Hôm nay là ngày tổ chức cuộc thi hoa khôi Hasumori đầu tiên.
Trong phòng thể dục chật ních khán giả. Vì là Thứ Bảy nên học sinh có thể tham gia hay không tùy ý. Tuy hiên, dù là các học sinh tụ tập ở đây là để cổ vũ cho đại diện lớp họ hay là có mục đích đen tối nào khác đi nữa thì tôi thấy có nhiều học sinh hơn tôi nghĩ.
Nhìn quanh một hồi, tôi thấy có nhiều học sinh cấp hai đang muốn nhập học vào đây, và cũng có các nam sinh trường khác nữa.
Rút cuộc, thứ duy nhất mà chúng tôi luyện tập cho cuộc thi này là karaoke thôi. Còn lại giao hết cho Hiiragi-chan tự lo.
Cuộc thi hoa khôi này có bốn phần thi: karaoke, cosplay, thường phục và tài năng. Karaoke thì không sợ rồi, thường phục cũng dễ… nhưng, cosplay thì tính sao đây? Lại định cosplay làm phù thủy như lần trước chăng? Quan trọng hơn, tài năng thì có gì để khoe đây?
Fujimoto nhìn lịch trình hôm nay rồi nói
“Chan-Sana lẫn Hiiragi-chan đều tham gia sao?”
“Ừm, có vẻ thế.”
Sau khi ban tổ chức thông báo, họ bắt đầu giới thiệu các giám khảo. Có tổng cộng 5 người, một ghế cho trưởng ban tổ chức, một cho hiệu trưởng, một cho chủ tịch hội học sinh, một cho giáo viên sức khỏe, và cuối cùng là giáo viên nhạc. Mỗi người sẽ đánh giá trên thang 1-10, và người nào được nhiều điểm nhất sẽ thắng.
Ngoài ra thì phiếu bầu của khán giả cũng sẽ được tính vào điểm tổng.
“Sanada… thế này Hiiragi-chan sẽ thắng chắc còn gì?”
Ai biết được. Theo lời Fujimoto thì mấy thí sinh khác cũng đều ổn. Đặc biệt là Sana, người đang coi Hiiragi-chan là đối thủ, thậm chí còn gặp riêng Natsumi-chan để lên kế sách mà.
“Không biết có ai xứng tầm đối đầu với Hiiragi-sensei không, cô giáo được coi là hot nhất trường mà. Bình luận viên trực tiếp sẽ là tôi, Sanada, với Fujimoto-san sẽ là phân tích viên. Hân hạnh được gặp các bạn.”
“Hân hạnh.”
Chúng tôi bắt đầu huyên thuyên bắt chước một buổi bình luận bóng chày, ban tổ chức bắt đầu thông báo. Tôi không nghe được gì nên kệ thôi.
“Phần thi đầu tiên sẽ là thường phục. Sau đó sẽ là phần tự giới thiệu của các thí sinh…”
Hiiragi-chan chắc sẽ tự lo được, nhưng liệu Sana có sao không?
...mới hôm qua
“Nii-san sẽ cổ vũ cho Sana chứ?”
Sana đã hỏi vậy sao khi xộc vào phòng tôi.
“Anh sẽ cổ vũ cho em. Em đã tự thân vận động khá tốt rồi đó.”
“Hm… nhiều hơn so với cho Hiiragi-sensei chứ?”
“Như nhau thôi.”
“Nnn! Nii-san ngốc!”
Sana kêu ca một hồi rồi bỏ đi.
Tôi cổ vũ Hiiragi-chan vì chúng tôi đang có quan hệ thôi, tuy nhiên thật tâm tôi muốn cổ vũ cả hai. Cũng hiếm khi Sana chủ động tham gia vào mấy thứ như thế này, nên với tư cách là anh trai thì tôi cũng muốn cổ vũ con bé.
Nhạc nổi lên, một cô gái bước ra từ trong sân khấu. Là một cô bé năm nhất tôi có hay thấy.
Cô bé bước tới giữa sân khấu, cầm mic lên và tự giới thiệu. Rồi sau đó MC bắt đầu hỏi vài câu. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, các giám khảo bắt đầu chấm điểm. Trong tổng số 50 điểm, cô bé được 37 điểm.
“Saa-chan lên chưa?”
Kanata đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.
“Sana chưa lên đâu.”
“May quá, kịp rồi.”
Kanata hình như ngủ quên nên mới tới muộn. Trên mặt còn dính tóc kìa.
