Heidi đây! Tụi mình đã nhờ các sếp lớn hành động rồi!! Nên…nên đừng lo!!"
Giọng cô ấy nghe có vẻ hụt hơi.
"Tụi mình sẽ bảo vệ cậu bằng sức mạnh của đồng tiền!!"
Trong một khu nhà dài dưới lòng đất của Musashino, các thành viên của hiệp hội thương mại đang xem cảnh tượng bên ngoài qua một khung hiển thị.
"Oaaaa!! Tàu vận tải của tôi! Tôi đã giấu tiền trên đó để trốn thuế!!"
"Ông có thành thật quá không đấy? …Khoan đã! Đó là tàu của tôi sao!?"
Shirojiro lên tiếng từ thang máy ở trung tâm khu nhà dài có trần thấp.
"Đây quả là một vấn đề. Vì lý do nào đó, các dây kéo kéo theo tàu vận tải của mọi người đã được triển khai."
"Khốn kiếp nhà ngươi!!"
“Chà, chuyện gì thế này? Chẳng phải chính quý vị đã nói ở lại là cách tốt nhất để thu thập thông tin về hỏa lực của Musashi và các quốc gia khác sao. Quý vị cũng đã đồng ý giao nộp các tàu hàng của mình coi như phí tham gia rồi còn gì. Cái cách quý vị vẫn tiếp tục chất đầy hàng hóa giao thương lên tàu cho đến tận lúc chúng tôi rời cảng quả thực đã cho thấy một tinh thần trọng thương đáng ngưỡng mộ đấy.”
Bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng thân tàu vận tải bị xé toạc. Lắng nghe âm thanh không dứt của hàng hóa và tiền bạc đang bị phá hủy, một người trong số họ nhíu mày lên tiếng.
“Ngươi muốn gì!?”
“Một câu hỏi hay.” Shirojiro đối mặt với hàng ba mươi thương nhân. “Hiện tại tôi đang chịu trách nhiệm quản lý các mặt hàng công nghiệp trên chiến trường. Cứ coi như vậy mà làm ăn đi nào. Chúng ta có thể bắt đầu với quyền sử dụng thuật thức phòng thủ. Nếu quý vị mua quyền này, tàu vận tải của quý vị sẽ không còn phải hứng chịu trực tiếp đạn pháo của kẻ thù nữa. Thay vào đó, chúng sẽ được bảo vệ bằng thuật thức.”
Tất cả bọn họ đều cứng mặt lại trước lời đề nghị đó. Chỉ mua quyền lợi thôi thì không đủ để phòng thủ một cách hoàn hảo.
“Judge. Như một dịch vụ đặc biệt, ba người đầu tiên sẽ được miễn phí thuật thức phòng thủ. Nào, quý vị tính sao đây? Nói rõ luôn nhé, một khi tổng thiệt hại – bao gồm cả các chi phí này – vượt quá sáu mươi phần trăm giá trị của con tàu, tôi sẽ cho nó rút lui.”
Giờ thì…
“Ai không muốn vứt bỏ con tàu của mình nào?”
“Adele! Mọi chuyện ở đó trông cậy cả vào cô đấy!!”
Adele hiểu ý của Heidi.
Đây là vị trí của Adele. Và như để cổ vũ cô, những người khác đang phân tán khắp con tàu đã gửi những thần cách tốc ký chứa ý tưởng của họ để giải quyết tình huống của riêng mình. Trong khi “Musashino” đang sắp xếp chúng một cách thủ công, Adele chọn ra một vài ý hữu ích và gửi lại những hồi âm đơn giản.
…Có thể lúc này tôi không biết phải làm gì…
Bộ nhớ dùng chung của các automaton đã không thể sử dụng, nên về cơ bản, họ đã mất đi toàn bộ giác quan của mình.
“Nhưng chúng ta có thể sẽ vượt qua được.”
Không, cô nghĩ thầm trong lúc quay về phía tổng trưởng và phó vương sau lưng.
“Đảm bảo chúng ta làm được điều đó mới chính là nhiệm vụ của tôi ở đây, phải không?”
