Nước đã đổ đi khó mà hốt lại.
Một khi đã tự nhận mình là một con thú, thì không thể nào sống một cách ngây thơ trong sáng với tư cách là một con người được nữa. Dù tôi có tự nhận thức rằng, phanh của mình đã hỏng rồi.
"Này, Seira, tại sao cậu lại làm vậy?"
Giờ nghỉ trưa, tôi đang dạy dỗ cô ấy ở trước cửa sân thượng.
Kể từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng cô ấy lại đeo vòng cổ đến trường. Tôi bất giác bắt đầu có thói quen kiểm tra xem dưới chiếc khăn quàng cổ của cô ấy có đeo vòng cổ hay không. Những ngày đeo vòng cổ, cô ấy sẽ gọi tôi đến một nơi không có người, nên rất dễ phân biệt.
Tuy nhiên, hôm nay cô ấy rõ ràng đeo vòng cổ đến trường, vậy mà lại định tháo khăn quàng cổ ngay trong lớp học.
May mà tôi có mặt ở đó mới ngăn cô ấy lại được, nhưng nếu tôi không có trong lớp, nghĩ đến hậu quả thôi đã khiến người ta rùng mình.
"Bởi vì em muốn được chủ nhân mắng mà?"
"…Hể."
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự mong đợi. Nếu để lộ vòng cổ và dây dắt trong lớp học, cuộc sống học đường của cô ấy sẽ tiêu tan. Dù có lẽ cô ấy làm vậy với giả định sẽ bị tôi ngăn lại, nhưng vẫn rất nguy hiểm.
Cô ấy đúng là một đứa trẻ hư.
"Trẻ hư cần phải được dạy dỗ cho tốt nhỉ."
Tôi vuốt ve chiếc vòng cổ của cô ấy. Nhưng, tôi không định dạy dỗ cô ấy như mọi khi.
"Đùa thôi. Dù rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn không bị ai phát hiện, nên tớ không định mắng cậu đâu."
"…Ể?"
"So với chuyện đó, chúng ta mau ăn cơm đi. Cứ kéo dài nữa là hết giờ nghỉ trưa đó."
Tôi mỉm cười, chuẩn bị lấy bánh mì trong túi ni lông ra. Ngay khoảnh khắc đó, cô ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
Lực lớn đến kinh ngạc.
"Sao thế?"
"…Mắng em đi mà, chủ nhân."
"Tại sao? Tớ có gì để mắng cậu đâu?"
Tôi cố ý nói vậy, cô ấy liền nhìn thẳng vào tôi. Tiếp đó, cô ấy từ từ đưa mặt lại gần, liếm lên má tôi.
"Này."
"Cho đến khi chị mắng em, em sẽ không dừng lại đâu."
"…Seira."
Da gà da vịt nổi hết cả lên. Tay bị liếm thì không sao, nhưng má bị liếm tôi vẫn chưa quen, cảm giác rất kỳ quặc. Cô ấy như đã tuyên bố, dường như định sẽ không dừng lại cho đến khi tôi mắng, liếm đến mức má tôi sắp sửa sưng phồng lên.
Chiếc lưỡi đỏ tươi qua lại.
Tôi nắm lấy dây dắt của cô ấy.
"Lại không tiếc công làm đến mức này chỉ để được mắng, Seira đúng là hết thuốc chữa rồi."
"…Ư…"
"Cậu thích bị mắng đến thế à?"
"Thích. …Cho nên, chủ nhân, xin hãy mắng em thật nhiều."
"A ha ha. …Nếu mọi người biết Sorahashi-san đó lại là một kẻ biến thái hết thuốc chữa như vậy, chắc chắn sẽ vỡ mộng lắm."
Nói đến hết thuốc chữa, tôi và cô ấy đều giống nhau.
Cô ấy nở một nụ cười ngây ngất. Tôi nghĩ biểu cảm của mình bây giờ chắc chắn cũng y hệt cô ấy. Rõ ràng tôi luôn muốn nói những lời dịu dàng, muốn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của người khác, muốn đến gần tâm hồn của người khác, muốn nói ra những lời ấm áp như vậy. Nhưng, dùng những lời không dịu dàng để làm tổn thương người khác, lại vui đến thế, khiến bụng dưới tôi thắt lại.
Cảm giác như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy nội tạng.
Cảm giác khoái lạc mãnh liệt đi kèm với một nỗi đau nào đó này là gì? Rất lâu về trước, lúc bố mẹ cùng nhau chúc mừng sinh nhật tôi, hình như cũng có cảm giác tương tự—
Ký ức xa xôi bị ánh mắt tràn đầy mong đợi của Seira trước mắt cuốn đi.
Chuyện quá khứ hoàn toàn không quan trọng. Chỉ cần bây giờ cảm thấy thoải mái, thế là đủ rồi.
"May mà chủ nhân của cậu là tôi. Người sẽ chấp nhận một kẻ biến thái như cậu và mắng cậu, có lẽ chỉ có tôi thôi."
Tôi dùng ngón tay lướt qua môi cô ấy. Đôi môi nhỏ nhắn mềm mại và xinh đẹp. Chiếc lưỡi đỏ thò ra từ đó quấn lấy ngón tay tôi.
Cảm giác của lưỡi người, có một cảm giác vừa ghê tởm vừa thoải mái khó tả.
"…Mặn quá."
"A ha ha, lần sau tớ sẽ bôi mật ong lên tay trước nhé."
"Không cần, tớ thích thế này."
Vì thường xuyên bị cô ấy liếm, nên buổi sáng tôi đã không còn bôi kem dưỡng da tay nữa. Gần đây cũng gần như không rửa bát bằng tay trực tiếp, nên tay không còn thô ráp như trước. Dù rất vui, nhưng cũng có chút cô đơn.
"Người sẽ vui vẻ vì liếm ngón tay người khác, tìm khắp trường chắc cũng chỉ có Seira thôi. Cậu phải hối lỗi cho tốt vào nhé?"
"…Ư, ừm."
Cảm giác ngón tay dần dần sưng lên.
Tiếng nước hoàn toàn khác với tiếng nước chảy từ vòi vang lên bên tai, ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ màng. Tôi vừa để cô ấy liếm ngón tay, vừa vuốt ve tóc cô ấy.
"Nếu cậu hối lỗi đàng hoàng, tớ sẽ thưởng cho cậu. …Cho nên, nào, cho tớ xem dáng vẻ hối lỗi của cậu đi?"
Tiếng nước dính nhớp vang vọng. Nếu bây giờ có ai đó đi lên thì sao? Nếu nhìn thấy bộ dạng không thể để ai thấy của chúng tôi, người đó sẽ nghĩ gì?
Nhưng, sao cũng được.
Tôi để cô ấy liếm ngón tay một lúc, rồi như mọi khi, khen ngợi cô ấy hết lời. Cô ấy nở một nụ cười khác hẳn lúc nãy, dụi đầu vào tay tôi. Tôi nghĩ, cô ấy quả thực giống như một chú chó thật. Nhưng, Sorahashi-san quả nhiên vẫn là Sorahashi-san. Dù là cún con của tôi, cũng không phải là chó thật.
"Đúng rồi, Kurumi, Futami-san và các bạn Giáng sinh đi đâu thế?"
Cô ấy tháo vòng cổ ra, cười tủm tỉm hỏi.
Đó là nụ cười ngây thơ đáng yêu mà tôi thường thấy trong lớp.
"Ừm~ cậu có biết chỗ có đèn chùm pha lê nổi tiếng không? Chúng tớ định đến đó xem…"
"Ồ~ hay đó! Chúng tớ sẽ mở tiệc Giáng sinh trước, rồi đi xem đèn trang trí~"
Quả nhiên nhóm của tôi và nhóm của Sorahashi-san, cách đón lễ cũng khác nhau.
"Các cậu đi xem khoảng mấy giờ?"
"Vẫn chưa chắc lắm, chắc khoảng bảy giờ?"
"Hừm~… sớm hơn dự kiến nhỉ."
"Vậy sao? Tớ thấy cũng là giờ bình thường mà…"
Đối với một người quen với cuộc sống về đêm như cô ấy, có lẽ thực sự là quá sớm.
"Vậy sau khi kết thúc hết, thì tập trung ở nhà tớ nhé! Tớ sẽ tặng quà cho cậu!"
"Hả. Để hôm sau tặng không được à?"
"Không được đâu~ sinh nhật thì phải chúc mừng vào đúng ngày mới có ý nghĩa chứ?"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy, nên nhất định phải đến nhé."
"…Ừm."
Tôi gần như chưa bao giờ được chúc mừng vào đúng ngày sinh nhật, nên không hiểu cảm giác đó lắm. Nhưng thấy cô ấy vui vẻ như vậy, tôi cũng bắt đầu có chút mong đợi ngày hôm đó.
Chúng tôi vừa trò chuyện về Giáng sinh, vừa ăn trưa.
Khi chuông báo vào lớp reo, trở về lớp, vừa hay chạm mắt với Yume.
"A~ Kurumi! Cậu đi đâu thế? Yume tìm cậu mãi đó!"
"Có chuyện gì xảy ra à?"
"Tất nhiên là có rồi! Gần đây cậu không ăn trưa cùng chúng tớ, Yume định bụng hôm nay nhất định phải ăn cùng cậu!"
"A… xin lỗi."
"Cậu dạo này sao thế, khó hẹn quá. Rốt cuộc là sao vậy?"
"Chỉ là có chút việc thôi."
"…Mừ."
Yume không hài lòng nhíu mày. Gần đây giờ nghỉ trưa tôi đều gặp Sorahashi-san, làm những việc không thể nói cho người khác biết, nên rất ít khi ở cùng Yume và các bạn. Dù thỉnh thoảng vẫn đi chơi cùng nhau sau giờ học, nhưng quả thực thời gian ở cùng Sorahashi-san nhiều hơn.
"…Ể, chờ đã, Kurumi, tay cậu."
"Ể? A…"
Chết rồi, lòng tôi chùng xuống.
Muốn nhanh chóng giấu tay đi, nhưng Yume nhanh hơn, nắm chặt lấy tay tôi. Cậu ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào những ngón tay trắng bệch của tôi.
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra.
Dù tôi nghĩ sẽ không vì chuyện này mà lộ ra mối quan hệ của tôi và Sorahashi-san, nhưng tim vẫn không kiểm soát được mà đập nhanh hơn. Không sao đâu, chỉ cần tôi không nói lời thừa, cậu ấy tuyệt đối không đoán ra được ngón tay tôi đã bị liếm.
"Ngón tay của cậu, chẳng lẽ là."
Đùng, tim đập mạnh một cái.
Tôi dời ánh mắt khỏi Yume, bất ngờ chạm mắt với Sorahashi-san đang ngồi ở ghế bên cạnh. Cô ấy cố tình làm bộ lè lưỡi.
Tim sắp nổ tung rồi.
Nếu bị Yume phát hiện thì gay go, nên hy vọng cô ấy đừng làm chuyện kỳ lạ. Tôi rõ ràng nghĩ vậy, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi lưỡi cô ấy, tôi chắc chắn có gì đó không ổn rồi.
"Không phải là đã trở nên thô ráp rồi sao!"
"Hả?"
"Thật là~ rõ ràng là cho Yume mượn kem dưỡng da tay, sao tay mình lại để mặc thế này?"
"Cái đó."
"Chờ chút. Yume có cái mà Kurumi giới thiệu lần trước."
Yume nói vậy, rồi lấy kem dưỡng da tay từ trong túi ra, bắt đầu bôi lên tay tôi. Bị cậu ấy mát xa cẩn thận từng ngóc ngách ngón tay, dù có hơi nhột, nhưng may mà không bị phát hiện. Tôi đang mừng thầm, thì nhận ra không biết từ lúc nào Mutsuki đang nhìn mình.
"…Mutsuki? Mặt tớ có dính gì à?"
"Không có. Chỉ là thấy Kurumi hôm nay cũng rất xinh đẹp."
"Ha, vậy à."
"Phản ứng có lạnh lùng quá không?"
Mutsuki thở dài, nói.
"Tay ngâm nước lâu quá không tốt đâu nhé."
Tôi giật mình. Mutsuki dường như đã nhận ra ngón tay tôi bị sưng. Nhưng chắc không nghĩ đến là bị liếm đâu nhỉ.
