Kore wa Zombie Desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

22 18

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

200 1352

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

15 16

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

76 524

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Hoàn thành)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

400 53

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

(Đang ra)

The Chronicles of Zeltreich Empire Unification

Nekomiko Zucchini

Lục địa hiện tại chịu ảnh hưởng nặng nề từ đế chế bị chia cắt thành ba do nội chiến, và xung đột liên tục xảy ra ở nhiều nơi."Ta sẽ không để Đế chế cướp mất vị trí của ta trên thế giới này nữa.

39 32

Tập 10: Ừ Đấy, Tôi Vừa Dễ Thương Vừa Quyến Rũ, Rồi Sao? - Chương 03: Waaa~ Tàu lượn siêu tốc!! (1)

Waaa~ Tàu lượn siêu tốc!!

Đừng tụt lại phía sau! Hãy hòa mình vào làn sóng mạnh mẽ này và tàu lượn siêu tốc!

Thế giới này tệ quá rồi! Đến thiên tài như tôi, Haruna, còn nói vậy thì chắc chắn không sai đâu!

Nhưng mà, ở đây cũng có vài thứ khiến người ta không nỡ rời xa!

Ví dụ như tivi, bột ớt bảy vị, đũa dùng một lần, sàn nhà có sưởi, trung tâm điện tử, chai nước tương hình cá nhỏ, quạt thông gió, cúc áo sơ mi, dây nối dài, công viên giải trí.

Còn nữa—Ayumu cũng tính luôn nhé.

Chỉ cần vui là được. Chỉ cần làm tôi vui là được.

Những thứ có thể làm tôi vui, ở thế giới này đầy rẫy.

Hôm nay, là ngày tôi cảm nhận sâu sắc điều đó.

Sàn gạch lạnh buốt như thấm vào tận tim.

"Quả nhiên, tin tưởng cậu có vẻ là sai lầm rồi."

Nhưng, ánh mắt lạnh lùng của Seraphim còn hơn thế nữa.

Bị các cô gái quấn khăn tắm nhìn xuống, tôi và Orito co rúm người lại, chẳng khác gì những lãnh chúa yếu ớt bị triệu đến diện kiến khi Taeko Hiramatsu tâm trạng tệ.

Bị các cô gái che thân bằng khăn tắm nhìn xuống, tinh thần sẽ bị tra tấn đủ kiểu.

"Tôi vốn định ngăn Orito lại, tôi bị kéo xuống nước mà—tôi là nạn nhân mà."

Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt họ để biện hộ. Dù tôi đã thua trong trận đấu tay đôi giữa đàn ông, nhưng tôi thực sự có nhìn trộm.

Vì vậy, ngay cả cái cớ tôi nói ra cũng lạc đề hoàn toàn.

"Đồ biến thái này! Cậu nói câu này cho mọi người nghe thử xem—Ta là hiệu trưởng trường nam sinh Hòn Đảo Sắc Dục Heihachi là đây!"

Tôi bị Haruna dẫm mạnh không thương tiếc.

"Không ngờ Orito lại có bạn đấy."

Mihara trưng ra bộ mặt như muốn nhổ nước bọt vào người khác. Có lẽ cô ấy đã quen với việc bị Orito nhìn trộm rồi, nên nhắm vào chỗ khác với mọi người.

"Này, cậu đó! Cậu cũng tệ như Orito vậy!"

Yuki giận dữ duỗi thẳng hai tay.

Taeko cố gắng giữ chặt khăn tắm của cô ấy vì giơ tay lên suýt nữa làm khăn rơi.

"Xin lỗi... cho hỏi... Megalo đâu rồi?"

"Hả?"

Câu hỏi của Lilia khiến tôi nhìn quanh phòng tắm. Nhưng không thấy con chihuahua đâu cả.

...Nó đã lặng lẽ chuồn đi từ lúc nào rồi!

"Người này không có lỗi, tất cả là do tôi sai khiến."

Orito bình thản nói.

Cậu định—gánh hết tội cho tôi luôn à?

Orito tiếp tục lớn tiếng—

"Vậy nên... xin các cậu ít nhất tha cho tôi!"

Sao kết luận lại thành ra như vậy!

Còn nữa, tư thế quỳ xin tha đẹp quá! Cậu ta nghiêm túc thật... đang nghiêm túc cầu xin tha thứ.

"Lý lẽ của cậu kỳ quặc quá rồi đấy? Hả?"

Người duy nhất sẽ bênh vực Orito là Mihara sắp nổi giận rồi!

Đến nước này, chẳng ai nói giúp cho chúng tôi cả.

"Ơ~ các cậu nghĩ thử xem, có quan điểm cho rằng chỉ cần gánh hết tội rồi tự thú, ngược lại sẽ trở thành anh hùng không?"

Orito... cậu...

"Vậy nên, cậu vốn định ngăn con chihuahua yêu quái tên Megalo, còn người đàn ông thối nát từ trong ra ngoài này. Tôi nói đúng không?"

"Ừ..." Trước tóm tắt của Seraphim, tôi chỉ biết gật đầu.

"Đã vậy thì hết cách rồi."

"Hả?"

"Con nhỏ lá cây kia nói gì vậy!"

"Tôi tin, lần này là do bất khả kháng—ý tôi là vậy."

"Này này, Seraphim! Cậu tin lời cái loại hàng hóa không rõ xuất xứ này à! Chẳng giống phong cách của cậu chút nào!"

Ngốc nghếch như Yuki chắc là muốn nói "không rõ lai lịch", nhưng nói nhầm thành như mô tả hàng hóa sản xuất ở đâu đó.

Không phải không rõ xuất xứ đâu! Tôi rất muốn phản bác vậy, nhưng chẳng thể nói gì. Giờ tôi không có tư cách để phản bác.

"Bởi vì lúc tắm với tôi, cậu ấy cũng không có ham muốn như vậy."

Lời của Seraphim khiến Yuki và Taeko đang giữ khăn tắm cho Yuki bị sốc nặng.

Dù tôi không hiểu, tại sao họ lại có biểu cảm như vậy—

Biểu cảm của Taeko như sắp khóc đến nơi.

