Từ lúc lấy lại dược chiếc vòng tay, Ruimin trông vui vẻ hẳn lên, bộ dạng chán nản trước đây cũng đã hoàn toàn biến mất. Dù sao thì, đó cũng là chuyện tốt.
Maa~ tôi chợt nhận ra điều này khi nhìn thấy nụ cười tự nhiên của em ấy, trước đây có lẽ em ấy đã cố gắng chịu đựng rất nhiều áp lực rồi. Thật tốt khi bây giờ em ấy đã cười nhiều hơn.
「Chúng ta sẽ sớm đến làng thôi」
Ruimin nói thế khi đang cưỡi trên Gấu Yuru.
「Umu. Chị chưa bao giờ nghĩ rằng có thể trở về làng nhanh đến thế」
Dựa theo những gì chị em nhà Elf nói thì chúng tôi có thể sẽ đến được làng Elf trong hôm nay vì hai bé Gấu đã chạy đến một khu rừng rộng lớn rồi.
Có thể mô tả khu vực này giống với một khu rừng nhiệt đới khổng lồ. Trước mặt tôi hiện giờ là một biển cây và chẳng còn gì khác nữa. Nếu ban đầu tôi muốn tìm đến làng Elf tọa lạc ở bên trong khu rừng rậm rạp này một mình, tôi chắc chắn sẽ đi lạc ngay lập tức.
Thật ra thì bản đồ Gấu sẽ tự động cập nhật bất kì nơi nào tôi đi qua nên tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Dù sao tôi chỉ muốn nhấn mạnh độ khó của nhiệm vụ tìm ra khu vực ẩn này thôi.
Không mất quá nhiều thời gian, các bé Gấu đã đến được bìa rừng.
Con đường kể từ đây biến mất hẳn. Chúng tôi sẽ phải băng qua khu rừng mà thậm chí không có một lối mòn để đi theo luôn hả? Điều này làm tôi hơi lo lắng đó.
「Từ đây đường sẽ trở nên hẹp hơn, nhưng nó vẫn đủ rộng để ngựa có thể đi qua, nên các bé Gấu cố gắng nhé」
Umu, một cỗ xe ngựa hẳn không thể đi qua rồi, nhưng vẫn có đủ không gian cho một người cưỡi ngựa.
Nhưng bởi vì điều này nên tôi không thể để các bé Gấu chạy nhanh được nữa, chúng tôi di chuyển từ từ trong khu rừng rậm rạp với Sanya-san và Ruimin đóng vai trò dẫn đường từ trên lưng Gấu Yuru.
Khu rừng này phát triển rất sum suê với đủ các loại cây và dây leo mọc khắp nơi, và chỉ một chút ánh sáng len lỏi qua được những tầng lá.
Tôi thật sự mong chờ đến được làng lắm đó, hy vọng có thể tìm được nhiều điều thú vị ở đó, như một số thực phẩm độc đáo chẳng hạn.
Thậm chí tôi còn có thể tìm được một người nào đó dạy cách làm một chiếc vòng tay bảo hộ, giống như những chiếc vòng mà Ruimin và Sanya-san đang đeo nữa.
Tất nhiên trước đó tôi sẽ phải tìm cách để có được một viên đá quý giống như họ cái đã. Có vẻ nhưng khá quý giá, thành ra nó là một vấn đề đáng lưu ý đó.
Nhung nếu tôi có thể xoay sở để tạo ra một chiếc, tôi chắc chắn nó sẽ là một món quà lưu niệm tuyệt vời cho Fina đó.
「A~ thật là hoài niệm」
「Đã mười năm rồi phải không?」
「Chị cũng không chắc nữa. Chủng loài bọn chị không rõ lắm về khái niệm thời gian. Đối với chị, cảm giác như chỉ mới ngày hôm qua thôi」
「Chắc chắn đã được mười năm rồi đó, Onee-chan.」
「Em có vẻ chắc chắn về điều đó nhỉ?」
「Tất nhiên rồi, mà thật ra chị sẽ hiểu khi về tới làng thôi」
Ruimin không giải thích gì thêm nữa, thế nên chúng tôi tiếp tục di chuyển trong im lặng. Cuối cùng, chúng tôi đã đến được một con sông nhỏ. Chúng tôi có thể dễ dàng băng qua bằng cách đi bộ trên nó, nhưng điều đó không cần thiết vì đã có một cây cầu bắt ngang qua.
Ngay khi chúng tôi đi qua cầu, tôi bỗng nhiên cảm thấy một sự khó chịu.
