Rắc—
Rắc—
Rắc—
Rắc—
RẦM
Phân Bổ Điểm (Lẽ ra mình có nên làm vậy không…?)
Adele chứng kiến chiếc vận tải hạm đâm sầm vào Futayo.
"Chị ấy bị đâm rồi!"
Đó rõ ràng là một cú tông trực diện. Chiếc vận tải hạm đã bay ở độ cao cực thấp để khai hỏa, thế nên không có đủ khoảng trống để Futayo lọt qua bên dưới.
Chị ấy đã bị đâm.
Cả người chị ấy bay lên trong tư thế ngửa ra sau. Gáy gập ngược, rốn hướng thẳng lên trời, cơ thể uốn thành một đường cong lớn.
"Hả?"
Có gì đó không đúng, Adele nghĩ thầm rồi đứng bật dậy. Và rồi…
"Như thế này này, Adele."
Kimi khẽ vỗ vào hông cô. Hoặc cô chỉ có cảm giác như vậy.
Cùng lúc đó, cả người Adele lộn ngược ra sau, bắt đầu từ chân.
…Oái!?
Khi cô kịp định thần lại thì đã thấy mình đứng thẳng.
Thế giới trở lại bình thường với hai chân cô đặt trên sàn. Nhưng vạt bộ đồng phục mùa hè của cô vẫn còn đang rũ xuống theo lực hấp dẫn. Và hơn thế nữa, tim cô đang đập thình thịch.
…Cái gì vừa xảy ra vậy?
"Hì hì. Futayo cũng vừa làm y như thế đấy. Trong khoảnh khắc va chạm, chị ấy đã co gối lên và đạp nhẹ vào mũi của chiếc vận tải hạm. Từ đó, chị ấy xoay người một vòng 450 độ trên không."
Kimi chỉ về phía vận tải hạm của địch. Có một đường thẳng tắp kéo từ mũi hạm lên trên.
"Phó Hội trưởng đang định chạy ngược lên mũi hạm để lên đỉnh của nó sao!?"
Đó chính xác là cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô.
Sau khi vung mái tóc đuôi ngựa dài theo một vòng 450 độ, Futayo đã đáp xuống mũi của chiếc vận tải hạm đang lao tới.
"––––"
Và cô lập tức chạy thẳng lên mũi hạm.
Ngay khoảnh khắc nhảy lên boong tàu, Futayo liền vào thế chiến đấu.
Nhưng tư thế này lại vô nghĩa nếu dùng để đánh chặn, mà cô cũng không thể để mất tốc độ, thế nên cô lại bỏ thế tấn ngay. Thích ứng với hoàn cảnh là một kỹ năng quan trọng.
Vậy nên cô lao tới một cách tự do. Rất có khả năng họ sẽ bắn cô, thế nên cô nghiêng người sang một bên và dựa vào giáp vai cùng giáp váy, đồng thời giơ Tonbo Spare lên làm khiên.
Và cô nhận ra một điều khi đang lao vun vút trên mũi hạm của địch.
"Không có ai ở đây cả?"
Con tàu này không người lái sao? Nó vẫn đang khai hỏa và các khẩu pháo vẫn đang tinh chỉnh để giữ mục tiêu là các vận tải hạm của Musashi.
Nhưng con tàu có thể được điều khiển từ xa, vậy nếu trên boong không có ai…
"Họ định đâm chúng ta sao!?"
Tonbokiri: "Ngươi cần phải nhanh chóng quyết định xem nên làm gì đi! Con thàu… à không, con tàu… con tàu này định đâm ngươi đấy!"
Asama nghe thấy Futayo đang vất vả để nói cho đúng từ.
Và cô trao đổi ánh nhìn với những người khác trên vận tải hạm.
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
Tất cả đều nín thở khi hạm địch đã ở ngay trước mặt.
Nhưng bất chấp tình hình nguy cấp, Asama vẫn nghe thấy Narumi nói trong lúc cô đang nghiêng đầu và kéo tay áo của Urquiaga.
"Dù thế nào thì hai chúng ta vẫn sẽ ổn thôi, đúng không?"
Thật đáng kinh ngạc! Asama nghĩ ngay trước khi một điều khác xảy ra thay vì một vụ va chạm.
Vận tải hạm của họ bị thổi bay đi. Hoàn toàn tự nó.
