Một cảnh tượng hỗn loạn thuần tùy.
"Thằng chó đó đâu rồi—gahhh!"
Lâu đài Discordia đang đắm chìm trong cơn điên loạn. Những cơn biển lửa ngay lực tức thiêu rụi bất cứ ai đã ngã xuống và tỏa ra một mùi tử khí nồng nặc.
"Robin bị trúng tên rồi! Và boss đang ở chỗ quái nào vậy!?" Một người đàn ông với bộ giáp sắt hét lên trong khi đang núp sau một tấm khiên lớn.
Chẳng một lời cảnh báo, cũng chẳng một dấu hiệu nào. Mọi thứ cứ thế xuất hiện từ hư không.
Đội quân Kuroinu hùng mạnh, vốn tự tin đã giành chiến thắng trong cuộc chiến chinh phạt vùng đất tăm tối, vốn nổi tiếng là bất khả chiến bại trước bất kỳ thế lực nào của Nữ hoàng Bóng Tối, giờ đây đang đứng trên bờ vực diệt vong.
"Boss đang cố gắng thiết lập rào chắn trong lâu đài cùng Chỉ huy Kin! Chết tiệt, coi chừng kìa! Lại thêm một đợt tên nữa!"
Xa xa phía trên bầu trời đêm vĩnh cửa của lãnh địa Nữ Hoàng Bóng Tối, hàng trăm mũi tên đang xuyên thủng các tầng mây và lập tức xuyên thủng bất kỳ tên lính đánh thuê Kuroinu nào không kịp trở tay.
Dù vẫn có một vài người trong số họ sống sót sau trận mưa tên, thì họ cũng đã mau chóng bị xẻ thành nhiều mảnh bởi một bóng hình đỏ thẩm, thứ đang càn quét chiến trường với tốc độ mà họ không thể nào theo kịp.
"Thằng chó đẻ đó đang ở đây!"
Một người đàn ông gào lên trong khi vung chiếc rìu lớn thằng vào bóng hình đang lao đến gần. Khi cô đến gần hơn, hắn phát hiện ra đấy là một người đàn ông với mái tóc ngắn màu trắng tro với làn da sẫm màu như loài Dark Elf.
"Thằng khốn kiếp!"
Gã lính đánh thuê cứ thế vung cây rìu với toàn bộ sức lực nhằm mục đích chém bay đầu người tóc trắng đó.
Keng!
Thế nhưng ngay khi hắn nghĩ đòn tấn công đã trúng đích, thì lưỡi rìu đã ngay lập tức bị một lưỡi kiếm màu đen chặn lại. Đòn tấn công mà hắn đã đổ toàn bộ sức mạnh, lại chẳng thể khiến cho tên đó nao núng, mà thậm chí còn bị gạt đi như thể là trò đùa của một đứa trể.
Những tên lính đánh thuê run rẩy trong sợ hãi và tuyệt vọng. Họ đã từng là nỗi khiếp sợ của mọi loài sinh vật cho đến tận bây giờ... Không ai trong Eostia là không biết đến cái tên Kuroinu, họ sợ hãi, họ được tôn thờ như một trong những lực lượng chủ chốt trong công cuộc chống lại đạo quân của Nữ Hoàng Bóng Tối, Olga Discordia.
Dưới sự dẫn dắt của Vault, họ đã vượt qua vô số lực lượng đối địch của Nữ Hoàng Bóng Tối và cuối cùng là đặt chân đến tận lâu đài của ả ta.
Họ đã ở rất gần với giấc mơ xây dựng một vùng đất của đàn ông, nơi phụ nữ sẽ chẳng là gì ngoài những món đồ chơi, những con nô lệ tình dục mà bất cứ ai cũng có thể “sử dụng”, một vùng đất mà những người đàn ông như họ sẽ được phục vụ tận răng trong khi không cần phải quan tâm đến chuyện thiên hạ.