"...Hả?...Lạ thật...Tôi bị sao vậy?"

Taeko nở nụ cười, dùng ngón tay gạt đi giọt nước mắt vừa trào ra.

Bình thường cô ấy không cười gượng như vậy.

"Thật...thật sự tắm chung luôn! Nói sao nhỉ, ừ...nói sao nhỉ, cảm giác rất là...Seraphim!"

Yuki hai tay giơ cao, mặt đỏ bừng.

Khăn tắm suýt rơi được Mihara giữ lại.

"Hai người các cậu sao vậy? Dao động kỳ lạ quá."

"Cảm giác...tim thắt lại."

Taeko dường như sợ hãi cảm xúc của chính mình.

"Ờ, tôi có một đề nghị."

Lilia giơ tay "Fuurin Neko" che thân lên.

"Đề nghị gì vậy?"

"Chúng ta thế này có khi bị cảm lạnh...xin lỗi."

"Đúng rồi. Vậy thì phạt tên đeo kính kia ngâm nước nóng một tiếng, Ayumu thì mười phút!"

"Vâng..."

"Tôi sẽ không tái phạm nữa."

Tôi và Orito thành khẩn kiểm điểm. Mihara và Haruna nổi giận đùng đùng. Yuki và Taeko có chút buồn. Seraphim và Lilia thì bất lực.

Trong tình cảnh này, chỉ có Yuu là vẫn thảnh thơi ngâm mình trong bồn tắm tận hưởng.

Sau đó, tôi và Orito bị yêu cầu ngâm mình trong nước nóng như tiết mục tấu hài trên TV.

Dù tôi đã mất cảm giác đau, nhưng sức nóng vẫn thật khó chịu.

Hình phạt này khá hợp lý. Nghĩ lại, tôi thường bị phạt liên quan đến nước nóng. Vì Haruna biết tôi không chịu được nóng.

Mãn hạn phạt, tôi để Orito thay đồ rồi đứng ngẩn ngơ trước tấm rèm ghi "nữ phòng tắm" để làm nguội đầu óc, thì bên trong vang lên tiếng nói.

"U a! U! Tôi lại thua rồi~"

"Pháp sư u ám mà cũng biết trò này à."

"Nói mới nhớ, rõ ràng là sữa cà phê mà ngon ghê...A, tôi lại nói 'rõ ràng'...xin lỗi."

"Sau khi tắm xong làm một chai sữa đúng là ngon tuyệt."

"Lần này tôi nhất định phải đánh bại pháp sư u ám!"

Thì ra là vậy. Dù không nhìn thấy bên trong phòng thay đồ, nhưng chắc họ đang thi uống sữa.

Nói vậy chứ, sao máy bán hàng tự động không bán sữa thường nhỉ? Dù sao cũng không quan trọng lắm.

"U a! Tôi lại thua rồi!"

"Haruna-sensei nín thở cũng giỏi ghê."

"Vậy, chúng ta về thôi nhỉ?"

"Ừ ha."

"À, đúng rồi, sư phụ! Về ngày mai ấy, thầy rảnh không?"

"Ngày mai, chúng ta dự định đi một nơi gọi là công viên giải trí!"

"Vậy à. Tiếc quá. Thật ra ngày mai Saro...không, Kirara có hẹn tôi rồi. Chúng tôi dự định đi công viên hải dương mới xây."

"Dù tôi với Taeko cũng muốn đi lắm."

"Xin lỗi nhé...Yuki."

"Không sao đâu. Không sao, còn mấy người bạn quê tôi cũng sẽ đi, nhưng đông người thì càng vui mà."

"Tàu lượn siêu tốc chạy xuyên biển, tôi muốn thử quá."

Mihara nói với giọng đầy ngưỡng mộ, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.

Vì tôi từng có tiền án xâm nhập phòng tắm nữ, cô ấy lườm tôi cũng là lẽ đương nhiên.

Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, vừa xuất hiện đã lườm tôi.

"Ayumu! Ngày mai chúng ta đổi sang công viên hải dương đó! Kế hoạch trước hủy!"

"Tôi không ý kiến, còn Lilia thì sao?"

"Xin lỗi. Miễn là vui thì đi đâu cũng được."

"Vậy quyết định nhé."

"Hay quá! Vậy mai gặp! Còn, tên kia chắc chắn cũng sẽ đi chứ?"

Liếc mắt nhìn tôi, Yuki nheo mắt hỏi, tôi ngạc nhiên đáp lại:

"Hả? Ừ, đúng rồi."

"Vậy à." Sắc mặt cô ấy có vẻ yên tâm.

"Có chuyện gì khiến cậu bận tâm à?"

Trước sự thay đổi trên mặt Yuki, Seraphim hơi khó chịu hỏi.

"Ừm...Ờ, cảm giác như...có gì đó vướng mắc."

"Yuki, hoàn toàn không hiểu cậu nói gì."

Tôi và Mihara hoàn toàn đồng cảm.

Yuki không nhớ tôi. Nhưng, sự thật là chúng tôi từng quen nhau, cô ấy từng là cô dâu vẫn tồn tại.

Chỉ là với đầu óc của Yuki thì không thể hiểu nổi. Nên, cô ấy chắc sẽ có cảm giác không giống như lần đầu gặp tôi.

Vì ngốc, nên không thể diễn đạt trôi chảy cảm xúc đó.

Dù là ngốc như cậu, cũng sẽ có lúc hiểu được cảm xúc đó là gì.

Đúng vậy, chỉ cần cậu nhớ ra tôi—

Sau khi ăn uống và tắm rửa xong, tiếp theo chỉ còn ngủ. Chúng tôi về nhà chuẩn bị đi ngủ đơn giản, rồi tập trung ở phòng của Seraphim.

Kết quả là, Lilia không mang theo vật phẩm vắc-xin giải trừ lời nguyền.

Chẳng lẽ bình thường cô ấy không mang theo thứ đó bên mình?

Nếu vậy, hoặc là "Fuurin Neko" có chức năng giải trừ lời nguyền, hoặc là đồ để ở Villiers?

Hoặc là, phải nhờ Lilia dùng phép thuật gì đó mới giải được lời nguyền?

