Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19408

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 869

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2018

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 2A - Chương 11 Nhóm Lãnh Đạo Quốc Gia

thumb

Nên làm gì

Trước khi đôi bên đối mặt?

Phân bổ điểm (Nhịp độ)

Ánh nắng chiều rọi vào một căn phòng ở dãy nhà phía tây của một tư dinh có mái hiên. Công trình lớn mang phong cách Nhật Bản này nằm cạnh một hồ nước, và trong căn phòng trải chiếu tatami được trang trí bằng các giải thưởng và cúp của đội bóng chày cùng đội điền kinh thuộc Học viện Alcalá de Henares của Tres España, hai bóng người đang ngồi kề trán bên nhau.

Cả hai trò chuyện trong lúc ngồi trên chiếu, trên người chỉ quấn mỗi tấm chăn.

"Fusae này, trong trận tấn công Musashi, ở thời điểm đó lẽ ra ta nên tiến lên chứ nhỉ?"

"Chàng có thể làm vậy, Taka, nhưng như thế sẽ để hở phía sau, và đám học sinh thường sẽ phải lấp vào chỗ trống đó. Dồn hết mọi người lên cũng được nếu chúng ta định giải quyết dứt điểm ngay tại trận, nhưng ta đã tránh điều chàng ra vì tình hình lúc đó không có vẻ gì là sẽ kết thúc nhanh gọn."

"Hm."

Takakane gật đầu, mắt nhìn vào thứ đặt giữa hai người.

Đó là một bàn cờ vua. Tuy nhiên, ba chiến trường được tạo ra từ gỗ và các ô cờ lại được nối dọc với nhau, bên trên có ghi nhãn "Musashi", "Chiến hạm vận tải", và "Kỳ hạm".

"Vấn đề lớn nhất là Ju đã bị chặn lại."

Fusae nhấc quân Hậu đang đặt ở phía sau của kỳ hạm lên, dùng móng tay ấn vào huy hiệu khắc dưới đế để thay đổi thiết lập của nó. Một cadena firma tạo thành từ những cây thánh giá và logo San Mercado hiện ra phía trên quân cờ.

"Ta quả thực không ngờ Tổng trưởng Musashi lại xuất hiện ở đó."

Nàng đặt quân cờ xuống, và tất cả các ô trên bàn cờ nằm giữa quân Hậu và chiến hạm vận tải đều phát ra ánh sáng xanh.

Nàng cũng làm tương tự với hai quân Mã ở hai bên quân Hậu, và ánh sáng càng tăng thêm.

"Ta đã muốn tổng lực ngay từ đầu. Mục tiêu của chúng ta là thực hiện một cuộc tấn công chớp nhoáng, nhưng ta vẫn điều Ju ra để giành thêm một thắng lợi chính trị nữa. Ta đã nghĩ chúng ta có thể tận dụng điều đó để chiến thắng nhanh gọn rồi rút lui. Không ngờ Ju lại hét lên một tiếng con gái đến thế." Fusae suy nghĩ một lúc. "Hmm. Xem ra dùng người như đồ vật không phải là cách hay. Ta cần phải xem họ là con người. Có người nói rằng không bao giờ biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi có con người tham gia, nhưng điều đó lại bỏ qua ý tưởng rằng con người là loài động vật khó lường, và vẫn chưa thực sự xem họ là con người. ...Lần này chính ta cũng đã phạm phải sai lầm đó, nên ta cần phải xem xét lại cách làm của mình. Có lẽ ta đã hơi tự mãn sau chiến thắng trong cuộc chiến trước với Hexagone Française."

Fusae rướn người về phía trước và áp trán lên bàn cờ.

"Taka, chàng không định an ủi ta sao?"

"Đó là lỗi của nàng mà. Một khi nàng bù đắp được nó, ta sẽ an ủi nàng thỏa thích cho những nỗi buồn còn sót lại."

"Ch-chàng nói nghe cứ bậy bạ làm sao ấy." Fusae ngẩng đầu lên, nhưng nụ cười của nàng có phần gượng gạo. "Dù sao thì, chàng có nghĩ rằng tài chỉ huy của ta đã khá hơn trước đây không?"

"Đó là một câu hỏi khó."

"Testament. Vậy là ta vô phương cứu chữa rồi, đúng không?"

"Sao nàng lúc nào cũng tự làm mình tổn thương như vậy?"

"Với cơ thể này thì ta không thể bị tổn thương được nữa. Và người cuối cùng làm ta đau là chàng đấy," Fusae mỉm cười nói.

"Nàng biết không," Takakane bắt đầu trong lúc khoanh tay. "Đó là một phần của việc Tái hiện Lịch sử."

"Testament, testament. Phụ nữ chỉ cần sự thật thôi là đủ, còn đàn ông lúc nào cũng cần một cái cớ."

"Hmm."

Lần này, Takakane đặt một tay lên trán và suy nghĩ. Chàng không thể nghĩ ra điều gì để nói, và nụ cười của Fusae lại tươi trở lại.

"Mà thôi, chúng ta đã đạt được nhiều mục tiêu chính trị trong cuộc tấn công, thế là đủ tốt rồi. Họ đã trốn thoát, nhưng chúng ta không thua. Và sau đó chúng ta còn bắn trúng thêm hai phát đạn pháo nữa. Ít nhất thì các quốc gia khác sẽ không thể gắn mác Tres España là kẻ bại trận. Điều đó sẽ giúp ích cho toàn bộ Tres España, và nó cũng sẽ mang lại ý nghĩa cho sự mệt mỏi và thương tích của mọi người."

"Ta không hiểu hết, nhưng nó thật sự quan trọng đến vậy sao?"

"Testament." Fusae gật đầu và nhặt một quân cờ từ bàn cờ lên. "Để ta giải thích. Chuyện này cũng liên quan đến tương lai của Tres España nữa."

Takakane khoanh tay nhìn những quân cờ được xếp trên bàn cờ dưới ánh nắng chiều.

"Kế hoạch tương lai của Tres España là gì?" chàng hỏi.

"Testament. Ju có thể đưa ra câu trả lời tốt nhất, nhưng cô ấy khá kín miệng. Dù sao thì, theo quan điểm của ta, trận chiến Armada sẽ sớm xảy ra thôi."

"Trận mà chúng ta thua ư? Dĩ nhiên, chúng ta dự định biến nó thành một chiến thắng thực chất bằng cách duy trì thế rút lui."

"Chúng ta đang chuẩn bị cho điều đó, nhưng mọi việc đang hướng tới Hòa ước Westphalia do hành động của Musashi nhân danh cứu thế giới khỏi Đại Tận thế. Các quốc gia trước đây còn do dự sẽ bắt đầu hành động vì Musashi đã làm vậy."

"Và quốc gia hưởng lợi nhiều nhất từ Westphalia là Hexagone Française, kẻ chiến thắng trong Chiến tranh Ba mươi năm. Ngoài ra, Hà Lan, Thụy Sĩ và Thụy Điển được công nhận độc lập, và Anh gián tiếp hưởng lợi từ kết quả này. Sẽ có nhiều quốc gia tham gia vào Hòa ước, nhưng mật khẩu 'cứu thế giới khỏi Đại Tận thế' của Musashi sẽ lôi kéo thêm nhiều quốc gia khác nữa: nhà Thanh, Nga, và những nước khác."

Takakane cau mày khi nghe đến hai quốc gia đó.

"Nhưng nhà Thanh và Nga không liên quan gì đến Westphalia cả. Chúng ta phải chấp nhận nhập khẩu ramen và vodka vì Đại Tận thế sao? Mà nói đi cũng phải nói lại, chúng ta đã có ramen rồi. Loại tonkotsu."

