“Mấy đứa không sao chứ?”
Tiền bối ở câu lạc bộ bắn cung chạy đến chỗ tôi và Kamakiri để hỏi thăm.
“Vâng, bọn em ổn. Cảm ơn chị đã giúp đỡ”
Tôi đáp lại thì tiền bối nhẹ nhõm gật đầu. Nhìn gần thế này mới thấy chị ấy xinh thật, bảo sao ông nam sinh mới kia lại chết mê chết mệt người ta đến thế.
“Khị khị, chán phèo.”
Tuy vậy, Kamakiri thậm chí còn chẳng cảm ơn tiền bối, dứt lời liền bỏ đi.
“Oi, vậy không hay đâu”
Tôi buột mồm nói vậy sau lưng Kamakiri. Thế nhưng, hắn chỉ tạo ra tiếng “khị khị” quái dị rồi cắm đầu đi tiếp mà không ngoảnh lại.
“Em xin lỗi senpai”
“Thôi, không sao. Người quen em à?”
“Không, em chỉ tình cờ đi ngang qua thấy chuyện này cùng cậu ta thôi. Nhưng hình như bọn em học cùng lớp với nhau. Cùng cả với gã côn đồ ban nãy nữa….”
“Vậy à…. Vậy thì vất vả cho em rồi”
Thực ra, tôi không nhất thiết phải tiết lộ nhiều thứ về mình như vậy, nhưng tôi không muốn bị hiểu nhầm là cùng hội với mấy đứa như Kamakiri hay Jinno, nên mới giải thích rõ ràng với chị ấy.
“Senpai, mọi việc ổn chứ ạ….?” Nam sinh mới kia đi tới hỏi.
“À, không có gì. Em định tới tham quan câu lạc bộ bắn cung nhỉ? Cứ đi thẳng về trước rồi vào trong phòng của hội. Thầy cố vấn Muto sẽ đón tiếp em”
“À vâng! Vậy… tiền bối hôm nay không tới câu lạc bộ ạ?”
Cậu ta ngại ngùng hỏi tiền bối.
Ái chà chà.
“Chị cũng tới đó giờ đây”
Nghe tiền bối nói thế, cậu ta mới hứng khởi đi về phía CLB. Mọi thứ quanh cậu ta giờ cứ như đang nở hoa vậy.
“Mà thực ra, ban nãy chị giúp thừa rồi nhỉ”
Trong lúc tiền bối tới rút mũi tên xuyên qua viên gạch, chị ấy đã hỏi tôi câu đó.
Tôi rùng mình, cố ra vẻ bình tĩnh đáp lại.
“Ý chị là sao?”
“À không, chỉ là chị nghĩ cậu có đủ khả năng để đẩy viên gạch đó đi thôi”
“……..”
Đúng là tôi đã có thể tự giải quyết viên gạch đó cho dù không có tiền bối giúp đỡ.
“Đâu có chị ơi, em mới chỉ phản xạ vươn tay ra thôi. Không có chị giúp đỡ chắc giờ này em đang băng bó ở phòng y tế rồi”
“Thật vậy không? Không chỉ về chuyện viên gạch, mà còn về chuyện cậu năm nhất bị quấy rối và cả cậu du côn kia nữa. Cậu….”
Mọi thứ chìm vào im lặng. Không biết chúng tôi đã nhìn nhau được bao giây, nhưng chính tiền bối đã gỡ rối bầu không khí này trước.
“À thôi, chắc chị tưởng tượng quá ấy mà. Xin lỗi vì đã nói gì đó kỳ lạ nhé”
Tiền bối mỉm cười, quay lưng rồi chậm rãi bước đi.
“Nhân tiện, chị chưa hỏi tên em”
“Em là Igarashi Junij lớp 1 năm nhất”
“Chị là Kirishima Sayaka lớp 2 năm 3. Cần gì cứ hỏi chị nhé”
Dứt lời tiền bối Kirishima khựng lại giống như nhớ ra gì đó, rồi chị ấy đưa tôi tờ rơi của câu lạc bộ bắn cung và nói tiếp.
“Chị thích những người mạnh mẽ mà không kiêu ngạo. CLB luôn chào đón những người như em”
“Haha, em không hiểu ý chị lắm, nhưng mà… nếu có hứng thú em nhất định sẽ ghé qua”
*******************
Sau khi khám phá xong sân sau của trường, tôi đang định ra về thì một chuyện xảy ra.
“A, Igarashi-kun!”
Nghe thấy ai đó gọi mình, tôi quay lại thì thấy Aiba đang chạy về phía tôi. Chẳng hiểu sao Umibara cũng đứng ngay đằng sau.
“Hai người, không tham gia buổi giao lưu à?”
“Tại Mio-chan đi tìm Igarashi-kun đó”
“Tớ đâu, Ko, Koharu-chan….!”
Aiba đỏ mặt quay sang vỗ nhẹ vào vai Umibara đang khúc khích cười thích thú. Dường như hai người họ đã thân thiết với nhau chỉ sau khoảng thời gian ngắn.
Giờ mới nhớ, trước đó tôi có nói với Umibara rằng mình định về nhà lúc cô ấy chặn tôi lại trong lớp…. Không biết có phải cô ấy đã nhận ra tôi nói dối không nữa.
“Xin lỗi đã khiến cậu đi tìm, giờ tôi định về thật đây”
“Đã , đã bảo là tớ không đi tìm rồi mà! Mồ ~”
Aiba vừa nói vừa lấy hai tay che mặt. dễ thương vậy…
Không được, cứ có mấy tương tác kiểu này sau giờ học, sẽ khiến tôi dần có cảm giác mình đang ở tuổi thanh xuân mất.
“Nè Igarashi-kun, mình trao đổi LINE nhé? Nào cả Mio-chan nữa”
“Xin lỗi, tôi có việc phải làm nữa”
Tôi từ chối Umibara và đang định bỏ đi thì.
“Tớ sẽ kể cho Mio-chan về lúc ở chỗ tuyển thành viên CLB đó” Umibara chợt hạ giọng rồi ghé sát vào tai tôi nói. Cách cô ấy trở mặt làm tôi lạnh sống lưng.
Umibara biết vụ ở chỗ tuyển thành viên CLB sao…? Aiba kể cho cô ấy biết ư? Không thể nào, Aiba vốn cũng đâu chắc chắn cái người khi đó là tôi……
Không rõ vì sao từ thời điểm đó, tôi bắt đầu cảm thấy mình cần cảnh giác với bạn nữ tên Umibara Koharu này.
“Được rồi, nhưng trao đổi xong là tôi về đó”
“Uki! Thành công rồi nha Mio-chan”
“U, Ừn……!”
Sự điên rồ tôi cảm nhận được từ Umibara đã ngay lập tức biến mất, như thể tôi vừa tỉnh dậy sau cơn ảo giác.