Suzu tập trung vào chuyển động của những con tàu.
Mảnh vỡ tàu bè đã gây nhiễu giác quan của cô khá nhiều, tựa như pháo sáng gây nhiễu, nhưng giờ thì chúng đã tan biến. Khoảng cách xa khiến cảm nhận của cô hơi thô ráp, nhưng những mô hình mà cô có vẫn đủ rõ ràng cho mục đích di chuyển các vận tải hạm.
Cô chỉ có một mục tiêu duy nhất.
"Nhảy… qua nó!"
Dĩ nhiên, vận tải hạm có lực nổi khá thấp. Ngay cả với lớp đại dương ảo dày đặc bao quanh, nó vẫn cần thời gian để nổi lên. Vậy nên nếu muốn làm được điều này, cô phải dùng tốc độ.
…Xoay!
Có ba phương pháp cần thiết.
Đầu tiên, cô hứng đạn pháo của địch bằng những lá chắn phòng ngự đặt chéo để ép mũi hạm chúc xuống.
Tiếp theo, cô tạo ra một đại dương ảo nghiêng chéo với đầu thấp ở phía mũi và đầu cao ở phía đuôi hạm.
Việc này sẽ khiến đuôi của vận tải hạm nổi lên.
Phần tiếp theo có hơi thô bạo một chút. Cô cho chiếc vận tải hạm đi sau lao lên phía trước.
"Suzu-sama. Chúng tôi sẽ kiểm soát va chạm, nên cô không cần nương tay đâu. Hết."
"V-vâng!"
Suzu cho mũi của chiếc tàu sau đâm vào phần đuôi đang nhô cao của chiếc tàu dẫn đầu.
Việc này đã gây ra một cú tông từ phía sau.
Chiếc tàu thứ hai đâm vào phần dưới đuôi đang nhô lên của chiếc tàu dẫn đầu.
Thay vì một tiếng gầm, nó chỉ gây ra một tiếng động nặng nề và hai điều xảy ra sau đó.
Chiếc tàu dẫn đầu trượt lên phía trước với phần đuôi nhấc bổng, còn chiếc tàu sau thì chúi mũi về phía trước.
Rồi quá trình lặp lại.
Mũi của chiếc tàu thứ hai chúi xuống khiến đuôi nó nhấc lên, và chiếc thứ ba đâm vào đó rồi cũng chúi mũi xuống. Chiếc thứ tư đâm vào phần đuôi đang nhô lên của chiếc thứ ba, và chiếc thứ năm, thứ sáu cũng làm tương tự.
Ngay sau đó, năm chiếc tàu đầu tiên đồng loạt nhảy lên như thể bị ném về phía trước.
Chúng bay lên.
Các con tàu của Musashi lướt qua phía trên hạm địch vốn định đâm trực diện họ. Và cả năm chiếc tàu đều thực hiện một cú lộn vòng khi bay qua.
Nhưng chiếc thứ sáu, chiếc cuối cùng, không có ai đâm từ phía sau nên không thể nhảy lên được.
Bù lại, chiếc thứ sáu có thời gian. Không giống những chiếc tàu phía trước, nó có đủ thời gian để nổi lên một cách bình thường.
Và nó đã làm vậy.
Điều đó sẽ cho phép chiếc thứ sáu cũng lướt qua phía trên hạm địch.
Nhưng hạm địch đã có một hành động vội vã.
Từ khoảnh khắc chiếc tàu dẫn đầu nhảy lên, các khẩu pháo trên boong của nó đã chĩa thẳng lên trời.
Lúc đó nó không có thời gian để nhắm bắn, nhưng với chiếc thứ sáu thì khác. Tất cả các khẩu pháo của hạm địch đều hướng lên trời để nhắm vào chiếc tàu dẫn đầu.
Và nó khai hỏa.
Mọi người đều chứng kiến cảnh đó từ cấu trúc hộp đồ sộ đang lộn vòng của chiếc tàu dẫn đầu.
Các khẩu pháo vốn định nhắm vào họ đã khai hỏa.
Những tháp pháo bắn ra từ khoảng cách gần như có thể chạm môi.
"Này! Adele! Đến lượt cô đấy!! Làm lá chắn đi!"
"Trúng một phát trực diện từ khoảng cách này sẽ lột bay kha khá giáp đấy! Mà lỡ tôi bị kẹt luôn trên boong thì sao!?"