Vua Musashi, Yoshinao, gật đầu hai lần trước cửa hầm dẫn vào khoang hạm trưởng.
Sau khi chắc chắn không có ai xung quanh, ngài thản nhiên bước đi như thể chỉ tình cờ đi ngang qua.
“Ta đã nghĩ con bé sẽ cần vài lời khuyên, nhưng đáng lẽ ta phải lường trước được điều này ở cô gái mang huy hiệu mãnh thú của lãnh địa ta.”
Nhưng rồi ngài đột nhiên dừng bước. Ngài nghe thấy một âm thanh quen thuộc. Đó là một tiếng xé dài liên tục, và dù chỉ mới nghe một lần, ngài đã khắc cốt ghi tâm.
Ngài mở một khung tín hiệu và dùng quyền hạn của Vua Musashi để thông báo cho toàn bộ con tàu.
“Mười phượng hoàng cơ giới đang tiếp cận từ mạn phải!!”
“Cái gì? Ngươi, ngươi đang dựng chuyện đấy à? Bộ ngươi thèm được chú ý đến thế sao? Đúng là một kẻ cô độc.”
“Ta không dựng chuyện, đồ ngốc này!!”
Ngài thấy những vệt sáng trắng trên bầu trời đêm, và chúng đang lao thẳng về phía mạn phải của Musashi.
Mười phượng hoàng cơ giới tiếp cận mạn phải của Musashi thoáng bay vọt lên trên bầu trời đêm rực sáng.
Chúng đã sẵn sàng khai hỏa những cây cọc lớn được bố trí bên dưới ngay khi quỹ đạo bay lên của chúng chậm lại.
Nhưng có chuyện đã xảy ra ngay trước khi chúng hoàn tất cú tiếp cận.
“!?”
Hai con phượng hoàng dẫn đầu đã bay chệch khỏi đường bay.
Những con khác còn chưa kịp tự hỏi tại sao thì nguyên nhân đã lướt qua.
Technohexen. Vài nhóm trong số họ mặc trang phục Technohexen trông đen tuyền ngay cả trong đêm tối, và họ bay lượn trên bầu trời bằng những cây chổi có thể biến hình thành pháo.
“Đơn vị thuật chiến trên không của Musashi đã tham gia vào trận không chiến hỗn loạn rồi sao!?”
Số ít Technohexen bay lên xuyên qua chiến trường trên không và sử dụng thuật thức gia tốc để tăng tốc cho những viên đạn đồng xu với áp suất cực lớn. Vài người trong số họ sẽ hợp tác để tăng cường gia tốc cho một viên đạn duy nhất và nhắm bắn cẩn thận như một khẩu pháo phòng không.
Musashi vẫn chưa chiếm được ưu thế trên không, nên các Technohexen tản ra ngay sau khi khai hỏa.
Họ đã lướt qua những con phượng hoàng cơ giới nên không thể bắn lần nữa. Tuy nhiên, hai con phượng hoàng bị họ bắn trúng đang gặp nguy hiểm.
Thiệt hại đối với chúng rất nhẹ và không đủ để bắn hạ, nhưng chúng đã phản xạ thực hiện động tác né tránh và tầm nhìn bị che khuất trong giây lát vì phát bắn đã nhắm vào kính chắn gió của buồng lái.
“Kh… A!”
Kích thước khổng lồ của Musashi đã làm sai lệch cảm giác về khoảng cách của hai phi công đó, khiến cánh của chúng va vào boong tàu mạn phải khi lướt qua.
Cú va chạm khiến thân hình giống chim của chúng xoay tròn theo chiều ngang hệt như một chiếc shuriken. Chúng nảy lên, lực cản không khí tác động vào cả trên và dưới thân tàu, và chúng bị hất văng đi như thể đang tự xoắn mình.
Một trong số chúng đâm sầm vào boong tàu ở phía đối diện và vỡ tan tành sau khi hất tung phi công lên không. Còn con kia…
“Bắn!!”
Một đơn vị tấn công được tập hợp nhanh chóng đã trút hỏa lực phòng không lên nó từ trên tàu.
