"U~Ugh..."
Archer mở mắt và nhìn thấy bầu trời trong xanh quen thuộc. Xoay đầu, anh liếc nhìn xung quanh và đảm bảo là không có kẻ thù nào đang chuẩn bị tấn công.
Việc anh bị dịch chuyển ngay giữa một chiến trường khốc liệt, tỉnh dậy trong một chiếc máy bay đang bốc cháy hay lao xuống đất với tốc độ bàn thờ vốn chẳng phải chuyện gì quá hiếm gặp cho cam. Nếu Alaya mà không phải một thực thể vô cảm thì anh đã nghĩ cô ta nên đi thi "Thách Thức Danh Hài".
Tạ ơn trời đất là cô ta đã nhân từ hơn vào lần này.
Anh nhanh chóng kiểm tra lại tư trang, trước hết là bộ giáp được làm từ hợp kim carbon của một tương lai song song, nó hiện đang khá cũ do được mặc trong một khoảng thời gian dài nhưng về cơ bản là vẫn dùng được.
Nó có thể đỡ được đạn chống tank và đủ loại đạn xuyên giáp. Nhưng nếu phải đối đầu với các Bảo Khí, những thứ có thể gây ra thiệt hại tương tự bom hạt nhân thì sao? Ờ thì… không khác gì lấy trứng đỡ đá cho lắm.
Nhưng quan trọng là anh thích bộ giáp này, nó đã đồng hành với anh trong suốt một khoảng thời gian dài rồi, độ bền của nó cũng tốt hơn Kevlar hay giáp thép thông thường, chưa kể là nó sẽ giúp anh có thể di chuyển linh hoạt hơn do đặc tính của nó.
Tấm vải liệm của Martin, thứ đã trở thành hai ống tay áo sẽ giúp cho anh có thêm khả năng phòng vệ trước sự tha hóa hay những lời nguyền tiêu cực nhờ vào thánh tính của nó.
Nhưng không giống như Shirou Emiya của một trong nhiều thực tại, người đã được Kotomine trao tấm vải liệm để phong ấn cánh tay giả của mình, Archer lại không chắc lắm về cách anh lấy được tấm vải liệm của riêng mình, nhưng anh vẫn mơ hồ nhớ là đã lấy được từ tên linh mục yêu cà ri nào đó… chắc thế.
'Mọi thứ cứ như đang bị một màn sương chắn ngang vậy, mọi kí ức của quá khứ giờ đã trở nên quá mơ hồ để có thể mường tượng rõ ràng.'
Một vài kí ức đã mất đi sau những năm tháng mà anh đã dành ra với vai trò là một Counter Guardian. Trời ạ, anh thậm chí còn cảm thấy khó khăn khi phải nhớ lại gương mặt của Issei, Taiga hay thậm chí là Ilya trước khi được triệu hồi đến Cuộc Chiến Chén Thánh. Tất cả chúng đều đã trở nên phai mờ theo thời gian.
'Vậy mà mình lại có thể nhớ rõ khuôn mặt người đàn ông đó…' Vẫn có thể nhớ một ông già mệt mỏi, tiều tụy nhưng lại vui mừng khôn xiết, mỉm cười với những giọt nước mắt lăn dài trên má khi thành công cứu cậu bé khỏi ngọn lửa hung hãn.
Những ký ức ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc đến mức trở thành chất xúc tác tạo nên toàn bộ tính cách và sự tồn tại của Shirou Emiya.
Do không muốn dành thêm thời gian chỉ đề đắm chìm trong quá khứ, Emiya dời sự tập trung sang nhiệm vụ chính của mình là tiêu diệt một kẻ tên Vault.
"Trông cũng khá cục súc đấy chứ… và bằng cách nào đó thì hắn lại làm mình nhớ đến Fergus Mac Róich."
Mặc dù Vault trông giống một tên sẵn sàng cưỡng dâm một con heo hơn là thằng cha cầm Caladbolg kia, nhưng nói thật thì đúng là hai người này có vài nét hơi giống nhau trên gương mặt.
Là sứ giả và một trong những "lao công" chính của Counter Force, EMIYA không cần phải mất thời gian thăm dò mục tiêu của mình. Mọi thứ như được tải trực tiếp vào não anh để tiết kiệm thời gian và giải quyết vấn đề nhanh nhất có thể. Tùy thuộc vào thời điểm họ được gửi đến, các Counter Guardian lắm lúc chỉ mất vài giờ để giết mục tiêu hoặc cho bay màu toàn bộ thành phố nơi chúng đang sống để xong việc.
