Kurasu no Hime wa Watashi no Wanko

Truyện tương tự

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

(Đang ra)

Dagashi-ya Yahagi: Setting Up a Sweets Shop in Another World

Nagano Bunzaburou

Hỗ trợ mấy tân binh mộng mơ bằng đống bánh kẹo vừa rẻ vừa bí ẩn, tiện thể có khi còn cưa đổ luôn một chị phù thủy yandere... nào, cùng nhau cố gắng nào!

17 40

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

423 2229

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

55 42

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

48 203

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

52 564

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

(Đang ra)

Độc Vương: Khi Ta Nắm Giữ Quyền Năng Tối Thượng, Harem Mỹ Nhân Say Đắm Chẳng Rời

LeonarD

Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng loại độc trong người lại có ảnh hưởng “kỳ lạ” đến những mỹ nhân mà cậu gặp trên đường!

6 31

Tập 01 - Chương 1: Công Chúa Điện Hạ Mới Không Phải Là Cún Con

"Kurumi, cho tớ mượn bài tập Vật lý xem nào."

Thay vì lời chào buổi sáng, đó là câu đầu tiên Mutsuki nói với tôi. Dù phòng học buổi sớm khá ồn ào, giọng nói của cậu ấy vẫn truyền đến tai tôi một cách rõ ràng. Tôi thấy giọng cậu ấy rất hay, nhưng những lời cậu ấy nói ra thì thật cạn lời, nên tâm trạng tôi có chút phức tạp.

Tôi không khỏi cười khổ.

"...Cậu lại không làm bài tập à? Lần này là gì đây? Lại ham chơi quá à?"

"Không phải đâu. Tớ có lý do bất đắc dĩ, là đi tích lũy kinh nghiệm xã hội."

"Kinh nghiệm xã hội?"

"Đúng vậy. Thân là một học sinh, tớ đang học cách đối nhân xử thế, kết quả là không có thời gian làm bài tập. Chuyện này không thể trách tớ được, đúng không?"

"Nói trắng ra là đi chơi với bạn bè chứ gì."

"Thôi mà, có sao đâu. Cho tớ mượn xem đi mà."

"Tớ nói này, cậu…"

Tôi bất giác đưa tay lên trán. Dù lần nào cũng như vậy, nhưng cái miệng lanh lợi này của cậu ấy thật đáng khâm phục. Chắc hẳn cậu ấy chưa bao giờ thua trong các cuộc cãi vã, nhưng chiêu này với tôi vô dụng.

"Tớ sẽ không cho cậu mượn bài tập nữa đâu."

"Uwaa, keo kiệt. Bạn bè bị mắng cũng không sao à?"

"Tuy không cho cậu mượn, nhưng tớ có thể ngồi làm cùng cậu. Môn Lý là tiết thứ ba đúng không? Chắc là vẫn kịp đó."

"Cậu là thần thánh phương nào vậy!"

"Lợi dụng người khác quá đấy. Cũng đến lúc cậu phải ngoan ngoãn làm bài tập rồi đó."

"Không làm được."

Mutsuki ưỡn ngực nói. Tôi thở dài, lấy quyển vở bài tập Vật lý từ trong ngăn bàn ra.

Buổi sáng hôm nay cũng vẫn như thường lệ. Dù là điều hiển nhiên, nhưng trong lớp vẫn là những gương mặt quen thuộc ấy. Những cuộc trò chuyện về người nổi tiếng, những lời đồn về bạn học trong lớp, những cuộc đối thoại thường ngày diễn ra khắp nơi.

Sau khi lên cấp ba, đã hơn nửa năm trôi qua. Mọi người cũng đã quen với cuộc sống trung học, ngay cả những cuộc trò chuyện thường ngày cũng dần mất đi sự mới mẻ.

"Nghe gì chưa? Sera bị Kiyomura lớp bốn tỏ tình đấy."

"Thật á? Lần này kết quả thế nào?"

"Vẫn như cũ thôi."

"Uwaa, chán thật."

"Sau đó, Kiyomura hôm nay nghỉ học rồi."

"Chỉ vì bị đá thôi á? Buồn cười chết mất."

"Đúng vậy. Nhưng mà, tớ cũng hơi hiểu cảm giác của cậu ta."

"Hả, cậu thuộc loại đó à?"

"Không không, cậu xem này. Lúc Sera từ chối người khác chẳng phải là không chút nể nang sao? Lần trước còn nói thẳng là 『Hoàn toàn không có hứng thú』."

Khi tôi đang giảng bài Vật lý cho Mutsuki, cuộc trò chuyện của các bạn học trong lớp lọt vào tai. Mọi người quả nhiên là thích nhất những chủ đề yêu đương thế này. Tôi, Mutsuki và Yume đều không có những tin đồn tình cảm như vậy, còn tôi thì lại càng không có hứng thú với chuyện yêu đương.

Dù không hứng thú với chuyện tình cảm của người khác, nhưng vì ở quá gần nên muốn không nghe cũng khó.

"A~… Sera đỉnh thật đó. Trông thì có vẻ mong manh yếu đuối, vậy mà lúc từ chối người khác lại dứt khoát ghê."

"Như vậy đối phương mới có thể hoàn toàn từ bỏ chứ?"

Bầu không khí đang thoải mái bỗng nhiên ngưng đọng.

Tôi quay đầu lại, phát hiện Sorahashi-san không biết từ lúc nào đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Mấy cô bạn gái vừa nãy còn đang hăng hái bàn tán chuyện phiếm lập tức cứng đờ người.

"Chào buổi sáng hai cậu."

"A, ừm. Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, Sera."

Nụ cười của Sorahashi-san dường như có hiệu ứng khiến người khác phải đỏ mặt. Vừa rồi họ còn đang hăng say bàn tán, vậy mà bây giờ lại mỉm cười.

Sorahashi Seira.

Tôi nghĩ ở trong lớp này… hay đúng hơn là trong ngôi trường này, không ai là không biết cái tên đó. Cô ấy nổi tiếng đến vậy, luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý.

Mà cũng phải thôi. Dù sao thì cô ấy cũng xinh đẹp đến mức đáng kinh ngạc, tính cách lại vui vẻ, hòa đồng. Có thể nói lớp học này hiện tại đang vận hành xoay quanh cô ấy cũng không ngoa. Biết đâu cả ngôi trường này cũng vậy.

Cô ấy là người như thế. Nói đơn giản, chính là sống ở một thế giới khác với chúng tôi.

Dù có ngồi cạnh nhau, giữa tôi và cô ấy vẫn có một ranh giới vô hình. Ranh giới đó có lẽ còn khó vượt qua hơn cả biên giới quốc gia.

"A, Kurumi cũng chào buổi sáng nhé."

Ánh mắt của cô ấy như một mũi tên bắn tới. Không ngờ lại bị bắt chuyện, tôi lập tức đứng hình tại chỗ.

Tim tôi đập thịch một cái.

Nhìn kỹ lại, Sorahashi-san đang chờ tôi đáp lời.

Bóng hình tôi phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô ấy. Tôi ngập ngừng một lúc mới lên tiếng.

"Chào buổi sáng, Sorahashi-san."

"Ừm, chào buổi sáng~"

Cô ấy dường như chỉ chào hỏi bâng quơ, nói xong liền lấy sách vở từ trong cặp ra, thản nhiên trò chuyện cùng bạn bè.

Vừa rồi là sao vậy?

Thật lòng mà nói, tôi và Sorahashi-san gần như không có mối liên hệ nào. Cùng lắm là thỉnh thoảng nhặt giúp cô ấy cây bút chì kim bị rơi trong giờ học, còn nói đến chuyện trò thì gần như bằng không.

Ngay cả một lời chào buổi sáng như thế này, tôi cũng cảm thấy đã lâu lắm rồi mới được nghe.

"Kurumi, câu tiếp theo giải thế nào?"

Giọng của Mutsuki kéo tôi về thực tại. Trái tim đang đập loạn xạ dần dần ổn định trở lại.

Đối với Mutsuki, bài tập rõ ràng quan trọng hơn Sorahashi-san nhiều. Cậu ấy đang cắm cúi làm bài tập.

Nếu đã cố gắng đến vậy, thì ngay từ đầu ngoan ngoãn làm cho xong có phải tốt hơn không.

"Ờm, tiếp theo là… à, câu này hả? Chỗ này phải…"

Tôi ngồi giúp Mutsuki làm bài tập cho đến khi chuông báo vào lớp vang lên. Đến lúc buổi sinh hoạt chủ nhiệm bắt đầu, chuyện Sorahashi-san chủ động bắt chuyện với tôi cũng đã bị tôi ném ra sau đầu.

Hôm nay chắc hẳn cũng sẽ bắt đầu và kết thúc như thường lệ.

Tôi vốn đã nghĩ như vậy.

"…Hả?"

Sau giờ tan học. Khi tôi đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, tôi phát hiện trong ngăn bàn có thêm một thứ.

"Sao thế?"

Mutsuki từ phía trước bắt chuyện với tôi. Cậu ấy đã thu dọn xong đồ đạc và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Để cảm ơn tôi đã chỉ bài, hôm nay cậu ấy có vẻ sẽ khao tôi một loại đồ uống mới ra. Dù tôi rất vui, nhưng mà…

Tôi rút tay ra khỏi ngăn bàn.

Bên trong là một phong thư. Hơn nữa trên đó còn có dòng chữ dễ thương ghi 「Gửi Kurumi」. Đây chẳng lẽ là…

"Thư tình?"

Mutsuki nói.

Tôi cứ ngỡ từ 「thư tình」 đã lỗi thời từ lâu rồi. Dù mẹ tôi nói ngày xưa bà từng nhận được, nhưng tôi cứ nghĩ ở thời đại này, sẽ không có ai dùng thư để hẹn hò. Nhưng xem ra có vẻ không phải vậy.

"Nếu cậu định đi từ chối người ta, tớ có thể đi cùng."

"Đây cũng đâu chắc là thư tình."

"Nhưng mà, trên đó có dán sticker trái tim kìa."

"…Quả thật."

Trên phong bì có dán một miếng sticker màu hồng nhạt. Dù tôi không hiểu lắm về gu thẩm mỹ này, nhưng nên nói thế nào đây nhỉ? Dù có trêu chọc tôi thì cũng chẳng có gì vui, nhưng lại rất khó để tưởng tượng đây là một lá thư tình nghiêm túc viết cho tôi.

Không, dù nói vậy.

"Cậu về trước đi. Tớ có thể sẽ mất chút thời gian."

"Cũng được thôi… Vậy mai gặp nhé."

"Ừ, mai gặp."

Dù bạn bè nhận được thư tình, Mutsuki cũng chẳng bao giờ nhiều chuyện. Phải nói là cậu ấy hoàn toàn không có hứng thú. Tôi khẽ nhếch môi cười, một mình đi ra hành lang mở thư.

