Sau khi đã lắp đầy dạ dày với một bữa ăn ngon, bác ấy dẫn tôi đến phòng.
Vì có rất nhiều phồng trống, bác ấy để cho tôi căn phòng đơn lớn nhất với giá của một phòng bình thường.
Tôi đắm mình vào cái giường lớn, lấy điện thoại Gấu ra và gọi cho Fina đang ở Crimonia để báo rằng tôi đã đến Mireera rồi.
Fina đã bớt căng thẳng sau khi nghe tôi nói tôi đã đến nơi an toàn.
Vì không muốn em ấy lo lắng nên tôi đã không nói về sự xuất hiện của Kraken và tình trạng hiện tại của thành phố.
Tôi chỉ nói với em ấy là tôi sẽ không trở về thị trấn trong một khoảng thời gian.
Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi đã thấy hai cái bánh bao lớn màu trắng và màu đen trên giường của mình. (Manju)
Nhìn kĩ hơn thì đó là Gấu Yuru và Gấu Kyu đang cuộn tròn và ngủ trên giường.
Tôi nhớ là tôi đã triệu hồi hai em ấy để đề phòng bọn tôi phạm.
Một thiếu nữ mười lăm tuổi ngủ một mình thì sự thận trọng là một điều rất cần thiết.
Tuy nhiên, nhìn hai em ấy đang ngủ rất ngon. Có thật sự hai em ấy sẽ gọi tôi dậy khi có chuyện xảy ra không?
Dù sao đi nữa tôi vẫn tin tưởng hai em ấy.
Tôi vuốt lông hai bé Gấu đang ngủ say.
Thì cả hai ngáp nhẹ một cái rồi tiếp tục cuộn tròn lại.
Tôi thu hồi cả hai vào lại gang tay và ra khỏi giường.
Tôi đổi từ bộ Gấu trắng sang bộ Gấu đen và đi xuống phòng ăn ở tầng một.
“Sớm nhỉ. Maa, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi.”
Macho đem bửa ăn sáng ra.
Thức ăn rất là ngon đến nỗi bạn sẽ không thể nào tin được nó là do một Macho cơ bắp làm ra.
Ít nhất thì vợ của ông ấy nhìn bình thường và con của họ thì giống người vợ chứ không phải ông ấy.
Con trai của họ, người lớn tuổi hơn tôi, đang phụ giúp nhà trọ và cũng là ngư dân.
Hình như là những con cá được phục vụ trong quán trọ đều được người con trai bắt về, nhưng vì anh ta không thể nào ra ngoài biển được nữa, nên bay giờ anh ta chỉ có thể giúp đỡ quán trọ mà thôi.
Con gái của họ thì chắc bằng tuổi tôi (mặc dù cô ấy cao hơn tôi), và cô ấy đang giúp mẹ dọn dẹp, giặc giũ và chuẩn bị thức ăn.
Nhìn hai người họ, tôi thật sự đã nghĩ rằng: thật tuyệt khi mà họ không hề giống Macho.
Họ chắc chắn nên cám ơn mẹ của họ.
Trong khi tôi đang dành thời gian để ăn bữa sáng ngon lành thì Ranya-san đã đến.
“Yuna-chan, chào buồi sáng. Em ngủ ngon chứ?”
“Chào buồi sáng. Tôi ngủ rất ngon, cám ơn đã dẫn tôi đến một quán trọ tốt.”
Tôi đã xong bữa sáng nên tôi rời khỏi quán trọ.
“Vậy, chúng ta nên đi đâu trước tiên?”
“Tôi nghĩ nên ra biển trước tiên. Nếu có nơi bán cá thì tôi cũng muốn đến đó luôn.”
Mặc dù bây giờ ở đây không hề có khu chợ.
“Guild thương mại đang quản lí việc buôn bán cá, nên nếu em muốn mua thì em sẽ phải đến đó. Mặc dù nó sẽ có một mức giá vô lí đến không ngờ.”
Maa, họ chỉ có thể bắt cá ở những nơi nước nông, nên hoàn toàn bình thường khi chúng có mức giá cao.
Tôi có tiền nên tôi có thể mua chúng, nhưng mà sau khi nghe những gì Ranya-san kể, thì theo bản năng tôi không hề muốn mua cá từ guild thương mại.
“Và tôi cũng muốn đến guild mạo hiểm giả nữa.”
