Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19497

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 6A - Chương 20 Dò hỏi các cô gái tại sân đấu

thumb

Sự cố chấp

Chính là thứ

Gỡ rối những điều ẩn sau bức màn

Phân Bổ Điểm (Chân Ý)

Masazumi thấy đôi mắt Terumoto mở to, còn miệng thì kéo rộng sang hai bên.

...Đúng rồi nhỉ...

Cái luật lệ Horizon đột ngột xuất hiện này đúng là chẳng bao giờ tốt cho thần kinh cả.

Nàng nhìn Terumoto gục đầu xuống bàn, hai tay vẫn đặt trên đó. Vài giây sau, nàng ta lại ngẩng phắt đầu lên.

Đôi trâm cài tóc hình cung tên trên đầu nàng ta kêu lên một tiếng khi nàng ta vung tay sang phải.

“Công chúa, mời.”

Nàng ta chộp lấy tách trà được đưa tới rồi ngửa cổ nốc cạn như thể đó là rượu.

Hít một hơi, nàng ta đập mạnh tách trà xuống bàn.

“Ngươi điên à!? Ở đây làm gì có hệ thống tính điểm nào!”

...A, đồ ngốc này.

Masazumi vừa nghĩ vậy thì ánh mắt của Horizon đã trở nên sắc lẹm.

Cô gái người máy từ từ gật đầu.

“Có chứ. Vì đây là Musashi, và ta là Phó vương của Musashi. ...Vậy nên, ở đây ta chính là luật lệ.”

Sau lời tuyên bố điềm tĩnh đó, Horizon gật đầu về phía Terumoto.

“...Bên này được hai điểm.”

“Đồ ngu...!” Terumoto cao giọng, chỉ tay xuống chân mình. “Đây là tàu ngoại giao của Mouri! Tàu ngoại giao được xem như không gian ngoại lãnh thổ. Trên tàu phải áp dụng luật pháp của quốc gia sở hữu con tàu! Nên ngươi không thể nói đây là Musashi được!? Hiểu chưa!?”

“Ồ? Trên tàu áp dụng luật pháp của quốc gia sở hữu? Vậy ai đã cho phép con tàu này hoạt động như một tàu ngoại giao khi nó đang nằm trên Musashi?”

Horizon bẻ gãy lập luận của nàng ta.

“Ba điểm.”

Ujinao suy ngẫm về cuộc đối đáp giữa Công chúa của Musashi và Terumoto.

...Chuyện này… mới lạ quá sức tưởng tượng...

Bên cạnh Công chúa, Phó Hội trưởng Musashi đang vừa uống trà, vừa gõ phím trên khung ký hiệu của mình, và...

“Xin lỗi nhé, Tsukinowa. Hẳn là đáng sợ lắm nhỉ?”

Liệu có phải nàng ta nghĩ Công chúa của mình có thể xử lý được, hay chỉ đơn giản là không muốn dính vào?

Nhưng Lãnh chúa xứ Mito đã từ phía sau hai người họ bước lên.

“Tôi có thể nói vài lời được không, thưa Hội trưởng Hội học sinh Hexagone Française?”

Lời nói đó nhấn mạnh rằng họ đến từ cùng một quốc gia.

Ujinao lắng nghe cô gái nửa Loup Garou, đồng thời để ý đến những cử động nhanh nhẹn của nàng.

“Với tư cách là người sinh ra ở Hexagone Française, tôi cho rằng cuộc xâm lược của Hashiba là một hành vi phi pháp và không thể dung thứ, nên tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cô.”

Ujinao đoán rằng Terumoto sẽ đồng tình với nhận định đó.

Thế nhưng...

...Mouri Terumoto?

Terumoto không có phản ứng gì.

Nàng ta bất động.

Ujinao cảm nhận được Terumoto.

Nhưng nàng ta không hề nhúc nhích.

Giống như Phó Hội trưởng Musashi lúc nãy, Mouri Terumoto hoàn toàn bất động như thể đang tích tụ sức mạnh.

Terumoto đang kìm nén phản ứng của mình trước lời nói của ngân lang nhà Musashi.

...Tại sao?

Ujinao tự hỏi vì sao Terumoto lại không đồng tình với điều này.

“—————”

Và nàng nhận ra rằng những lời của ngân lang đã là một đòn chí mạng đối với Terumoto.

Mitotsudaira sững sờ khi thấy Terumoto im lặng và bất động.

...Nhạy bén ngoại giao đến mức nào vậy trời...!?

Mitotsudaira đã nói câu đó theo chỉ thị mà Masazumi gửi cho nàng qua khung ký hiệu.

Masazumi đã bảo nàng hãy gọi cuộc xâm lược của Hashiba là “hành vi phi pháp và không thể dung thứ”.

Thật tình Mitotsudaira đã không hiểu tại sao, nhưng sau khi nói ra, nàng đã nhận ra.

Lời tuyên bố đó đã lật ngược mọi thứ mà Terumoto đang nói.

Nghĩa: “Khoan, vừa rồi là sao vậy?”

Ngân Lang: “Jud. Masazumi đã giăng bẫy Terumoto.”

Nàng giải thích về cái bẫy đó.

Ngân Lang: “Tôi đã gọi cuộc xâm lược của Hashiba là một hành vi phi pháp và không thể dung thứ. ...Nếu Mouri đồng ý với điều đó, họ sẽ công nhận hành động của Hashiba là phi pháp, tức là vi phạm luật pháp quốc tế. Cô ta sẽ mặc nhiên thừa nhận ‘quan điểm’ trước đó của chúng ta rằng cuộc xâm lược của Hashiba không phải là trách nhiệm của Musashi, đồng thời cũng xác lập rằng cả chúng ta và Mouri đều xem việc đó là không thể tha thứ. Và nếu…”

Nếu…

Ngân Lang: “Nếu Terumoto không chấp nhận nhận định này, điều đó có nghĩa là Hexagone Française đã chấp nhận một hành vi phi pháp và không thể dung thứ, đặt họ vào thế vi phạm luật pháp quốc tế. ...Cả hai cách trả lời đều sẽ đặt hoặc Hashiba, hoặc Mouri vào thế vi phạm luật pháp quốc tế, nhờ đó Musashi có thể thoát khỏi trách nhiệm.”