Trên đó viết 「Hãy đến phòng học trống ở tầng ba một mình」.

Tôi đã nghĩ mình sẽ thấy những lời tỏ tình thẳng thắn như 「Tớ thích cậu」. Tôi quay lại lớp lấy cặp sách, đi về phía địa điểm được chỉ định.

Tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương. Đó là một thế giới xa vời đối với tôi. Tuy nhiên, nếu người viết thư thực sự thích tôi, tôi cho rằng mình phải nghiêm túc đáp lại đối phương. Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này, nên tim tôi đập thình thịch.

Hành lang ban ngày ồn ào náo nhiệt giờ đây chỉ còn lại những tiếng động lác đác từ các câu lạc bộ ở xa. Sau khi vào đông, cửa sổ được đóng chặt, tiếng động từ bên ngoài truyền vào cũng yếu hơn nhiều so với mùa hè.

Nhìn ánh hoàng hôn màu đỏ thẫm ngoài cửa sổ, trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ nên về nhà sớm.

Nhưng bây giờ thật ra cũng không cần phải vội về. Dù sao thì bố mẹ cũng đều về nhà từ sớm.

Tôi đứng trước phòng học trống. Nơi này khác với phòng giáo viên, không cần phải gõ cửa báo lớp và tên của mình. Nhưng tôi vẫn khẽ gõ cửa.

"Mời vào."

Là một giọng nói quen thuộc.

Tôi thầm nghĩ 「Không lẽ nào」, mở cửa ra xem, trước mắt lại là—

"Cậu đến rồi, Kurumi."

"…Sorahashi-san?"

Tôi không khỏi mở to mắt. Hoàn toàn không ngờ cô ấy lại ở đây. Nhưng thế này thì chắc chắn lá thư đó không phải là thư tình rồi. Dù sao thì Sorahashi-san làm sao có thể viết thư tình cho tôi được.

Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, cánh cửa đã bị đóng lại.

Không chỉ là cửa, mà cả ổ khóa cũng bị khóa lại.

Tiếng ổ khóa vang lên một tiếng "cạch", nghe như âm thanh đến từ một thế giới khác. Là vì cô ấy và tôi ở hai thế giới khác nhau ư? Hay là…

"Ừm, tớ là Sorahashi-san đây~ Cậu đã đọc thư kỹ chưa? Lâu lắm rồi tớ không viết thư, nên đã cố gắng lắm đó… Cậu thấy thế nào?"

Cô ấy cười rạng rỡ nói.

Có một cảm giác không chân thực, mọi thứ đều nhẹ bẫng.

"…Chữ rất đẹp. Sao thế? Tự nhiên lại gọi tớ đến đây."

Tôi vốn tưởng sẽ bị tỏ tình, nên có chút tim đập nhanh. Giờ biết không phải vậy, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường.

Trước câu hỏi của tôi, cô ấy cười càng tươi hơn.

"Tại sao lại gọi cậu đến nhỉ~? Kurumi nghĩ sao?"

Nụ cười của cô ấy đáng yêu đến mức tôi cảm thấy cô ấy giống như một con búp bê. Mái tóc cô ấy lay động theo nụ cười. Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc vàng ấy đẹp đến nao lòng.

"Cậu có phiền muộn gì à?"

Lời vừa nói ra chính tôi cũng muốn cười. Sorahashi-san cần gì phải tìm tôi giúp đỡ? Những người bạn đáng tin cậy hơn cô ấy có biết bao nhiêu người. Huống hồ một người như cô ấy cũng không thể nào trêu chọc tôi. Vậy rốt cuộc là tại sao?

Khi tôi đang cảm thấy khó hiểu, cô ấy bật cười khúc khích.

"Nếu nói là phiền muộn, thì đúng là có phiền muộn thật."

Dù tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương, nhưng tôi cảm thấy mình dường như có thể hiểu được một chút tâm trạng của những người tỏ tình với cô ấy. Mọi cử chỉ của cô ấy đều rất đáng yêu, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự là con người giống như tôi không.

"Nếu tớ nói ngoài Kurumi ra không ai có thể giúp được, cậu sẽ làm gì~?"

Giọng nói như đang dụ dỗ.

Cô ấy từ dưới ngước nhìn lên mặt tôi.

Bị một người cao như cô ấy nhìn như vậy, khiến tôi không khỏi hoảng loạn.

"Tớ sẽ nghe cậu nói. Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp. Gặp khó khăn thì nên giúp đỡ."

"Thật không?"

"Ừm. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Rốt cuộc là chuyện gì, mà lại phải tìm đến một người gần như không có mối liên hệ nào như tôi?

Dù nghĩ vậy, nhưng tôi không thể nào làm ngơ trước người đang gặp khó khăn. Dù đó là vấn đề tôi không thể giải quyết, cũng nên cố gắng hết sức. Đây là nguyên tắc đối nhân xử thế cơ bản nhất.

"Chuyện là…"

Cộp, cộp.

Cô ấy chậm rãi đi vòng quanh tôi, mỗi bước chân đều mang theo hương thơm trong lành như bờ biển mùa xuân, tựa như muốn dẫn dụ tôi đến một thế giới khác.

Là chuyện khó nói đến vậy sao? Ngay khi tôi đang nghĩ vậy, vai tôi đột nhiên bị chạm vào. Khoảnh khắc nhận ra đó là ngón tay cô ấy, bộ móng được cắt tỉa cẩn thận loé lên ánh sáng mờ, hơi thở ấm nóng liền phả vào tai tôi.

Cơ thể tôi khẽ run lên.

"Kurumi, hãy trở thành chủ nhân của tớ đi mà."

"…Hả?"

Tôi cứng đờ.

Chủ nhân. Chủ nhân có nghĩa là gì?

"A, không phải là hầu gái và chủ nhân, mà là kiểu cún con và người nuôi. Tớ là cún con, Kurumi là người nuôi. Tớ muốn xây dựng mối quan hệ như vậy với cậu."

Tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì. Tôi vốn nghĩ Sorahashi-san không phải là người hay bày trò trêu chọc, chẳng lẽ không phải sao? Tôi mở cửa lớp, nhìn quanh hành lang. Nhưng, trên hành lang không có một ai.

"Đây là bí mật, nên không được mở cửa đâu nhé."

Cô ấy nói vậy, rồi lại khóa cửa lớp lại lần nữa.

"Ờm, đây là có ý gì?"

"Khó hiểu lắm sao? Tức là, Kurumi làm chủ nhân của tớ—"

"Phần này thì tớ hiểu. …Hả? Chơi khăm à?"

"Tớ không làm trò chơi khăm nhàm chán như vậy đâu. Hơn nữa tớ cũng không thích chuyện này."

Cô ấy quả quyết nói.

Dù chúng tôi gần như chưa từng nói chuyện, nhưng tôi biết rất rõ Sorahashi-san là một người thành thật với cảm xúc của mình. Cô ấy không thể nào làm trò chơi khăm kỳ quặc như vậy, chắc là vậy.

Không, nhưng mà—

Nếu cô ấy nói thật, thì cũng rất đau đầu.

"…Tại sao lại là tớ? Không thể tìm bạn khác sao? Rốt cuộc, tại sao lại là chủ nhân?"

"Bởi vì tớ thấy Kurumi hợp hơn. Các bạn khác không có tư chất làm chủ nhân. Hơn nữa tớ luôn ao ước cảm giác được nuôi dưỡng như một chú cún. …Còn câu hỏi nào khác không?"

Lời nói của cô ấy trôi chảy như mây bay nước chảy. Đây chắc là cái gọi là đối đáp lưu loát.

"Tư chất làm chủ nhân là gì?"

"Chính là nghĩa đen đó? Là đặc tính có thể lúc dịu dàng, lúc lại nghiêm khắc quản giáo tớ!"

Cô ấy nhẹ nhàng như một vũ công đến trước mặt tôi.

Vạt váy nhẹ nhàng tung bay. Trong một khoảnh khắc, tôi đã nhầm tưởng mình đang ở trong không gian không trọng lực. Mái tóc và bộ váy ấy lại có thể bay bổng nhẹ nhàng đến vậy.

Đây rốt cuộc là thực tại? Hay là giấc mơ?

"Cậu xem, sáng nay cũng thế mà, phải không?"

"Sáng nay?"

Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, cô ấy mỉm cười.

"Cậu tuy đẩy Nakamura-san ra, nhưng cuối cùng vẫn dịu dàng chỉ bài cho cậu ấy. Cảm giác đó, chính là hình mẫu người nuôi lý tưởng của tớ."

Cười tủm tỉm, cười tủm tỉm.

Nụ cười đó tựa như tồn tại ở một tầng không gian khác với nơi tôi đang đứng, cảm giác có chút xa vời. Mỗi khi đôi mắt khó tả đó phản chiếu bóng hình tôi, tôi lại có một cảm giác kỳ diệu. Tựa như cả thế giới đang tuyên bố sự đúng đắn của cô ấy và sự sai lầm của tôi.

"Nếu đây là tư chất của chủ nhân, thì những người khác cũng—"

"Không có đâu. Trong quá trình quan sát của tớ chỉ có Kurumi là phù hợp thôi. Vì vậy, tớ muốn Kurumi. Tớ hy vọng Kurumi sẽ trở thành chủ nhân của tớ. …Câu trả lời của cậu là gì?"

Tôi nhất thời không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên có người khao khát tôi một cách trực tiếp như vậy, có lẽ vì thế mà tim tôi không khỏi đập nhanh hơn.

Tôi về cơ bản đối với Mutsuki rất khoan dung, phải nói là, tôi rất vui khi cậu ấy dựa dẫm vào mình, nên sẽ chăm sóc cậu ấy. Nhưng thỉnh thoảng không nghiêm khắc một chút, thì sẽ không tốt cho Mutsuki, nên đôi lúc tôi cũng đối xử nghiêm khắc với cậu ấy. Dù có nói đây là có tư chất của chủ nhân, tôi cũng rất phiền lòng.

Giờ phải làm sao đây? Phải từ chối thế nào để không làm tổn thương cô ấy—

"Cậu ghét đến thế à?"

"Cũng không phải là… ghét. Chỉ là không hiểu lắm."

"Ừm~ vậy à. Kurumi không muốn làm chủ nhân của tớ à."

"…Xin lỗi."

Cô ấy nói với vẻ mặt chán chường, khẽ thở dài.

Ngay cả tiếng thở dài cũng du dương hơn người thường, đây là điểm đặc biệt của Sorahashi-san sao? Tôi trong một khoảnh khắc đã bị cô ấy thu hút ánh nhìn.

Có lẽ mình đã bỏ lỡ điều gì đó cũng không chừng.