"Tớ trước đây cũng vì chơi tuyết quá đà, tay cũng thành ra thế này, nên nhìn là biết. Cẩn thận đừng bị bỏng lạnh đó."
"A, ừm…"
"Mà này, về chuyện Giáng sinh…"
Chơi tuyết à.
Nói mới nhớ hôm qua quả thực đã có một trận tuyết lớn. Tuyết dày thế này đã bao lâu rồi không thấy? Nhớ rất lâu về trước từng cùng Mizuki xây nhà tuyết ở nhà, đó là chuyện của lúc nào nhỉ.
Lúc hai chúng tôi ngây thơ trong sáng nô đùa, hoàn toàn không nghĩ đến có một ngày em ấy ngay cả chị cũng không muốn gọi tôi nữa.
Tôi khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời có màu xám xịt, trông như sắp có tuyết rơi. Dự báo thời tiết hôm nay tôi không xem, nhưng chắc là sẽ còn rơi nữa. Nếu tuyết rơi quá lớn làm tàu điện ngưng chạy thì gay go, đi bộ từ trường về nhà thật sự quá xa.
Khi tôi đang nghĩ vậy…
Những thứ màu trắng bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Khi tôi phát hiện ra, đã có mấy đám trắng từ trên trời rơi xuống. Không nghi ngờ gì, đó là tuyết.
"Wow, tuyết rơi rồi."
Yume vừa xoa tay tôi vừa nói.
"Hôm nay trông cũng sẽ rơi nhiều đó~ trên đường về nhà có muốn đắp người tuyết không?"
"Không phải chứ, phải là ném tuyết mới đúng."
"Uwaa, Mutsuki thật hoang dã. Kurumi thấy đắp người tuyết tốt hơn đúng không~?"
"Đã quyết định là sẽ chơi tuyết rồi sao…?"
"Hiếm khi có tuyết mà! Đúng không, Mutsuki."
"Đó là điều hiển nhiên. Nói đến học sinh cấp ba là phải chơi tuyết chứ, Yume."
"Vậy sao…?"
Tôi nghĩ, quan hệ của hai người họ vẫn như cũ khiến người ta không hiểu là tốt hay xấu.
Hay nói đúng hơn, ngay cả tôi cũng bị bắt buộc tham gia vào trò chơi tuyết sao.
Tôi cười khổ ngắm cảnh tuyết. Bông tuyết tuy trắng và đẹp, nhưng khi rơi đến mức che khuất tầm nhìn, tâm trạng lại trở nên có chút phức tạp.
Mà này, Yume rốt cuộc định bôi kem dưỡng da tay lên tay tôi đến lúc nào nữa?
"Mai gặp lại nhé~!"
"Ném tuyết thật sự rất vui đó."
Kết quả sau giờ học, chúng tôi đã chơi ném tuyết, tiện thể còn đắp cả người tuyết. Dù cảm thấy đây không giống như việc học sinh cấp ba nên làm, nhưng hai người họ lại rất hăng hái, tôi cũng không nỡ từ chối, kết quả là chơi gần hai tiếng đồng hồ.
Trời dần tối, tuyết cũng rơi ngày càng dày.
Nhà của hai người họ đều không xa trường, chắc có thể về nhà an toàn. Tôi cẩn thận đi về phía ga, chỉ sợ sơ ý là ngã, thì lại phát hiện trước cửa soát vé có một hàng dài người. Nhìn xem mới biết, tàu điện quả nhiên đã ngừng chạy.
Đi taxi thì quá đắt, xe buýt thì chen chúc đến mức không lên nổi, đi bộ về nhà lại càng không thể.
Chỉ có thể đợi đến khi tàu điện hoạt động trở lại, tìm một nơi nào đó để giết thời gian. Tôi tính toán như vậy, nhưng các quán cà phê gần ga đều đã chật kín khách. Vốn định đến hiệu sách trong ga dạo một vòng, nhưng chơi lâu như vậy, hai chân đã sớm mỏi nhừ.
Tôi phủi đi những bông tuyết trên người, ngồi xuống băng ghế ở ga. Dù mông có hơi lạnh, nhưng vẫn tốt hơn là cứ đứng mãi.
Mizuki có sao không.
Không, trường cấp hai của em ấy gần nhà, sẽ không về không được hay bị lạc đường. Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng em ấy có bị ngã không, hay có bị cảm lạnh không.
"…Hắt xì."
Lạnh quá.
Dù có mặc áo khoác, quàng khăn, vẫn lạnh đến thấu xương.
Tôi vùi mặt vào trong khăn quàng cổ. Không hiểu sao, chiếc khăn quàng mà Sorahashi-san từng đeo bây giờ lại là của tôi, còn khăn của tôi lại thành của cô ấy. Dù đã giặt nhiều lần, chắc đã không còn mùi của cô ấy nữa rồi.
Nhưng không hiểu sao, bây giờ tôi lại như ngửi thấy mùi của cô ấy.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua tóc tôi. Đó là tay của ai đó.
"Sorahashi-san, cậu vẫn chưa về à."
"Tớ cứ có cảm giác Kurumi vẫn còn ở đây."
"A ha ha, cái đó là sao chứ."
Lạnh đến run người, ngay cả cười cũng không tự nhiên. Cô ấy đưa ô cho tôi.
"Găng tay cậu toàn là tuyết… không sao chứ?"
"Hơi lạnh một chút, nhưng không sao đâu."
"Chẳng lẽ cậu vừa chơi tuyết à?"
"Ừm. Sơ ý một chút là chơi luôn… không ngờ lại vui đến bất ngờ, không cẩn thận chơi quá giờ."
"Thật là~ chơi thì được, nhưng như vậy sẽ bị cảm đó?"
Cô ấy vừa nói vừa tháo găng tay của tôi ra, rồi trực tiếp nắm lấy tay tôi. Tay cô ấy bình thường hơi lạnh, bây giờ lại nóng hổi.
"…Cậu xem này, lạnh đến mức này rồi. Lại có thể chơi tuyết đến mức tay đông cứng thế này."
"A, a ha ha…"
Dù tôi cũng thấy mình giống như một đứa trẻ, nhưng thấy bạn bè vui vẻ, tôi quả nhiên cũng vui theo. Đây có lẽ cũng là bản năng của tôi.
"Tớ đã gọi taxi rồi, để tớ đưa cậu về nhé."
Cô ấy nắm tay tôi nói vậy.
Tôi từ từ đứng dậy. Chiếc ô trong tay cô ấy quả nhiên có màu hồng nhạt, một màu rất dễ thương. Dù rất hợp với hình tượng 「công chúa điện hạ」 của cô ấy, nhưng có thực sự hợp với cô ấy không? Tôi không biết cô ấy thích màu gì, cứ có cảm giác nên có một màu sắc hợp với cô ấy hơn.
Mà này, như vậy có thực sự ổn không?
Sorahashi-san và tôi ở trường không có nhiều mối liên hệ. Cứ nắm tay nhau đi dạo quanh ga như thế này, cảm giác sẽ trở thành chủ đề bàn tán. Dù vậy, bây giờ tôi cũng không muốn buông tay này ra.
Tôi cứ thế bị cô ấy dắt đi, lên chiếc taxi đang đậu gần đó. Có lẽ vì có máy sưởi, vừa ngồi xuống đã đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ. Xem ra tôi đã mệt hơn mình tưởng. Sau khi nhắm mắt lại, cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng tựa vào vai tôi.
"Cậu có thể ngủ đó. Đến nơi tớ sẽ gọi cậu dậy."
"Ừm… cảm ơn."
Tôi khẽ mở mắt ra, phát hiện cô ấy đang ôm vai tôi.
Có thể tự nhiên ôm vai người khác như vậy, điểm này và tôi rất khác nhau. Tôi rất ít khi chủ động chạm vào người khác. Nhưng, cảm giác được cô ấy đối xử dịu dàng như thế này, dường như cũng không tệ. Dù không biết từ đây đến nhà tôi mất bao lâu, nhưng cảm giác có thể có một giấc mơ đẹp.
Tôi lại nhắm mắt lại, tựa người vào cô ấy. Sự ấm áp và mềm mại truyền đến từ vai, hoàn toàn khác với của tôi, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tôi đã ngủ một giấc ngắn. Không biết đã qua bao lâu, vai bị lay nhẹ nhàng, tôi bị đánh thức sớm hơn dự kiến, từ từ mở mắt ra.
"Kurumi, dậy đi. Đến nơi rồi đó."
"A, ừm."
"Chào buổi sáng. Cậu ngủ ngon thật đó~"
"Chào buổi sáng. …Ném tuyết hóa ra lại tốn sức đến vậy, mệt thật."
"Hehe. Kurumi cũng có một mặt trẻ con bất ngờ đó."
Sorahashi-san dường như đã trả tiền xe trước, chỉ cảm ơn tài xế rồi xuống xe. Tôi cũng cảm ơn tài xế rồi bước ra khỏi taxi.
"Lạnh quá… chờ, ể?"
"Sao thế, Kurumi."
Tuyết vẫn rơi rất lớn, qua cửa sổ xe hoàn toàn không nhìn rõ. Sau khi xuống xe nhìn kỹ lại, trước mắt không phải là nhà tôi. Phải nói là, ngôi nhà này là—
"Đây là nhà của Sorahashi-san mà?"
"Ừm. Tớ không phải đã nói rồi sao, sẽ đưa cậu về nhà."
"Ra là không phải đưa tớ về nhà tớ à…"
"Tớ đâu có biết địa chỉ nhà Kurumi."
Dù tôi từng mời cô ấy đến nhà tôi, nhưng quả thực chưa từng nói cho cô ấy biết địa chỉ nhà. Nói vậy thì cũng đành chịu.
"Hơn nữa, tớ còn muốn nói chuyện với cậu thêm một chút. …Không được sao?"
"…Không đâu. Tớ cũng muốn nói chuyện với Sorahashi-san thêm một chút."
"Vậy thì tốt rồi! Thôi, mau vào đi!"
Cô ấy nói với nụ cười ngây thơ.
Giống như ngày sinh nhật của cô ấy, tôi lại một lần nữa bước vào hiên nhà này. Dù chỉ mới đến nhà cô ấy vài lần, nhưng không hiểu sao, tôi đã có cảm giác quen thuộc với hiên nhà này. Mùi hương của rừng mà tôi chọn lúc đầu nhẹ nhàng lan tỏa trong không gian, khiến tôi có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ.
"Chào mừng về nhà."
Cũng giống như ngày hôm đó, cô ấy nói.
Tôi không khỏi nheo mắt lại.
"Tớ về rồi."
"…Hehe. À, nước tắm chắc đã nóng rồi, cậu đi tắm trước đi. Chắc lạnh lắm nhỉ."
"Ể, được không?"
"Ừm. Đây cũng là nhà của Kurumi mà."
Cô ấy nói vậy, rồi dẫn tôi đến phòng thay đồ. Tôi có chút do dự, nhưng vẫn cởi bộ đồng phục ra. Kinh nghiệm cởi quần áo ở nhà người khác chưa từng có khiến tôi có chút không tự nhiên. Nhưng phòng thay đồ cũng giống như hiên nhà, có đặt que khuết tán, khiến tâm trạng tôi hơi bình tĩnh lại.
Tôi gội sạch tuyết trên tóc, tiện thể tắm rửa sạch sẽ, rồi ngâm mình trong bồn tắm ấm áp.
Bồn tắm này lớn hơn nhà tôi rất nhiều, có thể duỗi thẳng chân hoàn toàn, một mình tận hưởng cứ có cảm giác hơi xa xỉ. Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi tắm ở nhà người khác, cứ không thể nào thoải mái được.
"Kurumi, nhiệt độ nước thế nào?"
"Ờm—"
Khi tôi vừa nghe thấy tiếng của Sorahashi-san, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra. Cô ấy đi vào một cách tự nhiên, khiến tôi ngẩn người trong giây lát.
"Chờ đã, tại sao?"
"Thôi mà, tớ cũng lạnh lắm, cứ thế này sẽ bị cảm đó. "
"Vậy tớ ra ngoài."
"Cậu còn chưa ngâm ấm người mà? Chưa ấm mà ra ngoài cũng vô ích thôi."