Sau khi nghe tin Olga và người hầu của ả ta đã bị bắt giữ và sắp được gửi đến Vault để có thể khuất phục ả và cuối cùng là chiếm lấy toàn bộ lâu đài – tất cả bọn họ đều ăn mừng. Họ nhảy múa, họ reo hò, họ tin rằng mọi công sức mà mình bỏ ra bấy lâu này sắp được đền đáp..
Nhưng rồi, những mũi tên đội nhiên xuất hiện từ hư không và ngay lập tức cướp đi sinh mạng của phân nửa bọn họ.
"Cứu tao với!"
Từng tên một...
"Khiên của tao hỏng rồi! T-Tao không muốn chết!"
...từng thành viên của quân đội Kuroinu một thời lẫy lừng...
"Aaargh!!"
...đều đã bị tàn sát chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Ngay từ ban đầu… đây còn không phải là một cuộc chiến. Nó chỉ đơn giản… là một cuộc thảm sát một chiều.
Hàng ngàn người chỉ vừa mới ăn mừng cách chiến thắng cách đây không lâu đều đã thành những các xác bất động và vài chục tên đã may mắn sống sót.
Trên mặt đất giờ đây là bạn bè, đồng đội của họ với cơ thể bị ghim bởi hằng hà những mũi tên màu bạc như những con hình nộm dùng để tập bắn, biến khung cảnh xung quanh trông như một nghĩa địa.
Gương mặt của họ, những tên lính đánh thuê còn sống, giờ đây đông cứng trong nỗi kinh hoàng khi phải đối mặt với giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Điều đáng sợ hơn cả là họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của quân địch ở phía xa. Tên lính đánh thuê thấy thật nực cười khi một lượng tên khổng lồ như thế có thể được bắn ra mà không cần sự hiện diện của hàng trăm cung thủ. Nhưng rồi một trinh sát đã báo cáo rằng chỉ thấy một người đàn ông đứng xa tít trên ngọn cây, trong khi đang cầm một cây cung đen với kích thước khổng lồ.
Nhưng trước khi người trinh sát có thể mô tả thêm về kẻ thù của mình - một mũi tên đã lập tức xuyên qua sọ của anh ta và bắn tung tóe máu lẫn chất xám lên những người đồng đội xung quanh.
'Làm sao hắn ta có thể bắn trúng từ khoảng cách xa đến như vậy!?'
Tên khốn nà- không! Thứ chết tiệt này là một tai họa đã giáng xuống đầu họ vào thời điểm tồi tệ nhất có thể.
"Mày... Mày là thằng khốn nào!? Mày là cái quái gì hả!? Mau trả lời tao!"
Dù tay run lẩy bẩy vì sợ hãi, gã lính đánh thuê vẫn gào lên đầy thách thức và cố dồn thêm lực vào chiếc rìu của mình. Nhưng đối thủ của hắn vẫn chẳng mảy may quan tâm.
Hắn thấy người đàn ông tóc trắng quay đầu về phía mình, đôi mắt màu xám bạc giống như thép lạnh liếc nhìn hắn lần cuối cùng trước khi biến mất và tái hiện chỉ cách đó vài phân. Cảm giác sắc lạnh của lưỡi kiếm xuyên qua da thịt khiến gã lính đánh thuê câm lặng.
"Một Faker."
Người đàn ông tóc trắng nói trong khi dùng tay còn lại đâm một thanh kiếm màu trắng vào mặt đối thủ và nhanh chóng kết liễu thêm một sinh mạng khác.
...
"Rào cản vẫn chưa được dựng lên à!?"
Sâu trong lâu đài, nơi có ngai vàng, những người bên trong đang chìm trong cơn hoảng loạn. Vault và người cận thần Kin, hiện đang cố gắng hết sức để thiết lập hàng phòng thủ trong khi tái tổ chức lại quân số trước khi mọi chuyện quá muộn. Họ đến đây với giấc mơ về chiến thắng và vinh quang, về một đế quốc mới, nhưng họ giờ đây lại phải đối mặt với một mối đe dọa không xác định, thứ đã xóa sổ đội quân của họ trong chưa đầy một ngày
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra! Có thứ gì đó đang liên tục vô hiệu hóa ma thuật ngay khi nó được kích hoạt!"
