Chap 10
Vé quay thưởng
Thêm nhiều mũi tên được bắn ra từ phía dinh thự hướng thẳng vào tôi. Không lệch đi đâu được, chúng đang bay thẳng về phía chúng tôi.
Tôi dễ dàng đánh bật tất cả ra.
Tôi cố chạy vào bên trong dinh thự, nhưng Miu không muốn tách ra cố sức níu tôi lại.
[ Miu? ]
Em ấy vùi mặt vào người tôi trong khi liên tục nói [ Không, không,không... ]
Tôi đoán em ấy phải rất hoảng sợ.
[ Vậy chúng ta cùng vào nhé? ]
[ !! ]
''Bikun'' em ấy run lên sợ hãi.
Em ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi, dòng lệ dâng lên trong mắt em ấy.
Băng tiễn tiếp tục bay đến nhưng tôi đánh bật nó đi bằng đòn chặt trái tay.
Có vẻ ngón đòn vừa nãy khiến Miu phải sửng sốt. Hai dòng nước mắt của em ấy đã ngừng chảy vì bất ngờ.
[ Đừng lo, có anh đây rồi. Anh chắc chắn sẽ bảo vệ Miu. ]
Miu bất động nhìn chằm chằm vào tôi. Em nói trong khi nhìn xuống đất.
[ Chủ nhân sẽ không bỏ rơi Miu và... chạy đi chứ? ]
[ Hmm? Anh có bỏ chạy một mình nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm không ấy hử? ]
[ .....Vâng. ]
[ Không đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ cùng em chạy trốn. ]
[ Thật chứ? ]
Miu vẫn còn nghi ngờ tôi. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến em ấy lo lắng như vậy.
[ Anh sẽ không bỏ rơi em đâu. Anh vẫn chưa ''mofu mofu'' em đủ mà. ]
[ Chủ nhân vẫn sẽ tiếp tục làm vậy sao? ]
Miu thốt lên bất ngờ.
Tuy vậy, sự bất ngờ của em ấy lúc này đã khác trước.
Mà, đó là hai vấn đề khác nhau, phải đối mặt với ma và con người là hai thứ hoàn toàn khác.
Miu nhìn tôi còn chăm chú hơn lúc nãy ( cùng lúc đó, thêm hai mũi băng tiễn nữa bay đến) và rụt rè gật đầu.
Em ấy không bám víu lấy tôi nữa, mà đứng lên cạnh tôi. Em ấy nắm lấy viềm chiếc váy hầu gái.
[ Yoshi! Cùng lên nào. ]
[ Vâng ]
Chúng tôi cùng nhau chạy vào dinh thự.
Khi cánh cửa vừa mở ra, một cảm giác ớn lạnh bao trùm lấy chúng tôi.
[ Muu, cái gì kia? ]
[ Cái gì là cái gì cơ? ]- Miu
[ Ở kia, vừa nãy có một cái bóng đứng ở trong góc. ]
[ Eeeeeeeh!? ]
[ Đi nào. ]
[ V-Vâng..... ]
Một lần nữa, lệ lại tuôn ra từ hai khóe mắt Miu. Cùng với em ấy bên cạnh, chúng tôi nhìn quanh hành lang.
Lúc này, tôi đã có thể nhìn thấy cái bóng vừa nãy rất rõ.
[ Hầu gái, huh? ]
[ Eh? ]
[ Em không thấy sao? Nó mang thứ gì đó giống như đồng phục hầu gái. ]
[ E-Em chẳng thấy gì cả...? ]
[ ..... ]
Chúng tôi đuổi theo nó. Dường như cái bóng không được nhanh cho lắm, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã theo kịp cái bóng sau khi rẽ một vài góc.
Mắt chạm mắt, đúng như tôi nghĩ, đó thực sự là một hầu gái. Trước mặt tôi là một cô gái trẻ.
[ Miu, giờ thì sao? ]
[ Em vẫn không thấy gì. ]
Miu nắm chặt lấy diềm váy và trông còn hoảng sợ hơn trước. Không thể nào có chuyện em ấy bỏ qua cô gái trước mặt chúng tôi được.
Chỉ mất vài giây để cô ta biến mất vào một góc khúc khác.
[ Nói cách khác, chỉ có mình nhìn thấy được. ]
Trong lúc lẩm bẩm như vậy, tôi kéo Miu chạy đi.
Tôi chạy quanh dinh thự. Nơi này khá rộng lớn, tôi lên xuống cầu thang, chạy ra vườn và lại đi vào.
Và cứ tiếp tục làm vậy.
Không lâu sau, tôi lại có thể đuổi theo con ma đó.
Tôi đuổi theo cô ta đến tầng một. Ánh sáng không chạm được đến nơi đây, một nơi ẩm ướt.
Nơi này có rất nhiều phòng ngủ nhỏ. Khá chắc kèo là được xây dựng làm chỗ ngủ cho các cô hầu gái.
Tôi bắt kịp con ma ở đó.
Khi tôi nhìn thật kĩ cô ấy một lần nữa, lần này tôi chắc chắn đó là một thiếu nữ trẻ với trang phục hầu gái.
Nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua cô ta đến bức tường phía trước, và nét mặt thì đầy sát khí.
