Chap 11
Tích trữ vé số và 11 lần quay thưởng
.......Nếu nó đúng như tôi kỳ vọng thì thật là tuyệt, nhưng tôi biết làm thế nào để sử dụng nó đây.
Trong lúc này, tôi chỉ có thể nắm chắc chiếc vé và cầu nguyện.
[ .... ]
Cái vé quay thưởng trở nên nhàu đi. Tôi hối hả nhìn quanh, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
[ Eh? Thế là sao? Chẳng lẽ mình nhầm? Nó là rác thật à? ]
Nếu vậy thì xấu hổ quá đi.....Tôi xấu hổ đến mức muốn biến mất luôn rồi.
Mà, cũng may là không ai nhìn thấy, đúng là trong cái rủi có cái may. Rốt cuộc thì tôi cũng rời khỏi đó. Bằng con đường mà tôi đi đến đây, tôi rẽ qua một góc khúc về phòng mình với tâm trạng bực bội.
Vào đúng lúc đó.
[ .....Đây là nơi nào? ]
Khung cảnh phía trước khác hoàn toàn với những gì tôi nhớ. Đây đáng ra phải là hành lang dinh thự. Đột nhiên tôi bị ném vào một căn phòng khác.
Trong căn phòng có một chiếc bàn, có ai đó đang đứng sau chiếc bàn đó. Và có một cái máy quay thưởng đặt trên bàn.
[ Xin chào mừng. ]
[ Vậy là tôi đã đúng! ]
Tôi vô thức hét lên. Đây là căn phòng lúc đó. Ngay trước khi tôi được dịch chuyển đây, đây là căn phòng thứ hai mà tôi đến để quay thưởng. Không chỉ vậy, vẫn là người nhân viên đó.
[ Đã một khoảng thời gian rồi. ]
[ Cái này. ] Tôi lấy ra chiếc vé lúc nãy nhặt được.
[ Tôi có thể quay thưởng bằng cái vé này đúng chứ? ]
[ Vâng. Với một chiếc vé, ngài có thể quay một lần. Nhưng ngài đã chắc chắn chưa? ]
[ Có gì không ổn sao? ]
[ Tất nhiên là không rồi, hoàn toàn ổn cả. ]
[ Huhhh~~ ]
Người đó không có vẻ gì là đang nói dối, nên tôi bỏ qua.
Quan trọng hơn, tôi thấy danh sách giải thưởng đằng sau người nhân viên.
Giải an ủi : Cầu ma thuật (đen)
Giải năm : Cầu ma thuật (vàng)
Giải tư : Giảm giá 50% vé mua sắm
Giải ba : Nhà kho không gian
Giải nhì : Warp wing
Giải nhất : ???
Giải thưởng khá khác so với lần cuối tôi thấy.
Chuyến đi suối nước nóng, smartphone đời mới nhất không còn nữa, thay vào đó là những thứ từ thế giới khác.
Khi người nhân viên nhận ra tôi đang nhìn vào danh sách, ông ta hỏi tôi,
[ Ngài có cần giải thích cho các giải thưởng không ạ? ]
[ Tôi hiểu được một nửa của số đó, nhưng cầu ma thuật đen và vàng là gì vậy? ]
[ Màu đen là dành cho tấn công, và màu vàng là dành cho phòng thủ. Khi ngài muốn sử dụng chúng, chỉ việc ném vào mục tiêu và nó sẽ hoạt động ngay lập tức. ]
[ Heeee. ]
[ Hơn nữa, quả cầu này có thể sử dụng bởi bất kỳ ai. ]
[ Nghiêm túc đấy à? ]
Tôi muốn nó. Cho dù chỉ trúng được giải an ủi, tôi vẫn có thể đưa nó cho Miu để tự vệ.
[ Còn giảm giá 50% vé mua sắm là sao? ]
[ Đúng như cái tên. Ngài sẽ được giảm giá 50% bất kỳ thứ gì ngài muốn mua bằng cái vé đó, và nó không giới hạn số lần sử dụng. ]
[ Chẳng phải là rất tuyệt sao? ]
[ Tuy nhiên, chỉ có người trúng giải này mới dùng được, vậy nên hãy lưu ý. ]
[ Hiểu rồi. Vậy còn nhà kho không gian? ]
[ Đó là một nhà kho đặt ở chiều không gian khác. Và giống như trước, chỉ có người trúng giải mới dùng được. Ngài có thể lấy món đồ mà ngài đã đặt vào trong kho không quan trọng ngài đang ở đâu. ]
[ Thế còn Warp wing? ]
[ Dịch chuyển vô hạn. Nhưng nó chỉ đến được những nơi ngài đã từng đến ít nhất một lần. ]
Tôi nhận được toàn bộ lời giải thích từ người nhân viên. Chỉ cần nhìn vào bất kì giải nào cũng đã khiến tôi hưng phấn rồi.
Nhưng có một thứ khiến tôi hào hứng hơn cả.
Giải nhất ''???'' tôi nhớ lại một thứ khi nhìn vào nó.
[ Cái giải nhất kia.... ]
[ Xin thứ lỗi, ngài phải tự tìm hiểu lấy nó. ]
[ Không phải vậy. Tôi chỉ muốn hỏi các ông lần này có giải đặc biệt không thôi? ]
[ Làm sao ngài biết? Eh, tôi hiểu rồi. Ngài là người đã trúng giải nhất vào lần cuối ngài đến đây. ]
[ Đúng vậy. ]
Tôi gật đầu.
Phải. Tôi là người đã trúng giải đặc biệt sau ông chú trúng giải nhất.
