Hiệp Hội Thương Mại và các tên đồng lõa đã bị bắt.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, mặt trời đã xuống và đã đến thời gian ăn tối
「Cuối cùng cũng kết thúc"
Deiga-san đi cùng tôi về quán trọ.
「Bác không thể tin là cháu tiêu diệt chúng một mình! Bây giờ chúng ta có thể mua đồ từ thị trấn khác. Một lần nữa xin cám ơn cháu/"
「Bác không cần phải nhớ nó. Thực ra tôi đang nghĩ nên làm gì với Kraken」
「Ahahahha! Đó là điều không thể, như mong đợi! Ngay cả đứa trẻ cũng biết Kraken mạnh như thế nào. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cầu nguyện rằng nó sẽ trở lại đại dương."
"Xin lỗi"
「Tại sao cháu xin lỗi,cô bé Gấu? Chúng tôi đã rất hạnh phúc khi cháu tiêu diệt tất cả bọn cướp. Và gần đây, có thịt động vật và bột mì ở chợ. Đó cũng là nhờ vào cháu, phải không cô bé? 」
Mặc dù tôi nghĩ Guild sẽ giữ bí mật...
「Cháu không thể làm gì được những người đã biết. Hội trưởng Guild Mạo Hiểm đã khiến tôi hứa sẽ không nói gì cả. Cô ấy nói rằng cháu xấu hổ, và đó là lý do tại sao cháu không muốn được cảm ơn.」
「Chỉ vì nó phiền phức」
Tôi để cho suy nghĩ thực của tôi ra ngoài.
Tôi đã ăn tối, và khi tôi muốn trở lại phòng mình, Deiga-san đã ngăn tôi lại.
「Như tôi đã hứa với cháu sáng nay, tôi sẽ làm bữa ăn ngon nhất với những gì tôi có, vì vậy hãy đến phòng ăn trưa ăn trưa vào ngày mai. Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ vào buổi sáng mai"
「Có thực sự ổn không? Bác không có nhiều nguyên liệu, đúng chứ? 」
「Tôi không thực sự quan tâm. Đây là thứ duy nhất tôi có thể làm để cảm ơn cháu"
"Tôi hiểu. Tôi đang chờ nó"
Tôi trở về phòng của tôi, và để xã stress hôm nay, tôi đã đổi thành bộ Gấu Trắng và triệu hồi gấu Kyu và gấu Yuru, trong hình dạng mini của chúng.
Khi tôi triệu hồi chúng, Yuru có vẻ lạ.
Bé ấy không nhìn tôi, chỉ cho tôi thấy lưng bé.
Theo những chuyện đã xảy ra, bé ấy bĩu môi.
Bây giờ tôi nghĩ về nó, hôm nay, tôi đã chiến đấu với gấu Kyu và không để ý gấu Yuru.
Đó là lý do tại sao bé ấy bĩu môi. (trans: dỗi)
Sẽ không tốt nếu tôi không chăm sóc nhóc ấy.
Tuy vậy, bây giờ tôi đã thực sự mệt mỏi.
Tôi quyết định ôm Gấu trong khi tôi ngủ.
Chỉ có một vấn đề là khi tôi ôm Yuru khi ngủ, Kyu cũng sẽ bĩu môi.
Tôi mạnh mẽ ôm cả hai vào Futon của tôi.
Nhờ sự mệt mỏi của tôi và gấu Yuru ấm áp, tôi ngủ thiếp đi nhanh chóng.
Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tâm trạng của Yuru dường như đã tốt hơn, và không có dấu hiệu giận dữ của Kyu. Quà hoàn hảo.
Tôi không đánh thức các bé gấu và đổi thành Bộ gấu Đen của tôi.
Khi tôi xuống cầu thang, Blitz và Party của anh ấy ở đó.
Bốn người trong số họ đang chuẩn bị chuyến hành trình.
「Mọi người rời thành phố?」
「Vâng, Nhưng chúng tôi sẽ quay lại sớm 」
「Do bọn cướp bị bắt, nên có một số người muốn đi đến nơi khác để mua thức ăn. Vì vậy tôi sẽ hộ tống họ.」
「Vâng, chỉ mất mười ngày để đi vòng. Nếu thuận lợi thì sẽ có khi nhanh hơn. Chúng tôi sẽ thu xếp để về sớm"
"Tôi hiểu rồi. Tôi không biết lúc đó tôi đã về chưa. vì vậy tôi sẽ nói ngay bây giờ. Cám ơn tất cả vì đã giúp tôi.」
"Sai rồi! Chúng ta nên cám ơn em. Yuna-chan, nếu em không ở đây, chúng tôi không thể đánh bọn cướp."
