Người bạn khi đang say ngủ
Người bạn khi đã tỉnh giấc
Điều gì đã tạo nên sự đổi thay ấy?
Phân bổ điểm (Phong cách sống)
Trần nhà đã chuyển từ màu đen lam sang sắc tím.
Màn đêm đang dần nhường chỗ cho bình minh, thế nên màu trời cũng đang thay đổi.
Màu tím chuyển sang đỏ tươi, sắc trắng ngả vàng, và cuối cùng trở thành màu xanh lam.
Những thay đổi màu sắc ấy diễn ra nhanh nhất ở phương đông.
Và gió đang thổi.
Luồng không khí lờ mờ ánh dương lướt qua bầu trời se lạnh.
Đó là cơn gió sớm mai thổi từ đông sang tây.
Nó báo hiệu sự hiện diện của mình bằng cách tạo ra những vệt mây trắng trên bầu trời ban mai.
Có người đang dõi theo chuyển động của cơn gió đó.
Họ quan sát từ dưới sàn nhà.
Bầu trời hiện ra qua một khung cửa trắng đã mất đi tấm giấy trượt.
"Na-chan, cậu dậy rồi à?"
"Phiền phức thật..."
"Đó không hẳn là câu trả lời cho câu hỏi của tôi đâu."
"Cậu phải dậy đi thôi, Toshi. Sáng rồi đấy."
Narimasa và Toshiie đang trò chuyện trong khi nằm trên sàn.
Họ đang ở trong một phòng karaoke. Một chiếc bàn bi-a ở giữa phòng đã bị chém làm đôi và đập phá tan tành, những quả bóng thì găm cả vào tường.
Những gì còn sót lại của nhạc cụ một thời vương vãi khắp sân khấu.
"Trước khi rời đi, Shibata có nói ‘làm thế này thì họ sẽ không nhận ra nó bị hỏng đâu’ rồi dùng chính dây đàn để buộc cây guitar gãy lại, nhưng rõ ràng là nó hỏng rồi và trông như một vật tế lễ kỳ quái nào đó."
"Ừ, cần đàn còn chẳng có nữa. Còn đống kèn đồng thì biến dạng hoàn toàn và chất thành một đống, nhưng Mori đang làm gì thế? Đầu cậu ta bị kẹt trong miệng kèn, nhưng có phải đang ngủ không?"
"Chắc là vậy rồi."
Lernen figur trên sân khấu đang yêu cầu họ chọn bài hát.
Khi nhìn thấy đồng hồ báo còn 2 giờ, Narimasa lẩm bẩm.
"Không biết tình hình ở Kantou thế nào rồi nhỉ."
"Câu hỏi hay đấy," Toshiie nói từ dưới sàn. "Tôi cá là nguyên bản tên tuổi của chúng ta cũng cảm thấy thế này vào Thời đại Thần linh. Cậu nghĩ sao, Na-chan?"
"Làm sao tôi biết được?"
"Ừm, chắc cậu nói đúng," Toshiie đáp trước khi nhận ra điều gì đó.
...Hửm?
"Na-chan."
"Gì?"
"Nếu cậu có thể gạt phăng những câu hỏi về quá khứ bằng một câu đơn giản ‘làm sao tôi biết được?’, chẳng phải cậu cũng có thể làm thế với chuyện hiện tại sao?"
Cậu ta sẽ phản đối chứ? Toshiie tự hỏi.
Anh cho rằng Narimasa sẽ chỉ bảo anh im đi. Tuy nhiên...
"Chắc chắn như vậy sẽ dễ dàng hơn."
Toshiie không biết phải đáp lại thế nào lúc đầu.
Anh mất cả 5 giây để suy nghĩ về ý nghĩa câu trả lời của Narimasa.
"Tuyệt vời quá, Na-chan! Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu có dấu hiệu trưởng thành đấy!"
"Ngạc nhiên đến mức cậu phải khựng lại luôn à?"
"Đừng bận tâm, đừng bận tâm! Tôi nên nấu chút cơm đậu đỏ không!? Hay là món cà ri đen vì cậu thuộc Đội Horo Đen nhỉ!? Dù chính tôi lại không ăn được cà ri!"
"Im đi. Vẫn còn rượu sake kìa."
Toshiie cười gượng trước câu "im đi" của Narimasa.
"Dù sao thì, suy nghĩ của cậu đã thay đổi như thế nào?"
"Không biết mọi thứ chắc chắn là dễ dàng hơn."
Narimasa khoanh tay dưới đầu và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng...
"Na-chan, cái ghế sofa chắn hết rồi nên tôi không nhìn ra ngoài được. Mà Michi đang ngủ trên ghế sofa, tay còn ôm một chai rượu sake nữa."
"Thì ra cái cục trong chăn là thế à." Narimasa thở dài. "Chuyện là về điều cậu nói lúc trước."
"Chuyện cậu vừa lần đầu tiên trong đời đạt được sự trưởng thành á?"
"Trước đó cơ. Về... về của tôi..."
"Maeda? Ừ, đó là tên của tôi."
Narimasa lườm Toshiie.
...Nghĩ lại thì, làm sao Na-chan giữ được cặp kính râm không rơi khi đang nằm nhỉ?
Nhưng giờ thì cậu ta đang nhìn lên trần nhà.
"Nguồn gốc tên của tôi. Những người từ Thời đại Thần linh. Họ hẳn có ít tự do hơn nhiều và mọi chuyện chẳng dễ dàng gì, nhưng tôi nghĩ họ đã nỗ lực để loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực mà chúng ta đang có."
"Tại sao?"
"Bởi vì họ không có truyền tín thần thánh."
Toshiie không thể trả lời trong suốt ba giây.
Và rồi anh gật đầu.
"Vậy là cuối cùng cậu cũng biết cách dùng não rồi đấy, Na-chan. Cậu trưởng thành nhanh quá làm tôi hơi sợ đấy."
Narimasa lại lườm anh.
Nhưng anh hiểu ý Narimasa.
"Thật khó tin, nhưng họ thực sự chỉ có tín hiệu khói và tiếng huýt sáo để liên lạc tầm xa. Ngoài ra, họ phải viết thư để người hoặc ngựa chuyển đi. ...Thông tin về thế giới bên ngoài thường được thu thập từ các thương nhân, nhà ngoại giao, lữ khách và gián điệp ninja. Việc thông báo ngay lập tức các sự kiện là không thể tưởng tượng nổi, độ trễ thời gian rất tệ, và thông tin thường không đầy đủ."
