Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Yuna-oneechan, trưa nay mình ăn gì ạ?」
Shuri vừa xoa bụng mình vừa nói. Ài, tôi cũng thấy đói rồi, trong Hộp gấu có nhiều đồ ăn lắm nên chắc tý nữa chúng tôi sẽ ăn trưa trên tàu vậy. Hai em ấy cũng không có bị say sóng nên có ăn uống trên tàu cũng hông có gọi tên chị huệ đâu ha.
Kuro-ojisan nghe thế liền nói.
「Vậy mấy đứa nên ăn ở bến tàu đi. Giờ này chắc lũ trẻ đi cùng Cô gấu đây cũng đang ăn ở đó đấy」
Kuro-ojisan nói tất cả các ngư dân đều dùng thủy hải sản họ bắt được làm bữa trưa. Có vẻ mọi người thậm chí còn chuẩn bị bữa ăn cho tất cả chúng tôi sau chuyến du thuyền nữa.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Vừa đến gần bến tàu, một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi chúng tôi. Bụng tôi chợt sôi lên một. Tôi quay sang nhìn Fina đang đi kế bên.
「Em cũng thấy đói ạ」
Chắc con bé nghe thấy tiếng bụng réo lên rột rột của tôi rồi.
U~, xấu hổ quá đi mất.
Cái bộ trang bị Gấu này, khả năng phòng thủ thuộc hàng top sever đấy, tôi chỉ ước gì nó có thêm cả khả năng cách âm luôn cái tiếng rột rột trong bụng tôi, một chức năng mà mọi thiếu nữ như tôi đây thèm muốn đó.
Khi cả ba đi theo mùi hương quyến rũ kia tới bến tàu, tôi đã thấy lũ trẻ và Tirumina-san đang ngồi ăn. Đây hẳn là tiệc tăng hai từ hôm qua, các ngư dân đang nướng cá và các loại sò ốc biển rồi còn làm cả súp miso sò và rong biển wakame.
Kuro-ojisan tiến tới chỗ hội ngư dân và bảo họ nấu ba phần cho chúng tôi. Mọi người liếc nhìn tôi nói 「Cứ ăn nhiều vào nhé」. Tôi đã có một bữa trưa bình yên như thế.
「Yuna-chan, con đã xong việc chưa?」
Tirumina-san nhìn bọn trẻ đang ăn trong hạnh phúc hỏi. Shuri ôm chầm lấy Tirimina-san và cô ấy cũng dịu dàng xoa đầu con bé.
「Con chỉ chào hỏi mọi người thôi. Rồi cũng nhờ đó mà tụi con mới được đi nhờ tàu của Kuro-ojisan. Tirumina-san, cô và mọi người đã ăn trưa hết rồi à?」
「Ừ, họ không chỉ cho mọi người đi thuyền chơi mà còn chuẩn bị luôn cả bữa trưa nữa. Cô thấy cũng kì khi từ chối lòng hiếu khách của mọi người như vầy」
Tirumina-san trông hơi khó xử.
Tôi đồng ý hai tay hai chân luôn. Dù tôi chẳng hề trả tiền nhưng họ vẫn cho bọn nhỏ đi thuyền chơi và chuẩn bị bữa trưa. Nhận những điều này một cách miễn phí khiến tôi cũng thấy ngại.
「Mà Yuna-chan, con đã làm gì ở thị trấn này vậy? Cô biết là con đã tạo ra cái đường hầm nhưng chắc chắn là còn gì đó khác nữa phải không?」
Tirumina-san nghi ngờ hỏi.
「Không còn gì nữa đâu cô ơi」
「Thật ư?」
Cô ấy dí sát mặt mình vào tôi, đồng thời nheo mắt lại quăng cho tôi một ánh mắt đầy ngờ vực. Tuy biết rõ ai nhìn sang chỗ khác đồng nghĩa với chịu thua nhưng tôi vẫn không chịu nổi sự dày vò này mà quay đầu đi.
「Thế mấy đứa có biết Yuna-chan đã làm gì không?」
Tirumina-san nhìn sang hai đứa con gái.
「Yuna-oneechan đã làm gì á mẹ? Bí mật」
「Đó là bí mật ạ」
Ồ, Fina và Shuri đã đứng về phía tôi chống lại Tirumina-san. Chị cảm động quớ mấy đứa ơi. Nhưng đây không phải là điềm báo của sự nổi loạn đâu nhỉ?
「Ara, hai đứa không thể tiết lộ với mẹ mình à?」
Tirumina-san ôm chầm lấy hai đứa và tung chiêu bí kỹ: cù lét thần quyền.