Tachibana Vợ: “Nghe như ngụy biện vậy, nhưng chắc đó là lý do mà các cô vẫn còn đang đàm phán nhỉ...”

“Nhưng,” có người nói.

Gia Thần Lép: “Sao cô không nói điều này ngay từ đầu?”

Phó Hội Trưởng: “Vì cô ta có thể đã thoát được.”

Mitotsudaira gật đầu với những gì Masazumi nói.

Đúng là vậy.

Kẻ địch này sử dụng sự kiêu ngạo làm vũ khí, tấn công bằng những lập luận dồn dập, và nhanh chóng rút lui khỏi vùng nguy hiểm.

Phó Hội Trưởng: “Vì vậy, tôi phải bào mòn lập luận của cô ta cho đến khi cô ta xác lập cuộc xâm lược của Hashiba là một sự thật không thể chối cãi. Tôi đã tấn công nhiều lần trong khi chờ cô ta tuyên bố sự thật về cuộc xâm lược của Hashiba như một lập luận chống lại chúng ta. Đó chính là thời điểm để lật ngược thế cờ. Nhưng…”

Ngân Lang: “Nếu Horizon không can thiệp, có lẽ chúng ta đã không có thời gian để sắp xếp mọi chuyện.”

Họ đã vừa vặn kịp thời cơ.

Horizon đã hành động để câu giờ cho họ, tạo điều kiện sắp đặt tình huống thích hợp.

Dĩ nhiên, chuyện đó cũng có mánh lới cả.

“...Tomo.”

Mitotsudaira đã gọi khẽ, Asama liền bắt gặp ánh mắt nàng và gật đầu.

Vua của nàng đã đứng trước mặt họ và đẩy nhẹ vào lưng Horizon.

“Giúp một tay nhé,” chàng đã thì thầm.

Horizon đã gật đầu và quả thực đã giúp họ.

Asama cũng vậy. Nàng đã ghi lại mọi lời Terumoto nói, kiểm tra những đoạn nhấn mạnh về cuộc xâm lược của Hashiba, và gửi chúng cho Masazumi.

Masazumi đã có thể chỉ thị cho Mitotsudaira nói ra câu đó vì nàng đã thấy tần suất các phát ngôn liên quan của Terumoto ngày càng tăng lên.

Họ đã nghĩ Terumoto có thể sẽ lơi lỏng cảnh giác nếu lời nói đến từ một người cùng quốc gia, nhưng nàng ta đã không mắc bẫy.

Nàng ta đã chọn sự im lặng để tránh cả hai câu trả lời.

Nhìn lại, phải cần đến cả năm người họ mới có thể kìm chân được Terumoto như thế này.

...Thật không thể tin nổi.

Nàng ta có sức mạnh.

Nàng ta có sự kiêu hãnh và lòng tự tôn. Nàng ta sử dụng sức mạnh đó để làm bất cứ điều gì mình muốn.

Hiện tại nàng ta đang bị khống chế, nhưng...

Phó Hội Trưởng: “Đến rồi kìa.”

Mọi người căng thẳng khi thấy dòng chữ của Masazumi.

Rồi họ thấy một chuyển động nhanh.

Terumoto đã bắt đầu cúi đầu xuống, nhưng rồi đầu nàng ta lại ngẩng phắt lên.

Giống như trước, đôi trâm cài tóc hình cung tên lại kêu lên, nhưng mái tóc của nàng ta còn rung lắc mạnh hơn trước.

Và khuôn mặt lộ ra của nàng ta để lộ một ánh nhìn sắc lẹm hướng về phía họ.

Đôi môi đang mím chặt của nàng ta giãn rộng ra.

“Lũ ngốc.”

Họ nghe thấy một từ quen thuộc trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

“Ta đã mất công để các ngươi giữ thể diện trong khi chuyển giao quyền lợi cho chúng ta… nhưng giờ thì chiến tranh là lựa chọn duy nhất. Các ngươi định làm gì đây?”

Terumoto thở dài.

...Thật tình.

“Chuyện này có nghĩa là chiến tranh.”

Các ngươi có hiểu không?

“Toàn bộ sức mạnh của Mouri thực chất cũng tương đương với Hexagone Française. Gần đây, chúng ta đã ra sức cải tiến các phương pháp tấn công hạm tàu, các ngươi nghĩ chúng ta đã lường trước kẻ địch nào khi làm vậy?”

Câu hỏi của nàng ta không nhận được hồi đáp.

Ta cũng chẳng mong có câu trả lời, nàng ta nghĩ. Không ai lại đi đưa ra câu trả lời đúng trong tình huống này.

Nhưng nàng ta muốn nắm toàn bộ quyền lợi của Viễn Đông.

Nàng ta có đủ lý do để muốn điều đó. Vậy nên...

“Chiến tranh thôi nào, Musashi,” Terumoto nói. “Mouri và Hexagone Française sẽ lợi dụng cuộc xâm lược Mouri này để chiếm đoạt toàn bộ quyền lợi của Matsudaira. ...Chúng ta sẽ kế thừa danh xưng Matsudaira và thống trị thế giới này. Có vấn đề gì không?”

Phó Hội trưởng Musashi nhìn thẳng vào mắt nàng ta.

Và cô gái đặt con thú ăn kiến Mouse lên vai mình.

“Một vấn đề khổng lồ.”

Azuma: “Ừm, chúng ta có nên cười vào lúc này không?”

Chuông: “V-vâng... Em thấy tội nghiệp... cho Masazumi-san.”

Vua Dính: “Nhưng can đảm lắm, Masazumi! Ta rất ấn tượng!”

Phó Hội Trưởng: “Ugh. Mọi người sẽ không tin nếu tôi nói đó không phải là cố ý, đúng không!?”

Masazumi thở dài trước những bài đăng trên khung ký hiệu của mình và nghĩ, Họ vẫn như mọi khi.

Nhưng rồi nàng thấy một tin nhắn khác xuất hiện.

Người có sẹo: “Tại sao Phu nhân Terumoto lại cố chấp với quyền thống trị Viễn Đông đến vậy?”

Đó là một câu hỏi hay.