"…Ư…"
Cô ấy nói quả thực có lý, nhưng phải tắm chung với một bạn cùng lớp chưa thân thiết đến mức đó, thực sự khiến người ta… không, nói đúng ra, ngay cả trò đóng vai thú cưng và chủ nhân cũng đã làm rồi, chút chuyện này có là gì?
Đối mặt với cô ấy đeo vòng cổ, tôi có thể gạt bỏ lý trí, hành động theo bản năng. Nhưng đối mặt với cô ấy bây giờ không có bất kỳ sự ràng buộc nào, thể hiện bản tính con người, tôi cũng trở lại làm người. Bắt đầu để ý đến quan hệ trong lớp, vòng bạn bè, nhóm hội. Rõ ràng sự thật là chúng tôi đang ở một mình lúc này không hề thay đổi.
Luôn làm người cũng tốt, luôn làm thú cũng được, có lẽ đều khó như nhau.
Vậy thì tôi rốt cuộc là gì? Cái gì là đúng, cái gì là sai?
"Kurumi, chân hơi mở ra một chút."
"Ể? A, ừm."
Không biết từ lúc nào cô ấy dường như cũng đã tắm xong, đi về phía bồn tắm. Tôi mơ màng làm theo lời cô ấy tách hai chân ra, cô ấy liền ngồi vào giữa hai chân tôi.
Mùi dầu gội trong lành ập đến.
Phần gáy trắng ngần của cô ấy không thể tránh khỏi mà lọt vào tầm mắt tôi. Cô ấy cứ thế tựa lưng vào ngực tôi. Làn da ẩm ướt dán vào nhau, mang lại một cảm giác hoàn toàn khác với bình thường.
Tim đập loạn xạ. Những việc làm bình thường đã đủ phi thường rồi, bây giờ lại khiến tôi cảm thấy phi thường nhất. Sorahashi-san đó lại đang trần truồng tựa vào lòng tôi, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Chúng tôi từ trước đến nay rõ ràng gần như không có mối liên hệ nào, tại sao lại có thể ở một mình như thế này?
"Kurumi, cậu và Futami-san các bạn cũng làm những chuyện như thế này à?"
"Những chuyện như thế này là chỉ?"
"Sờ mó nhau ấy."
Tay cô ấy nhẹ nhàng lướt qua cánh tay tôi. Nhiệt độ hoàn toàn khác với bình thường khiến tôi có chút ngạc nhiên, nhưng không hề ghét cảm giác này.
"Không đâu. Yume, Mutsuki và tớ… không phải là loại người sẽ làm những chuyện đó."
"Vậy chỉ có tớ là đặc biệt?"
Cô ấy ngước nhìn tôi. Đôi mắt không thể dùng bất kỳ màu sắc nào để hình dung, hôm nay cũng như cũ khiến người ta mê mẩn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ấy.
"…Chắc là vậy."
"Vậy à. …Vui quá."
Cái gọi là đặc biệt rốt cuộc có nghĩa là gì? Dù tôi không hiểu lắm, nhưng ít nhất có thể chắc chắn, mối quan hệ của chúng tôi bây giờ tuyệt đối không thể gọi là bình thường.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại—
"Dù cậu ngay từ đầu đã nói tớ tốt hơn… nhưng tại sao lại thấy tớ tốt? Ngoài tớ ra, còn rất nhiều người biết chăm sóc người khác mà?"
Tôi nghĩ bây giờ có lẽ có thể hỏi ra câu hỏi đã khiến tôi bối rối bấy lâu nay. Về việc cô ấy nói tôi tốt hơn, đến bây giờ tôi vẫn còn có chút không hiểu. Dù cô ấy nói những người khác không có tư chất làm chủ nhân, nhưng có thật là như vậy không?
Cô ấy dời ánh mắt khỏi tôi, nhìn về phía trước.
"Kurumi ấy à, dù có gặp phải người trông hung dữ đến đâu, chỉ cần họ gặp khó khăn, cậu sẽ chủ động đến hỏi thăm đúng không?"
"Ể. …Ừm—vậy sao?"
"Chắc chắn là vậy rồi. …Lần trước lúc tớ làm rơi khăn tay, cậu không phải cũng nhặt giúp tớ sao."
"…Có chuyện đó à."
"Ừm. Lúc đó tớ đã nghĩ, cậu là một người rất dịu dàng. Ánh mắt tự nhiên mà bị cậu thu hút. Kurumi rất biết chăm sóc người khác, thấy người khác gặp khó khăn là không thể làm ngơ, và còn…"
Cô ấy hơi ngả người về phía tôi.
"Tớ có thể thấy, cậu cũng giống như tớ, cảm thấy chán ghét cuộc sống thường ngày."
"…Ể."
Tôi luôn nghĩ mình rất yêu thích cuộc sống bình thường, cảm thấy có thể sống một cuộc sống không thay đổi là tốt rồi. Nhưng thực ra, sâu trong lòng tôi rất nhớ những ngày tháng cùng Mizuki nhỉ. Dù ngay cả chính tôi cũng không nhận ra điều này, Sorahashi-san lại nhìn thấu sao?
"Cho nên tớ mới nghĩ, chỉ có Kurumi thôi. Kurumi chắc chắn là cùng loại người với tớ."
"Dù là vậy, đột nhiên nói phải làm chủ nuôi gì đó, tớ cũng sẽ rất phiền lòng."
"Nhưng, cậu vẫn đồng ý không phải sao?"
"Cái đó thì, ừm. Vì tớ nghĩ nếu cậu đi nhờ người khác, có thể sẽ rất nguy hiểm."
Dù lý do tôi đồng ý không chỉ có vậy.
"Chính vì Kurumi là người như vậy, tớ mới nhờ cậu đó."
"…Vậy à."
Dù tôi không hoàn toàn hiểu, nhưng tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại chọn tôi. Vừa nghĩ đến chỉ có mình tôi phù hợp làm chủ nhân của cô ấy, trong lòng lại có một cảm giác được lấp đầy. Có lẽ tôi vẫn luôn khao khát, có thể có người thực sự cần đến mình cũng nên.
Chúng tôi ngâm mình trong bồn tắm một lúc, rồi gần như cùng lúc đứng dậy.
Tôi mượn quần áo của cô ấy mặc, cùng cô ấy đi về phía phòng khách. Có lẽ vì vừa tắm xong chân có chút sưng, nên lòng bàn chân có cảm giác khác với trước đây. Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa, điện thoại đã rung lên. Nhìn xem, ra là tin nhắn của Yume.
"Cậu về đến nhà chưa? Trời lạnh thế này mà còn để cậu đi cùng, thật sự xin lỗi."
"Tớ về nhà rồi. Tớ cũng chơi rất vui, đừng để bụng."
"Thật sự xin lỗi nhé."
Tôi nghĩ, cậu ấy không cần phải để tâm như vậy. Dù tay có hơi nhói, nhưng chơi rất vui cũng là sự thật. Khi tôi chuẩn bị gửi tin nhắn tiếp theo, điện thoại reo lên, tôi lập tức nhấn nút nghe, vội vàng áp điện thoại vào tai.
"Alô, Yume?"
"Không phải Yume, là Mizuki đây."
Giọng nghe có vẻ không vui. Tôi hoàn toàn không ngờ Mizuki sẽ gọi vào giờ này, không khỏi mở to mắt.
"Xin lỗi, chị đang trả lời tin nhắn của bạn. Sao thế?"
"Em, cũng không có gì."
Cuộc trò chuyện rơi vào im lặng. Từ không khí mà xem, em ấy chắc là có chuyện muốn nói với tôi, nhưng là chuyện gì nhỉ? Tôi có một phỏng đoán, liền nhẹ nhàng lên tiếng.
"…Em đang lo cho chị à?"
"Bởi vì, tàu điện không phải đã ngừng chạy sao."
Xem ra tôi đoán đúng rồi. Tôi không khỏi bật cười.
"Mizuki thật dịu dàng."
"Đừng coi em là trẻ con. Không có việc gì thì em cúp máy đây."
"A, chờ chút. Nhớ bật máy sưởi, đừng để bị cảm nhé? Còn nữa, lúc tuyết bắt đầu tan đường sẽ trơn và nguy hiểm nhất, nếu lát nữa có ra ngoài, thì đi cẩn thận một chút…"
"Em biết rồi! Kurumi mới phải cẩn thận đó. Mà này, chị đang ở đâu?"
"Ở nhà bạn cùng lớp. Nghỉ ngơi một chút."
"Ngủ lại cũng được đó?"
Sorahashi-san vừa đặt tách trà trước mặt tôi, vừa nói vậy.
"Không biết tàu điện khi nào mới hoạt động trở lại, bây giờ về rất nguy hiểm phải không? Cứ ở lại đi mà."
"…Ừm."
Tôi khẽ gật đầu. Ngủ lại nhà người khác, đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi.
"…Là người tóc vàng mà chị đưa về nhà lần trước à?"
Trong điện thoại vang lên một giọng trầm.
Tôi không khỏi mở to mắt. Sao em ấy lại biết chuyện tôi từng mời Sorahashi-san đến nhà? Hơn nữa lần đó cô ấy cuối cùng cũng không ở lại nhà tôi, chắc cũng không để quên thứ gì. Kỳ lạ hơn nữa là, sao em ấy lại biết màu tóc của Sorahashi-san?
"Hai người rốt cuộc là quan hệ gì? Kurumi mời người khác đến nhà, đây là lần đầu tiên kể từ tiểu học phải không."
"Quan hệ gì…"
Bạn bè. Người quen. Bạn cùng lớp. …Thú cưng.
Cái nào cũng không đúng lắm, tôi thật sự không biết phải trả lời thế nào. Tôi im lặng không nói, Mizuki thở dài.
"Không phải bạn bè sao? …Chẳng lẽ là người nguy hiểm gì đó à?"
"Không, không có chuyện đó. là bạn bè, bạn bè."
"Hừm… không nguy hiểm thì thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra, nói với em cũng được. …Em đã là người lớn rồi, trưởng thành hơn Kurumi nhiều."
"A ha ha… vậy nếu có chuyện thật thì nhờ em nhé."
"…Ừm."
"Vậy thôi nhé."
"Ngày mai nhất định phải về nhà đó. Bố mẹ sẽ lo lắng."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, tôi khẽ thở dài.
Dù trước đây luôn có ấn tượng là một cô bé mít ướt, nhưng Mizuki cũng đã lớn rồi. Không, chiều cao đã sớm bị em ấy vượt qua, biết đâu ngay cả thần kinh vận động cũng tốt hơn tôi. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không thể dựa dẫm vào em gái được.
Nhưng, nói sao nhỉ—
Nếu nói quan hệ của tôi và Sorahashi-san không có nguy hiểm, thì đó chắc chắn là lời nói dối. Ít nhất nếu tôi nói sự thật cho Mizuki, em ấy chắc chắn sẽ lo lắng đến phát điên. Nghĩ đến đây, lồng ngực lại cảm thấy nặng trĩu. Cứ thế này có thực sự ổn không? Cảm giác bất an lóe lên trong đầu.
"Sorahashi-san."
"Sao thế?"
"Cảm ơn cậu lúc nãy đã đến tìm tớ. Còn cho tớ dùng phòng tắm… hôm nay có rất nhiều chuyện khiến tớ vui."
"Ể, à, ừm. Vậy thì… tốt rồi nhỉ?"
Không biết có phải tôi đã nói gì kỳ lạ không, phản ứng của Sorahashi-san có chút kỳ quặc.
"Tớ có nói gì lạ à?"
"Không, không phải vậy…"
Cô ấy tựa vào người tôi. Tôi cảm nhận được mái tóc mềm mại của cô ấy, và mùi dầu gội.
Tim đập nhanh hơn một chút.
"Quả nhiên thôi bỏ đi. …Hôm nay lạnh thật."
"…Ừm."
Thật ấm áp. Dù một phần là do có máy sưởi, nhưng quan trọng hơn là, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấy.
Trong tách trà cô ấy mang đến, hơi nóng đang từ từ bốc lên, trông có vẻ hơi xa vời. Tôi của bây giờ, so với bất cứ thứ gì khác đều tập trung vào Sorahashi-san hơn. Sau khi đặt điện thoại xuống, xung quanh chìm vào im lặng. Khi tôi tựa người vào cô ấy, cảm giác đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Dù tôi đã nói với Mizuki, chúng tôi là bạn bè.