Đó mà là viễn cảnh tệ nhất của cô sao? mọi người lẩm bẩm trong khi hai viên đạn nóng rực đang bay về phía họ.
"Oái!"
Mọi người hét lên và bắt đầu di chuyển, nhưng rồi một thay đổi ngắn ngủi nhưng rõ rệt đã xảy ra với hai viên đạn.
Chúng bị chẻ đôi, tạo thành tổng cộng bốn mảnh.
"Trảm! Tonbo Spare!"
Sức cắt đã phá hủy chúng.
Từ trên boong hạm địch, Futayo ngước nhìn chiếc vận tải hạm đang xoay tròn.
Vòng quay đã khiến phần boong tàu khuất khỏi tầm mắt.
Mọi người đều an toàn. Từ đây cô không thấy dấu hiệu thiệt hại nào cả.
…Nhát chém đó chắc đã tới nơi.
Dù sao thì, cô nghĩ. Cú đó chỉ là khuyến mãi thôi.
"Mình biết mình không phải là người duy nhất có thể đánh chặn đạn pháo!"
Có một việc khác mà cô cần tập trung khi đang ở trên hạm địch.
"Phải phá hủy các khẩu pháo!"
Nói rồi, cô tăng tốc. Cô chạy băng qua hạm địch như thể đang đuổi theo những con tàu của đồng đội đang lướt qua trên đầu.
"Soaring Wings!"
Cô tự tạo thêm gia tốc để lao về phía trước.
Futayo đầu tiên phá hủy một khẩu pháo của địch bằng một nhát chém bất ngờ.
Hạm địch có ba khẩu pháo chính và vài khẩu pháo phụ trên boong. Mối đe dọa thực sự là những khẩu pháo chính. Những khẩu pháo phụ có thể dễ dàng bị chặn bởi lá chắn phòng ngự, nên cô có thể lờ chúng đi.
Trong khi đó, đồng đội của cô không thể có một đòn tấn công nào ra hồn khi lá chắn phòng ngự của chính họ đang cản đường.
Đó là lý do cô đã đổ bộ lên hạm địch.
Phải nhanh lên, cô nghĩ.
Cuộc chạy đua của cô trên boong đã đến khẩu pháo thứ hai được lắp ở trung tâm. Các khẩu pháo được gắn vội lên boong của vận tải hạm. Phần bệ được dựng lên như một khối hoàn chỉnh và một khẩu pháo 15cm được gắn lên đó. Nòng pháo có vẻ dài khoảng 38 caliber.
Khẩu pháo đó đang cố gắng khai hỏa vào vận tải hạm đang bay qua trên đầu.
Cô không thể bỏ qua điều đó. Ngay cả khi kẻ địch không khai hỏa ở đây…
"Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi trận chiến tiếp diễn!"
Cô vừa chạy vừa nhảy qua khẩu pháo, đồng thời kích hoạt Tonbo Spare.
"Trảm!"
Cô giáng một nhát chém vào nó. Và ngay trong khoảnh khắc đó…
…Hửm?
Cô cảm thấy có thứ gì đó như một luồng gió đang đến gần từ phía đuôi hạm trước mặt.
Cô biết đó là gì.
…Một viên đạn pháo!
Nó có cùng cường độ với những viên đạn mà Gin đã bắn vào cô.
Và Futayo thấy khẩu pháo chính ở cuối cùng đang nhắm vào cô thay vì hướng lên trên.
Đúng như cô dự đoán, hai viên đạn của nó đang bay về phía cô.
Narumi nhìn thấy một điều gì đó trên đỉnh con tàu đang xoay tròn khi nó lướt qua hạm địch.
Cô thấy được quyết định của Phó Hội trưởng Musashi.
Cô gái đó đã có một hành động nhất định khi những viên đạn được bắn vào cô từ phía đuôi hạm.
…Cô ta sẽ né sang một bên? Hay sẽ nhảy qua chúng?
Không, trong ghi chép về trận chiến của cô với Thiên Long của nhà Sanada, cô đã dùng một trong những viên đạn của Tachibana Gin làm bàn đạp và nhảy lên từ đó.
Thật điên rồ.
Nhưng Phó Hội trưởng Musashi sẽ làm những việc như vậy.
