Kou 2 ni Time leap Shita Ore ga Touji suki Datta Sensei ni Kokutta Kekka

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2387

Tập 5 - Chương 148: Không tốt hay xấu

Giờ là giờ nghỉ trưa, còn vài ngày nữa là tới kỳ nghỉ đông. Tôi đang trong phòng clb kinh tế tại gia dùng bữa trưa. Các thành viên bao gồm Sana, Kanata và Hiiragi-chan.

“Mọi người thi học kỳ thế nào? Các em làm bài được không?”

Hiiragi-chan đề cập tới chủ đề đúng chất giáo viên. Như mọi khi, tôi không gặp chút khó khăn gì. Điểm của tôi không thuộc hàng top nhưng chí ít cũng ở mức trung bình khá.

“Cũng tàm tạm ạ.”

“...Em cũng vậy, không vấn đề chi cả.”

“Vậy sao, thế còn Sana-chan?”

Sana nãy giờ ngồi ăn với tâm thế không muốn bị cuốn vào chủ đề này, đột nhiên dừng ăn.

“S-sana làm được bài, nên không vấn đề chi cả.”

Thế hả? Em có thể nói câu đó mà không nhìn đi chỗ khác được không.

“Sắp có thêm bài rồi. Lúc đó chắc ta sẽ biết cái ‘không có vấn đề’ của em là như nào.”

“Ư…”

Đợt thi cử, con bé toàn cắm đầu vào game ngay sau khi về nhà. Chẳng tốt tí nào. À phải rồi.

“Kanata có nói phải quan tâm tới con bé hơn.”

“...Cậu đang lẩm bẩm gì đó?”

“À không” tôi lắc đầu.

Tuy được dặn nên quan tâm con bé hơn, tôi lại chẳng biết nên phải làm gì cho phải.

“Anh giúp em học được đó.”

“Sao anh lại nói cái giọng trịnh thượng đó ra vậy hả?”

“Vì anh hơn em cả cái đầu lẫn tuổi đó.”

Biết ngay mà, có tỏ ra quan tâm thì con bé toàn thái độ thế này.

“Chẳng cần. Em không tạch môn được đâu. Hứ” con bé quay mặt đi

Thế cơ à, vậy thì tốt…

Giờ nhớ lại thì, tôi nhớ mẹ tôi đã phải ôm đầu khi nhìn bảng điểm của con bé, miệng than vãn con bé đã làm gì ở trường.

“H-hôm qua, trên TV có thứ đó.”

Sana đổi chủ đề để đánh trống lảng.

“Về ba cái sở thích nhạy cảm á?”

Chủ đề hay nhở

“Em định mang chủ đề này ra bàn khi anh còn đang ở đây sao?”

Khó xử vãi! Tôi còn thấy khó xử không biết phải nói gì.

“I-im đi. Tự dưng em nghĩ tới thôi, biết làm sao được?”

Hiiragi-chan cười khúc khích nhìn chúng tôi chí chóe.

“Sana-chan cũng có sở thích à?”

“S-Sana không có thứ gì như thế cả.”

Con bé lấy ngón tay uốn tóc, rồi che mắt. Tự đề cập tới xong lại không biết nói gì sao?

“Miệng nói vậy thôi, chứ rút cuộc nó là gì đó?”

Hiiragi-chan lại hỏi với giọng châm chọc. Lúc cô nàng làm cái mặt kiểu này thì y chang Natsumi-chan.

Sana khẽ trả lời, đỏ mặt.

“E-em sẽ nói cho cô nghe sau ạ.”

“Vậy là có nhỉ. Cô sẽ đón chờ được nghe đó.”

Kanata liền giơ tay.

“Vâng, xin mời bạn Kanata”

Tôi vào vai MC, cho phép Kanata được phát biểu.

“...Sở thích này có thể hơi đặc thù, có được không ạ?”

N-nghe có vẻ đặc thù thật! Cô nàng chắc có một sở thích siêu quái dị và điên dại đây.

“X-xin mời.”

“...là giọng nói. Tớ thích giọng nói.”

Nghe cũng được đó chứ! Không thấy sởn gai ốc chút nào! Sana và Hiiragi-chan đều im lặng lắng nghe.

“Thử ví dụ xem nào, bạn thích kiểu giọng như nào?”

“Có lẽ là, giọng trầm chăng? Nhưng không được quá trầm, và phải rõ ràng. Tớ thích giọng trầm mà cũng khiến ta cảm thấy nhẹ nhàng ấy.”

Rất chi tiết luôn!

“Ra vậy, Sana nghe vậy là cũng hiểu được. Giọng nói hay cũng vui đó.”

Dĩ nhiên rồi, giọng nói mà. Hiiragi-chan gật đầu đồng thuận.

“Nè Kanata, thế còn giọng nói của tớ?”

“...Giọng của Seiji-kun ư? Tớ không chắc nữa. Cậu có thể thử nói… mentaiko (trứng cá sushi) vào tai tớ không?”