Mouri đã liên minh với Hexagone Française, kẻ thống trị châu Âu, nên cũng hợp lý khi họ muốn tránh để sự suy tàn của gia tộc mình phủ bóng lên sự cai trị của Pháp.

Nhưng cố chấp đến mức này thì thật kỳ lạ.

...Liệu có lý do nào khác cho việc này không?

Masazumi vung tay phải sang một bên như thể để gạt đi điều gì đó không cần thiết.

“Để tôi làm rõ một điều.”

Đó là...

“Chúng tôi không muốn chiến tranh. Nếu có thể, chúng tôi muốn giải quyết Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu và Cuộc vây hãm Odawara mà không cần đến bất kỳ cuộc chiến nào.”

Chị Gái Thông Thái: “Ôi trời. Em mất trí rồi sao?”

Phó Hội Trưởng: “Sao lại đáng để ‘ôi trời’ chứ!?”

Nàng không thể theo kịp phương ngữ của con người điên rồ đó.

Nhưng một báo cáo về Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu đã đến từ Neshinbara.

“Nghe đây, Mouri Terumoto. Kỳ nghỉ hè sắp đến, nhưng cô đã hoàn thành khá tốt các tái hiện lịch sử của mình. Điều đó có nghĩa là thành Bitchu Takamatsu sẽ là lần tái hiện lịch sử cuối cùng của cô trong học kỳ đầu tiên.”

Điều đó chỉ ra một sự thật nhất định.

“Cô có nghe không?” Masazumi lại vung tay phải ra trước và siết chặt nắm đấm trước mắt. “Nếu Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu chỉ giới hạn trong phạm vi các tuyến vây hãm thực tế quanh lâu đài, thì sẽ chỉ có hai đợt tấn công và phòng thủ ban đầu trước khi trận lụt bắt đầu. Sau đó có viện binh Mouri do Terumoto chỉ huy đến, nhưng họ cũng chỉ đối đầu với Hashiba và cuối cùng giảng hòa.”

Vì vậy...

“Xét theo tái hiện lịch sử, cô không thể dùng nó để tạo ra một trận chiến lớn giữa chúng ta và Mouri.”

“Hả? ...Diễn giải có thể lo liệu chuyện đó dễ dàng mà.”

Chuyện đó lại xảy ra lần nữa.

Mouri một lần nữa lại cố chấp với chiến tranh.

Không, điều nàng ta muốn là giành được quyền kế vị Viễn Đông thông qua chiến tranh.

...Tại sao?

Niềm kiêu hãnh của một người vợ chinh phạt gia? Lòng tham thuần túy? Một phương tiện để mang lại hòa bình cho Viễn Đông? Hay...

“——————”

Một thuật ngữ cụ thể nổi bật trong tâm trí Masazumi.

Cảm giác thật kỳ quặc. Có một sự khác biệt giữa hướng đi của Terumoto và hướng suy nghĩ của Masazumi.

...Viễn Đông?

Thuật ngữ đó nghe có vẻ kỳ lạ.

Nó đúng, nhưng vẫn sai. Nó khiến nàng cảm thấy như mình đang nhầm lẫn về điều gì đó. Nhưng...

...Nguy hiểm rồi!

Bản năng của nàng đang báo động. Nàng cảm thấy mình chắc chắn sẽ thất bại ở đâu đó nếu tiếp tục nói chuyện với Terumoto như thế này.

Cứ thế này, nàng không thể theo kịp những gì Terumoto đang nói.

Nguy hiểm chính là chiến tranh. Nếu họ bắt đầu kiểu chiến tranh mà Terumoto muốn, mọi chuyện sẽ kết thúc tồi tệ.

Vì vậy, Masazumi cố gắng nói chuyện với những người khác.

Nàng muốn ai đó câu giờ cho mình để chuẩn bị.

Nhưng ngay lúc đó...

“Này, chuyện này bắt đầu phức tạp rồi đấy, vậy rốt cuộc là sao?”

Tên ngốc bước ra.

Masazumi có phần ngạc nhiên.

Phó Hội Trưởng: “Này, đồ ngốc. Bây giờ cậu lại có hứng thú với đàm phán chính trị à? Dừng lại! Cậu có ổn không đấy!?”

Tui: “Suy nghĩ trước khi nói đi chứ!”

Nhưng sự hiện diện của tên ngốc chính là điều nàng cần.

Masazumi dùng ngón tay viết một dòng chữ lên khung ký hiệu và đẩy nó về phía tên ngốc dưới bàn.

Nàng viết nó đơn giản nhất có thể để ngay cả hắn cũng hiểu: Câu giờ đi.

Tên ngốc dí nó vào háng.

“Ahn.”

“Sao cậu lại phát ra tiếng kêu rùng rợn thế!?”

“Hả!? Tôi không chắc một cô gái như cô có thể hiểu ngay cả khi tôi giải thích! Hay cô muốn tôi tiếp tục giải thích cho đến khi cô hiểu thì thôi!? Tôi sẽ giải thích một cách hợp lý và nhạy cảm nhất có thể, nhưng cô có chắc là cô muốn thế không!? Hả!?”

“Cứ nhìn xem nó viết gì đi!”

Tên ngốc làm theo rồi cau mày.

“Ừm... cái này viết gì đây? Câu giờ?”

“Đừng đọc to lên!”

Một đồng xu bay tới từ xa và đập vào thái dương tên ngốc.

Nó tạo ra một âm thanh tuyệt vời và hất văng hắn bay qua bàn với ba vòng lộn nhào.

Mal-Ga: “Yes! Quá tuyệt vời cho một cú bắn ở khoảng cách này, Margot!”

Gold Mar: “Judge! Kỹ năng của chúng ta ngày càng tiến bộ đấy, Ga-chan. Lần tới hãy nhắm vào một vùng hóc búa hơn nhé!”

Ít nhất thì các Technohexen vẫn đang làm tốt.

Nhưng khi Masazumi gật gù, nàng nhận ra điều gì đó.

...Bây giờ tên ngốc không thể câu giờ cho chúng ta được nữa!

Thật đáng tiếc.

Nàng tự hỏi phải làm gì và cân nhắc việc tung ra một chiêu đánh lạc hướng khác.