"Ý chàng là mì ramen Vua Sáng Lập? Các cửa hàng paella của chúng ta đang phải chật vật chống lại quán đó đấy. ...Dù sao thì, ta chắc chắn những quốc gia đó sẽ xuất hiện để biến nó thành một 'hội nghị quốc tế'. Bản thân sự tham gia của Musashi đã là một sự diễn giải rồi. Chính thức thì hội nghị sẽ tái hiện lịch sử, nhưng nó cũng có thể có một mặt không chính thức, không để lại hồ sơ. Phần đó sẽ bao gồm việc cứu thế giới khỏi Đại Tận thế và xác định xem Musashi đúng hay sai."

Nếu vậy thì...

"Chúng ta cần thay đổi trọng tâm và nghĩ cách chịu ít thiệt hại nhất có thể trong trận chiến Armada. Ngoài ra, chúng ta cần nghĩ cách thực sự giành được lợi thế trong khi vẫn duy trì một 'thất bại mang tính diễn giải' của trận chiến. Chúng ta chỉ có khoảng nửa năm để nghĩ ra kế hoạch trước Hòa ước Westphalia vào ngày 24 tháng 10, nhưng ta không nghĩ Anh sẽ cho chúng ta thêm thời gian suy nghĩ nhiều hơn mức cần thiết đâu."

"Vậy khi nào nó sẽ xảy ra?"

"Điều đó phụ thuộc vào Anh, đó mới là phần tồi tệ nhất. Ta sẽ giải thích cả chuyện đó nữa."

"Nào," Fusae nói khi gạt bàn cờ đang đặt giữa nàng và Takakane sang một bên. Nàng gắn thêm một bàn cờ khác theo chiều dọc và chỉ vào một góc. "Bàn cờ này là Anh, được chứ? Và bàn này là Scotland."

"Rồi sao?"

"Tổng trưởng Henry VIII đã biến Anh thành một quốc gia theo đạo Tin Lành dưới Giáo hội Anh, nhưng Scotland không đồng ý và vẫn theo Công giáo. ...Bây giờ, Mary Stuart là nữ hoàng của Scotland, nhưng bà bị buộc phải chạy trốn đến Anh, nơi bà bị giam cầm với tội danh âm mưu ám sát Elizabeth." Fusae rút tay khỏi bàn cờ. "Một trong những nguyên nhân của trận chiến Armada là việc xử tử Mary Stuart, một người theo Công giáo."

"Lãnh đạo của chúng ta quả là có một lý do thú vị để gây chiến."

"Thì, đó là một phần của việc Tái hiện Lịch sử. Thêm nữa, đây chỉ là một mắt xích trong chuỗi điều kiện dẫn đến trận chiến. Về cơ bản, Tres España đã chờ đợi cơ hội tấn công, nhưng chúng ta đã đóng quá nhiều tàu chiến vốn dùng ở Biển Nội Seto trong trận Lepanto. Điều đó gây khó khăn trong việc đảm bảo các cảng quân sự cần thiết và tạo ra Hạm đội Grande y Felicísima gồm những con tàu dành cho biển khơi. Tuy nhiên, Anh đã trì hoãn việc xử tử Mary." Fusae mở một cadena firma hiển thị danh sách các đại diện của Anh. "Và họ đã thành lập một tổ chức được gọi là Trumps, bao gồm các đại diện của họ. Ta nghe nói cái tên này bắt nguồn từ việc hình vua trên lá bài dựa trên cha của Elizabeth, Tổng trưởng Henry VIII, hoặc việc ký hiệu chất chuồn dựa trên Excalibur. Đó là lý do tại sao Excalibur thay thế cho con số 13. Ngoài ra, phó tổng trưởng và phó hội trưởng đều được tính là 10, nên không có số 11."

12. Tổng trưởng: Elizabeth – Đồng thời là Hội trưởng Hội học sinh. Nữ hoàng Tiên tộc và là người sử dụng Ex. Caliburn.

10. Phó Tổng trưởng: Robert Dudley – Một phụ nữ gầy gò. Người sử dụng Testamenta Arma.

10. Phó Hội trưởng: William Cecil – Một phụ nữ mập mạp.

9. Thư ký: Ben Jonson – Vận động viên thi sĩ da đen. Chủ tịch câu lạc bộ văn học.

8. Phụ tá Thư ký: Nicholas Bacon – Kẻ dùng búa và là một trickster. Người giữ Đại Ấn của Anh.

7. Thủ quỹ: Charles Howard – Đô đốc hải quân. Người đàn ông giàu có và biết điều. Không có khả năng chiến đấu.

6. Thomas Shakespeare – Người sử dụng Logismoi Oplo. Bán nhân. Phó chủ tịch câu lạc bộ văn học.

5-1. Francis Drake – Lang Nhân và phó đô đốc hải quân. Thực chất là chỉ huy. Người sử dụng Testamenta Arma.

5-2. John Hawkins – Đồng đội của Drake. Người đàn ông mặc đồ bơi.

5-3. Thomas Cavendish – Đàn em của Drake và những người khác. Một nhân ngư.

4. Grace O’Malley – Nữ hải tặc của Scotland. Bạn của Elizabeth.

3. Christopher Hatton – Đại Chưởng ấn và một Khô Lâu Sống.

2. F. Walsingham – Trưởng ban kỷ luật là một automaton. Bậc thầy gián điệp.

1. Walter Raleigh – Người Viễn Đông. Cố vấn chiến tranh của nữ hoàng.

"Tóm lại là như vậy. ...Sao chàng im lặng thế, Taka? Chàng khó mà kìm nén được ham muốn chiến đấu à?"

"Không." Takakane nghiêng đầu và chọc vào danh sách. "Không giống chúng ta, họ hầu hết là dân văn chương. Chỉ cần một cú ném bóng chìm của nhà Valdés là họ chết hết, chàng có nghĩ vậy không?" Chàng dừng lại một lúc. "Ngoài ra, trong danh sách này có cả đống người thực sự kỳ lạ."

"Ta cũng đang phân vân không biết có nên nói điều đó hay không."

"Và nó còn là một vùng đất quái vật hơn ta tưởng. Cứ như một vương quốc động vật vậy."

"Ta cũng đang định nói thế."

"Thật mừng vì chúng ta tương đối bình thường."

"Ta không chắc người ngoài có nhìn nhận như vậy không."

"Hmm," cả hai cùng rên rỉ trong khi cúi đầu.

Họ bất động một lúc, nhưng cuối cùng Fusae siết chặt nắm đấm gần sàn nhà.

"T-ta cần động lực."

"Hê! Na! Rét!"

"Ồ!"

Hai người họ đồng thanh và lấy lại tinh thần, nhưng rồi Takakane lại thả lỏng tư thế ngồi của mình.

"Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì được nếu Anh quyết định thời điểm bắt đầu."

"Đó chẳng phải là lý do chúng ta tấn công Musashi sao?"

"Ý nàng là sao? Ta tưởng đó là để thể hiện lập trường của chúng ta với Liên minh Testament và giành quyền phát ngôn với Musashi trong hội nghị sau này."

"Nó còn hơn thế nữa. Và sự thành công của cuộc tấn công đó sẽ cho phép chúng ta định hướng trận chiến Armada đến lúc bắt đầu. Họ sẽ không giải được bí ẩn về con tàu mạnh nhất của chúng ta, San Martín, nên chúng ta sẽ có lợi thế trong trận chiến."