Tôi không hề muốn đánh nhau với Kraken, nhưng tôi muốn có thông tin về bọn cướp.
Nếu tôi có thể tiêu diệt bọn cướp, thì tuyến đường ven biển sẽ có thể được sử dụng lại. Nếu nó xảy ra thì một lượng nhỏ hàng hóa có thể đi vào thành phố, và thế là sẽ không có người nào muốn thử băng qua dãy núi nữa.
“Nhân tiện, Damon-san đang ở đâu thế?”
“Damon đã di phân phát số thức ăn mà Yuna-chan đã đưa.”
“Như thế ổn chứ? Nó có đủ cho tất cả mọi người không?”
“Nó sẽ ổn trong một thời gian. Chúng tôi cũng trao đổi những thành phần mà chúng tôi có với nhau mà.”
“Nếu mà không có đủ, cứ nói với tôi, được chứ?”
Sau khi đi được một lúc, bãi biển đã nằm trong tầm nhìn của chúng tôi.
Từ góc nhìn của tôi thì biển trãi dài vô tận.
Biển xanh vô tận và bầu trời trong xanh. Nhìn biển yên bình như thế này, thật khó mà có thể tin được Kraken đang ở đây.
Tôi chuyển tầm nhìn của minh sang bên trái, tôi có thế thấy rất nhiều thuyền đánh cá đang neo đậu tại cảng.
Tôi cá rằng nếu Kraken không có ở quanh đây, thì sẽ có rất nhiều con thuyền đã ở ngoài biển rồi.
“Thuyền của Ranya-san có ở đây không?”
“Vâng, nó có ở đây. Nhưng mà bây giờ, từ khi mà chúng tôi không có sự chấp thuận của guild thương mại, chúng tôi không thể nào di chuyển nó dược.”
“Kraken xuất hiện xung quanh nơi nào?”
Tôi chỉ về phía biển nơi tôi đang nhìn.
Tôi thực sự không thể tưởng tượng ra được có một con Kraken ở đây trong một cùng biển mênh mông vô tận.
“Em hỏi ở đâu sao? Nó không phải chỉ có một nơi. Tất cả những con thuyền đi ra hơi xa bờ biển đều bị tấn công. Đôi lúc, ngay cả khi nếu em đánh cá ở gần bờ thì em vẫn có thể bị tấn công, nên tôi không thể nói chình xác nơi nào nó xuất hiện.”
Bây giờ, tôi không hề có một phương pháp nào để giết Kraken.
Tôi không có cách nào có thể chiến đấu trên biển.
Tôi không thể bay trên trời và cũng không thể lặng dưới biển.
Trong game, lúc sự kiển của biển, có một vật phẩm có thể giúp thở dưới nước. Đó là lí do tại sao bạn sẽ không chết dù bạn có bị rơi khỏi tàu, và bạn cũng có thể tấn công được nữa.
Nếu mà dụ được nó lên bờ, thì tôi có thể biến nó thành mực nướng ngay luôn.
Maa, sẽ chẳng đến đâu khi mà đòi hỏi chuyện không thể như thế.
Ngay cả trang bị Gấu quyền năng của tôi cũng không thể giúp tôi chiến đấu trên biển được.
Hãy cùng cầu nguyện có một mạo hiểm giả rank S hay là một đội quân có thể làm cái gì đó.
“Nhưng biển yên lặng như thế này, thật khó có thể nghĩ rằng Kraken đang ở đó.”
Chúng tôi ngắm nhìn xung quanh trong khi đi dọc bờ biển.
Và thấy những đứa trẻ đang ở bãi biển.
Chắc chúng đang bắt sò.
Nó làm tôi muốn ăn súp miso làm từ sò.
Tôi thật sự rất muốn ăn những món ăn Nhật Bản.
Ai đó, làm ơn hãy giết con Kraken này.
Tôi sẽ cầu nguyện, nên có thể nào cho một mạo hiểm giả rank S đến được không?
Tiếp tục bước đi trong khi vẫn suy nghĩ về những điều như thế.
Thì tôi có thể nhìn thấy một vách đá kế bên bãi biển.
“Bọn cướp xuất hiện sau cái vách đá đó, nên hãy cẩn thận nếu em có đi ra đó.”
Ranys-san cảnh báo tôi.
Chúng có tấn công tôi hay không nếu mà tôi đi một mình?
