Kuma Kuma Kuma Bear

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 7: Gấu-san tham gia bữa tiệc sinh nhật (162-199) - Chương 155: Gấu-san chuẩn bị khai trương cửa hàng bánh ngọt.

Sau khi được nhị vị phụ huynh chấp thuận (mặc dù vẫn sẽ đến giám sát), Elena-san đã đến làm việc tại cửa hàng của chúng tôi.

Nhưng trước hết, tôi phải để cậu ấy nhớ cách làm bánh đã.

Và hôm nay là ngày thứ 3 của khóa huấn luyện làm bánh.

「Yuna-san, tôi mệt quá.」

「Không được ngừng tay, tiếp tục đi nào.」

「Tôi mệt quá rồi, hai cánh tay không chỉ tê cứng mà cũng đau nữa.」

「Tay cậu ngừng lại rồi kìa」

「Morin-san, Yuna-san bắt nạt tôi kìa」

「Làm cho tốt nào, không là bị sa thải đó」

「V-vâng」

Sau khi nghe Morin-san nói thế Elena-san lại tiếp tục làm việc.

Không biết khi thấy tình cảnh thế này thì cha mẹ của Elena-san sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Tôi có thể hình dung được hình ảnh Elena-san vừa khóc vừa bị bắt đi về.

Maa, thì đúng là nấu ăn rất mệt mỏi và tốn nhiều sức lực mà.

Vì tôi ít khi làm nên cũng chẳng để ý lắm, nhưng nếu cứ đứng đánh trứng như thế sẽ làm cổ tay lẫn cánh tay tôi rã rời hết mất.

Ah, mà hình như không phải. Có phải là nhờ bộ trang phục Gấu không ta?

「Elena-san, vậy hãy dùng cái này đi」

Tatadata, Kumaemon lôi một cái máy đánh trứng ra từ Hộp Gấu.

「Yuna-san đây là cái gì thế?」

「Nó là một công cụ ma thuật dùng để khoáy ha. Với nó thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn đó.」

Gold-san đã làm ra nó. Chỉ cần truyền ma thuật vào viên đá ma thuật lắp bên trong là có thể làm nó hoạt động rồi.

Vì thấy những đứa trẻ đã phải rất vất vã để giúp Elena-san nên tôi mới nhờ làm Gold-san làm nó. Mà vừa khoe ra cái là cậu ấy đã chụp lấy dùng ngay luôn mà chẳng đợi tôi nói hết gì cả.

「Cái gì thế này. Nếu cậu có một thứ tiện ích thế này thì nên lấy ra sớm hơn chứ」

Elena-san vui vẻ dùng nó. Như thế này thì cha mẹ cậu ấy có nhìn thấy cũng không sao rồi.

Tôi đưa cho những đứa trẻ đang giúp đỡ những cái máy đánh trứng vừa tay chúng.

Chúng tôi kết thúc việc luyện tập với rất nhiều bánh được làm ra. Và tôi đem đến trại trẻ mồ côi để chia chúng cho những đứa trẻ.

Mặc dù đây chỉ là sản phẩm thử nghiệm thôi nhưng hương vị cũng đã được đảm bảo rồi.

Vấn đề hiện giờ chỉ là tăng tốc độ làm bánh lên nữa thôi.

「Yuna-chan, đợi một chút.」

Khi tôi định để lại việc huấn luyện Elena-san cho Morin-san và chuồn đi thì bị Morin-san ngăn lại.

「Có chuyện gì sao?」

「Yuna-chan, những cái bánh này cũng sẽ được bày bán trong cửa hàng này phải không?」

「Đúng vậy, không được sao?」

「Không hẳn, nhưng cô đoán cửa hàng sẽ đông đúc hơn nữa, tệ nhất là chật kín người luôn」

「Thật vậy sao?」

「Bây giờ nó cũng đã rất đông khách vì những loại bánh đang được bày bán rất ngon rồi, chúng ta không có đủ diện tích cần thiết để tiếp đãi khách.」

「Cháu hiểu rồi, tóm lại bây giờ không mở một cửa hàng khác là không được phải không?」

Nhưng nếu mở một cửa hàng mới thì sẽ không còn ai giám sát Elena-san nữa mất.