"Nàng biết không," Takakane nói. Fusae nghiêng đầu, và Takakane gãi dưới mái tóc ngắn của mình. "Trông nàng thực sự rất thích thú khi nói về chiến lược và chiến thuật."

"Testament. Ta đã quyết định sẽ không bao giờ thất bại nữa. Ta đắm mình sâu vào nó và tận hưởng nó để không còn sợ hãi thất bại. Rất ra chất Tres España, chàng có nghĩ vậy không? Người ta thường nói chúng ta tiêu tiền mình có, buông mình theo đam mê, mở tiệc tùng, và quên đi mọi điều khó chịu."

Fusae đặt tay xuống sàn như thể đang vươn người về phía trước.

Bàn cờ giữa họ là bàn cờ dùng để giải thích tình hình của Anh.

"Chàng có nhận ra tại sao ta lại gạt nó sang một bên không?" nàng hỏi trong khi ngước nhìn Takakane.

"Bởi vì chúng ta không thể thắng," chàng nói không biểu cảm.

Chàng tiếp tục giơ tay lên và ngã ngửa ra sau trong tư thế cam chịu. Fusae bật cười, trườn đến bên chàng và cúi đầu xuống, nhưng nàng chợt nghe thấy một giọng nói từ trong vườn.

"A! Oa! Anh trai! Chị Fusae và đội trưởng đang có một mối quan hệ đôi lứa không trong sáng!"

"Em gái ngốc. Anh trai có lời khuyên cho em đây: khi họ đã kết hôn thì không phải là không trong sáng. Đơn giản chỉ là tục tĩu thôi."

"Im đi, anh em nhà Valdés. Sao các người lại ở đây?"

Takakane ngước lên và thấy hai anh em mặc đồ thể thao.

Cô em gái, Flores, giơ cả hai tay lên với một nụ cười vô tư.

"Tại sao chúng tôi ở đây ư? Chà, ừm... để ăn chực bữa trưa của hai người!"

Cô em Valdés tự hào ưỡn ngực.

"Chị Fusae nói chị tìm được một nhà hàng ngon, nhớ không!? Món Paella Hoàng Đế của liên hiệp ẩm thực ấy! Nghe nói nó có thể sánh ngang với mì ramen Vua Sáng Lập!"

"Fusae, một nhà hàng chuỗi không được tính là ngon đâu."

"Nhưng ở đó có thể ngồi lì với nước cam mà. Đó là một sản phẩm của Valencia đấy."

"Đúng vậy! Con gái cần một nơi để tán gẫu! ...Ồ, nhưng chúng tôi không biết hai người đang tìm cách ngủ trưa mới với đội trưởng. Nhân tiện, hai người gọi phương pháp này là gì? Một cú fork!?"

"Em gái. Sao em lại muốn nó rơi xuống chứ? Cá nhân anh thì sẽ gọi là cú slider, nhưng em cần bình tĩnh lại. ...Dù sao thì, đội trưởng thấy sao?"

"Cảm ơn, không cần đâu, đồ ngốc. Cậu xuất hiện đột ngột thế này hơi đáng sợ đấy."

Người anh quay sang em gái mình, nhưng cô em đã nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh nghe thấy chưa? Anh ấy gọi anh là đồ ngốốốc! Một tên ngốốốc!"

"Em gái, đội trưởng là một tsundere. Em cần phải hiểu điều đó. Do vậy, bây giờ anh chắc chắn mình đã có được lòng tin của anh ấy."

"Cậu không cần phải tiếp tục giả ngốc đâu, Valdés... Này, hai người," Takakane nói. "Hai người đã bao giờ ném bóng trúng một người thuộc giới văn chương chưa?"

Hai anh em đều cứng đờ tại chỗ trong giây lát. Cuối cùng, người anh quay sang em gái. Nhưng cô né tránh ánh mắt của anh và lắc đầu nguầy nguậy.

"K-không, em chưa bao giờ làm chuyện gì như-… Anh trai, đừng đặt tay lên vai em! Em không có! Thật đấy, em không có! Chỉ là quả bóng trượt khỏi tay em thôi! Tên ngốc đó có thể đã chụp ảnh buổi tập của các cô gái, nhưng em ném trúng phóc hắn là một tai nạn! ...Nhưng nói thật thì, cảm giác đó đã lắm."

"Cô không cần phải thú nhận gì cả đâu, cô Valdés," Takakane thở dài.

"Dù sao thì, đội trưởng," người anh nói. "Lý do thực sự chúng tôi ở đây là vì Tổng trưởng hình như đã biến mất. Ngài ấy không đến đây chứ ạ? Phu nhân Juana đang tìm ngài ấy, nhưng có vẻ không tìm được."

Takakane nghiêng đầu và quay sang Fusae. Nàng đang bám lấy chàng, vùi mình trong chăn để anh em Valdés không nhìn thấy mặt, nhưng đôi tai dài của nàng đỏ rực. Khi chàng thấy đầu nàng khẽ lắc qua lắc lại, chàng nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng.

"Nàng ấy nói không thấy. Ồ, nhưng Valdés."

Cả hai anh em đều bối rối ngước lên. Takakane hất cằm về phía lối vào.

"Hôm nay ta sẽ tìm ngài ấy, nhưng lần sau hãy hỏi Velá. Các người có thể liên lạc với anh ta qua thiết bị cầm tay."

"Velázquez ạ?"

"Testament," Takakane gật đầu. "Anh ta và Tổng trưởng đã quen biết nhau từ lâu. Nếu các người hỏi anh ta, anh ta sẽ tìm ra ngài ấy trước khi trời tối."

"Chà, nếu xong việc đó rồi, em muốn ăn trưa," cô em gái nói.

"Nàng nghe thấy chưa, Fusae. Dậy đi."

"Bắt ta đi," Fusae nói trong khi nằm mềm oặt.

Takakane thở dài và chỉ về phía anh em Valdés.

"Được rồi. Ta sẽ liên lạc với Velá. ...Lại có một trong những lá thư đó gửi đến cho Tổng trưởng, phải không? Nói với Juana rằng ngài ấy sẽ trở về trước khi trời tối. Còn hai người, đợi ở ngoài đi. Chúng ta sẽ ra ngay khi ta chuẩn bị xong cho Fusae."

Takakane rời mắt khỏi anh em Valdés, nhìn về phía Fusae, rồi ngước lên trời. Bầu trời xanh đầu giờ chiều dường như trải dài vô tận.

"Nhìn đâu cũng thấy vấn đề. Nếu Musashi muốn đối phó với những người sống trên mặt đất, họ phải làm theo cách của chúng ta. Chắc giờ này họ đang bàn về Anh và chúng ta, nhưng chuyện đó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Tình hình đang trở nên nguy hiểm."

Chàng thở dài và hạ vai xuống.

"Và Anh có lẽ cũng đang họp sau khi tập hợp đủ các Trumps."

Bốn khối vỏ lục địa khổng lồ trôi nổi trên không. Các khối liền kề được sắp xếp với hai khối thẳng hàng bắc nam và hai khối ở phía tây bắc.

Hòn đảo nổi này nằm ở độ cao khoảng ba nghìn mét trên không.

Nó được gọi là Anh quốc.

Mỗi khối trong bốn khối của Anh đều có một cấu trúc nhiều tầng hẹp ở tầng trên. Tầng đầu tiên có học viện, tầng thứ hai là các thành phố, tầng thứ ba rộng nhất và chứa đất nông nghiệp, và tầng thứ tư rất dày, nâng đỡ các tầng khác. Tầng thứ tư cũng có bờ biển và một đại dương nông.