Con phượng hoàng bị bắn từ bên dưới và lộn ngược lên trên trong khoảnh khắc.
“…!”
Nó cũng nổ tung sau khi phi công kịp thời thoát ra ngoài.
Bất chấp những âm thanh hủy diệt vẫn tiếp diễn, những người trên Musashi không có thời gian để ăn mừng. Tám con còn lại đã khai hỏa những cây cọc của chúng.
“Xé xác kẻ thù ra!!”
Một giọng nói duy nhất đáp lại tiếng hét đầy giận dữ đó. Đó là một giọng nói bị nhiễu.
“Tất cả automaton, khởi động lại ở chế độ tự khép kín!”
Giọng điệu nghiêm khắc đó phát ra từ “Musashi”.
Đó là lần đầu tiên Suzu nghe thấy “Musashi” nói như vậy.
…Cô ấy cần đến mức đó sao… ngay cả khi không có cảm xúc?
“Musashi” đã giang rộng hai tay như thể đang chơi đàn, nhưng cô lại đang đối mặt với một khung tín hiệu dạng tường. Rất có thể nó đang hiển thị cảnh tượng bên ngoài và những cây cọc do các phượng hoàng cơ giới bắn ra.
Khi Suzu dùng giác quan của mình để quan sát, “Musashi” đối mặt với nó và nói.
“Mọi người, chỉ dựa vào các thiết bị cảm biến nội tại của mình và chỉ kết nối từ xa với các thiết bị cho phép kết nối riêng tư! Nếu các bạn giữ được tính cá nhân trong chế độ tự khép kín, lượng thông tin dư thừa từ bên ngoài sẽ không gây ra vấn đề gì. Hãy làm những gì có thể một mình và chỉ giao tiếp qua thần cách truyền tin hoặc bằng miệng thay vì qua bộ nhớ dùng chung! Ngoài ra, có thể tôi đang làm việc thủ công và thông qua kết nối hình ảnh riêng tư…”
Suzu lắng nghe thông báo của automaton.
“Nhưng tôi sẽ tái kích hoạt các rào chắn trọng lực!! Hết!!”
Trong số tám cây cọc lớn, bốn cây đã bị làm chệch hướng lên trời.
Đó là nhờ các rào chắn trọng lực. “Musashi” đang xác nhận vị trí của chúng bằng mắt từ gần khoang hạm trưởng, nên vị trí đặt rào chắn có hơi lệch một chút. Tuy nhiên, cô đã đặt nhiều rào chắn lại với nhau để vừa vặn chặn được bấy nhiêu cây.
Không may là cô không kịp chặn ba cây, và một cây chỉ bị chệch hướng đôi chút so với mục tiêu ban đầu.
Ba cây đang lao thẳng tới và một cây đang trên quỹ đạo lệch. Sau khi xác nhận điều đó, phi hành đoàn của các phượng hoàng cơ giới cất tiếng reo hò.
“Testament!!”
Nhưng một lúc sau, vài người xuất hiện ở rìa ngoài của Musashino. Họ là thành viên của phường hội thương nhân Musashi. Động tác của họ có vẻ hối hả, nhưng tất cả đều vào thế.
“Cửa hầm thương nhân… mở!!”
Tiếp theo, thân tàu mạn phải của các tàu thuộc biên đội phải của Musashi theo đúng nghĩa đen đã mở ra. Các cửa hầm hai lớp tạo nên một phần vỏ ngoài đã mở lên và xuống. Những cửa hầm đó được dùng làm lối vào vận chuyển hàng hóa từ bên ngoài, nhưng chúng cũng chứa…
“Các tuyến đường vận chuyển khối dài chạy ngang qua các con tàu!”
Cùng với tiếng hét của các thương nhân, các cửa hầm của tuyến vận chuyển khối dài đã mở toang, tạo thành những hành lang khổng lồ xuyên suốt cả Musashi.
Có bốn hành lang như vậy. Ba hành lang nuốt chửng ba cây cọc ngay lập tức, trong khi hành lang còn lại đón nhận cây cọc bị lệch theo một góc.
