Kujibiki Tokushou: Musou Hāremu ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Chương 04

Tối hôm đó, tôi đến dinh thự 1 mình.

Thường thì, những lúc thế này bên môi giới nhà đất sẽ dẫn tôi đến xem ngôi nhà, nhưng Saramas chỉ nói thế này,

[ Vậy, tôi sẽ để mấy thứ nhỏ nhặt lại cho cậu giải quyết. ]

Sau đó ông ta bỏ tôi 1 mình đi kiểm tra dinh thự.

Khi tôi hỏi xem ông ta bận việc gì à, ông ta nói sẽ đi chuẩn bị hợp đồng, đăng ký giấy tờ ở công sở và thu xếp đồ đạc còn thiếu ở dinh thự. Ông thậm chí còn trả lời 1 cách hối hả đến kì lạ.

[ Chúng ta có thể để mấy thứ đó lại sau được không? ] Tôi hỏi lại.

[ Giúp khách hàng có thể nhanh chóng sống thoải mái trong ngôi nhà của mình là châm ngôn của chúng tôi. ]

Nhìn vào cái cách mà ông ta cố lảng tránh khỏi việc cho tôi xem phần đất xung quanh ngôi nhà như vậy, hẳn ông ta sợ phải đến đó lắm đây.

Dùng chiếc chìa khóa lấy được từ thương hội Saramas, tôi bước ngang qua sân trước, đi thẳng đến cửa dinh thự và bước vào.

Bằng chiếc đèn tôi vừa nhận được, tôi thắp những ngọn đèn khác trong dinh thự , từ phòng này sang phòng khác.

Có rất nhiều phòng khác nhau, khoảng hơn 20 bao gồm phòng khách, phòng ngủ và 1 số phòng khác. Mặc dù không có ai ở, nội thất vẫn được sắp xếp khá gọn gàng.

[ Đúng như mình nghĩ... ]

Có gì đó rất kì lạ- cảm giác này dâng lên trong tôi.

Ít nhất thì tôi cũng không cần thiết phải sắp xếp lại nội thất và nhân viên của thương hội cũng hiểu điều này.

Có ban công ở ngoài, cầu thang được trải 1 tấm thảm dài, tôi bước lên trong khi bật ra 1 tiếng cười nhỏ.

Dù dinh thự nằm ở bên ngoài thành phố, từ ban công, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm nơi đây.

Trung tâm thành phố thấp thoáng ánh sáng, nhưng nó có vẻ đẹp tao nhã của riêng mình. Đồng thời, bạn có thể thấy được sự sang trọng của dinh thự này.

Dinh thự này vốn là 1 tài sản vô cùng đắt, thế nên khung cảnh này hẳn đã được tính đến.

Cảm giác thật tuyệt.

Đêm đó, tôi dành ra 1 khoảng thời gian thưởng thức phong cảnh sau đó nghỉ ngơi trong căn phòng đẹp nhất mà tôi tìm thấy.

Tôi không biết có phải do chiếc giường quá rộng mà tôi không tài nào ngủ ngon được không, nhưng điều đó có vẻ không hợp lý cho lắm.

***

Ngày hôm sau, để đảm bảo lịch trình mỗi ngày 1 con bò của mình, tôi lang thang ở gần đó.

Tôi có thể săn thêm và kiếm nhiều tiền hơn, nhưng tôi vừa có cho mình một căn biệt thự rồi.

Còn một đống thứ khác mà tôi muốn làm. Tôi cũng cần thay thế 1 số nội thất, và tôi muốn tự tay quyết định những thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày.

Ví dụ như, vì tôi không thể ngủ ngon, tôi muốn mua 1 cái gối và 1 tấm futon.

Chà, có cả tấn thứ mà tôi cần, nhưng chỉ có 1 thứ quan trọng lúc này!

[ Tôi muốn thuê 1 cô hầu gái. ]

Tôi đến thương hội Saramas, người nhân viên trông có vẻ lo lắng.

[ Hầu gái sao? ]

[ Yup, hầu gái. Tôi cũng không thể nào chăm sóc một dinh thự lớn như vậy được. ]

[ Tôi hiểu rồi, là chuyện đó sao. ]

[ Cho dù được đồn là bị ám đi nữa, nó thật sự đáng sợ vậy sao? ]

[ Hẳn là không rồi. ]

Saramas bối rối 1 chút nhưng ông ta hằng giọng và nói.