Bên trên là bầu trời xanh và bên dưới là đại dương xanh. Tầng thứ ba chủ yếu được bao phủ bởi màu xanh của rừng và núi, và lúa mì của các trang trại trải dài bên dưới cũng màu xanh. Đây là mùa sắc màu của Anh.

Học viện ở trung tâm của mỗi tầng thứ nhất hoạt động theo hệ thống đại học. Khu vực phát triển xung quanh các tòa nhà trường học trang trọng và lịch sử này được xây dựng trên tầng thứ hai.

Các tòa nhà trung tâm của trường học được bảo vệ bởi các pháo đài, nhưng chúng không có lớp học. Chúng chỉ được xây dựng với một phòng hội học sinh, các phòng sinh hoạt chung, phòng giáo viên, thư viện, phòng tham khảo, và các phòng khác tương tự.

Trong số bốn khối, tòa nhà trung tâm lớn nhất là tòa nhà ở tầng một của khối phía nam nước Anh. Đó là Học viện Oxford của Anglia.

Tòa nhà trung tâm được thiết kế như một cung điện với một đại sảnh và một phòng tiếp kiến. Nó có một công viên tự nhiên được chăm sóc và một con kênh, và hiện đang tràn ngập ánh sáng buổi sáng.

Là một tòa nhà trường học và cơ sở chuyên biệt, nó yên tĩnh và ít người qua lại.

Hiện tại, hai học sinh đang làm nhiệm vụ bảo vệ đi trên đỉnh bức tường pháo đài dày bao quanh tòa nhà trường học, trên đường đến tháp cổng pháo đài. Họ vừa đi vừa trò chuyện và nhìn về phía bóng dáng của Musashi hiện rõ trên bầu trời phía nam.

Người đi trước là một thú nhân bigfoot và người đi sau là một thú nhân thằn lằn.

"Xuân cũng sắp qua rồi nhỉ? Còn cậu thì sao? Đang trong kỳ dậy thì định kỳ à?"

Người bigfoot tiếp tục nói trong khi véo véo đám lông trên cằm.

"Trời sắp nóng lên rồi, nhưng tôi ghét mọc lông mùa hè. Nhưng nếu tôi triệt lông vĩnh viễn, tôi sẽ chẳng khác gì một con ogre. Cậu thì sướng rồi. Lũ thằn lằn các cậu lúc nào cũng vui vẻ vào mùa hè."

"Đừng ngớ ngẩn. Mùa hè có thể tốt, nhưng cậu không thể coi thường chi phí sưởi ấm để một người thằn lằn vượt qua mùa đông đâu. Năm ngoái, ông già tôi quên máy sưởi di động trên đường đi mua thuốc lá và cuối cùng ngủ đông ngay cạnh cửa hàng."

"Testament," người bigfoot gật đầu nói. Anh ta không ngừng bước. "Giờ tôi mới nhớ. Chúng ta thực ra khá mỏng manh. Trong game, chúng ta luôn xông thẳng vào nhà thám hiểm, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Tại sao phải tấn công một nhà thám hiểm không một xu dính túi khi cậu có thể làm việc ở một túp lều trên núi chứ? Tôi thà dùng sức mạnh của mình để làm một số công việc nặng nhọc dễ dàng và được các cô gái cảm ơn còn hơn là tạo ra những ký ức đau đớn khi săn người."

"Testament," người thằn lằn gật đầu. Anh ta chỉ súng trường về phía bắc. "Cậu nên nghĩ đến việc chuyển sang trường đại học ở phía bắc Scotland. Việc Tái hiện Lịch sử cho phép tương tác nhiều hơn những ngày này, nên cậu sẽ không gặp khó khăn gì ở đó đâu."

"Tôi có thể, nhưng cậu sẽ phải trả lại mấy trò chơi, Đĩa Đen, và Đĩa Vàng cậu đã mượn. Đặc biệt là cuốn 'Merlin Phá hủy Bàn Tròn cho Kẻ Ngốc!' Cuốn đó hiếm lắm, nên tôi không thể để cậu không bao giờ trả nó được. Ngoài ra..."

Người bigfoot nhìn khắp bầu trời từ nam sang tây trong khi đi bộ. Về phía nam, Musashi hiện rõ ở đằng xa và bóng của các Thần Châu còn xa hơn nữa. Và về phía tây...

"Có cuộc chiến với Tres España. Tôi không thể đi cho đến khi nó kết thúc."

"Chuyện đó có đáng lo ngại không? Cậu đã thấy Ex. Caliburn rồi, phải không? Miễn là chúng ta có nó, Anh không thể thua. ...Dĩ nhiên, nó không thể bắn liên tục và không thể bắn ra ngoài lãnh thổ Anh."

"Đó là lý do tại sao các quốc gia khác không tuyên bố nó là một vũ khí hủy diệt hàng loạt dùng để xâm lược."

Hai người họ hạ tầm mắt xuống phía trước học viện, có thể nhìn thấy từ rìa bức tường pháo đài mà họ đang đi. Bên ngoài cổng pháo đài là con đường dẫn đến thành phố London ở tầng thứ hai và một pháo đài cổ với những tòa tháp cao ở bốn hướng.

Pháo đài đó là nơi ở của hoàng gia, được biết đến với cái tên Tháp London.

Tầng cao nhất của mỗi tòa tháp có một cửa sập có thể đóng mở, vì vậy bên trong lúc này không thể nhìn thấy được. Tuy nhiên...

"Tội phạm hoàng gia và quý tộc của Anh bị giam giữ trong Tháp London. Excalibur đã được di chuyển đến tháp tây bắc và được cho là chưa ai từng rút nó ra khỏi mảnh vỏ lục địa đóng vai trò bệ đỡ của nó. Có tin đồn rằng đòn tấn công bằng kiếm bảo vệ Anh của nó sử dụng sức mạnh từ lời thú tội của các tội phạm. Tù nhân hiện tại là-..."

"Nếu cậu nói ra, cậu sẽ đổ máu đấy. Hoàng gia Anh đã nguy hiểm từ rất lâu rồi. Cậu biết lịch sử, phải không?"

"Ừ. Mối hận thù của Anh bắt đầu từ hai thế hệ trước, thời của Tổng trưởng Henry VIII." Người thằn lằn dừng bước và đưa tay ngang cổ. "Chà, theo lời ông già tôi, Tổng trưởng Henry VIII chưa bao giờ chạm vào Ex. Caliburn. Ông ta luôn khoe khoang về khả năng rút nó ra, được biết đến là vị vua toàn năng, và rõ ràng có quan hệ với đủ loại quốc gia, nhưng chắc hẳn ông ta đã nhận thức được mình không đủ tư cách làm vua."

"Tại sao không?"

"Truyền thuyết về Excalibur nói rằng người rút được nó ra mới đủ tư cách làm vua. Nếu ông ta từng thử và thất bại trong việc rút nó ra, ông ta sẽ mất quyền làm vua. Có lẽ ông ta đã sợ điều đó."

Trong khi nói, người thằn lằn nhìn về phía tòa tháp đông nam của Tháp London. Rèm ren treo ở một trong những cửa sổ của nó, và ánh mắt anh ta hướng về màu trắng đó.

"Hôm nay không thấy bà ấy."

"Tù nhân á? Đừng nói với tôi đó là lý do cậu nhận công việc bảo vệ bán thời gian này."

"Testament. Dù sao thì tôi cũng đến từ Scotland. Ở đó lạnh đến nỗi chi phí sưởi ấm không phải là chuyện đùa."

Người thằn lằn đột nhiên nhìn xuống chân pháo đài. Anh ta đã nhận thấy sự chuyển động trong thành phố. Tuy nhiên...

