Dẫu biết chẳng có gì sai trái
Vẫn cảm thấy lòng mình bất ổn
Phải chăng là do quá đắm chìm vào bản ngã?
Phân Bổ Dữ Kiện (Ngoại Giới)
●
Sau khi tiễn Horizon và Futayo rời khỏi cổng ngoài của Musashi, Mitotsudaira trở về nhà.
Do các trận chiến trong trận Hải Chiến Armada mấy ngày trước chủ yếu tập trung ở mạn phải của tàu, nên dinh thự của nàng, chiếm một khoảng đất rộng chừng bốn trăm mét vuông trong thị trấn, chỉ bị thiệt hại nhẹ do hỏa hoạn. Dù vậy, xét đến nguy cơ cháy nổ, suốt hai tuần qua, tường ngoài đã được xây lại bằng đá, còn mái thì lợp bằng loại ngói hiếm thấy ở Châu Âu.
…Có thể nói, đây đã là một dinh thự hoàn toàn mới.
Buổi chiều chạng vạng, dinh thự vắng lặng không một bóng người. Từ lối vào chật hẹp, phòng ăn thông thường dùng để tiếp khách, cho đến phòng khách được bài trí sơ sài.
Nơi đây chỉ còn vương lại mùi nước hoa thoang thoảng từ rèm cửa và một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
“—”
Nàng không có người hầu riêng. Việc nhà ban ngày đều do một automaton hình người mẫu hầu gái, được Liên Đoàn Kỵ Sĩ Musashi chỉ định, đảm nhiệm. Lịch trình buổi chiều của Mitotsudaira bao gồm xem xét báo cáo thu chi từ các bộ phận nông nghiệp và công ty của nàng trên Musashi, phê duyệt, đưa ra chỉ thị cũng như gửi đi những ý tưởng của riêng mình.
…Trên bàn ăn có đặt hai lọ nước hoa.
Đó là sản phẩm mới do công ty của nàng tạo ra.
Khứu giác của loài lang nhân cho nàng biết bên trong là loại dạng kem mang hương hoa.
Trong lúc mải nghĩ cách làm mùi hương hoa này dịu đi một chút, Mitotsudaira bước vào phòng ngủ. Nàng treo chiếc hộp đựng ngân tỏa mà mình đã mang đến học viện lên tường rồi tiến về phía giường.
Sau đây sẽ là một buổi tuần tra ngắn trong lãnh địa nhỏ bé của mình và xử lý công việc. Nàng cần phải thay trang bị thường phục.
Vì vậy, nàng tháo giày, cởi váy đồng phục cùng tay áo sơ mi, rồi ngã người xuống giường và bất chợt thở dài.
…Không biết Horizon và mọi người đang làm gì nhỉ?
Kimi và Futayo đang ở bên cạnh chị ấy. Nghe kể lại câu chuyện về mẹ mình từ bà của Kimi, chị ấy hẳn đang đạt được một điều gì đó rất quan trọng.
Tương tự, …những người khác cũng vậy.
Vợ chồng nhà Tachibana mong muốn được trở lại, còn Mary thì đặt mục tiêu có một cuộc sống trọn vẹn trên Musashi.
Những người còn lại, Masazumi và Tomo, Adele và Naomasa; tất cả họ hiện đang ở trên Musashi, tiến hành sửa chữa, gia cố con tàu và nhiều việc khác. Ai cũng đang làm những việc cần phải làm. Tuy nhiên…
“……”
Nàng đăm đăm nhìn lên tường.
●
Trên bức tường phòng ngủ nơi Mitotsudaira hướng mắt nhìn có hai văn kiện được đóng khung treo ngay ngắn.
Tấm bên phải là chứng nhận kế thừa danh vị của Mitotsudaira, một tấm giấy da có đóng dấu quốc huy của Viễn Đông và Hexagone Française. Những dòng chữ trên đó nói về việc nàng phải hoàn thành vai trò vừa là người đứng đầu gia tộc Mito-Matsudaira, vừa là một kỵ sĩ phái cử của Hexagone Française.
Treo song song bên trái là giấy chứng nhận nàng thuộc Liên Đoàn Kỵ Sĩ của Musashi. Trên đó còn có lời tuyên bố chào mừng Mitotsudaira đến với vị trí cao nhất trong toàn liên đoàn.
