Tiếng hò reo vui sướng của lũ trẻ, lâu lâu xen lẫn cả giọng người lớn nữa, vang lên không ngừng tại cầu trượt nước. Có vẻ Karin-san, Elena, Anzu và Seno-san cũng có một khoảng thời gian vui vẻ ở bên kia.
Có tầm 30 người đang chơi ở đó. Tôi đã tạo ra hai máng trượt lận nên dù không xếp hàng chờ thì trước sau gì cũng tới lượt. Những đứa nhỏ dưới 6 tuổi sẽ chơi máng trượt từ bụng Gấu, còn đám nhóc tầm tuổi tiểu học và lớn hơn sẽ chơi máng trượt vip pro từ miệng Gấu.
Bọn trẻ liên tục la lên 「Kyaa Kyaa」. Nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ an bình ghê. Tôi không nghĩ là chúng ta đang ở một thế giới đầy quái vật đâu đấy.
Nhân lúc mọi người mải chơi Cầu trượt Gấu, tôi cho hai bé Gấu Yuru và Gấu Kyuu về nghỉ. Ai nấy đều phấn khích với cầu trượt nước nên chẳng có ai để ý đến tôi.
Bước đầu thành công mỹ mãn. Giờ tôi chỉ cần chọn đúng thời điểm chuồn êm thôi. Đang tính kế trong đầu thì ai đó bỗng nắm lấy tay tôi. Quay đầu nhìn sang, ra là Fina và Shuri.
Không lẽ hai đứa đã phát hiện ý đồ của tôi sao?
「Yuna-oneechan, tới chơi chung với tụi em đi」
Cứ tưởng là bị bắt quả tang chuồn đi chơi, ai ngờ tôi lại bị hai em ấy gọi lại vì vụ này.
「Etto, chị đứng đây nhìn được rồi」
Giờ mà sang chơi thì sao chị đến hòn đảo bí ẩn kia được.
「Chị hứa hôm nay sẽ chơi với tụi em rồi mà」
「Đúng rồi đó Yuna-oneechan. Chúng ta sang đó chơi đi chị」
Hai đứa nắm hai tay tôi lôi đi.
Tôi không thể từ chối lời mời của Fina và Shuri được. Không nỡ để hai em ấy buồn nên tôi sẽ không đến hòn đảo bí ẩn kia chừng nào tụi nhỏ vẫn còn nắm lấy tay tôi. Nhưng mà tôi không thể vứt bỏ những huyễn tưởng về hòn đảo kia ra khỏi đầu mình được.
Vì thế tôi liền nói:
「Chị sang chơi xíu thôi nhé」
「Un!」
「Dạ!」
Hai đứa vui vẻ đáp.
Tuy nhiên, lời hứa này xuýt nữa đã giết tôi.
Ờ thì, tôi không tính tới cái thể chất yếu nhớt của mình.
Không có Giày Gấu, tôi không thể đi lên đi xuống cái cầu thang xoắn ốc kia nhiều lần được. Cầu trượt Gấu cao tầm một tòa nhà 8 tới 10 tầng lận. Leo lên leo xuống nhiều lần bao nhiêu đó bậc thang mà không có thang máy…. chân của tôi không thể chịu đựng nổi sự hành hạ này.
「Yuna-oneechan, chị có ổn không ạ?」
Shuri đang dìu tôi hỏi.
Tôi không thể leo thêm một bậc cầu thang nào nữa. Chân tôi tê bại rã rời hết rồi. Tuy dùng ma thuật chữa cái là xong nhưng tôi muốn ra chỗ nhà chòi nằm nghỉ hơn.
Trước mặt tôi đây là hàng tá đứa trẻ tràn đầy năng lượng leo như bay lên trên những bậc thang kia. Không thể tin nổi mà. Tôi không thể đua theo chúng được. Tuy nhiên, lúc này tôi đang lết xuống từng bậc thang một với sự giúp đỡ tận tình của Lurina-san.
Nếu cả hai ngã lăn quay ra đây rồi bị thương thì tệ lắm.
Tôi mệt mỏi quay về nhà chòi. Rồi y chang như lần trước, tôi ngã xuống nằm dài ra ở đấy.
「Yuna-oneechan, chị không sao chứ ạ?」
「Yuna-oneechan」
「Yuna-san」
「Yuna-oneesama」
Shuri, Fina, Noa và Misa cực kì lo lắng khi thấy tôi ngã khuỵu xuống sàn.
Noa và những người khác đang chơi đùa vui vẻ với nhau nhưng khi thấy tôi tã thế này thì ai nấy cũng lo lắm.
