Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19497

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 2B - Chương 43 Người kể chuyện trong sảnh

thumb

Nếu những khác biệt không thể dung hòa bằng thỏa hiệp

Thì chúng sẽ trở thành gì?

Phân Bổ Điểm (Đích Đến)

Một cô gái đứng trong căn phòng đá.

Nàng có mái tóc vàng óng được tết dài, và da thịt hằn lên những vết sẹo. Đây là Mary, vận trên mình bộ đồng phục nữ sinh của Anh quốc.

Nàng quay lại nhìn cánh cửa sau lưng. Cánh cửa ấy đã đóng chặt, và tiếng chiếc tủ thông minh đóng vai hầu gái của nàng đang đi xuống cầu thang vọng lại.

“Tháp tây nam của Tháp London. Cuối cùng mình cũng đã trở về.”

Nàng thở dài, nhìn quanh khung cảnh hoài niệm. Nàng đã ở đây không chỉ từ lúc mới chào đời, mà cả trong những lần đi khắp Anh quốc để tái diễn lịch sử.

Và trong cuộc xung đột giành quyền thừa kế ngai vàng với tư cách là nữ vương Scotland, mình đã trốn sang Anh quốc.

Đây đã luôn là căn phòng của nàng.

Giường, bàn và tủ vẫn y nguyên như ngày nào.

“Chỉ có cửa chớp và rèm cửa là có vẻ đã được ai đó động vào.”

Nàng biết ai đã làm việc đó.

“Elizabeth.”

Nàng lại thở dài.

“Nhân danh việc tái diễn hành trình của Mary trên khắp Anh quốc, chị đã cho em khá nhiều thời gian tự do trước khi bị hành quyết. Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn đến đây và giả làm em để xuất hiện trước dân chúng. Họ sẽ nói gì nếu biết chuyện đó chứ? Chắc họ sẽ bàn tán về việc nữ vương yêu kịch nghệ đến nhường nào.”

Elizabeth là chị em song sinh của nàng và là Nữ vương Tinh linh quyền năng phi thường. Mary từng nghe nói rằng mẹ của họ, Anne Boleyn, đã chọn hoàng tộc tinh linh Celtic để đảm bảo mình nhận được cái tên thứ hai đó.

Một vài thành viên của hoàng tộc tinh linh đã ao ước mối quan hệ cấm kỵ với con người là có lý do cả.

Tinh linh xét cho cùng là một chủng tộc ether, nên dù có cô đặc đến đâu, họ cũng chỉ có thể tồn tại trong các địa mạch.

Cũng như việc con người khó tiếp cận địa mạch, các chủng tộc ether cấp cao như tinh linh cũng khó lòng tiếp cận các vật thể hữu hình. Họ sẽ chỉ đơn giản trở thành một địa mạch có hình dạng và ý chí riêng.

Đó là lý do tại sao tinh linh định kỳ có quan hệ với con người. Đứa trẻ sinh ra từ mối quan hệ như vậy sẽ có năng lực tuyệt vời về linh thuật và có thể cai trị cả hai thế giới.

Đó là lý do tại sao tinh linh hay bắt người đi.

Nhưng, Mary nghĩ thầm khi nhìn lên tường.

Một bức chân dung hai người phụ nữ treo trên đó.

“Người vợ đầu của Henry VIII, Nữ vương Catherine.”

Và Anne Boleyn.

Theo tên kế thừa, mẹ của Mary là Catherine, nhưng mẹ ruột của nàng lại là Anne.

Nàng nhìn hai người mẹ của mình.

“Ta không được sinh ra từ người mẹ danh chính, còn người mẹ đã sinh ra ta thì qua đời vì gánh nặng quá lớn khi hạ sinh hai đứa trẻ. Vậy mà sức mạnh của ta lại yếu hơn chị mình rất nhiều. Và…”

Và…

“Vì mình đã cướp đi nhiều sinh mạng trong quá trình tái diễn lịch sử, nên có lẽ việc để cuộc tái diễn tiếp diễn thực sự là một dạng cứu rỗi. Liệu mình có thể tự hào khi trở về với địa mạch và bảo vệ nước Anh từ nơi đó không?”

Nàng bước một bước về phía chiếc bàn ở bức tường phía tây. Sau hai bước, nàng nhìn thấy vật đặt trên mặt bàn gỗ.

“Nhật ký của mình.”

Cuốn nhật ký trên bàn đã phủ một lớp bụi.

Mary cười cay đắng khi nhận ra điều đó.

“Chị đọc cũng được mà? Em có viết điều gì xấu xa trong đó đâu. Em cũng chẳng có gì xấu xa để mà viết cả.”

Nàng đến gần, mở nó ra và thấy những dòng chữ nguệch ngoạc. Nàng lật qua các trang, thỉnh thoảng tìm thấy những bông hoa khô ép giữa những trang giấy.

Năm tháng và ngày ghi chép không liên tục.

“Mình chỉ viết vào đây khi mình đến nơi này.”

Nhưng nét chữ dần dần trở nên gọn gàng hơn, số lượng các mục ghi chép cũng nhiều lên, và đến một thời điểm, màu sắc đột ngột xuất hiện.

Trang đó có một vết máu đỏ sẫm từ một ngón tay.

“…”

Nàng vô thức xoa vết sẹo trên sống mũi, ngừng lật các trang và cúi đầu xuống.

“ ‘Sẽ cứu em khỏi bất cứ điều gì.’ ”

Nàng gần như nuốt chửng những lời đó và nhắm mắt lại. Sau khi hít một hơi, nàng mở mắt ra và mỉm cười với đôi mày cụp xuống.

“Mình đã…”

Nàng rời bàn và bước đến giường.

“Mình đã làm được gì ngoài việc tái diễn lịch sử chưa?”

Nàng cúi đầu, đặt một tay lên giường, nhưng cuối cùng bật ra một tiếng cười nghe như một cơn ho nhỏ.

Tiếng cười run rẩy xen lẫn âm thanh nghẹn ngào, và nàng buông thõng đôi vai. Nàng dùng tay phải che mặt và vuốt ve tấm ga trải giường bằng tay trái.

“Ôi, không.”

Nàng lại bật ra một tiếng cười khan.

“Mình đã quá quen với việc tự dọn giường rồi.”

Khi câu nói đó rơi xuống giường, nàng nghe thấy một tiếng chuông. Tiếng chuông báo hiệu màn đêm buông xuống, và hôm nay nó mang một ý nghĩa đặc biệt.

Bữa tiệc tại Học viện Oxford đã kết thúc.

“Nào, vậy thì.”

Giọng nói ấy tuy nhỏ, nhưng lại vang lên rõ ràng trong sảnh đá im lặng.

Đó là giọng của Nữ vương Tinh linh, người đang ngồi trên ngai vàng đặt trên vài bậc thềm ở vị trí danh dự.

Dudley và Cecil đứng ở bên trái và bên phải bà, trong khi phần còn lại của các Trumps tập trung ở phía bên phải, dưới chân các bậc thềm.

Một người đang quỳ trên tấm thảm đỏ ở trung tâm, một tay đặt lên ngực.

“Xin cho phép tôi được giới thiệu lại một lần nữa. Tôi là Honda Masazumi, phó hội trưởng hội học sinh và là đại diện của Học viện Musashi Ariadust.”

Cô gái trong bộ đồng phục trắng đứng dậy và nhìn về phía bức tường bên phải, tức bên trái của nữ vương.

Công nương Viễn Đông Horizon và Futayo đang ở đó cùng với thủ quỹ, phụ tá của anh ta, và các sĩ quan đặc vụ số 2, 3, và 6.

Sau khi gật đầu với họ và với Asama đang đứng trong hành lang dẫn đến phòng chờ, Masazumi quay lại đối diện với nữ vương.

“Sau khi đã hoàn tất,” cô nói với nữ vương. “Chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp giữa các học viện của Anh quốc và Viễn Đông.”

Hai bóng người di chuyển trong sảnh đường đang được dùng làm phòng họp.

Horizon đứng ngang hàng bên phải Masazumi để thể hiện quyền lực của mình đứng sau lời nói của cô gái, và Asama đứng sau Masazumi trong khi mở một khung ký hiệu với các thiết lập chung của cả hai.

“Vì thư ký của chúng tôi không có mặt, một thành viên của Đền Asama xin phép được thay thế vị trí này.”

“Testament,” nữ vương đáp.

Asama cúi đầu nhưng không xưng danh. Cô không giữ chức vụ chính thức và chỉ đơn thuần thay thế để quản lý khung ký hiệu.

Asama: “Oa. Tự nhiên thấy mệt quá đi.”

Ngân Lang: “Nếu cô còn nói được như thế thì chắc cũng không đến nỗi nào đâu.”

Mọi người đều đã mở khung ký hiệu của mình, cả học sinh Anh quốc lẫn học sinh Musashi.

Ngay cả nữ vương cũng mở một khung ký hiệu đơn giản bên cạnh tay bà. Thấy vậy, Masazumi hít một hơi và nói.

“Bên nào sẽ đưa ra yêu cầu trước?”

“Testament. Cũng không khác biệt là mấy vì có lẽ cả hai chúng ta đều sẽ bắt đầu từ cùng một điểm.”

Elizabeth vừa nói vừa nhìn vào khung ký hiệu của mình từ trên ngai vàng.

“Tất cả đều quy về việc Musashi có được phép rời cảng hay không.”

“Musashi có được phép rời cảng hay không, ư?”

Đó chắc chắn là khởi đầu của vấn đề.

Họ phải nhận được sự cho phép rời đi, và cô mở lời để dẫn vào vấn đề đó.

Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi trước.

Cô biết điều đó sẽ đặt mình vào thế bất lợi, nhưng cô cũng cảm thấy đó có thể là bước đệm đầu tiên của mình.

“Xin hãy lắng nghe.”

Cô muốn được phép cho Musashi rời cảng và cô nói vì mục đích đó.