[ Cứ để đó việc đó cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị cho quý khách. Giờ nghĩ lại thì, sống ở căn biệt thự đó 1 mình, không có hầu gái đúng là không ổn. ]

[ Ông cũng lo được chuyện này sao? ]

[ Tất nhiên rồi, thưa quý khách. ]

Saramas có vẻ rất tự hào khi nói vậy.

Vì ông ta không còn có vẻ hoảng sợ như trước nữa, tôi quyết định trêu 1 chút.

[ Có hầu gái nào chịu làm việc ở 1 dinh thự bị ám sao? ]

[ Nếu là về điều này, quý khách không cần lo lắng. ]

Saramas nói 1 cách nghiêm túc, bất ngờ vì phản ứng của ông ta không giống như tôi mong đợi, tôi ngây ra 1 lúc.

[ Oh? ]

[ Không quan trọng căn nhà có vấn đề gì, dù có là ác quỷ giết người đi nữa. Miễn là họ được trả công, sẽ có 1 hoặc 2 người sẵn sàng làm hầu gái của cậu. ]

[ Hiểu rồi, vậy là ổn thỏa rồi sao? ]

[ Chắc chắn rồi, giờ thì, quý khách muốn kiểu hầu gái nào? ]

[ Kiểu nào hửm? Để xem nào... ]

Tôi suy nghĩ 1 lúc lâu.

Tôi cần 1 người hầu để chăm sóc dinh thự. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến mình muốn kiểu hầu gái nào.

Nói đến hầu gái, thì có loại chuyên nghiệp và không chuyên.

......

1 hầu gái mặc váy dài có thể hoàn thành mọi việc được giao 1 cách hoàn hảo.

1 hầu gái mặc váy ngắn vụng về luôn làm hỏng mọi việc, mít ướt.

Đâu mới tốt hơn nhể ....

[ ... Chắc là loại có thể làm tốt mọi việc hơn chăng? ]

[ Hiểu rồi, 1 cô hầu gái có tiềm năng trở thành hầu gái trưởng trong tương lai? ]

[ Hầu gái trưởng sao? Yeah, tôi nghĩ thế là ổn rồi. ]

Nghĩ về nó khiến tôi phấn khích 1 chút. 1 nhóm hầu gái nghe theo lệnh của hầu gái trưởng. Và chủ nhân của hầu gái trưởng đó là tôi. Nó khiến tôi thật sự rất hứng khởi.

[ Vậy thì, tôi sẽ tìm 1 hầu gái với chỉ tiêu đó. Còn 1 điều cuối cùng...]

[ Còn nữa hở? ]

[ Giữa hầu gái là nô lệ, quản gia và hầu gái thường. Quý khách thích kiểu nào hơn? ]

[ Hầu gái nô lệ. ] Tôi trả lời ngay lập tức.

Đó là để chắc chắn tôi sẽ không bị đâm sau lưng.

***

[ Nghĩ về việc họ có cả nô lệ, chắc đây cũng là điều bình thường mà nhể... ]

Trong khi đang đi dạo trong thành phố, tôi nhớ lại câu hỏi cuối cùng của Saramas.

Sau lúc đó, tôi ra khỏi thương hội. Đúng như dự đoán, họ không thể chuẩn bị bất cứ ai để làm việc ngay được, vậy nên họ sẽ tìm kiếm và bảo tôi quay lại vào ngày mai. Bằng cách nào đó, tôi đã hoàn thành việc thuê hầu gái.

Giờ cần làm gì tiếp theo nhể?-tôi suy nghĩ. Nhưng trước khi tôi nhận ra, tôi đã trở thành con giun đũa.

Tôi ngẫu nhiên đi vào 1 cửa hàng gần đó. Ở gần cuối góc đường, có 1 nhà hàng nhìn có vẻ sang trọng.

[ Chào mừng quý khách đến với Purosu! ]

1 người phụ nữ mang tạp đề chào đón tôi.

[ Anh muốn ăn gì nào? ]

[ Err...]

Tôi nhìn vào trong cửa hàng.

Có 1 cái menu, nhưng nó rất khó hiểu.

