Dĩ nhiên là tôi sẽ không thể ngủ nổi do có Hiiragi-chan bên cạnh. Đấy là suy nghĩ của tôi lúc đầu, nhưng dần dần tôi thiếp đi lúc nào không hay, để tôi bị đánh thức bởi một mùi hương thơm lừng.
Mới có 7 giờ sáng. Tôi dụi mắt, bước vào phòng bếp. Ở đó, Hiiragi-chan đang nấu món gì đó. Cái hình ảnh phía sau người phụ nữ đang nấu ăn này đem lại một cảm xúc nhẹ nhõm.
“Ah, em dậy rồi đấy à. Chào buổi sáng, Seiji-kun.”
Chụt, cô trao tôi một nụ hôn buổi sáng.
“Khoan, mới sáng mà…”
“3 lần, 4 lần, được ở cùng nhau, cùng nhau ♪.”
Hiiragi-chan trông có vẻ phấn khích.
“Là bữa sáng ạ?”
“Không, là Bento, vì chúng ta sắp tới nơi không ai hết mà.”
Một nơi không có ai ở đó? Không biết cô ấy đang nói về nơi nào nhỉ. Cô nói bữa sáng đã chuẩn bị xong, nên tôi ngước về phía bàn. Trên đó là bánh mỳ, trứng chiên với salad đã được chuẩn bị sẵn.
“Ah, em thuộc kiểu đánh răng trước sao? Nếu muốn, thì hãy dùng cái này nhé.”
Sau một hồi lục lọi trong túi đồ mua từ siêu thị, cô lấy ra một chiếc bàn chải mới tinh. Sao cô ấy lại mua sẵn bàn chải cho mình nhỉ? Phải chăng, cô ấy đã đoán trước được sẽ có lúc mình tới đây ngủ, nên đã mua từ trước lâu rồi?
“Cô đúng là một giáo viên tồi.”
“Hôm nay, cô không phải là giáo viên nha♡.“
Hiiragi-chan đã chuẩn bị xong bữa sáng khi tôi đánh răng, và lúc tôi ăn xong thì hộp bento cũng xong luôn. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi rời ngôi nhà. Tôi ngồi vào trong chiếc xe mini, và cô giáo nổ máy.
“Ưmmm, ưmmm…”
Thấy cô ấy đang loay hoay nhập địa chỉ vào bộ định vị trong khi chờ đèn xanh, tôi nhanh tay nhập giúp. Nơi chúng tôi đến là một công viên được rừng cây phủ xanh, nằm ngay ngoài rìa quận.
“Seiji-kun, em giỏi khoản định vị ghê vậy!”
Tôi không thể tiết lộ rằng sự thật là tôi có một chiếc xe với định vị bên trong.
“Dạ… thì em cũng rành đồ điện tử mà.”
“Đáng tin cậy ghê nha… cô thì dở khoản đó lắm. Ahihi”
Tôi chỉ vừa đủ trình xài định vị thôi. Tôi không nghĩ mình giỏi như cô ấy nghĩ. Lái xe mất hai tiếng, cũng khá vui. Cô giáo kể về các giáo viên khác và tiết lộ vài bí mật về họ. Chúng tôi mới phát hiện ra cả hai đều thích một ban nhạc. Nói chung là cả hai đều nói liên hồi.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được công viên. Nó nằm khá sâu trong rừng núi. Có lẽ vì thế nên không có nhiều xe trong bãi.
“Ah…”
Hiiragi-chan không de nổi chiếc xe vào chỗ đỗ.
“Haruka-san, không lẽ, cô dở cả khoản này nữa à?”
“C-cô không có dở! Chỉ là không giỏi thôi!”
“Như nhau thôi… lúc cô lái tới trường thì sao?”
“Cô có người khác làm hộ ý mà.”
Đùa hoài? Giao chìa khóa để người khác đổ xe hộ là việc người nổi tiếng làm, nhưng thực chất thì cô ấy không biết cách đỗ xe nữa.
“Đổi chỗ cho em.”
“Ế? Em làm được sao Seiji-kun?”
“Dạ, chút chút thôi.”
Hiiragi-chan la lên vì sốc, nhưng vì xung quanh không có ai nên cô giáo cũng chịu đổi chỗ lái.
Mà, tôi không muốn nói ra nhưng, Hiiragi-chan, chẳng phải thế này là xấu sao? Sao lại để một nam sinh trung học không có bằng cầm lái thế này? Mà, việc học sinh hẹn hò với giáo viên đã là cấm kỵ rồi, nên thế này cũng không có vấn đề gì
“Chúc may mắn!”
Cô vừa dứt lời, tôi đã đỗ xong chiếc xe.
“Sao-sao em lại có thể…”
“Ừm… à. Chắc là nhờ chơi mấy game đua xe ấy mà. Đúng rồi, nhờ nó đó.”
“Hểểể”
Mấy trò đùa xe làm gì có tính năng nhàm chán như đỗ xe chứ, nhưng chí ít thì lúc này là tôi cũng thuyết phục được cô ấy. Sao tôi có thể nói ra rằng tôi biết đỗ vì có bằng lái chứ
“Đây là bí mật nhé? Giáo viên lại để học sinh lái xe cho thế này.”
“Thì, chẳng phải mối quan hệ giữa chúng ta vốn dĩ đã là bí mật rồi sao?”
“À, cũng đúng ha.”
Hiiragi-chan cười thè hết cả lưỡi ra. Dễ thương quá cơ.
Chúng tôi đi bộ suốt 20 phút, tay cầm bento. Sau khi leo qua quả đồi, chúng tôi ngồi xuống ghế. Nhìn ra xa có thể thấy một thị trấn nhỏ, và xa hơn nữa là đại dương xanh.
“Nơi này thật đẹp phải không?”
“Haruka-san, cô đã tới đây bao giờ chưa?”
“Chưa, cô mới thấy chúng qua mạng thôi, nên mới chọn chúng làm địa điểm hôm nay đó.”
...cô ấy đã từ chối lời mời đi dự tiệc hôm trước. Hiiragi-chan, cô ấy thực sự muốn được hẹn hò với tôi hôm nay.
“Thế, đây là sao?”
Hiiragi-chan cho tôi nằm lên đùi.
“Em không thích hử?”
“Không phải là không thích nhưng mà…”
“Vậy thì không sao cả.”
Cô giáo viên này… cảm tưởng như không muốn để tôi được làm gì cả. Rồi cô lấy đũa đút đồ ăn cho tôi liên hồi như chim mẹ đang chăm sóc con nhỏ.
“Ở bên cô làm em cảm thấy mình càng lúc càng thêm chểnh mảng…”
“Ăn đi, ăn nữa đi nào~♪”
“Thế này có sao không ạ?”
“Không sao! Lúc em tốt nghiệp xong thì cô vẫn sẽ tiếp tục chăm sóc cho em ♡”
Hiiragi-chan là kiểu phụ nữ sẽ khiến mọi tên đàn ông thấy thảm hại.
“Vậy… chăm sự nhờ cô đó.”
“Đã hiểu. Vậy thì cho tới lúc đó, cô sẽ cố hết sức để giữ bí mật mối quan hệ này ♡.”