Nhưng thực ra không phải nhỉ. Tôi vốn nghĩ có lẽ có thể trở thành bạn tốt, nhưng đó có lẽ cũng là sai lầm.
Tôi vuốt ve tóc cô ấy. Cô ấy dường như đã nhận ra cảm giác của ngón tay, nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt cô ấy có chút mơ màng, có chút ẩm ướt.
"Kurumi."
Bị cô ấy gọi tên, tim tôi đập thịch một cái.
Đeo vòng cổ cho cô ấy, lúc thì mắng lúc thì khen, lúc thì cưng chiều. Khi làm những việc đó, tôi cũng sẽ tim đập nhanh, phấn khích, cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng nhịp tim đập nhanh bây giờ lại khác. Giống như cảm giác dễ chịu khi uống ca cao nóng vào một ngày lạnh giá. Rõ ràng rất dễ chịu nhưng vẫn sẽ tim đập nhanh, thật kỳ diệu.
"Không có gì."
Cô ấy nói vậy, rồi mỉm cười.
Tôi không nói được gì, chỉ có thể mỉm cười đáp lại.
Dù không thể trở thành bạn bè, cũng không thể trở thành người quen bình thường, nhưng biết đâu có thể phát triển thành một mối quan hệ tốt đẹp hơn thì sao.
Tôi trong một khoảnh khắc đã nghĩ như vậy.
---
"Kurumi. …Cái này."
Sau đó lại qua vài ngày, rất nhanh đã đến ngày Giáng sinh.
Tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Mizuki đột nhiên nhét vào tay tôi một thứ gì đó. Tôi bất giác nhận lấy xem, phát hiện là một thứ được gói bằng giấy gói màu đỏ.
"Chẳng lẽ là quà sinh nhật?"
"Ừm, cũng có thể nói là vậy. Gần đây không tặng em quà gì cả. Cái này là chị chọn cùng bạn, chắc cũng không tệ."
"Cảm ơn em, chị rất vui."
"Ừm. …Mở ra xem đi?"
Mizuki trong năm nay cao lên rất nhanh, bây giờ đã cao hơn tôi rồi. Nhưng những hành động nhỏ của em ấy vẫn như trước đây, lúc ngại ngùng sẽ để che giấu mà nhìn thẳng vào tôi.
Tôi cứ tưởng em ấy đã không còn hứng thú với tôi nữa.
Xem ra không phải vậy. Nếu là như vậy, tôi sẽ rất vui.
Tôi cẩn thận mở giấy gói quà.
"Wow, là khăn quàng cổ."
"…Ừm. Chị vẫn nên có một chiếc khăn quàng màu sáng thì hơn."
"Quả thực. Chị rất vui, Mizuki."
"Chờ chút."
Em ấy giật lấy chiếc khăn quàng từ tay tôi.
Tôi không khỏi nghiêng đầu.
"Nhân cơ hội hiếm có, để em quàng cho chị. Em khéo tay hơn Kurumi."
"…Hehe. Ừm, phiền em rồi."
Món quà em ấy tặng tôi là một chiếc khăn quàng cổ màu trắng. Tôi từ trước đến nay không có nhiều thời gian để chưng diện, Mizuki cũng chưa bao giờ nói gì về cách ăn mặc của tôi.
Mizuki thật sự đã lớn rồi. Không chỉ là chiều cao, mà tâm lý cũng đã trưởng thành hơn.
Biết đâu em ấy còn biết cách ăn mặc hơn cả tôi. Dù có chút cô đơn, nhưng nhiều hơn là sự an ủi. Mizuki trước đây luôn mít ướt, bây giờ lại trở nên hiểu chuyện như vậy. Mizuki tương lai sẽ trở thành một người lớn như thế nào nhỉ.
"…Này. Hôm nay, chị định đi chơi với ai?"
Mizuki hỏi bằng một giọng trầm.
"Ừm? Thì đi chơi với bạn bè thôi."
"Là người lần trước à?"
"Người lần trước… em nói là Sorahashi-san à? Hôm nay không phải đâu. Là bạn khác."
Lần cuối cùng có người quàng khăn cho tôi là khi nào nhỉ. Dù tôi thường xuyên quàng cho Mizuki, nhưng Mizuki quàng cho tôi thì đây là lần đầu tiên. Hồi nhỏ bố mẹ hình như có quàng cho tôi, nhưng lại hình như không có.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến Sorahashi-san. Lúc bị tôi đeo vòng cổ, tâm trạng của cô ấy là thế nào nhỉ.
Vừa nghĩ đến Sorahashi-san, tôi đã không biết nên có biểu cảm gì cho phải. Trước mặt Mizuki, tôi còn có thể giữ được biểu cảm của một con người, của một người chị một cách tử tế không. Tôi từ trước đến nay đã sống những ngày tháng thường nhật như thế nào, bây giờ đã khó mà nhớ lại được.
Hay là, chỉ là tôi không muốn nhớ lại mà thôi.
Nhưng ít nhất, trước mặt Mizuki.
"…Chị và Sorahashi-san đó quan hệ rất tốt à?"
"Ừm, cũng có thể nói là vậy."
"Tốt đến mức ăn cơm cùng nhau?"
Mizuki hỏi nhỏ. Cảm giác như đang tra hỏi tôi vậy.
Mizuki có lẽ không thích có người lạ đến nhà.
"Thôi bỏ đi. …Xong rồi đó."
"Cảm ơn em, Mizuki."
"…Ừm."
Mizuki quay mặt đi. Hình như có gì đó không hài lòng.
"Quà Giáng sinh, cảm ơn em. …Đi đường cẩn thận nhé."
Quà Giáng sinh tôi tặng em ấy đã để bên gối từ hôm trước. Dù không cần phải đóng vai ông già Noel nữa, nhưng thói quen cũ khiến tôi vẫn lén đặt bên gối lúc em ấy đang ngủ. Năm nay chọn bút chì kim, hy vọng em ấy sẽ thích.
"Ừm, chị đi đây."
Dù có chút để tâm đến phản ứng của Mizuki, nhưng giờ tàu sắp đến rồi, tôi liền quay về phòng mặc áo khoác dày.
"…Lạ thật?"
Chiếc áo khoác dày thường mặc có mùi hương thanh mát như trà chanh. Cảm giác gần đây hình như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng không nhớ ra là ở đâu. Là mùi nước giặt dính vào sao.
Tôi vừa thắc mắc, vừa ra khỏi nhà.
Hôm nay tôi sẽ đi chơi cùng Mutsuki và Yume trước, sau đó ba người sẽ đi xem đèn trang trí Giáng sinh. Tôi gần như chưa bao giờ ra ngoài vào dịp Giáng sinh, nên cũng khá mong đợi.
Sau khi đi tàu và chuyển tuyến, tôi đến nơi hẹn.
Vì ra ngoài rất sớm, nên ở điểm hẹn vẫn chưa có ai đến. Tôi đang nhàm chán lướt điện thoại, thì nghe thấy tiếng bước chân chạy đến. Vừa ngẩng đầu lên, Yume đã lao vào tôi.
"Chào buổi sáng, Kurumi!"
"Chào… chào buổi sáng, Yume. Cậu có vẻ vui nhỉ."
"Tất nhiên rồi! Học kỳ hai cũng đã kết thúc an toàn, hôm nay còn được hẹn hò với Kurumi nữa!"
"Vậy à."
"…Mà này, chờ chút. Tại sao Kurumi hôm nay cũng mặc đồng phục?"
"Ể? …Vì nó bền?"
"…"
Tôi không phải là có tình cảm đặc biệt gì với trường học đâu. Chỉ đơn giản là không có nhiều quần áo, nên mới mặc đồng phục. Sorahashi-san cũng đã từng chê chuyện này, có lẽ tôi thật sự nên mua vài bộ quần áo khác.
Nhưng tôi thấy bây giờ như vậy cũng không có gì không tốt.
Đồng phục cũng khá dễ thương.
"Hôm nay đi chọn quần áo trước đi. Yume sẽ chọn quần áo hợp với Kurumi cho!"
"Ể…"
"Rõ ràng điều kiện tốt như vậy, cứ mặc đồng phục mãi thì lãng phí quá! Tất nhiên, Yume cũng thích Kurumi mặc đồng phục!"
"Aizz…"
"Hai người đang cãi gì thế?"
Mutsuki đi tới với vẻ mặt ngái ngủ.
"Mutsuki, cậu xem này! Kurumi mặc đồng phục!"
"Thật đó. Cậu có đi học thêm à?"
"Kurumi sao có thể phải đi học thêm chứ. Đâu phải là Mutsuki."
"Tớ lần này cũng qua môn an toàn nhé? Mà này, Yume cũng suýt trượt mà."
"Yume bận học hỏi kinh nghiệm xã hội…"
Cô ấy và Mutsuki nói cùng một câu.
Điểm đáng nể của Yume là, trước kỳ thi sẽ không khóc lóc đến cầu xin tôi giúp đỡ. Dù tôi không ghét bị người khác dựa dẫm, ngược lại còn khá thích, nhưng quá dựa dẫm cũng sẽ khiến tôi có chút lo lắng.
Mutsuki gần như ngày nào cũng nhờ tôi nói 「cho xem bài tập」、「cho chép vở」. Nếu sang năm chúng tôi bị chia vào lớp khác, cậu ấy sẽ phải làm sao? Dù tôi cứ nghĩ đến việc cậu ấy sẽ nhờ vả tôi như vậy, là không thể làm ngơ được.
"So với chuyện đó, bây giờ trọng điểm là chuyện của Kurumi!"
"Wow, cậu chuyển chủ đề rồi."
"Ít lời thôi. Tóm lại, chúng ta sẽ đi mua quần áo cho Kurumi!"
"Hừm…"
Mutsuki nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Rồi, cô ấy như phát hiện ra điều gì đó, dí mặt lại gần áo khoác của tôi.
"Ể, Kurumi đổi nước hoa à?"
"Tớ bình thường không xịt gì cả…"
"Vậy sao? Nhưng gần đây cậu luôn có mùi biển cả… là mùi nước xả vải à?"
"Ể."
Mùi biển cả, đó là…
Bởi vì ngày nào cũng tiếp xúc với Sorahashi-san, nên đã dính mùi của cô ấy sao?
Không, nhưng mà, chỉ là tiếp xúc với nhau, mùi nước hoa có dính vào quần áo không? Nói vậy thì, tôi cũng không rõ lắm về mùi của chiếc áo khoác.
"Nào, Yume, cậu ngửi thử xem. Mùi thơm lắm."
"…Thật đó. Mùi khác với bình thường."
"…Sao lại thế nhỉ? Là mẹ đổi nước giặt à?"
Tim đập loạn xạ. Sorahashi-san và tôi có cùng một mùi, chắc không bị họ phát hiện đâu nhỉ? Sorahashi-san và hai người họ không có nhiều mối liên hệ, chắc sẽ không bị phát hiện. Lỡ như thật sự bị phát hiện, tôi phải giải thích thế nào?
Không, chỉ cần nói là bạn bè là được rồi nhỉ. Nhưng như vậy hình như cũng có sơ hở, hình như sẽ bị hỏi rất nhiều chuyện.
"Có khả năng đó~ tóm lại đi mua quần áo trước đi?"
"Đúng vậy. Yume sẽ chọn quần áo cho hai người."
"Ể, cả tớ nữa à?"
"Đã đến rồi mà."
"Vậy tớ sẽ chọn quần áo cho Yume."
"…Không cần đâu. Gu quần áo của tớ và Mutsuki không hợp nhau."
"Đừng khách sáo thế."
"Tớ không có khách sáo. …Thôi, Kurumi, chúng ta đi thôi!"
"A, ừm."
Tôi và Yume đi song song.
Nói mới nhớ, sau khi kết thúc học kỳ hai, tôi gần như không gặp Sorahashi-san. Chúng tôi chẳng lẽ còn chưa kịp trở thành một mối quan hệ khác, đã xa cách đến mức ngay cả người quen cũng không phải sao? Ý nghĩ bất an này thoáng qua trong đầu tôi.
Dù tâm trạng có trở nên hơi nặng nề, nhưng con người là sinh vật biết thích nghi.
Dù bị Mizuki gọi là 「Kurumi」, hay đặt đĩa vào máy rửa bát, hay không nấu bữa tối mà kết thúc một ngày. Một năm sau tôi sẽ quen, chỉ còn lại nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Cô ấy định tiếp tục trò chơi đóng vai này đến lúc nào nhỉ?
