Tôi nhìn quanh văn phòng, rồi lấy giấy bút ra.
Tôi xé tờ giấy thành hình chữ nhật, viết lên đó ''1000'' rồi đưa cho công chúa Iris.
[ Đây là? ]
[ Cô có thể niệm phép lên tờ giấy này giống như gia huy của hoàng tộc được không? ]
[ ... Ý anh là sao? ]
[ Nói một cách đơn giản là hãy để hoàng tộc phát hành tờ giấy này như là 1 đơn vị tiền tệ mới. ]
Ý tôi chính là tiền giấy.
[ ....? ]
[ Gia huy hoàng gia chỉ được thông qua bởi hoàng tộc. Nên dù có chuyện gì đi nữa thì gia huy vẫn còn đó. ]
[ Um. ]
[ Nói cách khác, không ai có thể giả mạo loại tiền này được. Nếu họ có phá hủy chúng, thì cũng chỉ làm chúng trở nên vô giá trị mà thôi. ]
[ Tôi hiểu rồi! ]
[ Thằng khốn! Đây là 1 sự báng bổ! ]
Người hiệp sĩ luôn đứng cạnh bức tường kể từ khi tôi đến đây, đồng thời là người giới thiệu công chúa Iris, hét về phía tôi.
[ Những thứ mang gia huy hoàng tộc là bằng chứng chúng được hoàng gia trao tặng. Việc này có từ khi đất nước này được thành lập, là thứ tượng trưng cho quyền lực! Vậy mà ngươi dám đề xuất sử dụng chúng như 1 đơn vị tiền tệ, đây không phải thứ có thể phân phát cho cả đất nước! Vì công chúa Helena đã ban cho ngươi chiếc quạt đó, ngươi lẽ ra phải hiểu giá trị của chúng! ]
Anh ta đang nói về chiếc quạt gấp này.
Tôi chắc chắn rất vui mừng khi nhận được nó, nhưng không phải vì gia huy được khắc trên đó.
Tôi nhìn người hiệp sĩ.
Anh ta có vẻ rất cứng đầu và nghiêm túc. Dù anh ta đang tức giận, tôi biết anh không hề có ý xấu nào. Chỉ đơn giản là bướng bỉnh thôi.
.... Mà, thật phiền phức.
Tôi cố nghĩ cách thuyết phục họ.
[ Được rồi. ] Công chúa Iris mở lời trước tiên.
[ Thưa công chúa? ]
[ Kakeru, ý kiến của anh rất tuyệt. Umu, sao tôi không nghĩ đến cách này trước đây nhỉ. ]
[ Công chúa, đừng bảo là.... Không thể được đâu. Đánh mất quyền lực của gia huy chỉ vì thứ như vậy... ]
[ Vì sự ổn định của đất nước.] Iris tuyên bố 1 cách kiên quyết.
[ Bọn chúng không thể làm giả loại tiền này, chắc hẳn ngươi cũng hiểu lợi ích mà nó mang lại nhỉ? ]
[ Nh-Nhưng mà. ]
[ Lúc nào nguồn kinh tế ổn định trở lại, tiền đồng sẽ được sử dụng lại bình thường. Ngoài ra... ] Iris cất tiếng cười.
Mặc dù tiếng cười của cô không được như tôi mong đợi, tôi vẫn thấy hào hứng. Nó có vẻ đẹp đặc trưng của riêng mình.
[ Giao dịch sẽ trở nên dễ dàng hơn với loại tiền tệ này. Giá trị của 1000 đồng xu sẽ tương đương với tờ giấy này. Sẽ rất thuận tiện cho những người bán lẻ. Đến bây giờ, vì mang theo 1 số lượng lớn đồng xu rất nặng nề, họ chỉ mang theo giấy bảo đảm của thương nghiệp. Nếu chúng ta đổi sang loại tiền này, các giao dịch sẽ đáng tin cậy hơn rất nhiều. Và họ có thể kinh doanh 1 cách thoải mái. ]
[ .... ]
Người hiệp sĩ im lặng.
Anh ta không phải là tên ngốc, mà chỉ là kiểu người nghiêm túc thôi.
Anh ta có thể hiểu được những lợi ích mà công chúa Iris vừa nêu ra có tác động lớn thế nào.
Ở thời điểm hiện tại, mọi quốc gia đều đang cố gắng chống nạn làm tiền giả. Đó là lí do công nghệ chống tiền giả được phát minh.
Công nghệ càng phát triển, tiền tệ càng ổn định.
[ Phép thuật đó chỉ có người của hoàng tộc mới làm được sao? ]
[ Vâng, chỉ có dòng dõi hoàng gia mới niệm phép đó được. ]
[ Vậy sẽ rất khó để làm giả. ]
[ Không phải khó nữa... mà là bất khả thi. ] Công chúa Iris khẳng định.
Khiến cho việc làm tiền giả trở thành không thể, cứ như đang gian lận vậy.
Bên cạnh đó, nếu tôi so sánh thì cái ý tưởng sử dụng hóa đơn đã tồn tại sẵn ở thế giới của tôi nên tôi không nghĩ đến nó nhiều lắm.
Trong lúc tôi đang nghĩ như vậ thì:
[ Cảm ơn anh, Kakeru. ] Công chúa Iris mỉm cười và nói.
[ !! ]
Đó là nụ cười mà tôi đang mong chờ. Không phải ''Fuuu..'' cũng chả phải '' Wa...''
Đó là 1 nụ cười dịu dàng, 1 nụ cười chân thành có thể đánh cắp trái tim của bạn.