Kin, người từng bình tĩnh và điềm đạm, giờ đây đang chìm trong hoảng loạn. Hắn lật tung cuốn sách của mình nhằm tìm kiếm thứ gì đó sẽ giúp họ thoát ra khỏi tình cảnh này. Mồ hôi của hắn liên tục tuôn ra như suối trên trán, nhưng vị pháp sư nổi tiếng của Eostia lại hoàn toàn bất lực trong tình huống này, hắn quăng cuốn sách ra xa trong cơn giận dữ xen lẫn nỗi sợ hãi.
"T-Tôi... tôi hoàn toàn bất lực."
"Thứ vô dụng!" Thủ lĩnh đội lính đánh thuê Kuroinu, Vault, nghiến răng trong cơn thịnh nộ tột cùng. Toàn bộ kế hoạch của hắn ta đã đổ sông đổ bể chỉ vì một kẻ vô danh! Và hàng nghìn lính đánh thuê dưới trướng hắn đã không thể ngăn chặn được tên khốn đó mà thậm chí còn bị giết ngược lại.
"Đây có phải là một trong những mưu đồ của mày không, con đĩ!?"
Bị xích xuống mặt đất trong khi bị vây quanh bởi một đám Orc, Olga thầm cảm ơn bất kỳ vị thần hay linh hồn nào đã cứu cô khỏi sự sỉ nhục mà cô sắp phải trải qua, với vẻ mặt lạnh lùng mà không để lộ bất kì biểu cảm nào.
Nếu không nhờ sự can thiệp kịp thời của thế lực bí ẩn này, thì lũ Orc sớm đã vấy bẩn cơ thể cô trước khi giao cô lại cho đám lính đánh thuê, và khiến cô phải trở thành một món đồ chơi trong suốt quảng đời còn lại.
Một nụ cười khẩy hiện trên khuôn mặt cô khi cô chế nhạo người đàn ông đã định biến cô thành một con búp bê tình dục, cảm thấy rõ ràng rằng đây là dấu chấm hết cho Vault và đội quân của hắn ta.
"Đây là sự trừng phạt thiêng liêng từ các linh hồn, loài người. Kẻ đã gây ra sự hỗn loạn này sẽ sớm tiêu diệt ngươi, quân đội của ngươi và cả cái giấc mơ về thứ đế chế kinh tởm đó trong khi ngươi chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Ta cầu cho cái chết của ngươi sẽ phải đau đớn như những gì sẽ đày đọa ngươi khi bước sang thế giới bên kia."
Olga nói với một giọng đầy cay độc và hận thù trước khi cô bật cười, khiến tinh thần những kẻ trong phòng càng thêm suy sụp do nhận ra thời khắc cuối cùng của họ đang đến gần.
Thực ra, ngay cả bản thân Olga cũng không biết kẻ đã tấn công là ai, nhưng cô hoan nghênh sự hiện diện của hắn. Cô chẳng quan tâm hắn là ai hay do ai sai khiến, miễn là hắn có thể giết được Vault…
"Ngậm miệng lại!"
Trong cơn giận dữ, hắn ta tung một cú đá mạnh vào mặt cô, khiến nữ hoàng Dark Elf ngã xuống sàn và không thể cười tiếp. Máu và nước bọt dính trên môi, mặt cô sưng lên vì cú đánh. Nhưng cô vẫn mỉm cười đầy tự tin, khi biết rằng cái chết của Vault đang ngày càng tới gần.
"Olga-sama!"
Chloe, người vừa bị lôi vào phòng sau khi cuộc tấn công bắt đầu, giãy giụa cố thoát khỏi sự kìm kẹp của đám orc. Mắt cô rực cháy với nỗi căm hờn khi nguyền rủa Vault và tất cả những kẻ liên quan đến hắn.