“Xuyên qua đi!!”
Các automaton bên trong hành lang đáp lại tiếng hét đó bằng hành động của mình.
Để đảm bảo những cây cọc lớn xuyên qua và bay ra bầu trời ở phía đối diện, họ dùng khả năng điều khiển trọng lực để di dời các vật cản hoặc bế xốc những con chó mèo họ tìm thấy rồi chạy đi. Và nếu quỹ đạo của những cây cọc bị lệch…
“Hầu gái đỡ đòòòón!!”
Nhiều người trong số họ sẽ cùng nhau chỉnh lại đường đi của nó.
“Tạm biệt!!”
Cả bốn cây cọc đều bị đẩy ra khỏi các cửa hầm vận chuyển được mở trên lớp giáp ở phía đối diện.
Và ở mạn trái đó là những con tàu nhỏ của Tres España đang tạo thành một đội hình bánh xe giữa các tàu của Musashi. Từ góc nhìn của họ, các tàu mạn phải của Musashi đột nhiên mở giáp và những cây cọc hủy diệt được bắn ra từ lỗ hổng đó.
“!?”
Vài con tàu đã bị bắn trúng và thổi bay đi.
Đây là hỏa lực thân thiện.
Và khi những con phượng hoàng cơ giới kêu cót két và gầm rú trong lúc bay lên nhanh chóng, chúng đã bị tấn công.
Đòn tấn công đến từ những hình dạng khổng lồ đang đứng trên đỉnh Takao, con tàu thứ ba ở mạn phải. Các thần chiến tác nghiệp ở đó đã bắt đầu sửa chữa thành phố, nhưng…
“Nếu các ngươi không cần thứ này, thì mang nó theo luôn đi!!”
Một cây cọc lớn được kéo ra từ thành phố đã bị ném vào bụng những con phượng hoàng đang bay lên.
Chúng đang cưỡi gió để bay lên cao hơn nữa, nên đòn tấn công tầm xa ném ngay trước mặt chúng gần như không thể tránh khỏi. Sáu trong tám con còn lại vẫn xoay xở tản ra một cách quyết liệt. Trong hai con còn lại, một con vừa kịp thoát, nhưng…
“Kh!”
Một đóa hoa lửa đỏ đơn độc nở rộ và một vệt khói trắng duy nhất bốc lên bầu trời đêm vốn đã rực sáng.
Lần này, những người trên Musashi đã cất tiếng reo hò ăn mừng.
Segundo nghe thấy tiếng reo hò của kẻ thù.
Một trận bão ánh sáng tràn ngập bầu trời đêm và một cơn gió mang theo hơi nóng hoài niệm thổi đến chỗ ông, nhưng những người đàn ông và phụ nữ xung quanh ông đều giơ tay lên.
“Ồồồồ!!”
Họ cất tiếng la hét.
“Chúng ta sẽ không thua đâu!”
“Phải, tôi còn có cháu nội đang xem trận này đấy!!”
“Sẽ đau lòng lắm nếu nó bảo chính ông nội nó là người khiến chúng ta thua cuộc… nhất là khi nó nói điều đó trước mộ của ông.”
Tất cả họ đều cười, điều đó cho thấy họ vẫn còn rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, một cơn gió bất chợt ập đến. Đó là một cơn gió dọc đến từ Musashino và Okutama ở trung tâm Musashi, và cơn gió bất chợt gào thét lên xuống chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
“Nó đang bay lên!?” Segundo hỏi. “Nhưng nó không thể di chuyển được cơ mà!”
Rồi ông nhìn thấy một cảnh tượng nhất định. Hầu hết các đai kéo trên sáu tàu mạn trái hoặc mạn phải đã được tháo ra, và Musashino cùng Okutama đã bắt đầu bay lên nhanh chóng.
“Musashi đã tách tám con tàu của mình ra để điều khiển riêng lẻ!?”
Juana nhìn thấy sự thay đổi của ngọn lửa chiến tranh hiện rõ trên bầu trời xa xăm.
“Không thể nào.”