“Hiện tại, Anh quốc đang không cho phép Musashi rời cảng với lý do bảo vệ nó cho đến khi an toàn được đảm bảo. Tôi mong rằng ngài sẽ hủy bỏ quyết định đó.”

Bertoni và Heidi đã cung cấp cho cô các báo cáo thương mại, kinh tế và các tài liệu liên quan đến vấn đề này, và bây giờ cô đưa ra lý lẽ chính trị.

“Suy cho cùng, Musashi hiện đang hoạt động như một quốc gia và học viện độc lập để thu thập các Logismoi Óplo nhằm ngăn chặn Ngày Tận thế. Đó là mục tiêu của Musashi và chúng tôi đã thông báo cho Liên minh Thánh ước về điều này thông qua K.P.A. Italia và Tres España. Hành động của Anh quốc đang cản trở mục tiêu đó của chúng tôi.”

“Và?” Nữ vương Tinh linh bác bỏ yêu cầu của cô và tiếp tục nói. “Nếu hành động của Anh quốc đang cản trở mục tiêu của Musashi, điều đó có nghĩa là mục tiêu của Musashi đang cản trở ý định của Anh quốc. Cả hai chúng ta đều có mục tiêu riêng. Nếu việc đạt được mục tiêu của một bên đồng nghĩa với việc phá hủy mục tiêu của bên kia, thì các quy tắc liên học viện không được áp dụng. Suy cho cùng, nếu chúng tôi đơn phương chấp nhận yêu cầu của Musashi và rút lại tất cả các yêu cầu của mình, chúng tôi sẽ buộc phải làm điều tương tự khi đối mặt với các quốc gia khác trong tương lai. Nếu mục tiêu của chúng ta xung đột và không thể cùng lúc đạt được, chúng không thể được dùng làm con bài thương lượng. …Nói cách khác, mục tiêu của chúng ta song song với nhau. Chúng triệt tiêu lẫn nhau một cách ngang bằng, phó hội trưởng Musashi. Cô không thể đàm phán bằng cách đó được.”

Bà dừng lại một chút.

“Nhưng ngay cả khi đây là một lập luận song song, ta không muốn một sự song song chỉ đơn thuần triệt tiêu mọi thứ chúng ta có. Với tương lai đang chờ đợi chúng ta, Anh quốc phải có lợi ở đây. Nếu có thể, ta muốn tạo ra một sự song song mà chúng ta có thể trao đổi để cùng có lợi. Thay vì triệt tiêu một cách ngang bằng, ta muốn một sự trao đổi ngang bằng. Về điểm đó, cô cần nhớ rằng lợi ích lớn nhất cho Anh quốc sẽ là để Musashi ở lại đây vĩnh viễn.”

Bà ta không giấu giếm gì cả, Masazumi nghĩ.

Trong cuộc đàm phán giữa Bertoni và Lãnh chúa Howard cũng vậy. Người đàn ông Anh quốc đã tấn công trực diện một cách táo bạo.

Cô kiểm tra phản ứng của các bạn cùng lớp.

Marube-ya: “Thật là tức chết đi được.”

Tôi: “Auge-chan, cậu thực sự bắt đầu nói chuyện như một đứa trẻ khi không phải là người phụ trách đấy.”

Uqui: “Chà, nếu việc này không thành, tôi chỉ cần thông báo bắt đầu thời gian thẩm vấn và gây náo loạn là được, nên cứ tiếp tục mà không cần lo lắng quá.”

Chư Hầu Phẳng: “Nói cách khác, nếu không thành công thì sẽ biến thành chiến tranh toàn diện.”

Th-thế này không ổn rồi!

Cách Futayo khoanh tay và gật đầu đầy ẩn ý dường như chỉ làm tăng thêm mức độ nguy hiểm.

Mình cần phải đánh lạc hướng mọi người, cô nghĩ trong khi nhận ra rằng cô không chắc kẻ thù thực sự của mình là ai.

“Thưa Bệ hạ, chúng tôi đã nêu rõ mục tiêu của mình. Chúng tôi mong muốn trao đổi giá trị mà chúng tôi có thay vì triệt tiêu nó. Đối với các quốc đảo như Viễn Đông và Anh quốc, thương mại là một thuật ngữ rất quan trọng.”

Trong trường hợp đó…

“Hay là chúng ta hãy xác định rõ việc cứu chúng tôi khỏi Ngày Tận thế thông qua Logismoi Óplo tương đương với việc Anh quốc bảo vệ Musashi như thế nào?”

Các học sinh Musashi lắng nghe khi Masazumi bắt đầu nói.

Hoàng Kim Hoàn: “Cuộc họp chính thức này không phải đang được phát sóng ra ngoài sao?”

Marube-ya: “Judge. Và là một phần của lễ hội. Đó là lý do tại sao chúng ta không thể làm điều gì quá lố bịch và tại sao chúng ta đã trói Toori-kun lại trước đó. Có một số thứ sẽ nguy hiểm nếu truyền đi qua thần thông.”

Asama: “Phó hội trưởng: Đó là lý do tại sao Aoi đã bị cấm thần thông.”

Asama: “Không phải tớ! Không phải! Masazumi, làm ơn tập trung vào cuộc họp đi!”

Asama: “Phó hội trưởng: Tôi hơi bối rối không biết nên nói gì tiếp theo và không thể nhịn được.”

Hiền Tỷ: “Cú twist? Là Asama đóng cả hai vai!!”

Asama: “Không, không phải! Thực sự không phải!”

Câu trả lời đó chỉ khiến những người khác càng nghi ngờ rằng đó thực sự là cô ấy và Masazumi hít một hơi.

“Đầu tiên, nếu Musashi không thể rời cảng, chúng tôi không thể thu thập các Logismoi Óplo. Anh quốc đề xuất một cuộc trao đổi tương đương nào cho điều đó?”

“Testament.” Elizabeth gật đầu. “Để ta nói trước một điều. Việc thu thập các Logismoi Óplo có nghĩa là loại bỏ hỏa lực đó khỏi các quốc gia sở hữu chúng, và thứ tự loại bỏ phụ thuộc vào hành động của Musashi. Trong trường hợp đó…”

Trong trường hợp đó…

“Nếu các người thu hồi của Anh quốc trước cuộc chiến của chúng ta với Tres España, chúng ta sẽ có hỏa lực yếu hơn họ và một Logismoi Óplo còn lại của họ. Ngoài ra, người ta cho rằng Musashi sẽ đến Hexagone Française hoặc M.H.R.R. tiếp theo, nhưng bên nào trước? Hai quốc gia đó đang trong cuộc Chiến tranh Ba mươi năm và việc các người loại bỏ Logismoi Óplo khỏi bên nào trước chắc chắn sẽ làm thay đổi tình hình và diễn biến của cuộc chiến.”

Vì vậy…

“Việc loại bỏ các Logismoi Óplo sẽ gây ra hỗn loạn cho các quốc gia hiện đang sử dụng chúng để duy trì sự cân bằng hỏa lực. Do đó, việc ngăn cản Musashi loại bỏ chúng là một lợi ích cho tất cả các quốc gia đó.”

“Nhưng,” Masazumi nói trong khi gõ cho những người khác rằng cô đã lường trước được điều này. “Đó là một lợi ích cho Anh quốc và các quốc gia khác. Điều đó khác với việc ngăn chặn Ngày Tận thế, lợi ích mà Viễn Đông đề xuất.”

Ngân Lang: “Judge. Viễn Đông đang đề xuất chúng ta ngăn chặn Ngày Tận thế. Đó là một lợi ích cho tương lai của toàn thế giới. Mặt khác, đề xuất của Anh quốc về sự ổn định quốc tế là một lợi ích trong hiện tại.”

Vì vậy…

“Lợi ích mà Viễn Đông đề xuất và lợi ích mà Anh quốc đề xuất để ngăn chặn nó không tương xứng. Chúng tôi đang hành động để ngăn chặn một cuộc khủng hoảng sẽ xảy ra trong tương lai.”

Masazumi đặt một tay lên ngực và dang tay kia ra để khẩn khoản với nữ vương.

“Chúng tôi sẵn sàng nhận mọi lời chỉ trích ở hiện tại nếu điều đó có nghĩa là tránh được cuộc khủng hoảng trong tương lai. Anh quốc chắc chắn rất tử tế khi bảo vệ chúng tôi, nhưng chúng tôi mong rằng ngài sẽ chấm dứt lòng tốt đó vì lợi ích chung của tất cả các quốc gia.”

Hoàng Kim Hoàn: “Seijun thực sự vào guồng rồi. Ồ, chúng ta vừa nhận được thư của người hâm mộ từ đàn em của Ga-chan. ‘Hãy để Masazumi-san quay lại đi. Em muốn xem phía sau trang phục của chị ấy để có thể sử dụng nó trong doujinshi tiếp theo của mình.’ ”

Asama: “Phó hội trưởng: Xin hãy dừng lại!”

Mặc dù nói vậy, Masazumi vẫn thản nhiên quay lại và giả vờ phủi bụi trên quần áo. Mọi người đều há hốc mồm.

Ngân Lang: “Cô là nghệ sĩ biểu diễn à?”

Asama: “Phó hội trưởng: Không, tôi chỉ nghĩ rằng sẽ là sai lầm nếu một chính trị gia từ chối yêu cầu vô hại của một học sinh bình thường.”

Hoàng Kim Hoàn: “Tôi quên không nói, đó là một doujinshi gay toàn tập.”

Asama: “Ừm, xin lỗi, nhưng mọi người có thể ngừng nói chuyện phiếm nhiều như vậy được không? Hãy nhìn các học sinh Anh quốc kìa. Họ đang cư xử rất đúng mực.”

Tất cả họ liếc nhìn các Trumps đang gật đầu với hai tay khoanh lại trong khi đối mặt với khung ký hiệu của mình.

Như để đáp lại, Elizabeth cũng gật đầu.

“Vậy cô nói một lợi ích trong tương lai không tương xứng với một lợi ích trong hiện tại?”

Bà hít một hơi.

“Chúng ta đã gặp phải một sự khác biệt trong quan điểm.”