"Ta sẽ giết ngươi, nhân loại! Ta thề là ta sẽ moi ruột từng tên một trong số các ngươi và treo chúng lên! Các ngươi sẽ phải trả giá vì đã dám chạm vào Olga—ặc!"
Cô đã nhanh chóng bị một tên Orc dưới quyền Vault ngắt lời bằng một cú đánh mạnh vào bụng, khiến cô gục xuống, thở hổn hển.
Kin quyết định sử dụng ma thuật để khóa miệng Chloe trước khi Vault giết cô trong cơn cuồng nộ.
Cơn thịnh nộ của Vault đạt đến đỉnh điểm khi tiếng kêu la của thuộc hạ, cầu cứu hắn đến cứu họ, ngày càng gần hơn. Không sớm thì muộn, đội quân mà hắn đã dày công gây dựng sẽ tan thành mây khói cùng với giấc mơ về Eostia và thế giới mới của hắn.
'Mình đã sai sót ở đâu? Ngay cả Celestine hay những tấm khiên của cô ta cũng không hề hay biết gì về âm mưu của mình. Cũng không thể là Maia, cô ta thà phản bội đồng minh còn hơn tin rằng mình là kẻ phản bội. Chưa kể là cũng không có một tấm khiên nào đủ sức mạnh để tự mình quét sạch một đội quân. Vậy thì hắn rốt cuộc là ai!?'
Hay chính Celestine đã gửi họ đến chỗ chết sau khi biết trước kế hoạch của hắn qua một trong những linh cảm của cô ta?
'Chết tiệt! Chết tiệt! CHẾT TIỆT!!! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!'
Hắn bị ngắt lời bởi pháp sư trưởng của mình, "Tiếng hét đã dừng lại rồi…"
Kin gật đầu với giọng run rẩy, hắn trông như thể chỉ muốn bỏ chạy. Mỗi ma thuật của hắn đều đã thất bại, chúng bị vô hiệu hóa bởi một sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết của chính hắn. Từ những thông tin mà hắn nhận được, thì kẻ thù đã dùng một con dao găm kì lạ để phá hủy mọi thứ!
-Sả: Con dao găm được nhắc đến ở trên là Rule Breaker, một con dao có khả năng vô hiệu hóa mọi loại ma thuật-
'Làm sao có thể chứ!?'
Kin đã đọc tất cả các cuốn sách cổ về các cổ vật bị cấm và huyền thoại. Hắn đã nghiên cứu để tìm ra cách đối phó với lâu đài này, làm suy yếu Nữ Hoàng Bóng Tối. Nhưng ngay cả khi lật tung cả cái thư viện ở nơi này, thì loại vũ khí như thế vẫn chưa lần nào được nhắc đến.
"Khốn kiếp!"
Vault nắm chặt thanh trường kiếm và vào tư thế chiến đấu, hắn đã sẵn sàng đối mặt với bất kỳ kẻ nào đang ở phía bên kia cánh cửa sắt nặng nề và sẽ nhanh chóng kết liễu kẻ vì đã phá hủy kế hoạch của hắn.
"Kin, chuẩn bị đi… tên khốn đó đến gần rồi."
Pháp sư chuẩn bị cây trượng, dồn mana vào một điểm duy nhất – một vòng tròn ma thuật màu đỏ rực lửa hình thành trên tay hắn.
…
…
…
Rắc!
Cánh cửa sắt đột nhiên phình ra và một luồng ánh sáng đỏ lan dần khắp bề mặ của cô. Nhiệt độ từ cánh cửa kim loại khiến không gian xung quanh méo mó vì sức công khủng khiếp. Nhiệt độ trong phòng tăng vọt và tấm thảm gần lối vào bốc cháy.
"Hả?"
KABOOOMM!!!
Cánh cửa nổ tung và bắn về phía trước, theo sau là một vụ nổ đỏ rực ở phía bên kia. Và một mũi tên méo mó, biến dạng dẫn đầu làn sóng hủy diệt.