Dù đáp án đúng là gì, chúng tôi vẫn theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục dự định đưa cô ấy đi công viên giải trí.

Tôi chỉ có thể chờ đợi tâm trạng của Lilia, canh thời điểm thích hợp để tỏ tình với cô ấy.

Dù thất bại cũng không sao.

Tôi có thể xóa ký ức làm lại từ đầu. Đó là nhược điểm cũng là ưu điểm của người bị nguyền rủa.

"Xin lỗi...mọi người ngủ chung à?"

Lilia có vẻ bất an, ôm chặt gối. "Fuurin Neko" nằm ngửa ở góc phòng.

Cách ngủ của nó chẳng giống mèo chút nào. Dù nó là sư tử mà.

Quả nhiên, thay vì là họ nhà mèo, nó giống vũ khí thuộc họ búp bê hơn.

"Hôm nay Haruna cũng ngủ cùng chúng ta à?"

"Đồ ngốc Ayumu! Tất nhiên là không rồi! ...Dám rủ tôi ngủ chung."

Xem ra Haruna ghét ngủ cùng tôi. Thôi kệ, tôi cũng chẳng sao.

"Mấy người không ngủ trên giường à."

"Đúng vậy. Nữ hoàng vẫn nên ngủ giường thì hơn nhỉ?"

"Tôi...tôi không sao! Xin lỗi."

"Lilia tốt bụng ghê. Tôi cứ tưởng nữ hoàng sẽ kiêu ngạo hơn."

"Không có đâu...xin lỗi."

Lilia đỏ mặt, rồi dùng hai tay che đi khuôn mặt xấu hổ. Tôi bắt đầu ghen tị với cái gối được cô ấy ôm chặt bên mình.

"Âm phủ là phe trải chiếu ngủ."

Nói mới nhớ, Yuu cũng khá thích mấy thứ kiểu Nhật như trà. Có khi, âm phủ có nền văn hóa giống Nhật Bản? Có lẽ vì vậy mà cô ấy mới xuất hiện ở thị trấn này.

"Vậy, tắt đèn nhé. Mong chờ ngày mai quá."

Seraphim mỉm cười dịu dàng, như bảo mẫu dỗ trẻ mẫu giáo ngủ.

Chúng tôi chui vào chăn, đèn tắt.

Từ cửa phòng xếp vào, lần lượt là Seraphim, tôi, Yuu, Lilia.

Nghĩ đơn giản thì vị trí xa cửa là chỗ ngồi trên. Người có địa vị cao sẽ nằm phía trong, dù đôi khi cũng thay đổi tùy tình huống, nhưng xét về lễ nghi thì kết quả là như vậy.

Rất giống phong cách của Seraphim. Nếu cô ấy còn nhớ trước khi bị nguyền, chắc tôi sẽ phải ngủ ngoài hành lang gần cửa nhất.

Hôm qua tôi không ngủ được, hôm nay nhất định phải ngủ ngon.

Không được không được. Nghĩ mấy chuyện này, lỡ đâu lại vô tình tự gieo mầm, dẫn đến kết quả ngược lại.

Sau khi tắt đèn, khoảng một tiếng trôi qua.

Không hiểu sao, chỉ cần có con gái nằm bên cạnh là tôi không ngủ được. Cảm giác hưng phấn của bản thân thật đáng xấu hổ.

Hôm qua tôi giơ tay lên đầu trong tình trạng này nên mới thất bại.

Hôm nay cứ giữ tư thế nghiêm chỉnh, hai tay duỗi thẳng xuống dưới. Làm vậy chắc không lặp lại chuyện hôm qua—

A—!

Bị giữ chặt rồi! Hai tay tôi bị giữ chặt cùng lúc!

Rồi...rồi...ôi trời! Chớp mắt đã thành trạng thái bị ma đè như hôm qua!

Seraphim. Cô ngủ gối tay tôi như vậy—ổn không?

Hết cứu rồi. Seraphim và Yuu đều lộ ra gương mặt ngủ hạnh phúc.

Ngủ say hoàn toàn! Ngủ sâu không mộng mị!

Tôi không dám lên tiếng. Là một zombie nam sinh tim yếu, tôi không thể vì muốn họ đừng như vậy mà gọi họ dậy!

Nhưng...cảm giác áp sát này! Cảm giác mềm mại của đùi quấn lấy chân tôi!

Không ngủ được! Tôi không thể ngủ được!

Hửm?

Vì đầu óc luôn rối bời, nên vừa rồi tôi không nhận ra, nhưng giờ nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.

Ma đè—tiếng nói—

Kết hợp thế này, chẳng lẽ là—ma nữ! Ngoài zombie và mấy chủng tộc gần giống vampire, cuối cùng ma nữ cũng xuất hiện?

Muốn nhìn mà không dám nhìn.

Mang tâm trạng đó, tôi run rẩy hé mắt ra một chút.

Trước mắt là bóng dáng Lilia.

Cô ấy quỳ bên gối tôi, tức là phía sau đầu, lặng lẽ quan sát khuôn mặt tôi.

Đối diện cảnh tượng mờ ảo này, tôi lập tức nhắm mắt lại.

Vì tôi chỉ mở mắt trong chốc lát, nên chắc không bị Lilia phát hiện.

Tiếng "miu" tôi nghe thấy, chắc là tiếng "Fuurin Neko" kêu.

"Nói cũng phải...cảm giác như tôi với cậu ấy trước đây thực sự chưa từng gặp...xin lỗi."

"Miu?"

"Ừm...giết thì còn sớm quá...hiện tại cứ như bình thường, ai chống đối thì nguyền, lần thứ hai thì tạm biệt...ý là xin lỗi."

Họ đang nói về chủ đề gì đó khá rùng rợn.

"Miu."

"Nhìn đôi môi này—tâm trạng tôi trở nên kỳ lạ lắm. Tim đập nhanh...bồn chồn quá."

Ngón tay Lilia nhẹ chạm vào môi tôi.

Dù tôi vô thức muốn nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố gắng nhịn.

Rồi Lilia đặt tay lên trán tôi, tiếp theo là tóc.

Xoa đầu tôi xong—

"Tâm trạng tôi trở nên kỳ lạ lắm."