Tôi vẫn tin rằng họ đã giúp tôi, đặc biệt trong việc chăm sóc những phụ nữ bị bắt.
Tôi không có nhiều kinh nghiệm sống, vì vậy tôi không có lời an ủi nào cho với những phụ nữ đã bị bắt và không thể có gì nào để giúp họ.
「Chúng tôi sẽ đi ngay.」
"Bảo trọng."
Blitz giơ tay lên đáp lại và rời khỏi quán trọ.
Sau khi ăn sáng, tôi cũng đi ra ngoài, để cảm nhận không khí trong lành.
Khi tôi đi dạo quanh thành phố, khuôn mặt của tất cả cư dân tôi thấy có vẻ hạnh phúc hơn một chút.
Khi họ để ý tôi, mọi người hạ thấp đầu xuống.
Trẻ em cũng chạy lại chúng tôi.
Dường như trên thực tế, việc chúng tôi đánh bọn cướp đã lan rộng khắp thành phố.
Khi tôi dừng lại ở Guild Mạo Hiểm, Atora-san và các nhân viên dường như rất bận rộn.
Họ nói với tôi rằng bờ biển, trước đây do Hội Thương mại kiểm soát, bây giờ đã tạm thời dưới sự kiểm soát của Guild Mạo Hiểm.
Atora-san có vẻ như đang gặp khó khăn.
Tôi nhớ lại thời gian khi tôi nhìn thấy Atora-san, một mình trong guild.
Như sự hồi phục, tôi đã cho chị ấy một bánh pudding.
Khi bạn thắm mệt mỏi, đồ ăn ngọt là tốt nhất.
Khi tôi rời Guild Mạo hiểm, tôi gặp Jeremo-san, nhân viên của Hiệp hội Thương mại mà tôi gặp trong ngày đầu tiên của tôi ở thành phố này.
「Cô bé? Cảm ơn rất nhiều vì những việc này.」
"Tại sao anh lại ở đây?"
「Công việc của Hiệp hội Thương mại. Bởi vì Hội Trưởng và những người khác đã bị bắt, rất nhiều công việc đã được ném vào một tên tay sai như tôi."
"Tôi hiểu rồi."
「Tôi đã không thể bị cuốn vào tội ác của Hội Trưởng vì tôi chỉ là một tên tay sai.」
Có vẻ như Hiệp Hội Thương Mại vẫn giữ im lặng ngay cả bây giờ.
Rõ ràng hắn ta cằm đầu vì ra lệnh cho bọn cướp.
Các cư dân đã yêu cầu cho việc xử lý của hắn, nhưng bây giờ đã bị trì hoãn.
Xét đến cảm giác của những phụ nữ bị bắt, họ muốn hành quyết hắn nhanh chóng, nhưng vì đây là một thành phố độc lập, cũng như thực tế Thị trưởng đã trốn chạy, không ai có thể phán xét anh ta, vì vậy họ phải chờ đợi.
Quan trọng hơn, công việc của Atora-san không chỉ là điều tra bọn tội phạm, bao gồm Zarad.
Có nhiều việc quan trọng hơn cần làm.
Kể từ khi bọn cướp bị tiêu diệt, bây giờ có thêm nhiều nơi người ta có thể đánh cá, vì vậy họ phải phân phối những nơi đó một cách bình đẳng. Những thứ mà bọn cướp đánh cắp cũng phải được phân phát lại. Một số phụ nữ bị bắt, nhưng cũng có rất nhiều người bị giết. Bình thường, những người đã tiệu diệt bọn cướp đã nhận được thưởng, nhưng chúng tôi đã từ chối.
Chúng tôi phải làm vậy, để nó có thể được bán để giảm sự thiếu lương thực.
Atora-san nói với chúng tôi rằng chúng tôi quá ngây thơ, nhưng dù sao cô ấy cũng cám ơn chúng tôi.