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn thích cuộc sống thường ngày không thay đổi. Nếu đồng ý lời đề nghị của cô ấy, cuộc sống thường ngày có lẽ sẽ tràn ngập những màu sắc khác với trước đây. Nhưng đó không phải là điều tôi theo đuổi.

Cùng Mutsuki và Yume sống một cuộc sống thường ngày như mọi khi, về nhà thỉnh thoảng trò chuyện phiếm với Mizuki.

Cuộc sống thường ngày kéo dài từ khi vào cấp ba đến nay, mới là thứ tôi nên trân trọng nhất, yêu thích nhất. Nói cho cùng, coi một người không mấy thân thiết như Sorahashi-san làm thú cưng để nuôi, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc.

"Tiếc thật. Tớ cứ nghĩ Kurumi sẽ đồng ý làm chủ nhân của tớ chứ. Xin lỗi nhé, tự nhiên lại nói chuyện kỳ lạ."

"Không, không sao…"

Cô ấy chậm rãi chớp mắt. Khi tôi đang kinh ngạc trước hàng mi dài của cô ấy, ánh mắt cô ấy lại quay về phía tôi.

Không hiểu sao, tôi có cảm giác âm thanh xung quanh hoàn toàn biến mất.

"Sorahashi-san, chuyện hôm nay tớ sẽ không nói cho ai biết đâu."

Vẫn là nên nói rõ trước thì hơn.

Dù tôi có đi rêu rao khắp nơi rằng Sorahashi-san muốn tôi làm chủ nhân của cô ấy, chắc cũng sẽ không có ai tin, nhưng nếu cô ấy vì thế mà lo lắng tôi sẽ nói ra, thì thật đáng thương.

Cô ấy đi qua người tôi, đẩy cửa lớp ra, đột nhiên quay đầu lại nói:

"Nói ra cũng không sao đâu?"

"Hả?"

"Tớ định ngày mai sẽ nói công khai."

"Cái gì?"

"Cậu có quen Kiyomura-san lớp bốn không?"

"Cũng, cũng có quen."

"Tớ định ngày mai sau khi Kiyomura-san đến trường, sẽ đến nói với cậu ta."

Cô ấy cười tủm tỉm nói. Tôi lập tức không nói nên lời.

"Cậu nói sẽ nói với cậu ta, là nói muốn cậu ta làm chủ nhân? Sáng sớm? Ở trường?"

"Ừm. Ở lớp học của lớp bốn."

Giọng điệu của cô ấy thật nhẹ nhàng.

Dù Sorahashi-san có nổi tiếng đến đâu, nếu cô ấy nói những lời như vậy ở lớp khác, hậu quả sẽ ra sao? Cuộc sống học đường của cô ấy có lẽ sẽ trở nên hỗn loạn, chưa kể đến việc nếu Kiyomura-san thực sự đồng ý.

Những tưởng tượng không hay khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Dù là giữa con gái với nhau, nếu trở thành quan hệ chó và người nuôi, cũng sẽ trở nên rất kỳ quặc. Nếu là khác giới, thì càng không khó để tưởng tượng sẽ phát triển thành thế nào.

"Tại sao? Không phải nói phải có tư chất của chủ nhân sao?"

"Ừm~… vì Kurumi không muốn, nên cũng đành chịu thôi. Kiyomura-san biết đâu lại hợp bất ngờ."

"Cái gì…"

Cô ấy khẽ mỉm cười.

"Vậy thì, mai gặp lại nhé. Cảm ơn cậu hôm nay đã đến."

Tôi suýt nữa thì không thở nổi.

Tôi và Sorahashi-san không phải là bạn. Chỉ là quan hệ thỉnh thoảng nói vài câu, vốn không nên can dự quá sâu.

Thế nhưng, tôi không thể biết rõ cô ấy sẽ trở nên bất hạnh mà lại khoanh tay đứng nhìn.

Phải làm sao đây?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cô ấy đã cất bước rời đi. Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang trống vắng khiến tôi giật mình tỉnh lại, tôi vội vã đuổi theo.

"Chờ đã!"

Tôi vừa cất tiếng gọi, cô ấy liền quay đầu lại.

Mái tóc vàng bay bổng đẹp đến không giống như tồn tại trên thế gian này, chói lòa đến mức tôi bất giác phải nheo mắt lại.

Dạ dày tôi cảm thấy một cảm giác nặng trĩu. Rõ ràng không phải ở nhà, nhưng đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này ở bên ngoài.

"Có chuyện gì vậy, Kurumi?"

Giọng nói bình tĩnh, nụ cười dịu dàng, hương thơm trong lành, tất cả những điều này đều khác biệt hoàn toàn với một người bình thường như tôi. Tôi cảm thấy trong từng cử chỉ của cô ấy, đều toát lên một sự tích lũy nào đó mà tôi không thể tưởng tượng được.

Sorahashi-san rốt cuộc đã sống một cuộc đời như thế nào?

Thật là, lại đi nghĩ những chuyện không hợp lúc thế này.

"Cậu tốt nhất đừng làm như vậy."

"…Đừng làm gì?"

"Đừng công khai nói muốn người khác làm chủ nhân của mình."

"Tại sao? Chuyện này đã không còn liên quan đến Kurumi nữa rồi, phải không? Dù sao thì cậu cũng không muốn làm chủ nhân của tớ mà, đúng chứ?"

"Cái này… đúng là vậy."

Ánh mắt cô ấy quá thẳng thắn, hoàn toàn không giống loại người sẽ đi nhờ vả một người lạ làm chủ nhân của mình.

Tại sao cô ấy lại có thể kiên định đến vậy?

Người bình thường ít nhiều cũng sẽ cảm thấy xấu hổ vì những lời mình đã nói chứ.

Không, dù là một người không thân thiết với cô ấy như tôi cũng hiểu rằng, cô ấy không phải là người có thể dùng từ 「bình thường」 để hình dung, nhưng mà.

"Sora…"

Tôi vốn định gọi họ của cô ấy, nhưng lại thôi.

Ánh mắt cô ấy đã ngăn lời nói của tôi lại. Tôi hiểu rằng, dù tôi có nói ra những lời hợp lý đến đâu, cô ấy cũng sẽ không dừng lại. Lời đề nghị nghe như một lời nói dối này, thực ra lại vô cùng chân thật, có lẽ cô ấy có lý do gì đó không thể nhượng bộ.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Cứ thế này, cô ấy sẽ tự mình đi đến hủy diệt. Tôi phải ngăn cô ấy lại.

…Hơn nữa, lần đầu tiên trong đời có người thẳng thừng nói 「Kurumi hợp hơn」, tôi đương nhiên không thể nào không vui. Tôi luôn cho rằng mình là một sự tồn tại có thể thay thế, không có chuyện gì là phi tôi bất khả.

Chó, thú cưng, rồi chủ nhân.

Những thứ này tôi đều không hiểu lắm. Dù không hiểu, nhưng mà.

"—Seira."

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi gọi lại tên cô ấy.

Nếu đã không hiểu, thì chỉ có thể làm theo cách mà tôi có thể. Giống như đã làm với Mizuki, đã làm với Mutsuki trong quá khứ.

"Không được quá tùy hứng đâu nhé."

Mọi thứ đều khiến tôi không tài nào hiểu nổi. Cô ấy đã nhìn thấy gì ở tôi, và tôi nên làm gì.

Nhưng tôi biết, tôi phải làm hết sức mình.

Bởi vì, tôi đã luôn sống như vậy cho đến tận bây giờ.

"Tớ không biết cậu khao khát có một người chủ đến mức nào. …Nhưng mà, không được nói với Kiyomura-san, quá nguy hiểm."

"…Cậu cứ luôn nói không được, không được, tớ cũng khó xử lắm chứ?"

Cô ấy nói bằng một giọng ngọt ngào.

Tôi hiểu rằng, chỉ cần tôi không nói ra câu trả lời mà cô ấy muốn, cô ấy sẽ không bỏ cuộc. Tôi cảm thấy hơi thở của mình gần như sắp ngừng lại, nhưng vẫn lên tiếng.

"Tớ sẽ làm. …Tớ sẽ làm chủ nhân của cậu. Không được làm chuyện nguy hiểm, sẽ có người đau lòng đấy."

"…A ha. Chẳng lẽ, Kurumi cũng sẽ?"

"Tất nhiên rồi. …Người quen gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ đau lòng chứ."

Giọng nói của tôi trong trẻo đến mức chính tôi cũng phải ngạc nhiên.

Nhưng đây là sự thật, nên tôi không định rút lại.

Sorahashi-san lộ vẻ hơi ngạc nhiên, rồi khẽ cười.

"Vậy sao, vậy sao. Thế thì, cậu phải đeo vòng cổ cho tớ cẩn thận vào nhé?"

"Vòng cổ…"

Là đang nói ví von, hay là.

Khi tôi đang bối rối, cô ấy đã nhanh nhẹn tiến lại gần tôi.

Cô ấy giống như một nàng tiên đang mời tôi bước vào thế giới phi thường. Dù tôi cảm thấy dạ dày nặng trĩu hơn lúc nãy, nhưng có vẻ như đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

"Sau này mong được chỉ giáo nhé, chủ nhân."

Cô ấy cười một cách ngây thơ trong sáng.

Tôi không biết phải nói gì, miệng chỉ biết mở ra đóng vào một cách vô ích. Dù tôi không đáp lại, Sorahashi-san vẫn lộ vẻ mặt hài lòng, rồi cứ thế rời đi.

Như vậy có thực sự ổn không?

Mỗi khi dạ dày trở nên nặng trĩu, thường là có chuyện không hay đang xảy ra, hoặc đã xảy ra. Có lẽ có cách xử lý tốt hơn, tôi thoáng nghĩ như vậy. Nhưng không hiểu sao, chỉ một chút thôi.

Chỉ một chút thôi, lồng ngực cảm thấy có chút lâng lâng.

Dáng vẻ khóc lóc của Mizuki làm tôi rất khó chịu.

Hồi nhỏ bố mẹ vì công việc bận rộn, thường về nhà sau khi chúng tôi đã ngủ say. Dáng vẻ Mizuki cô đơn khóc lóc làm tôi đau lòng, làm tôi khổ sở. Vì vậy tôi luôn ở bên cạnh em ấy, cho đến khi em ấy nín khóc, rồi làm món hamburger steak mà em ấy thích, và ngủ cùng em ấy.

Nhớ lại, chính là từ lúc đó, tôi đã trở nên không thể làm ngơ trước người gặp khó khăn.

Việc tôi làm có thể khiến người khác vui, tôi cũng rất vui. Nhìn thấy nụ cười của người khác, nội tâm tôi sẽ được thỏa mãn. Bây giờ bố mẹ đã đổi công việc, có thể sắp xếp thời gian cho gia đình một cách chu đáo, nên tôi không cần phải chăm sóc Mizuki nữa.