「Không được sao? Tôi cứ nghĩ Yuna-chan sẽ dễ dàng giải quyết được chứ.」

「Nếu có hai Morin-san thì tôi sẽ giải quyết được ngay.」

Khi tôi trông chừng Elena-san làm bánh.

Cậu ấy cũng cơ bản là làm việc rất nghiêm túc, nhưng mà đôi khi lại cứ than vản ‘Tôi mệt quá’ hay ‘Tay tôi đau quá’ hoặc gì đó tương tự thế.

Mặc dù không thể đưa ra hình phạt dữ dội như cha mẹ của cậu ấy gợi ý nhưng thỉnh thoảng phải tét mông cậu ấy mới được. Tôi nghĩ rằng Morin-san đóng vai đó là hợp nhất. Nhưng nếu mở một cửa hàng khác thì sẽ không còn ai thúc đẩy cậu ấy nữa.

Và tôi cũng muốn bán những món ngọt như pudding, bánh quy, khoai tây chiên,…cùng với nhau.

Nếu mà mở hai cửa hàng ở hai nơi khác nhau thì sẽ gây khó khăn cho khách hàng muốn ăn chúng cùng lúc.

Vậy mở rộng cửa hàng ra thì có được không ta?

Xây thêm một tòa nhà ở kế bên và thông với nhà bếp?

「Yuna-chan, tại sao không sử dụng tầng hai ấy?」

「Tầng hai sao? Nhưng không phải tầng hai là nơi mà Morin-san đang sử dụng sao?」

「Không phải cháu có khu nhà ở dành cho nhân viên sao? Tôi đã đến đó một lần để chào hỏi và nếu chúng tôi đến sống ở đó luôn cũng được.」

「Nhưng mà phòng ở đó không có rộng bằng ở đây đâu.」

「Phòng ở đây quá rộng với chúng tôi rồi.」

「Tôi cũng đồng ý」

Sau khi nghe câu chuyện thì Karin-san cũng gật đầu đồng ý.

「Có thật sự ổn không? Tôi cũng có thể xây cho cô một ngôi nhà nữa.」

「Tôi rất vui khi nghe điều đó. Nhưng với tôi thì khu nhà ở dành cho nhân viên là đủ rồi, nó cũng gần trại mồ côi nữa nên sẽ tiện cho việc dạy những đứa trẻ cách nấu ăn.」

Đôi lúc Morin-san cũng dạy những đứa trẻ cách nấu ăn sau khi cửa hàng đóng cửa. Nên chắc ý tưởng sống ở khu nhà ở cho nhân viên cũng không tồi đâu.

Thế là chúng tôi quyết định làm theo ý kiến của Morin-san và biến tầng hai thành tiệm bánh. Vì thế chúng tôi sẽ đóng cửa tiệm bánh trong khoảng một tuần sửa sang lại.

Và cũng không quên thông báo trước để không có rắc rối gì xảy ra.

Sau đó, Morin-san và Karin-san chuẩn bị cho việc chuyển đi. Những đứa trẻ giúp đỡ cho Elena-san cũng sẽ đến luyện tập cách làm bánh tại khu nhà ở cho nhân viên trong kì nghỉ.

Tôi thì dọn dẹp đồ đạt, phá hủy các bức tường ở trên tầng hai, và gia cố những cây cột trụ.

Khi không còn những bức tường nữa thì nhìn thật trống trãi.

Vì không có tầng ba nên đành dùng gác mái làm nhà kho vậy.