Cuộc trò chuyện thần thông của Anh quốc khá sôi nổi.

Thi Sĩ Nghiện Thuốc: “Quý cô thật tuyệt vời! Cách phát âm của cô ấy thật ngoạn mục! Ai đó nên tạc một bức tượng của cô ấy! Có lẽ là một bức tượng bán thân!”

Cậu Bé Phong Ấn: “Một bức tượng bán thân! Tượng bán thân của nữ vương!”

Nữ Vương: “Heh heh heh. Các khanh chắc chắn rất phấn khích. Ngay cả khi các khanh chỉ đang tâng bốc ta, ta cũng không ngu ngốc đến mức từ chối sự phấn khích của các khanh. Cứ tiếp tục đi.”

ヨ–––: “…”

O’Malley: “W-Walter vừa mới đăng bài!!”

Chó Canh: “Hiếm thấy.”

Nữ vương gật đầu. Trang Trumps trên mạng lưới thần thông của Anh quốc đã nhận được những lá thư ủng hộ từ thường dân và bà càng tăng thêm sự phấn khích của mình bằng cách đọc qua chúng.

Sau đó, bà đối mặt với phó hội trưởng của Musashi và nói.

“Musashi nhìn về tương lai trong khi Anh quốc tập trung vào hiện tại. Có phải cô đang yêu cầu chúng tôi cho phép Musashi rời đi vì sự khác biệt đó không? Nhưng ngay cả khi Musashi đã chuẩn bị để bị thiệt hại vì nhiệm vụ đó, đó là vấn đề về ý chí của các người chứ không phải là vấn đề về thiệt hại thực tế. Một ý thức về mục đích sẽ không loại bỏ được thiệt hại đó. Dù các người có cố gắng né tránh vấn đề bằng nhiệm vụ này của mình như thế nào, việc ngăn chặn thiệt hại thực tế cho Musashi là một lợi ích thực tế cho Musashi.”

Và vì thế…

“Ta tin rằng chúng ta đã đạt được sự đồng thuận về những gì mang lại lợi ích cho chúng ta ở đây và bây giờ.”

“Trong trường hợp đó,” phó hội trưởng của Musashi nói. “Anh quốc sẽ tạo ra thứ gì tương đương với lợi ích tương lai mà Musashi sẽ mang lại cho mọi quốc gia? Lợi ích tương lai đó là chung cho tất cả các quốc gia, bao gồm cả Musashi. Nếu ngài định ngăn chặn điều đó, ngài đề xuất lợi ích tương lai tương đương nào cho thế giới?”

Marube-ya: “Oa. Seijun thực sự đang chơi hết mình rồi! Xử đẹp bọn họ đi!”

Cậu cũng đang chơi hết mình đấy.

Nhưng điều quan trọng bây giờ là xem Anh quốc sẽ trả lời câu hỏi của cô như thế nào. Cô đã đoán được câu trả lời đó là gì.

“Một lợi ích trong tương lai ư?” Nữ vương Tinh linh lẩm bẩm như để kiểm tra lại. “Cô nói rằng việc ngăn chặn Ngày Tận thế bằng cách thu thập các Logismoi Óplo là một lợi ích chung cho toàn thế giới và có vẻ như điều đó sẽ bị mất nếu Musashi bị chặn lại ở đây. …Nhưng có thực sự là như vậy không?”

Vậy là bà ta sẽ đưa nó đến đây.

Những lời chính xác mà Masazumi đã mong đợi phát ra từ đôi môi của Nữ vương Tinh linh.

“Hãy nghe đây. Nếu các người để cho cuộc tái diễn lịch sử diễn ra, Hòa ước Westphalia sẽ tự nhiên xảy ra. Trong trường hợp đó, các quốc gia khác nhau chỉ cần mang Logismoi Óplo của họ đến cuộc họp đó. Nếu chúng được tập hợp trước đó, các người có nguy cơ phá hủy sự cân bằng quyền lực và làm chậm quá trình tái diễn lịch sử. Cô hiểu chứ? Có một cơ hội để các Logismoi Óplo tập hợp lại mà không cần Musashi phải làm vậy. Bằng cách giữ Musashi ở đây, thiệt hại cho Musashi, sự phá hủy cân bằng quyền lực quốc tế, và sự trì hoãn có thể xảy ra đối với cuộc tái diễn lịch sử đều sẽ được ngăn chặn. Dù nhìn theo cách nào, sự bảo vệ của Anh quốc là lựa chọn có lợi nhất.”

Marube-ya: “Oa, đó là một lập luận hay! Tức chết đi được!!”

Asama: “Ừm, tớ nghĩ đó là những gì một nhân vật phản diện phải nói.”

Masazumi lo lắng về loại hình kinh doanh mà thủ quỹ của họ đang làm, nhưng cô mừng vì Heidi có rất nhiều năng lượng.

Nhưng nhật ký cuộc trò chuyện này sẽ được chuyển cho giáo viên của chúng ta và Hiệu trưởng Sakai, phải không?

Cô quyết định không viết bất cứ điều gì quá kỳ lạ. Nhưng rồi, tất cả những điều đó là bình thường đối với lớp của cô, nên cũng có thể họ đã quen với việc đối phó với nó. Bằng cách đánh họ, trong trường hợp của giáo viên của họ.

Dù sao đi nữa, Masazumi hít một hơi.

Lập luận của Anh quốc không sai và cô hiểu đề xuất của họ thực sự có lợi.

Tuy nhiên…

“Tôi đánh giá cao lòng tốt của Anh quốc, nhưng Musashi không thể chấp nhận nó.”

“Ồ? Và tại sao lại vậy?”

“Vậy để tôi hỏi điều này.” Cô ổn định hơi thở. “Việc để Viễn Đông thu thập các Logismoi Óplo có ý nghĩa rất lớn đối với các quốc gia khác ngoài việc chỉ đơn thuần ngăn chặn Ngày Tận thế. Anh quốc đã nhận ra đó là gì chưa?”

Masazumi búng ngón tay phải và chỉ vào Horizon.

“Kể từ Mikawa, Viễn Đông tự xưng là một quốc gia có chủ quyền và độc lập dưới sự cai trị của Công nương Horizon. Với tư cách là học viện của nó, Học viện Musashi Ariadust là đại diện của nó.”

“Và?”

Một câu hỏi đúng lúc, Masazumi cảm nhận được. Đây là một phần lòng tốt của Nữ vương Tinh linh. Bà ấy cho mình thời gian thích hợp để chuyển hướng suy nghĩ để mình không chỉ đơn thuần tiếp tục nói một mình.

Suy cho cùng, những gì cô sắp nói sẽ tiết lộ một khía cạnh về vị thế của Musashi, cả với Anh quốc và với các quốc gia khác.

Mình sẽ nói ra.

Tên ngốc thủ lĩnh của họ đã quyết định lập trường của mình vào ngày hôm đó. Với tư cách là phó hội trưởng, việc chùn bước sẽ chẳng mang lại kết quả gì. Suy cho cùng, tên ngốc đó đang ủng hộ cô.

Và thế là cô nói.

“Horizon Ariadust là nhà lãnh đạo của chúng tôi và là một yếu tố của chủ quyền Viễn Đông, nhưng cảm xúc của cô ấy đã được tạo thành Logismoi Óplo. Musashi đang thu thập các Logismoi Óplo để cô ấy không phải chịu những lời phỉ báng không hoàn hảo. Nói cách khác, có thể nói rằng chủ quyền của Viễn Đông hiện tại chưa hoàn chỉnh. Do đó, chúng tôi không thể đồng ý với việc chỉ để các quốc gia khác mang Logismoi Óplo của họ đến Hòa ước Westphalia. Chúng tôi phải từ chối điều đó để Công nương Horizon bảo toàn chủ quyền của Viễn Đông.”

“Testament. Vậy hãy để ta hỏi cô một điều.”

Nữ vương không còn hỏi để xác nhận nữa. Bà đang chuyển sang thế tấn công.

Asama: “Phó hội trưởng: Mọi người, đừng để điều này làm lung lay.”

Cô vội vàng gõ trên khung ký hiệu.

Asama: “Phó hội trưởng: Câu trả lời tiếp theo này có thể khiến chúng ta trở thành kẻ thù của cả thế giới.”

Nữ vương Tinh linh hơi ngửa người ra sau khi hỏi câu hỏi của mình.

“Viễn Đông đang thu thập các Logismoi Óplo không phải để ngăn chặn Ngày Tận thế mà là để khẳng định chủ quyền của mình với tư cách là một quốc gia hoàn toàn độc lập. Điều đó có đúng không?”

“Judge,” Masazumi đáp. “Chỉ khi chúng tôi thu thập các Logismoi Óplo, thiết lập chủ quyền của mình và ngăn chặn Ngày Tận thế, chúng tôi mới có một vị thế bình đẳng với Anh quốc và các quốc gia khác. Và chúng tôi sẽ đối mặt với tất cả các vị như vậy tại Hòa ước Westphalia.”

“Trong trường hợp đó,” Nữ vương Tinh linh nói. “Có phải Viễn Đông có ý định lật đổ sự cai trị tạm thời của Liên minh Thánh ước và giành lại quyền thống trị các Thần Châu? Và có phải các người đang yêu cầu tất cả chúng ta quên đi cuộc Chiến tranh Thống nhất Hài hòa từ 160 năm trước?”

Lời nói của Nữ vương Anh quốc và hình ảnh của phó hội trưởng Musashi đang được phát sóng đến nhiều quốc gia khác nhau.

Hai người bên trong một nhà thờ đá lớn theo dõi sự bất động và im lặng trong câu hỏi của Nữ vương và sự im lặng của phó hội trưởng. Họ là Papa-Schola Innocentius và Phó Hiệu trưởng Galileo của K.P.A. Italia.

Galileo lên tiếng khi nhìn vào lưng Masazumi trên màn hình rộng cornice firma.

