Một nơi không ai biết là ở đâu.
Một không gian cực kì rộng lớn.
Một người phụ nữ đang ở nơi đó.
Người phụ nữ ấy chỉ còn nửa thân trên, phần còn lại của cơ thể cô ta đã dung nhập hoàn toàn vào không gian như đã biến mất.
Một ngoại hình cực kì đáng thương.
Và từ trong miệng của cô ta vang lên những âm thanh máy móc.
『Độ thông thạo đã đủ』
『Điểm kinh nghiệm đã đủ』
『Độ thông thạo đã đủ』
…
『Đau quá』
Tôi nhảy qua một tảng đá.
Vội vàng nhìn xung quanh.
Có những chiếc đèn sáng mờ.
Ánh sáng nhẹ nhàng đó thắp sáng mặt đá tự nhiên, và tôi có thể cảm giác mặt đất cứng dù là nằm trong túi ngủ.
Là Đại Mê Cung Elro Tầng Thượng.
Tôi nhớ lại tình hình hiện tại và chỗ tôi đang ở.
Đúng rồi, chúng tôi đang đi xuyên qua Đại Mê Cung Elro để vượt qua đại lục khác.
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ lúc chúng tôi vào đây.
Hiện tại là nửa đêm nên chúng tôi đã đổi người gác đêm, và tôi đang cố gắng ngủ.
Tôi lau mồ hôi trên trán.
Giấc mơ vừa rồi là sao?
「Em có sao không?」
Sensei nhìn mặt tôi từ một bên.
Một lần gác là mỗi cặp hai người.
Hiện tại đang là lượt của Basgas-san và Sensei.
Có vẻ như cô thấy tôi giật mình tỉnh dậy vì bị ác mộng nên hỏi thăm tôi.
「Không sao đâu. Em chỉ gặp ác mộng một chút thôi」
Tôi cười định nói cho qua.
Nhưng vẫn nói sự thật.
「Đó là điềm xấu đó」
Basgas-san nói như thế khi tôi định nhẹ nhàng bỏ qua vấn đề này.
「Là điềm xấu sao?」
「Đúng vậy. Mọi người nghe câu chuyện này chưa? Câu chuyện về Ác Mộng Đại Mê Cung」
「Không, tôi chưa nghe bao giờ cả」
Basgas-san bình thường có một giọng nói đầy khí lực giờ lại đang thì thầm vì mọi người đang ngủ.
Cứ như đang kể một câu chuyện ma, đột nhiên không khí trở nên ặng nề.
「Tôi thì nghe rồi, là câu chuyện kể về con quái vật cấp độ Huyền Thoại đột nhiên xuất hiện ở mê cung hơn mười năm trước」
「Đúng là nó」
Quái vật cấp độ huyền thoại.
Là những con quái vật mà con người không thể nào xử lí được, với độ nguy hiểm cấp trên S.
「Con Ác Mộng là một cơn tai họa sống ở trong Đại Mê Cung Elro mạnh mẽ bằng một con Chúa. Nếu mơ thấy một cơn ác mộng thì đây là một điềm báo Ác Mộng sẽ xuất hiện đó, biết không?」
「Nhưng, nếu tôi nhớ không nhầm thì con quái vật đó bị xử lí rồi mà?」
「Đó là chuyện được thông báo cho người dân mà thôi」
「Chỉ là thông báo?」
「Ài. Chuyện được kể lại là nó đã hủy diệt một quân đội, và cuối cùng để giết được nó các pháp sư đã xử dụng một Đại Ma Pháp để bắn nó tan xác, nhưng tôi thì không tin tưởng tin đồn đó. Con quái vật đó không chết dễ như vậy đâu. Chắc chắn nó vẫn còn sống, đang chờ con mồi của nó mà thôi」
「Ông nói cứ như thật ấy」
「Đúng vậy. Bởi vì người đầu tiên phát hiện ra con Ác Mộng chính là tôi」
Basgas-san ưỡng ngực ra tự hào vì lí do gì đó.
Thôi kệ, nếu ông ấy nói nó tuyệt vời như thế thì nó tuyệt vời như thế.
「Lần đó, có một đợt hành động bất thường của bọn quái vật trong mê cung, và tôi là người dẫn đường cho những hiệp sĩ được cử đến lần đó để kiểm tra và xử lí bọn quái vật đã gây ra vấn đề. Lí do của sự bất thường là con Ác Mộng đuổi một số lượng lớn quái vật rời khỏi địa bàn của mình. Lúc ấy chúng tôi vô tình đi vào tổ của con Ác Mộng mà không biết, tôi chưa từng quên lần đó. Khi tôi nhìn vào mắt của nó, những gì duy nhất tôi có thể cảm giác được là cái chết cận kề」
Basgas-san đang nhớ về lần đó sao? Basgas-san đột nhiên run rẩy.