Cô ấy lại nói lần nữa.

Trong giọng nói, có chút ý cười.

Sáng hôm sau. Chúng tôi không đi công viên giải trí như dự định ban đầu, mà đến công viên hải dương do Yuki rủ mọi người.

Đường đi xa hơn tưởng, hơi vất vả, nhưng khu vui chơi xây trên biển khiến tôi phấn khích.

Về giải trí dưới nước, nơi này cũng có thể gọi là vương quốc mộng mơ.

Dù chúng tôi mua vé ngày ở quầy bán vé—

Nhìn qua, có một góc dựng biển hiệu như sau:

"Khách muốn cosplay xin đi lối này"

Ồ. Công viên giải trí còn tổ chức hoạt động cosplay à.

Vậy cũng hay. Vì để kiềm chế ma lực và năng lực, Yuu không thể tháo giáp, còn trang phục của Lilia trong mắt người khác cũng giống cosplay.

Phải cảm ơn Yuki vì điều này.

Lilia và Yuu thuộc nhóm khách cosplay, nên họ vào bằng lối khác.

Dù nói là cosplay, nhưng bộ giáp của Yuu là thật. Hơn nữa tóc bạc cũng là màu tóc tự nhiên, nếu không cẩn thận có khi bị ban quản lý từ chối vào cổng.

Sau khi đi qua cổng, tôi giữ khoảng cách năm mét, vừa lo cho Yuu vừa thấp thỏm chờ đợi, rồi hai người họ cũng đi qua cổng.

"Ổn chứ?"

Yuu gật đầu, hơi cúi cằm.

Vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, thậm chí không viết gì lên giấy.

"Ờ, xin lỗi...chúng tôi vào cổng không gặp vấn đề gì."

Dù hơi ngại, Lilia rụt rè trả lời.

Tốt quá. Vậy là chuyện lo lắng đã xong.

Vấn đề còn lại chỉ là làm sao để Lilia vui vẻ.

Qua cổng, tiếp theo là con đường thẳng dài. Để nhấn mạnh nơi này xây trên biển, giữa đường có lỗ hổng, bên dưới là mặt biển.

Hai bên đường trồng nhiều cây, nhìn không gian rộng lớn này, cảm giác như lối vào Taj Mahal trong di sản thế giới.

"Đẹp hơn tưởng tượng nhỉ!"

Haruna vẫy vẫy tóc chỏm.

"Dù sao đây cũng là khu giải trí lớn mới thành lập."

Seraphim nở nụ cười vui vẻ.

"Có cảm giác thần bí"

Yuu giơ tờ giấy ghi như vậy càng thêm thần bí.

Tiếp tục đi vào trong, chờ đợi chúng tôi là màn sương trắng xóa được phun từ trên cao xuống.

Khiến tôi liên tưởng đến nghi lễ trước khi xuống bể bơi, gọi là "tắm địa ngục".

"Xin lỗi. Cho hỏi đây là gì vậy?"

"Chắc là muốn dùng cảnh trí để thể hiện sự khác biệt với thế giới thực."

Trước câu hỏi đơn thuần của Lilia, Seraphim trả lời.

"Thì ra là vậy, ý là bên kia màn sương đã là thế giới khác rồi."

Tôi gật đầu tán thành.

Muốn thể hiện vương quốc mộng mơ, thì ra có cách này. Nhà thiết kế nghĩ nhiều thật.

"Thế...thế giới khác là gì vậy?"

Lilia có chút sợ hãi. Cô ấy như vậy thật dễ thương, nhưng người nên sợ là chúng tôi.

Nếu để Lilia sợ, cô ấy có thể lập tức quay về Villiers, mà tệ nhất là khu giải trí rộng lớn này sẽ nổ tung cùng quần đảo Nhật Bản.

"Không đâu, chỉ là cảm giác thôi, thực tế chẳng có gì thay đổi cả."

Tôi đi đầu vào màn sương, rồi chìa tay về phía Lilia.

Lilia ngượng ngùng cười, nắm lấy tay tôi.

Bên cạnh chúng tôi—

"Đi thôi! Pháp sư u ám!"

Haruna lao tới. Nụ cười vui vẻ quá mức. Cậu là trẻ con à?

Qua màn sương, thế giới rực rỡ sắc màu hiện ra.

Nhạc nền sôi động. Những gia đình và cặp đôi vui vẻ. Khắp nơi là cosplayer cho mọi người chụp ảnh.

Chúng tôi gần như vào cùng lúc công viên mở cửa, mà bên trong đã đông nghịt người.

Nhìn xa là có thể thấy trò rơi tự do từ trên cao, còn tàu lượn siêu tốc thì có hai loại trái phải. Còn thấy cả vòng đu quay nữa.

"Tiếp theo làm gì đây?"

Lilia mắt sáng rực, trông hơi trẻ con.

Xem ra nơi này hợp ý nữ hoàng, tạm thời yên tâm.

Nhưng, có người còn trẻ con hơn Lilia.

"Chơi hết từ đầu đến cuối luôn! Đúng không, Ayumu!"

Haruna kéo tay Yuu bọc giáp đi về phía trước, hứng khởi đến mức gần như nhảy cẫng lên, nói chung chúng tôi đi theo cô ấy đến khu trò chơi gần đó.

Ở đó, là trò tàu cướp biển đu qua lại như con lắc.

Tên trò chơi là "Hải tặc", đơn giản vô cùng.

Công cụ giống tàu cướp biển chỉ đơn thuần đu qua lại như con lắc lớn, trò chơi này chỉ có vậy.

Nghĩ không nên để Lilia bị áp lực, tôi mua vé ưu tiên không cần xếp hàng, dù vậy vẫn phải đợi khoảng mười phút.

Chúng tôi cùng nhau xếp hàng chờ đợi.

Haruna cười tươi, Seraphim, Lilia cũng vậy. Yuu thì không biểu cảm. Còn tôi—

Tôi cảm thấy hồi hộp.

Thật ra, hồi tiểu học đi dã ngoại tôi từng đến công viên giải trí, nhưng chưa từng chơi mấy trò này.

