[ Quý khách có chắc chắn muốn chọn kĩ năng này không ạ? ]
[ Chắc chắn. Đây là kỹ năng tuyệt nhất rồi còn gì. ]
Đây là kết quả sau hàng trăm lần quay xổ số. Không còn kĩ năng nào tốt hơn được nữa.
[ Đã hiểu. Vậy tôi sẽ tiến hành dịch chuyển ngay bây giờ. Nhưng trước đó, còn 1 điều tôi cần phải giải thích với quý khách. ]
[ Hửm? ]
[ Nếu quý khách muốn quay trở lại thế giới này, ngài chỉ cần ước được quay về thôi. Tuy nhiên, ngài nên nhớ rằng, một khi đã trở về thì không thể quay lại bên kia được nữa. ]
[ Tôi hiểu rồi. ]
[ Vậy thì, bắt đầu thôi nào. ]
Người nhân viên vừa dứt lời, ánh sáng bắt đầu hiện ra dưới chân tôi, và vòng tròn ma pháp xuất hiện.
Nó giống hệt như ông chú đã thắng giải nhất lúc nãy.
Tôi bị nuốt chửng trong luồng ánh sáng, và xung quanh tôi chỉ toàn màu trắng xóa.
Khi nhìn được trở lại, tôi đã ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Tôi đang ở trong 1 khu rừng, nơi ánh sáng chiếu len lỏi qua các tán cây.
[ Err...đây là thế giới khác sao? ]
Tôi nhìn xung quanh. Bỗng nhiên nhìn thấy mình ở 1 nơi xa lạ thật sự khá sốc nhỉ. Thế giới khác hửm? Dù nói là vậy, tôi cũng không thật sự biết được.
[ Giờ nghĩ lại thì, kĩ năng của mình là tăng tất cả khả năng 777 lần huh? ]
Nó tăng tất cả khả năng nên tốt nhất là nâng cao toàn bộ khía cạnh nhỉ. Lúc này thì nên thử xem sao. Tôi ngồi xổm xuống, dồn hết sức mạnh vào đôi chân và nhảy.
[ Uwah!!]
Tôi vô tình hét lên. Tôi chỉ định nhảy như bình thường, nhưng ngược lại, tôi phóng lên như tên lửa đạn đạo. Đầu tôi đập vào 1 cành cây, làm gãy nó và tiếp tục bay lên. Lúc này tôi cách mặt đất khá xa, nếu tôi ước lượng chính xác thì khoảng 10m.
[ Sức mạnh này...? ]
Tôi nhìn thấy gì đó ở phía xa. Tôi cũng đồng thời nhận thấy rằng tầm nhìn của mình đã tăng lên rất nhiều.
Ở ngoài bìa rừng, tôi thấy 1 cỗ xe ngựa. Xung quanh chiếc xe là những người trông như hiệp sĩ đang cố bảo vệ nó. Có vẻ như họ đang bị tấn công bởi 1 nhóm người ăn mặc hoàn toàn khác.
Ở bên phe bảo vệ, chỉ còn 3 người còn đứng vững trong khi 2 người khác đã ngã xuống. Cho dù khá khó để xác định chuyện gì đã xảy ra với họ, dường như có máu chảy ra từ cơ thể của họ.
Ở bên phe tấn công, chỉ cần liếc sơ qua cũng thấy được nhiều hơn 10 người.
[ Họ đang bị tấn công... ]
Sau khi đáp xuống, tôi lập tức chạy đến hướng cỗ xe ngựa.
Đôi chân của tôi cũng trở nên nhanh hơn. Cảm giác lướt gió này đã vượt qua lúc đạp xe đạp, cứ như đang lái xe máy vậy.
Tôi ra khỏi khu rừng và chạy thẳng đến chỗ cỗ xe ngựa bị tấn công.
[ Bỏ cuộc đi, không ai giúp được chúng mày ở nơi này đâu. ]
Phe bảo vệ chỉ còn lại 1 người.
Yep, thế là rõ rồi. Cách nói đó chỉ có thể được phun ra từ lũ phản diện nửa mùa. Không chút do dự, tôi chạy đến và giúp họ 1 tay.
[ Eh...Nhưng mình phải làm gì ?? ]
Đúng lúc này tôi nhận ra, mình phải làm gì trong cái tình huống này đây??
Đúng là khả năng của tôi đã tăng lên. Thành thực mà nói, tôi cũng có chơi bóng chày 1 chút lúc nhỏ, nhưng chỉ có vậy, tôi không có tí kinh nghiệm võ thuật nào cả.
Tôi không biết đánh nhau như thế nào cả.
[ Mà kệ đi, lúc này thì cứ đánh đại vậy. ]
Nhớ lại cảnh cầu thủ bóng chày chạy ghi điểm mà tôi từng xem trên TV, tôi chạy đến đấm tên vừa phun ra câu sặc mùi phản diện lúc nãy.
Đây không phải manga, tuy nhiên hắn bay xa đến tận chục mét.
[ Mày, mày là thằng đéo nào!? ]
[ Ai, ai thế!? ]
Cả 2 bên đều ngạc nhiên. Mà cũng không thể trách họ được, kể cả tôi cũng sẽ bất ngờ nếu người nào đó đột ngột xuất hiện nhanh như vậy. Nhưng dù sao thì, tôi mừng là tôi đã đến cứu bọn họ.