Nếu mà như thế, nó sẽ bớt rắc rối hơn, vì tôi sẽ không cần đi và tìm kiếm chúng.
Sau khi tham quan biển xong, chị ấy dẫn tôi đến cửa hàng đồ củ và cửa hàng vũ khí.
Cuối cùng, tôi hỏi chị ấy guild thương mại và guild mạo hiểm ở đâu trước khi chia tay chị ấy.
Tôi quyết định một mình đi đến guild mạo hiểm giả.
Quyết định như thế bởi vì tôi đã học được kinh nghiệm từ trong quá khứ của tôi.
Cùng một vấn đề xảy ra mỗi lần đầu tiên tôi bước vào guild mạo hiểm giả. ( Tất cả là bởi vì trang phục của tôi.)
Tôi không thể nào mang Ranys-san đến một nơi như thế được.
Bởi cái lí do như thế, tôi đã một mình đi đến guild mạo hiểm giả.
Nó nhỏ hơn guild mạo hiểm giả ở Crimonia.
Chuẩn bị cho việc cãi nhau với những mạo hiểm giả xong, tôi tiến vào guild.
Tôi tiên vào, tất cả những ánh nhìn của các mạo hiểm giả…đã không hướng vê tôi.
“Không có ai ở đây…”
“Ara, thật là bất lịch sự. Có tôi ở đây mà.”
Tôi quay sang nơi mà giọng nói phát ra, và thấy một người ăn mặc hở hang ở đó.
Trang phục hở ngực, lộ rất nhiều da thịt ,bó chặt ở eo và váy rất ngắn.
Một cô gái đang ngồi trên ghế và uống rượu.
“Ara, tại sao một bé Gấu dễ thương như em lại đến guild mạo hiểm giả này?”
“Đây là guild mạo hiểm giả có phải không?”
Có thể nào tôi đã đến nhầm nơi dành cho người lớn?
“Đúng rồi!”
Trộng như tôi đã đến đúng nơi.
“Vậy tại sao lại có một người ăn bận như thế này trong guild?”
“Ara, như thế không tốt đâu. Tôi đang mặc một bộ đồ bình thường mà. Nó làm những người đàn ông rất vui đấy.”
Chị ta nói trong khi (khoanh tay lại và) nâng ngực lên.
Đó là một kĩ thuật mà ngực phẳng như tôi không thể nào làm được.
Mặc dù tôi sẽ có thể làm được như vậy trong vòng vài năm nữa thôi.
“Chị nói làm như thế để những tên đàn ông vui, nhưng không hề có bất kì mạo hiểm giả nào ở đây cả.
“Tất nhiên. Gấu-san, em chưa nghe gì về nỗi sợ của thành phố này sao?”
“Tôi nghe nói thành phố gặp rắc rối bởi vì sự xuất hiện của Kraken và bọn cướp. Tôi cũng nghe nói những mạo hiểm giả rank cao đã họ tống một số người dân và trốn khỏi đây, những mạo hiểm giả còn lại đều là rank thấp.”
“Đa số đó đều đúng. Chỉ có một điều là những mạo hiểm giả còn lại đang ở tại guild thương mại.”
“Mạo hiểm giả ở tại guild thương mại?”
“Ngay cả nếu là mạo hiểm giả rank thấp, thì họ cũng có thể săn những con thú yếu. Và guild thương mại trả giá rất cao cho chúng, nên tất cả các mạo hiểm giả đã đi đến đó hết rồi.”
Thì ra là vậy, họ có thể kiếm thêm tiền nếu họ bán ở guild thương mại thay vì bán nó ở guild mạo hiểm.
Cuối cùng thì đám mạo hiểm giả đó đã chọn tiền quan trọng hơn là ngực bự.
Maa, tôi sẽ không nói điều đó ra đâu.
“Guild mạo hiểm không thể mua chúng cùng một mức giá được sao?”
“Ara, em bảo tôi làm những thứ giống như bọn khốn đó làm sao?”
Chị ta giận dữ nhìn tôi.
Trong vài giây tôi đã bị dao động bởi ánh nhìn đó.
“Fufu, giỡn thôi. Đừng giật mình như thế chứ. Vậy, Gấu-san tại sao em lại đến guild mạo hiểm .”
“Tôi đến đây để biết một số thông tìn về bọn cướp và cả Kraken nữa.”
“Ara, em sẽ làm gì sau khi nghe về nó? Em có thể nào đánh bại chúng không?”