“Cựu thiếu niên, tại sao phó hội trưởng lại ngừng di chuyển thay vì trả lời? Cô ta không chắc phải trả lời như thế nào sao?”

“Tes, tes, tes,” Innocentius lẩm bẩm ba lần trước khi uống một ngụm nước từ chai nước. “Thật tình, cô ta đã làm ầm ĩ về chủ quyền với ta và thua cuộc, nhưng bây giờ cô ta lại nói về việc làm cho Viễn Đông bình đẳng? Cô ta chắc chắn thích nói những lời to tát, phải không? Hửm?”

“Sao vậy, cựu thiếu niên? Ta tưởng ngài sẽ tức giận, nhưng có vẻ không phải vậy. Nếu có thì, ngài có vẻ…”

“Testament,” Innocentius đáp. “Cô ta là một cô gái ngốc nghếch và cô ta không bào chữa. Cậu hiểu không, Galileo? Ngay bây giờ, chúng ta đang tự hỏi làm sao cô ta có thể điên rồ đến mức tuyên bố độc lập. Rất có thể, các quốc gia khác cũng vậy. Ngay cả Musashi và các khu tự trị Viễn Đông khác nhau có lẽ cũng vậy. Có lẽ có một số người đang la hét yêu cầu cô ta trả lời Nữ vương Tinh linh. Cậu không nghĩ vậy sao? Hửm?”

Nhưng…

“Cô gái này đang cho tất cả họ thời gian cần thiết để la hét và bày tỏ sự tức giận hoặc nghi ngờ của họ. Tại sao lại vậy, hửm? Câu trả lời rất đơn giản. Cô ta biết mọi người sẽ đưa ra những tiếng la hét tức giận và nghi ngờ đó và cô ta biết việc nói giữa lúc đó sẽ nhấn chìm chúng và theo phản xạ sẽ gây ra tiếng la hét tiếp theo. Thay vào đó, cô ta đang im lặng cho đến khi họ đã nói xong và bình tĩnh lại.”

Thật tình.

“Một cô gái trẻ phiền phức, phải không? Hửm?”

Cùng lúc đó, hai người thở dài trong bóng tối khi xem cùng một đoạn phim truyền thần thông.

Họ ngồi tại bàn làm việc bên cửa sổ của phòng hội học sinh Alcalá de Henares. Một người là Hiệu trưởng kiêm Hội trưởng Hội học sinh Segundo và người kia là Fusae, ngồi tại bàn của Sĩ quan Hiệu trưởng trong khi vận hành cadena firma. Fusae sau đó quay sang Segundo.

“Thưa Hiệu trưởng, tôi có nên gọi Ju đến đây không?”

“Không, chắc cô ấy đang xem ở nhà. Cô có thể giữ bí mật là tôi đang làm việc này không? Làm ơn? V-và xin lỗi về công việc văn phòng, Fusae. Cảm ơn cô đã làm nó.”

“Tôi nghĩ ngài nên lựa chọn dứt khoát giữa việc tránh xa ánh đèn sân khấu hoặc làm mọi thứ trong bóng tối.”

“Takakane thuộc loại nào?”

“Testament. Taka là loại người xuất sắc trên sân khấu.” Fusae nhìn vào hình ảnh của Anh quốc trước mặt cô. “Nhưng ngài nghĩ sao về ý định của Viễn Đông đứng ngang hàng với các quốc gia khác? Chế độ cai trị tạm thời và hệ thống học viện hiện tại được tạo ra để đặt Viễn Đông dưới mọi người khác để họ có thể chịu trách nhiệm cho cuộc Chiến tranh Thống nhất Hài hòa. Nhưng nếu họ đảm bảo chủ quyền của mình với các Logismoi Óplo và trở nên bình đẳng với các quốc gia khác…”

“Testament. Hệ thống cai trị tạm thời sẽ biến mất. Chúng ta sẽ mất đi hệ thống hậu chiến đã kéo dài 160 năm. Thật không thể tưởng tượng được,” Segundo lẩm bẩm. “Nó thậm chí có thể chuyển từ tình hình hậu chiến sang tiền chiến. Nếu là tôi, tôi sẽ không thể nói được điều đó.”

“Tres España có thể xoay xở được nếu điều đó xảy ra không?”

“Xoay xở? Ý cô là sao?”

“Testament. Tôi đang hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu chế độ cai trị tạm thời kết thúc. Điều đó có nghĩa là các quốc gia khác phải rời khỏi Viễn Đông và trở về vị trí ban đầu của họ ở thế giới bên ngoài.” Fusae đưa một tay lên má và thở dài. “Nhưng môi trường vẫn còn quá khắc nghiệt bên ngoài Viễn Đông và chúng ta không có sức mạnh cần thiết để thịnh vượng ở đó. Việc định cư các Thần Châu Hài hòa gần như là một nỗ lực hợp tác giữa các quốc gia khác nhau, nhưng tình trạng của các quốc gia đó sẽ ngăn cản chúng ta hợp tác khi nói đến việc định cư thế giới bên ngoài. Rất có thể chúng ta sẽ phải làm điều đó với tư cách là các quốc gia riêng lẻ, điều này sẽ khiến nó gần như không thể. Các cuộc khủng hoảng kinh tế và nông nghiệp thực sự sẽ xảy ra không liên quan đến việc tái diễn lịch sử. Ngay cả khi các phép thuật và tàu bay của chúng ta hoạt động trong môi trường khắc nghiệt đó, chúng ta vẫn cần các điểm tựa để đạt được sự tự cung tự cấp, thương mại, y tế và giao thông cần thiết để các ngôi làng tồn tại và thịnh vượng. Nhưng do việc tái diễn lịch sử, chúng ta đã không nghiên cứu các kỹ thuật định cư ngoài những gì cần thiết cho Tân Thế giới.”

“Testament,” Segundo đồng ý. Anh cũng thở dài và điều chỉnh lại tư thế ngồi. “Anh quốc chắc hẳn đã nhận thức được mối đe dọa đó. Các phần phía bắc và phía tây của Tân Thế giới sẽ được Anh quốc định cư để tái diễn lịch sử và chúng vẫn là những vùng chưa phát triển ở giai đoạn Thế giới Hài hòa. Do một cánh cổng được tạo ra bởi các vị thần môi trường, đại dương phía tây của các Thần Châu Hài hòa đã được kết nối với Ezo ở bờ biển phía đông của Tân Thế giới. Trong quá trình hủy diệt Thế giới Hài hòa, một không gian hài hòa bao gồm cả cánh cổng đó đã xuất hiện ở đại dương phía tây Kyushu và nó vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay. Đó là những gì các tàu buôn của chúng ta đã sử dụng để giao thương với các bờ biển phía nam và phía đông của Tân Thế giới, nhưng…”

Nhưng…

“Những nỗ lực của Anh quốc trong việc định cư phía bắc của Tân Thế giới bằng cách sử dụng cánh cổng đó đã không thành công.”

Fusae hiển thị kết quả của các hoạt động định cư của Anh quốc theo chỉ định của các mô tả Thánh ước.

“Theo các mô tả của Thánh ước, họ gửi một số đoàn thám hiểm định cư gồm vài trăm người mỗi đoàn, nhưng họ gần như bị xóa sổ hoàn toàn do môi trường băng giá và cằn cỗi. Sau đó họ buộc phải dựa vào vùng đất có người bản địa sinh sống. Và việc tái diễn lịch sử đã khiến họ thực sự phải chịu loại thiệt hại đó.”

Lý do cho điều này rất đơn giản.

“Tres España và Tres Portugal đã định cư ở khu vực phía nam, nơi có những khu rừng rậm ấm áp cao hàng trăm mét. Đó là một môi trường nơi thực vật và các sinh vật khác có thể sống. Mặt khác, khu vực phía bắc hoặc là vùng đất ngập nước hoặc là lạnh giá và khô cằn, nên có vẻ như họ thậm chí không thể trồng được cây ăn được. Khoai tây có thể trồng ở đó, nhưng việc tái diễn lịch sử vẫn chưa cho phép Anh quốc tự do sử dụng chúng, vì vậy các đoàn thám hiểm định cư của họ thực sự đã chứng kiến địa ngục.”

Vì vậy…

“Nếu chế độ cai trị tạm thời bị dỡ bỏ, Anh quốc sẽ bị tụt hậu xa so với các quốc gia khác vì đã không thể định cư ở Tân Thế giới. Tất nhiên, điều tương tự cũng có thể nói về phần lớn các quốc gia không có công nghệ định cư. Họ đã cố gắng định cư ở các Thần Châu Hài hòa, nhưng thế giới thực tế lớn hơn rất, rất nhiều. Việc định cư đó sẽ cần một số lượng lớn công dân và một số lượng lớn sinh viên kỹ thuật để phát triển công nghệ. Trong trường hợp đó…”

“Tres España và Bồ Đào Nha có thể có cơ hội nhờ vào công nghệ định cư tích lũy của chúng ta. Những người khác có cơ hội thành công chỉ có Thanh-Takeda và P.A. Oda.”

“Thực ra, trong trường hợp của chúng ta…” Segundo ôm đầu. “Tôi đã sử dụng quá nhiều ngân khố của chúng ta cho việc tái diễn lịch sử đến nỗi chúng ta không có khả năng tài chính cho việc đó.”

“Còn số tiền mà Ju đã tiết kiệm được thì sao?”

“Tôi đã dùng hết vào Hạm đội Vĩ đại và May mắn nhất rồi.”

“Ngài không định đổ lỗi cho chúng tôi về điều đó đấy chứ?”

Sau một tiếng thở dài nữa, Fusae vận hành cadena firma văn phòng.

“Chà, tôi ít nhiều hiểu được ngài đang nghĩ gì, thưa hiệu trưởng, nhưng tôi không đặc biệt thích phương pháp đó. Và có nhiều cách để chịu trách nhiệm cho việc đó.”

“Cô sẽ giữ bí mật chứ?”

“Tôi sẽ không nói cho ai biết vì tôi biết đó là điều ngài muốn.”