"Vậy ra hắn chỉ đơn giản là một tên lính đánh thuê thôi à.... Mình tự hỏi liệu tên này có tổ chức một cuộc phản loạn để lật đổ những người cai trị của thế giới này rồi gây ra một cuộc chiến đẫm máu hay không. Chắc chắn là phải có nguyên nhân gì đó sâu xa thì Alaya mới trực tiếp gửi mình đi để giải quyết một tên lính đánh thuê ô hợp."
Một kịch bản mà anh đã gặp không biết bao nhiêu lần trong sự nghiệp làm Counter Guardian của mình. Những kẻ muốn thống trị thế giới chỉ vì những dục vọng ích kỷ của mình.
Mà cũng chẳng phải là Archer sẽ quan tâm đến mấy thứ như này hay gì. Anh vốn đã từ bỏ những thứ thừa thãi như tự hỏi lí do một thời gian rồi, anh hiện chỉ chăm chăm vào nhiệm vụ rồi giải quyết chúng một cách dứt điểm nhất có thể.
"Mình sẽ xử hắn rồi hoàn thành nhiệm vụ"."
Alaya đã nói rằng đây sẽ là một kì nghỉ phép vô thời hạn và tôi có thể về bất cứ lúc nào... Heh~ có cái khỉ móc mà anh thèm tin vào mấy cái lời ấy! Anh còn không chắc là cô ta có biết ngày nghỉ là thứ gì không chứ đừng nói đến kì nghỉ. Cô ta ngay từ đầu đã là một tên chủ nô độc ác hơn cả Rin, và đấy đã là nói giảm nói tránh tránh rồi nhá!
Ngoài việc là một chủ nô với sở thích bóc lột sức lao động của nô lệ thì Alaya còn là một sinh vật với lòng tham vô đáy. Cô ta CHƯA BAO GIỜ và thật sự là CHƯA. BAO. GIỜ buông tha cho tài sản của mình, đặc biệt là khi nói đến các Counter Guardian. Để giải thoát cho một người trong số họ thì bạn sẽ cần sự can thiệp của một tay sử dụng Chân Ma Thuật hoặc một phép màu vớ vẩn nào đó. Và với quả E-Luck đáy xã hội thì Archer khá chắc chắn là anh sẽ không bao giờ dễ dàng có được thứ mình muốn.
Và để tránh làm cho ngọn lửa hy vọng trong lồng ngực anh bừng cháy thêm theo thời gian. Anh quyết định tự tạt nước lạnh vào nó luôn từ bây giờ để sau này khỏi phải đối mặt với sự thật phũ phàng.
"Và uhhhh, mình đang ở chỗ nào đây."
Do trước mặt lẫn xung quanh là những hàng cây xanh mướt mườn mượt và hệ thực vật phong phú, nên Archer không mất nhiều thời gian để nhận ra là mình đang ở trong một khu rừng. Một làn gió mang theo mùi hương hoa thoang thoảng lướt qua mặt anh. Tiếng chim hót líu lo và tiếng nước chảy róc rách từ con sông gần đó đã tạo nên một khung cảnh yên bình cho bất kỳ ai tình cờ đặt chân chân vào.
"[Truy vết]"
Archer kích hoạt 27 mạch ma thuật của mình. Hình ảnh tinh thần của tiếng búa súng được bắn ra vang lên trong đầu anh và giống như vừa bóp cò, prana hiện đã dâng trào khắp cơ thể anh.
'–!?'
Có gì đó sai sai.
"Ặc! Nó nhiều quá!"
Anh đã ngay lập tức nhận ra hai sự khác biệt đáng lưu tâm với dòng chảy prana trong mạch ma thuật của mình. Thứ nhất, mật độ ma thuật của thế giới này thực sự là quá cao để có thể gọi là bình thường. Anh cảm tưởng như mình vừa được trở về kỷ nguyên của các vị thần vậy. Archer nhanh chóng tắt các mạch ma thuật của mình do lo rằng chúng sẽ phát nổ nếu không cẩn thận.
Thứ hai, và cũng đáng lo hơn…
.
.
.