Nói sao nhỉ? Có lẽ tôi không muốn để người khác thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Tôi không thấy sợ lắm, nhưng khi hét lên, người khác sẽ tưởng tôi sợ, tôi ghét bị nghĩ như vậy.

Nên, mỗi lần đi công viên tôi đều nói: "Đừng để ý tôi, cứ chơi thoải mái đi." Luôn từ chối mấy trò la hét.

Tim tôi đang đập nhanh.

"Tôi bắt đầu hồi hộp rồi."

Lilia chắp tay trước ngực, nói với "Fuurin Neko" nằm trong túi đeo hông.

"Hehe, tôi cũng vậy."

Dáng vẻ ấm áp đó khiến Seraphim cũng đồng tình, còn đặt tay Lilia lên ngực mình.

Ừm—ở khía cạnh khác cũng khiến tim đập nhanh.

Vậy thì, là một zombie lịch sự, tôi ngồi vào chỗ sâu nhất của tàu hải tặc.

Tôi...tôi không phải sợ đâu nhé!

Lần đầu chơi trò la hét. Đã ngồi vào đây rồi, giờ không thể nói xuống được, tôi kéo thanh bảo vệ xuống ngang eo.

Lilia ngồi cạnh đỏ mặt, trông rất vui—nhưng cũng lộ vẻ căng thẳng.

"Ổn chứ?"

Dù tôi hỏi thăm cô ấy, thực ra là tự trấn an mình.

"Vâng. Xin lỗi. Tôi không sao! Vì nếu có chuyện gì, tôi sẽ cho nơi này nổ tung!"

Thế thì đâu có ổn! Chút xíu cũng không ổn!

Tuyệt đối không thể để cô ấy ra tay. Tôi phải bảo vệ con tàu "ép lại nào"—nhầm, là con tàu "Hải tặc".

Con lắc "rầm—" chuyển động.

Không cần phải hét đâu.

Không cần phải sợ đâu.

Dù sao tôi cũng chết rồi.

Cái gọi là sợ hãi, càng gần cái chết càng sâu. Nói cách khác tôi hoàn toàn—

"Uaaaaaaa aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Đu qua.

"Uwa...wa...aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Đu lại.

"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Đu tiếp.

"Tôi chịu không nổi nữa rồi aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Bị quăng qua lại mấy lần, tôi quên hết mọi miêu tả.

Cái gọi là sợ hãi, càng gần cái chết càng sâu.

Nhưng chẳng liên quan gì! Gặp thứ sợ là sợ thôi!

Tôi với cái lưng còn lâng lâng, hội ngộ với mọi người.

"Ayumu ồn ào quá."

Haruna cười gian. Cậu cũng hét vui mà? Về độ ồn ào thì chúng ta như nhau. Đáng ghét, cái mặt coi thường người khác này thật đáng ghét.

"Hehe, người không thể nhìn bề ngoài, cậu là người kỳ lạ thật."

Seraphim nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mẫu tính như nhìn trẻ con.

"Chơi lại lần nữa"

Không ngờ Yuu thích trò này! Giờ chơi lại ngay thì với tôi hơi...

"Hả~ nói chung chúng ta chơi hết một lượt đã, nếu còn thời gian thì chơi lại cái thích nhé."

Tôi chỉ vào mấy trò chơi trước mắt, vẫn cười gượng, lưng còn lâng lâng đi tiếp.

Cách đi kỳ quặc, thành trò cười cho mọi người.

"Tiếp theo là tàu lượn siêu tốc."

Seraphim mặt mừng như vừa bày mưu thành công, lộ rõ ý đồ.

Như tiểu ác ma.

"À! Tàu lượn siêu tốc!"

Tóc chỏm của Haruna dựng đứng. Cô ấy từng nghe về trò này?

"Villiers có bài hát như vậy."

Haruna khoanh tay nhắm mắt, chìm trong hồi ức.

"Ồ, bài gì vậy?"

Tôi cố hỏi để phân tán sự chú ý khỏi tàu lượn siêu tốc.

"Sóng lớn~ là tàu lượn siêu tốc."

"Đúng là có bài đó! Nước này cũng có à? Hai bài trùng tên rồi!"

Tôi không nên hỏi! Dù không hỏi sâu thì Seraphim vẫn thì thầm hỏi:

"Câu hát đó nghĩa là gì?"

Dù tôi cũng tò mò, nhưng hỏi tiếp có nguy hiểm không?

"Ý là lao đi rồi không dừng lại nữa."

"Cậu không nên hỏi đâu!"

Vừa nói chuyện, chúng tôi đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Trò này lấy tên như sản phẩm máy hút bụi, gọi là "Bão Tố Phun Ra".

Tôi leo cầu thang, tim đập còn nhanh hơn lúc nãy chơi tàu hải tặc. Ủa, tôi nhớ nhầm tên à?

Nếu tối qua ăn mì ramen với sủi cảo, chắc chắn sẽ tức ngực khó chịu, tôi dễ dàng tưởng tượng được cảm giác khi chơi trò này.

Dù tối qua tôi không ăn sủi cảo.

Ở đây xếp hàng không đông như tàu hải tặc.

Nói chung mọi người sẽ chơi mấy trò gần cổng trước, sau đó mới mở rộng lựa chọn.

Tôi nghe tiếng hét dễ thương của người khác, chờ đến lượt chơi tàu lượn siêu tốc.

"Ô ô—cảm giác vui quá!"

"Đúng vậy! Xin lỗi...tôi phấn khích quá."

Với mấy Masou-Shoujo này, đó là tiếng hét vui à?

Tôi nghe chỉ thấy như tiếng than khóc.

Vù—cuối cùng cũng đến lượt.

Lúc nãy tôi liếc qua đường ray, vừa có khúc cua, vừa lộn ngược, đúng là tàu lượn siêu tốc dữ dội.

Giờ tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra nó sẽ chạy thế nào trên đường ray đó.

"Ê, đến đây rồi hỏi thì hơi kỳ."

Tôi cười hỏi Haruna.

"Gì?"

Cô ấy tỏ vẻ phiền, chỉ đáp một câu.

"Phải chơi bằng được à?"

Đối diện với tôi đang cười, Haruna dí sát mặt lại.