Trên sân khấu, người tiếp theo bước ra, tự giới thiệu rồi được chấm điểm, rồi lại tới người tiếp.
“Nhà vô địch tự kỷ Chan-Sana vẫn chưa ra sao?”
“K-khoan, bình tĩnh Fujimoto ơi. Con bé tự lo được mà, đừng có lo thế.”
Tôi cũng bắt đầu thấy hồi hộp.
“Thưa Ii-san, chị có ý kiến gì không ạ? Thường thì cô bé đó không hay đứng trước đám đông.”
...cái trò hề xiếc gì đây? Tưởng cô nàng sẽ nói thế nhưng lại…
“Phải. Cô bé đã chuẩn bị khá kỹ cho cuộc thi hôm nay, nên tôi tin cô bé sẽ có một màn trình diễn mãn nhãn.”
Bạn ấy diễn theo cơ?
“Chuẩn bị ư?”
Tôi đang định hỏi Kanata thì em gái bé bỏng của tôi xuất hiện trên sân khấu. Con bé mặc một bộ thường phục tôi chưa thấy bao giờ, toát lên vẻ trưởng thành… được Natsumi-chan chọn cho thì phải. Con bé thường không trang điểm, nhưng hôm nay thì trang điểm rõ đẹp.
1,2, có vài tiếng phát ra từ phía trước sân khấu.
“Sana, Sana! Cậu dễ thương lắm!”
“...t-thôi đi!”
Là tiếng cổ vũ từ các bạn nữ cùng lớp. Sau khi catwalk như người mẫu lên sân khấu, Sana được trao mic.
“Giờ thì, xin bạn hãy tự giới thiệu ạ.”
“À, vâng…”
Con bé nói nhỏ quá, có ổn không đây Saa-chan?
“E hèm. X-xin chào mọi người! Sanada Sana đây ☆. Xin hãy gọi em là Sana Sana ♪. Hân hạnh được gặp mọi người!”
C-con bé làm dáng idol à!?
Rồi cái nụ cười với dáng vẻ bóng bẩy đó vụt tắt, thay thế bằng khuôn mặt đỏ như cà chua.
“~~”
Sana, nếu em không vứt bỏ liêm sỉ đi được thì em sẽ còn thấy xấu hổ hơn cả bình thường đó. Kể cả anh là người xem còn đang thấy xấu hổ thay đây.
“...Saa-chan dễ thương quá.”
Kanata cười bên cạnh tôi.
“Dễ thương quá…”
“Cô gái đó là ai vậy, năm nhất à?”
“Trường ta có người như vậy sao?”
“Vừa ngầu vừa dễ thương.”
“Ngực phẳng ghê…”
Tôi nghe được tiếng mấy bạn nam xì xầm. Mặt khác, Fujimoto thì ngây ra.
“Nè, hình như Chan-Sana khác với mọi khi thì phải?”
“Ừ, thế nên con bé mới đang xấu hổ đó.”
“R-ra vậy.” Fujimoto mãn nguyện với câu trả lời đó.
Giờ thì, xem giám khảo sẽ chấm bao nhiêu điểm đây. Trưởng ban tổ chức, hội trưởng hội học sinh, hiệu trưởng, giáo viên sức khỏe, giáo viên nhạc, lần lượt là 9,8, ngực phẳng vạn tuế, 7, 8.
“Kia rồi ~ điểm của thần!”
Chấm điểm bằng số chứ! Mà thần là sao? Đừng có tự nhiên hét lên thế. Không bình thường tí nào cả!
“Vậy ra hiệu trưởng thích ngực phẳng sao?”
“Không thèm giấu cái sở thích kỳ quái luôn.”
“Hiệu trưởng thế mà được à?”
“Tổng điểm- là 1 điểm thần và 32 điểm!”
Thần cũng là một thang điểm à… điểm đó tương đương bao nhiêu điểm đây?
Rồi một tràng pháo tay nổ ra. Khoan, giờ đâu phải lúc! Tôi còn đang mông lung thì Kanata kéo áo tôi.
“...Seiji-kun… điểm của thần… là khi một người không thể diễn tả nó bằng điểm số, hoặc khi các số hiện tại không đủ để chấm.”
Kanata chỉ cho tôi ghi chú trên tờ rơi. Ok, vậy nó là một dạng điểm của quý.
-Chạy lẹ đi, mấy bạn B cup, rút mau mau đi.
Sau đó, cái điểm thần đó mỗi Sana được, không cô gái nào khác được cả.
Và rồi, người cuối cùng, Hiiragi-chan xuất hiện.