Rồi làm thêm một cái cầu thang dẫn xuống ngay nhà bếp ở tầng một. Và rồi làm thêm một cái nhà bếp ở tầng hai nữa, như thế là có thể nhờ Morin-san giám sát Elena-san được rồi.

Và cuối cùng sẽ nhờ Mylene-san và Terumi-san mua thêm bàn ghế và những thứ cần thiết khác cho nhà bếp nữa là được.

Mylene-san dù sao cũng đúng là Guild Master của Guild thương mại mà. Dù bận thế mà vẫn sắp xếp được thời gian. Đó có phải đó là kĩ năng đặc biệt của Guild Master không?

Không biết tôi có nên tặng cho cô ấy một vé ăn miễn phí trong một tuần không nhỉ?

À mà nếu thế thì có khi cô ấy sẽ ăn cho béo lên luôn quá.

Tôi chỉnh sửa lại một vài thứ cơ bản sau đó sẽ để lại cho Terumi-san lo liệu.

Thật là tiện lợi khi có cô ấy giúp đỡ mỗi khi gặp rắc rối.

Sau đó, tôi đến guild mạo hiểm để nhờ Rurina-san và Gil giúp việc bảo vệ.

Tôi cố gắng hết sức để giảm thiểu rắc rối dù chỉ là một chút, tiền công vẫn như cũ là họ có thể ăn tất cả những thứ họ muốn.

Tôi cũng không quên lấy con dao cho Shuri ở chỗ của Gold-san.

Con dao mà tôi nhờ Gazar-san làm chắc cũng đã xong rồi nhưng mà bây giờ tôi chưa cần đến nên sẽ để sau vậy.

Vì tôi còn nhiều nơi khác phải đến nữa.

Tôi phải đi trước cái người hay thích làm loạn một bước.

「Yuna-sama, đã lâu không gặp, có chuyện gì sao?」

Khi tôi đến nhà của Noa thì cô hầu gái Lara-san dẫn tôi đến phòng khách và đi gọi Noa.

「Hôm nay chị đến để cho em nếm thử một món đồ ngọt mới toanh nè.」

「Nếm thử sao?」

「Nó sẽ là món mới được thêm vào thực đơn của cửa hàng đó」

「Một món mới ngon như pudding sao? Nó có ngon như pudding không?!」

Mắt của Noa sáng lên.

「Hơi khác một chút nhưng chắc chắn là rất ngon đó.」

‘KonKon’ âm thanh ai đó đang gõ cửa vang lên.

「Xin thứ lỗi.」

Lara-san đi vào cùng với đồ uống.

「Chị cho Lara-san cùng thử nữa có được không?」

「Tôi cũng được nếm thử sao?」

「Sẽ tốt hơn nếu có nhiều lời nhận xét mà.」

「Nhưng, tôi đang làm việc….」

「Lara-san hãy cùng ăn đi.」

「Nhưng mà, Noa-sama…」

「Ta nói là được mà.」

Noa kéo Lara-san ngồi xuống cái ghế kế bên.

Ba cái bánh được lấy ra đặt trước mặt hai người họ, nó hơi nhỏ nên chỉ dùng để nếm thôi.

「Vậy cả hai hãy cùng ăn và cho tôi biết cảm nhận nha.」

Tôi nhìn hai người đó ăn trong khi uống trà mà Lara-san mang đến.

Tôi không có ăn nữa đâu.

Nói thế chứ thật sự tôi còn không muốn nhìn thấy bánh kem trong một thời gian nữa cơ.

Chỉ cần nhìn thôi cũng muốn nhợn lên tận cổ rồi.

Lâu lâu ăn bánh thì rất ngon nhưng mà phải ăn mỗi ngày thì tôi không muốn đâu.

「Ngon quá.」

「Đúng thế, nó rất ngon.」

「Chị sẽ bán nó ở cửa hàng nên hãy đến mua lần tới nhé.」

「Vâng, em chắc chắn sẽ đến mua nó.」

「Vị ngọt và cách sắp xếp có ổn không?」

「Vâng, ngon lắm ạ.」

「Đúng rồi, em cũng muốn có thêm đồ uống mới nữa.」

Đúng ha.