Musashi và các tàu nhỏ của Segundo dường như đang ở thế cân bằng, nhưng một sự thay đổi đã xảy ra với Musashi. Cô cho rằng những người ở hiện trường đã nhận ra điều đó.
…Nó đã bắt đầu điều khiển riêng lẻ các con tàu.
Lớp nhiễu điện tử đã ngăn cản các automaton phối hợp với nhau, vì vậy tám con tàu không thể bay đồng bộ. Trong tình trạng đó, việc điều khiển một con tàu có nguy cơ va chạm với con tàu khác.
…Vậy nên đáng lẽ Musashi phải bị bất động.
Tuy nhiên, những người xung quanh cô cũng đã nhận ra và bắt đầu chỉ vào con tàu khổng lồ.
“Này… Nhìn kia đi. Musashi đang tách ra.”
Chỉ có Musashino và Okutama bắt đầu bay lên nhanh chóng. Chúng tự nâng mình lên cao hơn các tàu mạn trái và mạn phải khoảng nửa thân tàu.
“Việc điều khiển riêng lẻ các con tàu đáng lẽ là không thể, nhưng họ đang làm điều đó mà không có sự phối hợp giữa các automaton sao!? Bằng cách nào!?”
Nhìn kỹ hơn sẽ thấy các tàu mạn trái và mạn phải đang lảo đảo nhưng chắc chắn di chuyển zig-zag sang trái và phải.
Tám con tàu đều đang di chuyển độc lập để tạo ra một tình huống có lợi cho Musashi.
“Tổng trưởng!”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán Adele khi cô nhìn vào khung tín hiệu trong khoang hạm trưởng của Musashino.
Nó chứa dữ liệu từ hệ thống tàng hình cá nhân được sử dụng trong quá trình vũ trang và sửa đổi được thực hiện tại Anh.
Hiện tại, dữ liệu đó đang được “Musashino” và các automaton hạm trưởng khác sử dụng để phân bổ lại nhân sự của họ.
Tốc độ của họ đã giảm, nhưng Musashino đang bay lên cùng với Okutama. Họ chưa bao giờ nhìn xuống sáu con tàu kia như thế này và cũng chưa bao giờ thấy sáu con tàu đó di chuyển zig-zag rộng đến vậy. Đây là lần đầu tiên họ thử bất cứ điều gì như thế này.
…Nguy hiểm thật, nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Adele đã hoảng sợ khi các tàu của Tres España di chuyển vào giữa các tàu của Musashi. Ngay cả khi họ đã chống chọi được với các phượng hoàng cơ giới và phòng thủ bằng các tàu vận tải, họ cũng khó có thể tấn công đội hình của kẻ thù và chỉ có thể bị xé nát từ bên trong.
Để điều khiển riêng lẻ các con tàu, họ đã cố gắng sử dụng tín hiệu để liên lạc giữa các tàu, nhưng đội hình bánh xe của kẻ thù đã can thiệp. Nếu họ cố gắng phát tín hiệu từ boong tàu hoặc gần khoang hạm trưởng, kẻ thù sẽ bắn pháo vào họ.
Đó là lúc chỉ huy của đơn vị Technohexen gửi đến một ý tưởng. Chỉ huy đó là Naito.
Các Technohexen đang sử dụng chổi của mình để bay lơ lửng phía trên mũi tàu và hai bên của mỗi con tàu. Trong khi vẫn ở độ cao ngoài tầm bắn của các tàu địch, họ thả những ngọn đuốc ánh sáng thuật thức xuống để chỉ vị trí con tàu của mình.
Việc điều khiển riêng lẻ các con tàu dựa vào đó rất chậm chạp và vụng về. Trông nó thậm chí còn nghiệp dư.
Tuy nhiên, chuyển động đó lại mang ý nghĩa to lớn. Khi Musashino và Okutama bay lên, họ có thể tấn công xuống dưới dễ dàng hơn, và họ sẽ khai hỏa khi các tàu mạn trái và mạn phải mở ra một khoảng trống trong mô hình zig-zag của chúng. Ngoài ra, các cuộc tấn công của kẻ thù cũng khó tiếp cận Musashino và Okutama hơn, và chúng cũng gặp khó khăn trong việc nhắm vào các con tàu đang di chuyển zig-zag.