"...?"

Anh ta đứng yên tại chỗ trong khi nhìn xuống. Người bigfoot cau mày khi nhận ra điều đó.

"Có chuyện gì vậy?"

"Nhìn kìa," người thằn lằn lẩm bẩm.

Một người đàn ông đang đi dọc theo con đường đến cổng pháo đài.

Anh ta có làn da ngăm, đeo kính, và bị hói. Một chiếc áo ba lỗ màu trắng che phủ cơ thể căng cứng của anh ta và những chiếc hộp hình chữ nhật dài hơn một mét treo ở hai bên hông.

Mỗi bước chân của anh ta đều kèm theo một tiếng kim loại, và anh ta bước đi nhẹ nhàng trên vỉa hè lát đá.

"Đó là nhà thơ vận động viên và thư ký, Ben 'số 9' Jonson," người thằn lằn nói.

"Anh ta có việc gì ở tòa nhà trường học của chúng ta à?" người bigfoot lẩm bẩm. "Hội học sinh và các quan chức của tổng trưởng không có lịch trình gì cho-..." Anh ta ngập ngừng và tự sửa lại. "Không, khoan đã. Toàn bộ tòa nhà trường học đã bị cấm vào hôm nay. Chúng ta không được thông báo, nhưng đã có tin đồn một thời gian rồi, nhớ không? Nói cách khác, hôm nay là..."

Anh ta lại ngập ngừng.

Một vài bóng người khác đã xuất hiện sau lưng Ben Jonson.

Mọi người đi lên con đường lát đá. Họ không tụ tập cùng nhau. Họ rải rác từng cặp hoặc đi một mình, nhưng tất cả đều hướng đến cùng một nơi.

Người đầu tiên sau Jonson là một Lang Nhân mặc quân phục hải quân.

"Đó là phó chủ tịch câu lạc bộ tàu thủy, 'số 5-1' Drake. Anh ta đã tấn công các hạm đội Tân Thế giới của Tres España và mang về cho Anh số tiền tương đương ngân sách một năm. Mặc dù là một tên cướp biển, anh ta vẫn mang tước hiệu hiệp sĩ."

Bên cạnh anh ta là một thanh niên mang một cây thương ba chĩa và mặc đồ bơi thi đấu, mũ bơi, và kính bơi.

"Anh ta là thuyền trưởng câu lạc bộ tàu thủy, 'số 5-2' Hawkins. Là đồng nghiệp của Drake, anh ta là một đối tác xuất sắc trong thời chiến và là một trợ lý có thể thực hiện các nhiệm vụ độc lập. Trông thì như một kẻ biến thái."

Ai đó đang nói chuyện với Drake và Hawkins qua khung ký hiệu. Khung ký hiệu của Hawkins cho thấy hai người phụ nữ trên một con tàu ở đâu đó. Một người là một nàng tiên cá với vây đuôi ngâm trong một thiết bị giống như cái nôi vừa là giường nước vừa là thiết bị điều khiển tàu.

"Nàng tiên cá là quản lý của câu lạc bộ tàu thủy, 'số 5-3' Cavendish. Cô ấy sử dụng tất cả các phép thuật của mình chỉ để điều khiển tất cả các con tàu của câu lạc bộ. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy và hai người trước đã rời đi đến Tân Thế giới sau cuộc tấn công vào Lisbon, nhưng có vẻ họ đã trở lại đây."

Một người phụ nữ nói chuyện với Cavendish trong khi lấy một chiếc bánh donut từ một chiếc túi trên thiết bị điều khiển tàu. Cô mặc một chiếc áo choàng và khăn quàng cổ có hoa văn cây thường xuân dệt. Cô là một dryad với cây thường xuân và lá cây tràn ra từ mái tóc đen của mình.

"Cô ấy là đại diện của Ireland, Grace 'số 4' O’Malley. Nữ hoàng của chúng ta gọi cô ấy là bạn và cô ấy bảo vệ vùng biển phía bắc và phía tây. Cô ấy mắng chồng rất nặng, có cả đống con, và sống một cuộc sống tự do hoang dã, nhưng khi cần thì cô ấy có thể gây rắc rối. Cô ấy sẽ xông vào hạm đội địch với con tàu nhỏ, nhanh của mình và đạt được kết quả thực sự."

Phía sau Drake và Hawkins là một cậu bé nhảy múa nhẹ nhàng dù mang theo một cây búa trong một chiếc hộp khổng lồ.

"Đó là người đứng đầu câu lạc bộ quốc gia, Nicholas 'số 8' Bacon. Anh ta là một trickster, cố vấn của nữ hoàng, và anh ta giữ Đại Ấn của Anh, thứ cho anh ta quyền quyết định."

Phía sau Bacon là một người đàn ông đeo kính. Anh ta lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay và lo lắng với mái tóc chải chuốt gọn gàng.

"Đó là chủ tịch câu lạc bộ tàu thủy và thủ quỹ, Charles 'số 7' Howard. Anh ta không thể chiến đấu, nhưng anh ta thực hiện nhiệm vụ của mình với tư cách là thủ quỹ với khối tài sản khổng lồ và kỹ năng sử dụng nó tuyệt vời. Anh ta sở hữu hạm đội Anh, nhưng anh ta để lại toàn bộ quyền hạn liên quan đến việc sử dụng nó cho Drake. Anh ta vô cùng hào phóng, vì vậy anh ta thậm chí còn bồi thường cho bất kỳ binh lính nào bị thương. Anh ta là một thương gia quyền lực."

Một bóng người đi cách xa những người khác một khoảng. Đó là một Khô Lâu Sống mặc một chiếc áo choàng che phần trên cơ thể. Một chiếc vòng cổ được trang trí bằng những chiếc đầu lâu nhỏ nén lại treo quanh cổ anh ta.

"Đó là Đại Chưởng ấn, Christopher 'số 3' Hatton. Anh ta không chỉ điên cuồng xét xử mọi người trong các phiên tòa, mà còn cứu rỗi linh hồn của những người mà anh ta xét xử. Theo những gì tôi nghe, anh ta đang tìm cách để cuối cùng được yên nghỉ."

Và cuối cùng, hai bóng người đi sau tất cả những người khác.

thumb

Một người là người Viễn Đông. Anh ta có mái tóc dài, vai rộng, và thân hình mảnh khảnh. Bộ đồng phục mặc xuề xòa của anh ta được trang bị nhiều thanh kiếm chỉ có chuôi và vành che tay. Chúng có một cái nắp gắn vào thay vì lưỡi kiếm. Anh ta mang một thanh kiếm như vậy trên vai phải, nhưng thanh này dài hơn một mét rưỡi.

"Walter 'số 1' Raleigh. Anh ta là một tàn dư của gia tộc Amako ở Viễn Đông, nhưng anh ta chỉ huy quân đội của nữ hoàng và đóng vai trò là cố vấn chiến tranh của nữ hoàng. Có vẻ như Biệt danh khác của anh ta là Trident, nhưng nó dường như được một bên thứ ba đặt cho. Anh ta không bao giờ nói chuyện."

Bóng người cuối cùng đi cùng Raleigh là một automaton nữ.

Cô là một con rối. Cô mặc một bộ đồng phục nữ với váy và áo khoác bị tháo ra, nhưng tay và chân của cô không gắn vào cơ thể. Thay vào đó, chúng di chuyển theo chuyển động của hai lưỡi kiếm hình chữ thập lơ lửng trên lưng cô.

"Đó là người đứng đầu ủy ban kỷ luật, F. 'số 2' Walsingham. Cô ấy tiêu diệt gián điệp của các quốc gia khác trong Anh trong khi thu thập thông tin từ các quốc gia đó bằng mạng lưới tình báo của riêng mình."