Cảm giác như toàn bộ cơ thể tôi vừa xuyên qua một lớp màng mỏng làm bằng ma thuật hoặc một thứ gì đó tương tự.
Khi tôi không ngừng tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra nguồn gốc của cảm giác đó, Sanya-san để ý thấy điều này và lên tiếng.
「Em cảm nhận được gì sao, Yuna-chan?」
「Ngay khi chúng ta qua cầu, em có cảm giác như một thứ kì lạ gì đó tương tự như ma thuật đi xuyên qua mình」
Tôi cố diễn tả cảm giác của mình cho chị ấy. Thật khó để giải thích điều này.
Tôi không biết chính xác một kết giới ma thuật là như thế nào, nhưng thứ này chắc gần giống như vậy đó.
「Yuna-chan, em thật sự nhạy cảm với ma thuật ha. Những gì em vừa cảm nhận được rất có thể là kết giới ma thuật của bọn chị đó. Thường thì hầu hết mọi người không thể cảm nhận được nó khi chỉ mới đi qua đâu.
「Thật sao?」
「Đúng vậy đó. Theo chị được biết thì chỉ có các thành viên trong gia đình bọn chị là những người duy nhất có thể cảm nhận được kết giới ma thuật thôi. Ma thuật của kết giới này gần giống với ma thuật của bọn chị bởi vì bọn chị là những người tạo ra nó. Thế nên việc bọn chị có thể cảm nhận được nó là chuyện bình thường. Nhưng trong trường hợp của em… thật lạ khi em cũng có thể cảm nhận được kết giới xung quanh đây đó.
Hm, điều đó cũng chẳng giúp giải thích được gì hết…
「Ruimin cũng cảm nhận được điều đó sao?」
「Vâng, nhưng chỉ một chút thôi」
Maa~ tôi cũng chỉ cảm nhận được một chút thôi. Rất có thể là nhờ bộ đồ Gấu; Nếu đi ngang qua mà không mặc đồ Gấu có lẽ tôi sẽ chẳng cảm nhận được gì hết.
「Nhưng chẳng phải điều này có nghĩa là kết giới vẫn hoạt động bình thường sao?」
「Đúng vậy ạ, nhưng quái vật thỉnh thoảng vẫn có thể đi qua. Ông nội nói rằng đó là do kết giới đang suy yếu」
「Chị thật sự không hiểu vì sao nó lại suy yếu sớm như vậy, nhưng nếu ông đã nói thế thì chắc không sai đâu」
「Ông của chị, ý chị là trưởng làng phải không?」
「Đúng đó. Ông nội rất tốt bụng thế nên ông ấy hẳn sẽ chào đón Yuna-chan thật nồng nhiệt cho xem」
Chúng tôi lại tiếp tục len lỏi qua lối đi chật hẹp của khu rừng, cũng may mà nó đủ rộng để các bé Gấu có thể đi qua.
Chúng tôi đã đi trong khu rừng khá lâu rồi nhưng vẫn chẳng thấy ngôi làng đâu hết. Maa~ vì lối đi hẹp nên các bé Gấu phải đi chậm lại, thế nên mất nhiều thời gian hơn cũng không có gì lạ.
Tôi quyết định sử dụng ma thuật dò tìm để xem liệu chúng tôi đã đến gần làng chưa. Ơ, gì thế này…? Có bốn người đang ở khá gần chúng tôi, hai người ở mỗi bên.
Không chỉ vậy, bọn họ đang di chuyển cùng tốc độ với hai bé Gấu. Chúng tôi đang bị theo dõi chăng?
Tôi nhìn về phía đáng lẽ ra bọn họ phải ở đó nhưng không thể tìm ra bất cứ thứ gì.
Họ rất có thể là tộc Elf, nhưng tại sao họ lại lẫn trốn như vậy?
Tôi có thể hiểu được điều đó nếu tôi đến đây một mình, nhưng Sanya-san và Ruimin đang đi cùng tôi mà.
Tóm lại tôi không thể hiểu nổi tại sao họ lại phải che giấu bản thân. Trông cũng không có vẻ họ sẽ tấn công chúng tôi vì họ đang theo dõi ở một khoảng cách nhất định.
Dù lý do của họ là gì đi nữa, tôi không thể bình tĩnh khi biết họ đang ở sát chúng tôi như vậy, nhất là khi một trong số họ đi trước chúng tôi một chút và một người khác lùi lại một chút về phía sau, đưa chúng tôi vào thế hoàn toàn bị bao vây.
Điều này có thể sẽ trở thành vấn đề lớn nếu họ thực sự là kẻ thù.