Chọn từ gì quái dị thế! Chơi vậy thì chắc là không thích giọng tôi rồi.

“Vậy, cho phép tớ…”

Tôi đứng dậy, rồi lại gần Kanata, hé vào tai.

“...Mentaiko.”

Được chưa nhỉ? Kanata khẽ run rồi giơ ngón cái.

“Đạt.”

Đạt cái gì mới được?

“Sensei có không nhỉ?”

Tôi hỏi Hiiragi-chan sau khi cô nàng nhắm mắt, rồi gật.

“Không hẳn, nhưng mà, nó à nụ cười?”

Sana lẫn Kanata đều bất ngờ.

“Sensei lại đi nhắc tới mấy thứ như vậy làm câu trả lời sao…”

“Ế? Không được sao. Cô nghĩ là nụ cười tươi thật tuyệt, vì ta có thể thấy được tính cách của họ qua nụ cười mà.”

Hiiragi-chan cười xấu hổ, mắt đảo qua nhìn tôi. Tôi nhớ có lần cô nàng khen nụ cười của tôi thì phải.

“Seiji-kun cười duyên lắm, nên em mới thích anh.”

Vẫn như mọi lúc, được gái xinh khen dễ thương thế này xấu hổ thật, nhưng kiểu gì cũng là khen nên không có gì phải xoắn cả. Đến tôi còn thích nụ cười của em mà. Xấu hổ chết được, nên sao dám nói ra.

“T-thế còn Nii-san?”

“Không, đừng quan tâm chi. Anh mà nói ra thì chỉ tổ chọc giận mọi người thêm.”

“Tớ cũng tò mò đó. Sanada-kun, sở thích của cậu là gì?”

Kanata cũng tò ra tò mò, gật lia lịa.

“Nhưng mà… nó kỳ lắm.”

“Anh cứ nói đi. Càng thế người ta càng tò mò.”

Sana nói một cách đanh thép, khiến hai người kia cũng chăm chú. Tôi bất đắc dĩ trả lời.

“Ngực.”

Hiiragi-chan làm bộ mặt như sơ, khẽ gật.

“Há!?”

Sana thì thở dài, như mấy gã bợm nhậu ở quán bar.

“Thế nên bọn con trai mới đần, mới bị người ta ghét đấy.”

“Chính em bắt anh nói còn gì.”

Kanata lẩm bẩm

“...Ngực à… chẳng có gì hay ho cả.”

“Sao tớ lại phải chịu cảnh bị sỉ nhục thế này.”

À, chắc mấy cô này đang nghĩ tôi chỉ thích ngực to?

“Không phải, nghe cho hết đã. Kích cỡ không quan trọng nhé.”

“Con trai ai chả nói vậy.”

Em thì biết gì về con trai?

“Nghe hết dùm đi. Kích cỡ khác nhau thì cũng có, nhưng ngực cỡ nhỏ cũng có nét thanh cao của nó.”

Nói cách khác, mọi cặp ngực đều đáng trân trọng (cái câu đó tự dưng lóe trong đầu tôi)

“Ừm, nghe thế còn được.”

Hiiragi-chan phấn khích.

“...Đúng là cặp ngực ngoại hạng.”

Kanata nhìn tôi một cách tội nghiệp

Rồi Sana thì thầm vào tai Kanata

“Chị ơi, thanh cao là gì?”

Không hiểu cái từ đó á? Lời anh nói thế mà không hiểu.

“...tức là dù to hay nhỏ thì cũng không có gì là xấu cả (iyashii).”

“...dù nhỏ thì chúng vẫn gợi dục á (iyarashii)?”

Tai lãng thế cơ à. 

Con bé liền lấy tay che ngực, như thể canh chừng tôi.

“Nii-san… thì ra anh luôn nhìn ngực em gái mình theo cách đó à.”

“Không có!”

Tôi khua tay.

“Vậy, là tất cả rồi nhỉ. Tới lượt em đó.”

“V-với Sana thì… là cơ bắp, bắp tay ý. Dễ gây chú ý lắm.”

“Hiểu mà.”

Hai người còn lại đồng thanh

“Của Sanada-kun cũng lộ rõ mà nhỉ?”

“Ế? Ý cô là?”

Tôi làm tư thế, giơ nắm đấm, để lộ cơ bắp.

“Phải, nó đó.”

“Ô, Saa-chan, em cũng nhìn anh trai mình với…”

“Không có! N-nii-san không có cái kiểu cơ bắp đó.”

Khoan, em vẫn thấy nó còn gì.

“...Saa-chan bình tĩnh nào. Chắc em đang tưởng em giấu được khi nói về anh trai, nhưng nó rõ ràng lắm đó. Em càng giấu thì càng thêm xấu hổ.”

“Không đúng!”

Rồi con bé bỏ dở bữa ăn, bước ra khỏi phòng.

“Sana-chan dễ thương ghê.”

Hiiragi-chan nhìn theo đầy vui thích.