...Alaya không hề cung cấp nguồn prana gần như vô hạn như trong các nhiệm vụ khác của anh.
"Mình đã được triệu hồi với tư cách là một Servant sao?"
Không, điều đó là bất khả thi, để được triệu hồi với tư cách là một Servant thì anh cần được một Master triệu hồi và cả nguồn Năng lượng Ma Thuật tương đương Chén Thánh để đóng vai trò là một mỏ neo nhằm ràng buộc anh với thế giới.
Và anh chắc chắn là đã không nhận thấy bất kỳ cái nào trong số đó khi mở rộng giác quan. Đấy là chưa nói đến việc các Servant sẽ nhận được tất cả kiến thức cơ bản về thế giới và cách vận hành hiện đại của nó sau khi được triệu hồi. Và anh cũng đã không được nhận những thứ như thế.
Cố gắng biến thành dạng linh thể cũng vô ích vì không chuyện có gì xảy ra.
"Chuyện quái gì đang xảy ra thế. Cô đang muốn làm cái gì vậy, Alaya?"
Trong suốt một giờ tiếp theo, Archer ngồi dưới một cái cây và tập trung kiểm soát dòng chảy prana trong cơ thể mình. Nếu là bình thường thì chuyện này chẳng phải vấn đề gì quá lớn, với thân phận là một Counter Guardian và những thay đổi về mặt cơ thể trong suốt thời gian ở trong hệ thống thì anh hoàn toàn có thể chịu đựng được áp lực khủng khiếp, nhưng giờ thì anh lại không thể làm thế.
'Cô ta làm thật à?'
Trước sự kinh hoàng của anh, chút hy vọng nhỏ nhoi mà anh cố gắng dập tắt trước đó đã bắt đầu trỗi dậy một lần nữa.
'Mình thực sự đã được ban cho một cơ hội khác sao?'
Anh cảm thấy yếu ớt như thể mình vừa được trở lại làm người… và cũng không còn cảm thấy sợi dây liên kết với Counter Force nữa.
Liệu anh có nên tiếp tục nhiệm vụ của mình không? Dù sao thì cũng đâu còn gì ràng buộc anh nữa. Alaya đã không còn kiểm soát anh vào lúc này và anh cũng sẽ được tự do làm những điều mình thích nếu giả thuyết của anh là đúng. Nhưng sau cùng thì đây vẫn là việc của Alaya, mọi chuyện hoàn toàn có thể không đơn giản như vẻ ngoài của nó.
"Mình… mình là con người… sao có thể chứ?"
Gần bờ sông, Archer nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong nước và thấy mái tóc trắng quen thuộc cùng làn da rám nắng mà anh có được do sự kết hợp của việc sử dụng [Cường hóa] quá mức và nhiều năm dầm mình dưới nắng trong cuộc chiến ở Trung Đông.
Đôi mắt xám thép ấy đang nhìn thẳng vào anh, và về cơ bản thì nét mặt anh không có gì thay đổi cả. 'May là như thế.' Việc phải nhìn thấy gương mặt non choẹt kia của mình một lần nữa không phải là điều dễ chấp nhận. Anh hiện đang trông như mới ngoài hai mươi tuổi.
Archer hít một hơi thật sâu và cẩn thận kích hoạc mạch ma thuật của mình.
"[Truy vết]"
Không khí lấp lánh với năng lượng xanh lam dạng sóng, ngưng tụ thành hai thanh kiếm khác nhau.
Kanshou và Byakuya. Nếu dịch từ tên gốc của chúng thì ta sẽ có Can Tương và Mạc Tà.
Đôi song kiếm “đã kết hôn” đại diện cho Âm Dương, đã được rèn bởi thợ rèn Can Tương của nước Ngô trong thời kỳ Xuân Thu của Trung Quốc.
Chúng được tạo ra với nhiều mục đích hơn là chỉ để được rèn ra, như thể đang đặt câu hỏi về ý nghĩa của người thợ rèn kiếm, hơn là vì bất kỳ ý tưởng thực sự nào đằng sau sự tồn tại của chúng. Chúng được rèn ra mà không có sự phù phiếm và thiếu đi mục đích như những thanh kiếm khác. Chúng không có tinh thần chiến đấu để đánh bại kẻ thù, không có tinh thần cạnh tranh để vượt qua vũ khí khác, không khao khát danh vọng hay niềm tin để hoàn thành những chiến công vĩ đại.