Là một Thủ quỹ quản lý thương mại, anh không thể tưởng tượng việc điều hành một quốc gia mà không có khả năng kiểm tra thông tin ngay lập tức.
"Thật đáng kinh ngạc khi thế giới không sụp đổ theo cách đó. Nếu ai đó tấn công một quốc gia khác vì những nghi ngờ vô căn cứ và nó gây ra một phản ứng dây chuyền, cả thế giới sẽ suy tàn."
"Chúng ta cũng thấy những điều tương tự xảy ra trong việc tái hiện lịch sử, phải không?"
"Đúng vậy."
Đó là một câu hỏi sơ đẳng, nhưng Na-chan có lẽ chưa bao giờ học về những thứ này, anh nghĩ.
Vì vậy, anh giải thích.
"Viễn Đông luôn có truyền tín thần thánh cho việc tái hiện lịch sử. Ngay cả khi nó được gọi là Thần Châu, mạng lưới Shinto đã tồn tại, vì vậy họ được phép có ‘sấm truyền’. Cậu biết đấy, ý tưởng về việc ‘nghe thấy một giọng nói vô hình’. Thần Châu được phép sử dụng truyền tín thần thánh từ rất sớm như một sự tái hiện của điều đó. ...Và họ đã cố gắng làm điều tương tự ở Thần Châu Hòa Hợp. Thần Châu Hòa Hợp là một bản sao của Thần Châu, vì vậy cấu trúc cơ bản của mạng lưới Shinto cũng được sao chép ở đó."
Nhưng...
"Thần Châu Hòa Hợp dĩ nhiên là một tập hợp của nhiều quốc gia. Để đảm bảo lợi ích riêng và bảo vệ dữ liệu của mình, họ có xu hướng giới hạn mạng lưới của mình trong phạm vi quốc gia và có thể là các đồng minh của họ."
"Chà, thế thì chẳng giúp ích được gì. Họ nghĩ gì vậy?"
"Nếu có nhiều người sống trong một căn phòng lớn, họ sẽ chia nó ra, phải không?"
"Phòng của tôi khá nhỏ."
"Vậy còn kệ đĩa vàng âm nhạc của cậu thì sao?"
Narimasa ngập ngừng một giây trước khi trả lời.
"Ừ, chắc là tôi có chia chúng ra. ...Hoặc ít nhất là không trộn lẫn chúng một cách ngẫu nhiên."
"Thật sao...? Ồ, tôi không ngạc nhiên. Chỉ là không ngờ tới thôi," Toshiie nói. "Dù sao, khi Tsirhc ra đời, họ đã thiết lập một mạng lưới xuyên quốc gia. Và điều đó đã mang lại cho giáo hội rất nhiều quyền lực, vì vậy sự khác biệt tôn giáo đã trở thành một vấn đề trong việc tái hiện lịch sử, gây ra một mớ hỗn độn. Nhưng ngay cả khi đó, việc tăng dân số rất khó khăn và có rất nhiều tổn thất do các cuộc đụng độ với rồng và các loài phi nhân khác, xung đột lợi ích và việc tái hiện lịch sử."
"Nhân loại cần phải chấn chỉnh lại đi."
"Đó là lý do chúng ta quyết định làm như vậy."
"Tại sao tôi có cảm giác chúng ta vẫn chưa làm được nhỉ?"
"Bởi vì chúng ta quả thực là chưa."
Đó là lúc Toshiie nhận ra điều Narimasa muốn nói.
"Những người từ Thời đại Thần linh sẽ tiêu đời nếu họ quá tiêu cực, phải không?"
"Ừ. Họ không thể dùng truyền tín thần thánh để giải quyết ngay lập tức những hiểu lầm, nhìn xa trông rộng, hay xem ai đó có ổn không."
Đây là điểm chính của Narimasa.
"Liệu những người đó có đồng ý rằng không biết sẽ dễ dàng hơn không?"
"Khó nói lắm," Toshiie nghe Narimasa nói. "Vì họ chưa bao giờ có truyền tín thần thánh ngay từ đầu, nên họ sẽ không biết mình đã khó khăn đến mức nào. Họ sẽ nghĩ đó là chuyện bình thường và cứ sống như vậy thôi."
"Vậy thì không biết đối với chúng ta thì sao nhỉ."
"Không phải chúng ta. ...Mà là những người mang tên của chúng ta ban đầu."
"Testament," Toshiie đồng ý. "Họ có lẽ dễ dàng tin tưởng nhau nhưng cũng dễ dàng oán giận nhau. Tức là, một sự hiểu lầm sẽ dễ dàng dẫn đến hận thù, nhưng họ cũng sẽ trở lại làm bạn một khi hiểu lầm được giải quyết. Đó là chuyện bình thường đối với họ và người kia cũng vậy, nên chẳng có lý do gì để bắt lỗi ở đó cả."
"Có lẽ tôi sẽ hòa nhập khá tốt ở đó."
"Na-chan, cậu thực ra có thể giữ mối hận khá lâu đấy."
Ngay khi Toshiie nói điều đó...
"Ch-cho tôi tham gia câu chuyện đó với!"
Cái xúc tu dựng lên trên sân khấu.
Cái xúc tu đứng thẳng trông rất giống một thứ khác.
"Này, Toshi. Có một cái ‘của quý’ ở đằng kia."
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng thường thì chúng không có cái kèn ở trên đầu."
"Ể? H-hai người đang nói gì vậy!? Và Maeda-sama, Sassa-sama! Tại sao lại tối thế này!?"
Cái xúc tu với chiếc kèn trên đầu bắt đầu lắc đầu lia lịa.
Và chỉ có một cách để nhìn nhận điều đó.
"Này, Toshi. Có một cái ‘của quý’ đang nổi hứng và lắc lư ở đằng kia."
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng đó không phải là kiểu tài năng tiềm ẩn thường thấy sau một hội nghị lớn."
"Ể? H-hai người đang nói gì vậy!? Nhưng quan trọng hơn, tôi khó nhìn quá vì trời tối. Đang là ban đêm sao!? Hay mắt tôi có vấn đề gì!? Khoan, có lẽ tôi đã bị tình yêu làm mù quáng đến mức không còn thấy gì nữa..."