Nhưng trước khi nàng kịp làm vậy, tên ngốc đã đứng dậy. Giờ hắn đã ở ngay bên cạnh Terumoto.

“Chào. Bà là vợ của gã đã bắt chước trò khỏa thân của tôi, đúng không?”

Terumoto quay sang Masazumi.

“Ta có thể đánh hắn không?”

“Làm vậy sẽ tính thêm một điểm cho bên này,” Horizon cảnh báo. “Vậy cô sẽ làm gì?”

“Thế thì thôi.”

Khi Terumoto thở dài, tên ngốc khoanh tay sau đầu và nói với nàng ta.

“Chiến tranh, hửm?”

Phó Hội Trưởng: “Chờ đaaaaã!!”

Asama: “Đ-đúng vậy, Toori-kun! Dù Masazumi-san có yêu chiến tranh đến đâu, chúng ta cũng không thể làm vậy bây giờ được!”

Ngân Lang: “Đúng vậy, vua của tôi! Dù Masazumi có yêu chiến tranh đến đâu, chúng ta cũng không thể làm vậy bây giờ được!”

Chị Gái Thông Thái: “Chờ đã, hai đứa! Dù Masazumi có yêu chiến tranh đến đâu, các em cũng không thể nói thế bây giờ! Các em cần đọc vị hành động của em trai ngốc nghếch của chị chứ! Nào, Masazumi! Tận hưởng cuộc chiến của em đi.”

Phó Hội Trưởng: “Ai đang ở phe ai vậy hả!?”

Asama nghĩ, Phản ứng của Masazumi-san ngày càng giống Toori-kun.

Nàng không chắc nên nghĩ gì về điều đó, nhưng nàng cho rằng những phản ứng sống động là tốt cho sức khỏe tinh thần. Chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc dồn nén mọi thứ.

Nhưng, nàng nghĩ.

...Cậu nghiêm túc đấy à, Toori-kun!?

Chấp nhận chiến tranh chắc chắn là một phương pháp để thống trị thế giới.

Nhưng làm vậy bây giờ chính là điều Mouri Terumoto muốn.

Có thể là do cách các vu nữ sử dụng ngôn từ, nhưng Asama cảm thấy có gì đó không ổn trong lời nói của Terumoto. Và Masazumi chắc chắn còn cảm nhận được điều đó rõ hơn.

Asama cảm thấy như Terumoto đang dùng cùng những từ ngữ như họ nhưng lại nhắm đến một mục tiêu khác.

...Nhưng để làm gì?

Họ không thể đồng ý bất cứ điều gì cho đến khi biết được điều đó. Nhưng...

“Chắc hẳn Toori-kun đã có ý tưởng gì đó.”

Lời nhận xét thầm lặng đó khiến Mitotsudaira quay sang nàng với một nụ cười gượng gạo.

“Tomo? Lẽ ra cậu phải nói câu đó với một tiếng thở dài chứ.”

Terumoto ngạc nhiên trước những gì Tổng trưởng Musashi nói.

...Tên ngốc đó có kế hoạch gì ư?

Nàng ta không ngờ họ lại đồng ý với mình mà không một chút đề phòng nào.

...Hắn ta nghiêm túc sao?

Nàng ta khẽ sững sờ trước diễn biến bất ngờ này.

Xung quanh không ai nói gì. Nàng ta chỉ cảm nhận được hương trà và cơn gió thổi qua.

Buổi chiều chỉ vừa mới bắt đầu.

Nàng ta hít một hơi trong khi cảm nhận ánh nắng trên người mình dưới bầu trời xanh.

“...Được rồi.”

Nàng ta đã hạ hỏa. Có lẽ đầu óc nàng ta thực sự đã quá nóng, nhưng nàng ta chọn tin rằng mình đã bình tĩnh lại. Sau đó, nàng ta hỏi tên ngốc của Musashi một câu.

“Ngươi sẽ gây chiến với chúng ta sao?”

“Ừ. Dù sao thì bà cũng sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta làm vậy, đúng không?”

Đúng là vậy.

Và đó là lý do tại sao nàng ta nói những gì mình đã nói.

“Chuyện này có nghĩa là chiến tranh. Như vậy có ổn với các ngươi không?”

“Ừ, ổn mà.”

...Hắn ta nghiêm túc sao?

Nhưng không có chút vui mừng nào trên khuôn mặt nàng ta.

Chỉ có sự ngạc nhiên. Đó là cảm xúc duy nhất nàng ta có thể cảm nhận được ở đó.

Vì chuyện này quá dễ dàng. Và còn...

“Aoi!”

Dựa vào giọng điệu của Phó Hội trưởng Musashi, đây là Tổng trưởng Musashi đang thể hiện. Nhưng lời nói của Tổng trưởng/Hội trưởng có thẩm quyền hơn lời của Phó Hội trưởng.

Điều đó có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc với Musashi. Không, chính Viễn Đông giờ đây đã không còn cần thiết nữa.

Vậy nên Terumoto nghĩ, Giờ mình có thể kết thúc tất cả.

“Được rồi, Musashi. Cuộc chiến của chúng ta bắt đầu vào ngày mai, nhưng-...”

“À, khoan. Chờ một chút.”

Tổng trưởng Musashi giơ lòng bàn tay phải ra về phía nàng ta.

Hắn ngăn nàng ta lại, nhưng tại sao lại là bây giờ?

“Nhát gan rồi à?”

“Tôi không có lật lọng chỉ sau một giây đâu. Chỉ là tất cả những lời bàn về chiến tranh này làm tôi nhớ ra chúng ta có một hẹn ước từ trước.”

Cụ thể là...

“Cô kia, cô gái nhà Houjou ngực bự. ...Chúng tôi có một hẹn ước từ trước với cô.”

Ujinao nghi vấn về lời khẳng định của Tổng trưởng Musashi.

“Một hẹn ước từ trước...?”

Nàng và Musashi đã có thỏa thuận nào liên quan đến chiến tranh sao?

Nàng tìm kiếm trong bộ nhớ người máy của mình, nhưng không tìm thấy gì.

...Tôi không nhớ gì về việc này.

Họ đã không thảo luận về một điều như vậy tại IZUMO. Và nàng cũng không có bất kỳ cuộc họp nào với Musashi kể từ đó. Vậy nên...