Cô sau đó quay lại với phó hội trưởng của Musashi trên cadena firma.

“Nhưng quay trở lại vấn đề chính, khoản đầu tư tài chính lớn cần thiết sẽ ngăn cản hầu hết mọi quốc gia định cư ở thế giới bên ngoài. Trong trường hợp đó, các quốc gia khác sẽ không bao giờ tha thứ cho Musashi nếu chế độ cai trị tạm thời bị dỡ bỏ và các quốc gia đó không có nơi nào để đi. Vì vậy, câu hỏi của tôi cũng là về việc chúng ta sẽ làm gì sau đó. Nhưng…”

Nhưng…

“Vị phó hội trưởng này đã trở nên quyết đoán hơn rất nhiều kể từ Trận chiến Mikawa.”

Trong khi mọi người đưa ra nhiều phản ứng khác nhau, Masazumi đứng trong phòng họp nhưng lại đang nghĩ về một điều gì đó khác ngoài câu trả lời của mình.

Mình ở đây để thảo luận về một điều gì đó khá quan trọng.

Đó không phải là ấn tượng của cô trước cuộc họp khi cô đang nghĩ về những gì cần thảo luận. Lúc đó, cô đã quá tuyệt vọng trong nỗ lực loại bỏ bất kỳ lỗ hổng nào trong lập luận của mình và tìm cách xử lý bất kỳ phản biện nào.

Nhưng bây giờ cô đã hành động và đứng ở trung tâm của tất cả…

Mình đang khởi động một thứ gì đó khá lớn.

Cô đang lên tiếng về tình trạng của Viễn Đông và cô đang đóng vai trò dẫn đầu.

Nhưng ở đây, Viễn Đông không chỉ đơn giản là Musashi hay các khu tự trị. Cô đang đối mặt với “Viễn Đông” bao gồm cả quần đảo từng được gọi là Thần Châu và tất cả các quốc gia nằm trong đó.

Nếu Viễn Đông được đối xử bình đẳng với các quốc gia khác, nó sẽ đảo lộn toàn bộ “Viễn Đông” và do đó là toàn bộ thế giới.

Nghe có vẻ giống như một giấc mơ, nhưng cô thực sự đang thảo luận về nó và đóng vai trò dẫn đầu.

Mình hiểu rồi.

Cô nghĩ về bản thân mình.

Cô có năm giác quan và chúng đang hoạt động bình thường không có thay đổi gì, nhưng có một điều duy nhất khác biệt.

Nếu mình nói điều gì đó ở đây, nó sẽ khiến thế giới chuyển động.

Cô muốn nói điều gì đó tốt đẹp, cô muốn làm điều gì đó mà mọi người sẽ ngưỡng mộ, cô muốn thu hút sự chú ý, và trên hết, cô muốn trở thành người nói những lời sẽ khiến thế giới chuyển động.

Nhưng mình phải kiềm chế tham vọng của mình.

Một kết quả được tạo ra bởi sự phấn khích của cô ở đây không phải là điều cô thực sự muốn.

Nó giống như việc mua một món quà lưu niệm tại một lễ hội hoặc trong một chuyến đi và tự hỏi tại sao mình lại mua nó khi trở về nhà. Nó có thể đóng vai trò như một lời nhắc nhở về sự phấn khích của thời điểm đó, nhưng…

Việc khiến thế giới chuyển động không nên là một lời nhắc nhở về sự phấn khích của một người.

Việc khiến thế giới chuyển động để tự hào về hành động của chính mình là đặt ưu tiên ngược.

Hãy nhìn cha của con đi, cô tự nhủ. Ông ấy làm rất nhiều việc công khai và sau hậu trường, nhưng ông ấy không khoe khoang về nó.

Ông thỉnh thoảng về nhà sau giờ vàng khi Purple☆Shikibu, một chương trình truyền hình thần thông đầy những trò đùa tự ti, vừa kết thúc và cô nhớ lại câu trả lời của ông khi cô từng hỏi ông đã làm gì.

“Đó không phải là chuyện trẻ con nên biết. Điều nhiều nhất cha có thể nói là cha đã ở một cuộc họp với những người khác.”

Nếu mình không thể thể hiện sự kiềm chế đó, mình không thể tự gọi mình là một chính trị gia đúng nghĩa.

Cô gật đầu hai lần và hít một hơi.

Cô đối mặt về phía trước, nơi Nữ vương Tinh linh đang chờ đợi. Với lịch sử của Anh quốc, tên của nữ vương có lẽ sẽ còn được biết đến trong một thời gian dài sắp tới. Mặt khác, Masazumi đã không thể kế thừa một cái tên và cuộc họp này không có khả năng được ghi lại trong lịch sử.

Tuy nhiên…

Ít nhất, cô đang đứng ở tuyến đầu của thế giới với một bình luận này.

“Judge. Viễn Đông sẵn sàng chấm dứt sự cai trị tạm thời của các quốc gia khác.”

Trong một khoảnh khắc, những tiếng la hét bùng nổ và sự im lặng nhằm che giấu chúng xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau.

Nhưng ở trung tâm của tất cả, Masazumi chỉ nheo mắt và mỉm cười.

“…”

Cô lặng lẽ hít một hơi và gật đầu để chấp nhận những phản ứng mà cô mong đợi đang được đưa ra trên toàn thế giới.

Sau đó cô nói mà không mất đi nụ cười.

“Suy cho cùng, thủ lĩnh của chúng tôi đã quyết định rồi.”

Họ cũng đã thông báo điều đó tại Mikawa, nhưng bây giờ họ có một câu trả lời dứt khoát dựa trên suy nghĩ sâu sắc chứ không chỉ đơn thuần là động lực.

Và cô đã đưa ra câu trả lời đó.

“Hãy xem ai là người mạnh nhất.”

“Đây không còn chỉ là để cứu công nương của cô nữa! Ngay cả khi đây là một cuộc họp giữa các học viện, cô đang công khai tuyên chiến với thế giới!”

Innocentius đứng dậy khỏi ghế, nhưng rồi nhìn sang Galileo.

“Bây giờ thì cô ta đã làm rồi! Hửm!?”

“Ngài đang vui mừng, cựu thiếu niên.”

Innocentius im lặng trước điều đó. Ngài ngồi lại xuống, bắt chéo chân, uống một ít nước, nhìn về một hướng ngẫu nhiên, và sau đó nhìn chằm chằm về phía trước một cách khó chịu.

“Bây giờ thì cô ta đã làm rồi. Hửm?”

“Tôi nghĩ ngài nên cố gắng sửa chữa tính cách của mình.”

“Nó được gọi là có cá tính. Nhưng…” Ngài sau đó lắc đầu một lần. “Khi ta còn là một đứa trẻ, ta đã hy vọng trở thành Papa-Schola và bắt đầu lại các cuộc thập tự chinh, nhưng bây giờ một học sinh đơn thuần thực sự đang nói những điều như vậy. Thế giới thực sự đang đi đến hồi kết.”

Masazumi nhẹ nhàng dang tay ra và nói.

“Không có lý do gì để trở nên thận trọng. Chúng tôi sẽ chỉ đơn giản sử dụng hệ thống chiến tranh được dùng để giải quyết xung đột giữa các học viện. Suy cho cùng, Anh quốc và các học viện khác đã có lựa chọn đó. Ngay cả dưới sự cai trị tạm thời, chúng tôi cũng sở hữu lựa chọn đó. Lý do duy nhất chúng tôi không sử dụng nó là vì việc sử dụng nó sẽ đồng nghĩa với chiến tranh toàn diện với các quốc gia khác. Do đó, tôi có ba điều muốn nói.”

Cô giơ một ngón tay trên tay phải.

“Như tôi đã đề xuất trước đây, Viễn Đông sẽ trở thành một địa điểm giao lưu liên học viện bằng cách biến các khu tự trị thành các thị trường trung lập và tự do.”

Cô giơ thêm một ngón tay nữa.

“Quyền chiến tranh của Viễn Đông chống lại các học viện khác sẽ chỉ được trao cho Musashi và Mikawa, hiện là một phần của nó.”

Cô giơ ngón tay cuối cùng.

“Quyền chiến tranh đó sẽ được chia thành quyền tuyên chiến và quyền tiến hành chiến tranh. Quyền tuyên chiến là quyền bắt đầu một cuộc chiến với một học viện khác và quyền tiến hành chiến tranh là quyền chiến đấu trong một cuộc chiến hiện có và tiếp tục cuộc chiến đó. Tuy nhiên…”

Segundo nói nhỏ trong phòng hội học sinh thiếu ánh sáng.

“Cô đang sử dụng tình trạng chiến tranh như một con bài thương lượng?”

Anh lắng nghe Masazumi nói.

“Hãy nghe đây. Musashi còn mới trong chiến tranh, vì vậy chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì liều lĩnh. Do đó…”

“Cho đến khi các Logismoi Óplo được thu thập thành công, Musashi sẽ tạm thời niêm phong quyền tuyên chiến của mình.”

“Masazumi-kun lại gây rắc rối nữa rồi. Ngài không nghĩ vậy sao, ‘Musashi’-kun?”

“Đó có thực sự là điều nên nói trong khi hút thuốc vào ban đêm không, Sakai-sama? Rắc rối thực sự là phải dọn dẹp tàn thuốc sau đó. Và tôi đã bận rộn với các yêu cầu và câu hỏi mà Masazumi-sama đã giao cho tôi. Hết.”

“Musashi” nói từ cây cầu trước Học viện Musashi Ariadust. Trong bóng tối của đêm, cô nhìn lên những vách đá của Anh quốc.

“Nhưng tuyên bố của Masazumi-sama có thực sự phiền phức đến vậy không? Hết.”

Jud. Con người ta vốn đa nghi. Nhất là khi bàn về mối liên kết giữa người với người. Thường thì, một mối liên kết được người trong cuộc trân trọng, chưa chắc đã được lịch sử nhìn nhận như vậy.

Sakai nhìn xuống con đường Sám Hối. Có một người đang đứng ở nơi đã trở thành ngã ba đường trong trận chiến Mikawa.