Tổng cộng là mười người. Hai thú nhân biết tổng số đáng lẽ phải là bao nhiêu, nhưng họ thậm chí không trao đổi một cái nhìn.

"Phó Hội trưởng William 'số 10' Cecil và Phó Tổng trưởng Robert 'số 10' Dudley, hay còn gọi là 'Hai số 10', đang đợi bên trong tòa nhà trường học. 'Số 12' là nữ hoàng và 'số 13' được đại diện bởi Ex. Caliburn, vì vậy thành viên duy nhất của Trumps còn thiếu là 'số 6' Shakespeare."

"Tại sao họ lại ở đây?"

"Tôi không biết, nhưng tôi biết ai đã phải gọi họ đến. Đó là..."

Ngay trước khi người thằn lằn kịp nói ra cái tên, một giọng nói thì thầm vào tai họ từ phía sau.

"Đúng vậy. Nữ hoàng Tiên tộc của chúng ta, Điện hạ 'số 12' Elizabeth."

Hai người họ giật mình quay lại.

Một khuôn mặt da ngăm đeo kính đang cười toe toét ở rất gần. Hai người họ nhìn chằm chằm vào ánh nắng ban mai phản chiếu trên cặp kính.

"Ben Jonson..."

"Cứ gọi tôi là Ben, các anh em. Tôi đang vui vẻ mỗi đêm tại quán Nàng Tiên Cá trên đường Cheapside, nên nếu có thời gian thì ghé qua nhé. Hôm nay, 'số 6' Shakespeare và nữ hoàng sẽ đến. Các cậu có hứng thú với hoàng gia, phải không? Đặc biệt là cậu, Torn."

Ben quay về phía người thằn lằn. Anh ta phớt lờ người thằn lằn đang thở hổn hển vì bị gọi tên và quay về phía những tấm rèm ren đã đóng trên tòa tháp tây nam của Tháp London xa xôi.

"Bà ấy đã mất cơ hội cuối cùng để tránh bị hành quyết khi không thể rút được Ex. Caliburn. A, tôi cảm thấy như chân mình sắp ngâm thơ rồi, các anh em." Ben dang rộng hai tay, lùi xa khỏi họ, lắc những chiếc hộp treo bên hông, và ngước lên trời. "Dù sao thì, hãy tiếp tục làm tốt công việc nhé, các anh em. Trong hai tuần kể từ khi Musashi đến, chúng ta cuối cùng đã tập hợp tất cả cho một cuộc họp khẩn cấp. Chúng ta sẽ thảo luận về việc phải làm gì với Musashi và tôi chắc chắn Musashi cũng có những ý tưởng riêng về vấn đề này."

Anh ta cúi chào một cách khoa trương và gõ chân phải. Ngay khi tiếng kim loại vang lên từ đế giày, anh ta biến mất. Tất cả những gì còn lại là một câu nói cuối cùng trong giọng nói của anh ta.

"Cả Tres España và Musashi đều đang lên rất nhiều kế hoạch."

Một hành lang có tường trắng nào đó nồng nặc mùi thuốc khử trùng và không bao giờ tắt đèn.

Đó là hành lang của một bệnh viện. Đi trên sàn đá cẩm thạch của nó là hai người phụ nữ mặc đồng phục màu đỏ.

Một người cao, có đôi tai dài, và đeo kính. Người còn lại thấp và có hai cánh tay giả.

Cả hai đều mang theo giỏ đan bằng liễu gai khi đi qua hành lang tràn ngập ánh nắng chiều.

Người cao hơn cụp đuôi mày xuống và mỉm cười với người thấp hơn.

"Xin lỗi vì đã làm phiền cô, Tachibana Gin. Cô không cần phải giúp đâu."

"Xin hãy gọi tôi là Gin, phu nhân Juana. Tôi giúp đỡ vì việc đến thăm Muneshige đã cho tôi thấy ý nghĩa của những việc như thế này. ...Ngoài ra, tôi thấy điều này hơi ngạc nhiên."

"Ngạc nhiên ư?"

"Testament," Gin đáp.

Cô là một sĩ quan đặc nhiệm, nhưng cô không có mối liên hệ thực sự nào với hội học sinh. Hơn nữa, hội học sinh có quyền lực chính trị và quyền đề cử hoặc phê duyệt người kế thừa danh vị, vì vậy họ có một số quyền lực đối với cô. Chính Juana là người đã nói với cô rằng Muneshige sẽ bị tước danh vị. Tuy nhiên...

"Tôi rất ngạc nhiên khi nghe rằng Juana vĩ đại, một trong Bát Đại Long Vương, lại đi phát hoa và đồ ăn nhẹ cho người bệnh và trẻ em."

"Juana vĩ đại...? Tôi..." Juana mỉm cười giữa những bóng râm của hành lang trắng. "Chà, tôi có thể tưởng tượng cô nghĩ về tôi và nhìn nhận tôi như thế nào. Họ cũng viết những điều tương tự trên báo và trên mạng lưới thần thánh."

"Testament. Đừng lo lắng. Mạng lưới thần thánh có đầy các câu lạc bộ hâm mộ yêu mến sự nghiêm khắc của ngài. Một cuộc khảo sát gần đây đã hỏi mọi người muốn thấy ngài trong ngành nghề nào. Tôi tin rằng ba kết quả hàng đầu là nữ giáo viên, nữ trưởng phòng, và nữ thẩm phán. Nữ lớp trưởng là một đề cử danh dự, nhưng đã bị loại vì không phù hợp với lứa tuổi."

"Tôi không thực sự hiểu điều này. Nữ giáo viên thực sự là một nghề nghiệp đặc biệt sao?"

Gin nghiêng đầu khi đi.

"Tôi từng hỏi Muneshige-... Ồ, tôi nên giải thích. Với tư cách là sĩ quan đặc nhiệm số 1, công việc của anh ấy bao gồm xử lý thông tin, vì vậy anh ấy đã điều tra những chuyện như thế này. Dù sao thì, tôi đã hỏi anh ấy liệu có thực sự khó để phân biệt giữa một nghề nghiệp và một thể loại không. Ồ, và theo anh ấy, tôi là một 'nữ vị hôn thê'. Tôi thấy nó có vẻ thừa thãi."

"Tôi vẫn không thực sự hiểu. Dù sao đi nữa, tôi sẽ ghi nhớ rằng tôi dường như phù hợp để trở thành một nữ giáo viên. ...Ồ, rẽ phải ở đây. Chúng ta sẽ đi ra ngoài về phía tòa nhà dành cho trẻ em."

Juana dùng đầu gối đẩy cánh cửa dẫn ra hành lang ngoài trời.

Mình đã nghĩ bà ấy sẽ có một vẻ uy nghiêm hơn, Gin nghĩ khi thấy điều đó.

Chiếc giỏ đan Gin cầm tỏa ra hơi nóng thoang thoảng và mùi bơ. Mùi hương nồng nàn tràn ngập mũi cô không thường được ngửi thấy trong gia đình Tachibana chủ yếu ăn món Nhật.

"Đây là đồ nhà làm sao?"

"Testament," Juana trả lời khi bước ra dưới ánh nắng chiều. "Bột phải lên men, nên tôi đã để nó qua đêm trước khi đi ngủ."

"Ra vậy. Tôi thì chuẩn bị ngay sau bữa tối."

"Ồ? Sao lại sớm vậy?"

Gin nghĩ tốt nhất không nên trả lời câu đó, nên cô đổi chủ đề.