Mutsuki và các bạn khác vẫn thường xuyên dựa dẫm vào tôi, điều này khiến tôi có chút vui mừng. Dù nói là vất vả, thì đúng là cũng khá vất vả.

Không ngờ tính cách 「bị người khác dựa dẫm là không thể làm ngơ」 này của tôi, lại rước lấy tai họa như vậy.

Tôi đến cả cười khổ cũng không cười nổi.

"Chào buổi sáng, Kurumi. Chờ lâu chưa?"

Đây chẳng lẽ là một giấc mơ? Tia hy vọng le lói trong lòng tôi đã tan vỡ.

Một ngày thứ Bảy vốn dĩ bình thường—lại biến thành một ngày thứ Bảy đầy biến động. Tôi được Sorahashi-san mời đến một khu phố mà tôi chưa từng đến. Cho đến năm ngoái, tôi vẫn luôn bận rộn việc nhà, gần như không ra ngoài chơi, nên bây giờ có chút căng thẳng.

Dù đã không cần nấu cơm cho Mizuki nữa, ra ngoài chơi cũng không có vấn đề gì mới phải.

Nhưng không hiểu sao, tôi không thể bình tĩnh lại được, cứ có cảm giác như đang làm chuyện gì xấu xa.

"Không, tớ cũng vừa mới đến thôi."

"Vậy à."

Thực ra tôi đã đến sớm ba mươi phút. Nhưng ngay cả chính tôi cũng thấy như vậy là quá sốt sắng, nên không nói ra.

Sorahashi-san nhìn tôi, khẽ cười.

"…Sao thế?"

"Không có gì~"

Cô ấy nhẹ nhàng bước đi.

Tôi gần như chưa bao giờ thấy bạn cùng lớp mặc thường phục. Nơi tôi ở khá xa trường, số lần đi chơi với bạn bè cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không biết có phải vì lý do này không, mà bộ thường phục của Sorahashi-san khiến tôi cảm thấy đặc biệt mới mẻ.

Nói mới nhớ, hình như có người từng nói cô ấy giống như công chúa. Quả thực là vậy. Dù khi mặc đồng phục cô ấy cũng đã có cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, nhưng hôm nay cô ấy lại càng thanh thoát hơn. Hơn nữa chiếc váy bèo nhún quả thực rất nữ tính.

Trước đây hình như tôi từng cho Mizuki mặc loại quần áo này. Dù tôi không nhớ lúc đó mình mặc gì.

"Này."

Ngay khoảnh khắc này.

Đôi mắt trong veo của cô ấy tiến lại gần tôi vô hạn. Cô ấy vẫn cứ phớt lờ không gian cá nhân, khiến tôi sợ đến cứng cả người.

Cô ấy quả nhiên sống ở một thế giới khác với tôi. Cảnh tượng phản chiếu trong mắt cô ấy, chắc chắn hoàn toàn khác với cảnh tượng phản chiếu trong mắt tôi.

"Tại sao thứ Bảy mà vẫn mặc đồng phục?"

"Vì tớ không có nhiều quần áo."

"Vậy sao?"

"Ừm. Tớ bình thường không hay đi chơi, hơn nữa đồng phục cũng rất bền phải không? Nên tớ nghĩ, mặc đồng phục là được rồi."

"Hừm~?"

Cô ấy đi một vòng quanh tôi với vẻ thích thú.

Rồi, mỉm cười.

"Ừm, quả nhiên là vậy."

"Sao thế?"

"Kurumi, cậu rất hợp mặc đồng phục đó. Rất dễ thương."

Lời khen của cô ấy thật thẳng thắn. Vòng vo hay úp mở, những thứ đó dường như không có duyên với Sorahashi-san.

Tôi dường như đã hiểu được một trong những lý do cô ấy được yêu mến.

Tôi cười một cách gượng gạo.

"Vậy thì tốt rồi."

Thật lòng mà nói, tôi không quen được khen, cũng không quen khen người khác. Khen Mizuki và khen người khác, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, tôi cũng không thể tự nhiên nói ra những lời như 「Sorahashi-san cũng rất dễ thương đó」. Huống hồ, chỉ riêng việc gặp riêng cô ấy vào ngày nghỉ như thế này, tôi đã rất căng thẳng rồi. Có thể nói chuyện bình thường đã là giới hạn của tôi.

Dù chuyện xảy ra hôm qua cũng khiến tôi có chút để tâm.

Tôi đang nghĩ vậy, thì cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt đẹp như bầu trời xanh hôm nay, thẳng tắp phản chiếu bóng hình tôi. Không hiểu sao, tôi lập tức hiểu ra, đôi mắt đó tràn ngập sự mong đợi.

Là vì cô ấy rất dễ hiểu sao, hay là.

Không, dù sao đi nữa.

Tôi do dự một chút, rồi lặng lẽ lên tiếng.

"Quần áo của Sorahashi-san, cũng rất dễ thương."

"Quần áo?"

"…Sorahashi-san cũng rất dễ thương đó."

Nghe lời tôi nói, Sorahashi-san khẽ mỉm cười.

Đó là một nụ cười vừa ngây thơ như trẻ con, lại vừa mang một nét trưởng thành.

Hoàn toàn khác với nụ cười thường thấy trong lớp, khiến tôi có chút kinh ngạc.

"Điểm chủ nhân, cộng 100 điểm nhé."

"Đó là cái gì vậy?"

"Tích lũy đủ nhiều, biết đâu sẽ có chuyện tốt xảy ra?"

Nói xong, cô ấy cất bước.

"Đi nào, chủ nhân. Chúng ta đi thôi!"

Thật mong cô ấy đừng gọi tôi là chủ nhân giữa thanh thiên bạch nhật.

Là vì đã nói những lời không giống mình, nên cảm xúc có chút dâng trào sao? Tôi không mở lời yêu cầu cô ấy gọi tôi một cách bình thường, cứ thế sánh bước bên cô ấy. Bây giờ, tôi không còn cảm nhận được ranh giới vô hình trong lớp học nữa.

Dù không biết đây có được coi là một chuyện tốt hay không.

Chúng tôi gần như không nói chuyện nhiều.

Nếu ở một mình với Mutsuki hay Yume, tôi sẽ không cảm thấy khó xử, nhưng hôm nay lại ở một mình với Sorahashi-san. Sự im lặng bình thường không để ý, giờ lại khiến tôi muốn cố gắng phá vỡ, điều này chứng tỏ khoảng cách tâm hồn của chúng tôi vẫn còn rất xa.

Dù nói vậy—

"Này, cậu không thấy con đó siêu dễ thương sao!?"

Kết quả lại là cô ấy liên tục tìm chủ đề, nên gần như không có lúc nào im lặng.

Sorahashi-san lúc thì chạy sang bên kia, lúc lại chạy sang bên này, bận rộn không ngớt. Vừa thấy cô ấy bước vào cửa hàng tạp hóa, lại lập tức đi ra, rồi lại đi ngắm những ngọn đèn trang trí trên phố. Cô ấy dường như có một nguồn vui vô tận, đi đến đâu cũng tươi cười rạng rỡ.

Tôi vốn nghĩ cô ấy sẽ ép tôi làm những chuyện kỳ quặc, nhưng ngoài việc gọi tôi là chủ nhân lúc nãy, những chuyện khác chỉ là vui chơi bình thường.

Tôi cảm thấy sự cảnh giác của mình dần dần biến mất, giống như dây giày vốn buộc chặt đã lỏng ra.

Từ khi bố mẹ bắt đầu về nhà vào buổi chiều tối, tôi không biết phải làm gì trong khoảng thời gian đó. Nhưng có lẽ, vốn dĩ không cần phải nghĩ phức tạp như vậy. Thỉnh thoảng ra ngoài như thế này, tận hưởng thời gian rảnh rỗi như một học sinh trung học bình thường là được.

"Đúng là vậy. Đó là giống chó gì thế?"

"Toy Poodle… không phải, là Maltese?"

Sorahashi-san chỉ vào cửa kính của cửa hàng thú cưng. Có lẽ vì là cửa hàng thú cưng mở trong khu thương mại, nên tập trung khá nhiều người.

Chó à.

Chắc cô ấy không có ý gì khác đâu nhỉ. Dù cô ấy có vẻ có mong muốn kỳ lạ là trở thành chó, nhưng hôm nay cô ấy không hề nhắc đến. Nhìn kỹ lại, những đứa trẻ mặc đồng phục vây quanh xem những chú chó con nô đùa, có lẽ đến cửa hàng thú cưng chơi thực ra cũng rất bình thường.

Mà, đó là đồng phục ở đâu vậy nhỉ? Thứ Bảy mà còn phải đến trường, cảm giác thật vất vả.

Không, biết đâu cũng giống như tôi, là loại người ngày nghỉ cũng mặc đồng phục.

"…Sorahashi-san thích chó à?"

"Ừm… bình thường thôi? Nhà bà ngoại có nuôi mèo, nhưng tớ chưa nuôi chó bao giờ."

"…Vậy à."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Có lẽ tiếp tục nói chuyện cũng được, nhưng cảm giác sẽ tự rước phiền phức vào người. Nếu hỏi những điều không nên hỏi, chuyến đi chơi bình thường này sẽ trở nên không còn bình thường nữa—

"Này, còn Kurumi thì sao? Cậu có thích chó không?"

"Tớ chưa bao giờ nghĩ đến… nhưng không ghét đâu. Dù sao thì cũng dễ thương mà."

Nhìn chúng chạy tới chạy lui trong không gian chật hẹp, cảm thấy có chút đáng thương. Nhưng mà, nhìn những chú chó con này, sẽ thấy con nào cũng rất dễ thương. Lông xù, mềm mại. Thỉnh thoảng những con chó trưởng thành đi dạo bên ngoài, cũng khá đáng yêu.

"Hừm~… Cậu thích con nào?"

"Ờm… con đó đi?"

Tôi chỉ vào một con chó màu nâu trà.

"Đó chắc là Shiba Inu. Ra là vậy, ra là vậy."

"…Sorahashi-san?"

Sorahashi-san lộ vẻ mặt đăm chiêu, rồi lập tức dùng điện thoại tra cứu.

"Chó Shiba Inu, không ngờ lại có tính độc lập cao. Dù trông có vẻ thân thiện, nhưng cũng rất cảnh giác."

"Hể~…"

"Nhưng mà, chúng rất ngoan ngoãn với chủ. Ừm… có lẽ hơi giống nhỉ?"

"Giống gì?"

Trước câu hỏi của tôi, cô ấy khẽ mỉm cười.

"…Giống tớ."

Cô ấy thì thầm vào tai tôi.

Tôi rùng mình.

Tôi vội vàng lùi lại, bịt tai. Tai nóng ran.

"Tớ sẽ rất ngoan ngoãn với chủ nhân đó? Với điều kiện là, chủ nhân phải dạy dỗ tớ thật tốt."