[ Cảm ơn vì đã gợi ý cho tôi. Tại đây, thề trên danh nghĩa Iris Theresia Mercury, tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân nghĩa này. ]
Chắc chắn.
Khi công chúa Iris mỉm cười, câu nói đó cứ vang vọng trong đầu tôi.
***
Ở dinh thự, tôi đang thừ người ra trong phòng khách.
Ngồi trên sofa, tôi nhớ lại nụ cười của công chúa Iris. Tôi nghĩ về nó, suy ngẫm để rồi bị quyến rũ bởi nó. Đó là 1 cảm giác thật tuyệt vời.
[ Xin thứ lỗi, có ai ở nhà không? ]
Giọng nói của 1 cậu bé vang lên cùng với tiếng gõ cửa.
Mặc dù cậu nhóc cất giọng khá lớn, vì đang ở ngoài cửa nên chỉ nghe thấy rất nhỏ. Nếu không phải nhờ thính giác được tăng cường 777 lần, tôi đã không nghe được.
Tôi đứng lên và đi về phía lối vào.
Khi tôi mở cửa, 1 cậu nhóc mặc áo quần giản dị đứng sẵn ở ngoài.
[ Ngài là Yuuki Kakeru? ]
[ Phải. ]
[ Đây là tin nhắn từ ông chủ, chúng tôi đã tìm thấy 1 hầu gái hợp với tiêu chuẩn của ngài, ngài có thể đến thương hội bất cứ lúc nào. ]
[ Ông chủ...? Hầu gái...? Ah, Saramas-san hả? ]
[ Vâng. ]
[ Hiểu rồi, cảm ơn nhóc. ]
***
Khi tôi đến thương hội, Saramas với cái bụng phệ của ông ra đón tiếp tôi như thường lệ.
[ Chào mừng và cảm ơn đã đến. ]
Ông không hề thay đổi gì, nhưng có gì đó khác lạ. Ông ta đang nở 1 nụ cười rất lớn, giống như có cái tô sứ trên gương mặt ông ta vậy.
[ Có chuyện gì tốt sao? ]
[ Không, không, không. Chỉ là, tôi đã nghe 1 số tin đồn về vấn đề tiền xu được giải quyết nhanh chóng. Ầy- vấn nạn này cũng đã từng làm khó chúng tôi đấy. ]
[ Ah, là về chuyện đó. ]
[ Vì Kakeru-sama đang giữ chiếc quạt gấp của công chúa Helena, tôi đã đoán trước được cậu đến đây vì nhiệm vụ. Để mà nghĩ rằng nó trở thành 1 tin đồn nhanh như vậy, quả là Kakeru-sama. ]
Saramas buông lời tâng bốc tôi.
Mặc dù cảm giác rất tuyệt, nó vẫn khiến tôi hơi khó chịu.
[ Bỏ qua chuyện đó đi, ông nói là ông đã tìm được 1 hầu gái hợp ý tôi? ]
[ Vâng, và ngài cũng trúng mánh rồi. ]
[ Trúng mánh? ]
[ Ngài muốn 1 hầu gái có thể làm tốt công việc được giao, nhưng vì chúng tôi không biết ngài còn có sở thích nào nữa khác. Chúng tôi đã chọn ra được 3 người cho ngài. ]
[ 3 người luôn sao? ]
[ Họ có thể bắt đầu làm việc bất cứ lúc nào. Tất cả đều là nô lệ. Còn lại chỉ cần ngài chọn thôi. ]
[ Tôi hiểu rồi. ]
Chọn 1 trong 3 người, ý của ông ta là vậy.
Hoàn toàn không tệ chút nào, thay vì cứ ném đại cho tôi 1 cô nào đó, tốt nhất là để tôi tự mình chọn.
[ Vậy thì, tôi sẽ gọi từng người một vào. ]
[ Ahh. ]
Saramas vỗ tay sau khi tôi gật đầu.
Cảnh cửa mở ra ngay lập tức, và tôi nhìn thấy 1 đôi mắt.
Đó là 1 mỹ nhân đã qua tuổi 20. Cô ấy nhìn rất dịu dàng, nói cách khác, là loại hầu gái có thể xoa dịu nỗi đau.
Tại nơi làm việc cũ, cô là hầu gái trưởng. Cô từ chức vì đã có người thay thế. Cô ấy là 1 người tốt, cũng có vẻ làm việc đến nơi đến chốn.
Người thứ 2 trẻ hơn 1 chút, khoảng 20 tuổi. Đây là loại dễ thương. Cô ấy có vẻ là 1 người phụ nữ thân thiện, dễ bắt chuyện.
Cô không có kinh nghiêm làm việc, nhưng nấu ăn rất ngon và cô cũng đã học cách làm việc nhà để làm vài việc lặt vặt. Cũng không tệ.
Và người thứ 3.
Khoảnh khắc cô vừa tiến vào phòng.
[ Cô gái này! ] Tôi đứng hẳn dậy.
[ Yuuki-sama? ]
[ Tôi chọn cô gái này! Tôi sẽ mua cô ấy! ]
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim tôi đã ngay lập tức đưa ra lựa chọn, không có ai tốt hơn được nữa.
Cô ấy vừa đáng yêu vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.
Và hơn cả...
[ Cô ấy là 1 thú nhân, điều này ổn chứ? ]
Mọi thứ đã được quyết định từ lúc ấy rồi.
Trans: OwOLord
Edit: Shizuuuuu
(Shizuuuuu: Nghe tên nào nói kìa…)