Sau khi hoàn thành việc chuyễn giao những con sói, tôi trở về nhà trọ.
Bữa ăn hôm nay lại do Macho làm nên tôi đã ăn đến mức bụng phồng to lên một tí.
Tôi quyết định ngủ sớm vì phải đi tiêu diệt bọn cướp vào ngày mai.
Tôi triệu hồi hai bé gấu ở dạng mini để canh gác.
“Gấu Yuru, Gấu Kyu chị trông cậy vào hai em.”
Cả hai đến gần tôi và cuộn tròn lại.
Còn tôi thì nằm ngủ ở giữa cả hai đứa.
*Petchi Petchi*, *Petchi Petchi*.
Một cái gì đó mềm mềm đang chạm vào má tôi.
*Petchi Petchi*, *Petchi Petchi*.
Tôi chạm vào nó thì có cảm giác đó là một bộ lông mềm mại.
Một cái mền?
Tôi ôm nó.
Thật ấm áp.
Trong khi tôi đang ôm chặt nó, thì một cái gì đó úp vào mặt tôi.
Tôi không thể nào đẩy nó ra được.
Và càng ngày càng khó có thể thở được, nên tôi đã tỉnh dậy.
“Cái gì thế?”
Lúc tôi thức dậy, thì hai bé gấu đang dính vào mặt của tôi.
“Gì thế? Hai đứa có cái thói quen khi ngủ xấu như thế này ư?”
Khi tôi nói thế, cả hai bắt đầu kêu lên “Kuu_n”.
“Có thể nào có ai đó đã đến đây?”
Cả hai bé gấu kêu “Kuu_n” như lúc nãy một lần nữa.
Nên tôi đã sử dụng ma thuật tìm kiếm, thì thấy được vài người đang di vòng quanh nhà trọ.
Có bốn người tất cả.
Họ chắc chắn không phải bốn người của gia đình Macho, vì bốn người họ hiện giờ đang ở trong phòng.
Nhờ có ma thuật tìm kiếm mà tôi có thể thấy họ đang từ từ đi lên.
Có thể nào họ chính là tổ đội mạo hiểm giả rank C mà tôi đã nghe nói, và họ chỉ đang trở về muộn thôi.
Tôi đã nghĩ như thể nhưng mà ma thuật tìm kiếm lạ xác định họ đang đứng trước phòng của tôi.
Dù tôi, tôi chưa bao giờ bị tấn công trước đây, nhưng sẽ tốt hơn nếu tấn công một ai đó xinh đẹp ở nhiều chổ như là guild master sao? ( nghĩa của câu này gần giống từ: rape )
Bây giờ để đối phó với cái tình huống này, tôi đứng ở giữa căn phòng và nhìn về phía cánh cữa.
Tôi đã khóa cửa phòng trước khi đi ngủ, bây giờ họ sẽ làm gì?
*Click*
Cánh cửa bị mở khóa quá dễ dàng.
Có phải đó là chìa khóa dự phòng? Hay là ma thuật?
Cánh cửa từ từ mở ra.
Họ đang xâm nhập phòng của một thiếu nữ mười lăm tuổi, nên tôi không cần phải nương tay có phải không?
Khoảnh khắc mà cánh cửa mở hoàn toàn, tôi lao ra và sú đấm Gấu vào mặt của một trong những người đã mở cửa.
Tên bị đấm đã bay vào vách tường và bất tĩnh.
Tôi tiếp tục bước ra cái hành lang tối thui, nơi mà ba tên còn lại đang đứng.
Và sử dụng ma thuật ánh sáng để có thể thấy được mặt của bọn chúng.
Tất cả bọn chúng đều che mặt, không nghi ngờ gì nữa chúng chính là những tên trộm.
“Mấy người cần gì lúc khuya như thế này?”
“Con nhóc này, đúng thật là nó đang mặc một bô đồ Gấu!”
Một tên cười to và nói.
Dù cho một tên đã bị hạ gục nhưng hình như chúng chẳng để tâm đến.
“Không trả lời câu hỏi của tôi sao?”