'Một vũ khí thực sự phù hợp với một người như mình. Thể hiện con người thật sự của mình hơn bất cứ thứ gì khác, hmmm.' Archer nghĩ với một nụ cười hiếm hoi dịu dàng nở trên khuôn mặt anh.
Chúng là vũ khí Chiếu Ảnh mà anh yêu thích nhất, chúng đã trở thành biểu tượng của riêng anh sau khi cùng nhau chinh chiến cả đời. Cả anh lẫn Shirou Emiya đều thấy sự tinh xảo của cặp kiếm này cực kỳ mê hoặc và đẹp đẽ, phù hợp với phong cách chiến đấu tự nhiên của họ. Dù không có người sử dụng trong truyền thuyết thì chúng vẫn có thể được coi là Bảo Khí theo cách riêng.
"Không phải là Bảo Khí mạnh nhất nhưng vẫn đủ tốt để mình dùng."
Với khả năng gây thêm sát thương cho quái vật và dã thú và cũng buff cho anh một chút, chúng hoàn toàn không phải là thứ bỏ đi. Nhưng cũng không phải là mạnh nhất do đã không ít lần vỡ vụn do va đập mạnh. Chúng cũng sẽ nhanh chóng bị đập vỡ nếu phải đối mặt với các bảo khí như Gae Bolg ngay cả khi đã được cường hóa.
Để thử cơ thể con người mới, Archer bắt đầu thực hiện một số động tác và thế kiếm. Với người ngoài thì các động tác của anh vừa mê hoặc vừa đẹp mắt, trông như thể chính anh đang nhảy múa cùng với những thanh kiếm vậy.
Sức mạnh và tốc độ của mình thì không bằng một Anh Linh bình thường, mặc dù mình có thể sử dụng [Cường Hóa] để bù đắp những bất lợi ấy… đến một mức nào đó.”
Đó là một nhược điểm khi trở lại làm người. Dù sao thì ngay cả Servant yếu nhất cũng có thể đánh bại một chiến binh lão luyện đang sử dụng [Cường Hóa].
'Trừ khi đó là Phó Giám đốc của Tháp Đồng Hồ. Ngay cả các Tông Đồ cũng phải run sợ trước người phụ nữ ấy.' Barthomeloi Lorelei không khác gì một con quái vật trong mắt anh.'
Mà đã nhắc đến quái vật.
Nếu anh nhớ không nhầm thì Rin đã từng phá hủy cả một cột đá khổng lồ chỉ bằng một cú đá đã qua cường hóa… nhưng anh lại không nhớ là nó ở trong thực tại nào.
"Những thanh kiếm này không bị phai mờ…"
Alaya đã nói với anh rằng thế giới này nằm ngoài tầm ảnh hưởng hiện tại của cô ta. Do không thể tự mình thực hiện nên cô ta mới phải nhờ đến bên thứ ba để có thể đưa anh đến đây.
Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc vũ khí của anh mà anh Chiếu Ảnh sẽ không biến mất mà tồn tại mãi mãi trong không gian này, không. Điều đó chỉ có nghĩa là ý chí của Gaia, thứ liên tục cố gắng xóa bỏ những vũ khí của anh giờ đã không còn tồn tại nữa, và chúng sẽ biến mất sau một khoản thời gian dài hơn nhiều... có lẽ sẽ kéo dài hàng tuần, hàng tháng hay thậm chí là lâu hơn(chắc thế).
Tạo ra một vũ khí hoàn chỉnh có thể tồn tại liên tục mà không cần nguồn prana ổn định sẽ chạm đến lĩnh vực của Chân Ma Thuật, thứ mà Archer sẽ chẳng bao giờ làm được ở bất kỳ thời điểm nào trong đời.
Dù sao thì anh vẫn tự coi mình là một Pháp Sư hạng ba.
Archer phân tán những thanh kiếm của mình và quyết định đã đến lúc anh phải rời khỏi nơi này rồi tìm kiếm nền văn minh gần nhất. Dựa trên những thông tin mà anh có về Vault, anh rất có thể đang ở trong thời kỳ Trung Cổ…
"Thế giới này không phải là Trái Đất hay thậm chí là một phiên bản thay thế của nó… Đây có phải là một hành tinh hoàn toàn xa lạ không?"