Đúng như tôi nghĩ, bên tấn công là 1 bọn cướp. Mặt khác, phe bảo vệ mặc áo giáp khắc huy hiệu hình mặt trăng, và cách nói chuyện của họ đúng chuẩn hiệp sĩ.
Hmm. Có vẻ như tôi giúp đúng bên rồi.
[ M-Mày là thằng quái nào thế? ]
Bọn cướp đang hoảng sợ ...Tất cả ư? Tôi nghĩ mình đã nương tay lại rồi đấy chứ, vậy mà đa số chúng đã bị thổi bay?
[ Cậu đã cứu chúng tôi rồi. ]
Vị hiệp sĩ trông giống như chỉ huy cất kiếm đi và tỏ lòng biết ơn tôi.
[ Tên tôi là Fortis. ]
[ Hửm? À, ừm, tên tôi là Yuki Kakeru. Giải thích bằng chữ kanji khó lắm, nên cứ gọi tôi là Kakeru là được rồi. ]
[ Kanji? ]
[ Eh,ah! Không, không có gì đâu. Cứ gọi tôi là Kakeru. ]
Nhìn vào biểu cảm của Fortis, có vẻ như thế giới này không có hệ thống chữ kanji. Bởi vì chúng tôi giao tiếp 1 cách bình thường, nên tôi nói về kanji theo thói quen.
[ Tôi hiểu rồi. Nhờ Kakeru-dono, chúng tôi đã được cứu rồi. Tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu không đến giúp. ]
Những người duy nhất còn sót lại là tôi và Fortis.
Trước khi tôi đến, 2 người trong nhóm của Fortis đã bị đánh bại và kẻ địch có đến hơn 10 người. Những hiệp sĩ đã bắt đầu đứng dậy được. Tuy nhiên, dù họ có thể đứng được, họ không thể chiến đấu được nữa. Nếu mọi chuyện tiếp diễn, ''chuyện không dám tưởng tượng'' sẽ xảy ra thôi.
[ Fortis. ]
1 giọng nói vọng ra ở bên trong xe. Đó là giọng của 1 cô gái trẻ xinh đẹp.
[ Vâng. ]
[ Tấm rèm. ]
[ Như người muốn. ]
Fortis hối hả chạy đến kéo tấm rèm lên. Từ bên trong, 1 cô gái bước ra.
[ Uwahhh!! ]
Tôi vô tình thốt lên, cô ấy đẹp đến mức tôi hét lên theo bản năng.
Cô ấy mặc 1 chiếc váy tuyền màu trắng, đội vương miện trên đầu.
Đôi tai nhọn với mái tóc vàng dài óng ả. Ngoài ra, cử chỉ của cô đầy sự thanh nhã và tinh tế.
Cô ấy nắm tay Fortis, bước xuống xe ngựa và đứng trước mặt tôi.
[ Tên tôi là Helena Theresia Mercury. Đệ tam công chúa của vương quốc Mercury. ]
[ Haa..Tên tôi là Kakeru. Khoan đã, tôi vừa mới nói rồi...]
Tôi ngây ra trước vẻ đẹp thuần khiết của cô ấy. Tôi đoán cô đã nghe được tên tôi lúc trong xe ngựa rồi, dù vậy tôi vẫn tự giới thiệu lại.
[ Cảm ơn rất nhiều, Kakeru-sama. ]
Công chúa Helena bày tỏ sự biết ơn với 1 khuôn mặt nghiêm túc.
[ Không, uhh, uhm, không có gì, tôi không làm gì to tát cả. ]
Bối rối quá đi.
Trong tất cả những người phụ nữ tôi đã gặp suốt cuộc đời mình, chẳng có ai sánh được với Helena.
Tôi bị quyến rũ bởi Helena.
[ Thông thường, tôi sẽ mời Kakeru-sama đến lâu đài hoàng gia và trả ơn ngài bằng tất cả lòng thành. Tuy nhiên, chúng tôi đang trên đường tiến đến tiền tuyến. ]
[ Uh, um. ]
[ Tuy nhiên, tôi chắc chắn sẽ báo đáp ơn này của Kakeru-sama. ]
Helena đưa tay ra. Cô trao cho tôi món đồ mà cô đang cầm trên tay. Tôi nhận lấy nó, tôi đã từng nhìn thấy thứ này trước đây.
Nó là 1 chiếc quạt gấp với gia huy tuyệt đẹp trên đó. Chiếc quạt mà cô ấy vừa cầm, tôi vẫn có thể cảm thấy hơi ấm và mùi thơm trên đó.
[ Làm ơn, lúc nào rảnh, hãy đến thăm tôi ở lâu đài hoàng gia. ]
[ Cho lính gác nhìn thấy và họ sẽ đưa cậu đến gặp công chúa. ]
Fortis giải thích thêm.
Tôi nhìn Helena đắm đuối khi cô trở lại xe ngựa. Hai hiệp sĩ khác đã di chuyển lại được và cùng với Fortis rời đi.
Tôi chỉ còn lại 1 mình, chìm trong suy nghĩ.
[ Cô ấy thật sự rất xinh đẹp. ]
Dù tôi lẩm bẩm như vậy, nói thế chưa chắc đã đúng.
Lúc xe ngựa ra xa khỏi tầm nhìn, cũng là lúc tôi bình thường trở lại và ngộ ra điều gì đó.