Tôi nhìn quanh cửa hàng, muốn xác nhận xem có ai nghe thấy không, nhưng không làm được.

Bởi vì, ánh mắt tôi đã bị Sorahashi-san đang tiến lại gần thu hút.

"Cậu nói cậu ao ước được nuôi dưỡng, là có ý gì?"

Tôi thì thầm.

Cảm thấy nói gì cũng không ổn, giọng nói khó khăn lắm mới thốt ra được, nhỏ đến mức chính tôi cũng phải giật mình. Tôi không phải ghét nói chuyện với Sorahashi-san. Chỉ là, đối với một người sống cuộc đời bình thường như tôi, chuyện nuôi dưỡng và được nuôi dưỡng là những chủ đề quá xa vời. Ít nhất, tôi muốn biết tại sao cô ấy lại có suy nghĩ này.

Dù có biết, tôi cũng không thể nào nói 「Vậy thì tớ sẵn lòng làm chủ nhân của cậu」 được.

"Ừm…. Này, Kurumi nhìn thấy chú chó Shiba con đó, có suy nghĩ gì?"

"Suy nghĩ…"

Chú chó con đang nô đùa với nhân viên cửa hàng, tôi thấy rất dễ thương. Nó trông tự do tự tại, tròn vo.

"Coi như là dễ thương đi? Cảm giác giống như em bé vậy."

"A ha ha, vậy sao. …Thế thì."

Sorahashi-san chậm rãi bước đi, tôi theo sát phía sau.

"Nếu thực sự nuôi nó, thì sẽ thế nào? Dù có dễ thương đến đâu, những việc nguy hiểm vẫn sẽ bị mắng, cũng sẽ huấn luyện đi vệ sinh đúng chỗ phải không?"

"Cái này thì, ừm. Không dạy dỗ thì chẳng tốt cho ai cả."

"Đúng vậy. Kurumi dù có nuôi con vật gì, chắc chắn cũng là loại người có thể dạy dỗ tốt."

Rời khỏi khu vực chó, khu vực mèo hiện ra trước mắt.

Nhìn những chú mèo con chơi đùa, lòng tôi cảm thấy mềm lại. Nhưng thực tế nuôi chắc sẽ rất vất vả. Hơn nữa Mizuki không thích động vật, nên chắc không nuôi được.

Tôi nhớ lại chuyện rất lâu về trước, lúc chơi cùng con chó của nhà bạn. Lúc đó Mizuki mỗi lần đều ôm tôi chào mừng về nhà, nhưng hôm đó em ấy lại không làm vậy. Em ấy nói, vì trên người dính lông chó. Tôi thì hoàn toàn không để ý. Em ấy từ trước đến nay, đối với những chuyện như vậy đều đặc biệt nhạy cảm.

"…Chắc là khoảng một năm trước? Lúc tớ đang đi dạo quanh đây, tình cờ thấy có người đang dắt chó đi dạo. Chú chó con muốn lao vào một đứa trẻ để chơi đùa, kết quả bị chủ mắng."

"…Ừm?"

Tôi có chút không hiểu cô ấy đang nói gì.

Không khỏi nghiêng đầu, cô ấy lại cười.

"Sau đó, chú chó con bị mắng liền trở nên ủ rũ. …Nhưng mà, sau đó chú chó thật sự không lao vào đứa trẻ nữa, thế là người nuôi đã khen nó hết lời."

Chúng tôi rời khỏi cửa hàng thú cưng, bắt đầu đi trong dòng người.

Vì đi sau cô ấy, nên tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của người khác. Dù ở trường hay trên phố, cô ấy đều là tâm điểm chú ý, những người đi đường lướt qua gần như đều liếc nhìn cô ấy. Tôi vốn nghĩ bị nhiều người nhìn như vậy, cô ấy chắc sẽ rất không thoải mái, nhưng có vẻ cô ấy đã quen rồi. Cô ấy với tư thế đĩnh đạc, nhìn thẳng về phía trước.

Tôi và cô ấy cùng lên thang cuốn.

Lúc này, cô ấy cuối cùng cũng quay đầu nhìn tôi.

"Lúc đó tớ đã nghĩ—đây chính là điều tớ muốn."

Mái tóc vàng nhẹ nhàng bay múa. Trong căn phòng có máy sưởi mạnh đến mức đau đầu, một mùi hương trong lành không hợp với khung cảnh bay đến.

Khiến người ta suýt quên mất bây giờ là mùa đông.

Tôi vùi mặt vào trong chiếc khăn quàng.

"Tớ ấy à~ từ trước đến nay chưa bao giờ bị mắng cả. Gặp ai cũng cưng chiều tớ."

Lời nói này nghe như đang khoe khoang.

Nhưng chắc chỉ là đang kể lại sự thật thôi.

"Nhưng mà, như vậy thật sự quá nhàm chán. Giống như cuộc đời bị lấp đầy bởi những màu sắc đơn điệu phải không? Vì vậy, tớ cũng muốn trở nên giống như chú chó con đó."

"Giống như chó con…"

"Đúng vậy. …Nói cách khác—"

Cô ấy cười.

"Lúc cần mắng thì nghiêm khắc dạy bảo, lúc cần khen thì không tiếc lời, còn sẽ yêu thương hết mực. Tớ muốn được một người chủ như vậy nuôi dưỡng."

Tôi không hiểu.

Suy nghĩ của cô ấy khác xa người thường quá. Dù không biến thành chó, người có thể dạy dỗ cô ấy có biết bao nhiêu—

…Không phải.

Sorahashi-san là người đứng ở trung tâm thế giới. Cô ấy luôn được mọi người vây quanh, là công chúa điện hạ không nghe được một lời nói ra nói vào. Một người như vậy, chắc chắn không ai nỡ lòng mắng.

Dù thái độ của tôi với Mutsuki có phù hợp với hình mẫu chủ nhân lý tưởng của cô ấy, trên đời này người giống tôi nhiều như vậy, tại sao lại chọn đúng tôi?

"Cậu đánh giá tớ quá cao rồi."

"Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể nhìn lại cô ấy. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, cô ấy đột nhiên mỉm cười.

"Nếu Kurumi đã nghĩ vậy, thì thôi vậy…"

Mái tóc vàng chói lòa.

Tôi cảm thấy đây là mái tóc đẹp nhất mà tôi từng thấy từ khi sinh ra đến giờ. Tôi bị ánh hào quang đó thu hút ánh nhìn, cô ấy lên tiếng.

"Cậu không dạy dỗ tớ cho tốt, tớ sẽ rất phiền phức đó nhé? Này, chủ—"

Tôi vội vàng bịt miệng cô ấy lại.

Khác với lúc nãy, bây giờ phía trước và sau đều có người. Trong trường hợp này mà bị cô ấy gọi là chủ nhân, chắc chắn sẽ bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Chắc cô ấy cũng hiểu điều này.

Tôi dùng ánh mắt để phản đối, cô ấy lại khẽ nheo mắt.

Một nhịp sau, ngón tay truyền đến cơn đau nhẹ. Cảm giác ẩm ướt khiến tôi nhận ra—cô ấy đã cắn ngón tay tôi. Không phải cắn thật, chỉ như một chú cún đang nô đùa gặm nhẹ.

Tôi không khỏi mở to mắt. Cuộc đối thoại lúc nãy lóe lên trong đầu.

Cô ấy dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khẽ cười. Nụ cười quyến rũ đó tựa như đâm sâu vào trái tim tôi.

Cô ấy hiểu lầm rồi, tôi không phải là chủ nhân gì cả. Tôi chỉ là một người bình thường, làm sao có thể chỉ tay năm ngón với một Sorahashi-san cao cao tại thượng.

"…Ừm."

Cô ấy khẽ thở ra một tiếng.

Cô ấy nhìn tôi đầy khêu gợi, ánh mắt hoàn toàn không giống một cô gái cùng tuổi. Cùng với lực cắn dần mạnh lên, nhịp tim tôi cũng ngày càng nhanh hơn.

Nếu không thuận theo ý cô ấy, có lẽ cô ấy lại sẽ đi tìm người khác làm chủ nhân. Như vậy quá nguy hiểm, tôi phải ngăn cô ấy lại.

Tôi lặng lẽ lên tiếng.

"Nếu cậu còn nghịch ngợm như vậy nữa—"

Tôi đang định mắng cô ấy, thì cô ấy đột nhiên rút người đi.

Tôi nhìn lại, mới phát hiện thang cuốn đã sắp đến tầng hai. Tôi vội vàng bước ra khỏi thang cuốn.

"Cắn một hồi thấy đói bụng rồi. Hôm nay để kỷ niệm buổi hẹn hò đầu tiên, tớ mời cậu ăn trưa nhé. Cậu muốn ăn gì?"

Cô ấy nói một cách thản nhiên.

Cùng với mỗi bước cô ấy đi xa tôi, mùi hương trong lành như bờ biển mùa xuân tan đi một phần, hơi lạnh mùa đông lại ùa về. Cảm giác ấm áp trái ngược hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài, mùi vị của không khí khô hanh. Tựa như từ cõi phi thực trở về với thực tại.

Nhưng, tim tôi vẫn đập rất nhanh.

Chỉ có tâm trí tôi vẫn còn kẹt lại trong cõi phi thực đó.

"…Hamburger steak."

"OK OK. Vậy chúng ta đi thôi."

"…Ừm."

Tôi hiếm khi cảm thấy mình không thể hiểu được người khác. Nhưng, bây giờ. Tôi thực sự cảm thấy mình không thể hiểu được cô ấy.

Dù việc muốn biến thành chó cũng là một nguyên nhân, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc nhất là cảm xúc thay đổi chóng mặt của cô ấy.

Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì, rốt cuộc mong đợi điều gì ở tôi. Tôi hoàn toàn không hiểu, nên rất bối rối. Rõ ràng lúc Mizuki đột nhiên khóc, tôi cũng không bối rối đến thế.

Tôi không khỏi thở dài. Cô ấy nhân cơ hội lại lên thang cuốn, lên đến tầng ba.

Sorahashi-san ở trước mặt bạn bè cũng có bộ dạng này sao?

Không hổ là người được gọi là công chúa điện hạ.

Tôi chậm rãi đuổi theo cô ấy.

"Tại sao cậu lại đứng ngồi không yên như vậy?"

Các khu thương mại ở thành phố dường như có đủ loại cửa hàng. Ở khu ẩm thực tầng ba có một quán bán hamburger steak, trang trí khá thời thượng, khiến tôi có chút không yên. Các vị khách trong quán cũng toát lên vẻ thanh lịch.

Không, tôi không phải nói các cửa hàng ở quê không có khí chất.

Chỉ là, nói sao nhỉ, có cảm giác khác biệt với thế giới của tôi. Lúc nãy xem thực đơn, giá cả cũng khá kinh người.