Archer hy vọng, anh thực sự THỰC SỰ hy vọng là không có bất kỳ Type nào xung quanh hay những thứ mạnh tương đương với một Beast trên hành tinh này, nếu không anh có thể vĩnh biệt ý tưởng về một kỳ nghỉ phép.
Anh thà đối đầu với một Grand Servant còn hơn là lại gần một Type. Heh, ngay cả các vị thần còn dễ đối phó hơn,
Òng ọcccccccc
Tiếng gầm gừ của một con thú vang lên từ bụng anh. Do đã trở lại làm người nên Archer nhận ra rằng anh không thể chỉ dựa vào prana để duy trì sự sống nữa.
Anh đang đói, một cảm giác mà anh đã không trải qua sau một thời gian rất… rất dài.
"Giờ lại có thêm thứ phải lo rồi, nhưng mình cũng chẳng thấy phiền mấy."
Archer thở dài và tiếp tục đi về phía đông vì đó là nơi nước sông đang chảy tới. Chắc chắn sẽ có một khu định cư ở cuối con sông.
Chẳng mấy chốc, anh đến rìa một đồng cỏ trống trải và một ngọn đồi với dãy núi phía sau kéo dài đến tận chân trời. Càng đi lâu, khu rừng càng thưa dần với những dấu vết cây bị đốn và các ký hiệu ngẫu nhiên trên thân cây, đồng nghĩa với việc anh đang càng ngày càng đến gần nơi anh cần đến. Và quả thật, một ngôi làng nhỏ đã sớm hiện ra trong tầm mắt.
Đó là một ngôi làng nhỏ với khoảng chục ngôi nhà gỗ, nó được bao quanh bởi những bức tường bẩn thỉu và vài làn khói bốc lên từ ống khói. Anh có thể đoán rằng ngôi làng này không bị bỏ hoang hay có vấn đề gì cả.
"Để xem họ có thân thiện với những người lữ hành không."
Archer ý thức được vẻ ngoài… độc đáo của mình. Làn da rám nắng và mái tóc trắng luôn trong một số trường hợp, khiến những người dân làng thù địch ở các vùng chiến sự ném đá vào anh, nghĩ rằng anh là kẻ thù hoặc một tên gián điệp. Và anh giờ đây cũng đang ở trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, nơi anh biết rất ít hoặc không biết gì về văn hóa hay lịch sử địa phương ngoài những mẩu thông tin về Vault và đồng bọn của hắn.
Archer sử dụng [Chiếu Ảnh] để tạo ra một chiếc áo choàng toàn thân đơn giản nhằm che giấu đặc điểm nhận dạng và bộ giáp của mình.
'Mình sẽ cần tìm một nơi để ngủ cho qua ngày, kiếm chút đồ ăn và thu thập thêm thông tin về Vault và Kuroinu. Alaya có thể đã cung cấp cho mình nhiều thứ để bắt tay vào nhiệm vụ nhưng mình vẫn cảm thấy có vài thứ thiếu sót. Nếu mọi thứ diễn ra hoàn hảo thì mình sẽ có thể săn lùng hắn ngay trong tháng này.'
Nhưng thật không may, E-Luck của anh lại dở chứng ngay khi Archer sắp tiến vào ngôi làng,
"Dừng lại!"
Giọng của một người phụ nữ rất có thể là lính canh đã ngăn anh lại.
"Mau khai báo danh tính của ngươi!"
Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc nâu dài đến thắt lưng cùng đôi mắt màu hạt dẻ.
-Sả: Em này thì không có nhiều thông tin đâu, chủ yếu là xuất hiện rồi để bị hiếp thôi. Nhưng vẫn nên ghi nhớ do ẻm là một nhân vật xuất hiện xuyên suốt fanfic(và không bị hiếp, of course)-
"Cái quái gì thế này…" Đó là tất cả những gì Archer có thể nói khi anh nhìn thấy bộ giáp mà nữ lính canh đang mặc… hay đúng hơn là sự thiếu vắng của nó.
Làm sao một thứ như thế có tác dụng gì ngoài việc được sử dụng trong một bộ phim khiêu dâm!? Một chiếc mũ hiệp sĩ không che mặt, miếng giáp vai tiêu chuẩn đi kèm với những chiếc giáp tay được chế tác tinh xảo.