「Ông quay trở về mà còn sống, thật tốt」
「Về chuyện đó. Con Ác Mộng lúc đó hành xử rất kì lạ. Nếu chúng ta không tấn công nó thì nó sẽ không tấn công lại. Và nó còn chữa thương nữa」
「Hở?」
「Bất ngờ đúng không? Nhưng đội săn quái vật được cử đi sau đó vô tình chọc giận nó và toàn bộ mọi người đã bị tàn sát. Sau đó nó rời khỏi Đại Mê Cung Elro, phá hủy hoàn toàn pháo đài ở đó, rồi nó xuất hiện ở giữa cuộc chiến tranh và tàn sát mọi người không cần biết bạn hay thù. Lúc đó nó gây ra vấn đề cực kì lớn. Nhưng mà nó cũng tùy ý thích mà giúp đỡ con người, là một con quái vật không ai hiểu được mục đích của nó là gì」
Thật đúng là một con quái vật khác thường.
Nó có thật là quái vật không?
「Chỉ có một thứ duy nhất ai cũng biết chính xác về con Ác Mộng, nó rất mạnh. Cậu trai, cậu có vẻ rất tự tin vào bản thân, ta không nói đó là điều xấu. Nhưng hãy đổi ý trước khi quá muộn đi. Nhìn cậu chiến đấu ta có thể thấy sự tự kiêu rõ ràng. Có sự tự tin vào bản thân là tốt, nhưng người mạnh luôn có người mạnh hơn」
Tôi giật mình.
Nếu nói vậy thì ông ta không nói sai.
Từ lúc vào Đại Mê Cung Elro đến giờ tôi chưa gặp khó khăn gì khi chiến đấu cả.
Mặc dù quái vật xuất hiện cũng có vài con mà với người khác là rất khó để xử lí, nhưng với tôi thì chúng chỉ là bọn tép riu.
Nếu hỏi tôi có sự tự kiêu hay không thì câu cả lời hẳn là có.
「Tôi xin lỗi. Từ nay tôi sẽ cẩn thận hơn」
「À, cậu không cần cẩn thận làm gì đâu」
Tôi trả lời nghiêm túc như thế mà lại nhận được câu trả lời kiểu đó.
Đến tôi cũng biết bực mình chứ.
「Tại sao?」
「Cậu trai, cậu đang hiểu sai điều gì đó rồi. Ta nói là cậu nên nhìn tổng quát mọi thứ. Không phải chỉ ở trong mê cung này. Cậu đã phớt lờ lời cảnh cáo của ta khi đi vào mê cung và đã Giám Định con Rồng Nước đúng không? 」
Bị phát hiện rồi.
Sensei nhìn tôi.
Không tốt.
Tôi nghe Sensei nói rằng nếu sử dụng “Giám Định” lên đối phương đủ nhạy cảm thì đối phương sẽ thấy khó chịu, đủ để muốn giết chết người.
Nghĩa là lần đó con Rồng Nước sử dụng hơi thở có thể là vì bị tôi chọc giận bằng Giám Định.
「Shun-kun, điều đó có thật không?」
「Vâng, em xin lỗi」
Nếu tôi nói dối ở đây thì chỉ rắc rối hơn mà thôi.
Tôi chủ động xin lỗi.
「Không phải tại cậu trai mà con Rồng Nước tấn công đâu. Loài Rồng Nước vốn không chấp nhận bất kì ai xâm chiếm lãnh thổ của nó mà」
Nghe lời của Basgas-san tôi thấy nhẹ lòng.
May mà không phải lỗi của tôi.
「Nhưng sự thật vẫn là cậu không nghe theo lời cảnh cáo của ta và đã làm một chuyện nguy hiểm. Kết quả là đồng đội của cậu cũng đã suýt gặp tình trạng nguy hiểm. May mà mọi người chỉ bị hút thẳng vào trong hang động nên không sao. Nhưng nếu lúc đó chỉ một bước sai là cậu đã ép một đồng đội của cậu để xác lại đó để chiến đấu với con Rồng Nước rồi. Nếu lỡ gặp tình huống như thế thì cậu tính sao hả?」
Tôi đột nhiên cảm giác được mặt mình trắng bệt đi.
Đúng rồi, lỡ lúc đó có ai bị kẹt lại ở đó thì sao.
Nếu Katia hay là Sensei bị kẹt ở lại đó, ở trước mặt con Rồng Nước.
Dù tôi có sống sót cũng không có nghĩa lí gì cả.
Và vì tôi đã bị cuốn đi nên tôi không thể nào cứu họ được.
Tôi không biết mình có thể sử dụng “Bao Dung” được lúc đó hay không.
Tỉ lệ rất cao là không thể.
「Hiểu chưa hả? Cậu trai, cậu không có cái gọi là cảm giác nguy hiểm. Dù có gì xảy ra đi nữa thì cậu vẫn sẽ không sao. Sự tự tin vô lí đó của cậu thể hiện rất rõ. Đúng là cậu trai mạnh hơn rất nhiều Người khác. Nhưng ta sẽ lặp lại. Người mạnh có người mạnh hơn. Dù không có thì đồng đội của cậu vẫn đã suýt chết vì cậu hành động một cách bất cẩn. Trong bao nhiêu năm kinh nghiệm của ta ta đã thấy không biết bao nhiêu kẻ tự tin và mất mạng như thế. Một cuộc sống vốn tươi đẹp có thể bị phá hủy hoàn toàn chỉ vì một phút bất cẩn và vô ý. Cậu có nghĩ như thế là quá đáng không?」
Tôi không thể cãi lại được.