「Á, mẹ này, dừng lại a. Con nhột quá!」
「Mẹ này, nhột quá hà~」
「Nào nào, nếu hai đứa không nói thì mẹ sẽ cù tiếp đó nha」
Ba mẹ con họ thân nhau ghê. Một gia đình mà mọi người đều có thể chơi đùa với nhau. Đây từng là một điều xa xỉ với hai em ấy khi Tirumina-san còn bệnh nằm liệt giường. Nhìn thấy ba người họ như vầy khiến tôi nở nụ cười hạnh phúc. À, cả Gentz-san cũng đang cười vui vẻ nè, chú ấy cũng là chồng và cha của gia đình này mà. Nhưng nếu chú ấy cũng gia nhập vào, dù họ là người nhà của nhau rồi, thì cũng kì kì sao á. Chắc chú ấy biết điều đó nên mới không có tham gia vào cuộc đại chiến mẹ con này.
Mà dù là cha ruột đi nữa thì cũng khó để chen vào mối quan hệ khắng khít giữa mẹ và con lắm. Nếu ba tôi mà làm thế thì tôi sẽ thụi cho ông ta một quả liền.
「Yu, Yuna-oneesan, cứu em」
「Yuna-oneechan…」
Khi tôi mỉm cười nhìn con bé, Fina và Shuri đang cười ngặt nghẽo ra hiệu cầu cứu. Tirumina-san nhất quyết không để hai đứa thoát. Thoạt nhìn trông như họ đang đùa giỡn thôi, nhưng tôi có nên giúp một tay không nhỉ?
「Một con quái vật đã tấn công nơi này nên con chỉ ra tay xử lý nó thôi」
「Vậy thôi à?」
Tôi có nói dối đâu. Tôi chỉ hông có nói tên con Kraken thôi.
「Vâng, bởi vậy nên họ mới biết ơn con」
Nhờ có tôi giải thích nên Tirumina-san đành thả Fina và Shuri ra. Hai đứa ngồi sụp xuống đất thở hổn hển vì cười quá nhiều.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Mẹ thật quá đáng」
「Ai biểu con dám giấu mẹ hử. Mà cũng vì là Yuna-chan nên mẹ khá chắc con bé lại đánh bại một con quái kinh người nào đó nữa thôi. Bởi vậy mẹ mới muốn biết đó」
Tirumina-san không hỏi phần tôi đã lược bỏ. Với lại tôi mà có nói thiệt thì cô ấy chưa chắc đã tin đâu
「Dù không tin lắm, nhưng sau khi dạo quanh nơi này một vòng thì cô cũng đành phải tin thôi. Lúc đang đi thăm thú thị trấn, cô có thấy người ta bán bùa hộ mệnh hình gấu. Người thường ai lại đi lấy gấu làm bùa hộ mệnh đâu, nhưng người dân ở đây lại thờ phụng lũ gấu như thần linh luôn. Từ hồi nhỏ tới giờ cô mới thấy vụ này đó」
「…」
Tirumina-san vừa nói cái gì thế?
Chắc là có nhầm lẫn gì ở đây thôi. Mị nghe lộn thôi. Khi về tới nhà chắc phải đi lấy ráy tai mới được.
Mà tôi có cái móc tai gấu không ta?
「Coi nè, cô đã mua một cái đó」
Tirumina-san lấy từ trong túi ra một tượng gấu nho nhỏ.
Tôi có bị hoa mắt không vậy? Tôi dụi mắt mấy lần rồi nhìn kĩ lại lần nữa. Một con gấu nhỏ xinh trong lòng bàn tay của Tirumina-san. Thật luôn hả trời.
Con gấu này còn được gắn thêm dây y chang như mấy cái móc khóa người ta thường hay móc trên túi nữa chứ.
「Gấu-san kìa! Con cũng muốn một cái!」
Shuri chụp lấy ngay móc khóa gấu từ tay Tirumina-san.
「Etto, họ đang bán thứ này sao?」
Theo như lời Tirumina-san, cô ấy đã tìm thấy nó tại một nơi bán mấy món đồ nhỏ. Hình như nó được bán như một kiểu bùa hộ mệnh. Nó có tác dụng bảo hộ những người ngư dân ra biển trở về nhà bình an.
Nghe tới đây là tôi đứng hình luôn.
Não tôi từ chối hoạt động cmnl.
「Cho ta xin lỗi nhé, Cô Gấu」
Giọng Kuro-ojisan chợt khuấy động tâm trí tôi. Có vẻ ông ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.
「Gấu chính là bùa may mắn của các ngư dân」
Như một cái bùa hộ mệnh, Tirumina-san đã nói vậy.
「Vài người vẫn còn sợ hãi biển cả và số khác thì lại ra khơi trong lo lắng. Tuy nhiên, bùa hộ mệnh gấu dường như đã trấn an bọn họ, nhờ đó mà họ có thể an toàn ra khơi đánh bắt cá. Rồi tin đồn ấy dần dần khuếch tán ra ngoài」
Bùa hộ mệnh được làm ra là để thờ phụng thần linh đúng không? Mọi người cầu xin sự bảo trợ từ các vị thần. Mà vụ hình gấu này chắc chắn liên quan đến tôi nhỉ? Nhưng tôi có phải là thần đâu.