Nhưng chính phần phía trước đã khiến Archer phải đặt câu hỏi về thực tại. Không có gì cả, thực sự là KHÔNG CÓ GÌ đang che chắn phần phía trước ngoài ba mảnh kim loại bé tí giúp che đi núm vú và vùng kín. Nếu anh phải mô tả thì đây chính là bộ giáp bikini huyền thoại.
-Sả: Đừng quên đây vẫn là vũ trụ hentai ദ്ദി ˉ͈̀꒳ˉ͈́ )✧-
'Chẳng lẽ mình lại vô tình chặm mặt các vũ nữ thoát y hay một nhóm biến thái nào đó sao?'
Alaya đã gửi anh đến nơi quái nào vậy!?
Có phải có một loại phép thuật vô hình nào đó đang che chắn ở phía trước không?
"Ngươi không nghe ta nói sao!? Ta đã nói là khai báo danh tính của ngươi!" Người phụ nữ khá thô lỗ hét vào mặt anh với nhiều hiệp sĩ trông cũng hở hang không kém đang vây quanh anh. Một vài người trong số họ thậm chí còn từ từ rút kiếm và chúng cũng ngay lập tức được khắc ghi vào trong Cố Hữu Kết Giới của anh, giúp cung cấp thêm thông tin về chủ nhân và thế giới để xử lý tình huống này.
"Xin hãy giúp tôi, tôi một là lữ khách có xuất thân từ một vùng đất xa xôi, đến đây để tìm nơi trú ẩn khỏi những con quái vật đáng nguyền rủa đó. Tôi khẩn cầu các vị thương xót và bảo vệ tôi khỏi lũ quái vật đó!" Có hơi cường điệu một chút theo ý kiến của anh nhưng thôi thì cũng tạm được. Ă nói lịch sự và cẩn thận luôn là cách tốt để lấy lòng người khác.
Hơn nữa, nếu anh vẫn tiếp tục hành xử như thường lệ thì chỉ tổ chuốc thêm sự thù địch vào bản thân. Rin từng nhiều lần gọi anh là một tên khốn mà, dù đôi khi anh không thể kiềm được.
"Thật sao? Ngươi trông y hệt những tên Dark Elf kia. Biết đâu ngươi chính là gián điệp của chúng thì sao." Cô ta gầm gừ trong khi nhìn anh với vẻ khinh miệt và ghê tởm.
"Tốt nhất là ta nên giết ngươi ngay tại đây, đồ quái vật."
Cô ta rút một thanh kiếm này trông cầu kì hơn những thanh khác với một chút vàng trên chuôi và chĩa vào cổ anh. Từ việc đọc quá khứ của thanh kiếm, Archer biết rằng anh đang phải đối mặt với một đội trưởng mang tên Brynn Deliha.
'Ặc, cô ấy làm tổn thương tình cảm không tồn tại của mình rồi.'
Nhưng có một điều thu hút sự chú ý của anh.
Các Dark Elf.
Những sinh vật ma thuật đã tuyệt chủng từ lâu trong thế giới của anh. Theo lời nói của một số người thì nhiều sinh vật ma thuật đã bị giam cầm trong thế giới thuộc chiều không gian riêng của chúng và không thể tiếp cận đến thế giới loài người.
Điều này tất nhiên đã xảy ra sau khi kỷ nguyên của các vị thần kết thúc với Gilgamesh là người đã chấm dứt và cũng như là người đã khởi đầu tất cả.
"Xin đợi đã, quý hiệp sĩ đã hiểu nhầm rồi, màu da của tôi chỉ là kết quả của nhiều giờ làm việc dưới ánh mặt trời và tóc của tôi là do một tình trạng bệnh lí gây ra."
Anh từ từ bỏ mũ trùm đầu để lộ toàn bộ khuôn mặt mình. Và để giảm bớt không khí căng thẳng, anh quyết định nở một nụ cười với những hiệp sĩ rõ ràng đang bối rối. Đó không phải là một trong những nụ cười tự mãn của anh, mà là một nụ cười bình thường anh đã từng có trong quá khứ khi anh vẫn còn tự nhận mình là Shirou Emiya.
Anh hoàn toàn có thể sử dụng thôi miên nhưng lĩnh vực ma thuật đó lại chưa bao giờ là sở trường của anh. Archer tự tin có thể thành công thi triển nó với một người, nhưng trên diện rộng thì lại không thể.