Danh sách lúc đó cũng giống như này, có ''???'' ở giải nhất.
Và, người trúng giải nhất chỉ có thể quay kĩ năng một lần. Còn tôi, người trúng giải đặc biệt, được quay đến khi có kĩ năng tôi muốn.
Nói cách khác.
[ Phải trúng giải nhất, sau đó mới lấy được giải đặc biệt. Giải đặc biệt chắc chắn ngon hơn giải nhất nhiều. ]
[ Phải, đúng là như vậy! Giải đặc biệt rất tuyệt vời, hãy cố trúng được bằng mọi giá. ]
[ Okay. ]
Tôi rất hào hứng. Giải thưởng mà tôi rút được lần này sẽ là gì đây.
Tôi nắm lấy cái cần, chuẩn bị quay thưởng thì,
[ Quý khách đã chắc chắn chưa ạ? ]
Một lần nữa, ông ta nhắc lại.
[ Ông vừa nói cái này lúc trước rồi. Nhưng chính xác ý ông là sao? ]
[ Ngài có thể quay thưởng một lần với một vé. Tuy nhiên, ngài sẽ được quay thưởng 11 lần nếu có 10 vé. Một lần quay còn lại là khuyến mãi của chúng tôi. ]
[ Tôi không biết có hệ thống quay thưởng như vậy luôn. ]
Nhưng tôi đã từng nghe về gì đó tương tự ở Soshage Gacha.
[ Ở đây chúng tôi có thứ như vậy. ]
[ Tôi hiểu rồi. ]
Tôi đã bị thuyết phục. Mà nó cũng là cùng một thứ thôi, cho dù họ có dịch vụ như vậy thì cũng chẳng lạ gì.
Trong trường hợp này, khi ông ta hỏi tôi đã chắc chắn quyết định sử dụng cái vé chưa. Có vẻ như không có gì xấu sẽ xảy ra cả.
Tôi có thể quay ngay lúc này nhưng, tôi sẽ tạm thời kiềm chế và tiếp tục thu thập thêm vé để được thêm một lần quay. Yeah-
[ Hiểu rồi, tạm thời thì tôi sẽ để dành cho đến khi đủ 10 vé, sau đó tôi sẽ quay thưởng với một lần quay thêm.... ]
[ Okay, rõ rồi. ]
[ Vậy, làm thế nào tôi để có thể kiếm thêm vé. ]
[ Làm ơn tiếp tục sống ở thế giới khác theo ý ngài muốn, bằng cách tin vào trực giác của ngài, sẽ đến lúc ngài biết khi nào sẽ nhận được vé. ]
[ Trực giác sao? ]
[ Vâng, trực giác. ]
[ Tôi hiểu rồi. ]
Không chắc chắn lắm nhưng, tôi hiểu được một chút.
Cũng như lúc trước, tôi cảm thấy có thể lấy được vé ở chỗ con ma tan biến.
[ Được rồi, vậy thì hẹn gặp lại. ]
[ Vâng, tôi sẽ đợi. ]
Tôi ra khỏi phòng quay thưởng và trở về dinh thự.
Tôi đang đứng giữa hành lang.
Tôi đang ở nơi mà lúc nãy tôi rẽ qua—nơi dẫn đến phòng quay thưởng.
Vậy đây là điểm dịch chuyển.
Mà kệ đi, tôi sẽ nghĩ về nó lúc nào muốn đến đó. Giống như trước, tôi chỉ cần ước là được, đó là lúc tôi cảm thấy muốn đi đến đó.
Tôi đi tiếp trên hành lang, và quay lại chỗ tôi đuổi theo con ma.
[ Ahhh, Chủ nhân! ]
Miu chạy đến. Với âm thanh ''pata pata pata'' vang lên, tôi có thể thấy hình bóng của Miu, giờ thì tôi muốn ''mofu mofu''.
Giờ nghĩ lại thì, lúc tôi quay về thì đang có biến cố về con ma nên tôi không được ''mofu mofu'' mừng về nhà.
Lúc này, tôi muốn được ''mofu mofu'' mừng trở về nhưng,
[ Chủ nhân, có khách đến. ]
[ Khách, của anh sao? ]
[ Vâng. Em đã để họ đợi ở cổng nhưng, em nên làm gì đây Chủ Nhân? ]
[ Ở cổng sao? Hiểu rồi. ]
Tôi đi thẳng ra cổng.
Số khách đến thăm mà tôi nghĩ đến được là rất ít, không biết là ai đây.
Khi tôi ra đến cổng, người đứng trước mặt tôi là cô tiếp tân ở nhà hàng lúc trước.
Tôi nhận ra khuôn mặt của cô ấy, nhưng chúng tôi chưa từng trò chuyện trước đây.
Tôi khá bất ngờ, và cô ấy cũng bất ngờ theo luôn.
[ Cô đến đây làm gì thế? ]
[ Tôi được nghe từ thương hội Andrew là có một người rất tài giỏi trong thị trấn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ người đó là anh. ]
[ Thương hội Andrew....tài giỏi, ahh, đúng là tôi đấy. ]
Vì thương hội Andrew là nơi tôi bán hết đống Bò Núi mà tôi săn được. Tôi khá chắc mình là người được nhắc đến.
[ ......Làm ơn giúp tôi. ]
Cô gái cầu xin tôi giúp đỡ. Đôi mắt của cô ánh lên sự mong chờ và tin cậy, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
Tôi hiểu rồi, ra là vậy.
Những vết nhàu trên tấm vé lan rộng ra khi tôi vô thức bóp nát nó trong túi.
Trans: OwOLord
Edit: Trip