"Này, Toshi. Có một cái ‘của quý’ đang nổi hứng và cúi đầu ở đằng kia."
"Tôi cũng thấy vậy, nhưng điều đó không phải mâu thuẫn với phần ‘nổi hứng’ sao?"
Cái xúc tu quay về phía họ.
"H-hai người đang nói gì vậy!? Xin đừng nói những điều khiếm nhã như vậy!"
"Ừ, nhưng, Mori, đầu cậu đang bị che kín, phải không?"
"Th-thật thô lỗ! Tôi có hình dáng của một người trưởng thành!"
"Ai đã cho cậu ta uống rượu tối qua vậy? Rõ ràng là cậu ta vẫn còn say."
Đại Tiền bối: "Hả? Cậu có vấn đề gì vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii đó à?"
"Trời ạ, phiền phức quá..."
Nhưng chiếc kèn đột nhiên lắc lư.
"A... ôi, không! Tôi khó thở quá... T-tôi sắp tiêu rồi. Giá như tôi có thể trải qua những giây phút cuối cùng nép vào lòng người tôi yêu..."
"Này, Toshi. Cái ‘của quý’ đang ngạt thở. Thổi vào cái kèn đó để cung cấp oxy cho cậu ta đi."
"Đừng ngớ ngẩn, Na-chan. Lỡ tôi vô tình hít vào thì sao?"
"Tôi tưởng hai người tôn trọng tôi, tại sao cứ gọi tôi là ‘của quý’!? Bẩn thỉu quá!"
"Để cho rõ, Mori, tôi chưa bao giờ nói từ đó."
"Và cậu đã bao giờ nhìn thấy mình trông như thế nào chưa?" Narimasa hỏi.
"Tôi có chứ!" chiếc kèn khăng khăng. "Mỗi tối sau khi tắm, tôi đều chăm sóc da trước gương! Bởi vì không ai muốn dính dáng đến tôi nếu tôi là một cái xúc tu bẩn thỉu! Vùng này lạnh, nên nếu không bôi kem hàng ngày, tôi sẽ bị nứt nẻ, chảy máu, và kết cục như một con trùm giữa trong game RPG. Thế nên mới hôm qua thôi, tôi đang bôi chút kem và dầu thơm thì bắt đầu có tâm trạng không đứng đắn, nhưng tôi đã kiềm chế được!"
"Mori, cậu đúng là một nhân vật đặc biệt."
"Ồ, ngài quá khen rồi."
Nói rồi, cái ‘của quý’ đổ sụp xuống sàn với tiếng thịt va chạm.
Anh ta có lẽ đã chịu thua vì ngạt thở.
Narimasa bình luận về cảnh tượng đó.
"Này, Toshi. Cái ‘của quý’ vừa ngã rồi."
"Ừ, trông nó mãnh liệt một cách kỳ lạ."
Ngay khi họ nói vậy, Fuwa lăn mình trên chiếc ghế sofa phía sau Narimasa rồi ngã nhào xuống. Và ngã ngay lên người Narimasa.
Một tiếng thịt va chạm khác và một tiếng uỵch nặng nề vang lên to hơn cả tiếng va chạm đơn thuần.
"Na-chan?"
Toshiie gọi và quay lại, nhưng rồi anh nhận ra một điều.
Chai rượu sake của Fuwa đã đập thẳng vào đầu Narimasa, làm cậu ta bất tỉnh.
Và bản thân Fuwa thì ở trong tư thế đầu cô ở chỗ chân Narimasa và ngược lại.
"Michi?"
Cô nằm đè lên người cậu ta chỉ trong một chiếc áo sơ mi và quần lót.
Fuwa tỉnh giấc.
"A?"
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra đêm qua. Mấy cậu con trai này có xu hướng ủ rũ, nên cô đã hát hò để kiểm soát tình hình.
Cô đã uống rất nhiều.
Cô đã ăn vặt.
Cô đã ăn thức ăn thật.
Cô lại hát tiếp.
Cô nhớ mình đã say xỉn đấm Shibata, nhưng không nhớ tại sao. Cô quyết định rằng điều đó có nghĩa là chỉ có kết quả mới quan trọng.
Khi cô nhìn lên, cô thấy chiếc bàn bi-a bị vỡ.
...Trời, chúng ta đúng là tệ nhất.
Cô không chắc tại sao, nhưng đó là đánh giá của cô.
"Chà, không quan trọng."
Cô cảm thấy có thứ gì đó khô lại bên mép miệng. Rượu sake? Không phải là bãi nôn chứ? Mình không giống Takenaka. Cả hai chúng ta đều là gái kính, nhưng sự giống nhau chỉ đến thế thôi.
Cô lau miệng.
"Là bãi nôn thật..."
Hảảảả? Mình đã nôn ở đâu...?
"A."
Không. Có một bát bánh pudding trên ghế sofa. Là nó đây mà.
"Ồ, ơn trời... Vậy là mình không nôn trước mặt mọi người."
"Michi, tôi ghét phải cắt ngang nhiệm vụ tìm hiểu sự thật của cô, nhưng..."
"Ồ, Maeda?"
Cô cố gắng nhìn lại, nhưng rồi cô nhận thấy thế đứng của mình không vững. Hay trong trường hợp này là thế ngồi.
...Cái gì đây?
Cô ngồi dậy và nhìn xuống thấy một phần hũng mặc quần nam.
Mấy phòng karaoke này xem ra dùng loại đệm có hình thù kỳ quặc thật.
Rồi cô nhận ra mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần lót.
Điều đó gợi lại một ký ức khác. Cô đã uống nhiều, hát nhiều, rồi cởi bớt đồ vì nóng.
Nhưng chỉ có áo khoác thôi.
Tại sao cô lại cởi đến mức này? Cô không nhớ. Những mảnh hình ảnh còn sót lại trong tâm trí cô cho thấy cô đang thi hát karaoke với Oichi, uống thêm nữa, rồi một khoảng trống mênh mông.
...Chắc là chị ấy đã cởi đồ mình.
Oichi-sama thật là kỹ lưỡng đến bất ngờ, cô nghĩ.
"Hả?"
Đùi cô lạnh và cô nhận ra chúng đang để trần.
"Khoan đã."