Tôi khẽ thở dài. Hiếm khi Giáng sinh có thể đi chơi cùng bạn bè, hay là đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa. Tóm lại hôm nay cứ tận hưởng hết mình đi.
Đi chơi cùng họ vui hơn tôi tưởng. Cùng nhau dạo phố xem quần áo, lang thang vô định trên đường, cùng nhau ăn cơm. So với những ngày trước đây chỉ bận rộn với việc nhà, thời gian trôi qua một cách yên tĩnh.
Trong năm nay, tôi cảm thấy thời gian trên thế giới trôi nhanh hơn, nhưng thực tế thay đổi chỉ là môi trường sống của tôi. Đến bây giờ tôi mới cảm nhận sâu sắc, thế giới tôi từng sống chật hẹp đến mức nào.
Sau khi mặt trời lặn, hơi thở ra bắt đầu biến thành màu trắng.
Họ từ sáng đã luôn rất năng nổ, hoàn toàn không coi cái lạnh là gì. Trên đường đến đích, tôi vì quá lạnh mà vùi mặt vào trong khăn quàng cổ. Một mùi hương trong lành bay đến. Cùng một mùi với trên áo khoác, khiến tôi không khỏi nghiêng đầu suy nghĩ.
Dù tôi thích mùi hương này, nhưng rốt cuộc là mùi gì nhỉ?
"Đẹp quá!"
"Thật đó. Chụp ảnh đi, chụp ảnh đi."
Mutsuki hiếm khi muốn chụp ảnh. Bình thường cậu ấy không có hứng thú với những chuyện này.
Xung quanh đèn trang trí tập rất nhiều người. Người đi xem đèn trang trí Giáng sinh thật không ít, chỉ cần sơ ý là sẽ lạc mất họ. Ba chúng tôi xếp hàng chụp mấy tấm ảnh, rồi từ từ di chuyển trong đám đông.
Sorahashi-san bây giờ đang làm gì nhỉ?
Cô ấy nói sẽ mở tiệc cùng bạn bè, nên chắc là đang ở nhà.
Khi tôi đang lơ đãng nghĩ đến những chuyện đó, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Tôi thầm nghĩ 「không lẽ nào」, nhìn quanh.
Trong sự ồn ào, vang lên một giọng nói rất dễ nhận biết. Đó không chỉ là giọng nói, mà là giọng nói của một người tôi rất quen thuộc. Giọng nói trong trẻo đó, dù xung quanh có ồn ào đến đâu tôi cũng nhận ra.
"Sáng quá đi~"
"Vì là đèn trang trí mà. Hơn nữa là Seira nói muốn đến xem mà… sao cậu lại không có tinh thần thế?"
"Sau khi đến xem thực tế, lại thấy lạnh quá, hoàn toàn không có tâm trạng xem đèn nữa~"
"Này, nên tớ đã nói là sẽ rất lạnh rồi mà."
Là giọng của Sorahashi-san.
Cô ấy đang xem đèn trang trí cùng bạn bè. Trông có vẻ không phát hiện ra tôi ở đây, hoàn toàn không nhìn về phía tôi.
『Cậu muốn làm bạn với tớ? Nghĩ rằng có thể trở thành bạn với tớ? Vậy mà lại có biểu cảm này?』
Những lời cô ấy từng nói, cứ vang vọng trong đầu tôi.
Cũng giống như Mutsuki và Yume, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem đèn trang trí. Dù có đặt Sorahashi-san vào vị trí của hai người họ, hay đặt tôi vào vị trí của người bên cạnh cô ấy, đương nhiên đều không hợp.
Hay là, nếu trở thành quan hệ như người yêu thì sao?
Tình cảm mặn nồng nắm tay nhau, thổ lộ tình yêu cho nhau, thỉnh thoảng hôn nhau.
Tôi không khỏi bật cười. Như vậy cũng hoàn toàn không hợp. Như vậy không hề thoải mái, không hề vui vẻ.
Tôi ôm chặt chiếc túi. Trong túi có quà Giáng sinh cho cô ấy. Dù tôi vẫn luôn do dự có nên tặng cô ấy không, nhưng bây giờ chắc có thể không chút do dự mà tặng đi rồi.
Bạn bè, người quen, người yêu, và mối quan hệ ngoài những thứ đó.
Tất cả đều là những sự tồn tại có thể thay thế. Dù tôi ngày mai có biến mất, Yume và Mutsuki cũng sẽ không phiền lòng. Chỉ cần người khác lấp đầy khoảng trống của tôi là được. Giống như bố mẹ đã thay thế những việc tôi từng làm, ngoài tôi ra, không có ai sẽ cảm thấy phiền lòng cả.
Tôi nghĩ, trên đời này gần như không có sự tồn tại, hay mối quan hệ nào là không thể thay thế.
Tôi từng nghĩ vị trí chị gái đặc biệt hơn bất kỳ ai, nhưng Mizuki chắc không nghĩ vậy. Tôi là một sự tồn tại rất dễ bị thay thế, ngay khoảnh khắc vai trò của tôi biến mất, tôi đã mất đi chỗ dựa, cho đến bây giờ vẫn còn đang lang thang.
Nhưng.
Mối quan hệ đang kết nối tôi và cô ấy bây giờ, chỉ có điều này, chắc chắn—
Đột nhiên, Sorahashi-san quay đầu lại. Cô ấy giống như đã nhận ra tôi ở đây từ đầu, nhìn thẳng vào tôi cười.
Tôi đã hiểu.
Lần trước cô ấy hỏi tôi về kế hoạch Giáng sinh, chính là để có thể gặp tôi như thế này.
Tựa như cảm nhận được sự rung động trong lòng tôi, điện thoại cũng rung lên.
『Lát nữa gặp.』
Tin nhắn ngắn gọn. Khi tôi ngẩng đầu lên, cô ấy đã quay ánh mắt về phía bạn bè rồi.
Cô ấy, không bình thường. Tưởng chừng đã nắm được, nhưng lại không nắm được, tuyệt đối không để tôi trốn thoát. Không, chính tôi cũng đã không còn ý định trốn thoát nữa rồi.
Một khi đã chìm xuống đáy biển không có ánh nắng mặt trời, sẽ không bao giờ có thể nổi lên được nữa.
Chỉ có ở đó, chắc chắn có một nơi trú ẩn và một vai trò chỉ dành riêng cho tôi.
"…Ừm. Lát nữa gặp, Seira."
Tôi liếc nhìn cô ấy đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè, rồi cất bước đi.
Tôi cứ thế cùng Mutsuki và các bạn thưởng thức đèn trang trí, trải qua một khoảng thời gian.
Khi giải tán, trời đã tối mịt. Tôi vội vàng lên tàu, đến nhà cô ấy. Dù là trong toa tàu hay trong nhà ga, đều tràn ngập một không khí vui vẻ.
Mọi người xách những chiếc túi đựng đồ ăn, chắc là sẽ về nhà thưởng thức, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ trò chuyện. Bố mẹ dịu dàng nhìn những đứa trẻ phấn khích. Các cặp đôi và bạn bè thân mật khoác vai nhau nói chuyện.
Chỉ là tôi không biết thôi, thực ra trên đường phố có đủ loại người.
Hôm nay là Giáng sinh, cũng là sinh nhật của tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ngày này có gì đặc biệt. Nhưng đối với mọi người, Giáng sinh dường như là một ngày đặc biệt.
Không hiểu sao, tôi lại cười.
Tôi không hiểu tại sao mình lại cười, cứ thế đi đến trước cửa nhà cô ấy. Sau khi nhấn chuông cửa, cửa lập tức mở ra. Người xuất hiện sau cánh cửa, đương nhiên là Sorahashi-san mặc bộ quần áo y hệt lúc nãy.
"Chào mừng về nhà."
"Tớ về rồi."
Tôi như thường lệ cởi giày, đi vào trong nhà.
Hôm nay có một mùi hương khác với thường lệ. Đây có lẽ là dư vị của bữa tiệc Giáng sinh, cũng là bằng chứng cho việc cô ấy sống với tư cách là một con người.
Thật nực cười.
Cuối cùng, tôi và Sorahashi-san đều là những con thú.
"Cậu chờ một chút nhé. Tớ dọn dẹp phòng khách trước—"
"Không cần đâu."
Tôi đặt túi xuống đất, nắm lấy cổ áo cô ấy.
Tôi trực tiếp đè cả người lên, cô ấy liền dễ dàng ngã xuống. Tôi cưỡi lên người cô ấy đang ngã, rồi cười.
"Đừng giả vờ làm người nữa, Seira. Chuyện đó hoàn toàn không quan trọng, đúng không."
Tại sao nhỉ?
Đón Giáng sinh cùng Mutsuki và Yume, rất vui. Nhận được quà của Mizuki, rất vui mừng. Rõ ràng là vậy, nhưng cảm xúc vui vẻ và vui mừng lại dần dần phai nhạt.
Chỉ là, bây giờ tôi không hiểu sao lại muốn khóc.
Là bị không khí Giáng sinh ảnh hưởng sao? Hay là vì quá phấn khích, cảm xúc trở nên bất thường? Tôi hoàn toàn không hiểu, chỉ biết cảm nhận sự tồn tại của Sorahashi-san.
"Vậy thì, chủ nhân cũng vậy. …Đừng làm ra vẻ mặt của con người nữa?"
Tay cô ấy lướt lên chiếc khăn quàng cổ của tôi.
Chiếc khăn quàng không một tiếng động mà được tháo ra, rơi xuống đất. Mùi hương của chiếc khăn quàng xa dần, tôi cảm thấy chút nhân tính cuối cùng còn sót lại của mình cũng theo đó mà tan vỡ biến mất.
Cảm thấy đã không còn quan trọng nữa.
Bạn bè, trách nhiệm của tôi, chị gái, cách xưng hô.
Chỉ cần cảm thấy thoải mái, thì sao cũng được. Chỉ có lúc này, tôi là một sự tồn tại duy nhất không thể thay thế. Cô ấy đối với tôi, tôi đối với cô ấy, đều là duy nhất. Chúng tôi nhìn nhau, xác nhận điều đó.
Tựa như đã hiểu ý nhau, chúng tôi bắt đầu cởi quần áo cho nhau. Mọi thứ trói buộc chúng tôi vào thân phận con người đều trở nên vướng víu, phiền phức, tôi cấp bách khao khát để cả tâm hồn và thể xác đều hóa thành thú. Từng lớp quần áo rơi xuống, ngay cả cái lạnh đang dần ập đến, cũng trở nên đáng yêu đến vậy.
"Chủ nhân, ngực của chị không ngờ lại có da có thịt thế này."
"…Cậu cố tình nói những lời biến thái như vậy à?"
"Nếu em nói là vậy thì sao?"
"Không cần hỏi cũng biết câu trả lời rồi nhỉ."
Tôi đặt tay lên cổ cô ấy.
Cơ thể cô ấy lạnh đến mức hoàn toàn không thể so sánh với lúc vừa tắm xong. Đây chắc chắn là nhiệt độ cơ thể vốn có của cô ấy.
Tôi khẽ mỉm cười.
"…Trước đó, phải tặng quà Giáng sinh cho cậu trước đã nhỉ."
Tôi kéo chiếc túi lại gần, lấy ra một thứ gì đó từ bên trong.
Nhìn thấy thứ đó, cô ấy nở một nụ cười mê đắm.
"Là một chiếc vòng cổ mới."
Món quà Giáng sinh tôi mua tặng cô ấy, là một chiếc vòng cổ màu đen. Thật ra, tôi vốn định mua cuốn sách mà cô ấy có thể sẽ thích, nhưng bản năng của tôi lại gào thét bảo tôi phải chọn vòng cổ. Tôi thấy chiếc vòng cổ màu đen chắc chắn sẽ rất hợp với cô ấy.
Cô ấy nhìn chiếc vòng cổ với vẻ mặt không thể chờ đợi được.
Không thể cứu vãn, đê hèn, ghê tởm… nhưng quan trọng nhất, là dễ thương.
Bụng tôi thắt lại. Lúc cô đơn, lúc đau khổ, lúc vui sướng, vào những thời điểm khác nhau, cơ thể sẽ tự động có phản ứng, đôi khi thông qua những phản ứng đó để hiểu được tâm trạng của mình. Bây giờ, tôi phấn khích đến sắp phát điên rồi.