「Sanya-san」
「Sao vậy?」
「Em chỉ muốn cho chị biết rằng chúng ta đang bị theo dõi, hay đúng hơn, bị bao vây bởi những người em nghĩ là thuộc về tộc Elf」
Sanya-san tròn xoe mắt khi nghe tôi nói vậy.
「Yuna-chan, em nhận ra sao!?」
「Hả, chờ chút, chị nói gì cơ!?」
Có vẻ như Sanya-san cũng đã chú ý đến bọn họ, còn Ruimin thì chắc kèo là chẳng nhận ra gì hết, bởi vì em ấy đang liên tục tìm kiếm xung quanh kìa.
「Em thật sự tuyệt vời đó, Yuna-chan. Bọn họ có đủ kỹ năng để che giấu sự hiện diện của bản thân khỏi tất cả những người bình thường, nhưng có vẻ như bọn họ không thể đánh lừa được em nhỉ」
Thật ra chỉ nhờ vào ma thuật dò tìm của tôi thôi, nhưng tôi thực sự không muốn giải thích đâu.
Tuy nhiên, tôi vẫn không nhìn thấy gì bằng mắt thường hết, thế nên bọn họ hẳn là rất giỏi trong việc lẫn trốn.
「Ngay cả chị cũng chỉ có thể phát hiện bọn họ nếu tập trung thôi」
「Chúng ta vẫn sẽ ổn chứ?」
「Tất nhiên rồi, vì bọn chị đang ở đây với em mà」
「Em hiểu rồi. Nhưng mà có thực sự cần thiết khi cử tận bốn người giám sát chúng ta không?」
「Yuna-chan, em thậm chí còn biết được số lượng bọn họ nữa sao!?」
Ai cha~ đáng lẽ ra tôi không nên nói điều đó.
Tôi vô tình nói ra số lượng mà tôi phát hiện thông qua kỹ năng trong khi đến Sanya-san cũng chỉ biết rằng mình bị theo dõi thôi chứ không biết được có bao người trong số họ.
Chị ấy trông có vẻ rất ngạc nhiên; Đáng lẽ tôi nên giữ bí mật về chuyện đó.
「Nếu em biết bọn họ có bao nhiêu người, điều đó có nghĩa là em biết chính xác vị trí của họ sao?」
Tôi có nên nói sự thật với chị ấy không? Maa~ dù sao tôi cũng đã nói số lượng bọn họ cho chị ấy biết rồi, thế nên nói dối thêm cũng chẳng ích gì.
「Mỗi người ở một phía bao vây chúng ta」
「Yuna-san, chị đang đùa đúng không!? Em chẳng nhìn thấy gì hết」
Ruimin bấn loạn nhìn dáo dác xung quanh nhưng tất nhiên em ấy không thể phát hiện ra bất kỳ ai trong số họ.
Maa~ tôi cũng chỉ biết được họ ở đâu nhờ ma thuật dò tìm thôi. Nếu không có nó, tôi cũng sẽ giống như Ruimin vậy.
「Chị nghĩ là vì Gấu Yuru và Gấu Kyuu đó. Bọn họ hẳn đã rất ngạc nhiên khi thấy bọn chị cưỡi trên các bé Gấu」
「Họ không có ý định nhảy ra tấn công chúng ta phải không?」
「Tất nhiên là không rồi. Em không cần phải lo lắng về điều đó đâu, Yuna-chan. 」
Sau khi nói vậy, Sanya-san nhìn về phía khu rừng, và rồi
「Labriatt!」
Chị ấy gọi to… một cái tên, thì phải?
「Sanya-san?」
Có vẻ như tôi đã đúng, đó thực sự là tên của một ai đó.
Sau một lúc, tôi nhận thấy cái cây trước mặt mình bắt đầu đung đưa cùng với một vài chiếc lá rơi xuống. Nhìn lên, tôi thấy một anh chàng người Elf đang đứng trên cành cây.
「Cô nhận ra chúng tôi sao?」
Anh ta đặt câu hỏi, mà trông anh ta cũng khá đẹp trai đó.
Anh ta là một Elf phải không?
Maa~ hẳn là như vậy rồi, Elf thường được cho là rất xinh đẹp mà, dù là nam hay nữ. Thông tin đó hẳn là đúng vì Sanya-san cực kì xinh đẹp, Ruimin rất dễ thương, còn anh chàng kia thì rõ ràng thuộc hội những tên điển trai.