Song, tôi không thể than vãn gì vì Kuro-ojisan, người đang mang ơn tôi, nhờ vả cả. Với lại nó cũng không hoàn toàn vô dụng vì tôi nghe các ngư dân có thể an tâm ra khơi đánh cá nhờ bùa hộ mệnh ấy. Nếu tôi cấm họ làm thế thì có khi mọi người không thể làm ngư dân được nữa. Tôi hiểu sang chấn tâm lý khó chữa trị tới mức nào mà.
「Thôi, miễn sao mọi người đừng có lan truyền vụ này sang các thành phố khác là được」
Và thế là tôi yêu cầu họ tém tém cái miệng lại.
「Cảm ơn Cô Gấu rất nhiều」
Tôi thật sự không muốn tin đồn đó truyền xa đâu. Tuy nhiên, dù cho họ có bán bùa hộ mệnh gấu đi nữa thì mấy người từ các thành phố khác sẽ chỉ cười vào mặt họ rồi đi qua sạp khác thôi.
Tôi quay sang nhìn Tirumina-san, Shuri và Fina cười vui vẻ với cái bùa hộ mệnh gấu kia.
Không ai mua nó đâu nhỉ?
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Sau đó, tôi hỏi Tirumina-san về lịch trình hôm nay lúc đang dùng cơm.
「Sau khi bữa trưa kết thúc, bên cô tính chia mọi người ra làm ba nhóm」
Như lời cô ấy nói, ba nhóm đó là: Nhóm câu cá, Nhóm đi khám phá thị trấn và Nhóm về Nhà Gấu để nghỉ ngơi.
Tirumina-san còn nói viện trưởng và Nifu-san sẽ về Nhà Gấu phòng trường hợp có người bị say sóng, mệt hoặc buồn ngủ. Ngoài ra, nhóm Merrera dẫn đầu bởi Anzu sẽ dắt lũ trẻ muốn đi tham quan thị trấn này.
Cuối cùng, Lurina-san và các mạo hiểm giả khác sẽ đi cùng với nhóm câu cá tức là chúng tôi đây. À, Tirumina-san cũng bảo cô ấy sẽ đi câu cá.
「Yuna-san!」
Noa đi tới với dĩa đồ ăn trên tay.
Miệng con bé cũng đầy đồ ăn luôn. Noa là tiểu thư quý tộc nên lẽ ra con bé không nên nói chuyện với thức ăn còn trong miệng chứ. Tôi liền lấy Tay Gấu chọc chọc vào má Noa.
「Gì-gì vậy chị?」
「Trông em ăn ngon nhỉ, nhưng chị lại lo ngại về cách cư xử không có miếng quý tộc nào của em đây này」
「Làm quý tộc thì sao chứ? Em chỉ đang ăn uống cùng mọi người thôi」
Cũng đúng ha. Lúc mới gặp thì con bé là tiểu thư quý tộc thật. Nếu Noa không gặp tôi thì con bé sẽ không thay đổi đâu nhỉ?
Hay có khi đây mới chính là tính cách thật của em ấy thì sao, tôi thấy chắc cũng phải đúng tới 90%.
Trái lại, Misa và Shia vẫn giữ nề nếp như một tiểu thư thực thụ. Họ ngồi ăn chứ vừa ăn vừa đi lung tung.
「Đúng rồi… Yuna-san… Em sắp học câu cá đó… Em mong lắm tại đây là lần đầu của em đấy… Em sẽ cho chị xem con cá siêu to mà em bắt nha…」
Noa vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.
Có vẻ Noa cũng là thành viên nhóm câu cá. Noa có vẻ thích biển thế nhỉ? Chắc là do không có Cliff và Lala-san ở đây ha.
「Yuna-san, chị có đi câu cá chung với tụi em không?」
「Chị chỉ đi cùng vì Fina và Shuri muốn đi thuyền thôi」
「Vậy chị với Fina và Shuri đi câu cùng tụi em luôn nha」
Con bé chạy tới hỏi Fina và Shuri đang ngồi ăn cách đó không xa.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Hai cậu có muốn đi câu cá không?」
「Tụi mình có thể tự câu cá sao?」
「Câu cá á!?」
Có vẻ Shuri thích câu cá rồi.
「Vậy tụi mình thi ai câu cá to hơn đi. Misa và oneesama cũng tham gia nữa đó」
Fina và Shuri bỗng thấy lo lắng.
Tôi cũng muốn đi câu, nhưng tôi cũng hứa sẽ đi thuyền của Kuro-ojisan rồi. Cả hai bối rối quay sang nhìn tôi.
「Hai em thích thì cứ chơi đi nhé. Chị đi với Kuro-ojisan một mình cũng được」
「Nhưng mà…」
Hai đứa nhỏ vẫn chần chừ.
Chà, tôi đi hỏi Kuro-ojisan vậy.
「Thế thì để ta nói cho mấy đứa biết, ta biết chỗ nào bắt được cá to hơn tất cả mọi người ở đây đấy」
Và thế là chúng tôi không chỉ được đi thuyền của Kuro-ojisan mà còn được ông ấy chỉ luôn cách và nơi để câu cá to nữa.