Đồ uống ở cửa hàng thì như thế nào ta.

Tôi toàn là làm thêm bánh mì mới hay những thứ tương tự chứ chưa nghĩ tới đồ uống nào mới hết.

「Lara-san, nhân tiện thì loại trà này mắc lắm phải không?」

Tôi hỏi về loại trà mà mình đang uống.

「Vâng, đó là loại trà ngon nhất chỉ dành cho những vị khách không thể đắt tội được thôi.」

「Chị đùa à?」

「Fufu, tôi cũng không biết nữa.」

Lara-san nở một nụ cười gian trá.

「Vậy tôi có thể dùng cái này không nhỉ? Không cần phải là loại trà tốt quá chỉ cần loại có giá vừa phải cho mọi người có thể uống là được rồi」.

「Các loại trà rẻ tiền thì chất lượng rất kém và không có ngon đâu」

「Maa, tôi nghĩ nên xem xét thử cái đã」

Tôi chỉ hi vọng hương vị giống loại trà đang uống bây giờ là được rồi.

「Hơn nữa, Yuna-sama cần phải có một số kĩ năng cần thiết để pha trà, một người không chuyên sẽ khó có thể pha ra trà ngon được.」

Hình như tôi đã từng nghe về nó trên TV rồi thì phải. Để pha trà ngon cần rất nhiều thứ, như nhiệt độ, lượng trà, thời gian để ngâm trong nước nóng, và nhiều thứ nữa. Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu chỉ nhúng gói trà vào nước nhỉ?

Nếu muốn pha trà ngon theo từng công đoạn thì sẽ rất khó để có thể áp dụng được trong cửa hàng.

Trong khi tôi đang suy nghĩ về nó thì có một người đi vào mà không thèm gõ cửa luôn.

「Cliff-sama!」

Lara-san nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu.

「Tôi thật sự xin lỗi.」

「Là do tôi mời cô ấy ăn cùng, nên đừng tức giận nhé.」

「Ta không có hẹp hòi thế, nhưng còn quản gia Rondo thì ta không biết đâu. Vậy mọi người đang ăn gì thế?」

Ông ấy vừa nhìn mấy cái bánh trên bàn vừa hỏi.

「Đây là món ăn mới sẽ được phục vụ tại cửa hàng.」

「Nó có ngon không?」

「Nó rất là ngon.」

「Vâng, nó rất ngọt và ngon.」

Noa và Lara-san trả lời.

「Nếu ngài có thể ăn được những món ngọt thì sao không nếm thử nó xem?」

「Vậy ta ăn thử nhé?」

Lara-san ngay lập tức chuẩn bị trà cho Cliff khi ông ấy đang từ từ ngồi xuống ghế.

Thật là những động tác đẹp.

Dường như không hề có một động tác thừa nào trong lúc làm trà. (dù chỉ là một thường dân) (thường dân chuyên nghiệp??)

「Ngon lắm.」

「Có ngọt lắm không? Ban đầu tôi định sẽ làm một loại bánh với độ ngọt vừa phải, nhưng hiện tại đây là loại bánh theo nguyên mẫu」

「Nếu nói nó ngọt thì đúng thế, nhưng vị ngọt của nó rất ngon.」

「Vì nó hơi ngọt nên tôi muốn có trà để làm cho giảm vị ngọt của nó nhưng nghe Lara-san nói nó rất đắt và rất khó pha chế.」

「Cháu muốn có trà sao?」

「Tôi sẽ rất vui nếu ngài cho tôi biết một loại trà cao cấp vừa rẻ vừa ngon đó.」

「Thật là một yêu cầu ích kỉ mà.」

「Cửa hàng của tôi dành cho người bình thường mà, nên tôi không muốn giá thức uống quá cao đâu」.