"Hả? Cậu không hiểu tình hình à? Không chơi thì phải làm lại từ đầu đấy! Phải hiểu chuyện này chứ!"

Đúng là vậy.

Nếu Lilia chơi tàu lượn siêu tốc mà tôi không chơi, sẽ thành điều kiện cách năm mét trong ba phút.

Nếu trò này chạy hơn ba phút—

Khi tôi nghĩ vậy, Haruna, Yuu đã lên ghế đầu, Seraphim ngồi hàng hai.

"Đi thôi."

Lilia cười rạng rỡ, nắm tay tôi.

Chúng tôi lên tàu.

Thanh bảo vệ hạ xuống, chúng tôi bị cố định chặt.

Cảm giác an toàn không bằng cảm giác bất an.

Muốn diễn tả nỗi bất an này, giống như xe mỏ của Indiana Jones, hoặc trực thăng trong game CAPCOM.

Không sao, khoảng ba phút là xong.

Toa xe bắt đầu leo dốc. Càng leo càng cao.

Đoạn leo đầu tiên này đáng sợ thật. Đường ray kêu lạch cạch, chẳng có cách nào cải thiện à?

"Háo hức quá."

Tôi không rảnh để quan sát Lilia đang cười, nhưng vẫn liếc nhìn.

Con sư tử bông "Fuurin Neko" nhét đầy trong túi đeo hông, há miệng run rẩy.

Như hòa cùng tiếng kêu của đường ray.

Cậu...chẳng lẽ...cũng sợ như tôi?

Không ngờ lại tìm được đồng minh ở đây.

Hửm? Lạ nhỉ?

Rõ ràng nó là vũ khí, mà lại sợ?

Vậy thì—hả?

Thế là tìm ra điểm yếu rồi?

Nhưng, dù biết điểm yếu là tàu lượn siêu tốc, cũng chẳng làm đượ—

"Uaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tiếng hét kinh hoàng vang lên.

Là tôi hét ra.

Toa xe lúc thì xoắn ốc, lúc thì nghiêng sang bên.

Sắp rơi rồi! Thanh bảo vệ—có khe hở! Có khe hở rồi! Eo tôi bị nhấc lên!

"A ha!" Lilia bật cười nhỏ.

"Meo ha ha ha ha! Meo ha ha ha ha!"

Mỗi lần qua khúc cua, Haruna lại cười lớn, khiến tôi ghen tị.

Vù.

Khi toa xe trở lại, tôi đã thành như kết thúc của "Ashita no Joe".

May mà vẫn sống sót. Dù tôi vốn đã chết rồi.

Thanh bảo vệ được nâng lên, tôi được Lilia nắm tay.

"Xin lỗi. Cậu không sao chứ?"

"Ừ, hoàn toàn không sao."

Chịu không nổi, zombie mà sợ tàu lượn siêu tốc nghe thật kỳ.

Dù không có chuyện này, tôi trước giờ từng trải qua nhiều chuyện kỳ lạ hơn.

Không chỉ tôi thành như "Ashita no Joe".

Con "Fuurin Neko" trong túi Lilia cũng há miệng, cổ rũ xuống.

"Chơi lại lần nữa"

"Đúng vậy! Cái này phải chơi lại!"

Haruna và Yuu có vẻ rất thích tàu lượn siêu tốc. Hai người đều hơi phấn khích.

Họ như hai chị em thân thiết, dựa vào nhau đi phía trước.

"Ổn chứ? Trông cậu không khỏe lắm."

Seraphim lo lắng hỏi tôi.

"Ừ."

Tôi cười gượng, vừa đi vừa lê chân mềm nhũn đến trò tiếp theo.

Tiếp theo là—cốc xoay.

Cái này thì không sao, độ nguy hiểm gần như bằng không.

Năm người ngồi một cốc thì hơi chật, nên chia làm hai bên.

Tôi, Haruna và Lilia ngồi vào cốc bên cạnh Yuu và Seraphim.

"Xin lỗi. Cho hỏi đây là trò gì vậy?"

"Phải xoay cái vô lăng này. Xoay rồi thì cốc sẽ quay tít."

Tôi thành thật trả lời câu hỏi của Lilia, nhưng mắt Haruna lại sáng rực.

Lạ thật, dự cảm chẳng lành này là gì?

Chết...chết rồi! Tôi không nên trả lời vậy!

Cốc bắt đầu xoay theo nhạc nền.

"Hây aaaaaaaaaaaaaa—!"

Haruna nắm chặt vô lăng ở giữa, xoay hết sức.

Tôi không hét lên.

Vì dưới lực ly tâm kinh khủng, tôi không thở nổi.

Gần như bị văng ra ngoài, nửa thân trên nghiêng hẳn sang một bên, không ngăn được môi run bần bật và tóc bay phấp phới, chỉ biết bám chặt lấy cốc.

Cảm giác như nhạc nền trong đầu tôi dần biến thành "Jidai" của Nakajima Miyuki.

Quay nhanh quá, thậm chí lại thấy như chậm.

Không ngờ lại có trò giải trí mạnh đến vậy—

Tàu lượn siêu tốc không là gì cả!

"Fuurin Neko" chắc cũng không chịu nổi...

Thái độ cực kỳ bình thản! Nó lộ mặt ra khỏi túi, như chẳng liên quan gì đến mình.

Thì ra cái này nó không sợ.

Với tôi, mức độ khó chịu chẳng khác gì trào ngược dạ dày.

Lâu quá—đây là cốc xoay sao?

"Meo ha ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười cao vút của Haruna thật đáng ghét. Nhưng—

"Ha ha ha ha ha."

Nhìn Lilia cười vui vẻ, tôi lại thấy như vậy cũng tốt.

Tốc độ quay dần chậm lại, cốc xoay như lốc xoáy cũng kết thúc an toàn.

Tôi chịu hết nổi rồi. Không có trò nào khiến người ta thư thái hơn sao? Đúng rồi. Nếu đi vòng đu quay chắc tốc độ không nhanh.

"Muốn đi cái kia không?"

Chắc chẳng ai phản đối ý kiến của tôi. Vì mục tiêu của mấy người này là "chơi hết mọi trò".