Tôi cũng ghê tởm không kém. Nhưng nếu trong mắt cô ấy phản chiếu một tôi xinh đẹp, thì dù có ghê tởm, đó cũng là câu trả lời đúng.
Tôi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng cổ màu đen lên chiếc cổ trắng như tuyết của cô ấy. Đúng như tôi dự đoán, chiếc vòng cổ màu đen rất hợp với cô ấy. Thứ tôi chọn đã làm vấy bẩn cơ thể xinh đẹp của cô ấy, biến cô ấy thành một bộ dạng không thể để người khác thấy. Vừa nghĩ đến đây, tôi đã không nhịn được mà cười.
Điều này hoàn toàn trái ngược với chiếc khăn quàng mà Mizuki đã chọn cho tôi.
Dù tôi nghĩ rằng cái này chắc sẽ hợp với Seira, nhưng tôi chọn chiếc vòng cổ này là vì chính mình, không phải vì người khác.
Tôi lặng lẽ cầm điện thoại lên chụp ảnh. Vòng cổ màu đen, biểu cảm ngây ngất, đồ lót xinh đẹp. Thật là một cảnh tượng lố bịch.
"A ha, dễ thương quá. Thật sự, thật sự là, ngốc đến mức không thể tin được mà lại dễ thương!"
Giọng nói lớn đến mức không giống như là của chính mình.
Không cần nhìn gương, tôi cũng biết mình đang cười.
"…Hehe. Chủ nhân, chị có vẻ vui."
Vui à?
Không, có lẽ đúng là vậy. Tôi một mặt nghĩ muốn sống với tư cách là một con người, thấy được biểu cảm vui vẻ của ai đó, nhưng mặt khác, tôi chắc chắn cũng đang tìm kiếm một nơi có thể để mình hành động theo bản năng. Bản năng, bản tính của tôi được Sorahashi-san khai quật, vô đạo đức đến mức buồn cười, nhưng lại vô cùng sảng khoái.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cô ấy. Tim cô ấy đập nhanh như tôi, cho tôi biết cô ấy cũng rất phấn khích. Tôi muốn cảm nhận nhịp tim của cô ấy nhiều hơn, luồn tay vào dưới áo lót, cảm giác mềm mại rất dễ chịu. Mềm mại, nhưng lại săn chắc, tràn đầy sức sống.
Có lẽ việc cảm thấy vui mừng vì cảm giác của sự sống, cũng là một loại bản năng. Cho nên cô ấy mới liếm máu mũi của tôi, lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Những người khác chắc sẽ thấy chúng tôi rất kỳ lạ. Không, chính tôi cũng thấy chúng tôi rất kỳ lạ.
Ban đầu tôi không có ý định làm những chuyện này. Rõ ràng là vậy, tại sao lại thành ra thế này? Không hiểu nguyên nhân, tôi cứ thế vuốt ve ngực cô ấy. Hơi thở trở nên gấp gáp, mặt không tự chủ mà lại gần ngực cô ấy.
Tôi áp mũi vào ngực cô ấy, hít một hơi thật sâu.
Quả nhiên có mùi của sự sống. Có lẽ là do cô ấy mặc áo khoác đi dạo bên ngoài. So với mùi hương biển cả thường ngày cảm nhận được, tôi thích mùi này hơn, cảm giác có thể ngửi mãi không thôi.
"Chủ nhân—"
Trước khi cô ấy kịp mở lời, tôi đã khẽ cắn vào ngực cô ấy.
Chân cô ấy giật mạnh, va vào lưng tôi.
"Tôi sẽ trừng phạt Seira nói những lời kỳ lạ."
"…Ư…"
"Có đau không? Hay là thấy dễ chịu?"
"Cả hai, đều có."
Tôi trở nên giống chó hơn cả cô ấy. Cắn vào ngực cô ấy, liếm vết cắn, liếc nhìn mắt cô ấy một cái. Đôi mắt vốn xinh đẹp, vì vòng xoáy của đủ loại cảm xúc mà trở nên vẩn đục. Tôi chắc cũng như vậy.
Tôi hơi kéo áo lót của cô ấy ra, mút vào chính giữa ngực cô ấy.
Có vị của sự sống.
"Seira là cún con của tôi. Từ trước đến nay, từ nay về sau cũng vậy… cho đến khi chiếc vòng cổ đó rách nát, tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt."
Tôi giật mạnh chiếc vòng cổ.
"Tôi sẽ dạy dỗ cậu theo ý muốn của cậu, nên phải cảm ơn cho đàng hoàng nhé?"
"…Gâu."
Có lẽ vì bị tôi cắn rất dễ chịu, cô ấy nở một nụ cười mê đắm, liếm lên má tôi. Cảm giác nổi da gà, ghê tởm, lố bịch. Con người thường không liếm người khác, đó là thường thức.
Thật nhàm chán.
Cô ấy dùng chiếc lưỡi nhỏ bé của mình lướt khắp cơ thể tôi. Liếm vai tôi, quanh ngực, gặm nhẹ vào đùi trong. Dù rất giống cách chó thể hiện sự thân mật, nhưng lòng tốt của cô ấy so với sự thân mật, lại khiến tôi phấn khích hơn. Chỉ đơn thuần tuân theo bản năng mà liếm tôi, cắn tôi, đôi khi lại vuốt ve tôi như đang cưng nựng.
Cô ấy cũng giống như tôi, áp mũi vào ngực tôi. Cảm giác không quen thuộc, khiến da thịt tôi run rẩy.
"Có một mùi hương khêu gợi nhỉ."
"Cái đó là sao chứ."
"Mùi hương của sự sống. Em rất thích."
Cơ thể tôi run lên. Chóp mũi cô ấy chạm vào ngực tôi, ngứa đến chết đi được. Chân bắt đầu run, không hiểu sao, nước mắt cũng chảy ra. Tôi không buồn, cũng không phải vui đến mức muốn khóc.
Nhận ra tôi đang khóc, cô ấy lại bắt đầu liếm má tôi.
Tôi lặng lẽ đứng dậy.
"Ngồi xuống."
Tôi vừa nói vậy, cô ấy đã im lặng ngồi xuống.
Bởi vì mồ hôi và nước bọt mà trở nên dính nhớp, chúng tôi đối mặt nhau với vẻ mặt của loài thú. Cô ấy là cún con của tôi, nhưng có lẽ tôi cũng là cún con của cô ấy.
Về điểm không thể thoát khỏi bản năng, tôi và cô ấy đều giống nhau.
"Bắt tay."
"Gâu."
"Đổi tay."
"Gâu ư."
"A ha ha, rất ngoan, rất ngoan. Dễ thương quá."
Dù không hiểu lắm tại sao cô ấy lại muốn bị mắng, nhưng tôi vẫn mắng cô ấy một trận theo ý muốn của cô ấy, rồi khen ngợi, cưng chiều cô ấy.
Chúng tôi rốt cuộc đang làm gì vậy?
Ở hiên nhà cởi đến chỉ còn đồ lót, liếm qua liếm lại, còn bắt chước hành động của chó. Làm những chuyện này vào dịp Giáng sinh, chắc chỉ có chúng tôi thôi. Chúc mừng Giáng sinh đáng lẽ là đặc quyền của con người, nhưng chúng tôi lại định từ bỏ thân phận con người. Mọi thứ đều rối tung cả lên.
"Đúng rồi, em cũng phải tặng quà Giáng sinh cho chủ nhân mới được."
"Hả?"
"Em không phải đã nói là sẽ tặng sao?"
Nói xong, cô ấy đi về phía phòng khách. Tôi dùng mu bàn tay lau mặt, xóa đi vệt nước mắt còn sót lại.
Máy sưởi trong phòng khách rất mạnh, vô cùng ấm áp. Nhìn kỹ lại, trên bàn còn có vài món ăn trông như tàn dư của một bữa tiệc. Tôi không muốn nhìn những thứ đó lắm, nên ngồi xuống ghế sofa như mọi khi. Có lẽ vì chỉ mặc đồ lót, nên cảm giác khác với bình thường.
Có nên mặc quần áo vào thì hơn không?
"Đây, chủ nhân. Chúc mừng Giáng sinh."
Cô ấy nói vậy, rồi chạm vào cổ tôi.
Tôi thầm nghĩ 「không lẽ nào」, rồi cảm thấy cổ mình bị siết nhẹ một chút. Tôi mở to mắt, Seira vui vẻ cười.
"Em cũng muốn tặng cho chủ nhân một chiếc vòng cổ. …Chúng ta quả nhiên rất hợp nhau nhỉ."
"…Ha."
Hình ảnh của tôi được phản chiếu trên màn hình TV không bật. Chiếc vòng cổ cô ấy chuẩn bị có màu trắng, hoàn toàn trái ngược với chiếc vòng cổ tôi chuẩn bị.
Tôi không khỏi bật cười. Chúng tôi có lẽ thực sự rất hợp nhau. Hành động tặng vòng cổ vào dịp Giáng sinh điên rồ này, chắc hiếm khi có người trùng ý tưởng. Tôi cười với một tâm trạng không phân biệt được là vui mừng hay ghê tởm.
"Nào, chủ nhân, bắt tay. …Đùa thôi."
Cô ấy đưa tay về phía tôi.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay cô ấy.
"Gâu."
Con người của tôi từ trước đến nay đã sụp đổ. Mizuki nếu thấy tôi bây giờ, chắc chắn sẽ rất khinh bỉ tôi. Biết đâu còn mắng tôi ghê tởm, mắng tôi tệ hại.
Nhưng, sao cũng được rồi.
"…A ha ha. Chủ nhân rõ ràng là chủ nhân, vậy mà lại nghe lời cún con."
Cô ấy ngây thơ trong sáng cười, rồi ngồi lên đùi tôi.
"Chúng ta thật là hết thuốc chữa."
Cô ấy vòng tay qua cổ tôi. Ngay giây tiếp theo, cô ấy ôm chặt lấy tôi.
Có lẽ vì không mặc quần áo, nên tôi cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy một cách mãnh liệt. Cảm giác da thịt dán vào nhau rất dễ chịu, cơ thể không khỏi run lên.
"Sau này cũng cùng nhau làm những chuyện hết thuốc chữa mà lại thoải mái nhé, chủ nhân."
Cô ấy thì thầm vào tai tôi, tôi chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Rõ ràng mới qua lại sâu sắc với cô ấy khoảng một tháng, vậy mà tôi đã không thể trở lại con người của trước đây.
Còn cô ấy thì sao? Dù trước khi trở thành cún con của tôi, cô ấy cảm giác vẫn luôn là Sorahashi Seira không đổi, nhưng chắc cũng đã có sự thay đổi nào đó giống như tôi.
Tôi nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng cô ấy. Cảm giác của xương bả vai mà bình thường không cảm nhận được, khiến tôi thấy rất kỳ diệu. Sau khi nhắm mắt lại, mùi hương vốn có của cô ấy nhạt đi, mùi hương biển cả bị che lấp hiện ra.
Tôi thở ra một hơi thật sâu.
Chìm đắm trong Sorahashi Seira, cơ thể tôi trở nên nặng nề và dính nhớp, tựa như không phải là của chính mình. Cô ấy len lỏi vào những kẽ hở trong tâm hồn rạn nứt của tôi, bám chặt lấy, không thể nào tách rời.
Đúng lúc này, cô ấy đột nhiên run lên một cái.
Chúng tôi nhìn vào mặt nhau, rồi bật cười.
"…Mặc quần áo vào đi."
"Ừm. Vui thật đó~ Kurumi!"
"Đúng vậy."
Chúng tôi mặc quần áo ở hành lang, rồi lại quay lại phòng khách. Sau khi mặc quần áo, cô ấy lập tức lại trở lại là Sorahashi-san thường ngày, khiến tôi cảm thấy chúng tôi tựa như là người của hai thế giới khác nhau.
"Ngồi đó đi. Tớ dọn dẹp xong sẽ đi lấy quà sinh nhật."
"…Ừm."
Ngoài Mizuki ra, lần cuối cùng có người chúc mừng sinh nhật tôi là khi nào nhỉ? Từ khi tôi không còn nói cho bạn bè biết ngày sinh nhật, đã qua mấy năm rồi, tôi cũng không còn mong đợi ngày này nữa. Dù có người chúc mừng sẽ rất vui, nhưng lại thấy không cần thiết phải chúc mừng cho tôi.