Cô nhanh chóng đưa tay xuống hông và thấy có dây ở đó. Cô đang mặc quần lót.
...Suýt nữa thì.
Nhưng khi cô vội vàng quay lại để cố gắng tránh xa Toshiie...
"Ể?"
Cô đưa tay xuống để giữ thăng bằng và va vào thứ gì đó bằng gót bàn tay.
Cô nhìn xuống và thấy Sassa.
Và cú va chạm đó đã đánh thức cậu ta dậy.
"Ui..."
"Đừng có mà dậyyyyy!!"
Fuwa đập mạnh đáy một chai rượu sake nằm gần đó.
Fuwa nghe thấy một tiếng uỵch nặng nề chuyển thành một tiếng vang nhẹ.
Chai rượu sake đã vỡ tan.
Và rồi có thứ gì đó đẩy mông cô từ bên dưới.
"Đồ ngốc! Làm cái gì vậy!?"
"Tôi đã bảo anh đừng có dậy mà!"
"Hả?"
Narimasa lườm cô từ phía sau cái mông đang ngồi trên người cậu.
"Này, Fuwa."
"Gì?"
Cô quyết định cứ bướng bỉnh đến cùng, nhưng Narimasa chỉ vào mông cô với vẻ mặt chán chường.
"Cái gì đây?"
"Hả!? Anh không nhận ra à?"
"Là một cái mông."
"Đúng vậy. Vậy sao anh còn hỏi!? Anh có bị gì không hả, Sassa?"
"Dịch ra."
Khi nghe thấy vậy, Fuwa cảm thấy như có một cái búa gõ đã được lên cò sâu trong tâm trí mình.
...Này, khoan đã.
"Biết không, Sassa?"
"Gì?"
"Có một cái mông con gái ngay đây."
"Ừ thì. Chúng đâu có tự dưng biến mất."
Điều đó làm cô tức giận, nhưng cái búa vẫn được lên cò.
Vì vậy, cô nói nhỏ.
"Anh không định bối rối hay đỏ mặt hay gì đó à?"
Sassa phản ứng lại bằng một cái lườm.
"Tại sao tôi phải quan tâm khi đó là một cô gái hay tè dầm?"
Cô vung một chai rỗng gần đó vào cậu ta, nhưng cậu ta đã xoay đầu né được.
"Cẩn thận đấy, đồ ngốc!"
"Sau khi nói một điều tệ hại như vậy với một cô gái, anh thậm chí không thể nhận một chai vào mặt sao?"
"Điều tôi nói là sự thật!"
"Thực ra, Na-chan," Toshiie nói. "Tôi nghĩ cậu mới là người có lỗi ở đây."
"Cậu bênh phe con gái à!?"
"Ngốốốốốc! Ngốốốốốc!"
"Cả cậu nữa, Matsu!?"
"Tại sao Ma-chan lại không bênh phe con gái chứ? Và bình tĩnh nào, Na-chan. Có vẻ lạ khi tôi bênh phe con gái, nhưng cậu đủ cứng rắn để chịu đựng mà, phải không?"
"...Sao cũng được. Dịch cái mông của cô ra đi, Fuwa."
Fuwa nghiêng đầu.
"Tự mà dịch nó đi."
"Michi, nghe như tên của người Sviet Rus ấy," Toshiie nói.
"Dịcheramàđi?" Matsu lặp lại.
Matsu dễ thương thật, Fuwa nghĩ, nhưng cậu con trai đang lườm cô nói nhỏ.
"Tôi không thể cứ thế chạm vào mông con gái như không có gì được."
Fuwa nhìn lại khuôn mặt của Sassa.
"...Ể? Gì? Anh coi tôi là con gái á?"
"Chà, tôi biết chuyện này sẽ phiền phức đây."
"Ồồồồồồ? Hmmmmmm? Tôi hiểu rồiiiiii."
Nhưng những suy nghĩ trong đầu Fuwa lại khác.
...Wow.
Không ổn rồi.
Cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ dưới ngực, gần phía trước bụng.
Cảm giác như bị ai đó cù vào tim.
Không ổn, không ổn. Gọi mình là con gái thì có gì lạ đâu chứ? Chắc là do nó quá đột ngột hoặc... ồ, là vì mình đang ăn mặc thế này. Ừ, chắc là vậy. Nhưng...
...Uh, oh.
Cô không thể di chuyển.
Nhưng không phải vì cô chỉ có quần lót để che mông. Dù đó chắc chắn là một phần, nhưng những gì cậu ta có thể thấy bây giờ là do tai nạn.
Nhưng nếu cô di chuyển, cậu ta sẽ thấy nhiều hơn và không phải do tai nạn.
Không phải là có điều gì đặc biệt mà cô không muốn cậu ta thấy.
Chỉ là cô chưa chuẩn bị tinh thần để cho cậu ta thấy nhiều hơn thế này.
Có thể chính tình trạng thiếu vải của cô đã khiến cậu ta đối xử với cô như một cô gái, nhưng...
"Tôi chỉ không ngờ chính Sassa lại nói điều đó."
Cô hy vọng cậu ta không nhận ra cô chỉ đang giả vờ bình tĩnh.
Nhưng cô phải làm gì bây giờ?
Làm thế nào cô có thể di chuyển khỏi vị trí này?
"Vậy, Sassa? Anh có thích có mông con gái ngồi trên người không?"
Ngay khi cô hỏi điều đó, cậu ta vỗ cả hai lòng bàn tay vào hai bên mông cô.
"Kyahhh!!"
Sự bất ngờ chứ không phải cơn đau đã khiến hông cô bật lên.
Sau đó, Sassa lùi lại để tựa lưng vào chiếc ghế sofa phía sau. Cậu ta vẫn đang lườm cô.
"Bỏ cái mông của cô ra khỏi người tôi."
"Đ-đồ ngốc, sao anh lại đánh mạnh đến mức để lại dấu tay thế!? Wow, nó đỏ lên thật này!"
Giờ thì cô thực sự muốn khóc.
Đúng lúc đó, có thứ gì đó phản chiếu ánh sáng khi nó nhô lên từ phía sau chiếc bàn bi-a bị vỡ.
"A-ai đang làm ô uế không gian của những bản tình ca thánh thiện này bằng một cú phát mông thô thiển vậy!?"
Cái kèn đó là sao vậy?