"Biết rồi! Đi ngay! Đi liền!"

Haruna cười tươi kéo tay tôi, còn tôi thì chân tay vẫn mềm nhũn, bị cô ấy lôi đi.

Và chúng tôi đến trò tàu hỏa hơi nước.

...Đây đâu phải vòng đu quay!

Cái này giống chương trình "Cửa sổ thế giới" ấy!

Tàu hỏa hơi nước màu đỏ tươi, có vẻ rất hợp với trẻ con.

Nội dung chỉ là cho tàu chạy một vòng, nhưng dọc đường có nhiều búp bê mặc trang phục các nước.

Nhìn qua là biết, họ mặc trang phục dân tộc các nước trên thế giới.

Nói ngắn gọn, chủ đề của tàu hỏa hơi nước là du lịch vòng quanh thế giới.

Thôi kệ, dù không đi vòng đu quay, đi cái này cũng không sao.

Chúng tôi lên tàu, bắt đầu từ châu Mỹ đi về phía nam.

Tâm trạng như ngắm nhìn thế giới qua cửa sổ tàu.

"Tàu này chẳng lao về phía trước gì cả."

"Tôi thấy không vui...xin lỗi."

"Thôi mà. Dù sao đây cũng là trò cho trẻ con, có phong vị riêng mà."

"Tôi không ghét"

"Nghe này, Haruna. Giải trí không phải cứ nhanh là tốt. Nếu so với âm nhạc, rock rất tuyệt, nhưng ballad cũng hay mà."

"Nghe Ayumu nói chuyện triết lý thấy phiền ghê."

Haruna mặt không vui, tựa người vào tay vịn.

Đúng là, cô ấy chỉ chấp nhận rock thôi.

Chơi mấy trò để thời gian trôi chậm thế này, có gì không tốt?

Chúng tôi đi qua châu Mỹ, rồi đến các nước châu Âu. Khi tôi ngắm mô hình Khải Hoàn Môn và tháp Eiffel, thấy làm rất tinh xảo—

Xuất hiện một con chuột vàng đuôi hình tia chớp, cùng cosplayer chuẩn bị ném bóng vào nó...

Hóa ra cũng hoang dã như rock! Chúng tôi đột ngột đến vùng Kanto!

Nhìn kỹ, ở đây có khu nghỉ chân với bàn ghế gỗ, vào đó chắc cũng không sao.

Tôi hiểu rồi, trò này thiết kế để vừa ngắm cây xanh, di sản thế giới, búp bê mặc trang phục dân tộc, vừa có thể ăn uống ở đây.

Qua vùng Kanto, tiếp theo là châu Á, nhưng—

Ở đó có một ca sĩ thần tượng mặc váy xếp ly, đứng sừng sững như núi—

Người đó đứng dạng chân, tay chống hông, ánh mắt kiên nghị nhìn về phía trước.

Tôi biết cô ấy.

"Cậu làm gì vậy!"

Tôi không nhịn được hét lên.

Sao cô ấy lại thành một phần của búp bê trưng bày thế này?

"Hử? Cậu là ai? Là fan của tôi à?"

Đối phương lườm tôi bằng ánh mắt sắc bén. Cô ấy tên là Sarasvati.

"Saras...cậu làm gì ở đây? Dù tôi nghe Mell Schutlong nói cậu có đến."

"Tôi đang chụp ảnh, để làm bìa CD."

Seraphim chỉ nói với cô ấy mấy câu đó.

Vì người bên này đều ngồi trên tàu hỏa hơi nước.

Cứ như xem đoạn mở đầu anime, người mặc đồ giống anime lần lượt xuất hiện rồi biến mất.

Đến cuối cùng là Nhật Bản, còn xuất hiện cả mấy ông bạch tuộc, nhện như trong phim siêu nhân.

Trò này là sao vậy?

Tàu hỏa hơi nước cứ thế quay về điểm xuất phát.

"Ô, nhiều người kỳ lạ quá!"

"Vui hơn tưởng tượng...xin lỗi. Tôi lại nói 'vui hơn tưởng tượng'."

Đúng rồi. Đây là hoạt động để làm Lilia vui.

Cược cả đời tôi—

Không cho phép tôi than phiền sợ hay ghét.

"Tiếp theo chơi cái kia!"

Haruna chỉ vào—trò rơi tự do.

Không chỉ rơi thẳng đứng, mà còn rơi xuống biển, có thể trải nghiệm cảm giác đặc biệt của công viên trên biển.

"Cái...cái đó à..."

Mặt tôi căng thẳng.

"Sư phụ—"

Từng bước, từng bước, Yuki xuất hiện trong bộ đồ cao bồi mặc từ lần cosplay ở quán cà phê, áo hở ngực, quần short, đội mũ cao bồi.

Mỗi bước đi là ngực lắc lư dữ dội—chẳng lẽ cô ấy không mặc đồ lót!

"Ô—Yuki! Bên này bên này!"

Haruna vẫy tay, Yuki cũng vẫy tay chạy lại.

"Bộ đồ này là bộ cao bồi lần cosplay ở quán cà phê đó mà. Lần đó cậu mặc bikini, nhưng giờ mặc vậy lạnh lắm đấy."

"Bạn muốn gì hả? Trúng cái nào rồi!"

Bạn nhất định sẽ nói câu này với một người đàn ông lần đầu gặp mặt sao? Hay là do thái độ của tôi tỏ ra quá thân thiết?

Yuki chạy tới, vẻ mặt không vui ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi thử khách sáo một chút xem sao.

"Ôi chà, Yuki-san dễ thương quá, tôi không kìm được mà muốn trò chuyện thôi."

Bốp. Trên đầu Yuki như có một vụ nổ nhỏ.

"Nói... nói tôi dễ thương... Đây là lần đầu tiên tôi được đàn ông nói như vậy."

Ờ... tôi nghĩ ít nhất cũng từng có người nói với cô rồi chứ. Chắc chắn có người từng nói với cô mà. Ví dụ như mấy ông chú trong họ hàng chẳng hạn.

Yuki dùng hai tay che đôi má đỏ bừng, quay mặt đi. Phản ứng ngượng ngùng của cô ấy dường như rất rõ ràng.