Trông họ như đang quằn quại trong đau đớn từ cuộc chiến tiêu hao, nhưng nếu nhìn vào lợi thế vị trí của họ…
…Cách này sẽ hiệu quả!
Lớp nhiễu Thần Thuật đã hạn chế đáng kể sự di chuyển của họ, và vụ nổ đã gây thiệt hại nặng nề. Hơn nữa, các tính toán của “Musashino” cũng cho thấy rõ cuộc phản công của họ thông qua việc điều khiển riêng lẻ sẽ khiến họ bị thiệt hại nặng hơn nữa.
Tuy nhiên, họ phải cố gắng để kim đồng hồ của cuộc chiến tiêu hao này không nghiêng quá nhiều về phía đối thủ.
“Xin hãy cố gắng hết sức để giữ cho chuyển động của các con tàu khó lường nhất có thể! Và bắn trả lại!”
Segundo nín thở khi bị bao vây bởi Musashi, một con tàu đang di chuyển như thể quằn quại trong đau đớn nhưng lại khao khát tự do.
…Lần này ngươi làm tốt lắm.
Ông đã nghĩ rằng họ đã dồn Musashi vào chân tường, nhưng kẻ thù đã lợi dụng chính điều đó để lật ngược tình thế.
Các đội hình bánh xe không thể tiếp cận các tàu mạn trái và mạn phải đang di chuyển zig-zag hoặc hai con tàu đã bay lên, nhưng những con tàu đó lại có thể bắn vào họ.
Đáng lẽ đây phải là một chiến thắng đơn phương, nhưng giờ họ lại bị bao vây và dồn vào thế bí.
Nhưng…
“Chỉ huy! Vẫn chưa kết thúc đâu, phải không!?”
“Giống như điệu nhảy lễ hội falla vậy… Và giống như Lepanto và Itsukushima, chúng ta còn chưa thực sự bắt đầu nữa là!”
“Testament,” Segundo đáp lại trong khi lặng lẽ giơ tay phải lên. “Mở rộng đội hình bánh xe theo chiều dọc để có thể tiếp cận hai tàu trung tâm và các tàu thứ hai mạn trái và mạn phải của Musashi! Nếu các đội hình bánh xe kìm chân được các con tàu đang di chuyển zig-zag, các đòn tấn công của chúng ta có thể vươn tới chúng!”
Dù vậy, họ cũng không thể tránh khỏi một cuộc chiến tiêu hao, và Segundo cho rằng tất cả mọi người đều hiểu điều đó.
Tuy nhiên…
“Testament. Cùng làm thôi nào, mọi người! Phải không, chỉ huy!?”
“Phải.”
Segundo vung tay về phía trước.
“Lên nào, mọi người,” ông nói. “Ngay cả khi các rào chắn trọng lực của chúng đã hoạt động trở lại, chúng ta vẫn có thể bắn từ một điểm mù và chúng ta có lợi thế áp đảo về số lượng. Trận chiến rút lui thực sự bây giờ mới bắt đầu. Nhưng hãy nhớ điều này.”
Hãy nhớ điều này.
“Kết quả mà chúng ta giành được ở đây thuộc về chính chúng ta.”
Một quảng trường với một đài phun nước ở trung tâm nằm ở ranh giới giữa thành phố và khu rừng.
Hai cô gái với Danh Hiệu Thành Phố là sói và chó săn đối mặt nhau ở đó.
Một chuyển động duy nhất xảy ra giữa họ dưới ánh trăng.
Walsingham di chuyển trước.
Cô di chuyển theo một đường thẳng.
“Lên!”
Cô lao mình và những lưỡi đao của mình tới để vượt qua đài phun nước.
Đôi chân của cô xé toạc kết cấu đá bao quanh đài phun nước khi cô thực hiện cú nhảy tốc độ cao.
Trong khi đó, sói bạc hành động để đánh chặn. Cô vung ngang cây búa gỗ mà cô đã tạo ra bằng sợi xích bên phải.