"Ngài làm điều này để giảm căng thẳng sao? Tôi nghĩ ngài nên ngủ vào ban đêm."

"Không, tôi thích có việc gì đó để tập trung. Và tôi có thể dùng một câu thần chú để nén giấc ngủ."

"Testament," Gin đáp khi theo Juana ra ngoài nắng.

Họ đang hướng đến bệnh viện trên đỉnh đồi bên kia quảng trường. Bên trái họ, họ có thể thấy một vài tòa nhà trường học có mái vòm được bao quanh bởi các bức tường của Alcalá de Henares. Thành phố dưới chân núi trải dài ra xa hơn. Juana dường như đang quan tâm đến rìa phía đông của thành phố, nhưng ở đó chỉ có các khu ổ chuột và bệnh viện dành cho người có thu nhập thấp.

"Phu nhân Juana, chúng ta có mang đồ ăn nhẹ này đến bệnh viện kia không?"

"Testament. Khi tôi đề nghị, người đàn ông đó đã khăng khăng rằng tôi phải chia chúng 'đều cho mọi người'. Tôi đã nghĩ điều đó là không thể, nhưng các tiệm bánh quanh thành phố đang hợp tác. Đây là bệnh viện duy nhất nhận được những chiếc bánh do chính tay tôi nướng."

"Người đàn ông đó" có lẽ là Tổng trưởng và Hội trưởng Hội học sinh Segundo. Nàng thường nhắc đến ông trong cuộc trò chuyện, nhưng Gin không nhớ đã từng nghe nàng nói tên ông. Gin thầm nghiêng đầu khi đi dọc theo quảng trường lát đá.

"Tổng trưởng luôn nói những điều cản đường ngài như vậy sao?"

"Hm."

Juana cụp mày suy nghĩ và Gin đi đến sau nàng một bước.

"Theo những gì tôi thấy, ngài ấy để lại mọi thứ cho ngài. Thật lòng mà nói..." Cô cảm thấy không hay khi nói điều này về ông, nhưng cô muốn kiểm tra. "Đối với tôi, có vẻ như ngài ấy bị buộc phải nhận vai trò tổng trưởng và hội trưởng để tái hiện sự suy tàn của Tres España."

"Gin," Juana nói. Nàng quay lưng về phía Gin khi tiếp tục bước đi. "Hãy cẩn thận lời nói của cô. Ngài ấy rất có năng lực. Chúng ta cần phải tin tưởng ngài ấy."

"Làm sao ngài có thể tin tưởng ngài ấy?" Gin hỏi. "Ngài ấy để lại hầu hết mọi công việc cho ngài và hôm nay ngài ấy đã biến mất ở đâu đó. Ngay trước buổi trưa, ngài đã không biết phải làm gì với một lá thư gửi cho ngài ấy, phải không? Cuối cùng ngài đã nhờ anh em nhà Valdés đi tìm ngài ấy, nhưng-..."

"Gin," Juana nói một lần nữa. "Tại sao cô lại tin tưởng Tachibana Muneshige?"

"Bởi vì anh ấy đã cho tôi một lý do mới để sống," cô ngay lập tức tự hào trả lời.

"Vậy thì cô không cần hỏi lý do của tôi," Juana nói. "Nó sẽ không giúp ích gì cho cô đâu."

"Testament," Gin gật đầu nhẹ. "Tôi xin lỗi vì đã hỏi một câu như thể đang thử ngài."

"Đừng xin lỗi. Nếu bây giờ cô hỏi ngài ấy câu đó, có lẽ ngài ấy sẽ chỉ biết cười yếu ớt mà thôi."

"Sao ngài ấy lại chẳng có chút động lực nào vậy?"

"Chẳng có chút động lực nào ư..." Juana lẩm bẩm, đầu hơi cúi xuống.

Gin nghĩ mình đã lỡ lời, nhưng rồi Juana cất tiếng, lưng vẫn hướng về phía cô.

"Bởi vì ngài ấy đã đánh mất lẽ sống của mình."

Nghe vậy, Gin khựng bước. Cô cảm nhận được đôi mày mình đang nhíu lại.

Lẽ sống. Lẽ sống của cô chính là Muneshige.

Nếu Tổng trưởng Segundo cũng từng có một điều tương tự, nhưng…

"Ngài ấy đã đánh mất sao?"

Khi mường tượng điều tương tự xảy ra với bản thân, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

"Mọi người ở bệnh viện nhi đồng đang nhìn về phía chúng ta kìa."

Nghe thấy vậy, Gin nhìn về hai tòa nhà màu trắng phía trước. Từ vị trí của họ, có thể thấy mặt bắc của bệnh viện nhi đồng, cũng tức là mặt sau. Các phòng bệnh ở phía này không có cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy từ hành lang và nhà ăn, nhưng bọn trẻ đã nhận ra Juana.

"…!"

Lũ trẻ reo hò sau ô cửa sổ rồi một tốp chạy ùa ra khỏi tòa nhà. Gin thấy các bậc phụ huynh nhận ra họ rồi cúi đầu chào.

Bệnh viện nhi đồng gồm hai tòa nhà, nhưng…

"Tòa nhà bên phải dành cho tộc trường thọ, còn bên trái là của con người. Hãy cẩn thận nhé, Gin. Vài đứa trẻ vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của sự phân biệt đó, và chẳng có lý do gì để chúng biết điều đó sớm hơn cả."

Gin nghiêng đầu. Có nơi dành cho con người và tộc trường thọ, nhưng…

"Vậy còn những đứa trẻ thuộc tộc bán thọ, là con lai giữa người và tộc trường thọ thì sao?"

"Với sự khăng khăng về thuần chủng của Tres España, cô thật sự nghĩ rằng họ có chỗ trong bệnh viện trung ương của chúng ta sao? Họ bị căm ghét đến vậy là vì không thể phân biệt được với tộc trường thọ," Juana nói, lưng vẫn quay về phía Gin.

Tiểu thư Juana được chọn vào hội học sinh với tư cách là một tinh anh của tộc trường thọ, Gin nhớ lại.

Dáng lưng của Juana cho Gin biết rằng cô có những suy nghĩ riêng về những người sinh ra giữa con người và tộc trường thọ. Gin cũng biết Juana không thể dễ dàng nói ra những suy nghĩ đó vì vị trí Phó Hội trưởng của mình.

Nhưng Tổng trưởng và Hội trưởng lại nói những điều đó rất thẳng thắn.

Khi Juana đề nghị phát đồ ăn vặt, ngài ấy đã nhất quyết phải làm điều đó một cách công bằng. Có lẽ ý ngài ấy là công bằng giữa con người, tộc trường thọ, và cả tộc bán thọ.

Và Juana rất coi trọng ngài ấy và đang làm chính xác như lời ngài ấy nói.

"Testament. Thần đã hỏi một điều đáng lẽ phải biết. Thần xin lỗi."

Gin sửa lại quai giỏ và bước đến sóng vai cùng Juana. Khi cô nhìn lên từ bên trái Juana, cô thấy nàng đang mỉm cười. Nụ cười đó không hiểu sao lại gợi cô nhớ đến người đàn ông kia.

Nhưng ánh mắt Juana từ từ dời khỏi bệnh viện, hướng về bầu trời phía tây.

Một đám mây phẳng khổng lồ có thể được nhìn thấy phía trên đại dương trải dài từ Bán đảo Iberia đến Tân Thế giới.