“Tôi sẽ nói cho biết. Có một người muốn số sói của cô.”
Họ nhắm đến bọn sói chứ không phải là tôi, huh.
Hmm, ngay cả khi những nhân viên trong guild đã được yêu cầu không được nói ra, vậy mà thông tin vẫn bị rò rỉ, huh.
Hơn nữa, sự tồn tại của tôi lại không quan trọng bằng bọn sói sao?
Có phải vì sức hút của tôi thật sự rất thấp?
Bởi vì ngực của tôi sao?
….Dù sao đi nữa,
“Tôi không còn nữa.”
Tôi đã nói dối.
“Không quan trọng nếu cô có còn chúng hay không. Nhiệm cụ của chúng tôi là đem cô đi. Nên nếu cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, thì tôi hứa sẽ không làm gì thô bạo đâu.”
Trong một vài giây tôi đã nghĩ nên đi theo họ để biết ai là chủ mưu, nhưng mà… tôi mốn đi ngủ…
Mọi người ai cũng sẽ thực sự tức giận nếu có ai đó đến và quấy phá giấc ngủ, giờ ăn và thời gian chơi game của họ. Vậy nên tôi quyết định giải quyết nhanh gọn và tiếp tục giấc ngủ.
“Tôi muốn đi ngủ, nên tôi sẽ hạ gục mấy người, được chứ?”
“Hình như là cô sẽ không chịu hiểu nếu mà chúng tôi không làm cô đau một chút…”
Người đàn ông rút dao ra và tấn công tôi.
Cú đấm Gấu, Cú đấm Gấu, Cú đấm Gấu.
Kĩ thuật bí ẩn, cú đấm Gấu được liên tục tung ra. (mặc dù đó chỉ là những cú đấm bình thường)
Tên đàn ông ngã xuống sàn phát ra âm thanh rất lớn.
Có phải tôi đã gây ra rất nhiều tiếng ồn? Có khả năng gia đình Macho sẽ tỉnh dậy.
Nên tôi bắt đầu hỏi vài câu trước khi nó xãy ra.
“Ai là người đã ra lệnh tấn công tôi? Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Cô nghĩ chúng tôi sẽ nói sao?”
Khả năng duy nhất mà tôi nghĩ đến là guild thương mại.
Nhưng tôi lại không có bằng chứng, nên tôi muốn nghe trực tiếp từ những người này.
Gấu Yuru và Gầu Kyu đi ra khỏi phòng. Tôi tự hỏi hai em ấy có hiểu cảm giác của tôi không?
“Gấu?”
Người đàn ông nhìn Gấu Yuru và nói.
Còn tôi nhìn sang hành lang.
Tôi ước lượng rằng tôi có thể làm được.
Nên tôi biến đồi Gấu Yuru và Gầu Kyu trở về kích thước bình thường.
“Hình như bọn họ không muốn nói, nên hãy đên và ăn thịt họ đi.”
Gấu Yuru và Gấu Kyu chậm rãi đi đến tên đang bất tĩnh.
“Đợi đã!”
“Không”
Gấu Yuru dừng ngay trước người đàn ông đó, đè hắn ra xuống và liếm 1 cái từ cằm đến hết khuôn mặt.
“Tôi sẽ nói! Tôi sẽ nói mà! nên làm ơn, đừng để nó ăn thịt tôi!”
“Có bốn người lận mà, nên nếu chỉ còn một người thì cũng chắng có vấn đề gì.”
Gấu Kyu cũng đè hai tên còn lại xuống, nên họ không thể nào chạy trốn được.
Tên may mắn còn lại là tên tôi đã đấm bay đi lúc đầu.
“Tôi cầu xin cô!”
“Nếu mà mấy người chịu trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ dừng chúng lại.”
Người đàn ông bắt đầu nói trong khi cố gắng dừng Gấu Yuru lại.
Người ra lệnh cho chúng tôi là guild master của guild thương mại. Sáng hôm nay cô đã đưa rất nhiều chó sói cho guild mạo hiểm có phải không?”
Tôi biết mà, chính ta guild thương mại.