Trước khi bị mũi tên xuyên thủng, Vault kịp thoáng thấy một người đàn ông mặc áo choàng đỏ che đi một phần khuôn mặt, rồi vác theo Olga lẫn thuộc hạ Chloe đang bất tỉnh và biến mất, hắn bằng cách nào đó đã dịch chuyển tức thời đến nơi khác.
"KHÔNGGGGGGGGG—!!"
Thủ lĩnh của Kuroinu cũng như Pháo đài Discordia, đều đã bị nuốt chửng trong một cơn bão lửa đỏ rực, bùng nổ với sức mạnh như một vụ nổ hạt nhân. Những ý nghĩ cuối cùng của hắn là sự phẫn nộ và uất ức vì phải chết như thế này. Đế quốc vinh quang của hắn đã chết yểu trước khi kịp sinh ra.
Tất cả bọn họ đều bị giết mà không hề biết danh tính của kẻ đã giết mình.
…
{Chuyển cảnh}
-???-
Emiya không lạ gì sự cô độc.
Sự cô đọc là thứ mà chỉ ít người mới tận dụng được, và anh đã học được cách tận dụng cô. Những người làm được điều đó phải hiểu rõ sự ngu ngốc của thế giới, và đủ đức hạnh để khinh bỉ mọi sự phù phiếm... Tuy nhiên, "Người hùng Sắt rèn" lại đi đến một kết luận hoàn toàn khác.
Anh đã khám phá ra sự ngu xuẩn trong chính những lựa chọn của mình.
Sự phù phiếm chẳng còn tồn tại trong con người anh, bởi anh chẳng khinh bỉ nó, cũng chẳng yêu quý nó.
Một mình ngồi trên một tảng đá ở đỉnh đồi, bao quanh là những thanh kiếm tạo nên hình ảnh của vô số nấm mồ bên trong Cố Hữu Kết Giới của mình - Archer chẳng còn ham muốn gì ngoài việc được chết.
Bánh răng trên bầu trời tượng trưng cho cảm giác của anh—một cỗ máy chỉ biết dọn dẹp những sai lầm của thế giới, bị ràng buộc với Counter Force như một nô lệ vĩnh hằng… Emiya chẳng còn ham muốn gì ngoài cái chết.
Nhưng giờ đây, anh không còn chắc mình muốn gì nữa.
Cuộc trò chuyện với Rin trong lần triệu hồi cuối cùng cứ vang vọng trong tâm trí anh, lặp đi lặp lại không ngừng.
'Hãy chăm sóc cho tôi Rin. Cô biết tôi yếu đuối thế nào mà. Xin cô hãy là bờ vai để tôi dựa vào.' Anh nhớ mình đã nói vậy khi cơ thể tan biến thành vô số hạt ánh sáng sau khi Chén Thánh đã bị phá hủy.
'Archer' Anh vẫn nhớ giọng nói đầy đau đớn của cô, cô muốn anh ở lại, cô muốn anh được tận hưởng sự tự do mà anh luôn mong muốn.
Nhưng đó là một điều vô vọn– không, chính ANH đã từ lâu không còn có thể cữu vãn… anh không xứng đáng sau tất cả những gì anh đã làm với tư cách là một Faker và một Counter Guardian.
‘Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức! Tôi sẽ đảm bảo cậu ta không biến thành một tên vặn vẹo như anh. Tôi sẽ đảm bảo cậu ta học cách trân trọng bản thân mình. Và tôi hy vọng anh cũng sẽ làm như vậy!'
Cô côi với anh một cách quyết liệt.
Những lời đó đã mang lại cho anh sự bình yên nội tâm mà anh đã không được trải nghiệm trong một khoản thời gian rất, rất dài. Shirou Emiya vẫn còn có thể được cứu—cậu ta vẫn chưa vượt qua điểm không thể quay đầu. Nhưng anh… thì không thể nói như vậy về bản thân mình.
Anh đã bật cười khi phải đối mặt với thực tại của mình một lần nữa… Rin không cần phải biết điều đó.