Tuy nhiên, chó săn đã đọc được hành động của đối thủ và dùng 32 lưỡi đao đánh vào sợi xích.
Đòn phòng thủ này đã làm chệch hướng sợi xích bằng một bề mặt, nhưng sợi xích không dừng lại.
Lý do cho điều này rất đơn giản: sợi xích được quấn quanh một khúc gỗ ở điểm giữa cũng như ở cây búa. Điều này không chỉ tăng thêm trọng lượng, mà các lưỡi đao cũng không thể tấn công chính xác vào phần xích quấn quanh khúc gỗ và bị làm chệch hướng.
Sợi xích không thể bị đánh bật đi như trước.
Tuy nhiên, chuyển động của sợi xích đã chậm lại do trọng lượng của khúc gỗ phụ thêm.
Chó săn sẽ cắn sói trước khi khúc gỗ chính đến nơi.
Nhưng trước đó, sợi xích đã tự xoay tròn. Thay vì dùng cây búa ở cuối để tấn công chó săn, nó đã dùng khúc gỗ ở giữa để quất vào cô như một cú lariat.
Tuy nhiên, chó săn đã tăng tốc. Cô có một cách để tăng tốc giữa không trung. Đầu tiên, cô đưa cánh tay phải đã tách rời của mình xuống dưới chân.
“Lao lên!”
Sau đó, cô cố định cánh tay trên không và đạp lên nó để bật đi.
Walsingham tăng tốc và điều chỉnh hướng của mình. Cô nhắm thấp hơn một chút về phía sói bạc đang đứng.
“Cắn!”
Cô khai hỏa và sau đó xoáy cây thương chữ thập vào kẻ thù của mình.
Tuy nhiên, cây thương chữ thập chém vào không khí và phát bắn xé toạc mặt đất.
Kẻ thù đã nhảy lên.
Với cánh tay phải giơ cao, sói bạc nhảy lên không trung phía trên đài phun nước như thể đang cào vào mặt trăng.
Cô đang sử dụng sợi xích của mình.
Cô nhấc mình lên bầu trời đêm như thể đang tự kéo mình bằng trọng lượng của hai khúc gỗ, và cũng như thể đang kéo mình lên theo sợi xích.
Không quay lại nhìn cô, Walsingham vung mái tóc của mình.
Thứ gì đó văng ra từ mái tóc đang quất của cô và bay lên trời.
Chúng là những quả màu vàng. Sáu quả chanh đó đủ để phá hủy khứu giác của một con sói.
Những quả chanh bị cắt đôi ngay lập tức và nước của chúng phun vào bóng tối. Ngoài ra, Walsingham còn nhắm chính xác cây thương chữ thập của mình vào Mitotsudaira mà không cần quay đầu lại.
“Cắn!”
Và cô khai hỏa.
Mitotsudaira nhìn thấy đòn tấn công của Walsingham.
Đó là một phát bắn sau lưng chính xác.
Hơn nữa, cô ta đã thu hút sự chú ý của Mitotsudaira bằng cách ném những quả chanh trước. Cắt đôi những quả chanh đã là một đòn tấn công đủ mạnh, nhưng để chắc chắn, cô ta đã để dành phát bắn này cho đòn tấn công thực sự của mình.
“Làm tốt lắm,” Mitotsudaira nói trong khi tập trung sức mạnh vào sợi xích bạc bên trái.
Hai sợi xích lủng lẳng từ cổ tay cô hiện đang chìm trong làn nước của đài phun nước.
“Đã đến lúc kỵ sĩ chuộc lại lỗi lầm.”
Cô nói như thể đang tru lên, và nước trong đài phun nước nổ tung. Những sợi xích cuộn tròn dưới đáy đài phun nước đã hất một lượng nước khổng lồ lên không.
Trong khoảnh khắc, quảng trường chìm trong sương mù.
Walsingham nhận ra sự nguy hiểm của màn sương đêm đang bốc lên này.