[ Tôi cũng không chắc nữa.... cô có thể giới thiệu cho tôi không? ]

[ Thưa quý khách, anh là 1 người ở xa đến sao? ]

[ Trông tôi giống vậy lắm à? Thật ra thì, tôi mới đến thị trấn này gần đây và tôi đang quyết định là sẽ ở lại 1 thời gian. ]

[ Tôi hiểu rồi. Vậy thì cơm chiên Bò Núi nhé? Đó là món đặc sản ở thị trấn này, nơi thịt bò và cơm được nấu chín sẽ tạo ra 1 mùi hương rất hấp dẫn. Thông thường, món đó chỉ giới hạn trong 5 suất, nhưng hôm nay chúng tôi đã làm thêm. ]

[ Và tại sao vậy? ]

[ Có vẻ như 1 thợ săn điêu luyện đã đến thị trấn, nên nguồn cung cấp thịt đã ổn định và dễ dàng hơn. Giá thịt cũng đã giảm đi 1 ít. Đây đúng là điều tốt. ]

[ Heh...vậy sao. ]

Đúng là buồn cười ha. Người mà cô ấy đang nói đến hẳn là tôi rồi. Khi có người nói thẳng với tôi như vậy, tôi không thể không thấy buồn cười được.

[ Vậy thì tôi sẽ gọi món đó. ]

Tôi đặt món mà cô chủ gợi ý.

Giờ nghĩ lại thì, tôi kiếm tiền nhờ mấy con bò núi này. Nhưng tôi chưa bao giờ nếm thử nó cả.

[ Rõ rồi, 1 suất cơm chiên Bò Núi. ]

[ Ahh...1 suất lớn nhé. ]

[ Vâng, 1 suất cỡ lớn. ]

Cô gái mỉm cười rạng rỡ và quay lại nhà bếp. Sau 1 lúc chờ đợi, cô ấy trở lại, trên tay 1 chiếc đĩa lớn với cơm chiên.

[ Xin lỗi vì đã để quý khách đợi. ]

[ Whoa... nhìn thật sự rất ngon đấy. Nhân tiện, giá của nó là bao nhiêu vậy? ]

[ 10 xu đồng thưa quý khách. ]

[ Vậy cái này thì sao... ]

Vì tôi không có xu đồng nào cả, tôi rút ra 1 xu bạc và đặt nó lên bàn.

[ Xu bạc? ummm.. ]

[ Không đủ sao?]

[ Không không không. Ngược lại mới đúng. Tôi không biết có đủ tiền lẻ để trả cho quý khách không đây. ]

[ Không đủ tiền lẻ sao? ]

Có vẻ như họ không có đủ xu lẻ, chuyện này cũng thường xảy ra ở các cửa hàng tạp hóa.

[ Vậy thì, với số còn lại, hãy mang cho tôi thêm vài món mà cô giới thiệu. ]

[ Làm thế có ổn không? ]

[ Mang cho tôi những món ngon nhất nhé. ]

Nụ cười rạng rỡ trở lại trên khuôn mặt cô gái. Cô cầm lấy xu bạc và quay vào nhà bếp.

Tôi ăn đĩa cơm chiên.

[ NGON QUÁ!!!!! ]

Dù đây là 1 món được giới thiệu, nó ngon đến bất ngờ. Bằng cách nào đó nó mang 1 hương vị hoài niệm, như nhà hàng gia đình. Không, nó mang 1 hương vị giản dị. Thịt bò mềm và mọng nước. Khoảnh khắc tôi cắn vào miếng thịt, nước thịt bên trong trào ra, lấp đầy miệng tôi.

Tôi ăn ngấu nghiến đĩa cơm 1 cách nhanh chóng. Bởi nó quá ngon miệng, tôi ăn hết ngay lập tức. Giờ thì, món tiếp theo. Nếu nó cũng ngon như thế này, tôi sẽ yêu cầu thịt bò được để riêng ra.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy 1 thứ gì đó.

[ Thu thập thêm xu đồng ở thị trấn này quá nguy hiểm. ]

Với thính giác được tăng cường, tôi nghe thấy 1 thứ đáng nghi.

Liên kết những gì tôi vừa nghe với vấn đề về tiền lẻ lúc nãy, tôi tập trung ý thức của mình theo hướng của tiếng nói.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trans: OwOLord

Edit: Trip

Tạ: Shizuuuuu

Shizuuuuuu: hầu gái xinh nhá OwOLord: nô lệ for sure OwOLord: đại ý là luẩn quẩn quay về lại ban đầu ấy Shizuuuuu: Đíu tin là chỉ có thế