Narumi có thể biết được cô gái đó sẽ là một đối thủ phiền phức đến mức nào nếu có ngày cô phải đối đầu.
…Mình đã thật sự nghĩ rằng cô ta sẽ né đi.
Nếu làm vậy, cô ta sẽ được an toàn.
Nhưng điều đó sẽ đẩy những người còn lại vào nguy hiểm. Ngay cả khi có lá chắn phòng ngự, khoảng cách này vẫn quá gần.
Narumi đã nghĩ Phó Hội trưởng Musashi là kiểu người như vậy.
Những anh hùng biến chiến trường thành sân khấu của riêng mình đã tồn tại từ thời xa xưa.
Họ sẽ chạy bất cứ đâu họ muốn, hạ gục kẻ thù ở bất cứ nơi nào họ đi qua, và không bao giờ tự mình chịu thiệt hại. Họ là anh hùng vì họ là một thế lực đặc biệt trên chiến trường.
Dĩ nhiên, phong cách chiến đấu đó không tính đến những người phía sau họ. Những người khác sẽ phải tự bảo vệ mình để tôn trọng kết quả mà người anh hùng mang lại.
Phó Hội trưởng Musashi có xu hướng theo hướng đó.
Cô sẽ luôn lao lên phía trước, mặc kệ kế hoạch, và một mình ứng biến để vượt qua.
Nhưng đó không phải là tất cả những gì cô làm.
Cô đã ưu tiên bảo vệ người khác hơn là chính mình.
Quyết định đó có thể trông như thể cô thậm chí không xem xét đến nguy hiểm cho bản thân.
Nhưng nhìn vào bức tranh toàn cảnh, cô đã làm đúng. Mục tiêu chung của họ là đến được cuối con đường này.
Nếu cô bảo vệ được bản thân nhưng các vận tải hạm không qua được, họ sẽ thua trận.
"Phải."
Nhưng có lẽ Phó Hội trưởng Musashi chỉ đơn giản là không quên một điều khác.
…Hội trưởng Hội học sinh Satomi đã nhờ chúng ta cho cô ấy thấy biển.
Narumi nhắm mắt lại.
Vòng quay của vận tải hạm đã ổn định và phần đáy của nó một lần nữa hạ xuống mặt đường.
Hạm địch đã ở lại phía sau họ.
Hai viên đạn đáng lẽ đã bay về phía Phó Hội trưởng Musashi từ đuôi của con tàu đó, nhưng…
"Cô ta đúng là phiền phức thật."
Cô gái đó phiền phức không chỉ vì khả năng nắm bắt mục tiêu chiến trường. Cô có sức mạnh phi thường và chiến đấu như một cá nhân, thế nhưng…
"Cô ta không quên rằng mình có đồng đội đi cùng."
Ngay khi Narumi nói xong, một vụ nổ bùng lên phía sau họ.
Hai viên đạn bay về phía Phó Hội trưởng Musashi đã phát nổ.
Nhưng không phải vì chúng đã trúng cô.
"Chúng đã bị phá hủy."
Thứ gì đó đã xé toạc và triệt tiêu những viên đạn.
"Ex. Collbrande của Chúa công Mito."
Futayo xoay người trong khi phá hủy khẩu pháo trung tâm.
Khói và những mảnh kim loại cháy xém bay tung tóe bên dưới mái tóc bay bổng và cánh tay đang vung của cô.
Những viên đạn nhắm vào cô đã bị phá hủy. Đó là nhờ…
"Mitotsudaira-sama!"
"Judge!"
Nhưng có nhiều hơn một giọng nói đáp lại bằng từ đó.
Đầu tiên, Mitotsudaira đáp xuống đuôi hạm như thể đang đuổi theo Silver Chains và Ex. Collbrande.
Cô hơi ngoái lại trong khi Futayo xoay người để tạo gia tốc.
"Ta sẽ đi trước đây."
Cô không chỉ nói với một mình Futayo. Con sói đang nói với cô và…
"Naito-dono và Naruze-dono?"
"Judge! Thật khó để biết cô đang đi quá nhanh hay tụt lại phía sau đấy."
Cùng với lời đó, Schwarz Hexen bước lên cạnh cô.
Và Weiss Hexen đứng vào phía bên kia, đặt cô vào giữa hai Technohexen.