「Yuna-san, một Yuna-san đã tiêu diệt Black Tiger Wolf khi đang hộ tống mình trước kia đi đâu rồi?」
Shia nhìn tôi đầy nghi ngờ khi tôi sắp sửa chìm vào giấc ngủ. Cũng đúng thôi. Shia là một trong số ít người đã chứng kiến tôi chiến đấu cháy thế nào mà. Thấy tôi làm gỏi con Black Tiger Wolf rồi nên cậu ấy hỏi thế cũng không có gì là lạ.
Dù thế nhưng tôi không thể nói với cậu ấy là 「Nhờ trang bị Gấu hết đó」được.
「Rồi một Yuna-san đã chiến đấu với Rutum-sama vì mình đâu?」
Shia thất vọng nhìn tôi.
U~u, đừng có nhìn mình thế chứ. Không có trang bị Gấu thì mình cũng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối thôi.
「U~u, lúc đó mình đã dùng ma lực cường hóa bản thân」
「Thật vậy sao?」
「Bởi vậy mà giờ mình mới oặt ẹo thế này khi chơi đùa bình thường nè」
Thế nên nó mới thành ra thế này.
Tôi nói mình sẽ nghỉ ngơi ở đây một lúc nên mọi người cứ đi chơi trước đi.
Năm người họ nhìn nhau với vẻ lo lắng nhưng khi nghe tôi nói 「Chị khỏe mà, chị chỉ hơi mệt thôi」, rồi bọn họ dẫn nhau ra chỗ cầu trượt chơi.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Fufu, Yuna-san, cảm ơn con nhiều nhé」
Viện trưởng mỉm cười đưa tôi một ly nước lạnh. Tôi cảm ơn cô ấy về ly nước. Một đứa trẻ chơi mệt rồi đang ngồi nghỉ ngay cạnh viện trưởng này.
「Dù thế nào đi nữa thì Yuna-san quả là một người tuyệt vời. Con có thể dễ dàng tạo ra những thứ to lớn ha」
「Viện trưởng mới là người tuyệt vời đấy. Chăm sóc một trại trẻ mồ côi lớn thế này cũng đâu phải là một công việc dễ dàng gì」
Sức mạnh của tôi đến từ món quà của Chúa. Nhưng viện trưởng đã làm mọi thứ bằng chính sức mình. So sánh như thế thật sự quá khập khiễng. Vị viện trưởng tuyệt vời này khác hẳn với tôi. Cô ấy luôn giang tay giúp đỡ mọi đứa trẻ dù cô ấy chẳng có sức mạnh như siêu nhân. Tôi chỉ đến giúp bằng thứ sức mạnh được người khác ban tặng cho. Nếu như không có nó, tôi chẳng thể giúp đỡ trại trẻ mồ côi một chút gì cả. Khi thấy đã không giúp được gì thì tôi sẽ cho người ta ăn bơ. Chỉ nghĩ thế thôi thì đã thấy viện trưởng là một người tuyệt vời đến nhường nào rồi.
「Fufu, không phải vậy đâu. Nếu không có Yuna-san, bọn trẻ sẽ không thể mỉm cười vui vẻ đến thế. Vì vậy ta thật sự biết ơn con rất nhiều đó, Yuna-san」
Nghe cô ấy nói thế khiến tôi xấu hổ quá. Tôi quay sang uống ly nước cô ấy cho để giấu đi sự xấu hổ này.
Sau đó, viện trưởng-sensei lại cảm ơn tôi vì đã cho tụi nhỏ một công việc tại các cửa hàng và đã tổ chức chuyến đi này vì mọi người đã làm việc chăm chỉ. Nhưng cứ mỗi lần được khen, tôi chỉ muốn la lên 「Cô đừng có khen con nữa!」.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Đang nằm nghỉ nói chuyện với viện trưởng thì vài đứa nhỏ đi vào nhà uống nước nghỉ ngơi một chút.
「Trời nóng quá~」
「Con khát nước ạ」
「Mệt quá đi hà」
Tụi nhỏ lấy nước trong tủ lạnh ra uống. Làn da nâu rám nắng của chúng gần chuyển sang màu đen luôn rồi. Tụi nhỏ khỏe thật đấy, chả bù với tôi. Trẻ con là tuyệt nhất. Tôi không còn là con nít nữa nên da có tái một chút cũng chả sao.
Nhìn lũ trẻ mồ hôi nhễ nhại vì nóng bỗng khiến tôi nhớ tới món kem.
Tôi không có quên vụ này nhá. Tôi chỉ không tìm được thời điểm hợp lý để mang nó ra thôi. Vào ngày đầu tiên thì hội ngư dân đến đãi một bữa này, rồi ngày thứ hai thì mọi người lại tách nhóm chơi riêng. Nên bây giờ mới là đúng người đúng thời điểm nè.