"Tớ ít khi ăn ngoài. …Cứ cảm thấy, có chút đứng ngồi không yên."

"Vậy à. Cậu thường ăn ở nhà à?"

"Ừm. Cho đến năm ngoái, nấu ăn là việc của tớ."

"Hừm~… Cơm Kurumi nấu chắc ngon lắm nhỉ."

Dù Mizuki luôn ăn rất vui vẻ, nhưng thực tế thế nào tôi cũng không chắc. Cứ cảm thấy mẹ nấu ngon hơn, huống hồ một năm nay tôi gần như không vào bếp, biết đâu tay nghề đã thụt lùi rồi.

"Này, Kurumi, nhà cậu có mấy người?"

"Bốn người đó."

"Cậu là chị cả à?"

"Cậu biết rõ thật đấy. Tớ có một em gái."

"Nhìn là biết mà. Kurumi không phải thường xuyên giúp bạn học phụ đạo bài tập sao? Rất có phong thái của một người chị đó~"

Dù hôm qua cũng nghe cô ấy nói, nhưng từ 「bài tập」 vẫn khiến tôi có chút hoài niệm.

Lên cấp ba, dù được gọi là 「bài tập lớn」, nhưng bản chất cũng không khác gì bài tập của học sinh tiểu học. Chỉ là cách gọi thay đổi thôi.

Dù cách gọi thay đổi, cũng không có nghĩa là bản chất đã thay đổi.

Nhưng mà, quả nhiên vẫn là khác.

"…Sorahashi-san quan sát thật tinh tường. Rõ ràng tớ chẳng có gì nổi bật."

"Dù nổi bật hay không, Kurumi vẫn là Kurumi. Ánh mắt của tớ lúc nào cũng không nhịn được mà dõi theo cậu đó~"

Cô ấy nói một cách thản nhiên.

Khi tôi không biết phải đáp lại thế nào, hamburger steak đã được dọn lên. Cô ấy dùng động tác thành thạo lấy nĩa từ hộp đựng dao nĩa, nhưng có lẽ do trượt tay, chiếc nĩa từ tay cô ấy rơi xuống đất.

Một tiếng 「Keng」 trong trẻo vang lên.

Không ngờ cô ấy cũng có lúc vụng về. Tôi vừa nghĩ vậy, vừa nhặt chiếc nĩa lên. Trong hộp đựng dao nĩa còn mấy chiếc nữa, nên không cần gọi nhân viên đến cũng không sao.

"Không sao chứ? Có bị thương không?"

Nghe tôi hỏi vậy, cô ấy khẽ cười.

"Thấy chưa, quả nhiên."

Quả nhiên cái gì chứ? Tôi mở to mắt, cô ấy đã lấy lại dao nĩa đưa cho tôi.

"Kurumi, cảm ơn cậu đã nhặt giúp tớ."

"…Không có gì."

Tôi nhận dao nĩa từ tay cô ấy, bắt đầu ăn hamburger steak.

Lời nói của cô ấy khiến tôi để tâm đến mức không ăn ra vị gì. Trong lúc dùng bữa, cô ấy cứ cười tủm tỉm nhìn tôi, khiến tôi rất không tự nhiên. Dù cô ấy quả thực có hảo cảm không rõ lý do với tôi, nhưng tôi nên vui hay nên buồn đây? Mà, được Sorahashi-san thích, chắc chắn là một chuyện đáng mừng.

Mizuki đang làm gì nhỉ?

Năm nay lên cấp hai, em ấy bắt đầu cố tình né tránh tôi. Rõ ràng trước đây luôn 「chị ơi, chị ơi」 mà bám lấy tôi, bây giờ lại gọi thẳng là 「Kurumi」. Dù nghĩ rằng đang ở tuổi nổi loạn thì cũng đành chịu, nhưng vẫn có chút cô đơn.

Bài tập và bài tập lớn. Chị và Kurumi.

Dù cách gọi thay đổi, bản chất có thực sự giống nhau không?

Tôi đang nghĩ vậy, thì phát hiện khóe miệng Sorahashi-san dính nước sốt. Dù trông cô ấy rất trưởng thành, nhưng ở điểm này có lẽ vẫn còn là một đứa trẻ.

"Sorahashi-san, cậu dính nước sốt ở đây này?"

Tôi chỉ vào khóe miệng mình.

Sorahashi-san liếc nhìn tôi một cái, nhưng hình như không nghe thấy mà tiếp tục dùng bữa. Tôi vốn định cứ thế tiếp tục ăn, nhưng đã để ý thấy thì không thể làm ngơ. Dù quan hệ của chúng tôi không thân thiết đến mức này, nhưng dù sao cô ấy cũng đã cắn ngón tay tôi rồi.

Tôi khẽ thở dài, rút một tờ giấy ăn.

"Thật là~ không phải trẻ con nữa rồi, phải lau cho sạch sẽ chứ. Xinh đẹp như vậy mà để thế này thì phí quá."

Khi tôi dùng giấy ăn lau khóe miệng cho cô ấy, cô ấy nheo mắt lại.

"Hehe. Cậu cũng lau cho Mizuki như vậy à?"

Nghe cô ấy nói, tôi trong một khoảnh khắc cứng đờ.

"A, hả. Tớ có nói cho cậu tên của Mizuki à?"

"Đừng để ý tiểu tiết làm gì. Chắc chắn là một cô em gái dễ thương nhỉ~"

Mizuki là em gái tôi. Nhưng chúng tôi cách nhau ba tuổi, nên không học cùng trường, ngoài bạn bè ra, tôi cũng chưa từng nói với ai về Mizuki.

Sorahashi-san cười tủm tỉm.

Dù cảm thấy cô ấy sống ở một thế giới khác với tôi, nhưng nụ cười của cô ấy bây giờ, khiến tôi cảm nhận được một thứ gì đó vượt qua cả con người. Nhưng lạ thay, tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Ngược lại còn muốn tìm hiểu thêm, đây là sức hút cá nhân của cô ấy sao? Không, nhưng mà.

Tôi không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục đưa nĩa lên miệng. Sorahashi-san cũng không tiếp tục đối thoại, chỉ lặng lẽ ăn. Khóe miệng mà tôi khó khăn lắm mới lau sạch cho cô ấy, lại bị nước sốt làm bẩn.

Từ 「dạy dỗ」 hiện lên trong đầu tôi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Mắng và dạy dỗ cuối cùng vẫn là hai chuyện khác nhau.

Tôi lại lặng lẽ lau cho cô ấy.

Đôi mắt có màu hoàn toàn khác với tôi, hôm nay cũng lấp lánh ánh sáng.

Tôi cảm thấy thật khó tin. Một cô gái ngoài việc học cùng lớp ra không có mối liên hệ nào, lại có thể cùng tôi ăn trưa vào ngày nghỉ như thế này. Dù gần đây đã bắt đầu quen với cách dùng bữa khó xử này, nhưng lần này lại mang một ý nghĩa khác so với thường lệ, khiến tôi không yên lòng.

"Kurumi."

Giọng điệu cô ấy gọi tên tôi tràn đầy sự mong đợi.

Lúc nãy vì bị thang cuốn làm phiền, nên không thể mắng cô ấy. Nhưng bây giờ, không có gì cản trở tôi.

Tuy nhiên.

"Hamburger steak, ngon nhỉ?"

"Đúng vậy. Rất ngon…"

Cuộc đối thoại như mây bay, khó nắm bắt.

Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ nói 「Mắng tớ đi」, kết quả không phải. Vừa nãy còn giọng điệu mong đợi, bây giờ lại rất bình thường nói về cảm nhận hamburger steak, vậy thì tôi cũng không thể nói những lời kỳ quặc.

Không phải cậu muốn tớ mắng sao?

Nếu hỏi câu đó, thì lại giống như tôi muốn mắng cô ấy. Như vậy cũng quá kỳ quặc rồi, kỳ quặc chỉ cần sở thích của Sorahashi-san là đủ. Tôi là người bình thường, không có duyên với những sở thích đặc biệt như 「nuôi dưỡng」.

"Ăn phải nhai kỹ nuốt chậm nhé. Nếu nghẹn thì phiền lắm đó."

"A ha ha, giống mẹ quá."

"Ít nhất cũng phải nói là giống chị chứ."

Khóe miệng bị bẩn. Có lẽ chỉ vì vậy, mà tôi đã có chút cảm giác thân thiết với cô ấy. Dù có nhiều điểm khó nắm bắt, nhưng Sorahashi-san cuối cùng cũng giống như Mizuki, đều là người sống.

Trong lúc dùng bữa, Sorahashi-san luôn vui vẻ cười. Giá như tôi cũng có thể cười được, nhưng tiếc là, vì tình huống đặc biệt, tôi luôn không thể nở nụ cười cho đến khi ăn xong.

"Cảm ơn đã mời, Sorahashi-san. Siêu ngon luôn."

"Cậu thích là được rồi."

Sau khi ra khỏi quán, cô ấy vươn vai một cái thật dài.

"Cơm cũng ăn rồi, vậy thì từ từ đi dạo thôi~"

Nói rồi, cô ấy cười với tôi. Tôi gật đầu một cách mơ hồ.

Bầu không khí kỳ lạ lúc nãy tựa như chưa từng tồn tại, Sorahashi-san đã hăng hái đi dạo phố. Vừa đi, cô ấy vừa chỉ cho tôi chỗ nào có đèn trang trí đẹp, từ đâu ngắm cảnh đêm đẹp.

Cùng thời điểm này năm ngoái, tôi còn đang bận rộn chọn quà Giáng sinh cho Mizuki.

Năm nay lại có thời gian rảnh rỗi, cùng Sorahashi-san đi trên phố. Dù có cảm giác không thật, nhưng khoảnh khắc này ở một mình với cô ấy là sự thật. Lòng tôi không khỏi có chút kỳ lạ.

Nếu hỏi có vui không, thì đúng là có vui.

Cô ấy biết nhiều thứ mà tôi không biết, dẫn tôi đi xem những cảnh sắc chưa từng thấy. Khi cô ấy vui vẻ cười, tôi cũng cảm thấy có chút vui lây. Khác với lúc nãy, nụ cười ngây thơ trong sáng đó của cô ấy, dường như có một sức mạnh kỳ diệu.

Tôi thấy cô ấy rất dễ thương.

Trước đây cảm thấy cô ấy xa vời, thậm chí chưa từng có ý nghĩ như vậy.

"Mùa đông, có phải sẽ khiến người ta phấn khích một cách kỳ lạ không?"

"Vậy sao?"

"Ừm. Vì Giáng sinh và năm mới có nhiều chuyện vui mà, phải không? À, năm nay Kurumi cũng đến dự tiệc Giáng sinh đi? Nhà chúng tớ định tổ chức đó."