"Sao cô lại chạy ra trước mọi người rồi lại thành ra ở sau cùng thế này?"
Nói cũng phải, Futayo nghĩ khi cô kết thúc vòng xoay và tiến về phía trước.
Cô chạy.
Khi cô đạp chân khỏi boong tàu, khẩu pháo phía sau ở đằng xa đột nhiên biến dạng. Con sói bạc đã dùng xích của mình để trải rộng và bẻ cong khẩu pháo sang hai bên.
Chiếc vận tải hạm này không còn là mối đe dọa nữa. Chỉ có một ngoại lệ:
…Nó có thể bay lên, quay đầu và đâm chúng ta.
Giờ chỉ còn việc trốn thoát.
Chiếc tàu thứ tư đang xoay tròn trên đầu. Nếu bây giờ cô chạy đến đuôi hạm, cô sẽ có đủ thời gian để đến được chiếc thứ sáu khi nó hạ cánh.
Hai Technohexen gọi cô trong khi tăng tốc phía sau.
"Cô có định nhảy lên không, Nida-yan!?"
"Hai người cứ đi trước để bảo vệ xung quanh nó đi!"
"Judge!"
Hai Technohexen rời đi. Ở phía trước, Mitotsudaira phóng một sợi Silver Chain về phía chiếc tàu thứ sáu đang hạ xuống.
Những ngón tay bạc nắm lấy đuôi của vận tải hạm và con sói ngoái lại khi sợi xích căng ra.
"Tự mình nhảy lên được chứ!?"
Futayo nhướn mày trước câu nói đó.
…Không giúp mình sao!?
Nhưng cô là Phó Hội trưởng. Ngay cả khi Mitotsudaira là Chúa công Mito, cô ấy vẫn chỉ là Đặc Vụ Chuyên Trách thứ 5, nên Futayo không thể nhận sự giúp đỡ của cô ấy khi cô không cần.
Nói cách khác, cô có thể tự mình nhảy lên. Vì vậy, cô đáp lại bằng một nụ cười nhướn mày.
"Dĩ nhiên!"
Cô đã học được cách làm điều này khi luyện tập với Kimi.
Cô điều chỉnh trục của mình, dồn trọng tâm vào một đường thẳng, và truyền sức mạnh qua một điểm duy nhất để nhảy.
Cô tung ra một lực nhảy đủ để bay vài chục mét trong một cú bật. Đây là phiên bản Hassou Tobi của cô.
Con sói bạc bay đi trước cô khi sợi xích kéo cô. Futayo theo kịp tốc độ của cô ấy khi cô đuổi theo.
…Phải, trái, phải, trái.
"Hửm?"
Khi cô chuẩn bị nhảy sang phải một lần nữa, boong tàu đã di chuyển nhanh hơn cô.
Mitotsudaira thấy Futayo vấp ngã và rơi khỏi hạm địch.
…Cô đang làm cái gì vậy!?
Cô gái đó đã làm hỏng chuyện.
Không, người làm hỏng chuyện là Mitotsudaira, không phải Futayo.
Thúc giục cô nhảy vì một sự quan tâm kỳ quặc đến vị trí Phó Hội trưởng của cô là một sai lầm. Bởi vì…
…Futayo trở nên vô dụng khi cố dùng cái đầu của mình!
Nếu Mitotsudaira không nói gì, Futayo sẽ không cố gắng suy nghĩ và sẽ dùng bản năng hoang dã của mình để nhảy, nhưng những lời của Mitotsudaira chắc hẳn đã khiến cô suy nghĩ điều gì đó. Và kết quả là…
"Silver Chain!"
Cô duỗi nó ra, thả nó, và phóng thẳng nó đi, nhưng…
…Sẽ không tới được sao!?
Ngay khi cô nghĩ vậy, Futayo xoay người trên không và chuẩn bị cây thương của mình. Cô nhắm nó ra sau, về phía đuôi của chiếc vận tải hạm địch đang rời đi.
Cô hủy kích hoạt Soaring Wings trong khi rơi, và…
"Trảm và cắt…Tonbo Spare!"
Phần đuôi của hạm địch bị chém xuyên qua.
Mitotsudaira chứng kiến những gì Futayo đã làm được.
Cô đã chém.
Một đường chém ngang được cắt chéo xuống đuôi hạm.