“Tôi không thể nào có thể đánh bại Kraken, nhưng tùy thuộc vào thông tin về bọn cướp, thì tôi có thể lên kế hoạch để tiêu diệt bọn chúng.”
Khi tôi trả lời như thế, chị ta bắt đầu cười lớn.
“Fufu, ahahahahaha…Đã một thời gian dài kể từ lần cuối tôi cười lớn như thế này. Cô bé Gấu đi tiêu diệt bọn cướp? Có vài cô gái nhỏ như em cũng bị bọn cướp bắt đó. Em có biết chúng sẽ làm gì em nếu chúng bắt được em hay không?”
“Chị biết không, những chuyện đơn giản như tiêu diệt bọn cướp thì tôi có thể làm được.”
“Ara, như vậy sao. Vậy tôi sẽ không nói gì thêm nữa. Nếu mà em có bị bắt thì cũng đừng mong sẽ có người đến cứu.”
Chị ta bực mình nói.
“Vậy hãy đem thẻ guild của em ra.”
Chị ta đi ra sau quầy của guild.
“Chị là?”
“Ah, nghĩ lại thì tôi chưa giới thiệu bản thân nhĩ. Tôi tên là Atora, là guild master của guild mạo hiểm ở đây.”
Ngạc nhiên thật, guild master là một người thích ăn bận hở hang.
Có thể nào họ rất thiếu thốn người có năng lực?
Tôi đưa thẻ guild của mình cho Atora-san.
“Ở đây không có người làm nào khác sao?”
“Với tình thành phố như thế này, thì guild mạo hiểm sẽ không thể thông thả làm những gì chúng tôi muốn được.”
Không phải lúc nãy chị mới uống rượu đó sao?
“Những ai biết cách chiến đấu thì đến dãy núi để tím thức ăn, và những người có thể gọi là mạnh thì đi dến những thị trấn lân cận để đàm phán gửi các mạo hiểm giả đến. Nhóm cuối cùng thì phân tách quái vật, thú rừng và phân phát thức ăn.”
“Phân phát thức ăn?”
“Vâng dù sao thì chúng tôi cũng có kho dự trử thức ăn mà. Nó ảnh hưởng rất lớn đến người dân sống trong thành phố. Nhưng chúng tôi không thể cứ để họ chết như vậy được, vì thế chúng tôi sẽ giúp họ nhiều nhất có thể.”
Trái ngược với vẻ bề ngoài của mình, chị ấy là một guild master xuất sắc người làm tất cả những gì có thể vì người dân.
Thế nhưng cái này phải là thị trưởng mới đúng.
“Thị trưởng đang làm gì thế?”
“Ông ta chẵng làm gì cả. Ông ta ôm theo một đống của cải và bỏ trốn rồi. Bây giờ guild thương mại mới là người điều khiển thành phố.”
Thị trưởng-san thật không tốt.
Có phải vì vị trí của ông ta không phải được bổ nhiệm bởi bất kì quốc gia nào, nên ông ta sẽ không bị trừng phạt?
Tôi không hiểu cách hoạt động của nền chính trị của thế giới này, nên có nghĩ về nó cũng vô ích thôi.
Atora-san đặt cái thẻ guild của tôi lên một tấm bảng pha lê và mở nó ra.
“Mạo hiểm giả rank D…”
Atora-san đọc rank của tôi rất lớn.
“Cái này là…”
Chị ta nheo mắt lại, và đọc những chử được viết trên tấm bảng pha lê.
“Anh hùng…”
Một từ vừa phát ra từ miệng của Atora-san.
“Quái vật…đã tiêu diệt…Tiger…Black (Viper)…. Tỉ lệ hoàn thành nhiện vụ 100%.”
Giọng của chị ta nhỏ đến nổi tôi không thể nào nghe hết toàn bộ được.
Theo như những gì mà tôi nghe được thì tôi biết rằng chị ta đang nhìn vào danh sách những quái vật mà tôi đã tiêu diệt.
Atora-san nhìn chằm chằm vào danh sách đó.
“Chuyện gì thế?”
“Ah, xin lỗi. Tôi đã bị shock bởi những thông tin mà tôi thấy trên thẻ guild của em.”
“Thông tin trên thẻ guild?”