'Đừng lo cho tôi. Tôi đã có câu trả lời của mình rồi.' Ngay cả khi đối mặt với một tình huống vô vọng, Shirou Emiya cũ trong anh đã thức tỉnh trong chốc lát và anh đã hứa rằng anh cũng sẻ cố gắng hết sức từ bây giờ.
Một lời hứa mà anh đã dại dột thốt ra, nhưng cô cũng là một lời hứa mà anh sẵn sàng giữ vào lần này.
Anh không biết mình sẽ tiếp tục như thế nào từ bây giờ, nhiệm vụ của anh sẽ vẫn như cũ. Archer sẽ không tìm cách tự sát nữa, nhưng ý nghĩ đó sẽ sớm quay lại nếu có đủ thời gian.
"Rốt cuộc, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của một thực thể duy nhất… hoặc hai thực thể vì cả Gaia và Alaya đều tạo đã góp phần tạo nên Counter Force."
Trong lúc anh đang trầm ngâm, một gợn sóng xuất hiện trong Cố Hữu Kết Giới và báo hiệu về sự xuất hiện của “chủ nhân” anh.
[Nguy hiểm cấp độ thế giới được phát hiện trong khu vực K-7498N7… Đã bắt đầu triển khai Counter Force.]
'Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.' Archer nghĩ thầm với một nụ cười chua chát
"Chuyến đi ngắn ngủi của mình thật đáng nhớ, nhưng sớm muộn thì mình cũng phải quay lại với công việc thôi."
Anh tự hỏi lần này sẽ là gì. Chiến tranh hạt nhân? Săn lùng một Tông Đồ khác? Hay ám sát một lãnh đạo thế giới đã bị tha hóa? Khả năng là vô hạn, giống như số lượng nhiệm vụ anh từng được triển khai—chẳng bao giờ có hồi kết.
[Lỗi được phát hiện… không thể tiếp cận khu vực K-7498N7…
Lỗi…
Lỗi…
Đang tìm kiếm giải pháp phù hợp.]
"Cái gì?" Cái này khá là mới đấy, Emiya chưa bao giờ thấy Alaya phản ứng như thế. Mỗi khi ý thức tập thể của nhân loại liên lạc với anh cho một nhiệm vụ, cô luôn chỉ nêu tọa độ của thế giới và thời điểm, rồi gửi anh đi sau khi đưa ra chỉ dẫn.
[Không thể thiết lập đường dẫn đến K-7498N7…
Cần sự giúp đỡ của bên thứ ba… Đang chờ xác nhận…
Yêu cầu giúp đỡ đã được chấp nhận.]
"Mình không thích cái tiếng đó chút nào."
Rất hiếm khi mà Counter Force phải nhờ đến sự giúp đỡ của những thực thể không phải Guardian. Và trong số những thực thể đó thì không có ai là dễ đối phó và có thể sẽ cực kỳ khó đoán.
"Mình hy vọng là mình sẽ không bị gửi đến sai dòng thời gian. Lần trước mình đã phải đợi cả nửa thế kỷ chỉ để mục tiêu bắt đầu nghĩ đến thí nghiệm của hắn.”
[Counter Guardian: EMIYA được chọn để tiêu diệt mối đe dọa.]
“Sao cứ nói cứ như tôi có quyền lựa chọn vậy,” Emiya đáp.
[Counter Guardian EMIYA có phản đối việc triển khai không?] Bất ngờ thay, Alaya, thực thể vốn chẳng màng đến ý kiến của anh, lại tư dưng đặt câu hỏi.
"Phản đối? Không hẳn… Tôi đã quen rồi. Dù sao thì cũng chẳng thay đổi được gì nếu tôi không muốn đi."
[Nhiệm vụ không thể từ chối.] cô đáp ngắn gọn, không để chỗ cho thương lượng.