"..."
Không hay biết, tư thế của Brynn và các nữ hiệp sĩ khác đột nhiên thay đổi. Tay cầm kiếm của đội trưởng thoáng run lên. Archer nhướng mày khi cảm thấy tiếng thở của tất cả họ cứ như đã ngừng lại trong giây lát.
Nếu để ý hơn một chút thì anh sẽ thấy một chút ửng đỏ trên má của Brynn.
"Thấy không? Tôi chỉ là một con người bình thường thôi, không phải gián điệp hay Dark Elf gì cả."
Anh cố gắng xoa dịu tình hình hơn nữa bằng cách cười khúc khích một chút trong khi vô tình gãi gãi sau gáy, một thói quen xấu mà anh vẫn giữ từ quá khứ.
"T-Ta hiểu rồi…, k-kéo mũ trùm đầu lên đi, tên lạ mặt, ta không muốn nhìn thấy cái bản mặt xấu xí của ngươi nữa đâu, nghe rõ chưa!?"
Brynn cất kiếm một cách vội vã và những hiệp sĩ còn lại phía sau cô cũng làm theo khi cô lùi về phía sau khá nhanh.
"Ta đang để mắt đến ngươi đấy! Và ta sẽ tự tay giết ngươi nếu phát hiện bất cứ dấu hiệu bất thường nào!"
"Đ-Đội trưởng!?"
Một trong các hiệp sĩ gọi cô do ngạc nhiên trước việc đội trưởng của mình đã vội vã quay mặt đi khỏi họ.
"Chị không sao chứ?"
"Tôi ổn!? Sao tôi lại không ổn chứ!? Đừng hỏi những câu hỏi không cần thiết như vậy!"
Brynn hét lên khi cô đi nhanh hơn mà không liếc nhìn những người cấp dưới đang bối rối của mình. Tất cả họ nhìn nhau với vẻ bối rối về hành động của đội trưởng mình, nhưng rồi cũng cho qua. Với những lời chào ngại ngùng và cái gật đầu ngắn gọn với Archer, họ cũng đã rời đi như đội trưởng.
.
.
.
Và để lại một Archer đang bối rối một mình.
"Chuyện... gì vừa mới xảy ra vậy?"
Anh tự hỏi khi không hiểu điều gì khiến người phụ nữ đó lúng túng thế. Liệu có phải do gương mặt của anh quá giống Dark Elf nên đã dọa họ chạy mất à? Nếu vậy thì anh cần phải cẩn thận hơn trong tương lai.
Đội lại mũ trùm và tạo thêm một tấm vải che miệng để giấu mặt kỹ hơn. Archer tiến vào ngôi làng có tên viết trên tấm bảng gần đó.
-Sả: Theo mình cảm nhận thì đây sẽ là ngoại hình hiện tại của Archer nhưng sẽ không có vũ khí và áo choàng sẽ bao phủ gần hết cơ thể-
Grünes Bergdorf
"Kỳ lạ thật, vậy là họ sử dụng tiếng Đức nhưng lại không nói chuyện bằng tiếng Đức… sao mình lại cảm thấy như vừa bị chơi xỏ thế này? Hah, thôi kệ đi… dù sao thì mình cũng có việc phải làm."
Không nghĩ ngợi gì thêm nữa, Archer đi vào làng để tìm chỗ ngủ, thu thập thông tin, và ăn uống.
Anh cũng thắc mắc là liệu họ có để cho anh tự nấu ăn không.
Khác với nhiều vũ trụ khác khi mana là thứ chính sẽ giúp tạo ra ma thuật. Thì Fate lại tồn tại Prana, Mana và Od. -Mana: Là năng lượng có sẵn trong môi trường. -Od: Là năng lượng có sẵn trong sinh vật. -Prana: Là hỗn hợp đã qua tinh chế bằng mạch ma thuật [nó tương tự như mạch máu(nhưng không phải mạch máu) chỉ là truyền dẫn ma thuật thay vì máu và cũng có tác dụng hấp thụ và chuyển hóa Mana và Od thành Prana] của Mana và Od. Và cũng là thứ được dùng để thi triển ma thuật. *Để dễ hiểu thì ta có sơ đồ: [Mana(bên ngoài) + Od(bên trong)] x Mạch ma thuật => Prana Nó ghi "Married" nên là... ¯\_(ツ)_/¯