Nói mới nhớ, Mutsuki và Yume chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này. Họ không có hứng thú với chuyện yêu đương, cũng không hứng thú với các hoạt động theo mùa, cho đến bây giờ, họ chưa từng nói Giáng sinh sẽ cùng nhau đi chơi.

Một người có thể tự nhiên mời như Sorahashi-san, thực sự rất lợi hại.

"…Phải ở cùng gia đình."

"Vậy sao, tiếc thật. Nếu Kurumi đến được, chắc chắn sẽ rất vui."

Cô ấy rốt cuộc coi tôi là người thế nào.

Tôi không phải là loại người có thể khuấy động không khí đâu.

Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi cảm thấy cái lạnh của mùa đông thấm vào da thịt. Cô ấy nói mùa đông khiến người ta phấn khích, tôi lại sợ nhất mùa này. Mặc nhiều đến đâu cũng lạnh, da khô đến ngứa, tĩnh điện lại đau, ngay cả rửa bát cũng thành cực hình.

Gió lạnh thổi qua, tôi rùng mình. Không nhịn được hắt xì một cái, Sorahashi-san đang đi phía trước lập tức quay lại.

"Kurumi, không sao chứ?"

"Không sao. Chỉ là hơi lạnh thôi."

"…Ừm~ cảm lạnh thì không tốt, chúng ta đến chỗ nào ấm áp đi."

"Chỗ ấm áp?"

"Ừm. Ở ngay kia, đi thôi!"

Mũi tôi cay xè, chắc chắn đã đỏ ửng rồi. Mà làn da của Sorahashi-san vẫn trắng sứ trong veo. Thật mong da mình có thể khá hơn một chút. Cứ một chút là mặt đỏ, cũng khá xấu hổ. Dù chắc chẳng ai để ý.

Tôi đút tay vào túi áo khoác, lặng lẽ đi theo sau cô ấy.

Cảm giác gió ở Tokyo lạnh hơn gió ở quê. Tôi không khỏi thở ra một hơi, là khói trắng.

Tôi hoàn toàn không biết chỗ ấm áp là ở đâu, cứ thế đi bộ năm phút. Sau đó, cô ấy dừng lại trước một tòa nhà. Nhìn kỹ, trên bảng tên có ghi 「Sorahashi」.

Đây chẳng lẽ là…

"Vào đi, vào đi."

"Đây là nhà của Sorahashi-san à?"

"Ừm~ à, cũng gần như vậy? Nói chính xác thì, cũng không hẳn."

"…? Tự nhiên đến làm phiền không sao chứ?"

"Yên tâm đi. Dù sao bố mẹ tớ cũng không có ở đây."

"Hả?"

Tôi mở to mắt. Chẳng lẽ có uẩn khúc gì?

"A, không không. Tớ không có ý gì kỳ lạ đâu. Đây vốn là biệt thự của bố mẹ tớ? Kiểu như vậy. Tớ chỉ vì muốn thử sống một mình sau khi lên cấp ba, nên mới ở đây một mình thôi."

"…Biệt thự."

Biệt thự mà bố mẹ sở hữu, ra là vậy à?

Từ này đối với tôi quá xa lạ, nhất thời không thể hiểu được, nhưng cô ấy nói vậy, tôi hình như cũng có thể chấp nhận được. Từng cử chỉ của Sorahashi-san, nói sao nhỉ, đều có thể cảm nhận được sự giáo dục tốt đẹp đó. Nghĩ kỹ lại, mong muốn 「được nuôi dưỡng」 của cô ấy, có lẽ cũng là vì được nuông chiều từ nhỏ trong một gia đình giàu có mà có.

Không, dù là vậy, biệt thự cũng quá khoa trương rồi…

Tôi có chút bị dọa sợ. Có biệt thự ở một thành phố như thế này, rốt cuộc là gia đình thế nào?

"Ừm. Vậy nên cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Dù sao thì thực tế cũng gần như vậy."

Đồ của thú cưng cũng là đồ của chủ nhân, ý là vậy sao?

Dù cô ấy có nói vậy, đối với một người lớn lên trong gia đình bình thường như tôi, điều này vẫn quá nặng nề.

Tôi cảm thấy gò má mình khẽ giật, đi theo cô ấy vào nhà. Bên trong được sắp xếp khá gọn gàng, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ.

Vì rộng đến mức nhà tôi hoàn toàn không thể so sánh, nên dọn dẹp chắc chắn rất tốn công. Đột nhiên có chút tò mò cô ấy dùng máy hút bụi hiệu gì.

"Cậu ngồi đó đi, tớ đi pha trà ngay."

"Không cần phải tiếp đãi tớ đặc biệt đâu."

Chiếc ghế sofa đặt ở phòng khách được làm bằng da màu đen. Đây chẳng lẽ là da thật? Nhìn quanh, dù là phòng khách hay phòng ăn, đều được bày biện những món đồ nội thất trông rất cao cấp. Tấm thảm trải dưới chân, cũng là loại thảm lông dài thời thượng.

Mọi thứ đều khác xa nhà tôi, khiến tôi đứng ngồi không yên.

Nếu phải nói điểm giống nhau duy nhất, chắc là trên bàn đều có cắm hoa.

Tôi khẽ thở dài. Cảm giác cơ thể vốn lạnh lẽo, đang dần dần ấm lên. Nhưng mà, ra là dù ở nơi ấm áp, lòng cũng chưa chắc đã yên ổn.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh căn phòng.

Nơi này dù tốt hay xấu, đều mang lại cảm giác thiếu hơi người. Không biết Sorahashi-san bình thường ở trong nhà này sống thế nào nhỉ?

"Đây, mời cậu."

"Cảm ơn."

"Không có gì. A, xin lỗi, tớ còn chưa treo áo khoác cho cậu. Cởi ra đi, cởi ra đi."

Cô ấy đặt bộ ấm trà lên bàn, rồi lấy móc áo đến. Tôi vốn định tự cởi, nhưng bị cô ấy thành thạo cởi áo khoác, cũng đành mặc cô ấy sắp đặt.

Cô ấy treo áo khoác của mình và của tôi cùng nhau, rồi ngồi xuống ghế sofa.

"Trước đây tớ thường treo áo khoác cho bố như vậy."

"Thật đáng nể."

"Không phải đâu, tớ chỉ là tự muốn làm thôi. Kurumi, cậu có uống được caffeine không? Tớ tạm thời pha trà không caffeine."

"Tớ sợ không ngủ được, nên trà không caffeine là vừa đẹp."

"Vậy sao? Tốt quá. Tớ không chịu được caffeine lắm~ Uống cà phê hay gì đó là sẽ khó chịu ngay."

Cô ấy vừa nói, vừa đưa tách trà lên miệng.

Tôi không phải là nhìn đến ngẩn người, nhưng không hiểu sao, tôi không thể rời mắt khỏi những động tác của cô ấy.

Mái tóc vàng trong veo, đôi mắt vui vẻ, những ngón tay thon dài, đôi môi mỏng. Cô ấy giống như một bức tranh hoàn hảo cân đối. Rõ ràng chỉ đang làm những việc hết sức bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mọi thứ đều thật đặc biệt, có lẽ là vì cô ấy quá xinh đẹp.

Rõ ràng cho đến lúc nãy, tôi vẫn có thể thản nhiên ở bên cô ấy.

Quả nhiên vẫn có cảm giác cách biệt.

Tôi lặng lẽ cầm tách trà lên. Dù không biết là trà gì, nhưng có mùi hương hoa. Uống một ngụm, phát hiện có chút nguội rồi.

"…Ngon."

"Vậy sao? Cậu cứ uống thoải mái nhé."

Thật khó xử.

Cuộc trò chuyện kết thúc, trong phòng chỉ còn lại tiếng tách trà và đĩa va vào nhau. Tôi không nghĩ ra được chủ đề gì để nói với Sorahashi-san, cô ấy cũng cứ thế im lặng uống trà.

Tôi rốt cuộc nên ở đây đến lúc nào? Cơ thể cũng đã ấm lên rồi, cảm thấy có thể nói lời tạm biệt. Khi tôi đang nghĩ vậy, đột nhiên phát hiện Sorahashi-san đã biến mất.

Là đi vệ sinh sao?

Một mình ở phòng khách nhà người lạ uống trà. Đây thực sự là một tình huống đứng ngồi không yên. Chắc hẳn có rất nhiều người sẽ rất vui khi được mời đến nhà Sorahashi-san, nhưng tôi thực sự không có hứng thú.

Muốn về nhà nấu cơm quá. Dù thoáng có ý nghĩ này, nhưng bây giờ nấu ăn đã trở thành việc của bố mẹ. Tôi đã bao lâu rồi không nấu hamburger steak cho Mizuki. Tôi không khỏi thở dài, lúc này sau lưng có tiếng bước chân.

"Kurumi."

"Sorahashi-san? Sao thế?"

Cô ấy chậm rãi quay lại bên ghế sofa, lại ngồi xuống cạnh tôi.

Nhưng, cảm giác cô ấy và lúc nãy có chút không giống.

"Tớ đang nghĩ, rõ ràng tớ đã trở thành cún con của Kurumi rồi, mà vẫn chưa làm 『chuyện đó』 nhỉ."

"Chuyện đó?"

"Cậu không biết à? Sau khi biến thành cún con, việc đầu tiên phải làm."

Tôi nghiêng đầu. Việc đầu tiên một chú cún phải làm, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc tiêm phòng. Là muốn tôi đi cùng cô ấy tiêm phòng cúm sao? Trước đây tôi từng đi cùng Mizuki.

Nhìn tôi đang chìm trong suy nghĩ, Sorahashi-san khẽ cười.

"Chính là cái này đó, Kurumi."

Cô ấy đặt một thứ gì đó vào tay tôi.

Tôi cúi đầu nhìn tay mình, lập tức không nói nên lời.

"Vòng cổ. …Cún con phải đeo vòng cổ mới được, đúng không?"

Cô ấy nở một nụ cười ngây thơ, nói vậy.

Trên tay tôi là một chiếc vòng cổ màu hồng nhạt.

Cô ấy vừa nói 「phải đeo vòng cổ mới được」, quả nhiên là nói thật.

"Đi nào, chủ nhân."

Cô ấy thì thầm vào tai tôi. Chúng tôi ra ngoài như những người bạn bình thường, nhưng sau khi được mời đến nhà cô ấy, không khí trở nên có chút khó xử. Khi tôi đang nghĩ vậy, cô ấy đưa cho tôi một chiếc vòng cổ. Dù tôi nghi ngờ liệu đây có thực sự là hiện thực không, nhưng chiếc vòng cổ có trọng lượng trong tay, chứng tỏ tất cả đều là sự thật.

Tôi đương nhiên không thể nói 「thôi bỏ đi」.