Khi một người chấp nhận hợp đồng phục vụ dưới quyền Counter Force, họ sẽ mất đi quyền được chọn lựa. Họ không hơn gì một vũ khí được cất giữ chỉ để sử dụng khi cần. Bạn chẳng bao giờ hỏi một vũ khí xem là cô có muốn được sử dụng hay không cả-đó là vị trí của anh đối với Alaya
"Vậy... tại sao cô lại muốn biết tôi có muốn đi hay không? Cô vốn đâu phải kiểu người sẽ làm những thứ thừa thãi như thế. Đừng côi là cô mới thay đổi suy nghĩ hay gì đó—tôi vốn còn chẳng nghĩ cô có một trái tim”
Nhìn này, anh thực sự đang trò chuyện với Alaya dài hơn bình thường.
[Chính xác, nhu cầu về một cơ quan sinh học để lưu thông máu là không cần thiết vì tôi không sở hữu một cơ thể sống.]
Phải, Emiya lẽ ra phải biết rằng ngay cả những lời mỉa mai hay châm chọc ẩn ý cũng sẽ không làm lay chuyển được thực thể giống máy tính này. Nhưng Alaya vẫn chưa nói xong.
[Câu hỏi về ý kiến cá nhân đang được ghi nhận do những nỗ lực tự sát gần đây của Counter Guardian EMIYA. Giao thức 8-923-697 không cho phép những hành động như vậy được thực hiện. Yêu cầu giải pháp được đã được đề xuất]
'Vậy đó là lí do mà cô hôm nay lắm mồm thế.'
Do không muốn kéo dài cuộc trò chuyện vô nghĩa, anh đáp bằng loại giọng châm biếm thường thấy của mình.
"Vậy thì cho tôi được nghỉ phép đi. Ờ, hãy để tôi nghỉ ngơi một chút để tôi cuối cùng có thể tìm thấy sự bình yên mà tôi đang tìm kiếm. Hoặc tốt hơn nữa là ngưng trói buộc tôi với vai trò là một Counter Guardian và cứ để tôi rời đi." Anh nói trong khi biết rõ rằng Alaya không có cơ hội thay đổi bất cứ thứ gì.
[Yêu cầu giải phóng Counter Guardian EMIYA khỏi hợp đồng đã bị từ chối.]
'Mình biết ngay mà.'
[Nhưng một đề xuất thay thế đã được tạo ra.]
Trước sự ngạc nhiên của Emiya, Alaya thực sự đã cân nhắc lời nói của anh. Anh sợ những gì cô có thể đề xuất, nhưng cơ hội như thế này sẽ không đến lần hai… Alaya thực sự đang hành động rất kỳ lạ.
Run rẩy vì lo sợ những hy vọng mới nhen nhóm sẽ bị dập tắt, anh lấy hết can đảm hỏi,
"Là gì vậy?"
[Counter Guardian EMIYA sẽ được gửi đến K-7498N7, nơi còn được cư dân bản địa gọi là Eostia. Mục tiêu nhiệm vụ là săn lùng một cá thể tên Vault và tiêu diệt hắn trước khi quá muộn. Mục tiêu phụ là săn lùng các thực thể có thể dẫn nhân loại đến sự hủy diệt. Sẽ không có giới hạn thời gian và việc thu hồi linh hồn sẽ do Counter Guardian EMIYA quyết định.]
Vậy ý cô là anh được hoàn thành nhiệm vụ nhưng có thể ở lại bao lâu tùy thích? Nhưng có ý nghĩa gì chứ? Dù sao thì linh hồn chính của anh vẫn bị ràng buộc với Counter Force và chỉ một mảnh vỡ được gửi đi. Rồi anh sau đó vẫn sẽ hợp nhất trở lại và tiếp tục bị xiềng xích bởi Counter Force. Đây chỉ đơn giản là ảo tưởng về sự tự do.
Dù vậy, anh không phải không hứng thú với việc được nghỉ phép.
"Haizz"
Dù sao thì anh cũng chẳng có gì để làm và anh vẫn còn lời hứa phải giữ với Rin.
Anh thở dài lần nữa, liếc nhìn vùng đất hoang tàn, đổ nát của Cố Hữu Kết Giới. Khói đen, những thanh kiếm rỉ sét và những bánh răng thách thức quyết tâm của anh.
