Sau khi đưa cho tôi giấy tờ kèm theo chìa khóa của ngôi nhà, Letobell-san lên xe ngựa trở về để tôi lại với căn nhà mới.
Tôi sử dụng chiếc chìa khóa để mở cửa. Bước vào bên trong , tôi nhận thấy có rất nhiều bụi bặm bay lơ lửng trong không khí, vì vậy tôi quyết định mở hết cửa sổ ra để thông khí cho ngôi nhà.
Có vẻ như nơi này đã không được sử dụng trong một thời gian dài rồi.
Letobell-san từng nói rằng họ vẫn dọn dẹp nơi này hàng tháng thế nên tình trạng của ngôi nhà vẫn tốt hơn tôi mong đợi. Nếu nó bị bỏ mặc trong suốt những năm qua thì tình trạng sẽ còn tồi tệ hơn nữa cơ.
Đã đến lúc dọn dẹp rồi. Thế là tôi sử dụng ma thuật gió để quét nhà. May mắn thay, nội thất bên trong không có thứ gì đủ nhỏ để bị gió thổi bay hết nếu không thì vất vả hơn rồi.
Khi tôi đi dạo quanh ngôi nhà, tôi nhận ra thiết kế của nó khá đơn giản.
Một nhà bếp, một phòng khách, một nhà vệ sinh và một phòng tắm ở tầng một, cùng với hai phòng ngủ ở tầng hai. Cảm giác giống như ngôi nhà của một cặp vợ chồng mới cưới ấy. Maa~ tôi không thực sự quan tâm đến điều đó đâu, vì tôi chỉ định sử dụng nơi này để giấu Cổng gấu thôi.
Với nó tôi có thể vượt biên bất kì lúc nào. Thật ra sẽ tốt hơn nếu tôi kiếm được một nơi để đặt Cổng gấu ở bên kia sông nhưng mà thế này cũng đủ tốt rồi.
Sau khi tôi thăm qua tất cả các phòng, tôi quyết định thiết lập Cổng gấu ở bên trong một phòng ngủ. Mặc dù không định sống ở đây nhưng tôi vẫn quyết định tân trang ngôi nhà vì lỡ đâu có dịp cần dùng đến thì sao, ví dụ như cho một người nào đó ngủ nhờ chẳng hạn. Tôi sẽ đặt Cổng gấu ở trong góc phòng, như vậy tôi vẫn có đủ không gian để di chuyển.
Bây giờ tôi đã có thể đến thành phố này bất cứ khi nào tôi muốn rồi. Sau khi dọn dẹp ngôi nhà thêm một chút, tôi khóa cửa lại và trở về nhà trọ. Tôi không muốn chị em nhà Elf lo lắng về việc tôi bị bắt cóc hay gì đó đâu.
「Yuna-chan, em đi lâu quá đó. Mọi việc vẫn ổn chứ?」
Vì tôi vẫn phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến thế nên Sanya-san đã lo lắng. Umu, tôi đáng lẽ nên trở lại sớm hơn. Nếu tôi chậm trễ hơn chút nữa có khi họ đã phá cửa xông vào nhà Letobell-san rồi.
「Mọi chuyện vẫn ổn. Em đã gặp cháu gái của ông ấy và phải đọc sách cho cô bé nghe. Sau đó, khi em muốn rời đi thì họ mang trà ra phục vụ nên em đã phải ở lại thêm chút nữa」
Tôi giải thích lý do khiến tôi mất nhiều thời gian, về chuyện ngôi nhà thì tạm thời bỏ qua đã.
「Chị hiểu rồi. Thật tốt vì mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng nếu họ bắt em phải làm bất cứ điều gì thì em phải nói với chị, có biết chưa?」
Sauk hi tôi cảm ơn Sanya-san vì sự quan tâm của chị ấy thì Ruimin tiến đến.
「Yuna-san, cảm ơn chị rất nhiều vì đã lấy lại chiếc vòng tay cho em」
Ruimin nói và cúi đầu thật sâu.
Tôi nhìn vào cổ tay em ấy, chiếc vòng giờ đã yên vị tại vị trí nó vốn thuộc về rồi nhỉ.