“Thế nhưng… đó không phải là kết quả đến từ thực lực của mình.”
Đó là chuyện của gần mười hai năm trước, khi nàng được phái đến đây và nhận được chứng nhận này.
“…Chỉ vì mình được phái thẳng từ Hexagone Française và kế thừa danh vị Mito-Matsudaira, họ mới đặt một con nhóc ích kỷ vào vị trí như vậy để thể hiện lòng trung thành với Liên Hiệp Testament.”
Ngày xưa, nàng đã không nhận ra điều này và thường xuyên áp đặt sự ích kỷ của mình lên các kỵ sĩ lớn tuổi hơn. Nàng tức tối khi họ không nghe lời, nhưng họ, với tư cách là người lớn, đã luôn dỗ dành nàng.
Thời gian trôi qua, nàng đã trở thành một trong những thành viên của Ban Chấp Hành Tổng Trưởng, những người vận hành Musashi, và đáng lẽ ra nàng đã phải ngang hàng với họ…
…Thế nhưng, tại Mikawa, nàng đã làm cái chuyện đó.
Nàng đã xuất hiện tại nơi đối đầu để mang lại chiến thắng cho phía người dân với tư cách là đại diện của tập thể kỵ sĩ, và hơn thế nữa, lại còn liên minh với phe mà mình đã giao chiến.
Kể từ đó, không còn bất kỳ thông báo nào về các cuộc họp của Liên Đoàn Kỵ Sĩ hay bất cứ điều gì khác. Khi nàng bị mắc kẹt trên tàu hàng hai tuần ở Anh, hay trong trận chiến ở Tháp London, nàng cũng chẳng nhận được hồi âm nào cả.
Nàng hiểu rằng mình đang bị tước đi vai trò.
Thế nhưng, vì địa vị của nàng, họ không thể công khai cách chức nàng.
Nàng cũng muốn hỏi thăm một vài kỵ sĩ khác về tình hình hiện tại của Liên Đoàn. Tuy nhiên…
“—Làm vậy chẳng khác nào mình đang sợ phản ứng của những người cấp dưới, dù mình ở vị trí cao hơn.”
Nàng ngồi xuống giường và buông một tiếng thở dài.
…Nàng hiểu, nhưng nàng biết mình không nên kết thúc suy nghĩ của mình theo cách đó.
Nàng đang tự tạo khoảng cách với họ bằng cách tự tiện quyết định rằng đối phương đang lảng tránh hoặc không coi trọng mình.
Nghĩ kỹ lại, cũng giống như trường hợp của Mary.
Nàng cũng đã vô tình cảm thấy hụt hẫng sau khi đoán sai rằng mình sẽ được chọn làm người hộ tống Horizon.
Vào những lúc phiền lòng thế này, nàng muốn ở một mình, hoặc nếu không, lại muốn ở cùng ai đó.
Nàng thật ích kỷ, đúng là một thói xấu.
Nhưng nàng biết rất rõ mình đã trở nên như vậy từ khi nào.
“Chuyện đã lâu lắm rồi… khoảng năm lớp bốn.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Xa xa, Kitsuki-Taisha của IZUMO hiện ra trên bầu trời, nhưng…
“Không phải là IZUMO này… Đó là ở Bizen IZUMO.”
Nàng đột nhiên buông thõng vai và ngã vật ra giường.
Nàng nghĩ tóc mình sẽ rối tung lên, nhưng cứ để đó sửa soạn lại sau cũng được. Dù sao thì, cũng chỉ vì nàng đã bất chợt chạm phải một phần mà mình không thích ở bản thân. Dù chuyện liên quan đến Liên Đoàn Kỵ Sĩ đáng lẽ không còn quan trọng với nàng sau khi đã quyết định đi theo Vua của mình, nó lại một lần nữa trỗi dậy.
Nàng định ngủ khoảng ba mươi phút để lấy lại tinh thần, nên vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng vừa ngửa người ra sau.
Quần áo xộc xệch, trông thật khó coi, nhưng nàng nghĩ một mình thì cũng chẳng sao.
Nàng ngã xuống.
Và ngay sau đó…
Ngoài cửa sổ, trong khu vườn có tường cao bao quanh, một tên ngốc đang vác một núi eroge lén lút đi qua.
“—!?”
●
Mitotsudaira dùng hết sức đẩy cửa sổ trượt dọc lên và nhảy ra ngoài vườn.