Điều đó đã làm vỡ nát lớp giáp sau của con tàu.
Tiếp theo, một luồng ánh sáng bị phá hủy.
Lớp đại dương ảo phía sau tan rã và ether hình thành nó vỡ tung, phát nổ trên không.
Vận tải hạm của địch để lại một vệt sáng phía sau, đuôi của nó rung lắc, và mũi của nó đập xuống mặt đường.
Tia lửa tóe lên và một tiếng kêu ken két vang vọng khắp hẻm núi được tạo ra bởi những tàn tích trong khi văn bản xuất hiện trên khung tín hiệu của Mitotsudaira.
Musashino: "Tôi đã xác định rằng việc đó đã có hiệu quả. Không có dòng chảy ổn định ở phía sau, sẽ có sự nhiễu loạn trong gia tốc của nó và nó sẽ không thể bay đúng cách. Hết."
Đó không phải là tác dụng duy nhất.
Sóng xung kích từ vụ nổ đã hất Futayo và ném cô bay về phía Mitotsudaira.
"Thật tình…"
Tay của Futayo đã chạm tới đầu sợi Silver Chain mà Mitotsudaira đã ném ra cho cô.
Cô để cô gái nắm lấy tay mình và kéo cô lên.
"Không như ta mong đợi, nhưng cuối cùng cô cũng nhảy qua được."
"Ồ?"
Gin nghe thấy giọng của chồng mình.
Họ vừa mới nghỉ ngơi và đang chuẩn bị bắt đầu cuộc xâm lược Satomi. Vận tải hạm của họ đã bốc cháy.
Thời gian nghỉ ngơi của họ đã kết thúc và họ đã bắn hạ rất nhiều tàu địch.
…Muneshige-sama có vẻ hài lòng và tôi cũng hài lòng.
Suy cho cùng, đã lâu lắm rồi họ mới chiến đấu mà không có dấu hiệu của nhóm Musashi gần đó. Cảm giác hơi cô đơn khi chỉ có một mình chiến đấu, nhưng đó cũng là một khoảng thời gian quý giá.
Và Gin thấy Muneshige ngoái lại nhìn cô trên boong tàu đang cháy.
"Gin, có vẻ như Phó Hội trưởng vừa đánh chìm một vận tải hạm của địch."
"Có thể là vậy, nhưng em vừa đánh chìm…"
Gin bắt đầu nói, nhưng quyết định dừng lại. Con gái của một gia đình võ sĩ không phải là một kẻ man rợ có thể bị kéo vào một cuộc thi phá hoại. Bên cạnh đó, cô gái đó là một chiến binh tầm gần và cô là một chiến binh toàn diện có thể hạ cả lâu đài. Dĩ nhiên là cô có kết quả vượt trội hơn khi nói đến việc phá hủy vận tải hạm. Vì vậy…
…Ngươi đã làm tốt khi sử dụng sức cắt đó, Honda Futayo.
Cô chắc chắn chứ không chỉ đoán rằng cô gái đó đã sử dụng sức mạnh của Tonbo Spare. Cô gái đó có đủ sức mạnh để làm điều đó và sử dụng bản thân như một phần của một chiến lược lớn hơn.
Vì vậy, Gin nói.
"Chàng không thể để cô ấy vượt mặt được đâu, Muneshige-sama."
"Ta hy vọng mình sẽ có cơ hội để chứng minh rằng cô ấy chưa làm được điều đó."
Ý anh là một cơ hội để đối mặt với một vận tải hạm như thế. Việc anh đáp lại nhanh chóng như vậy đã khiến Gin mỉm cười trên boong tàu đang cháy. Cô dùng đầu gối để hấp thụ sự rung chuyển của một vụ nổ nhỏ trong khoang động cơ.
"Hi hi. Điều này làm em nhớ đến trận chiến Armada."
"Ta đã không có cơ hội tham gia trận đó. Nhưng nó đã mang ta trở về với em."
"Judge. Đó cũng là lúc ngài Segundo và phu nhân Juana trao nhau một nụ hôn nồng cháy (do phu nhân Juana chủ động) khi con tàu của họ đang bốc cháy và chuẩn bị chìm."
"Nồng cháy đến thế sao?"
"Vâng, sự nồng cháy của họ cũng nóng bỏng như những ngọn lửa xung quanh."