Không còn lúc nào tuyệt vời hơn giờ nữa. Noa và Fina cũng lại đây uống nước này.
「Hai em khát nước ha」
「Dạ đúng ạ」
「Hình như hai đứa chơi rất vui nhỉ」
「Đúng vậy á. Vui quá trời vui luôn. Tuy tụi em đã mời Misa và oneesama vào nghỉ nhưng hai người đó nói 「Thêm lần nữa rồi nghỉ」 rồi leo lên cầu trượt nước rồi」
「Shuri cũng vậy luôn ạ」
Cả hai vui vẻ uống nước trong tủ lạnh.
「Yuna-oneechan, chị thấy khỏe hơn chưa ạ?」
「À, nghỉ một chút nên chị khỏe hơn rồi. Mà Fina này, chị tính lấy kem ra mời mọi người nên em có thể gọi họ lại đây không? Chị thấy tới lúc họ nên nghỉ ngơi rồi đó」
Vài đứa trẻ cứ mải chơi mà quên bù nước đấy. Tốt nhất là để mọi người cùng đi nghỉ thì hơn.
「Em biết rồi, em đi gọi mọi người đây」
Fina nhanh chóng uống hết ly nước rồi chạy ra ngoài gọi mọi người.
「Yuna-san, cái gì là khem vậy ạ」
「Một loại đồ ngọt lạnh? Chị biết chơi ngoài bãi biển nóng lắm nên chị đã cùng Fina làm ra nó trước khi đến đây đấy」
Tôi lấy một cái tủ lạnh cỡ bự từ Hộp Gấu ra đặt giữa nhà chòi. Mở tủ lạnh ra, tôi cho Noa một ly kem cùng một cái muỗng.
Noa nhận lấy ly kem, em ấy cứ hết nhìn tôi lại nhìn vào thứ trong tay mình.
「Nó ngon và mát lạnh luôn đó」
Tôi lấy cho mình một ly kem rồi ăn ngay trước mặt Noa.
A, kem tan chảy ngay trên đầu lưỡi luôn này. Noa cũng bắt chước tôi xúc một muỗng kem cho vào miệng. Đúng lúc ấy, con bé cười thật tươi.
「!!!!!! Cái gì đây ạ? Nó tan chảy ngay trong miệng luôn. Lại còn rất ngon nữa」
Noa tay không ngừng xúc kem cho vào miệng.
Tôi cũng làm một ly kem cho viện trưởng và lũ trẻ đang nghỉ ngơi trong nhà chòi.
「Nó lạnh và ngon lắm đấy」
Viện trưởng và đám nhóc đã thấy Noa đang ăn kem với tôi, vừa nhận được kem thì chúng cũng lấy tay xúc lia lịa.
「Ngon quá」
「Em không thể dừng ăn được」
「Ngon quá hà」
Có vẻ viện trưởng và tụi nhỏ thích kem lắm. Họ là những người đầu tiên thưởng thức món kem nhà làm mà. Sau đó, Fina cũng dắt bọn nhóc và hội người lớn chơi đùa ngoài biển lại đây.
「Yuna-oneesan, em dắt mọi người đến rồi ạ」
「Mọi người có thể chơi thỏa thích sau, nên giờ nghỉ ngơi một chút nha. Tôi đã chuẩn bị vài món đồ ngọt lạnh, hãy ăn cùng nhau nhé. Fina, Shuri, giúp chị phát cho mọi người nào」
「Dạ」
「Un」
Fina và Shuri lấy một ly kem và một cái muỗng rồi phát cho mọi người. Khi một đứa nhỏ nhận kem thì vẻ mặt của thằng bé y chang như Noa vậy.
「Yuna-oneesama, đây là món gì vậy ạ?」
「Là kem đó em, một loại đồ ngọt được ăn khi trời chuyển nóng. Nó mau tan lắm nên hãy ăn nó nhanh lên nhé」
「Tuy bánh pudding và bánh kem đã đủ kì lạ rồi, nhưng em nghĩ món nào Yuna-oneesama làm cũng bí ẩn sao sao ấy」
「Chà, dù nhà mình ở ngay thủ đô nhưng mình chưa bao giờ ăn thử mấy món ngon miệng như vầy đâu」
Thân là quý tộc, nhưng Shia và Misa lại hỏi về chủ đề ấy trong lúc ăn kem.
「Hử? Giới quý tộc không biết đến kem sao?」
「Vâng, em không biết ạ」
「Mình chưa bao giờ ăn thử món nào thế này hết」
Không phải mượn lời Tirumina-san đâu, nhưng có vẻ món này sẽ kiếm được khối tiền nếu chúng ta bán nó đấy.