Thực ra, nếu nhìn kỹ...
"Có một cái ‘của quý’ đang đội một cái kèn đồng ở đằng kia."
"Là Fuwa-sama sao!? Ngài không được gọi tôi như vậy! Một cô gái không được dùng những từ ngữ bẩn thỉu như ‘của quý’!"
"Sassa, Maeda. Cái ‘của quý’ của gia tộc Oda đang phủ nhận quyền tồn tại của chính mình."
"Cậu thực sự nên dừng nói thế đi," Narimasa nói.
"Nhưng, Sassa-sama, ngài vừa mới gọi tôi là ‘của quý’ mà! Vậy tại sao ngài lại đột ngột mắng Fuwa-sama vì điều đó!? Ngài đang cố tỏ ra chững chạc trước mặt cô ấy à!?"
"Cậu ta tỏ ra chững chạc về từ ‘của quý’ á?"
Lần đầu tiên trong đời, Fuwa thấy một chiếc kèn dựng thẳng đứng.
...Thật là một hình ảnh nực cười...
Trong khi đó, cô nghe thấy giọng nói của anh ta.
"Xin lỗi, nhưng tại sao ba vị cứ nhất quyết gọi tôi là ‘của quý’!? Tôi không phải là ‘của quý’! Tôi là một cái xúc tu! Tôi có phải là xúc tu không? Vâng, đúng vậy! Mọi người đã hiểu chưa ạ?"
"Ừ, tôi hiểu rồi. Tôi thực sự hiểu rồi, nên bình tĩnh lại một chút đi, ngài ‘Của quý’."
"Trời ạ, hai người phiền phức quá."
"Và khoan đã," Fuwa nói. "Điều này có nghĩa là hai người đã lặp đi lặp lại từ ‘của quý’ khi có một cô gái đang ngủ trên ghế sofa à?"
"Tôi chưa bao giờ nói từ đó, Michi, và Na-chan chỉ nói khoảng năm lần thôi."
"Th-thế đã là quá nhiều rồi!" chiếc kèn phản đối. "Đó là số lần một người đàn ông trưởng thành nên nói trong cả tháng đấy!"
"Tôi không nhận ra có một tiêu chuẩn nào cả, nhưng tôi đoán một cái ‘của quý’ sẽ biết rõ nhất."
"Ha ha ha. Michi, Mori chỉ đang khiêm tốn thôi. Phải không nào?"
"K-không ai tự gọi mình là khiêm tốn cả!"
"Nhưng cậu đã đi hành hương đến các nhà thờ Tsirhc kể từ khi đến đây, phải không?"
...Sassa, đó chỉ gọi là đi lễ thôi...
Cô quyết định không nói ra điều đó. Cô cũng kéo một cái chăn lên để che chân.
Rồi Mori gật đầu.
"Những lời tụng kinh trong một nhà thờ thánh thiện thật siêu phàm. Chúng khiến tôi cảm thấy thật trong sạch, không giống như cái ‘trống bị nguyền rủa’ mà tôi bị buộc phải nghe quá lâu ở Hắc Lục địa."
"Có tín đồ nào khác nói rằng một cái xúc tu trong nhà thờ trông giống như trùm cuối của một bộ phim kinh dị không?"
"Không, không có! Tại sao lúc nào cô cũng xấu tính vậy, Fuwa-sama!?"
Cái xúc tu đột nhiên đổ nghiêng sang một bên.
Fuwa cau mày trước tiếng thịt va chạm.
"Ngạt thở à?"
"Hết cách với cậu ta rồi," Narimasa lẩm bẩm đáp lại.
"Nói vậy thật là xấu tính."
Với một giọng nói trong trẻo, có người ngồi dậy ở bên phải Maeda.
"Matsu."
Đó là Matsu.
Nhưng cô không ở trong hình dạng Chuột thường thấy của mình.
Cô có kích thước của con người khi cô vươn vai trong tư thế ngồi. Cô có một thân hình mảnh mai thay vì hình dạng Chuột dùng để hỗ trợ Maeda như một linh hồn.
"Vâng. Là em đây: Ma-chan."
Giờ đây Matsu đã trở lại kích thước ban đầu, Toshiie vẫn nằm yên và kéo cô lại gần.
Narimasa quay về phía họ.
"Này, Toshi, cậu chắc chứ?"
"Chúng ta không có trận chiến nào rõ ràng sắp tới. Và hình dạng này cũng tự nhiên hơn với Ma-chan. Phải thừa nhận là cô ấy dễ thương khi còn nhỏ..."
Anh đặt tay lên má Matsu khi mái tóc đen của cô xõa xuống.
"Nhưng em thật xinh đẹp như thế này... Matsu."
"Anh thích cái nào hơn?"
Narimasa lộ vẻ mặt "trời ạ, phiền phức quá" và chuồn lên ghế sofa.
Nhưng đây là một khoảng thời gian quý giá đối với Toshiie.
"Ngay bây giờ, anh thích em là Matsu hơn."
Matsu gật đầu.
"Làm tốt lắm, Toshiie."
Cô xoa đầu anh.
Lời khen đó có nghĩa là cô ấy không coi mình nghiêm túc không? anh tự hỏi, nhưng điều này đủ thoải mái để anh không bận tâm. Nhưng...
"Vì em đã trở thành Matsu, anh có thể cho rằng đã có chuyện gì xảy ra không?"
"Vâng. Có vẻ như đã có một chuyện lớn xảy ra liên quan đến Hashiba."
"Ý em là sao khi nói ‘liên quan đến’?" Matsu quay về phía Narimasa với một nụ cười.
"Sassa? Anh là một tên ngốốốốốc. ...Dù sao thì, Toshiie."
"Kh-khốn kiếp con bé này..."
Matsu quay về phía Narimasa với một nụ cười.
"Sassa? Theo những gì em thấy, anh được các cô gái yêu thích vì những suy nghĩ tiêu cực khiến anh trở thành kiểu người trầm lặng. Anh dường như đang cắm cờ khắp nơi, nhưng vì anh lo lắng nhất về Takigawa, nên anh thích phụ nữ lớn tuổi hơn à? ...Dù sao thì, Toshiie. Ừm..."
Matsu quay về phía Narimasa với một nụ cười.