「Một thứ ngon như thế này thì chỉ bán riêng cho người có tiền thôi cũng có sao đâu. Ta tin chắc dù có mắc thế nào cũng vẫn sẽ đắt khách thôi.」

「Thức ăn ngon là khi ăn cùng với mọi người, nếu mà ăn một mình thì dù có ngon tuyệt đỉnh đi nữa cũng không thể cảm nhận được đâu.」

Tôi rút ra từ kinh nghiệm hikikomori của chính bản thân đó. (Poor Yuna) (´;ω;`)

「Nếu ngài cùng Noa đi ăn bánh mà do giá quá mắc nên ngài chỉ có thể mua được một cái thôi, thì ngài có thể vui vẻ mà ăn ngon trước mặt Noa không?」

Cliff suy nghĩ và nhanh chóng trả lời.

「Ta không thích như thế, ta không cần nên ta sẽ để cho Noa ăn nó.」

「Nhưng mà, lúc đó Noa sẽ có cảm giác như thế nào?」 (Noa sẽ ngồi ăn bánh ngon lành mặc kệ Cliff đang nhìn chằm chằm chăng?)

「Rồi, bằng cách nào đó ta có thể hiểu điều mà cô muốn nói rồi.」

Tôi thích thú nhìn vào Cliff. (^●ω ●^)

「Cái mặt đó là sao hả?」

「Tôi đã nghĩ ngài sẽ nói : ‘vì ta có tiền nên ta sẽ mua cho cả hai’ hay ‘nếu không có tiền thì không nên mua cái nào hết’.」

「Đừng có ngốc vậy. Ta cũng hiểu mục đích của câu hỏi mà. Nhưng ít ra thì ta cũng đã hiểu rồi, ta sẽ giới thiệu cho cô các thương nhân chuyên về trà và đảm bảo rằng nó sẽ ngon với mức giá hợp lý. 」

「Như vậy thì dù có là Cliff cũng không thể làm cho nó rẻ hơn sao?」

「Được rồi, ta sẽ thử, nhưng đừng có quá trông chờ, ta cũng chẳng biết mấy thương nhân đó suy nghĩ như thế nào đâu.」

「Un, cám ơn.」

Tôi nói cảm ơn và nhờ thêm một chuyện nữa.

「Ngoài ra, tôi còn muốn nhờ ngài một chuyện nữa.」

「Gì thế?」

「Có thể cho tôi mượn Lara-san đến chỉ cách pha trà cho chúng tôi không?」

「Tôi sao!?!」

「Dù có trà tốt nhưng không biết cách pha có thể sẽ làm hỏng nó phải không? Nên tôi tự hỏi Lara-san có thể đến và chỉ cho mọi người trong quán của tôi cách pha trà được không?」

「Lara sao? Đúng là trà do Lara pha rất ngon.」

「Cliff-sama....」

Lara-san xúc động vì những lời của Cliff.

「Được rồi. Ta đồng ý.」

「Mặc dù tôi là người nhờ giúp, nhưng có ổn với công việc của Lara-san hay không? Lấy mất một khoảng thời gian của Lara-san thì khối lượng công việc cũng sẽ tăng lên, như thế thì sẽ rất là khó khăn phải không?」

「Những điều đó cứ để cho quản gia Rondo giải quyết nên sẽ không sao đâu.」

「Nếu thế thì chắc ổn rồi, vậy Lara-san xin nhờ chị giúp đỡ.」

「Vâng, tôi sẽ dạy cho mọi người cách pha trà thật ngon.」

Tôi đến chỉ để cho Noa nếm thử bánh thôi nhưng không ngờ lại tìm được một người pha trà, thật là may mắn.

Vài ngày sau, Lara-san đến cửa hàng và chỉ cho chúng tôi cách pha trà thật ngon.

----------------------------------------------------------------------------------------------