Tôi khẽ thở dài.
Một lúc sau, cô ấy dọn dẹp xong, cầm theo một món quà đã được gói cẩn thận đi về phía tôi.
Cứ như là ông già Noel vậy. Không, tôi vừa không tin vào ông già Noel, vừa chưa từng thấy tận mắt.
"Đây, mời cậu nhận. Chúc mừng sinh nhật, Kurumi."
Nghe những lời chúc phúc từ người ngoài gia đình, cảm giác thật kỳ diệu. Dù nên cảm thấy vui mừng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác đau nhói kỳ lạ, cảm thấy rất không ổn, không vui nổi.
"Cảm ơn."
"Nào, mở ra xem đi! Tớ đã rất cố gắng chọn đó!"
Cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi nói. Tôi do dự một chút, rồi mở gói quà. Bên trong có một tấm thiệp, một cuốn sách, và một lọ kem dưỡng da tay.
"Cuốn sách đó là tớ giới thiệu. Sinh nhật tớ cậu đã tặng truyện tranh thiếu nhi cho tớ, đây coi như là quà đáp lễ. Còn nữa, tay của Kurumi rất dễ bị đỏ đúng không? Nên tớ còn mua cả kem dưỡng da tay cho da nhạy cảm nữa! Mùi rất thơm, cậu thử xem!"
Nụ cười của cô ấy vô cùng ngây thơ trong sáng.
"…Tớ rất vui. Tấm thiệp này là?"
"Cái này à~ không phải là quà sinh nhật, là vì nó dễ thương nên tớ mua. Tóm lại cậu cứ mở ra xem trước đi?"
Trên tấm thiệp có ghi 「Chúc mừng Giáng sinh」, xem ra là thiệp Giáng sinh. Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên tôi nhận được thứ như thế này. Tôi vừa nghĩ, vừa mở tấm thiệp.
"…Wow."
Sau khi mở tấm thiệp, hiện ra một cây thông Noel lập thể. Rồi, ở góc thiệp còn có chữ viết tay của cô ấy 「Chúc mừng Giáng sinh. Chúc mừng sinh nhật」.
Không nhịn được mà muốn cười. Giáng sinh cộng với sinh nhật, không phải là một cái riêng lẻ, mà là cả hai đều có, thật sự rất hiếm thấy, khiến tôi thấy thú vị đến mức chỉ có thể cười. Rõ ràng được chúc phúc không nên cảm thấy khó chịu, nhưng lồng ngực lại đau một cách kỳ lạ.
Vì đau lòng, nước mắt tự nhiên mà chảy ra. Ngay cả chính tôi cũng đang nghĩ, tại sao trong tình huống này lại khóc. Rõ ràng mười năm nay chưa từng khóc một lần, gần đây tôi lại trở nên dễ khóc. Tại sao từ lúc nãy đến giờ, nước mắt cứ chảy không ngừng?
Trong một khoảnh khắc, nội tâm tôi trống rỗng đến kinh ngạc, cảm giác cô đơn như thể trên đời chỉ còn lại một mình mình ùa đến. Khi tôi còn chưa hiểu tại sao, tay cô ấy đã chạm vào má tôi. Không có gì đặc biệt, chỉ là cảm giác lạnh lẽo như mọi khi.
Lại có cảm giác như trực tiếp chạm vào nội tâm trống rỗng của tôi.
"Cậu vui? Hay là buồn?"
Cô ấy hỏi với một nụ cười vô cùng bình tĩnh, dịu dàng.
Dù có hỏi tôi, tôi cũng không biết. Cho nên tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
"…Vậy à, cũng phải. Tóm lại ăn bánh kem trước đã. Hôm nay tớ mua loại khác với lần trước."
Rõ ràng muốn nghe cô ấy nói gì đó, nhưng lại vì cô ấy không nói gì đặc biệt mà thở phào nhẹ nhõm. Tôi mang theo tâm trạng không hiểu này, ngơ ngác nhìn cô ấy chuẩn bị bánh kem.
Cứ có cảm giác hơi lạnh, tôi đứng dậy.
Tôi lảo đảo đi lang thang, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô ấy. Tôi ôm cô ấy từ phía sau, cảm giác của cô ấy truyền đến.
"…Kurumi?"
"Xin lỗi. …Xin lỗi."
Tôi cũng không rõ tại sao mình lại xin lỗi, chỉ biết xin lỗi cô ấy.
"Tại sao lại xin lỗi? Rõ ràng không cần phải xin lỗi mà."
Cô ấy nói vậy, rồi đặt tay lên cánh tay tôi đang vòng qua cổ cô ấy. Cứ thế một lúc, cơn đau trong lồng ngực và cảm giác trống rỗng đều biến mất. Nhưng tôi cảm thấy, sự tồn tại của cô ấy đã khắc sâu hơn vào đáy lòng tôi.
Bánh kem ăn sau đó, rất ngọt, nhưng rất ngon.
---
"…Chờ chút. Chị cũng đi cùng."
Buổi sáng. Khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Mizuki đã gọi tôi lại.
Hiếm thấy thật. Trường cấp hai và tiểu học gần nhau, nên cho đến năm kia chúng tôi ngày nào cũng đi học cùng nhau. Nhưng sau khi Mizuki lên cấp hai thì ít nói chuyện với tôi hơn, hơn nữa sau khi lên cấp ba cũng phải đi tàu điện, nên không còn đi học cùng nhau nữa.
Là tâm trạng đã có sự thay đổi nào đó sao.
Đã lâu lắm rồi không đi song song cùng em ấy, dù rất vui.
Giáng sinh kết thúc, năm mới đến, học kỳ ba bắt đầu. Gần đây dù rất ít gặp Sorahashi-san, nhưng lòng tôi vẫn còn dừng lại ở Giáng sinh đó. Cảm xúc kỳ diệu cảm nhận được lúc đó, bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong lồng ngực. Bộ mặt thật của tình cảm này, rốt cuộc là gì?
Cậu vui? Hay là buồn?
Câu hỏi của cô ấy ngày hôm đó, đến tận bây giờ vẫn còn vang vọng trong đầu tôi.
"Sau tháng một, thời tiết lại lạnh hơn rồi nhỉ. Mizuki không bị cảm chứ?"
"Không sao. …Nhờ có ai đó cứ luôn lải nhải bảo phải rửa tay súc miệng cẩn thận."
"…Vậy à."
Trước đây tôi thường nói như vậy. Mizuki vẫn còn nhớ rõ.
Gió lạnh thổi qua, tôi đưa tay vào túi áo khoác. Hồi tôi còn là học sinh cấp hai, chúng tôi còn nắm tay nhau đi học.
Bây giờ nghĩ lại, khoảng cách giữa hai chị em chúng tôi có lẽ đã quá gần. Dù lúc đó tôi không hề để ý đến chuyện khoảng cách.
Tay trong túi cảm thấy hơi lạnh. Tôi vốn định đi chậm lại để hợp với tốc độ của Mizuki, nhưng Mizuki lại đi nhanh hơn tôi. Sau khi lên cấp hai em ấy cũng đã cao hơn, điều này cũng là đương nhiên. Khác với trước đây, nếu tôi không đi nhanh thì sẽ không thể đi song song cùng em ấy.
Không có gì là không thay đổi mãi mãi.
Đến nước này rồi, tôi sẽ không nói là cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không nghĩ như vậy. Dù là tình cảm đối với người khác hay chính con người, chỉ cần còn sống thì chắc chắn sẽ thay đổi. Tôi cũng vậy, lúc đầu còn ngây thơ vui mừng vì bố mẹ có thể về nhà mỗi ngày.
Nhân cơ hội đó, quan hệ của tôi và Mizuki đã thay đổi, không khí trong nhà cũng náo nhiệt hơn trước. Rõ ràng nhận được nhiều hơn, nhưng tại sao tôi lại luôn chú ý đến những thứ đã mất. Rõ ràng Mizuki, đã nhìn về phía trước, đã sống một cách đàng hoàng.
"Năm mới, rất vui. Đã lâu lắm rồi không đón năm mới cùng gia đình."
"…"
Mizuki dừng bước. Tôi cũng dừng lại theo. Ngay khoảnh khắc dừng lại, cái lạnh của mùa đông đã khiến người ta cảm thấy buốt giá.
"Chị thực sự nghĩ vậy sao?"
"…Ể?"
"Kurumi thực sự thấy đón năm mới cùng gia đình là tốt sao?"
Em ấy cúi xuống nhìn tôi, hỏi như vậy. Tại sao lại hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy? Tôi luôn mong muốn mọi người có thể cùng nhau vui vẻ mà. Hy vọng một ngày nào đó có thể sống cùng gia đình.
…Thật sao?
Đừng giả vờ làm người nữa.
Trong lòng tôi, có ai đó đang thì thầm.
"Vui mà. Chị không hay thể hiện tình cảm ra mặt, nên trông có vẻ nhàm chán à?"
"…Em nói này."
Mizuki có chút không kiên nhẫn mà sờ vào chiếc khăn quàng cổ của tôi.
Giống như đang giật mạnh dây dắt vậy.
Sorahashi-san đã trải qua kỳ nghỉ đông như thế nào. Trong một khoảnh khắc, câu hỏi đó lóe lên trong đầu tôi.
"Tại sao lại nói những lời trái lòng như vậy? Chúng ta từ nhỏ đã luôn ở bên nhau, em đương nhiên nhìn ra được. …Kurumi chị không vui chút nào."
Em ấy nói nhỏ.
Tôi không nói nên lời.
Tôi không hề nói lời trái lòng. Thật sự, rất vui. Không vui mới lạ. Bởi vì, sống cùng gia đình là ước mơ từ nhỏ của tôi. Dù đã không còn ở cái tuổi muốn mở tiệc ở nhà, nhưng đoàn tụ bên nhau chắc chắn là một chuyện đáng mừng. Không thể cảm thấy đau khổ.
Sao cũng được.
Không, không phải.
"Xin lỗi. Có lẽ là do chuyện ở trường làm chị hơi mệt. Nhưng, chị thật sự không lừa em—"
Chiếc khăn quàng cổ bị giật một cái.
Tôi hơi nhón chân lên, mặt Mizuki lại gần. Khuôn mặt trẻ con, luôn khóc nhè của em ấy, bây giờ gần như không còn thấy nữa.
Tôi lại đang đếm những thứ đã mất. Rõ ràng vô nghĩa, vậy mà lại như một kẻ ngốc.
"Chị đang nghĩ chuyện khác đúng không. …Là người tên Sorahashi đó à?"
Tim đập mạnh một cái.
Quả thực, trong kỳ nghỉ đông tôi đã luôn nghĩ về cô ấy. Nghĩ xem lần tới khi nào có thể gặp cô ấy, cô ấy bây giờ đang làm gì. Ngay cả lúc nãy, tôi cũng đang nghĩ về cô ấy.
"Người đó, không phải là bạn của chị đúng không?"
"…Tại sao."
"Lúc em hỏi có phải là bạn không, chị không phải đã ấp úng sao. Nếu thực sự là bạn, Kurumi chắc chắn sẽ nói rõ ràng chúng tôi là bạn."
Bị nói trúng rồi. Tôi sở dĩ không thể khẳng định cô ấy là bạn, là vì thực tế không phải vậy. Tôi hoàn toàn không biết phải hình dung mối quan hệ kỳ lạ giữa tôi và cô ấy như thế nào. Thú cưng và chủ nuôi, có lẽ là cách nói đúng nhất. Nhưng những lời như vậy, tôi sao có thể nói ra với người khác.
"Kurumi sở dĩ thay đổi, là vì người đó à?"
"Chị có thay đổi đâu."
"Đây cũng là lời nói dối. Kurumi, chị gần đây rất kỳ lạ."
"Kỳ lạ ở đâu."
Lý trí à, sự đúng đắn của con người à. Trái tim mất đi những thứ đó, giống như vết thương sau khi bóc vảy, rối tung cả lên. Bị chạm vào sẽ đau, nhưng, đã không thể làm gì được nữa.
"Đưa một người không phải bạn bè về nhà, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt rất u ám. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không thể nào nói ra được. Bố mẹ bắt đầu về nhà mỗi ngày, cảm giác vai trò của mình bị cướp mất, và còn cả chuyện cảm thấy cô đơn vì không thể nấu ăn cho Mizuki nữa.