"Thật là một sự trùng hợp. Ta tin rằng đó cũng là đêm mà ta đã hét lên amore với em năm lần."
"Muneshige-sama…"
Cô tự nhủ không nên nhìn lại quá khứ, nhưng cô cũng cảm thấy nó có liên quan đến tình hình hiện tại của họ. Và cô cũng nghĩ rằng mình thật vô vọng nếu đã bắt đầu đưa ra những lời bào chữa như thế. Nhưng…
"Muneshige-sama…"
Cô gọi tên chồng mình một lần nữa và rồi nhìn quanh họ.
"Em chỉ ước gì những ngọn lửa này có một mục đích thực tế nào đó cho chúng ta."
"Tây Ban Nha được biết đến là quốc gia của đam mê, vì vậy chúng ta có xu hướng làm quá mọi thứ lên," anh nói. "Nhưng ở bên em là để mang lại ý nghĩa cho cuộc sống hơn là vì tính thực tế."
"…Chàng đúng là biết cách ăn nói, Muneshige-sama."
Cô có thể cảm thấy má mình nóng lên, nhưng cô quyết định đổ lỗi cho ngọn lửa xung quanh họ. Nếu không, cô sẽ phản ứng như thể anh đã yêu cầu cô một nụ hôn hay điều gì đó hơn thế nữa.
Thật tình, cô nghĩ với một tiếng thở dài. Và rồi…
Tonbokiri: "Gin-dono, chúng tôi vừa mới vượt qua được, còn cô thì sao?"
Tachibana Phu Nhân: "Chúng tôi đã xong từ lâu rồi."
Tonbokiri: "Quả không hổ danh cô! À, và, Gin-dono! Tôi vừa vô hiệu hóa một vận tải hạm đấy!"
…Cô ta rõ ràng đang muốn được mình khen!
Hãy mạnh mẽ lên, Tachibana Gin. Ngươi đã giữ bình tĩnh khi tự thảo luận vấn đề này với chính mình, vì vậy ngươi cần phải đưa ra một câu trả lời đúng đắn ngay bây giờ khi chính cô ta đã bất ngờ tấn công ngươi.
Tachibana Phu Nhân: "L-l-làm tốt lắm."
Chết rồi. Mình hơi lắp bắp vì đó không phải là điều mình thực sự muốn nói. Hy vọng cô ta không nghĩ mình kỳ quặc.
Tonbokiri: "Không, không. Tôi vẫn chưa thể sánh được với cô đâu, Gin-dono. Và tôi không thể làm được điều đó nếu không có một ký ức về cô đã đưa tôi vào đúng tâm trạng, Gin-dono. Tôi mang ơn cô."
"–––––"
Sau một khoảng lặng ngắn, Gin ôm chầm lấy Muneshige.
"Muneshige-sama! Muneshige-sama! Em có phải là một cô gái hẹp hòi không!?"
"Không, không. Em đủ rộng lượng để nhận nuôi một cậu bé mà em gần như không quen biết."
"Em khá chắc chắn rằng việc đó đã dùng hết sự rộng lượng mà em có rồi! Tâm trí em giờ giống như một căn phòng nhỏ chỉ dành cho một người, nên em chắc chắn là vậy đó, Muneshige-sama!"
"Nếu vậy thì," anh nói với một nụ cười. "Cùng với nhau, chúng ta có một tòa lâu đài vĩ đại, vì vậy đó hoàn toàn không phải là vấn đề. Ghi nhớ điều đó là quan trọng nhất. Và một khi em đã ổn định hơn, em có thể dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ để có thêm không gian."
"…Chàng đúng là biết cách ăn nói."
"Nào, nào." Anh đặt một tay lên vai cô và rồi nhìn ra biển lửa xung quanh họ. "Chúng ta hãy đi cứu những người nhìn thấy ý nghĩa trong những ngọn lửa này."
"Judge. Nhưng xuống tàu sẽ rất phiền phức, vậy chúng ta làm thế này thì sao?"
Cô dùng tay phải kéo Cuatro Cruz lại và xoay nó bằng ngón tay. Cô nhắm nó vào boong tàu như một cây búa công thành. Cô ấn phần tấn công vào chính bề mặt họ đang đứng.
"Nào, chúng ta xuống dưới thôi."
Gin thêm một vận tải hạm nữa vào danh sách chiến công của mình.