Đó là Oriotorai. Cô đeo một thanh trường kiếm trên lưng, và tấm bia tưởng niệm Horizon ở bên phải cô.

"Thật là phiền phức," Sakai lẩm bẩm khi thấy cô giáo đang nhìn thẳng về phía Anh quốc. "Thế giới sẽ buộc phải quyết định xem có muốn gây chiến với Musashi hay không. Nếu họ trả lại Logismoi Óplo thì không sao. Nhưng Logismoi Óplo là một phần của Horizon, và do đó là một phần chủ quyền của Cực Đông, nên việc không hoàn trả chúng chính là xâm phạm chủ quyền của chúng ta."

Chuyện này sẽ đi về đâu?

"Nếu hành vi xâm phạm chủ quyền đó có thể được ‘diễn giải’ là một hành động gây chiến, Musashi sẽ có thể đối đầu với các học viện sở hữu Logismoi Óplo và khai chiến bất cứ lúc nào. Và các quốc gia đó không chỉ mất đi hỏa lực từ Logismoi Óplo, mà việc đối phó với Musashi cũng sẽ khiến nội bộ của họ bất ổn. Ngay cả khi không gây chiến, họ vẫn phải tốn thời gian đàm phán. Họ sẽ buộc phải cử người đến xử lý Musashi trong khi vẫn phải chiến đấu với kẻ thù của mình. Mớ rắc rối phát sinh đó có thể khiến họ thấy việc giữ Logismoi Óplo lợi bất cập hại, nhưng muốn họ giao ra thì cũng cần có một khoản bồi thường tương xứng."

"Bồi thường ư? Over."

"Judge," Sakai đáp trong khi vẫn nhìn bóng lưng của Oriotorai phía dưới. "Một quốc gia có chủ quyền cần làm nhiều hơn là chỉ gây chiến với các quốc gia khác. Masazumi-kun cần cho họ biết chúng ta có thể làm gì cho họ."

Masazumi đưa tay phải về phía Nữ hoàng Tinh linh.

"Đầu tiên, tôi có lời này muốn nói với Anh quốc, quốc gia đóng vai trò trung gian trung lập giữa Cực Đông và Liên minh Thánh Lệnh."

Cô hít một hơi thật sâu.

"Musashi sẵn sàng thành lập liên minh hoặc ký hiệp ước bất tương xâm với bất kỳ học viện hay quốc gia nào hoàn trả Logismoi Óplo của họ, hoặc với bất kỳ quốc gia nào không sở hữu chúng."

Marube-ya: "Thế nghĩa là…?"

Judge, Mitotsudaira thầm đáp.

Sói Bạc: "Chúng ta sẽ liên minh với các quốc gia hoàn trả Logismoi Óplo hoặc không có chúng, và sẽ hỗ trợ họ trong bất kỳ cuộc chiến nào chống lại một quốc gia từ chối hoàn trả."

Nói cách khác...

Sói Bạc: "Chính Musashi sẽ bù đắp cho sự sụp đổ cán cân quyền lực do việc thu hồi Logismoi Óplo gây ra."

"Đây là một cuộc trao đổi ngang giá, thưa Nữ hoàng Tinh linh. Là một phần của quốc gia độc lập Cực Đông, Musashi sẽ làm mọi thứ cần thiết để thu hồi chủ quyền của chúng tôi và chúng tôi sẽ nỗ lực để ngăn chặn bất kỳ sự chậm trễ nào trong việc tái diễn lịch sử. Tôi muốn chọn Anh quốc và Học viện Oxford làm đối tác đầu tiên trong liên minh đó."

Mitotsudaira thấy Nữ hoàng Tinh linh gật đầu đáp lại Masazumi.

Đôi mắt sói của cô thấy vương miện hình thanh kiếm khẽ động và nữ hoàng đưa ra một câu trả lời dứt khoát.

"Ta từ chối lời đề nghị của ngươi."

Cậu Bé Hải Cẩu: "Ể!? Người từ chối sao!? Thôi nào, chấp nhận đi chứ! Làm đồng minh với Musashi vui lắm đấy! Chẳng biết sẽ vui thế nào, nhưng chắc chắn đủ thứ chuyện kinh khủng sẽ xảy ra!!"

O’Malley: "Chính vì thế nên bọn ta mới không thể đồng ý."

Quý Ngài Tử Thần: "Suy cho cùng, chúng ta chẳng có chút đảm bảo nào về chuyện này cả!"

Trong lúc mọi người đang dõi theo, Elizabeth gật đầu. Nàng ra hiệu cho phó hội trưởng của Musashi hạ bàn tay đang giơ ra. Sau đó, nàng đặt khuỷu tay lên tay vịn bên phải và chống má lên bàn tay.

Nữ hoàng: "Cho ta chút hứng thú đi. Ngươi có năm giây."

Nhà Thơ Nghiện Thuốc: "Yeah! Cái dáng vẻ u sầu đó mới quyến rũ làm sao, thưa quý bà! Thật đáng yêu! Thật mềm mại! Thật lôi cuốn! Tóm lại là quá đỗi lo-li-ta!!"

Cậu Bé Hải Cẩu: "Lolita! Lolita!!"

Phó Hội Trưởng: "Đ-đ-đ-đừng có viết tắt như thế."

Cecil: "Dudley, đừng có gõ chữ như cách ngươi nói chuyện."

Thương Nhân Giản Dị: "Ở đây có cái gương nào không?"

Nữ hoàng bật cười, và tất cả bọn họ bắt đầu liên tục nhấn vào macro đã cài sẵn để gửi đi dòng chữ "nữ hoàng vạn tuế". Sau khi gật đầu hai lần, nữ hoàng nói với phó hội trưởng của Musashi.

"Chiến tranh, một liên minh, một hiệp ước bất tương xâm. Dùng chính sức mạnh của quốc gia để tạo dựng mối quan hệ quả thực là con át chủ bài lớn nhất khi đối ngoại. Nếu sức mạnh của một quốc gia được xem là sự kết hợp giữa tài chính, quân sự, nhân lực, chính trị và sự ổn định, thì ta thừa nhận sức mạnh của Musashi rất hấp dẫn. Nhưng..."

Nhưng...

"Musashi có thể tự do di chuyển trên bầu trời và sở hữu một hệ thống tàng hình mạnh mẽ. Đó là một sự tồn tại nguy hiểm. Các ngươi đang đề xuất rằng nó sẽ gây chiến và cố gắng đẩy các quốc gia khác ra khỏi Cực Đông. Nếu toàn bộ thế giới là Cực Đông hiện tại tuyên bố độc lập, Musashi phải bị loại bỏ với tư cách là đại diện của Cực Đông cũ. Ngươi hiểu chứ? Nếu có, các ngươi chính là trùm cuối của đội quân cũ mà chúng ta, thế hệ mới, phải đối mặt. Có lẽ đó là lý do các ngươi mang cái tên của Leviathan."

Do đó...

"Nếu Musashi hành động dựa trên chủ quyền của mình, Anh quốc cũng sẽ hành động tương ứng. Chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc tổng tấn công vào Musashi và tận dụng cơ hội này để tiêu diệt hội học sinh và các sĩ quan tổng trưởng của các ngươi. Chuẩn bị tinh thần đi, các bạn của ta."

Cụm từ "tổng tấn công" đã tạo ra vô số tiếng kim loại vang lên sâu trong các hành lang. Quân dự bị đang trang bị vũ khí. Đội Trumps cũng chuẩn bị chiến đấu với lực lượng Musashi ở bức tường đối diện.

Nhưng ngay cả khi những người bên phía Musashi hạ thấp thế thủ, phó hội trưởng của Musashi vẫn cất tiếng từ trung tâm.

"Mọi người, đợi đã. Ồ, tôi có phải dùng lệnh 'đứng yên' với Mitotsudaira không!?"

"Tất nhiên là không rồi!" Mitotsudaira hét lại.

Trong khi những người khác từ Musashi bày tỏ sự nghi ngờ, vị phó hội trưởng đã hỏi nữ hoàng một câu.

"Người nói rằng người sẽ bắt đầu một cuộc tổng tấn công?"

"Testament. Ngươi có thể gọi đó là một cuộc tập kích quy mô lớn nếu muốn. Ngươi cũng có thể ghi nhớ rằng mỗi phát bắn đều sẽ trúng đích."

"Judge. Vậy thì cho phép tôi hỏi điều này."

Phó hội trưởng của Musashi chỉ tay ra sau lưng, về phía bầu trời phương nam không thể nhìn thấy từ đại sảnh.

"Hạm đội chủ lực của Anh quốc hầu hết là tàu lùng tư nhân và không thể gây ra thiệt hại quyết định cho Musashi. Hơn nữa, Ngài Drake và phần còn lại của lực lượng chủ lực của người hẳn đang đi do thám Tres España. Chưa kể đến việc một hạm đội hải quân là một lựa chọn tồi để tấn công trên bộ."

Ngay khi cô vừa dứt lời, Anh quốc rung chuyển.

"...!?"

Không chỉ Oxford hay tầng thứ nhất rung chuyển. Lông mày của Dudley nhướn lên khi sự rung động cộng hưởng và lớn dần thành một cơn sóng dữ dội.

"K-k-k-k-k-không thể nào!"

"Nhưng đó là sự thật. Musashi đang trong trạng thái chờ rời cảng."

"Judge. Đã một thời gian rồi, nên việc kiểm soát áp suất bên trong của các đường ống chuyển nhiên liệu hơi khó. Tuy nhiên, mọi người đã cố gắng hết sức. Dù vậy, sau này tôi sẽ phải dọn dẹp lại tất cả. Over."

Việc khởi động sớm đồng nghĩa với việc kích hoạt liên tiếp các động cơ khác nhau và điều đó liên tục làm rung chuyển hình dáng khổng lồ của Musashi. Một giọng nói vang lên đáp lại sự rung động đó.