Có lẽ tôi đã tự kiêu lúc nào không biết.
Có lẽ tôi đã quá tự tin vào khả năng của bản thân rồi.
Tới mức dây bị tròng vào cổ lúc nào không biết.
Nếu tôi hành động không suy nghĩ thì đồng đội của tôi sẽ phải hi sinh.
Tôi không thể chấp nhận chuyện đó được.
Tôi tự vỗ mặt mình để đề tỉnh bản thân.
HP của tôi giảm xuống.
Nhưng thế này thì tốt.
Từ nay trở đi tôi sẽ không bất cẩn và tự kiêu nữa.
「Cảm ơn vì lời khuyên của ông」
Tôi quỳ xuống thật thấp cúi đầu.
Không chỉ Basgas-san mà Sensei cũng giật mình.
「Hà. Ra vậy. Cậu thực sự nghiêm túc nghe lời nói nhảm của một ông già」
「Không, nhờ ông nên tôi đã tỉnh ra. Đúng là trước giờ tôi quá ngây thơ rồi. Nếu tôi không sửa sớm thì một ngày nào đó tôi lại gây họa không sửa đổi được」
Nói chứ, hiện tại đã là một tình trạng khó mà sửa đổi được rồi.
Nhưng tôi vẫn chưa hết ngây thơ.
Dĩ nhiên Katia cũng đã nói với tôi rồi.
Dạo gần đây tôi hành động rất kì lạ.
Tôi cũng đã hiểu ra rồi.
Đây không phải là Nhật Bản yên bình nữa.
Tôi phải nhỡ kĩ điều đó.
Nếu tôi cứ sử dụng thường thức của Nhật Bản thì tôi có thể sẽ mất đi nhiều thứ khác.
Tôi không muốn mất đi thứ gì nữa cả.
「Hmm. Giờ thì cậu có vẻ mặt của một người đã hiểu ra nhiều thứ」
「Cám ơn」
「Và, tôi chỉ hỏi cho biết thôi. Nếu cậu trai chiến đấu với con Rồng Nước, cậu có thắng nổi không?」
Tôi nghĩ thật kĩ trước khi trả lời.
「Chắc là sẽ hơi khó」
Hiện tại có ra vẻ cũng không được gì, tôi sẽ nói thật.
「Vì ở dưới nước nên khả năng tấn công vật lí bị giảm đáng kể. Hơn nữa nhờ skill ngăn chặn Ma Pháp đặc thù của loài Rồng nên tấn công Ma Pháp cũng bị yếu đi. Tôi không thể thắng được nó ở dưới nước」
「Vậy còn ở bên bờ?」
「Nếu là trên bờ tôi nghĩ mình có 50% cơ hội」
「Thật ngạc nhiên」
Basgas-san bất giác lầm bầm khi nghe tôi nói thế.
Sensei nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
Hở?
Tôi nói gì lạ lắm à?
Và rồi tôi cảm thấy khó chịu.
Nhìn về hướng gây ra sự khó chịu đó, tôi thấy Basgas-san đang mở miệng cười.
「Có vẻ là cậu không phải đang nói khoác」
Vừa rồi hình như là “Giám Định”?
「Không phải làm vậy là mất lịch sự sao?」
「Đừng đùa chứ. Đây là một phần ép buộc nhằm tìm ra cách an toàn nhất để rời khỏi mê cung」
Vậy là “không phải chuyện bạn làm, mà cách bạn làm chuyện đó mới quan trọng” à?
Rõ ràng ông ta Giám Định tôi vì ông ta thấy tò mò.
Vậy tôi sẽ trả đũa.
Tôi Giám Định Basgas-san.
Và giật mình với kết quả Giám Định.
Ông già này kinh vậy!?
Mạnh còn hơn cả Hyrinth-san sao!?
「Một người có “Giám Định” cấp cao à? Xem ra không phải cậu dùng đá Giám Định」
「Ông có đá Giám Định sao?」
「À. Một viên cấp 8 tuyệt vời」
Một viên đá Giám Định cấp 8 là thứ hàng xa xỉ mà không người dân thường nào đủ sức để sở hữu.
Ông ấy có một thứ như thế nghĩa là ông ấy không phải dân thường.
Chỉ số như thế và còn có đá Giám Định, con người này thật sự rất phi thường.
「Ta đã thấy chỉ số của cậu trai cao cỡ nào. Nếu cao như thế thì ở Tầng Thượng sẽ thoải mái thôi」
Tôi nghe được lời củng cố niềm tin từ miệng Basgas-san.
「Ít ra là nếu như cậu không gặp đám Tàn Dư của Ác Mộng」
Nhưng mà nghe câu lầm bầm sau đó của Basgas-san thì tôi không thấy tự tin gì được nữa.