Nhìn sang phải, một tên ngốc vì giật mình mà co rúm người lại, một chân xoay về phía nàng. Mitotsudaira quay toàn bộ cơ thể về hướng đó và chỉ tay vào tên ngốc toàn tập…
“N-Này! Ngươi đang làm gì trong sân nhà người khác thế hả!?”
“Ể? G-Gì, Ể? Câu hỏi này có hơi triết học không vậy? Ừm, con người vốn dĩ đã luôn—”
Nàng dùng một ngón tay sập mạnh cửa sổ đang mở xuống, tiếng động lớn khiến tên ngốc ngừng bài diễn văn triết học của mình.
Haizz, Mitotsudaira thở dài, cúi người xuống nhìn tên ngốc.
“…Tổng Trưởng, ta hỏi lại một lần nữa nhé? —Ngươi đang làm gì trong sân nhà người khác?”
“Hả? Hảả!? —Tôi có làm gì trong sân đâu!? Tôi chỉ có chút việc ở nhà kho phía sau thôi mà!?”
“N-Nhà ta làm gì có nhà kho nào phía sau!? Nhìn kìa!”
Nàng chỉ tay, nhìn theo thì thấy trên nền đất trong sân có một cái nắp hầm đang mở toang.
“Ể? Êêêêêh!? C-Cái gì kia!? Tại sao phía sau sân nhà cô lại có một cái cửa hầm được mở ra thế? Ảo giác à!?”
“Ngươi ngốc à, rõ ràng là do ngươi tự tiện tạo ra, đúng chứ?”
“Đúng là chỉ có thể như vậy, nhưng ngươi tạo ra nó khi nào!?”
Chậc chậc chậc, tên ngốc thở dài và chỉnh lại chồng hộp đang ôm ở eo.
“Khi dinh thự này được sửa lại, tôi đã thỏa thuận với ông thợ cả, đổi mười lăm bộ eroge thể loại vợ người ta để làm cái này. Nói cách khác, đây là một trong những căn cứ an toàn của tôi. Cảm ơn ông thợ cả. Cảm ơn các chị vợ. Tôi thật là may mắn quá đi, phải không!?”
Mitotsudaira mỉm cười mở một khung thông báo.
“A, Tomo? Hình như cậu đang tìm một người thì phải. Tôi có cảm giác người đó đang ở đây. Cậu đến chứ?”
“Jud, tới liền! Tới siêu nhanh luôn! Nè Adele, cho lũ chó đi trước đi!”
“Ể? Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mọi người cứ đi trước đi—! Nè Trùm, đây là hộp eroge có mùi của Tổng Trưởng nên nhớ kỹ nhé?”
“Ồ, bọn mình sẽ nhận phần còn lại sau khi cậu quay về, đúng không?”
Bên đó tình hình có vẻ hỗn loạn kinh khủng; nhưng Mary dường như đang rất vui. Thật tốt cho cô ấy. Trong một thoáng, nàng ghét bản thân vì đã nghĩ như vậy; nhưng giờ đây, tình huống trước mắt mới là ưu tiên hàng đầu.
Mitotsudaira buông vai, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Vậy, Tổng Trưởng, ngươi không có gì muốn nói sao?”
“Ể? Cô sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Mitotsudaira suy nghĩ về câu hỏi đó. Nàng đã sắp xếp để pháo vu và người thuần thú đến đây. Nhưng đây là vấn đề giữa nàng và hắn. Vì vậy, trước mắt…
“Ngươi có ý định xin lỗi không?”
“C-Chuyện đó…”
Tên ngốc thu người lại, và sau khi làm bộ dạng khúm núm, hắn chìa một chồng khoảng mười bộ eroge về phía nàng. Rồi hắn đặt tay lên má và nói một cách õng ẹo:
“Cô có thể tha thứ cho tôi bằng cái này không?”
●
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cư dân khu vực bề mặt của Musashino nhìn thấy một vật thể hình người phá thủng bức tường dinh thự của Mitotsudaira và lăn ra đường. Cơn gió lốc tạo ra cùng với cú đánh khiến vài món hàng hình chữ nhật rơi xuống từ trên trời, nhưng tên ngốc đã lợi dụng điều đó làm bình phong để cố bò đi. Tuy nhiên…
“Jud, Trùm, đến lượt ngươi ra mắt rồi!”