"Và ngay cả khi anh nổi tiếng đến vậy, Toshiie và em đã kết hôn trước, nên chúng em là người chiến thắng. Anh chỉ là kẻ thua cuộc thôi. ...Dù sao thì, Toshiie. A, đợi một chút."
Matsu quay về phía Fuwa với vẻ mặt nghiêm túc.
"Fu-chi, chị thực sự nên cân nhắc một tương lai với người tốt hơn đi."
"Gì!? Sao tự dưng lại nói vậy!?"
"Ma-chan, dù nó có tích tụ theo thời gian, em cũng không nên trút hết vào họ cùng một lúc."
"Nhưng sống như một con Chuột dễ dàng hơn nhiều. Em biết điều đó có nghĩa là em phải đợi để nói chuyện như thế này, nhưng... nhưng mọi người đối xử rất tốt với em như vậy."
"Em có thích được mọi người nuông chiều không?"
"Vâng, em rất thích."
"Tôi cũng vậy. Dù Na-chan không chịu hợp tác."
Họ nghe thấy một giọng nói "trời ạ, phiền phức quá", nhưng họ lờ đi.
Nhưng nụ cười của Matsu nhỏ lại khi cô quay lại chủ đề chính.
"Các dòng địa mạch đang chuyển động. ...Giống như các cơ sở hạ tầng địa mạch của P.A. Oda, M.H.R.R., và đồng minh K.P.A. Italia đang di chuyển về phía Mouri."
Cô ngầm nói rằng cô không chắc tại sao điều này lại xảy ra, vì vậy Toshiie gật đầu.
"Tôi đoán Hashiba hẳn đang bắt đầu một việc gì đó. Một việc gì đó phải được giữ bí mật ngay cả với chúng ta."
"Ý anh là sao?"
"Takenaka có lẽ đã lập ra một kế hoạch khẩn cấp và họ không thể để nó bị rò rỉ. Họ muốn giải quyết nhanh gọn, nên tôi cá là họ đã lập ra một kế hoạch sẽ không hiệu quả nếu kẻ thù biết về nó."
Toshiie gật đầu và Matsu cũng gật đầu trên ngực anh.
"Khen em đi, khen em đi."
"Em thật tuyệt vời, Matsu. Không nhiều người vợ có thể nhận ra sự chuyển động của địa mạch đâu."
"Tốt, tốt."
Nói rồi Matsu nhìn ra sau lưng.
Một chiếc kèn nằm đổ rạp ở đó, nhưng nó đang gây ồn ào vì thỉnh thoảng lại cựa quậy như đang trở mình trong giấc ngủ.
"Toshiie, Toshiie. Có một cái ‘của quý’ với một cái kèn trên đầu ở đó! Khẩn cấp rồi!"
"Đó chắc chắn là một tình huống khẩn cấp." Toshiie vỗ nhẹ vào lưng cô. "Nhưng, Ma-chan, con gái không nên nói từ ‘của quý’."
Fuwa lườm anh, nhưng anh không quan tâm.
"Thật tình, gần đây chẳng ngủ ngon được ở đây."
Một giọng nói càu nhàu vang lên từ bầu trời ban mai.
Sáu đôi cánh vàng đứng trên boong tàu phía trước. Đó là Yoshiaki.
Sáu đôi cánh đen bên cạnh cô đã cầm sẵn một bộ sưu tập kim loại dài.
"Chuyện đó không thể tránh được, Kime-chan. ...Vậy, Kiyo? Chúng ta nên làm gì đây? Cậu muốn chúng tôi xem xét cái gì?"
Câu đó được gửi đến Kiyomasa, người đang đứng ở giữa boong tàu.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi và quần tất đen và cô đang quay lưng lại trong khi giơ một lernen figur hiển thị bảng giờ đến và đi.
Có một người khác ở phía sau cô.
"Katagiri-kun, chúng ta nên làm gì?"
Khi cô gọi, vai của Katagiri giật nảy bên trong bộ đồng phục. Cậu dường như đã bị lạc trong suy nghĩ.
Cậu nhanh chóng quay lại và nhìn lên Kiyomasa, nhưng cậu lại vội vàng nhìn xuống.
"Katagiri-kun?"
"T-tôi có thể thấy rốn của chị!"
"Hử?"
Kiyomasa tỏ ra bối rối, nhưng cô cũng kéo áo xuống. Và rồi...
"Tôi đang nghĩ Wakisaka-sama và Yoshiaki-sama có thể xem xét Paris khi họ cất cánh đến Houjou."
"Ồ, Testament. Chúng ta có thể dùng một bản đồ của khu vực xung quanh Paris. Họ có lẽ đã biến bên trong thành một mê cung, vì vậy việc xem xét điều đó cũng sẽ hữu ích."
Một hình ảnh ánh sáng lung linh xuất hiện trên boong tàu trước mặt Katagiri.
Đó là một bản đồ của Paris được tạo ra từ ánh sáng mặt trời.
Kiyomasa xem bản đồ Paris của Katagiri từ trên cao.
...Độ chính xác của Trắc Địa Trận Bách Văn thực sự đã được cải thiện.
Trắc Địa Trận Bách Văn sử dụng ánh sáng, gió, nước hoặc âm thanh để tạo thành hình ảnh.
Đó là một phép thuật được sử dụng để tạo hình dạng vật lý cho dữ liệu cảm quan. Nếu cậu có thể nhận được đầu vào của năm giác quan của mình, Trắc Địa Trận Bách Văn sẽ kích hoạt. Nó rất giống với sự khác biệt giữa Thần Huệ Nội và Thần Huệ Ngoại.
Nếu độ chính xác của nó đã được cải thiện, thì khả năng hình dung của Katagiri hẳn đã được cải thiện.
Điều đó làm cô có chút vui, nên Kiyomasa quyết định thông báo cho những người khác.
Kiyo-Massive: "Katagiri-kun đã giỏi hơn nhiều trong việc hình dung mọi thứ trong đầu rồi."
AnG: "Ôi, trời ạ. Cậu ấy đã học được cách làm những điều đó trong trí tưởng tượng của mình rồi sao?"
6: "Tôi sẽ đảm bảo cậu ta không nhìn tôi một thời gian."
Kuro Take: "Vậy là với ai thế?"
Kimee: "Không phải Nagayasu đang giám sát chuyện này sao?"