'Tôi sẽ cố gắng hết sức... Rin.'
"Được rồi, tôi chấp nhận…"
Cho đến nay, anh chỉ nghe giọng Alaya trong Cố Hữu Kết Giới chứ hiếm khi thấy hình dạng vật lý của cô. Lần này, cô lại chứng minh là có thứ gì đó không ổn khi ý thức tập thể của nhân loại hiện hình trước mặt anh một lần nữa.
Quả cầu xanh lam mờ ảo với những vòng sáng bao quanh xuất hiện trước mặt anh. Emiya nhắm mắt, chờ được gửi đi trong vài giây tới.
[Bắt đầu triển khai Counter Force với mối đe dọa không mong muốn đối với nhân loại…
Counter Guardian được chọn: EMIYA…
Điểm đến dự định: K-7498N7, được gửi bởi bên thứ ba.
Đang thực hiện quá trình trong:
3…
2…
1…
—LỖI!
Linh hồn không đủ mạnh để sống sót trong dịch chuyển đường dài…
Đang tính toán…
Giải pháp đã được chọn: Linh hồn chính sẽ được gửi đi…
Đang khởi động lại quá trình trong:
3…
2…
1…
Chúc may mắn, Counter Guardian EMIYA.]
Với một tia sáng chói lòa, Emiya cùng với Cố Hữu Kết Giới của anh tan biến và để lại một không gian đen kịt. Sự tồn tại của anh đã hoàn toàn tách khỏi Alaya, chỉ để lại một sợi dây mỏng manh nối với linh hồn đã rời đi.
...
...
...
[Yêu cầu của ngươi đã được đáp ứng chưa?] Alaya nói với một thực thể khác hiện đang ẩn mình trong sự hợp nhất của không gian và thời gian.
Một vết nứt xuất hiện từ trong không khí, và một một ông già với bộ râu rậm bước ra từ với tay chống gậy. Đôi mắt đỏ như máu của ông ta rực sáng cùng với một nụ cười toe toét trên môi.
"Ồ, cảm ơn cô nhé, Alaya-chan! Ta đã chán chết trong mấy tiếng vừa rồi, ta cần chút giải trí để xua tan nó.”
[Đây là lần cuối cùng những yêu cầu như vậy được chấp thuận. Các khoản nợ trong quá khứ đã được giải quyết, dịch vụ của ngươi không còn cần thiết nữa.]
Ngay cả khi Alaya là một thực thể vô cảm, một chút bực bội vẫn có thể nghe thấy trong giọng côi máy móc của cô.
Điều này chỉ khiến Tử Đồ bật cười thích thú.
"Bwahahahaha!! À, cô hài hước thật đấy, Alaya-chan~! Cô biết đấy… đây sẽ không phải là lần cuối cùng cô cần sự giúp đỡ của ta đâu." Tiếng cười của ông ta tắt dần khi ông ta nhìn chằm chằm vào sợi dây màu xanh lam nhỏ bé.
”Hơn nữa… mọi chuyện sắp sửa thú vị rồi đây."
Sau cùng, Zelretch sẽ luôn đạt được những gì mình muốn và ngay cả Counter Force cũng không thể ngăn cản ông ta.
Tử Đồ (Dead Apostles) là một khái niệm quan trọng nhưng thường bị nhầm lẫn với ma cà rồng thông thường. Thực chất, họ là những cá nhân hoặc sinh vật đã trở thành undead bằng cách hấp thụ máu của một Chân Tổ (True Ancestor) hoặc thông qua một nghi thức ma thuật cổ xưa. Chân Tổ (True Ancestors) là những sinh vật hoàn toàn khác biệt và cổ xưa hơn rất nhiều so với Tử Đồ (Dead Apostles). Họ không phải là ma cà rồng theo cách con người biến đổi, mà là một dạng sống tự nhiên được sinh ra từ ý chí của Gaia (Ý chí của Hành tinh).