「Chị rất vui vì em đã có lại được chiếc vòng tay của mình」
「Tất cả nhờ có chị, Yuna-san.」
「Thật ra thì Sanya-san mới là người trả tiền cho nó cơ」
Nhưng tôi thực sự không biết chị ấy đã trả bao nhiêu hết, vì giá trị của mấy viên đá quý hoàn toàn là một bí ẩn đối với tôi.
Ngoài ra thì nhờ có các bé Gấu nên chúng tôi mới có thể sang sông lấy bức tranh, sau cùng tôi hầu như chẳng làm gì hết.
Băng qua sông có lẽ là phần khó nhất, và các bé Gấu đều là thú triệu hồi của tôi, nhưng nếu vị thần ở thế giới này không ban cho tôi kĩ năng đi trên nước thì lúc đó tôi cũng bó tay thôi. Thế nên tôi không nghĩ rằng mình xứng đáng nhận lời cảm ơn của em ấy.
「Onee-chan đã kể cho em nghe những gì xảy ra rồi. Chị ấy nói rằng sẽ không thể nào lấy lại được chiếc vòng nếu không có sự giúp đỡ của chị đâu」
「Maa~ Sanya-san vẫn có thể xử lý mọi việc dù không có chị」
「Ngay cả khi chị ấy có thể thì những bé Gấu của chị thực sự tuyệt vời ghê; chúng thậm chí còn có thể đi trên mặt nước nữa」
Sanya-san đã kể cho Ruimin chuyện đó luôn hở?
Tôi đã yêu cầu chị ấy không nói cho ai khác biết về những bé Gấu và kỹ năng đi dưới nước rồi cơ mà. Nhưng dù sao nếu chị ấy hỏi có thể cho Ruimin biết được không thì câu trả lời của tôi tất nhiên sẽ là có.
Ruimin đã biết về các bé Gấu rồi, thế nên biết thêm về kĩ năng này chắc cũng không có vấn đề gì hết. Có khi chúng tôi sẽ cần phải sử dụng kỹ năng đó thêm một lần nữa mà.
「Em nhớ cảm ơn các bé Gấu nữa nhé, nhờ công sức của các bé nên bọn chị mới vượt sông được đó」
「Tất nhiên rồi! Gấu Yuru-chan và Gấu Kyuu-chan đã cố hết sức để giúp em mà」
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa. Và chẳng mấy chốc, nhóm của Miranda-san đã đến thăm. Có lẽ họ muốn biết chúng tôi đã lấy lại được chiếc vòng tay hay chưa.
Bọn họ muốn đến từ buổi sáng cơ, nhưng vì một rắc rối xuất hiện nên đến giờ họ mới có thể ghé sang.
「Chị thật sự rất vui vì mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết」
「Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho mọi người」
Ruimin xin lỗi nhóm của Miranda-san một lần nữa.
「Mặc dù vậy, tôi không thể tin rằng mọi người đã thực sự xoay sở để vượt qua cả một dòng sông chảy siết như vậy, thậm chí còn lấy lại được chiếc vòng tay theo đúng giao ước nữa. Tôi đoán điều này đủ để thể hiện sức mạnh của một Guildmaster」
「Ừ, điều đó gần như là không thể đối với những mạo hiểm tầm thường như chúng ta」
Một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt họ khi Miranda-san nói vậy.
「Yuna-chan, hai người đã qua sông như thế nào vậy?」
Erielle-san hỏi như vậy, trong khi tiến tới dí sát vào tôi. Còn tôi thì lùi lại một vài bước trước khi trả lời.
「Xin lỗi, nhưng đó là một bí mật」
「Bật mí cho bọn chị đi mà」
Chị nài nỉ với vẻ mặt đáng thương.
Thật ra tôi không bận tâm việc nói cho họ biết cách chúng tôi vượt sông đâu, cơ mà lúc này tôi muốn quyết tâm giữ bí mật về nó.
「Sanya-san, hai người đã qua sông như thế nào?」
Vì hiểu rằng tôi sẽ không nói cho cô ấy biết, Miranda-san chuyển mục tiêu sang Sanya-san.
