Tôi không đeo trang sức. Bởi vì chúng sẽ cản trở việc nhà. Nếu đeo gì đó trên ngón tay hoặc cổ tay, tôi sẽ không thể làm tốt món thịt băm viên Hamburg mà Mizuki yêu thích nhất, chưa kể tôi cũng không quen đeo thứ gì đó ở cổ.
Vì vậy, trong suốt mười lăm năm cuộc đời, tôi chưa từng một lần đeo trang sức. Bản thân đã không đeo, cũng chưa bao giờ đeo cho ai cả.
「Chủ nhân.」
Một giọng nói trong trẻo như chuông bạc. Hôm nay, cô ấy cũng lại dùng đôi mắt lấp lánh đó nhìn tôi không rời. Tựa như bị ánh mắt tựa sao trời kia thúc giục, tôi chạm vào cổ cô ấy.
Tim tôi đập hơi nhanh. Không ngờ món trang sức đầu tiên mình đeo cho người khác lại là thứ này.
「Tay cậu đang run kìa?」
Thật kỳ lạ. Tôi và cô ấy đến bạn bè còn không phải, ở trong lớp gần như chẳng bao giờ nói chuyện với nhau. Vị thế ở trường cũng hoàn toàn khác biệt. Cô ấy luôn được mọi người vây quanh, là nhân vật trung tâm của lớp. Còn tôi chỉ là một học sinh mờ nhạt, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Thế nhưng tôi của hiện tại, lại—
Đang giúp cô ấy thắt vòng cổ.
「…Thôi được rồi, tớ sẽ giúp cậu đeo nó.」
Tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô ấy. Gạt mái tóc vàng óng sang một bên vai, và cứ thế—
Đeo chiếc vòng cổ màu hồng nhạt lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô ấy—