“Làm cách thế nào mà biết đó là tôi?”
“Người lạ duy nhất đến thành phố vào thơi gian này chỉ có cô và một nhóm mạo hiểm giả đến vào vài ngày trước thôi. Và nhóm mạo hiểm giả đó thì đã đi tiêu diệt bọn cướp nên không có ở trong thành phố.”
Chắc hẵn vì thế mà làm tôi bị nghi ngờ.
“Còn nữa, có rất nhiều người đã thấy cô đi vòng quanh thành phố. Và tất nhiên họ cũng thấy cô đi vào guild mạo hiểm. Một lát sau đó, thì guild đã phân phát một lượng lớn thịt chó sói, nên chúng tôi có thể chắc rằng nó có liên quan đến cô. Việc còn lại bắt cô và giao cho guild thương mại thôi. Ngay cả nếu có không còn con sói nào, thì mệnh lệnh là phải lấy cái túi đồ có thể chứa rất nhiều sói của cô.”
Họ nhắm đến những con sói và túi đồ, huh.
“Như thế là đủ rồi có phải không? Tôi đã nói mọi chuyện. Làm ơn hãy để tôi đi!”
“Đang nói cái gì thế? Mấy người chỉ nói: ‘Làm ơn đừng ăn thịt chúng tôi!’ có phải không? Và không đời nào tôi để cho mấy người đi sau khi đã tấn công tôi được. Mà nếu bây giờ tôi gọi quân lính thì sẽ rất phiền phức, nên chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này vào sáng ngày mai nhé. Gấu Yuru, Gấu Kyu hãy ăn bọn họ nếu mà họ cố gắng chạy trốn.”
Sau khi ra lệnh cho hai em ấy, tôi đi vào trong phòng.
Còn gia đình Macho dường như vẫn đang ngủ, nên nếu tôi thức sớm vào ngày mai thì sẽ không có vấn đề gì.
“Đợi đã! Chúng tôi sẽ phải cứ như thế này cho đến sáng sao?”
“Còn nữa, mấy em có thể ăn gọ nếu họ quấy rầy giấc ngủ của chị.”
Mỗi em Gấu đè hai tên mạo hiểm giả xuống và nhỏ nhẹ trả lời “Kuu_n”.
“Nếu mấy người không có gây ồn ào, thì sẽ không có trở thành thức ăn cho thú của tôi đâu, và sẽ còn sống đến lúc tôi giao mấy người cho quân lính.”
Tôi nói với họ như thế.
Sau khi thấy bon họ ngậm miệng lại và trở nên im lặng.
Còn tôi trở về phòng và đi vào thế giới giất mơ.
Sáng hôm sau.
“Uwaaaaaaaaaaah! Tại sao lại có Gấu ở đây?!”
Ngoài hành lang ồn ào quá.
“Cô bé, cháu có sao không? Cô bé Gấu!”
Tôi nghe thấy ai đó gọi tôi rất to.
Tôi từ từ nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Ah, đúng rồi, hai bé Gấu đang ở ngoài hành lang.
Tôi đi ra khỏi phòng, trong khi vẫn đang dụi mắt.
“Cô bé! Có sao không? Tại sao trong quán trọ của tôi lại có Gấu?”
Macho siết chặt nắm đấm và thủ thế.
Có thể nào ông ấy muốn tấn công Gấu của tôi?
Từ góc nhìn của tôi, thì ông ấy thật sự rất liều lĩnh.
“Không sao đâu! Hai em ấy là thú triệu hồi của tôi.”
“Thú triệu hồi? Cô bé, cháu có thể làm được cả những thứ như vậy sao? Và những người nằm dưới chân chúng là ai thế?”
Đám người đó đang ngủ, mặt họ thì ướt nhẹp vì nước miếng của Gấu.
“ Họ đã tấn công tôi lúc nữa đêm.”
“Tấn công?”
“Họ nhắm vào thưc ăn của tôi, và nói là do guild master của guild thương mại sai khiến.”
“Guild master của guild thương mại?”