「Đã một thời gian rồi nhỉ, Labriatt.」
「Ừ, đúng vậy. Nhưng tôi vẫn khá ngạc nhiên vì cô đã nhận ra chúng tôi đó」
「Vì công việc của anh là quản lý khu rừng mà, phải không?」
「À, điều đó thì đúng」
「Anh không cần lo lắng về những bé gấu này đâu. Tôi có thể đảm bảo rằng chúng vô hại miễn là các anh không tấn công trước」
「Cái đó có bao gồm con gấu ở phía trên luôn không?」
Anh ta nhìn tôi và nói thế.
「Trông em ấy có nguy hiểm không?」
「…Thật ra thì không」
「Trong trường hợp đó, anh có thể ngừng theo dõi chúng tôi không? Chuyện đó có hơi khó chịu một chút」
「… Được rồi. Vậy thì tôi sẽ trở về làng để báo cáo」
Anh ta trả lời sau khi suy nghĩ một chút.
「Anh có thể nói với ba người kia điều tương tự không?」
Biểu hiện của Labriatt hoàn toàn thay đổi khi Sanya-san nói vậy.
「Sanya, cô có thể phát hiện điều đó luôn sao!?」
「Có một người ở mỗi bên và một người nữa ở đằng sau chúng tôi, đúng không?」
Sanya-san nói với anh ta chính xác những gì tôi vừa nói với chị ấy.
「Maa~ thật ra thì người phát hiện ra bọn anh là cô gấu này cơ. Yuna-chan nói rằng em ấy bị việc theo dõi của mấy anh làm phiền và muốn mấy anh dừng lại」
Sanya-san nhìn sang tôi.
「Hả..?」
Tôi có nói thế đâu.
Tôi chỉ nói với chị ấy rằng bọn họ đang theo dõi chúng tôi thôi, tôi đâu có nói mình bị làm phiền bởi việc đó. Tôi chỉ lo lắng mọt chút về việc họ đang tìm vị trí để tấn công chúng tôi thôi.
「Cô Gấu đó phát hiện ra chúng tôi sao?」
Labriatt nhìn tôi lần nữa. Đôi mắt anh ta rõ ràng đang đánh giá tôi.
「Yuna-chan có thể trông rất dễ thương với trang phục như thế này, nhưng em ấy rất mạnh đó, thế nên tôi khuyên anh đừng nên tấn công em ấy, được chứ?」
「Tôi sẽ không làm thế đâu. Dù sao thì tôi cũng hiểu rồi. Tôi sẽ yêu cầu ba người họ rút lui. Như thế là đủ rồi phải không? 」
「Vâng. A, ngoài ra thì chúng tôi định như thế này trở về làng luôn, thế nên hãy thông báo trước để họ không bị ngạc nhiên nhé, được chứ? 」
Sanya-san nói thế và xoa đầu Gấu Yuru.
「Được rồi, tôi sẽ cho họ biết」
Sau đó anh ta lại biến mất.
Maa~ vì tôi vẫn đang sử dụng ma thuật dò tìm thế nên tôi biết anh ấy đã thực sự vừa rời khỏi vị trí vừa đứng.
Sau đó chúng tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ giống như tiếng sao, và rồi ba người kia cũng bắt đầu rời đi.
「Được rồi, chúng ta tiếp tục di chuyển thôi」
「Ne, Sanya-san, người lúc nãy là ai vậy?」
「Anh ấy một trong những người trông coi khu rừng để đảm bảo những thứ nguy hiểm không đi vào đây, hay còn gọi là kiểm lâm ý. Maa~ nhiệm vụ của anh ấy thường chỉ là để mắt đến những thương nhân đi ngang qua thôi」
「Vậy tại sao bọn họ lại theo dõi chúng ta? Chẳng phải hai người đang ở đây cùng với em sao?」
「Như chị đã nói lúc nãy đấy thôi, có thể họ cảm thấy ngạc nhiên bởi Gấu Yuru và Gấu Kyuu, và theo những gì chị nghe được thì thêm cả trang phục của em nữa. Mà dù sao đi nữa thì mọi chuyện đã ổn rồi, bởi vì bọn họ đã xác nhận là các em không nguy hiểm」
Maa, tôi sẽ chấp nhận lời giải thích của chị ấy.
Các bé Gấu tiếp tục di chuyển theo lối đi hẹp giữa những thân cây. Sau một lúc, số lượng cây cũng bắt đầu thưa dần và dẫn ra một cánh đồng rộng lớn cùng với một ngôi làng cách đó không xa. Cuối cùng chúng tôi đã đến được làng Elf.
________________________________________________________________________________
Ghi chú của tác giả:
Vâng, cuối cùng cũng đến được làng Elf.