Tsurugi: "Ể!? Có phải đó là lý do huyết áp của cậu ấy tăng vọt vào khoảng 2 giờ mỗi đêm không!?"
□□凸: "Khoan đã! Quyền riêng tư của tôi đâu rồi!?"
Llaf: "Bình tĩnh nào. Katagiri-dono không phải loại người đó. Đây chắc chắn là một sự nhầm lẫn nào đó. Vâng, mọi người đều mắc sai lầm khi còn trẻ và Katagiri-dono còn trẻ! Vì vậy, không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ấy lại mắc phải loại sai lầ-..."
Fukushima dừng lại một lúc.
Llaf: "Tôi đã sai ở đâu trong lý luận của mình? ...Ồ, xin lỗi. Tôi được gọi ra quầy."
□□凸: "Sau tất cả, tôi còn không quan trọng bằng bữa sáng của cô ấy sao!?"
Sáng nay họ phục vụ món gì nhỉ? Kiyomasa tự hỏi khi Katagiri giơ lên một lernen figur. Nó hiển thị một bản đồ 3D của Paris được đồng bộ hóa và trích xuất từ Trắc Địa Trận Bách Văn. Thêm vào đó...
"Tôi sẽ rất biết ơn nếu các chị có thể quan sát toàn bộ thành phố từ góc này trước khi họ thiết lập lá chắn tàng hình cuối cùng của mình."
Đường mà cậu vẽ là một đường nông.
Katagiri đang yêu cầu họ bay ngay trên bức tường của Paris và chụp ảnh nó từ một góc rất hẹp như thể đang dùng đục đẽo vào nó. Wakisaka và Yoshiaki nhận được những chỉ dẫn đó ở mũi tàu.
"Katagiri, ý nghĩa của cái góc này là gì?"
"Đó là một lỗ hổng trong lá chắn tàng hình dữ liệu mà Paris đã tạm thời đặt lên mình." Katagiri đặt một tay lên Paris của Trắc Địa Trận Bách Văn. "Đó là một khoảng trống giữa bức tường thành phố và lá chắn tàng hình hình vòm đồng thời là một lá chắn phòng thủ. Chỉ có một khoảng trống dọc khoảng 1.2 mét và hình dạng của nó rất giống như nhìn trộm dưới một mảnh áo giáp chéo. Có vẻ như họ sẽ lấp đầy khoảng trống đó từ phía sau vào hôm nay, vì vậy bây giờ là cơ hội duy nhất của chúng ta để nhìn vào bên trong. ...Theo những gì tôi có thể thấy, họ có ba lớp lá chắn phòng thủ ở bên trong, nhưng tôi không thể tìm ra lý do tại sao họ lại lãng phí tài nguyên như vậy."
"Ồ, có lẽ là vì thế này."
Kiyomasa giơ tay trái lên theo chiều dọc.
Và khi Katagiri quay về phía cô...
"Hãy nghĩ tay của tôi là lá chắn bên trong, được chứ?"
"Vâng."
"Cho tôi xem với, cho tôi xem với!"
Wakisaka gọi từ mũi tàu, vì vậy Kiyomasa bước sang một bên nửa bước.
Kiyomasa giơ bàn tay dọc của mình lên một chút trước khi nói.
“Giả sử đây là lá chắn phòng thủ bên trong Paris.”
“Vâng.”
“Vậy thì khi chúng ta bắn một quả đạn pháo vào Paris, nó sẽ lọt qua khe hở của lớp giáp chéo đó và đến Paris, phải không? Rồi điều gì sẽ xảy ra với quả đạn?”
“Nó sẽ đập vào lá chắn phòng thủ bên trong.”
Điều đó là chính xác.
Kiyomasa gật đầu và mỉm cười với Katagiri. Nhưng...
“Bây giờ, câu hỏi của cậu là tại sao lại là ba lớp thay vì một. …Katagiri-kun?”
“Vâng?”
“Nếu cậu chỉ có một lá chắn phòng thủ, cậu sẽ xây dựng nó như thế nào?”
“Chà…” Katagiri bắt đầu suy nghĩ, vì vậy nụ cười của Kiyomasa trở nên gượng gạo.
“Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều về nó đâu.”
Katagiri đã bắt đầu suy nghĩ khá nhiều về chiến thuật. Cậu có thói quen xấu là đi trước và đưa ra những giả định không có cơ sở, nhưng những người thông minh thường làm vậy.
Chính vì cậu thông minh nên cậu có thể loại bỏ những suy nghĩ không cần thiết.
Katagiri sớm ngước lên như đã nhận ra.
“Tôi sẽ làm cho nó thật mạnh mẽ!”
“Testament. Đó là ý tưởng cơ bản. Cho đến thời kỳ trung cổ, khoảng thế kỷ 14, chúng chủ yếu được làm theo cách đó.”
“Bây giờ khác rồi sao ạ?”
“Testament.” Kiyomasa gật đầu. “Thời đại nào bắt đầu ở châu Âu vào thế kỷ 15?”
“Thời đại Khám phá. Khi những con tàu vượt biển đến những vùng đất xa xôi.” Katagiri dường như đã hiểu ra khi trả lời. “Các nền văn hóa và văn minh hòa trộn vào nhau và các trận hải chiến chủ yếu được chiến đấu bằng đại bác. …Đó là thời đại của sự phát triển pháo binh. Vào thời điểm người Ottoman chiếm Constantinople và mở rộng tầm ảnh hưởng của họ ra xa Địa Trung Hải, châu Âu chủ yếu chiến đấu bằng đại bác. …Có đúng không ạ?”
“Testament.” Kiyomasa lại giơ tay lên rồi đâm tay kia về phía nó. “Với pháo binh mạnh hơn, các lá chắn phòng thủ cũng phải mạnh hơn. Nhưng trên bức tường bên trong, một hiện tượng nhất định bắt đầu xảy ra.”
Cô di chuyển tay mình.
Cô xòe các ngón tay của bàn tay đang đâm mà không để nó xuyên qua bàn tay tường.
Nó phát nổ.
“Cậu có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Đôi mắt của Katagiri mở to.
Cậu đã hiểu.
“Các bức tường bên ngoài là một chuyện, nhưng nếu cậu làm cho bức tường bên trong quá mạnh, bất kỳ quả đạn nào đập vào nó cũng sẽ phát nổ. Và điều đó sẽ làm hỏng bên trong của bức tường bên ngoài và bất kỳ đội quân nào đang bảo vệ bức tường bên ngoài.”