Ma— hay đúng hơn, ác linh, đó là cảm giác của tôi.
[ — ! ]
Con ma phát ra một tiếng kêu rùng rợn. Nó chỉ vừa bỏ chạy khỏi tôi vài phút trước nhưng bây giờ lại lao vào tấn công.
[ Bám chặt vào! ]
Trong lúc kéo Miu về phía tôi, tôi tung ra một cú phản đòn vào nó.
Tôi không chắc có tác dụng gì không, nhưng tôi vẫn dồn hết sức vào cú đấm đó.
Phát đấy có thể đánh bay một con Bò Núi đi 10m. Nhưng,
[ Đệch! Ra là vậy. ]
Cú đấm của tôi xuyên qua con ma. Bởi vì đó là một con ma nên đòn vật lý sẽ không có tác dụng, ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Nó di chuyển ra sau lưng chúng tôi, sau đó dừng lại ngay lập tức. Nhưng lại ngay lập tức lao vào lần nữa.
Lần này cô ta lao đến tấn công cùng với vô số băng tiễn bao quanh cô ta.
[ Chủ nhân! ]
[ Anh ổn. ]
Tôi đánh bay những mũi tên đi và né đòn lao tới của cô ta.
Nên làm gì đây?
Bất chợt, tôi nhớ ra một thứ.
Cũng cùng lúc đó, con ma tiếp tục lao đến.
Nhận thấy băng tiễn không có tác dụng, cô ta quyết định lao vào solo.
Thật tiện lợi, giờ tôi không cần phải đối phó với mấy thứ lặt vặt ấy nữa.
Đưa một tay ra, tôi kích hoạt hỏa ma pháp. Một quả cầu lửa lớn bắn ra từ lòng bàn tay tôi.
[ !!! ]
Con ma lại kêu lên một thét tiếng quái dị và nét mặt cô ta đột ngột thay đổi.
Phép thuật của tôi và nó va thẳng vào nhau. Vai phải của nó bốc cháy.
[ Biết ngay là nó sẽ hiệu nghiệm mà ]
Tôi nở một nụ cười trên môi.
[ Giờ thì dễ dàng rồi. ]
Tôi bắn hỏa cầu một lần nữa.
[ ..... ]
Con ma tan biến. Cùng một lúc, luồng không khí lạnh giá bao trùm dinh thự cũng biến mất.
[ Giờ thì mọi chuyện đã ổn thỏa. ]
Tôi khá tò mò về thứ hồn ma người thiếu nữ nói trước khi biến mất, nhưng vì không có cách nào hiểu được, tôi quyết định cứ quên nó đi cho lành.
[ Em không sao chứ? ]
Tôi nhìn Miu, em ấy vẫn đang nắm chặt bộ đồ hầu gái.
Ngẩng mặt lên nhìn tôi, đôi mắt của Miu sáng lên.
[ ....Miu? ]
[ Chủ nhân.... Tuyệt vời quá. ]
[ Hử? ]
[ Đánh bại một con quái vật mạnh như vậy....một cách dễ dàng.... Chủ nhân thật sự rất mạnh. ]
[ Anh cũng không phản đối đâu. ]
Tôi sẽ tận hưởng nó trong lúc này. Cảm giác thật tuyệt khi được Miu nhìn một cách thán phục với đôi mắt lấp lánh đó, em ấy sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội tôi.
[ Nếu còn gì nữa, cứ để đó cho anh. Anh sẽ giải quyết hết. ]
[ Vâng! ]
Khi tôi tuyên bố như vậy, vị trí của tôi trong lòng Miu càng lúc càng lên cao hơn.
Tuyệt, tuyệt, thật tuyệt~~
[ Phải rồi.....Còn việc nhà! ]
[ Hở? ]
[ Em đang dọn dẹp thì.... ]
[ Ahh, thì con ma xuất hiện phải không. Vậy thì, hãy cố làm thật tốt nhé, anh trông cậy cả vào em đấy. ]
[ Vâng ạ! ]
Miu gật đầu mạnh mẽ và cúi chào, rồi nhanh chóng bước đi.
Tôi đứng tại chỗ tận hưởng dáng hình nhỏ bé tràn đầy sự tin tưởng của em ấy.
Sau khi tận hưởng khoảnh khắc đó, lúc tôi vừa định đi khỏi thì...
Tại vị trí mà con ma tan biến, tôi nhìn thấy một mẩu giấy.
[ Trước đó có thứ này sao? ]
Điều này khá kỳ lạ đây, tôi tiến lại gần và nhặt nó lên.
Nhìn chằm chằm vào nó, tôi có cảm giác đã từng thấy mẩu giấy này trước đây.
[ Vé quay thưởng....? ]
Phải rồi. Vé quay thưởng. Tấm vé thường lấy được khi đi siêu thị.
Và thứ đã cho tôi cơ hội đến thế giới này.
Càng nhìn vào, tôi càng chắc chắn đó là một tấm vé.
Sao thứ này lại ở đây — trong lúc nghĩ như vậy.
Vé quay thưởng—quay thưởng.
Tôi có cảm giác khá tốt về điều này.
Trans: OwOLord
Edit: Trip