Blitz nói rằng anh không muốn nhận nó, vì anh đã không thực sự làm bất cứ điều gì.
Tôi trở lại quán trọ vào buổi trưa, và một mùi thơm bay vào mũi tôi...
「Oh, cháu đã về. Gần xong rồi nên đợi tí nữa nhé.」
Khi tôi ngồi xuống, mùi thơm đã kích thích sự tham ăn của tôi và trôi vào không khí.
Sau vài phút, bữa ăn được đem đến cho tôi.
Những gì được đặt trước tôi là điều mà tôi chưa bao giờ thấy trên thế giới này, nhưng vẫn là điều tôi biết rất rõ.
"Cơm…."
「Cháu đã biết nó rồi?」
Trước mắt tôi không phải là cơm trắng, nhưng dù gì nó cũng là cơm.
Nó đã được nấu chín cùng với rất nhiều thành phần khác nhau, và giống như cơm chiên Trung Quốc.
Tôi đã ăn một lần. Đó là một hương vị thực sự hoài niệm.
Đó là cơm.
Nó không trắng, nhưng nó rất ngon.
Cùng với cơm là một con cá nướng đã bắt đượctrên biển.
「Con cá này được bắt bởi con trai tôi sáng nay」
Cái chai bên cạnh con cá làm tôi tò mò.
Có thể chang nó vào cá không?
Đó là một chất lỏng màu đen.
Tôi đã thử cá với nó. Không nghi ngờ gì, đó là xì dấu (nước tương).
Tôi cũng đã thử cơm với nó.
Tôi thích gạo trắng, nhưng tôi không thể nói những điều vô ơn như thế.
「Cô bé cháu đang khóc à.」
Trước khi tôi nhận ra, những giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt của tôi.
「Bữa ăn của bác đã làm cho tôi khóc.」
Nhìn thấy đang khóc thật sự rất xấu hổ, nên tôi đã lau nước mắt và trả lời khi đang mỉm cười.
Tôi không nói dối khi tôi nói rằng nó ngon.
"Có thật không?"
"Vâng, thực sự rất ngon 」
「Bác rất vui nếu cháu nói vậy, nhưng cháu không ép mình đúng chứ?」
Bác ấy nghĩ thức ăn không ngon, và nghĩ tôi đang cố ăn nó.
「Thứ này giống thức ăn ở nước tôi. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể ăn nó một lần nữa. Tôi đã rất hạnh phúc."
「Thức ăn ở đây giống nước cháu? Có thể cháu đến từ đất nước Harmony & Peach? 」
「Đất nước Harmony & Peach?」
"Tôi sai à?"
"Vâng. Đó là một nơi rất xa xôi, tôi đã nghĩ rằng mình không thể đi đến đấy lần nữa"
「Cháu đến từ một nơi xa xôi? Cháu không cảm thấy cô đơn à?」
「Đôi khi có gì đó làm tôi nhớ nhà, nhưng nơi này cũng rất thú vị. Tuy nhiên, khi tôi có thể nếm thử hương vị của đất nước tôi, điều này khiến tôi rất hạnh phúc."
"Tôi hiểu rồi. Tôi thực sự muốn làm cho cháu nhiều hơn, nhưng tôi không có đủ nguyên liệu. Trước khi Kraken đến, có một chiếc thuyền đến từ Harmony & Peach mỗi tháng một lần, nhưng bây giờ... 」
「Kraken...」
Tôi thực sự không có cách đánh nó?
Tôi cám ơn Deiga-san và rời quán trọ.
Tôi đi cho đến khi đến bãi biển
Biển thật rộng lớn.
Xa kia là đất nước có gạo và cả xì dầu. Có thể là họ có cả miso.
Tôi hoàn toàn muốn gạo.
Kraken, huh?
Cách tôi chiến đấu bị hạn chế.
Tôi có thể sử dụng một chiếc tàu chiến lớn, và giết Kraken trước khi nó chìm. Vấn đề là, không có tàu như thế trong thành phố này.
Tôi có thể bay lên trời và giết nó từ đó. Vấn đề là, tôi không thể bay.
Để kiểm tra, tôi đã đi đến bãi biển đầy cát và cố gắng đóng băng biển.