“Hẹn ước từ trước này là gì?”

“Thực ra là hai. Hai lận đó.”

...Hai sao?

Nàng còn không nhớ ra một cái, mà giờ lại có tới hai.

Nàng đã hứa hẹn điều gì vậy? Nàng bối rối khi Tổng trưởng Musashi tiếp tục.

“Thứ nhất là về Noriki.”

Đó là một cái tên bất ngờ.

Nó giống như một cú đấm thẳng mặt, nhưng...

“...Ồ?”

Nàng cố gắng kìm nén phản ứng của mình chỉ trong một tiếng đó.

Cái tên đó gợi lại quá khứ của nàng, nhưng đây không phải là nơi dành cho nó.

Những suy nghĩ tốc độ cao của người máy liên tục khiển trách nàng và nàng đã lấy lại được bình tĩnh.

Thay vì kìm nén cảm xúc, nàng làm dịu chúng. Giống như nàng đã làm với bao nhiêu thứ khác ngoài hắn: quốc gia, bản thân, vân vân.

“Ngươi gọi đó là một hẹn ước từ trước sao?”

“Ừ. Ý tôi là, Noriki đã đến Suwa để có thể chiến đấu với cô.”

Đó là một sự thật bất ngờ.

Nó giống như một cú đấm thẳng mặt, nhưng...

“—————”

Nàng cố gắng kìm nén phản ứng của mình chỉ trong im lặng.

Đó là một sự thật bất ngờ, nhưng đây không phải là nơi dành cho nó.

Những suy nghĩ tốc độ cao của người máy-

“Ujinao-sama! Ujinao-sama! Phản ứng của người đang bị lặp lại!”

Kotarou chỉ ra sai lầm của nàng, nên nàng gật đầu.

“Sử dụng một phương pháp ổn định là lựa chọn an toàn nhất, Kotarou.”

“Nhưng vòng lặp đó cảm giác rất giống cách một thiếu nữ đang yêu sẽ phản ứng, Ujinao-sama.”

“Ồ? Kotarou, ý ngươi là ta không phải là một thiếu nữ sao?”

Ujinao mỉm cười với Kotarou và đứng hình trong khoảng 2 giây. Sau đó, nàng đưa tay lên che miệng.

“...Hì hì. Thỉnh thoảng cũng không sao mà.”

“Ng-người lại đang lãng phí những suy nghĩ tốc độ cao của mình rồi, đúng không!?”

“Kotarou, ngươi phải tận dụng những chức năng mà mình có.”

“Nhưng những gì người đang làm không hữu dụng! Ujinao-sama, người lại một lần nữa mất trí... úi, suýt nữa đi quá xa rồi!”

“Đây là một cuộc họp quan trọng, nên ta chỉ hơi lo lắng một chút thôi.”

“Aaaa! Thần ghét cái cách mà nó nghe có vẻ hợp lý nếu bỏ qua những gì người đang thực sự nói!”

Kotarou thật dễ thương khi cô bé vung vẩy tay chân như vậy.

Nhưng một phần những gì Musashi nói đã khiến nàng quan tâm.

“Musashi.”

Vì vậy, nàng thử hỏi.

“Ngươi đã cho ta biết một trong hai hẹn ước từ trước. Vậy cái còn lại là gì? Và nếu ngươi thực sự có một hẹn ước với chúng ta ở Houjou, liệu nó có thực sự được ưu tiên hơn Mouri không?”

“Ồ, dĩ nhiên rồi.”

Ujinao cảm nhận được Tổng trưởng Musashi gật đầu.

Hắn khoanh tay và gật đầu một cách trang trọng.

“Ý tôi là, cô đã đến IZUMO, đúng không? Cô nói rằng cô sẽ chào đón chúng tôi ở Kantou và cô đã ăn rất nhiều thức ăn tôi làm trong tình trạng khỏa thân.”

Nàng gọi lại ký ức của mình và xác nhận điều đó là chính xác.

Lúc đó nàng đã uống rất nhiều.

Nàng cũng đã ăn rất nhiều.

Nàng nhớ nó rất ngon, nhưng nguyên liệu đến từ quán bar đó. Vậy nên...

“Ngươi nấu ăn ngon đấy.”

“Những gì cô ăn lúc đó chẳng là gì cả. ...Nhưng quay lại chủ đề, đó là ý của tôi.”

Ý của hắn là gì? Hắn giải thích.

“Những gì cô nói vẫn còn sống mãi trong tôi. Vậy nên...”

Vậy nên...

“Như đã hứa, cô sẽ chào đón chúng tôi như thế nào khi chúng tôi đã ở Kantou? Để cô biết, tất cả những người có mặt tại cuộc họp đó — Hisahide, Yoshitsune, Yoshiyori — đều đã về phe chúng tôi. Yoshiyasu hiện đang sống cùng chúng tôi.”

Sau đó, hắn chỉ vào nàng.

“Cô là người duy nhất chưa về phe chúng tôi, vậy nên hãy giữ lời hứa của mình đi.”

...Cũng có thể coi là một hẹn ước từ trước.

Masazumi thở ra để làm dịu sự căng thẳng trong cơ thể.

Những gì đã xảy ra tại quán bar IZUMO đó là sản phẩm của cuộc thảo luận cụ thể đó.

Nó không hẳn là một lời hứa mà là một cách để xác nhận lập trường của nhau. Ujinao chỉ đơn giản là nói rằng Musashi phải đến Kantou trước khi họ có thể thực sự làm điều đó.

Vì vậy, nó không phải là một thỏa thuận giữa các quốc gia và cũng không phải là một lời hứa chắc chắn.

Đó dường như là lý do tại sao Ujinao nói những gì nàng đã nói.

“Tôi không tin rằng mình đã nói nhiều điều gì trong cuộc thảo luận của chúng ta tại quán bar IZUMO đó. ...Tôi đã không tuyên bố bất cứ điều gì chắc chắn về việc gia nhập phe Musashi. Vì vậy, tôi xác định rằng cách diễn giải của ngươi đã đi quá xa.”

Phải, Masazumi nghĩ.