“Anh hùng của Erufanica, tiêu diệt Tiger Wolf, tiêu diệt Black Viper, tỉ lệ hoàn thanh nhiệm vụ là 100%, được tiến cử bởi guild master của guild mạo hiểm ở thủ đô. Và cuối cùng, con dấu của đức vua của Erufanica đã được đóng trên thẻ guild của em.”
“Anh hùng của Erufanica là sao? Rồi tiến cử của guild master và con dấu của nhà vua nữa? Đây là lần đầu tiên tôi nghe về nó đó.”
“Những danh hiệu đó dành cho người có những thành tích mà đã được nhà vua và guild master của thủ đô công nhận. Cô bé, em đã làm những gì thế?”
Xem ra họ không có ghi ra những gì tôi đã làm. ( ở trên chỉ toàn là danh hiệu )
“Tôi chỉ tiêu diệt vài con quái vật thôi.”
“Chỉ tiêu diệt vài con quái vật…Cô bé, em có biết cái này tuyệt vời thế nào không?”
Không đời nào tôi có thể biết được. Chỉ mới có vài tháng kể từ lúc tôi đến thế giới này. Nên tôi thực sự không biết những điều bình thường của thế giới này.
“Và con dấu của nhà vua. Em đã làm những gì mà ngài ấy lại đóng dấu vào đây?”
“Con dấu của nhà vua là gì thế?”
“Nó là con dấu mà nhà vua chỉ dành cho những mạo hiểm giả hay thương nhân mà ngài ấy tin tưởng. Con dấu chỉ cho những ai đã có những thành tựu to lớn giúp ích cho quốc gia mà thôi. Cô bé, em không có nói dối về tuổi của mình có phải không?”
“Tôi là một cô gái trẻ, mười lăm tuổi.”
Tôi không hề biết là họ đã viết những thứ như thế trên thẻ guild của tôi. Tôi thực sự muốn họ đừng có tự ý làm những gì mà họ muốn nữa.
Có thể nào chuyện này sẽ gây ra những vụ huyên nào lớn mỗi khi tôi đến một cái guild mới?
“Có thể nào xóa nó được không?”
“E..Em đang nói gì thế?! Không đời nào tôi sẽ xóa nó. Nó là con dấu của nhà vua đó, em có biết không?”
“Mặc dù nó phiền sự phiền phức.”
“Không sao đâu. Những danh hiêu này chỉ có thể nhìn thấy bởi guild master thôi, nên nếu em chỉ dùng nó một cách bình thường thì không ai có thể thấy nó. Và nếu mà em có gặp phải rắc rối trong guild, em chỉ cần đưa thẻ guild cho guild master xem thì tôi cá rằng họ sẽ bổng nhiên cư xử rất tốt với em.”
Có phải nó là một loại dấu ấn quan trọng đã dùng trong một thời gian dài?
“Nhưng nếu mà guild master nói về nó cho mọi người biết, thì nó đâu còn ý nghĩa gì có phải không?”
“Có một tin nhắn của guild master của thủ đô nói phải giử bí mật nó, nên không sao đâu. Nếu họ mà nói ra, thì chắc chắn họ sẽ bị phạt rất nặng.”
Trông như họ đã làm rất tốt để giữ bí mật.
Nếu mà nó có thể giúp cho tôi khi mà tôi gặp rắc rối, thì tôi sẽ sẵn lòng cháp nhận nó và sử dụng ở những nơi cần thiết.
“Những mạo hiểm giả mạnh mẽ luôn được chào đón! Tôi xin nói lại một lần nữa, chào mừng đến với thành phố này.”
Chị ta đưa tay ra (để bắt tay), nên tôi cầm lấy bằng tay Gấu của mình.
“Vậy Hero-san, tôi muốn nghe trực tiếp từ em. Em có thể giết Kraken được không?”
“Không thể. Tôi không có cách thức nào có thể tiêu diệt nó cả. Nếu nó ở trên biển thì tôi không có cách nào có thể tấn công được cả.”
Tôi khẳng định rõ ràng đó là chuyện không thể.
“Tôi biết rồi, như tôi nghĩ, đó là chuyện không thể.”
Chị ta chán nản nói.
Tôi muốn chị đừng có nghĩ rằng một thiếu nữ 15 tuổi có thể tiêu diệt Kraken.
“Tôi sẽ làm gì đó với bọn cướp.”
“Cám ơn em. Ngay cả nếu chỉ như thế, thì nó cũng sẽ giúp chúng tôi rất nhiều.”