Hiện tại, hiệu trưởng đang gửi những lời cảm ơn trong nhà thể chất.
Thế nhưng tôi không tài nào tập trung nghe thầy nói được.
Dĩ nhiên cũng có nhiều học sinh quanh tôi rơi vào tình trạng tương tự, một phần có lẽ tại những bài phát biểu thế này ở các buổi lễ thường nhàm chán đối với học sinh.
Nhưng không phải tôi không hứng thú với bài phát biểu của thầy hiệu trưởng. Ngược lại bài phát biểu của thầy hiệu trưởng… chính xác là thầy Kouonji Reo này… thậm chí còn có gì đó thu hút tôi.
Ví dụ như lý tưởng của trường chú trọng vào tài năng và tinh thần cạnh trạnh… ( và một số thứ khác)
Lý do làm tôi khó tập trung là vì Aiba, người ngồi phía trước cứ thi thoảng lại liếc xuống nhìn tôi.
Lẽ nào cô ấy nhận ra tôi là người ở chỗ tuyển thành viên câu lạc bộ khi nãy…? Không thể nào, tôi có nên để tâm chuyện này không?
Tôi lấy từ túi quần ra dụng cụ để làm một mánh khóe. Không có gì đặc biệt, tôi chỉ cố định một bên tóc lên bằng chiếc kẹp mình đem theo. Như vậy dù Aiba có nhìn thấy vẻ ngoài của tôi thì cô ấy vẫn sẽ nghĩ tôi là một người khác.
“Xin cảm ơn thầy hiệu trưởng Kouonji, tiếp theo xin mời hội trưởng hội học sinh Shindou Mikoto…”
Cùng lúc đó hiệu trưởng kết thúc phát biểu và đến hội trưởng học sinh.
Một cô gái với mái tóc đen tuyệt đẹp dài tới lưng, hai mắt mạnh mẽ và sắc sảo. Hội trưởng hội học sinh, Shindou Mikoto, hệt như một mỹ nhân đại diện cho sắc đẹp lạnh lùng.
Chút tiểu xảo tôi cũng đã thực hiện xong, giờ tập trung nghe phát biểu được rồi. Mấy đứa học sinh xung quanh tôi cũng đột nhiên bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Chắc là bị vẻ đẹp của hội trưởng mê hoặc đây mà, đặc biệt là mấy đứa con trai.
*
“Junji-kun, cái kẹp tóc kia là sao vậy? muốn trở nên giống tớ hả?”
Sau lễ khai giảng, chúng tôi trở về lớp dưới sự chỉ dẫn của giáo viên chủ nghiệm. Trên đường đi, Umibara đang đi phía trước tôi thì quay lại nói vậy trong lúc chỉ tay vào kẹp tóc hình trăng khuyết của cô ấy.
“Lấy đâu, kiểu như cải trang thôi”
Trả lời kiểu gì Umibara cũng giao tiếp như chẳng có gì xảy ra, nên tôi đành chịu thua và quyết định nói chuyện bình thường với cô ấy.
Ngay lúc này cô ấy còn đang cười khúc kha khúc khích như kiểu tôi nói gì buồn cười lắm ý. Nếu cứ tỏ ra vui vẻ khi nghe tôi nói như vậy, nhiều đứa con trai sẽ hiểu nhầm đấy có biết không? Nhỏ này thiệt là.
Mà hiểu nhầm hay không cũng chả liên quan tới tôi. Đúng hơn nếu xảy ra chuyện như vậy thì tôi sẽ tìm được người khác để nói chuyện và làm Umibara mất hứng thú với mình, thế phải là chuyện vui mới đúng.
Và cứ thế chúng tôi tới lớp học.
“Rồi rồi, lớp ta đây rồi! mọi người ngồi tự do nhé! Đùa thế thôi chứ nhưng ai cũng tranh ngồi trước mặt giáo viên thì làm khó chị Akane này lắm, nên tạm thời cứ ngồi theo thứ tự đã nha !”
Nghe giáo viên chủ nhiệm Narumi Akane nói xong thì cả lớp bật cười.
Cô giáo nay mặc một vest, chắc là để dành cho buổi lễ khai giảng, còn mái tóc dài của cô ấy được uốn và nhuộm một màu nâu rực rỡ thả xõa tới quanh eo. Một mỹ nhân mang nét trẻ đẹp dễ thương cùng một cặp mắt to tươi sáng.
Chẳng hiểu sao, tôi thấy giáo viên mình lại giống một chị gái dễ gần đến thế.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau đó là buổi giới thiệu học tập và tiếp đến là giải tán.
“Junji-kun, cậu định làm gì tiếp?”
“Về!”
“Ể? Mãi mới có dịp này, cậu không ra ngoài đi chơi sao?”
Umibara vừa nói vừa nhảy tót lên chiếc bàn phía sau tôi ngồi, nhưng tôi thì đã dọn xong đồ liền lập tức đứng dậy.
Tôi biết Umibara không phải người xấu. Đúng hơn tôi nên vui khi có một người bạn cùng lớp dễ thương như vậy để trò chuyện. Vậy nhưng…tôi đã vứt bỏ cái gọi là thanh xuân đó rồi.
“A, chờ, chờ đã!”
Ngay khi tôi rời khỏi chỗ ngồi, thì người ngồi phía trước tôi, Aiba lên tiếng.
“Việc này nghe có hơi kì cục…. nhưng Junji-kun là người tớ đã gặp lúc trước lễ khai giảng phải không?”
“………”
Có vẻ như cô ấy thực sự vẫn còn nghi ngờ. Bảo sao suốt buổi khai giảng cứ liếc tôi như vậy. Mà cũng đúng thôi, nếu nhìn thấy vẻ ngoài tôi rồi, thì cải trang mỗi thế này cũng khó lòng lừa được ai. Cơ mà có vẻ cô ấy chỉ đơn giản là chưa bị thuyết phục mà thôi, đã vậy thì………
“Cậu tưởng tượng đấy à?”
Tôi trả lời với vẻ mặt lạnh ngắt.
“……Vậy, vậy sao, xin lỗi vì đã hỏi”
Aiba trở nên hoang mang. Xin, xin lỗi…. tâm can tôi cảm thấy có phần tội lỗi. Nhưng khi vừa rời khỏi lớp học, tâm can đó đã hóa thành ác quỷ.
“Mọi người nghe nè! Giờ tớ đang định đi karaoke rồi đi ăn tối, có ai muốn tham gia không?”
Một nam sinh trông rất hào hứng đang vỗ tay độp độp và tuyên bố trên bục giảng.