“Vậy nên, tôi muốn đưa họ cho quân lính.”
“Cháu không nên làm như thế.”
“Tại sao?”
“Bởi vì, ngay khi mà thị trưởng chạy trốn, thì quân lính của thành phố đã nằm dưới sự kiểm soát của guild thương mại. Nếu cháu muốn làm thế thì hãy giao chúng cho guild mạo hiểm.”
Con trai của Macho đi đến guild mạo hiểm để kêu người đến.
Trong lúc đó, Macho đã trói những người đàn ông đó bằng dây thừng.
Một lúc sau, người con trở về cùng với một số người của guild mạo hiểm.
“Tại sao Atora-san lại ở đây?”
Chị ta đang mặc một cái áo khoác mỏng, trái ngược với bộ đồ hở hang mà chị ta mặc ngày hôm qua.
Như mong đợi, chị ấy sẽ không có ra ngoài với cái bô đồ khiêu gợi đó.
Và hơn nữa, chị ấy có thể sẽ bị cảm lạnh luôn.
“Bởi vì tôi nghe rằng em đã bị tấn công. Vậy, những tên khốn đó là ai? Những tên ngu ngốc tấn công Yuna.”
Tôi chỉ tay vào những tên đang bị trói.
“Chúng?”
Chị ấy tiến đến những tên đó.
“Tên khốn. Tên của ngươi là Droy có phải không?”
Chị ấy gọi tên của một trong số họ.
“Guild master…”
“Ngươi cảm thấy bản thân có thể ngồi tù bao lâu, huh”
“Tôi…”
“Tôi sẽ nghe những gì ngươi nói tại guild mạo hiểm sau.”
Atora-san ra lệnh cho những người chị ấy đem theo dẫn họ đi.
“Yuna, Em có sao không?”
“Không sao cả, Vì tôi có vệ sĩ riêng mà.”
“Vệ sĩ?”
“Tôi sẽ giới thiệu cho chị biết vào lân khác.”
“Vậy tại sao em lại bi tấn công?”
“Dường như là họ nhắm vào những con sói của tôi. Họ nói là do guild master của guild thương mại ra lệnh cho họ làm như vậy.”
“Thực tế ông ta không thoải mái khi mà chúng tôi phân phát thịt sói như vậy. Tuy vậy, tôi thật sự không nghĩ rằng ông ta sẽ ra tấn công sớm như vậy.”
“Vậy, chị có đi và bắt giữ ông ta không?”
“Tôi có thể làm thế nếu mà ông ta thú tội, nhưng với những gì mà chúng tôi biết, chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Thật chứ?”
“Sẽ chẳng thể làm gì được, nếu ông ta nói đó (những lời khai của bọn tấn công Yuna) là những lời buộc tội dối trá.”
“Thế giới nào cũng vậy, đều phải có chứng cứ, huh.”
“Dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ “nhẹ nhàng” thẩm vấn những mạo hiểm giả mà em đã bắt. Bây giờ em sẽ làm gì, Yuna?”
“Tôi sẽ đi tiêu diệt bon cướp.”
“Hãy cẩn thận! Đừng làm chuyện không thể, được không?”
Chị ta lo lắng nói.
“Còn nữa, bộ đồ Gấu trắng hợp với em lắm đó.”
Chị đã ấy nói thế.
Vì tiếng thét của Macho, mà tôi đã quên tôi chỉ mới vửa thức dậy và đi ra ngoài với bộ dạng như thế này.
Tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ khi mà có người nhìn thấy tôi mặc bộ Gấu trắng vậy ta?
Có phải bởi vì tôi có cảm giác rằng tôi sử dụng bộ Gấu trắng như pajama phải không ta?
Mặc dù sự khác biệt duy nhất giữa bộ Gấu trắng và Gấu đen chỉ là màu của nó mà thôi…
“Vậy tôi sẽ trở về guild đây. Em thật sự đừng nên cố làm những gì không thể, có được không?”
Atora-san rời khỏi quán trọ.
Và tôi nhờ Macho-san làm bữa sáng để cung cấp nguồn năng lượng cho tôi.