Vì thế...
“Chúng ta đã ngừng tạo ra các lá chắn phòng thủ vững chắc ở bên trong. Ngày nay, chúng ta mở nhiều lá chắn yếu hơn để đỡ nhẹ các quả đạn pháo.”
Angie nhớ lại một cảnh tượng nào đó khi nghe Kiyomasa giải thích.
…Đó cũng là phương pháp phòng thủ của Musashi.
Đó là con tàu lớn nhất của Viễn Đông. Các lá chắn phòng thủ của nó được điều khiển bởi các automaton và chúng đủ mạnh để sử dụng trong chiến đấu.
Tất nhiên, chỉ một trong số chúng không đủ mạnh để chặn được phát bắn từ pháo chính của bất kỳ quốc gia nào. Họ cần mở nhiều lá chắn liên tiếp.
…Nhưng họ đã sống sót sau những phát pháo ether mạnh mẽ của Tres España theo cách đó…
Musashi thiếu hụt về hỏa lực phòng không, nhưng họ có hệ thống phòng không vững chắc.
Trước khi đến Trận Mikatagahara, họ thậm chí còn sống sót sau một cuộc tấn công tầm gần từ Hiragumo đa hạm của Matsunaga.
Hệ thống phòng thủ của họ cực kỳ mạnh mẽ chống lại pháo hạm hoặc bất cứ thứ gì khác có điểm xuất phát và quỹ đạo có thể phát hiện được.
Đó có lẽ là lý do tại sao Tres España đã sử dụng một đơn vị thần chiến trong trận Armada. Các thần chiến có thể lọt qua các lá chắn phòng thủ, vì vậy chúng là lý tưởng để tấn công một con tàu như Musashi. Đó là một minh chứng cho con mắt chiến thuật của Felipe Segundo.
“Angie, cậu đang nghĩ về điều gì đó vô nghĩa à?”
“Ồ, ừ. Tes, tes. Tôi đang nghĩ.” Angie gõ nhẹ vào đầu mình. “Bất cứ khi nào tôi suy nghĩ như thế này, tôi lại đi đến kết luận ‘chà, sao cũng được’.”
“Ước gì mình có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy,” Yoshiaki nói trong khi nhìn vào Magie Figur của mình.
Nó hiển thị một bản đồ của Paris. Và bây giờ Katagiri đã nhận được lời khuyên của Kiyomasa….
“Được rồi, tôi có một yêu cầu nữa cho các chị,” cậu nói. “Các chị có thể nhắm vào khoảng trống giữa các lá chắn phòng thủ bên trong này không?”
“Testament, chúng tôi sẽ thử.”
“Ồ, chị ngầu quá, Kime-chan.”
“Tôi chỉ nói là thử thôi,” Yoshiaki nói. “Chúng ta có thể không thành công. …Nhưng tôi không nghĩ chúng ta sẽ thất bại đâu.”
Không có nụ cười nào trên khuôn mặt cô. Cô nói một cách thẳng thắn nhưng táo bạo trong khi giơ một bàn tay mảnh mai lên không trung.
Và...
“Đến đây nào, Weiss Fürstin.”
Với những lời đó, khu vực xung quanh cô trở nên sáng hơn.
Ánh sáng ether phun ra từ tay cô.
“Ngoan lắm.”
Cô rút ra một miếng kim loại dài được sơn màu trắng tinh. Đó là cặp đôi với Schwarz Fürstin của Angie.
Và nó ở đó.
Mặt trời vẫn chưa mọc, nhưng Weiss Fürstin có một vẻ sáng bóng như thể ánh sáng mặt trời đang chiếu rọi lên nó.
Yoshiaki nhìn nó, từ từ nắm lấy nó, và xoay nó một vòng.
Cô giữ nó theo chiều dọc và sau đó quay về phía Kiyomasa. Cô nói bằng giọng điệu bình thường của mình.
“Vậy bọn tôi đi đây.”
Llaf: “Cô đi sớm vậy. Ta đã hy vọng có thể ra tiễn cô.”
Kimee: “Chị cứ làm việc của mình đi, lãnh đạo. Chị đang ăn sáng, phải không?”
6: “Cô đi đâu vậy?”
Cô ấy chưa nghe sao?
…Đúng là Shouroku mà.”
Khi Angie gật đầu ấn tượng, Yoshiaki mở một Magie Figur mới.
Nó hiển thị một bản đồ của lãnh địa Houjou.
“Chúng tôi sẽ đến Houjou. Chúng tôi sẽ dừng lại vài lần để tiếp tế, nhưng chúng tôi sẽ đến vào ban ngày và ở lại một suối nước nóng qua đêm. Chúng tôi sẽ ăn sushi bọc thuyền tại nhà trọ và sau đó ngày mai sẽ ra trận.”
6: “Cô có mang về cho tôi thứ gì không?”
Kimee: “Như là chiến thắng?”
6: “Như là manju suối nước nóng.”
AnG: “Chúng tôi sẽ đến di tích của công viên cá sấu chuối, nên chúng tôi có thể mua cho chị ít thịt cá sấu.”
6: “Không, cảm ơn.”
AnG: “Vậy còn chuối thì sao? Chị có thể làm một con khỉ.”
6: “Cô đang chế giễu tôi à, #4?”
“Shouroku thật khó gần.”
“Tôi đã nghĩ rằng cô ấy có thể mất phong độ sau thiệt hại nặng nề ngày hôm qua, nhưng có vẻ như tôi đã sai. …Vậy là không có gì phải lo lắng. Cô ấy sẽ sử dụng Genbu hết công suất trong khi làm việc hôm nay.”
“Đúng vậy,” Angie đồng ý.
“Xin lỗi tôi đến muộn, mọi người!”
Một giọng nói mạnh mẽ vang đến họ từ phía bên kia boong tàu.
Họ quay lại và thấy một cô gái cầm thương tóc ngắn đang chạy về phía họ.
“Là Kaniko, phải không?”
“Vâng! Tôi là Kani Saizou!”
Kani chạy đến chỗ họ, rồi cúi gập người một góc vuông hoàn hảo.
“Rất hân hạnh được đồng hành cùng mọi người một chặng đường đến Houjou!”