Nếu tôi từ chối, cô ấy có thể sẽ nhờ người khác. Cô ấy cần tôi, điều này khiến tôi có chút, thực sự chỉ có một chút vui mừng thôi.

Vì nghĩ vậy, nên bây giờ tôi mới dính líu đến cô ấy. Nếu có thể dứt khoát nghĩ rằng chuyện của người khác sao cũng được thì tốt rồi, nhưng tôi không làm được.

Tôi cảm nhận được hơi thở của cô ấy. Ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của cô ấy, khiến tôi cảm thấy tay mình đang run.

"Tay cậu đang run kìa?"

Tôi không biết tại sao mình lại run. Là vì đang làm một việc không bình thường sao? Hay là vì sợ cuộc sống bình thường bị thay đổi? Hay là—

Tôi thở ra một hơi thật sâu.

"…Thôi được rồi, tớ sẽ giúp cậu đeo nó."

Tôi là người bình thường.

Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường, bây giờ cũng đang sống những ngày bình thường cùng bạn bè. Tôi chưa bao giờ cảm thấy những ngày như vậy nhàm chán, cũng luôn trân trọng cuộc sống thường ngày cho đến nay. Đáng lẽ phải là như vậy.

Tôi chạm vào chiếc cổ trắng ngần của cô ấy.

Chiếc vòng cổ kiểu thắt lưng dễ dàng đeo vào cổ cô ấy hơn tôi tưởng.

Tôi thầm nghĩ, mình đúng là một kẻ ngốc. Lại đi làm chuyện này với một bạn học không mấy thân thiết. Sau khi tôi cài khóa kim loại, cô ấy cười.

Hoàn toàn không hợp.

Một cô gái luôn đứng ở trung tâm lớp học, tỏa sáng như một ngôi sao, lại đang đeo vòng cổ.

Tôi rõ ràng nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sống lưng tê rần.

"…Gâu."

Cô ấy nói như đang dụ dỗ tôi.

Chỉ riêng điều đó thôi, đã khiến cảm giác tê rần ở sống lưng càng mạnh hơn, suýt nữa thì nói ra những lời kỳ quặc. Nhưng, không phải. Tôi quả thực đã trở thành chủ nhân của Sorahashi-san, nhưng tôi không định làm những chuyện kỳ quặc như vậy.

Đeo vòng cổ không phải đã rất kỳ quặc rồi sao?

Nếu bị hỏi như vậy, tôi cũng không nói nên lời.

Có lẽ tôi đã không còn bình thường nữa rồi.

Một khi đã bắt đầu lăn trên sườn dốc, sẽ chỉ ngày càng nhanh hơn, không thể dừng lại được nữa. Dù vậy, tôi vẫn…

"Cậu đã đeo vòng cổ rồi, mà không làm gì sao?"

Dù cậu có nói vậy…

Tôi biết cô ấy muốn tôi dạy dỗ cô ấy. Cắn tôi trên thang cuốn, và lúc ăn trưa miệng tự nhiên bị bẩn, chắc chắn đều là để tôi dạy dỗ cô ấy.

Không phải.

Cảm giác được cô ấy dựa dẫm, quả thực khiến tôi rất vui. Nếu tôi không làm một người chủ tốt, cô ấy có thể sẽ đi nhờ người khác làm chủ nhân của mình, điều này khiến tôi rất lo lắng. Nhưng dù vậy, tôi vẫn không thể nào coi Sorahashi-san như một chú chó để dạy dỗ.

Nhưng, tôi cảm thấy mình phải làm gì đó.

Nếu tôi không làm gì đó giống như một người chủ, Sorahashi-san sẽ—

Tôi suy đi tính lại, cuối cùng cũng nặn ra được một câu.

"Bắt, bắt tay?"

Tôi cố gắng nói ra những lời giống như một người nuôi thú cưng sẽ nói, Sorahashi-san mở to mắt. Cô ấy nhìn đi nhìn lại bàn tay tôi đưa ra và khuôn mặt tôi, cuối cùng từ từ đặt tay lên.

"…Chỉ vậy thôi?"

Cô ấy nói có chút thất vọng. Tôi không biết cô ấy rốt cuộc muốn tôi làm gì, chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

Tay cô ấy rất mịn màng, và lạnh.

Cảm giác này khiến tôi có chút dễ chịu.

"Làm tốt lắm. Ngoan thật."

"…Sao cũng được thôi. Nhưng mà, cậu không dạy dỗ tớ cho tốt, tớ sẽ trở thành một chú chó bướng bỉnh đó nhé?"

"Chú chó bướng bỉnh…"

"Cậu muốn biết nó như thế nào không?"

Cô ấy mỉm cười nói. Bây giờ đã đủ phiền phức rồi, nếu cô ấy còn gây chuyện nữa, thì sẽ càng đau đầu hơn. Tôi chỉ riêng việc giúp cô ấy đeo vòng cổ đã tốn rất nhiều công sức, đột nhiên bắt tôi ra vẻ chủ nhân, tôi cũng cảm thấy khó xử. Đáng lẽ phải cảm thấy khó xử.

Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy trong lồng ngực có chút kỳ lạ. Bị một Sorahashi-san đang đeo vòng cổ đặt tay lên tay mình, còn bị cô ấy ngước nhìn. Rõ ràng không phải là chuyện gì đặc biệt vui vẻ, nhưng lồng ngực tôi lại đập thình thịch, thình thịch, cảm giác rất kỳ lạ.

Tim đập hơi nhanh, sống lưng cũng tê rần. Rõ ràng cảm thấy như vậy không giống tôi thường ngày, nhưng nhịp tim không thể nào chậm lại.

"…Cậu có thể, có thể nghiêm khắc hơn nữa? Tớ là muốn trở thành một chú chó ngoan ngoãn với chủ nhân mà."

Giọng nói ngọt ngào, chạm vào tai tôi.

Hơi thở nóng hổi từ đôi môi đang tiến lại gần của cô ấy, khiến tai tôi ngứa ran. Tựa như bị hơi thở của cô ấy thúc giục, tôi cảm thấy lời nói từ cổ họng trào lên.

Nhưng trước khi tôi nói ra, cô ấy đã đứng dậy.

"…Ít nhất là bây giờ, nếu Kurumi không có ý đó, tớ cũng sẽ không ép cậu."

Giọng nói của cô ấy, lay động tâm trí tôi. Lời nói bị chặn lại vẫn còn kẹt trong cổ họng, cảm giác như sẽ vô tình bật ra khỏi miệng.

Bây giờ, mọi thứ của cô ấy đều đã giao cho tôi.

Nhìn chiếc vòng cổ, tôi cảm nhận sâu sắc điều này. Chỉ cần tôi nói 「bắt tay」, cô ấy thực sự sẽ đưa tay ra. Cô ấy dùng giọng nói ngọt ngào thì thầm 「cậu có thể dạy dỗ tớ thật tốt」. Rõ ràng cảm thấy như vậy rất kỳ quặc, nhưng nhịp tim đập mạnh đã che lấp đi suy nghĩ đó.

Nếu tôi không nói gì, cô ấy sẽ trở lại là Sorahashi Seira thường ngày. Nhưng, như vậy là được rồi. Đáng lẽ phải là như vậy…

"—Seira."

Lạ thật?

"Ngồi xuống, Seira. Tớ đã nói cậu có thể đứng dậy đâu?"

Tại sao tôi lại nói những lời như vậy?

"…Gâu!"

Giọng nói phấn khích. Vẻ mặt vui mừng.

Kỳ lạ quá. Sorahashi-san kỳ lạ quá.

Vậy còn tôi?

"Chuyện nghịch ngợm trên thang cuốn lúc nãy, tớ còn chưa mắng cậu đâu nhỉ? Lúc ăn cơm, cậu cố tình làm bẩn khóe miệng. Seira đúng là một chú chó hư mà."

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Cảm giác tiếng tim đập đặc biệt lớn.

Rõ ràng là lời mình nói ra, nhưng lại có cảm giác không phải là mình nói. Tuy nhiên, Sorahashi-san lại nghe theo giọng nói đó.

Cảm giác như thực tại đã bị đảo lộn.

"Nào, liếm tay tớ để xin lỗi đi chứ? Chó con chắc làm được mà, phải không?"

Tôi đưa tay về phía miệng cô ấy.

Cô ấy ngước nhìn tôi, rồi từ từ liếm ngón tay tôi.

Động tác của lưỡi giống như đang liếm kẹo. Chiếc lưỡi ẩm ướt quấn quanh ngón tay, ngay cả kẽ tay cũng bị liếm ướt sũng. Cảm giác của nước bọt, tôi gần như chưa bao giờ để ý. Bây giờ lại mạnh mẽ đến mức khiến tôi đau đớn.

Tôi rùng mình. Không chỉ sau lưng, mà là toàn thân, và cả trái tim.

Cô ấy liếm ngón tay tôi, phát ra tiếng, mút ngón tay. Đôi khi còn gặm nhẹ, hơi thở của tôi dần dần trở nên gấp gáp.

"Hối lỗi chưa?"

"Gâu, gâu."

"Vậy sao. …Thế thì, được rồi. Nếu còn làm chuyện kỳ quặc nữa, tớ sẽ dạy dỗ cậu như thế này đó."

Cô ấy khẽ mỉm cười.

Nụ cười đó thật khó hiểu, vừa ngây thơ trong sáng, lại vừa như ẩn chứa ý sâu xa.

"…A ha. Kurumi quả nhiên là chủ nhân mà."

Cô ấy nói vậy, rồi đứng dậy.

"Chờ chút. Tớ đi lấy ít đồ ăn vặt nhé."

Tôi thở ra một hơi thật sâu. Tim vẫn còn đập loạn xạ.

Tôi cúi đầu nhìn bàn tay phải đã bị liếm. Bàn tay ướt đẫm nước bọt, vào lúc này trông thật xa lạ.

Liếm người khác rõ ràng không thể nào vui vẻ. Nhưng cô ấy từ đầu đến cuối đều có vẻ rất vui.

Tôi đưa tay phải lên miệng—rồi dừng lại. Bởi vì nếu làm vậy, cảm giác như sẽ không thể quay đầu lại được nữa. Nhưng mà, nói cho cùng, tại sao tôi lại muốn đưa bàn tay dính đầy nước bọt lên miệng mình chứ? Tôi lặng lẽ chôn giấu câu hỏi này trong lòng, đặt tay lên ngực.

Không sao. Bây giờ vẫn ổn.

Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ vì Sorahashi-san nói những lời kỳ quặc, nên mới hơi phối hợp với cô ấy một chút thôi.

Tôi không hề vì việc khiến một cô gái đeo vòng cổ nghe lời mình mà cảm thấy vui vẻ, hay phấn khích. Tuyệt đối không có chuyện đó.

Đáng lẽ không có chuyện đó mới phải.