Nhưng qua khóe mắt, nàng thấy tên ngốc đang gãi đầu.

“Hừm...” Hắn nghiêng đầu. “Vậy tại sao cô lại đến IZUMO?”

Ujinao đứng hình khi hắn hỏi câu đó.

Nàng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm trong vài khoảnh khắc, nhưng rồi nàng gật đầu.

Và nàng đưa ra một câu trả lời.

“Để sắp xếp các thỏa thuận thương mại.”

Đó là một lời nói dối, Mitotsudaira nghĩ.

Rõ ràng là Ujinao đã do dự trước khi trả lời.

...Bởi vì nếu như?

Nếu như nàng ưu tiên lời hứa với vua của mình để hỗ trợ Musashi thì sao?

Nếu như nàng ưu tiên lời hứa với Noriki nếu anh ta đến gặp nàng thì sao?

Dĩ nhiên, lời hứa của Noriki được đưa ra mà không có sự đồng ý của nàng, nhưng vì nàng đã tránh né nó...

...Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Nàng hẳn đã có một lời hứa nào đó từ khi Noriki còn ở Houjou.

Nàng đang cố gắng không động đến chuyện đó.

Và điều đó khiến Mitotsudaira nhận ra một điều khác.

Ngân Lang: “Masazumi. Cậu biết điều này có nghĩa là gì rồi, phải không?”

Chắc chắn nàng đã nhận ra.

Ngân Lang: “Houjou cũng vậy.”

“Chà, chà. Có vẻ như con gái ta đã nhận ra dấu hiệu rồi.”

Naito nghe thấy Reine des Garous nói.

Họ đang ở trên boong mũi tàu Okutama. Họ đã tập trung ở đó để tuyên bố kết thúc trại hè và những người không tham gia cuộc họp trên kia đã ở lại đó.

Để đề phòng, Naito và Naruze đang sử dụng Schwarz Fräulein và một câu thần chú kính viễn vọng để nhắm vào khu vực họp.

“Nóng thật đấy...”

Họ đang nhâm nhi đồ uống dưới một chiếc ô trong khi theo dõi tình hình.

Tuy nhiên, Naito quay lại về phía Reine des Garous.

“Ture-yan, người đang nói về dấu hiệu gì vậy?”

“Hì hì. Đó là một bí – mật. Nhưng,” bà nói thêm trong khi quay lại về phía Kimi đang tắm nắng trên một chiếc ghế dài. “Những người phụ nữ tuyệt vời nhất là những người có bí mật, phải không?”

“Jud. Ta đã nói câu đó từ rất lâu rồi.”

Kimi cười gượng và lật người. Nàng lăn từ nằm sấp sang nằm ngửa. Nàng dùng tay che ngực vì không mặc áo lót.

“Rất, rất lâu về trước... ta đã gặp một người phụ nữ sống trong một ngôi nhà Technohexen sâu trong khu rừng tối. Bà ấy hỏi ta đang đi đâu và đến từ đâu, nên ta đã mỉm cười và nói với bà ấy câu đó.”

“Ý người là...?”

Câu chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này? Naito cảm thấy như mình biết, nhưng cũng như không biết.

Nếu nàng thực hiện một cuộc tìm kiếm, nàng có lẽ sẽ tìm ra câu trả lời. Nhưng...

“Những người phụ nữ tuyệt vời nhất không cố gắng tiết lộ bí mật, phải không?”

“Ồ, nói hay lắm.”

Reine des Garous ngồi xuống chiếc ghế dài đã chuẩn bị cho bà.

Bà vuốt mái tóc đồ sộ của mình ra sau và nói.

“Nhưng một con sói sẽ không để con mồi của mình thoát một khi nó đã nhận ra. Và con mồi ở đây chính là những dấu hiệu đó. ...Bây giờ, câu trả lời mà nó sẽ tìm thấy là gì?”

Masazumi rùng mình và nàng không chắc tại sao.

Tất cả lông tóc trên cơ thể nàng dựng đứng. Cảm giác chạy từ đầu ngón chân và ngón tay đến cột sống và đầu, nhưng nó không phải do sợ hãi.

...Ôi, không.

Nàng đã nhận ra những dấu hiệu trước khi Mitotsudaira nói bất cứ điều gì.

Không, nàng nên nói rằng chính Mitotsudaira đã xác nhận điều đó cho nàng.

Và hai người họ không phải là những người duy nhất.

Asama: “Masazumi-san, về những gì Houjou-san vừa nói...”

Masazumi xem những dòng chữ trên khung ký hiệu của mình như một sự xác minh cho suy nghĩ của nàng.

Asama đã nhận ra điều gì đó và nàng đang gõ nó ra để xác nhận.

Asama: “Houjou-san cũng muốn chiến tranh. Một cuộc chiến chính thức không có chút nhân nhượng nào.”

Mitotsudaira gật đầu trước nhận xét của Asama.

...Đúng vậy.

Houjou đã từ chối những gì vua của nàng nói.

Ngân Lang: “Cô ta đã từ chối cơ hội về phe Musashi. ...Nhưng ngay từ đầu vua của tôi đã nói về việc tham chiến.”

Nghĩa là...

Ngân Lang: “Vua của tôi đang nói về một cuộc chiến mà họ sẽ thỏa hiệp và về phe chúng ta. Vì cô ta đã từ chối điều đó, nên cô ta chắc chắn không muốn một cuộc chiến được tạo thành từ những diễn giải và thỏa hiệp.”

Làm tốt lắm khi moi được điều đó ra khỏi miệng cô ta, vua của tôi!

Hori-ko: “Đó là những gì ngài đang làm sao, Toori-sama?”

Tui: “Ể!? Ờ-ờm! Ừ! Chắc chắn! Chắc chắn rồi!”

Hori-ko: “Thật sao? Ngài có thể nhìn vào mắt em và nói thế không?”

Tui: “Ư-ừm... Chỉ là nó tình cờ thành ra như vậy thôi...”

Hai người có nhất thiết phải phá nát sự tôn trọng của tôi dành cho anh ấy không?

Nhưng nhìn theo cách đó, nó cũng có lý. Ujinao đã tránh né Noriki bằng chuyện “thương mại” bởi vì...

...Nàng ta định chiến đấu một cuộc chiến thực sự.

