Tôi lỡ quên đĩa DVD ở nhà Hiiragi-chan tối qua nên sáng nay tới sớm. Lý do tôi phải tới lúc này là chúng tôi chưa kịp xem dù tôi mang nó tới. Chuyện đó không phải là vấn đề, nhưng chính vì chưa mở ra xem nên tôi mới lo về nội dung bên trong nó. Tôi không thể không lo lắng về việc nội dung bên trong nó khác với những gì được ghi bên ngoài.
Tôi khá là lơ đễnh, nên thường trộn lẫn đĩa phim với đĩa heo mà không thèm quan tâm cái gì bên trong. Hiiragi-chan nói là khi nào tôi tới thì cứ lấy, nhưng tôi không thể chần chừ được.
Tôi liền bấm chuông cửa. Giờ đã 8 giờ sáng, chắc cô nàng phải dậy rồi. Chờ một hồi, có tiếng mở cửa từ phía bên kia.
“...Dạ?”
Nghe giọng ngái ngủ chưa kìa. Cánh cửa hé mở, và cô nàng ló đầu ra để tôi thấy.
“Haruka-san, chào buổi sáng.”
“Ế!? Seiji-kun?”
Đoành! Cánh cửa đóng sầm lại.
“Ế, khoan, gì thế?”
Kỳ thật. Khác hẳn với phản ứng tôi đã dự trù! Thường thì cô nàng sẽ chào đón tôi mà.
“A-anh phải đi làm hôm nay chứ? S-sao lại!?”
Sao cô nàng lại hoảng thế? Không lẽ bên trong có gì đó không muốn tôi thấy sao… ah, khoogn lẽ, có một người đàn ông khác bên trong?
Không… không thể nào đâu nhỉ.
“Anh mới phải là người hỏi câu đó chứ!? Sao em lại đóng cửa?”
“C-cái đó…”
Cô nàng chần chừ, khó nói. N-này, không phải thế đâu nhỉ, Haruka-chan
“E-em cứ nghe anh nói đã!”
Tôi nghe tiếng móc khóa cửa. Cô nàng không muốn tôi bước vào tới mức đó à?
“Anh chỉ muốn lấy lại cái DVD hôm nọ để quên thôi mà.”
“A-à, thế thì nó ở ngay trên sofa thôi. Để e đi lấy cho, chờ em chút.”
“Em để anh vào đi mà được không?”
“Sao tự nhiên anh nói lịch sự quá vậy?”
“Anh chỉ đang lo không biết bạn gái mình có thiếu chung thủy hay không thôi”
“Không đời nào lại có chuyện đó! Nhưng anh có thể ngưng nói chuyện quá lịch sự thế được không?”
“Thế sao em lại dùng xích khóa và ép anh đợi ở ngoài thế này?”
“Uuu… v-vậy, 30 giây thôi, chờ em 30 giây! Em sẽ tháo xích khóa ra.”
Để làm gì? Đủ để tìm chỗ trốn cho cái gã đàn ông bên trong à…
Aaah… tôi không thể đi làm được. Còn đang bực bội thì cánh cửa hé mở.
“Xin lỗi đã bắt anh phải đợi.”
“Haruka-san, thế là sao?”
“Không có gì đâu mà ehehe…”
Hiiragi-chan đang đeo một cái kính râm cỡ đại và cái mặt nạ, trông như con chuồn chuồn ấy… cô nàng bị ốm à? Hôm qua có thế đâu? Mà sao trong nhà lại phải đeo kính râm? Chắc mới nãy người không mặc gì cả.
“Mời anh vào. Anh ăn sáng chưa. Vẫn còn sớm, để em làm món gì cho anh ăn nhé?”
Cô nàng bình thường lại rồi. Cơ mà lại đeo kính râm với cái mặt nạ nên chưa hoàn toàn bình thường.
Vẫn đang lăn tăn, song tôi vẫn bước vào. Cho chắc ăn, tôi kiểm tra phòng tắm, rồi phòng ngủ, tủ áo, bất cứ chỗ nào đủ lớn để một người đàn ông trưởng thành trốn được vào. Không có gì cả.