「Mấy cô biết đấy, Guildmaster sẽ không để lộ thông tin của mạo hiểm giả ra đâu」
「Uuuu, tệ thật, tôi chỉ tò mò muốn biết thôi mà」
Cuối cùng thì cuộc trò chuyện về chủ đề chiếc vòng tay và cách qua sông cũng kết thúc, chúng tôi tiếp tục thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
「Chị nghĩ bao lâu nữa tàu thuyền mới có thể hoạt động trở lại?」
「Hmmm, có lẽ tầm khoảng ba ngày nữa? Umu, chị nghĩ lúc đó họ sẽ có thể ra khơi」
「Tuy nhiên, vì tàu thuyền đã ngưng hoạt động một thời gian rồi, thế nên những chuyến tàu đầu tiên có lẽ sẽ đông đúc lắm đó」
Vì nhóm của Miranda-san đến từ thành phố này nên thông tin họ đưa ra rất chính xác và điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ không thể rời đi trong vài ngày tới. Chưa kể đến việc tôi thực sự không muốn đi trên một chiếc thuyền chật kín người đâu. Nếu có thể, tôi muốn tận hưởng một hành trình thoải mái, để tôi có thể thư giãn và ngắm cảnh; một chiếc thuyền đông đúc hoàn toàn trái ngược với những điều tôi mong muốn.
「Mọi người muốn đến Sorzanark sao, Sanya-san?」
「Đúng vậy, chúng tôi đang định trở về quê hương của mình」
「Có chuyện gì đã xảy ra ở đó sao? Đó có phải là lý do Ruimin đến tận thủ đô để tìm chị? 」
Chà, thật sắc sảo. Cô ấy không biết thêm bất kỳ chi tiết nào nhưng vẫn có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
「Không có gì nghiêm trọng đâu; chỉ là trưởng làng yêu cầu tôi trở về thăm nhà thôi」
「Là vậy sao?」
「Tôi thực sự cũng chưa nghe chi tiết nữa」
Sau đó mọi người quay sang Ruimin.
「Trưởng làng chỉ bảo em mang Onee-chan về nhà thôi」
Hai người họ quyết định giữ bí mật về vấn đề kết giới làng Elf.
Chà, nó là một phần rất quan trọng của hàng phòng thủ của làng Elf, thế nên giữ im lặng về chuyện đó cũng hợp lý thôi.
Hmm, mặc dù họ không giữ bí mật với tôi về chuyện đó
「Dù sao thì chúng tôi cũng dự định khởi hành càng sớm càng tốt, thế nên tôi muốn cảm ơn mọi người một lần nữa vì đã chăm sóc Ruimin. Nếu mọi người ghé thăm thủ đô, hãy đến thăm Guild mạo hiểm nhé. Tôi sẽ luôn chào đón mọi người với lòng biết ơn của mình」
「Chị không cần phải cảm ơn chúng tôi đâu, nhưng tôi hứa chắc chắn sẽ đến đó nếu như chúng tôi có cơ hội đến thăm thủ đô」
Maa~ họ là mạo hiểm giả mà, sau cùng thì họ vẫn phải ghé vào Guild mạo hiểm thôi.
Tôi có thể sẽ gặp họ nếu tôi cũng ở thủ đô vào thời điểm đó, nhưng chắc sẽ khó đấy, vì tôi không thường xuyên đến thủ đô cho lắm.
「Yuna-chan cũng sống ở thủ đô sao?」
Erielle-san hỏi tôi như vậy. Tôi thực sự không muốn chị ấy đến thăm nhà mình đâu, nhưng mà Crimonia cách thủ đô khá xa, nên chắc sẽ ổn thôi.
「Tôi sống ở Crimonia」
「Crimonia sao? Xa ghê luôn」
Ừ, đúng vậy, thế nên tôi thực sự hy vọng chị ấy sẽ không bao giờ đến thăm tôi.
「Maa, xin hãy cho bọn chị ở nhờ nếu bọn chị đến đó chơi nha」
Không, méo có chuyện đó đâu! Tôi chỉ cười như thế chị ấy đang đùa thôi, sau đó tôi để Ruimin tiếp lời.