Tại sao? Mitotsudaira tự hỏi.

Nàng biết tại sao Mouri lại muốn điều đó. Họ đang cố gắng giành lấy quyền thống trị Viễn Đông.

...Đó không phải là lý do Mouri Terumoto muốn có một trận chiến đường hoàng với chúng ta sao?

Nhưng tại sao Houjou cũng muốn điều đó?

“Kh...”

Nó là gì? nàng nghĩ trong khi nghiến răng trong đầu.

Nàng đã đến rất gần rồi.

Nàng cảm thấy rất gần với việc đi đến một câu trả lời đáng kinh ngạc.

Nhưng nàng có quá ít dấu hiệu. Vài bánh răng còn thiếu, nên cỗ máy tiết lộ câu trả lời sẽ không chạy.

Mouri và Houjou. Tại sao hai quốc gia đó lại muốn chiến tranh?

...Tại sao?

Ngay khi nàng nghĩ vậy, nàng thấy một thứ gì đó ở đằng xa.

Đó là một chiến hạm không trung duy nhất đang đi về phía tây qua bầu trời Houjou.

Đó là một chiếc galley đỉnh phẳng được sơn màu đen.

...Đó là tàu của P.A. Oda sao?

Không. Có lẽ đó là một chiến hạm được Houjou trao cho Takigawa.

“Xin lỗi.”

Mitotsudaira mở một câu thần chú kính viễn vọng.

Hình ảnh cho thấy bầu trời phía nam lung linh trong không khí mùa hè, nhưng nàng tập trung vào mũi tàu.

Bên hông tàu có ghi tên Thành Kanie.

Nó có lẽ đang trên đường đến chiến trường của Takigawa như một phần lực lượng của bà ta.

Và Mitotsudaira nhận ra một điều.

...Tại sao Takigawa của P.A. Oda không có mặt tại cuộc họp này?

Mitotsudaira thoáng bối rối.

Nếu nhóm của Takigawa không có ở đó, điều đó có nghĩa là bà ta không làm việc với Houjou và Mouri. Ít nhất, họ không hợp tác đủ chặt chẽ để xuất hiện tại một cuộc họp quốc tế như thế này.

Điều đó có nghĩa là lực lượng của P.A. Oda là một chiến thuật nghi binh được Houjou hoặc Mouri sử dụng. Nó là một yếu tố nhằm phân tán một phần lực lượng của Musashi đi nơi khác.

Điều đó có nghĩa là nhóm của Takigawa không được coi là quá quan trọng, nhưng nó cũng có nghĩa là họ có một chút tự do với tư cách là một lực lượng P.A. Oda và sẽ loại bỏ trước thất bại tại Trận chiến Komaki Nagakute.

Như vậy, ba người họ không phải là đồng minh mà là đang hợp tác.

Đó là cách nó đã trông như vậy cho đến bây giờ. Nhưng...

...Điều này có nghĩa là gì?

Mouri là một quốc gia hùng mạnh và Houjou là quốc gia đại diện của Kantou.

Họ mong muốn chiến tranh, nhưng họ không nói một lời nào về các đồng minh của mình từ P.A. Oda.

Điều đó thật kỳ lạ.

Nó không có lý dưới giả định rằng họ muốn chiến tranh.

...Họ muốn gì từ cuộc chiến này?

Một từ nào đó hiện lên trong tâm trí nàng.

“...Đó là một bí mật, phải không?”

Asama quay về phía nàng và hỏi một câu.

“Ý cậu là một bí mật chung?”

“Không, không phải chuyện đó,” Mitotsudaira trả lời trong khi nhìn đi chỗ khác và cảm thấy nóng bừng trên má.

Nhưng từ bí mật lại rất phù hợp với tình hình hiện tại.

Mouri và Houjou. Hai đại diện đó hẳn phải có một bí mật chung.

...Tôi chỉ hy vọng nó là một bí mật đơn giản như việc vua của tôi nhìn trộm.

Theo Kimi, vua của nàng không muốn nhìn trộm. Chàng muốn sử dụng việc nhìn trộm để có một bí mật chung với người kia.

Sự khác biệt giữa phương pháp và mục tiêu đó rất giống anh ấy, Mitotsudaira nghĩ.

“!?”

Nàng ngẩng đầu lên.

Đó hẳn là một chuyển động đột ngột vì Horizon, vua của nàng và Asama đều quay về phía nàng. Houjou và Terumoto cũng liếc nhìn về hướng nàng.

Nhưng nàng không bận tâm đến sự chú ý.

Nàng quyết định và mở một khung ký hiệu để họ có thể thấy. Và...

...Mọi người.

Nàng dùng nó để gửi một tin nhắn cho Asama, Horizon, Masazumi và vua của nàng.

Nàng nói với các đại diện của Musashi ở đây như một bí mật chung mà kẻ thù không thể thấy.

“Phương pháp và mục tiêu của họ khác nhau,” nàng nói. “Mục tiêu của Mouri và Houjou không phải là thứ họ sẽ giành được trong chiến tranh. ...Nó là một thứ gì đó vượt ra ngoài điều đó. Họ đang sử dụng chiến thắng trong chiến tranh làm phương tiện để giành được một thứ khác.”

Vua của nàng đã dùng việc nhìn trộm để có được một bí mật chung với người kia, chứ không phải bất cứ thứ gì chàng thực sự nhìn thấy bằng mắt.

Vậy thì Mouri và Houjou muốn gì ở đây?

Nếu Musashi là nạn nhân bị nhìn trộm, thì Mouri và Houjou muốn có một bí mật chung với họ.

Đó hẳn phải là thứ mà Mouri và Houjou sẽ giành được thông qua chiến tranh.

Đó sẽ là toàn bộ quyền lợi của Matsudaira, giống như Mouri đã nói. Trong trường hợp đó, Mitotsudaira nghĩ.

Họ đang cố gắng chia sẻ điều gì bằng cách giành được những quyền lợi Matsudaira đó?

Nàng không biết.

Nhưng đây là điểm xa nhất nàng có thể đi được. Sau khi bám theo vua của mình và đưa ra ý kiến thông minh của mình, con sói dừng lại.

Bởi vì...