Nó đã đóng băng, nhưng sóng bao phủ nó. Nếu chúng ta chiến đấu, Kraken sẽ hành động dữ dội. Nếu điều đó xảy ra, biển sẽ rung động dữ dội, và sóng sẽ vượt quá vài mét, thậm chí có thể hơn mười mét. Nếu băng tan, tôi sẽ mất khả năng chiến đấu.
Vì vậy, băng sẽ phải thực sự dày, và nếu tôi phải giữ thăng bằng từng bước(MeoRung: Do băng trơn nên việc giữ thăng bằng để di chuyển khá khó.), tôi sẽ không thể chiến đấu tốt.
Tuy nhiên chỉ là một hồ nước tôi có thể làm thế.
Tôi có nên làm một quả bong bóng bằng khí và lặn xuống biển?
Tôi đã cố tạo ra một cái và bước vào biển.
Tôi bước vào biển hôm nay trông rất ổn.
Tuy nhiên, nếu tôi chiến đấu Kraken như thế này, nó sẽ vỡ ra, đúng không?
Liệu tôi có thể tấn công từ bên trong quả bóng?
Nếu nó đã vỡ đồng nghĩa với kết thúc.
Cũng có vấn đề oxy.
Ngay cả sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi không tìm thấy cách nào tốt cho bây giờ.
Có lẽ tôi nên theo gấu để chiến đấu?
Tôi đã triệu hồi gấu Yuru và gấu Kyu.
「Các bé có thể bơi không?」
Hai nhóc ấy bước vào biển và bơi mà không gặp rắc rối nào.
Chúng có thể bơi.
Vâng, gấu Bắc Cực bơi rất tốt phải không?
Nếu chúng ta có vấn đề, nó có lẽ là tôi vì chưa bao giờ bơi trong biển trước đây. Quan trọng hơn, đã bao nhiêu năm kể từ khi lần cuối tôi đi bơi?
Suy nghĩ về nó, lần cuối cùng là khi tôi đi học
Nếu tôi ngã khỏi gấu, chắc chắn tôi sẽ ngủm.
Tuy nhiên, khi tôi đang ở trên gấu, thậm chí sẽ không ngã nếu ngủ , vì vậy không có vấn đề gì trên biển.
Nếu tôi cưỡi chúng, nửa dưới cơ thể sẽ thấm nước. Khi chiến đấu, cơ thể tôi sẽ ướt sủng.
Nó cũng không làm thay đổi thực tế là tôi không thể làm gì cả.
Tôi phải đưa kế hoạch này làm dự phòng.
Hmm, tôi không thể tìm thấy bất kỳ cách nào để đánh bại nó.
Có một câu chuyện mà mọi người chiến đấu bên trong biển?
Nó sẽ là tốt nhất nếu tôi chỉ có thể thở dưới biển. Không có yêu cầu xin cái gì đó không thể.
Tôi không thể phân chia biển, như Moses[*] đã làm? Không, điều đó sẽ không thể. Bằng cách đó, tôi không thể đuổi theo nếu nó trốn chạy.
Hơn thế nữa, tôi vẫn không thể làm được.
...Không tốt.
...Quá phế.
...Từ chối.
...Từ chối.
...Không thể.
...Không thể nào.
Cuối cùng, một ý tưởng tốt đã đến với tôi.
Vâng, đây là ý tưởng mà tôi sẽ làm.
Nếu nó thất bại, nó sẽ không làm tôi bị thương.
Nếu nó thành công, tôi sẽ có thể chiến đấu.
Nếu nó không thành công, tôi chỉ có thể chiến đấu khi đang cưỡi trên gấu Yuru hoặc Kyu.
Ghi chú của tác giả:
Lý do là để chống lại Kraken là gạo và nước tương.
Và đây là Yuna, người đã cố gắng hết sức để tìm ra cách để chiến đấu với Kraken.
Tôi nghĩ rằng tôi thực sự vắt não của tôi để tìm ra cách này.
Nếu có ai nghĩ đến nó tốt thì đừng nói nữa. Tôi cầu xin bạn.
Đó là kế hoạch rằng Kraken sẽ bị đánh bại một cách Yuna luôn làm, sử dụng sức mạnh gấu của cô để áp đảo.
Sau đó, tôi cũng tin tưởng vào bạn trong thời gian tới.