Đàn chó lao vào vật thể đang bò lết đó, và chỉ vài giây sau, khi tình hình kết thúc, mọi người cũng chẳng còn để ý đến nữa.
●
Masazumi có cảm giác như vừa nghe thấy tiếng động gì đó phát ra từ phía Musashino.
Cô hiện đang ở trên mặt đất.
Cô đã xuống khỏi Musashi và đi về hướng khu chợ của IZUMO. Vị trí này ở phía bắc, gần Kitsuki-Taisha, biểu tượng của IZUMO.
Xung quanh là những cánh đồng xanh mướt cao vút xen kẽ với các vành đai chắn gió.
Bay cạnh cô là một cây chổi trên không.
“Naito, xin lỗi nhé. Dù cậu đang làm việc, tớ lại vừa thấy liền gọi cậu luôn.”
“Jud, Jud. Ga-chan nói sẽ làm thay phần việc của tớ, mà có một thành viên Ban Chấp Hành Tổng Trưởng đi hộ tống thì vẫn tốt hơn. Ga-chan cũng nói lát nữa sẽ đi mua sắm ở IZUMO, nên tiện thể gặp nhau luôn cũng được.”
Nói rồi, cô nàng Technohexen vừa xoay một vòng ngang trên cây chổi của mình vừa nói:
“Seijun, cũng đến lúc cho tớ biết cậu định làm gì ở IZUMO rồi chứ?”
Jud, Masazumi đáp.
“Là một cuộc họp tối mật. Tớ nhận được chút tin tức qua Neshinbara.”
“Neshinbara? Bara-yan không đi, mà là Seijun? Vậy tớ đi theo có ổn không?”
“Jud, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, có cậu ở đó sẽ có thể thoát khỏi hiện trường; và trong trường hợp xấu nhất, ít nhất cậu cũng có thể tự mình chạy thoát. Hơn nữa, Naito, —trong cuộc họp tối mật này, M.H.R.R. có vẻ là một trong những chủ đề đấy.”
Nghe vậy, Naito đột ngột dừng lại như thể cây chổi của cô đã rơi xuống đất.
“Nhưng tớ không rành lắm… Cậu có gọi những người khác không?”
“Jud, tớ đã nhờ Neshinbara và Futayo lát nữa đi mua sắm ở thị trấn IZUMO.”
Trong lúc cô đang nói, họ đã tiến vào khu vực vành đai chắn gió cuối cùng gần thị trấn. Trước mắt cô, nơi làn gió thổi qua bóng cây, là những người mặc trang phục tay ngắn mùa hè; và những tiếng ồn ào, giọng nói cho thấy sự náo nhiệt của thị trấn đang dần dần nghe rõ hơn.
Đó là một loại âm thanh khác hẳn trên Musashi. Là do cô đã quá quen với Musashi, hay là cô vẫn đang xem Musashi là một nơi đặc biệt?
Khu vực này, nằm ở phía bắc, bao gồm cảng bộ phía bắc cũng như nhiều cơ sở ngoại giao dành cho các tàu ngoại giao đến từ phía biển bắc. Những quán trọ năm tầng bằng gỗ xếp san sát tạo thành những bóng hình chữ nhật khổng lồ là cảnh tượng mà bạn không thường thấy trên đất liền. Và rồi…
“—Họ kia rồi, một trong những người tham dự cuộc họp.”
Tại lối vào thị trấn có một cổng torii bằng đá khổng lồ bắc ngang qua con đường. Nơi này dường như đã trở thành một điểm hẹn, với một quầy hàng ăn và những người đang đứng chờ.
Trong số những người đó, một người đàn ông cao lớn đã nhận ra họ, nhìn về phía này và giơ một tay lên. Người đó mặc trang phục của Viễn Đông, nhưng có lẽ là để tuân theo truyền thống của nước sở tại hoặc là để ngụy trang. Bóng hình đó chỉ đơn giản nở một nụ cười toe toét.
“Lâu rồi không gặp, anh bạn, làm một ly chứ?”
“Tôi không có tiền. —Đó là lý do tôi đến đây với tư cách là khách.”
Masazumi nói với đối phương đang cười gượng.
“Nơi họp ở đâu? Lá Bài Bích số 9, Bí thư nước Anh — Ben Jonson.”