Chỉ cần có thể ở bên Mizuki, dù bố mẹ không về nhà cũng không sao. …Những lời như vậy thật quá đáng.
Nhưng, đúng vậy. Đây chính là lời thật lòng của tôi. Quả thực, kỳ nghỉ đông không hề vui vẻ. Không khí gia đình do những người bố mẹ đã nhiều năm không nói chuyện nhiều tạo ra, rất nhạt nhẽo, không có cảm giác thực tế. Mizuki dường như đã thích nghi với không khí đó, nhưng tôi không thể.
Hình ảnh gia đình mà tôi theo đuổi từ nhỏ, cuối cùng chỉ là ảo ảnh. Thời gian gia đình thực sự trở thành hiện thực, đối với tôi không phải là một chuyện tốt.
Sao cũng được. Mọi thứ đều sao cũng được.
Mizuki ở bên cạnh tôi, ăn cơm tôi nấu, gọi tôi là chị. Chỉ cần có thể ở bên Mizuki, tôi đã mãn nguyện rồi. Nhưng tôi hiểu rằng, thời gian như vậy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi cứ tưởng mình đã luôn chăm sóc Mizuki, nhưng thực ra, có lẽ tôi mới là người đã luôn dựa dẫm vào Mizuki. Mizuki rõ ràng đã một mình bước về phía trước từ lâu rồi.
Ham muốn này, là không thể nói ra với bất kỳ ai. …Bất kỳ ai cũng không được.
"Không có gì đâu. Xin lỗi nhé, để em phải lo lắng."
"Em đâu có lo cho chị."
Cô ấy buông tay đang nắm khăn quàng cổ của tôi ra. Một mùi hương giống như trà chanh mà tôi từng ngửi trước đây bay đến.
Là tỏa ra từ chiếc khăn quàng cổ, hay là, tỏa ra từ Mizuki?
Khi tôi đang suy nghĩ về câu hỏi này, cô ấy đã nhanh chân đi mất. Tôi vội vàng đuổi theo. Cứ thế, chúng tôi đến ga. Vì ga gần hơn trường cấp hai, nên sẽ chia tay ở đây.
"Kurumi."
Cô ấy lại sờ vào chiếc khăn quàng cổ của tôi. Mizuki giúp tôi quàng lại chiếc khăn hơi lộn xộn, rồi nhìn thẳng vào tôi. Cô ấy có vẻ muốn nói gì đó, miệng mở ra đóng vào. Cuối cùng, cô ấy nói nhỏ.
"Chị của trước đây, không phải như thế này đâu. …Vậy thì, tạm biệt, Kurumi."
"…Ừm. Đi đường cẩn thận nhé."
Tôi chắc chắn từ trước đến nay không có gì thay đổi. Chỉ là trong lúc cố gắng giả vờ làm người, ngay cả con người thật của mình cũng không nhìn thấy được mà thôi.
"Người thay đổi không phải là chị, mà là Mizuki các em."
Sau khi không còn thấy bóng dáng của Mizuki, tôi lẩm bẩm một mình. Nếu là tôi của trước đây được em ấy gọi là chị, chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy. Tôi không khỏi bật cười, đi qua cửa soát vé. Trên chiếc khăn quàng cổ màu trắng, luôn tỏa ra một mùi hương thanh mát.
Hôm nay tôi ra ngoài khá sớm, nên trên đường vẫn chưa có nhiều người. Nhưng vì trường học và đại học cùng một khuôn viên, nên vẫn có vài người trông giống sinh viên đại học. Họ đều lười biếng đi dạo trong sân trường.
Gần như không thấy học sinh mặc đồng phục giống mình. Tôi hơi bất an đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
Tôi thầm nghĩ không lẽ nào, quay đầu lại, quả nhiên là Sorahashi-san.
"…Bị cậu phát hiện rồi. Tớ định dọa cậu một phen từ phía sau."
"Chào buổi sáng, Sorahashi-san."
"Ừm, chào buổi sáng nhé."
Hiếm thấy thật. Cô ấy bình thường không đến trường sớm như vậy. Là vì hôm nay có lễ khai giảng, nên dậy sớm hơn bình thường à?
"Hôm nay cũng lạnh ghê~"
"Đúng vậy. Thật sự đã vào đông rồi."
"Kurumi nghỉ đông làm gì thế?"
"Tớ à…"
Chúng tôi vừa tán gẫu, vừa đi về phía trường học. Đúng như tôi dự đoán, cô ấy dường như đã có một kỳ nghỉ đông náo nhiệt cùng bạn bè. Cô ấy cười nói mình đã đi gõ chuông giao thừa, vừa ngây thơ vừa dễ thương, hoàn toàn không thể so sánh với lúc đeo vòng cổ.
Nhưng nhìn kỹ lại, cô ấy dường như có chút không yên. Rõ ràng không nóng mà lại đổ mồ hôi, tôi thầm nghĩ không lẽ bị sốt, liền đặt tay lên trán cô ấy. Đôi khi những biểu hiện bất thường nhỏ có thể ẩn chứa vấn đề lớn, không thể lơ là.
"Ể… Kurumi?"
"A, xin lỗi. Vì cậu trông khác với bình thường, nên tớ nghĩ có lẽ cậu bị sốt."
"Cậu đang lo cho tớ à?"
"Ừm. Nếu Sorahashi-san mà ngã bệnh, tớ cũng sẽ rất khó chịu."
"A ha ha, thật hay lo xa. Nhưng tớ có chút vui đó. Vì sống một mình, nên gần như không có ai quan tâm đến sức khỏe của tớ. …Dù người quyết định sống một mình là chính tớ."
Cô ấy cười nhẹ nói. Cô ấy có tinh thần là tốt rồi, nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao cô ấy lại trông kỳ lạ.
"Kurumi, giúp tớ quàng lại khăn được không? Hôm nay tớ hơi vội ra ngoài, nên quàng hơi lộn xộn."
"Cũng được…"
Sorahashi-san chắc hẳn rất khéo tay, nhưng qua lời cô ấy nói, chiếc khăn quàng quả thực quàng cẩu thả hơn bình thường. Tôi nhẹ nhàng đưa tay về phía chiếc khăn của cô ấy. Ngay khoảnh khắc này, một cơn gió mạnh thổi đến, chiếc khăn dần dần lỏng ra.
Tôi mở to mắt.
Dưới chiếc khăn quàng đã được tháo ra, cô ấy đang đeo chiếc vòng cổ màu đen mà tôi đã tặng. Dù bây giờ là buổi sáng, trên đường không có nhiều người, cũng không thể để lộ vòng cổ ở ngoài. Tôi lập tức nắm lấy chiếc khăn, quàng lại lên cổ cô ấy.
Chiếc khăn quàng vốn là của tôi, đã hoàn toàn trở thành vật sở hữu của cô ấy.
"…Seira."
"A ha, bị cậu phát hiện rồi."
Cô ấy cười.
Khác với lúc nãy, là một nụ cười quyến rũ, xa vời với sự ngây thơ. Nhưng đây cũng là biểu cảm thật của cô ấy.
Tôi quả nhiên đã không thể trở lại làm người được nữa. Bởi vì chỉ cần nhìn thấy chiếc vòng cổ của cô ấy, đã khiến tôi vui mừng đến mức cảm thấy những chuyện khác không còn quan trọng nữa. Tình cảm trào dâng từ sâu trong lòng này, chắc chắn không phải là thứ con người nên có.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.
"Đi đâu vậy?"
"…Ai biết được."
Tóm lại, tôi muốn đến một nơi có thể ở riêng hai người. Tôi đi vào tòa nhà đại học gần đó, tìm kiếm một nơi có vẻ không có người. Giờ này các lớp học chắc đã mở cửa, nhưng biết đâu có camera giám sát. Tôi đành phải dắt cô ấy vào một buồng vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh. Tôi thở ra một hơi thật sâu, tháo chiếc khăn quàng cổ của cô ấy ra.
Chiếc vòng cổ màu đen trên chiếc cổ trắng ngần, chỉ cần nhìn thôi đã khiến sống lưng tôi tê rần. Những thứ bị đè nén bắt đầu trào ra. Tôi đẩy ngực cô ấy, để cô ấy ngồi lên bồn cầu.
"Rõ ràng có thể bị người khác nhìn thấy vòng cổ. …Seira không quàng khăn cẩn thận, phải được dạy dỗ cho tốt mới được."
"…Hehe. Hôm nay sẽ dạy dỗ em thế nào đây, chủ nhân."
"Tôi sẽ khiến cậu không thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy nữa."
Mái tóc vàng, hôm nay cũng như cũ rực rỡ. Bị đôi mắt không thể dùng bất kỳ màu sắc nào để hình dung nhìn chằm chằm, cảm giác ham muốn của mình hoàn toàn bị phơi bày. Nếu không gặp Sorahashi-san, nếu không chấp nhận lời đề nghị của cô ấy, tôi còn có thể giữ được bộ mặt của con người không?
Tôi vuốt ve cổ cô ấy. Khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô ấy, tay cô ấy cũng sờ lên chiếc khăn quàng cổ của tôi.
"Cái này là Mizuki-chan tặng cho chị đúng không?"
Cô ấy nói nhỏ.
"…Sao cậu biết?"
"Bí mật. …Hay là tháo ra thì hơn. Không có cái này sẽ thoải mái hơn."
"Chuyện này…"
Món quà mà Mizuki đã lâu lắm mới tặng tôi. Tôi muốn trân trọng nó, nhưng trong hoàn cảnh này lại không thích hợp. Khi tôi còn đang suy nghĩ, chiếc khăn quàng cổ bị kéo. Khác với cách kéo của Mizuki lúc nãy, lần này rất dịu dàng.
Mắt lại gần nhau.
Khi bị ánh sáng của đôi mắt đó thu hút, môi tôi cảm nhận được một cảm giác. Khoảng mười giây sau, tôi mới nhận ra đó là môi của Seira. Sau khi môi cô ấy rời đi, tôi đột nhiên cảm thấy không thật, không khỏi chớp chớp mắt.
Cô ấy vui vẻ cười. Tôi đang định mở lời, thì cô ấy đã thành thạo tháo chiếc khăn quàng cổ của tôi ra, cất vào trong áo khoác.
"Thứ quan trọng của chủ nhân, em nhận lấy."
Tôi không biết cô ấy đang nói đến nụ hôn lúc nãy hay là chiếc khăn quàng cổ. Nhưng tôi biết cô ấy đang dụ dỗ tôi. Cảm nhận được tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi sờ vào áo khoác của cô ấy.
"Luôn tùy hứng như vậy. Nếu đã muốn được dạy dỗ đến thế, thì tôi sẽ làm theo ý muốn của cậu."
"Vậy thì thật mong chờ."
"…Vậy thì tốt."
Tôi cởi cúc áo khoác của cô ấy. Vì giúp người khác cởi quần áo mà tim đập nhanh đến vậy, đây là lần đầu tiên. Bây giờ tôi phấn khích đến không thể tự kiềm chế, cô ấy chắc cũng có cảm giác tương tự.
Tôi biết mình đang sa ngã. Sa ngã chắc chắn không phải là chuyện tốt, thực ra nên vùng vẫy thoát ra mới phải. Nhưng tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong cô ấy, chìm đắm trong hành vi cùng cô ấy, ngay cả suy nghĩ đó cũng không còn.
Cảm giác trống rỗng rõ ràng, có lẽ là lương tâm cuối cùng của một con người. Nhưng nó cũng bị tiếng tim đập che lấp, dần dần tan biến.
"Ta sẽ dạy dỗ đứa trẻ hư này cho đến khi ngươi không còn làm chuyện xấu nữa. …Chuẩn bị tinh thần đi, Seira."
Tôi cười.
Sorahashi Seira đeo vòng cổ, là một sự tồn tại mà không ai khác biết, chỉ thuộc về riêng tôi. Dù không vì thế mà có cảm giác ưu việt, nhưng lồng ngực, sâu trong bụng tôi quả thực thắt lại. Tôi chạm vào cô ấy như mọi khi.
Hôm nay sẽ dạy dỗ cô ấy thế nào đây?
Lý trí của một con người hoàn toàn biến mất, trong đầu tôi chỉ còn lại suy nghĩ này.