「Mọi người, cảm ơn rất nhiều. Em thật sự rất vui vì đã gặp được mọi người ở đây」
「Maa~ thật ra thì bọn chị chẳng làm được gì để giúp em hết」
「À thì, đúng như vậy thật」
「Không đâu! Mọi người đều đối xử với em rất tốt. Chỉ điều đó thôi đã giúp em rất nhiều rồi」
「Chà, bọn chị rất vui khi nghe được điều đó. Nếu mọi người có đến đây một lần nữa thì nhớ ghé thăm bọn chị nhé」
「Vâng!」
Chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện vào buổi chiều tối, thế nên Sanya-san quyết định sẽ đãi tất cả chúng tôi bữa tối nay.
Sau đó, chúng tôi chào tạm biệt nhóm của Miranda-san và trở về phòng.
「Yuna-chan nè, vì tàu thuyền vẫn chưa thể hoạt động được, chị tự hỏi có thể nhờ các bé gấu của em một lần nữa không」
Sanya-san muốn trở về Làng Elf càng nhanh càng tốt.
Tôi cũng đã đặt được một Cổng gấu ở thành phố này rồi thế nên không còn lý do gì để ở lại đây thêm nữa.
Chỉ tiếc là lần này tôi không thể đi tàu để sang sông thôi.
Maa~ dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ nên tôi đồng ý với yêu cầu của chị ấy.
Ngày hôm sau, chúng tôi rời khỏi thành phố bằng chính cánh cổng mà chúng tôi đã dùng để đi vào.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thế nên chúng tôi không thể triệu hồi các bé Gấu ở bến cảng được. Để tránh bị phát hiện, chúng tôi quyết định đi bộ một chút lên thương nguồn.
「A, nơi này có vẻ ổn đó」
Chúng tôi hiện giờ đã cách khá xa thành phố rồi, cũng không có ai ở xung quanh đây hết.
「Yay, cuối cùng chúng ta cũng có thể qua sông」
Ruimin nói thế và ngay lập tức trèo lên Gấu Yuru.
Em ấy dường như rất mong chờ điều này ngay khi biết được các bé Gấu có thể đi trên mặt nước.
Trên đường đi, em ấy liên tục hỏi những thứ như, 「Chúng ta đã đến nơi chưa?」 Và 「Ở đây đủ xa rồi phải không?」
「Đừng quá phấn khích khi chúng ta qua sông nhé. Nếu em rơi xuống thì chị không biết đâu đó」
Mặc dù thời tiết đang rất đẹp, nhưng dòng sông vẫn chảy xiết, vì vậy tôi phải cảnh báo em ấy trước, lỡ đâu em ấy quá phấn khích và vô tình nhảy xuống thì sao.
Khi chúng tôi đã sẵn sàng, Gấu Yuru và Gấu Kyuu bắt đầu nhảy xuống sông và chạy trên mặt nước.
「Waa~ Thật tuyệt vời! Chúng ta thực sự đang chạy sang sông! 」
Ruimin không phấn khích đến nỗi nhảy xuống, nhưng em ấy trở nên khá ồn ào.
「Ruimin, bình tĩnh nào」
「Nhưng, Onee-chan, chúng ta đang chạy trên mặt sông đó! 」
「Rồi rồi, chị biết chuyện đó mà」
Sanya-san đang cố gắng trấn tĩnh cô em gái, nhưng không thực sự hiệu quả lắm.
Maa~ sang sông chỉ mất vài phút nên sẽ ổn thôi.
「Hai em giỏi thật đó!」
Ngay khi chúng tôi đến nơi, Ruimin nhảy xuống khỏi Gấu Yuru và vuốt ve bộ lông của bé gấu.
Mặc dù đã sang đến bờ bên kia rồi nhưng dường như em ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Tôi quyết định để Ruimin hiếu động lại cho Sanya-san xử lý. Sau đó chúng tôi cưỡi hai bé Gấu từ từ về phía trước, hướng về Làng Elf.
_______________________________________________________________________________________
Lời tác giả:
Cuối cùng cũng đến làng Elf.