“Masazumi!”

Ở đây còn có một người khác có thể nhe nanh tốt hơn trong lĩnh vực chính trị.

Họ có Phó Hội trưởng của mình, người có toàn quyền đối với các cuộc đàm phán của Musashi.

Vì vậy, Mitotsudaira nói với nàng qua khung ký hiệu.

“Con sói chỉ có thể đưa cậu đến đây thôi. Vậy nên cậu hãy đi theo con đường từ đây, Masazumi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mouri, những người mang một con đường chinh phạt, giành được toàn bộ quyền lực của Matsudaira? Và Houjou có thể giành được gì từ kết quả đó? Điểm chung giữa hai điều đó chính là câu trả lời cho mọi thứ!”

Nàng gửi lời nói của mình về phía lưng một người.

Cái lưng đó không hề nhúc nhích hay phản ứng gì trước lời nói của nàng.

Đó là Masazumi.

Nhưng giờ nàng đã di chuyển.

Nàng từ từ giơ tay phải lên và hít vào.

Sau đó, Mitotsudaira nghe thấy lời của Masazumi. Đó là câu nói mà nàng luôn nói khi tập trung suy nghĩ.

“Tôi có thể nói một điều được không?” nàng hỏi.

Masazumi nhận ra cảm giác rùng mình đó là gì.

Mitotsudaira đã giúp đỡ rất nhiều ở đây. Nàng có lẽ đã có những suy nghĩ của riêng mình về vấn đề này vì họ đang đối đầu với Hexagone Française.

...Có lẽ mình nên đãi cậu ấy một bữa yakiniku khi chúng ta trở về. ...Hy vọng tiền lương làm thêm của mình đủ...

Trong khi tự hỏi về điều đó, Masazumi bắt đầu nói.

“Tôi gần như đã hiểu ra vấn đề, vậy nên hãy để tôi làm rõ một điều về chủ đề ban đầu.”

Đó là...

“Mouri Terumoto, tôi không thể chuyển giao quyền lợi của Matsudaira cho cô.”

Terumoto vẫn khoanh tay và vẻ mặt không đổi. Nàng ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào Masazumi với đôi lông mày hơi nhướng lên và không có nụ cười trên môi.

...Không sao cả.

Masazumi vẫn chưa đánh vào điểm cốt lõi của đối thủ.

Vì vậy, nàng rời mắt khỏi Terumoto và nhìn về phía Ujinao.

“Houjou Ujinao. Chúng ta sẽ gây chiến với cô.”

“Nhưng…”

Masazumi không gật đầu.

“Đối với Mouri, tôi không nghĩ chúng ta nên chiến đấu ở thành Bitchu Takamatsu nhiều hơn mức cần thiết. ...Nhưng Matsudaira có rất nhiều liên quan đến Odawara.”

Người Mới: “Đúng vậy. Mọi người thường chỉ tập trung vào phần ngập lụt, nhưng điều đó chỉ xảy ra sau khi một số thành trì hỗ trợ thất thủ và viện binh Houjou bị chặn lại. ...Houjou chưa từng chiến đấu trong bất kỳ trận chiến nào mà các thành trì hỗ trợ đó bị đánh bại, nên tôi nghĩ đó là lý do tại sao họ đang nói về một cuộc chiến lớn bây giờ.”

Bốn Mắt: “Tiếp tục đi. Tôi đang ghi chép.”

Tín Đồ: “...Tôi cho là mọi người đều biết câu trả lời và chỉ không nói ra thôi, nhưng ghi chép để làm gì vậy?”

Bốn Mắt: “Tôi thích chép lại lời thoại bằng tay.”

Hầu hết mọi người: “Éeeee.”

Họ thật sự chẳng bao giờ thay đổi.

Nhưng Neshinbara đã đúng.

“Houjou phải chiến đấu một cuộc chiến lớn nếu họ muốn tuân theo Di chúc. ...Nhưng chúng tôi sẽ không biến nó thành một cuộc chiến quy mô lớn.”

“...Này.”

Terumoto gọi nàng, nhưng Masazumi phớt lờ.

“Houjou Ujinao. ...Tôi muốn thực hiện Cuộc vây hãm Odawara như một loạt các cuộc đấu tay đôi dựa trên các trận chiến ở các thành trì hỗ trợ và cuộc vây hãm Odawara thực sự.”

Nàng đặt tay lên bàn, hít một hơi và mở miệng.

“Với tư cách là đại diện của Musashi, tôi, Phó Hội trưởng Honda Masazumi, có một yêu cầu đối với Mouri và Houjou.”

Nàng cúi đầu khi tiếp tục.

“Mouri và Houjou. Với tư cách là Matsudaira, Musashi muốn thành lập một liên minh với hai quốc gia của các vị.”

Nàng đã nói ra.

Và một lát sau, Terumoto đáp lại.

“Không. Ta không thể đồng ý với điều đó.”

Terumoto đưa ra câu trả lời của mình.

Họ thực sự đã xem xét một liên minh với Musashi vào thời điểm này.

Xét cho cùng...

...Sẽ có chuyện xảy ra nếu Matsudaira gia nhập cùng chúng ta để tạo thành một lực lượng lớn duy nhất.

Phó Hội trưởng Musashi hẳn phải biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vậy nên...

“Nếu ngươi có gì muốn nói, thì hãy nói đi.”

Nàng ta không cần phải bảo cô gái ngẩng đầu lên.

Phó Hội trưởng Musashi đã trực tiếp đối mặt với nàng ta.

Mái tóc của nàng rung rinh và hai má có phần ửng hồng.

Đó là một vẻ mặt mong đợi về những gì nàng sắp nói. Đó là vẻ mặt của một cô gái biết rằng mình có thể vui mừng về bản thân.

Đó là một vẻ mặt tuyệt vời.

Đôi môi bóng mượt của nàng mấp máy để tạo thành từ.

“Vậy thì tôi sẽ nói.”

Masazumi nói với Terumoto.

“Tôi biết Mouri và Houjou hy vọng điều gì sau khi gây chiến với Musashi. Trước hết…”

Đây là màn mở đầu, nàng tự nhủ.

“Các vị muốn giải phóng Kantou khỏi Hashiba.”