"Hạm đội Grande y Felicísima Armada của chúng ta đang được chế tạo ở trong đó, phải không? Hạm đội cũ kỹ gồm những chiếc thuyền đánh cá và các tàu từ Trận Lepanto được sửa đổi để sử dụng trên biển khơi rồi sẽ bị giải thể, hoặc dùng làm tàu vận tải đến Tân Thế giới, hoặc bán cho dân thường. Tàu San Lorenzo của Fusae đã được sửa chữa, vậy chỉ còn lại việc hiệu chỉnh kỳ hạm San Martín thôi," Juana nói trong khi nhìn chằm chằm vào đám mây xa xăm. "San Martín đã có thể tiếp cận mà không bị Anh Quốc phát hiện rồi tấn công Musashi. Không biết Anh Quốc và Musashi sẽ nhìn thấu thân phận của nó như thế nào nhỉ. …Không, cả hai bên vẫn đang thăm dò lẫn nhau. Họ phải quyết định xem nên làm gì với chiếc tàu vận tải bị rơi giữa hai bên."

Khi Juana nhìn vào bầu trời phía tây, nàng nheo mắt và thở dài trước ánh nắng đã nhuốm màu hoàng hôn.

"Rồi màn đêm sẽ buông xuống chứ?"

"Theo Thánh điển, Tres España được biết đến là đế quốc mặt trời không bao giờ lặn."

"Testament," Juana gật đầu đáp lại, nhưng Gin thấy nàng nhắm mắt lại. Juana nở một nụ cười tự giễu và nói, "Là vùng đất của phi nhân, có thể gọi Anh Quốc là đế quốc của màn đêm. Còn Cực Đông là xứ sở mặt trời mọc. Khi những con người của bình minh đến đế quốc màn đêm, liệu sự trỗi dậy của họ có thể khiến mặt trời lặn không?"

"Chà…"

"Testament. Tôi biết đó là một nỗi lo không cần thiết. Theo tôi thấy, cố gắng ngăn mặt trời lặn là một việc liều lĩnh. Và mặt trời trông rực rỡ hơn bội phần khi nó giải cứu ta khỏi màn đêm."

Vậy nên…

"Tôi nghĩ trong số những người của bình minh đã lụi tàn, có những kẻ đang vật lộn để vươn lên từ bóng đêm. Và bình minh đang vật lộn đó đối đầu với ánh sáng của đế quốc chúng ta bằng cách luôn cố gắng nắm giữ một ánh sáng mới."

Ngay khi Juana vừa dứt lời, hai bóng người chạy lên từ sườn đồi bên phải họ. Gin và Juana quay lại thì thấy một cặp đôi từ đội bóng chày.

"A. Anh hai xem kìa! Em đã bảo là tiểu thư sẽ ở đây mà! Tiểu thư Juana! Tiểu thư Juana!"

Giọng nói đầy năng lượng đó thuộc về…

"…Anh em nhà Valdés?"

"Có chuyện gì vậy? Đây là bệnh viện đấy, hai người biết không?"

Gin gật đầu đồng tình với câu hỏi của Juana. Cô tự hỏi có chuyện gì và thấy cô em gái nhà Valdés đã đến trước anh trai mình. Cô bé cúi chào, dừng lại rồi ngước nhìn lên trời.

"Thưa, nghe nói Thư ký sẽ tìm và đưa Tổng trưởng trở về trước khi trời tối! Tuyệt vời! Nhiệm vụ lặt vặt đã hoàn thành!"

"Em gái, anh nghĩ một thông báo ngắn như vậy có thể xử lý bằng thần tín được mà."

"Testament. Cảm ơn rất nhiều. Giờ thì, Sĩ quan đặc nhiệm số 4, cậu có báo cáo gì mà không thể dùng thần tín được?"

"Testament," người anh trai nhà Valdés đáp lại khi vừa tới nơi. Anh cúi chào rồi đột ngột nói, "Các Trumps của Anh Quốc đã thỏa hiệp với Musashi của Cực Đông."

"...Hả?"

Gin hiểu tại sao Juana lại bối rối.

Thỏa hiệp có nghĩa là Anh Quốc đang thể hiện sự thấu hiểu đối với Musashi.

Nếu Musashi và Anh Quốc thành lập liên minh thì tệ thật.

Các thế lực châu Âu sẽ không thể thống nhất lập trường trong cuộc xung đột Musashi đối đầu Liên minh Thánh điển.

"Cậu có thể nói cụ thể hơn không?"

"Testament. Đây là lý do tôi chọn đích thân truyền tin." Người anh trai nhà Valdés nhắm mắt và hơi cúi đầu. "Thỏa hiệp là cho phép tiếp tế vật phẩm đến chiếc tàu vận tải bị rơi thông qua một tàu ngoại giao. Ngoài ra, thủy thủ đoàn của con tàu bị rơi được phép lên tầng thứ tư của Anh Quốc. Thủy thủ đoàn vẫn chưa được phép trở về Musashi, nhưng có vẻ Anh Quốc mong muốn có một cuộc họp thương mại và một cuộc họp ngoại giao với Musashi."

Gin thấy vẻ mặt Juana trở nên vô cảm thực sự khi nghe điều đó.

Nếu Anh Quốc tổ chức một cuộc họp ngoại giao với Musashi…

"Mối quan hệ của Anh Quốc với Musashi sẽ sớm được làm rõ."

"Testament," Juana nói trước khi giải thích thêm cho Gin. "Và trận chiến armada cũng sắp diễn ra. Anh Quốc chắc hẳn muốn đưa ra quyết định liên quan đến Musashi trước trận chiến với chúng ta. Nhưng Musashi định làm gì? Cậu có thể thu thập thông tin về tình hình của họ qua mạng lưới tình báo của chúng ta không?"

Hai anh em ngập ngừng nhìn nhau.

"Chà… Anh hai? Hay là anh nói đi?"

"Em gái, đây là lần đầu tiên anh ghen tị với vị thế em út của em đấy. Em nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau ngã cầu thang rồi hoán đổi tâm trí cho nhau?"

Chuyện này dựa trên "Torikaebaya Monogatari: Hoàng đế là Dokyo và Dokyo là Hoàng đế", phần tiếp theo thời Kamakura của một tác phẩm văn học hoán đổi giới tính nổi tiếng sao? Gin thầm nghĩ.

"Dù sao đi nữa," người anh trai nhà Valdés nói trong khi gãi đầu. "Có vẻ như Musashi và nhóm trên tàu vận tải đang tổ chức một loại lễ hội nào đó."

"Lễ hội ư?"

"Testament. Theo những gì tôi nghe được, trời còn chưa tối mà Musashi đã bắn pháo hoa theo chiều ngang giữa các con tàu để 'xem cái nào mạnh nhất', và một thành viên của một ban nhạc visual đã nhảy vào đám đông khán giả nhưng cuối cùng lại phải nhập viện vì không ai đỡ anh ta."

"Cái đất nước đó đang nghĩ gì vậy? …Còn chiếc tàu vận tải thì sao?"

"Testament. Có vẻ như một nữ sinh với một cây thương nào đó là chuyên gia câu cá tốc độ cao. Với cô ấy làm thủ lĩnh, họ đang tổ chức một lễ hội mà trong đó họ dùng hết sạch lương thực dự trữ. Có vẻ họ đang tôn thờ cả cây thương lẫn cô gái đó với những tiếng hô 'Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!'. Họ cũng đốt lửa, nhưng nó bắt đầu lan rộng và gây ra hoảng loạn."

Gin gật đầu vì cô có thể dễ dàng hình dung ra cảnh tượng đó. Ba người còn lại nhìn cô không nói nên lời.

"Với tư cách là những người đã tấn công họ, chúng ta chắc chắn đứng về phía trật tự và công lý."