Lớp sương mù dày đặc dưới đáy quảng trường được hình thành từ làn nước bắn tung tóe của đài phun nước. Những quả cam quýt chìm xuống đáy nước, làm át đi mùi của chúng, và sương mù khiến tầm nhìn trở nên kém đi.
Walsingham đột nhiên cảm nhận được chuyển động.
“…!?”
Và cô nghe thấy những tiếng rên rỉ và gãy đổ lặp đi lặp lại từ khu rừng phía sau mình.
Nghe như thể cây cối đang đổ rạp.
…Cái gì!?
Chó săn phóng mình theo hướng ngược lại.
Nhưng khi cô đáp xuống phía bắc của đài phun nước, có thứ gì đó chạm vào vai cô. Đó là một vật cứng, và cô cũng nghe thấy tiếng xích đang di chuyển xuống dưới chân mình.
“…!?”
Cô phản xạ nhảy lên.
Ở trong màn sương mù quá nguy hiểm, và có điều gì đó đang xảy ra ở đó.
Cách duy nhất để thoát khỏi màn sương là di chuyển lên trên, vì vậy chó săn đạp lên cành của những cái cây bao quanh quảng trường, đạp lên mái nhà thấp của một ngôi nhà, đạp lên tường của một tòa chung cư, và lên đến mái nhà của nó.
Bên dưới cô, cô nhìn thấy một đám sương mù có hình dạng giống như quảng trường, nhưng không có dấu hiệu nào của kẻ thù trên mái nhà hình chữ nhật.
Kẻ thù ở đâu?
Rồi cô nhận ra ánh trăng đang chiếu rọi lên mình.
Không có vật cản ở trên cao trong thành phố London này, ánh trăng trực tiếp khiến cô run rẩy.
Kẻ thù ở đâu?
Cô không biết, nhưng cô không thể để mình sợ hãi. Cô sẽ bảo vệ những gì cô yêu quý.
Vậy nên…
“La…”
Với tay và chân đặt trên mái nhà lợp rơm, cô ưỡn người ra sau và cất tiếng gào.
“Luo!!”
Khi cô ngửa đầu ra sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy nó.
Một hình dạng bạc đứng sừng sững trên mặt trăng phía trên cô.
Khi đang chạy, Tenzou cảm nhận được một tiếng gầm kinh thiên động địa phía sau lưng.
…Đó là tiếng gầm của một con thú ư!?
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng là trận chiến đang diễn ra.
Một thứ gì đó mạnh mẽ đang chiến đấu trong thành phố phía sau cậu, và cậu cũng nghe thấy tiếng nỏ đang được bắn liên tục.
Tuy nhiên, cậu nghe rõ nhất là tiếng bước chân của chính mình.
Xa xa phía trước, vượt qua khung cảnh thành phố là một pháo đài hình vuông.
Đó là Tháp London.
…Mình thấy nó rồi!
Không để niềm vui làm mình phân tâm, cậu mở một khung tín hiệu trong khi chạy.
Cậu đang liên lạc với Masazumi. Với tư cách là phó hội trưởng, cô đã yêu cầu cậu gọi cho cô sau khi cậu tỏ tình xong, nhưng cậu nghĩ tốt nhất nên thông báo cho cô rằng cậu sắp đến nơi.
Tuy nhiên…
“Không kết nối được?”
Do trận chiến của hạm đội, Anh và Musashi đang sử dụng cài đặt thần cách truyền tin chung. Masazumi đang sử dụng một ngôi đền cầm tay vì con Chuột của cô chưa được gắn vào người, nhưng đáng lẽ cậu vẫn có thể liên lạc được với cô.
Việc không thể liên lạc được với cô khiến cậu có chút bất an.
…Mình đến nơi rồi!!
Con đường chính tiếp tục thẳng tắp.
Cậu có thể thấy cầu thang dẫn lên tầng một ở cuối con đường, nhưng Tháp London đã hiện ra ở bên phải.
Trong khi lắng nghe âm thanh của các trận chiến gần đó và tiếng vọng của trận không chiến xa xa phía sau, Tenzou vung tay và lao người về phía trước.
“…!”
Và cậu tăng tốc.