"Kích hoạt động cơ ether bề mặt do IZUMO chế tạo, loại đặc biệt gắn trên thân tàu số 06 Susashizunami. Đây có phải là điều ngài đang chờ đợi không, Sakai-sama? Over."

"Musashi" và Sakai chứng kiến một đại dương xuất hiện xung quanh Musashi.

Đại dương tựa như một lớp màng xuất hiện trên bề mặt thân tàu bên dưới mực nước. Trong nháy mắt, mực nước đã ngập trong đại dương mỏng manh và bọt sóng bắt đầu bắn tung tóe vào không khí.

"Ồ," Sakai nói khi gật đầu trước tiếng gầm của biển cả. "Nó gần như không có độ dày, nhưng các con tàu trên không được đẩy lên bởi đại dương mà chúng tự tạo ra xung quanh mình. Ta biết nó được sử dụng vì đây là phương pháp hiệu quả nhất cho một con tàu siêu trọng, nhưng ta thực sự thích cái cách nó trông như thế nào."

"Cảm ơn lời khen của ngài. Over."

"Musashi" cúi đầu và nhìn về phía bóng hình của Oxford ở ngay phía trước và bên trên.

"Tôi hy vọng Masazumi-sama cũng hài lòng. Over."

Khi những rung động làm rung chuyển cả Anh quốc, phó hội trưởng của Musashi khoanh tay và gật đầu.

"Musashi vẫn chưa bổ sung nhiên liệu ether, nhưng nó đủ cho ba ngày di chuyển bình thường. IZUMO ở bờ biển phía bắc của Hexagone Française cách đây hai ngày đường, và hạm đội chính của Anh quốc không thể đuổi kịp ngay cả khi người gọi họ quay về bây giờ."

Sau đó, cô nhướn mày và nói với nữ hoàng một cách không hề sợ hãi.

"Nếu người nhất quyết không thành lập liên minh với chúng tôi, Musashi sẽ chuyển đến một quốc gia khác. Ở đó, chúng tôi sẽ chỉ đơn giản thực hiện cuộc đàm phán tương tự như ở đây. Vậy nên..."

Cô định hỏi "người sẽ làm gì?", nhưng một hành động đột ngột đã cắt ngang lời cô. Giữa sự rung động nhẹ của Musashi tựa như một tiếng ồn văng vẳng, Nữ hoàng Tinh linh đột ngột đứng dậy.

"Hãy tỏ ra biết điều một chút đi, cô gái vô tư mà tên tuổi sẽ không lưu lại trong lịch sử."

Dudley ngay lập tức hét lên một tiếng.

"N-n-n-nằm xuống!!"

Ánh sáng tràn ngập đại sảnh.

Hai cánh hoa song sinh đã được bắn ra từ sau lưng Elizabeth, nhưng chúng ngay lập tức tăng lên về số lượng, dang rộng ra và lớn lên như đôi cánh của một con chim.

"...!!"

Trong nháy mắt, chúng đã vươn dài hơn một trăm mét phía sau nàng.

Đó là những cụm cánh hoa tinh khiết làm từ ánh sáng, hình dáng của chúng giống như đôi cánh bướm, và chúng lấp đầy không gian trống vốn chiếm phần lớn đại sảnh.

"Thưa quý bà, chúng thần đang chứng kiến bằng chứng cho thấy người chính là Nữ hoàng Tinh linh!" Jonson kêu lên trong khi ẩn mình dưới sàn nhà.

Elizabeth gật đầu và nhón mũi chân phải lên.

Đáp lại, một thứ gì đó trồi lên từ sàn nhà. Đó là một nhóm kobold cao 15 cm, nhưng nàng chỉ hạ mũi chân xuống mà không nói một lời nào.

"Đã hiểu."

Với một từ duy nhất đó, lũ kobold chìm vào sàn nhà và một hiện tượng nhất định đã xảy ra ngay sau đó.

Sự rung chuyển ở Anh quốc đã dừng lại.

"..."

Tiếng ồn từ việc Musashi khởi động có thể nghe thấy như tiếng còi tàu văng vẳng xa xăm, nhưng nó không còn kèm theo sự rung chuyển của Anh quốc nữa.

"Dọa suông là vô nghĩa," Nữ hoàng Tinh linh nói trong khi dang rộng đôi cánh của mình. "Ta yêu sân khấu, nhưng ta ghét những màn trình diễn vô nghĩa."

Masazumi nhìn đôi cánh ánh sáng khổng lồ từ từ tan biến khỏi không trung trước mặt mình.

...Thứ đó là gì?

Anh quốc thực sự đã làm theo ý muốn của nữ hoàng. Nữ hoàng được sinh ra ở đây, nàng là hậu duệ của các tinh linh sinh ra từ long mạch của vùng đất, và những sửa đổi trên lớp vỏ của Anh quốc đã tạo ra một hệ thống để tận dụng hiệu quả các long mạch đó.

...Nhưng sức mạnh đó vẫn thật phi thường.

Xung quanh Masazumi, Asama đã ngã ngồi xuống sàn, còn Futayo và Mitotsudaira thì đang cúi mình trong tư thế phòng thủ. Đôi cánh ánh sáng đó có lẽ là sự hiện hình của Phước lành nội tại của nữ hoàng, nhưng việc tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu nó nhắm vào họ khiến Masazumi rùng mình.

"Nghe đây, những kẻ vô tư được tạo thành từ con người và các chủng tộc tương tự. Các ngươi đã quên mình đang ở đâu và ta là ai sao? Có phải vì thế mà các ngươi đang nói chuyện như thể ngang hàng? Đây là Anh quốc, đất nước của các tinh linh, linh hồn và ma quỷ, và ta là Nữ hoàng Tinh linh cai trị nơi này."

Nữ hoàng Tinh linh cất tiếng khi đôi cánh ánh sáng được thay thế bằng bóng tối trống rỗng phía sau nàng.

"Các ngươi đã quên rồi sao? Anh quốc có Ex. Caliburn. Ngoài việc phòng thủ, nó có thể được sử dụng để chống lại Musashi nếu nó rời cảng. Do đó, ta sẽ chỉ huy cuộc tổng tấn công vào Musashi."

Và...

"Nếu ta là người chỉ huy, còn có một mệnh lệnh khác mà ta có thể ban hành."

"Đó là gì?"

"Testament," nàng đáp. "Ta sẽ yêu cầu đồng minh Hà Lan của chúng ta chặn đánh Musashi trước khi nó đến IZUMO. Một khi hạm đội chính của Anh quốc quay lại truy đuổi các ngươi, chúng ta sẽ yêu cầu một khoảng tạm dừng trong việc tái diễn lịch sử với Tres España và chúng ta sẽ yêu cầu sự hỗ trợ từ Hexagone Française và M.H.R.R. Sau đó, mỗi quốc gia đó sẽ hợp tác để đánh chìm Musashi."

"..."

"Không cần phải nói, Anh quốc hiện đang giữ vị trí trung lập giữa Musashi và các quốc gia thuộc Liên minh Thánh Lệnh, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ làm trung gian cho bạo lực. Nếu Musashi sử dụng bạo lực, chúng ta sẽ làm trung gian để khiển trách các ngươi và chúng ta sẽ cùng với các quốc gia thuộc Liên minh Thánh Lệnh ngăn chặn các ngươi. Đó mới là ý nghĩa của việc trung lập."

Ngay lúc đó, tiếng người xôn xao vang lên từ phía nam London. Chúng phát ra từ tầng thứ ba và thứ tư ở phía nam của Anh quốc.

Ban đầu là những tiếng kêu ngạc nhiên và sớm phát triển thành một tiếng gầm lớn.

"Masazumi-sama, đây là 'Musashi'. Radar ma thuật của chúng tôi đã phát hiện sự tiếp cận của một hạm đội không xác định từ phía đông nam. Ngài có thể sử dụng thông tin này để hỗ trợ cho cuộc thảo luận của mình. Over."

Đúng như "Musashi" đã nói, một hạm đội không xác định đang tiếp cận từ phía nam của Anh quốc.

...Đó là gì vậy?

Như để trả lời câu hỏi của cô, một người di chuyển sang bên trái cô.

Đó là Charles Howard của đội Trumps. Anh ta đặt một tay lên ngực và cúi đầu trước nữ hoàng, người mà đôi cánh đã biến mất.

"Tôi đã mua một hạm đội trên không từ Hà Lan."

Anh ta nói một cách thản nhiên, nhưng Masazumi có thể tưởng tượng được điều đó đã tốn bao nhiêu công sức.

"Để chuẩn bị cho trận chiến armada với Tres España à?" cô hỏi anh ta.

"Testament. Đó là để đổi lấy một hạm đội mà sau này tôi sẽ cho đóng và việc giảm thuế quan. Chúng tôi cần một hạm đội mới được đóng, nhưng chúng tôi không có nhiều tiền để chi cho việc đóng tàu sau khi đã chuẩn bị quỹ dự phòng cho chiến tranh và củng cố quốc phòng. Tôi cảm thấy một hạm đội duy nhất sẽ giúp chúng tôi vượt qua trong thời điểm hiện tại. Một khi nó đến Anh quốc và tôi đóng dấu của mình, quyền sở hữu sẽ được chuyển giao hoàn toàn cho tôi. Hiện tại, các con tàu vẫn đang được đăng ký với Hà Lan."

Marube-ya: "Tôi có cảm giác anh ta giỏi các thương vụ ngầm hơn là kinh doanh thông thường."

Sói Bạc: "Judge. Tôi cũng có cảm giác anh ta đang tạo ra một bong bóng thịnh vượng không ổn định mà vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh."

Asama: "Vâng, và tôi nghĩ anh ta đang thực hiện các thỏa thuận chỉ dựa trên niềm tin vào danh tiếng của chính mình."

Mấy cô gái chuyên về kinh doanh của chúng ta thật là khắt khe, Masazumi nghĩ.