“Thế, nãy là sao?”
Với cả, cái DVD là loại có đúng nội dung với bao bì.
“Em bị ốm à?”
“Ế? Ưm, vâng! Phải đó, khụ khụ.”
Nghe không thật tí nào.
“Cái kính râm là sao?”
“Sáng nay phòng ngủ nắng quá ý mà.”
Nhưng rèm che kín hết rồi mà.
Khả nghi quá… cô nàng trông có vẻ là bị cảm thật, nhưng nó giống như là cái cớ ấy.
Tôi chờ 15 phút… cô nàng đã chuẩn bị xong phần ăn cho 2 người gồm 2 lát bánh, ốp la và salad.
“Chờ chút nha.”
Với chai tương cà, cô nàng vẽ hình trái tim lên quả trứng.
“Em đã luôn muốn thử vẽ một lần rồi.”
Cô nàng khẽ cười đầy sảng khoái, nhưng tôi không đọc được cái biểu cảm kia là như thế nào.
Rồi chúng tôi bắt đầu ăn. Cô nàng bỏ chiếc mặt nạ ra cho đỡ vướng.
“Ừm. Trứng ngon quá. ♪”
Cô nàng tự mãn. Tôi liền đoạt lấy chiếc kính.
“Này!! Anh làm gì đó?”
“Làm gì à…”
Hiiragi-chan lấy hai tay che mặt.
“Sao em phải che mặt?”
“D-dĩ nhiên, là phải che rồi… em đang không có lớp trang điểm nào.”
Ồ, ra thế. Hợp lý rồi. Tự nhiên chốt cửa, rồi bắt đợi 30 giây để đeo kính với mặt nạ lên, hẳn là để không cho tôi thấy.
Ngẫm lại thì, tôi thường ngủ trước Hiiragi-chan, và dậy muộn hơn, nên chưa bao giờ tôi được thấy mặt mộc của em.
“Không sao, đừng lo. Em vẫn dễ thương mà.”
“Anh có nói thế cũng chẳng khiến mọi chuyện khá hơn đâu. Trả em kính đi!”
Chậc, khen cũng vô ích à. Đã vậy thì-
Tôi dùng cả hai tay lột chiếc mặt nạ đắp khỏi em.
“Fugyah!?”
“À, hiểu rồi.”
Cô nàng cố giấu, nhưng đúng là không có gì khác biệt.
“Thôi điii, không được nhìn!”
Hiiragi-chan quẫy, lắc đầu liên tục. Mà ngắm kỹ thì, quanh vùng mắt, và vùng môi nữa, trông đỡ thô hơn so với lúc có makeup.
“Làn da của em rất đẹp, anh vẫn thấy em dễ thương.”
“D-da đẹp? T-thật không?”
Lần này có tác dụng rồi. Mà khoan, đừng có nhìn anh chằm chằm thế.
“Ừm. Thật. Với cả, em càng giấu người ta càng tò mò đó, Sensei mặt mộc.”
“Không phải Sensei, giờ em là Haruka-san mặt mộc.”
“Anh không thấy em phải che mặt đi làm gì cả.”
“Em muốn anh được thấy khuôn mặt đẹp nhất của em, nên thấy em lúc này không ổn chút nào.”
“Kể cả thế, anh thấy hai khuôn mặt không khác mấy.”
Tôi muốn cho em hiểu rằng em vẫn dễ thương dù có trang điểm hay không, nhưng hình như phản tác dụng rồi.
“Không, có khác biệt đấy.”
Cô nàng khẽ đáp một cách nghiêm nghị.
“À ừ, anh xin lỗi…”
Rồi Hiiragi-chan lấy lại cái kính rồi đeo vào.
“Em vui vì anh tới bất ngờ như vậy, nhưng con gái cũng cần có sự chuẩn bị của họ, nhớ nhé.”
Cô nàng chọc má tôi.
“Đã ghi nhớ.”
“Vậy thì tốt.”
Và cứ thế, tôi ngồi đó cho tới khi phải đi làm.
“Nếu Seiji-kun nói muốn thấy, thì em sẽ để anh thấy mà.”