Tuy nhiên tôi lại không có thiếu thốn gì về tiền bạc cho cam. À, tôi có thể kiếm tiền khi bán nó ở thủ đô không nhỉ? Nghĩ kĩ thì tôi thấy cũng không cần lắm.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Khi lũ trẻ ăn uống trong hạnh phúc thì hội đầu bếp lại đang thưởng thức món kem lạnh theo một khía cạnh khác.
「Yuna-san, đây là cái gì thế?」
「Hình như cậu đã dùng sữa trong món này nhỉ」
「Con có dùng trứng cho nó luôn không?」
Elena, Anzu và Karin-san thi nhau hỏi.
「Nói đơn giản thì nó được làm từ trứng và sữa, chắc thế? Mình đã cùng Fina làm nó trước chuyến đi này」
「Em cũng giúp nữa này~」
Nghe tôi chỉ nhắc đến mỗi Fina khiến Shuri xụ mặt hờn dỗi.
「Đúng rồi, cả Shuri cũng giúp nữa」
Đang vừa khen vừa xoa đầu Shuri thì một thí sinh trong làng ganh đua cũng xuất hiện.
「Sao chị không gọi em tới giúp khi chị làm ra nó vậy!」
Noa lẩm nhẩm trong miệng 「Em cũng muốn chị mời em tới nữa」.
「Lúc tính làm kem thì Fina và Shuri lại đến nhà chơi nên chị chỉ tiện tay nhờ hai em ấy thôi」
Tôi cũng được mẹ của hai đứa, Tirumina-san, giúp nữa nên tính ra là món kem này là thành quả của bốn người đấy.
「Yuna-chan, món này sẽ được bán ở tiệm sao?」
「Tirumina-san cũng hỏi mình câu tương tự nhưng mình chưa có kế hoạch nào về nó cả」
Nhắc mới nhớ, Tirumina-san đã ra ngoài với Gentz-san rồi. Morin-san thì không có ở đây luôn, nhớ là cô ấy bảo sẽ đi dạo thị trấn một mình.
「Đúng đó. Mình thấy món này sẽ bán cháy hàng luôn đó」
「Nhưng nếu làm bán thì món này sẽ do Elena phụ trách nha」
「Ơ, mình sao!?」
Elena giật mình khi bỗng nhiên nghe thấy tên mình.
「Kem là đồ ngọt mà. Cậu đã làm kem cho bánh kem rồi nên mình thấy Elena sẽ làm món này dễ thôi. Nếu muốn thì mình chỉ cho」
Nghe thế, Elena lại lo lắng hỏi.
「Được không đó?」
「Cậu không cần phải giấu công thức đâu, mà mình thấy món này chỉ bán chạy vào mùa hè thôi. Cậu có thể làm một mẻ lớn rồi bỏ vào tủ đông để bảo quản chúng lâu hơn. Khi bắt đầu bán thì cậu có thể giảm lượng bánh kem đang làm xuống cũng được」
「Mình sẽ cố gắng hết sức. Hãy chỉ mình làm món này nhé」
Tôi quyết định khi nào về Crimonia thì sẽ chỉ Elena cách làm kem.
Nhưng nếu cậu ấy làm tại cửa hàng thì Elena chẳng cần phải tự tay làm hết từ đầu đến cuối đâu.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Đang nghĩ vẩn vơ, tôi nhận ra Noa đến đây với cái ly kem rỗng trên tay.
「Yuna-san, cho em xin một ly kem nữa nha!」
「Em đã ăn một ly rồi đó, một ngày chỉ được ăn một ly thôi」
Nghe tôi nói vậy với Noa, mọi người liền nháo nhào hết cả lên.
「Eh~」
「Em muốn ăn nữa cơ」
「Em muốn ly nữa」
「Yuna-oneechan, ly nữa, ly nữa」
Có vẻ một ly không thể thỏa mãn bọn họ. Nhưng bây giờ, tôi không còn là chị gấu dễ thương dễ tính thường ngày nữa.
「Ăn kem nhiều quá sẽ bị lạnh bụng, có khi còn bị đau bụng nữa đấy nên mọi người không thể ăn nhiều hơn một ly một ngày đâu」
Sau khi giải thích với mọi người, vài tiếng la ó vẫn vang lên đâu đó. Viện trưởng và Liz-san đã phải nhúng tay giải quyết việc này.
Đúng như dự đoán, tiếng nói của họ có sức nặng với đám nhỏ hơn là của tôi, thế là mọi chuyện cũng êm xuôi.
Lũ trẻ giải quyết xong ly kem của mình liền dắt nhau ra cầu trượt nước chơi. Tôi đứng đây chào tạm biệt những đứa trẻ đầy năng lượng kia.
Fufufu, giờ tôi có thể đi tới hòn đảo bí ẩn kia được rồi.
Hệt như kế hoạch định sẵn.