"Vậy thì sao, Musashi? Các ngươi đã bị bao vây." Nữ hoàng Tinh linh nhẹ nhàng khoanh tay và gật đầu. "Chúng ta đã triển khai một đơn vị mặt đất đến tầng thứ ba và đến cung điện này. Có bao nhiêu người trong số các ngươi có thể đến được Musashi? Hay các ngươi nghĩ Musashi có thể đến được IZUMO nếu nó rời cảng ngay bây giờ và bỏ rơi các ngươi? Nhìn đây."

Nàng xoay khung ký hiệu bên cạnh mình để Masazumi có thể thấy.

Nó hiển thị những gì nàng đang xem và những gì nàng muốn Masazumi thấy.

Nó hiển thị hình ảnh của một con mèo cưng với bình luận bên dưới: "Con mèo mà nữ hoàng đã ban cho cái tên cao quý là Quả Cầu Vàng vừa mới sinh con!"

"Ể?"

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào đó một cách bối rối, và ban đầu nữ hoàng không để ý.

"?"

Khi nàng cuối cùng kiểm tra khung ký hiệu và thấy nó vẫn đang hiển thị con mèo, nàng đã đưa ra một bình luận bình tĩnh.

"Nhầm trang."

Masazumi nhìn nữ hoàng tìm kiếm trang dữ liệu chính xác.

Gia Thần Ngực Lép: "W-wow. Sự thù địch của tôi vừa giảm đi một chút! T-tôi xin lỗi!"

Theo các mô tả trong Thánh Lệnh, Nữ hoàng Tinh linh khá tinh nghịch, nhưng Masazumi cảm thấy đó更像是 sự ngớ ngẩn.

Nữ hoàng nhanh chóng tìm thấy trang dữ liệu và hiển thị nó.

"Đây là một lá thư có chữ ký gửi cho Hexagone Française, Tres España, M.H.R.R., Hà Lan và K.P.A. Italia. Ta đã gửi một lời chào thăm dò tiết lộ những gì ta định yêu cầu và đã nhận được phản hồi của họ. Bằng cách gửi cái này, yêu cầu sẽ được chính thức đưa ra."

Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên và mỉm cười với Masazumi.

"Ta nghe nói các ngươi đã làm cho quan coi quốc khố của chúng ta khá bẽ mặt tại tàu vận tải của các ngươi ở tầng thứ tư."

Mọi người từ Musashi không ngần ngại lườm Heidi và Shirojiro. Shirojiro phớt lờ họ, nhưng Heidi vẫn vô cảm gõ vào khung ký hiệu của mình và Erimaki.

Marube-ya: "Chuyện này có thể hơi phiền phức, nên mỗi người có thể đặt một món hàng từ danh mục quà tặng của tiệm bánh ngọt K.P.A. Italia mà chúng ta đang hợp tác."

Sói Bạc: "Cô dám hạ mình dùng đến hối lộ sao!? Nhưng tôi sẽ tạm chấp nhận gói sô-cô-la tổng hợp."

Marube-ya: "C-cô chọn ngay món đắt nhất rồi còn gì!?"

Bạn bè của mình đúng là không nể nang gì cả, Masazumi nghĩ khi thấy những người khác cũng chọn những món có giá tương tự.

Điều làm cô lo lắng là Asama chỉ chăm chăm nhìn vào khu vực dành cho các loại bánh kẹo có cồn.

...Vậy thì. Mình nên làm gì đây?

Thực ra, cô đã mô phỏng đến tình huống này trong cuộc họp sơ bộ với những người khác.

Từ đây trở đi, có khả năng đối thủ của họ sẽ đi đến một sự thỏa hiệp mang tính tấn công. Nó sẽ bác bỏ những gì Masazumi đã nói, nhưng nó vẫn sẽ là một sự thỏa hiệp tuyệt vời.

...Nó đến rồi, phải không?

Trước khi cô trả lời, Nữ hoàng Tinh linh đã nói thay cô.

"Hỡi những người của Musashi, có một giải pháp hòa bình hơn là thống trị thế giới hay độc lập. Các ngươi có muốn biết đó là gì không?"

...Đến rồi.

Với linh cảm của mình đã được chứng minh là đúng, Masazumi lên tiếng.

"Judge. Để tham khảo cho tương lai, xin người hãy cho chúng tôi biết."

Trước sự thúc giục của Masazumi, Elizabeth mỉm cười với đôi lông mày nhướn lên.

"Chỉ cần yêu cầu toàn bộ cuộc họp này bị hủy bỏ và coi như chưa từng diễn ra."

"Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sao? Ngay cả khi đó là một sự thỏa hiệp địa ngục đối với Musashi?"

Fusae và Segundo ngồi trong bóng tối khi ánh trăng đang lên bắt đầu bao phủ họ.

"Có thật không?" cô hỏi. "Làm lại chuyện này sẽ an toàn hơn cho Musashi. Họ có thể đưa ra một lý do nào đó để thử lại cuộc họp từ đầu, nên đối với tôi đó có vẻ là một sự thỏa hiệp khá ổn."

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi với ánh trăng bao phủ, nhưng Segundo không quay về phía cô. Ông khoanh tay, nhìn vào chuỗi ấn ký, và nhẹ nhàng nói.

"Việc phải làm lại một cuộc họp là một sự xấu hổ đối với một quốc gia. Ở cấp độ ngoại giao, họ sẽ bị xem là một quốc gia từ chối đàm phán của một quốc gia khác nếu tình hình trở nên bất lợi cho họ. Nói cách khác, họ sẽ bị xem là chỉ chấp nhận những gì thuận tiện cho mình. Một quốc gia như vậy rất nguy hiểm và không ai sẽ tiến hành ngoại giao hay thương mại với họ. Có nguy cơ việc ngoại giao hay thương mại đó sẽ đột ngột bị cắt đứt và thay đổi vì sự tiện lợi của họ. Đó là lý do tại sao không ai đột ngột từ chối tiếp tục một cuộc họp hay yêu cầu làm lại cuộc họp trừ khi quan hệ ngoại giao bị cắt đứt hoàn toàn hoặc kết luận đã được đưa ra. Nếu Musashi chấp nhận sự thỏa hiệp này, Cực Đông sẽ không thể đối mặt một cách đàng hoàng với các quốc gia khác và họ sẽ bị xem là một quốc gia non kinh nghiệm, chỉ nói những gì thuận tiện cho mình. Tuy nhiên, điều đó về cơ bản sẽ đặt Musashi dưới sự bảo hộ của Anh quốc. Họ sẽ không thể tiến xa hơn và họ sẽ bị xem là thiếu kinh nghiệm đến mức phải bị đặt dưới hệ thống cai trị tạm thời của Cực Đông."

Vậy nên...

"Đây là những gì Anh quốc đang nói: chúng ta đã cho các ngươi thấy ý nghĩa của việc thành lập liên minh và đối mặt với chiến tranh toàn diện từ sự độc lập, vậy nên hãy ổn định lại và trở về vị trí xứng đáng của mình."

"Testament. Nói cách khác, Musashi đã vượt quá giới hạn, nên Anh quốc và các quốc gia khác đang đe dọa họ bằng cách phô diễn cơ bắp được huấn luyện kỹ lưỡng của mình. Họ đang nói rằng khả năng gây chiến cũng bao gồm cả khả năng ngăn chặn chiến tranh."

"Testament. Họ đang cho thấy ý nghĩa của việc xem xét vấn đề này một cách nghiêm túc và qua đó bảo họ dừng lại. Kẻ thực sự mạnh không trực tiếp sử dụng sức mạnh đó."

"Tôi hiểu rồi." Fusae vươn vai bên cửa sổ rồi nghiêng đầu. "Thưa Tổng trưởng, sao ngài không quay lại làm một người có năng lực đi?"

"Cô sẽ biết tất cả những điều này nếu cô chịu khó đi học."

Segundo lườm cô, nhưng Fusae nhìn ra ngoài cửa sổ và đặt một tay lên đó.

"Tổng trưởng, chúng ta sẽ làm gì đây?"

"Testament," Segundo đáp khi ông thêm một chuỗi ấn ký nữa trước mắt mình.

Nó chứa lá thư của Nữ hoàng Tinh linh và biểu tượng của Anh quốc và Oxford.

"Lá thư tương tự này đã được gửi đến các quốc gia khác. Tôi chắc chắn các tổng trưởng của các học viện khác cũng đang tự hỏi phải làm gì, nhưng Hà Lan đã gửi một hạm đội thẳng đến Anh quốc rồi."

"Nghĩa là..."

"Testament," ông nói lại. Ông dường như không bận tâm rằng câu trả lời của mình thật đơn điệu. "Hà Lan là một quốc gia nhỏ, nhưng họ theo đạo Tin lành và là một nhân vật chính trong Hòa ước Westphalia. Nếu Anh quốc ghi công cho họ trong chuyện này, họ sẽ có thêm thẩm quyền trong các cuộc đàm phán tại Westphalia. Và ngược lại, thẩm quyền của Anh quốc cũng sẽ tăng lên. Trong trường hợp đó, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với yêu cầu này. Takakane đâu rồi?"

"Đang luyện vung kiếm trên con tàu mới. Lát nữa tôi phải mang bia cho anh ấy. ...Thật là phiền phức. Nếu không được thánh hiến, cơ thể ma của chúng tôi sẽ không hấp thụ được, nhưng khi được thánh hiến, khả năng trừ tà được thêm vào lại làm lưỡi tê rần. Bất cứ thứ gì có hàm lượng mạch nha kha khá đều có cảm giác sai sai."

"Làm ơn đừng uống rượu khi đang lái tàu."

"Sau đó chúng tôi sẽ bình tĩnh lại với một ít ramen thánh hiến, nên đừng lo."

"Hai người các ngươi thật sự đang tận hưởng kiếp sau của mình đấy."

Như để nghỉ ngơi, Segundo rời mắt khỏi chuỗi ấn ký.

"Vậy thì. Phó hội trưởng của Musashi sẽ làm gì? Tôi không nghĩ cô ta không lường trước được khả năng này, nhưng ngay cả khi đã lường trước, cô ta định làm gì với nó?"