"Tôi dễ thương hơn đấy!"

Tạm thời bỏ qua Haruna đã, ừm.

"Cô chạy nhanh, đầu óc cũng lanh lợi, tôi thật sự rất kính trọng cô đấy."

"Ể—— tôi vốn là đồ ngốc mà."

Ngượng ngùng vô cùng. Yuki xấu hổ vặn vẹo người. Tôi thấy cô ấy đúng là một đứa ngốc.

"Cậu cũng được đấy! Được rồi, sau này cậu có thể đến nhà tôi chơi Mario Kart!"

Chỉ cần khen một chút thôi mà chúng tôi đã thành bạn rồi.

Tính cách có thể làm bạn với bất kỳ ai như vậy, cuộc sống chắc sẽ rất vui vẻ nhỉ.

Cả nhóm mang theo cô gái ngốc nghếch hoặc ngờ nghệch như thế, tiến đến khu trò chơi rơi tự do.

Quả nhiên đây là trò chơi mà sở thích phân biệt rất rõ ràng, chúng tôi dễ dàng lên được.

Vì sợ giày bay mất nên phải tháo ra, chúng tôi để thanh chắn hình chữ T như ghế trẻ em bảo vệ phần thân dưới.

Hai chân lơ lửng. Cảm giác bất an này thật khó chịu.

Tôi hiểu rồi. Tại sao tôi là zombie, đã chết một lần rồi mà vẫn cảm thấy sợ hãi nhỉ——

Vì tôi được bảo vệ.

Cảm giác này chắc giống như tự mê hoặc bản thân.

Chính vì được cố định chắc chắn, chính vì cơ thể không thể cử động, nên mới cảm thấy sợ hãi.

Sau khi trở thành zombie, tôi đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử.

Sau khi trở thành Masou-Shoujo, tôi cũng từng bay trên bầu trời.

Tự mê hoặc bản thân rằng mình vô địch, chính là nguồn gốc của nỗi sợ này.

Tôi nghĩ về những điều đó, rồi bị nâng lên độ cao mấy chục mét so với mặt đất——

Sau đó rơi xuống một mạch.

Chính là cảm giác này. Là lý do khiến lưng tôi nhẹ bẫng——

Lúc đi tàu cướp biển tôi không còn tâm trí đâu, chẳng thể cảm nhận gì, nhưng khi rơi từ trên cao xuống một mạch, sẽ cảm nhận được cảm giác không trọng lực này.

Dù đã được cố định chắc chắn, nhưng chỉ cần có một chút khe hở, lưng sẽ cảm thấy lơ lửng bấy nhiêu.

Dù trải qua bao nhiêu lần, vẫn sẽ thấy sợ. Cảm giác đặc biệt do không trọng lực này, cũng có thể miêu tả là "hai quả trứng lạnh toát" hoặc "cậu nhỏ co rúm".

Tôi thật sự không quen với cảm giác này.

"Uwaa a a a a a!"

Haruna phấn khích hét lên. Tiếng hét cuồng nhiệt ấy như thể đang ở concert của Michael Jackson.

Chỉ là trạng thái không trọng lực trong chốc lát. Thêm vào đó là tốc độ siêu nhanh sau đó, gió mạnh đến mức gần như không thở nổi. Đối với Haruna, tất cả những điều này chắc đều khiến cô ấy thấy sảng khoái.

"Hahahahaha!"

Nụ cười rạng rỡ. Lilia dường như thấy cái gì cũng thú vị.

Nhưng, "Fuurin Koneko" trong túi đeo hông há to miệng, liên tục lắc đầu nhẹ sang hai bên. Biểu cảm của nó như đang nói: "Không được, không được, không được, không được..."

Chưa đến một giây, chúng tôi đã rơi nhanh xuống gần sát mặt đất, nhưng trò rơi tự do này vẫn chưa kết thúc.

Cỗ máy chở chúng tôi sẽ rẽ một vòng lớn ra biển, di chuyển theo quỹ đạo hình chữ J.

Dưới chân là biển xanh thẳm.

Có lẽ do là mùa đông, hoặc do tâm trạng, lòng bàn chân tôi cảm thấy mát lạnh.

Nhanh lên... nhanh lên cho tôi xuống... ờ, không phải là thả xuống bây giờ, mà là nhanh chóng trở về vị trí ban đầu——

Chắc là thần linh nghe thấy nguyện vọng của tôi, cỗ máy từ từ trở về vị trí cũ, tôi với cái lưng và chân vẫn còn mềm nhũn bước xuống khỏi trò rơi tự do.

"Ể~ chỉ vậy thôi à? Ngồi lại lần nữa đi!"

"Sư phụ! Cái đó người ngồi rồi mà?"

"Cái mà em nói là?"

"Là tàu lượn siêu tốc chạy dưới đáy biển đó!"

"Nghe nói đó là trò nổi bật ở đây mà. Đúng là nên thử một lần."

Seraphim mở cuốn sổ hướng dẫn. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi có chút thích thú.

Bộ dạng sống dở chết dở của tôi lại khiến cô ấy vui đến vậy sao?

"Được rồi, tiếp theo đi cái đó nhé!"

Haruna giơ tay lên cao. Rõ ràng vừa nãy còn nói muốn chơi rơi tự do. Cô ấy luôn ưu tiên chọn những điều mới mẻ.

Có vẻ như Yuu là người hứng thú nhất, đã bắt đầu đi trước.

"Đợi tôi với."

Tôi vội vàng gọi với theo các cô gái đang định đi theo Yuu.

"Sao vậy?"

"Tôi muốn đi vệ sinh."

Bây giờ, tôi cần nghỉ ngơi.

Cơ thể bắt đầu khó chịu, tôi đành đến nhà vệ sinh trước. Vì những người tham gia cosplay thường dùng nhà vệ sinh để thay đồ, nên tôi phải xếp hàng chờ một lúc.

Không ngờ, nhà vệ sinh lại là nơi phải xếp hàng nhiều nhất.

Dù vậy, toàn bộ người xếp hàng đều là nữ. Họ xếp thành hai hàng, nối đuôi nhau không dứt.

Thật đau đầu, mấy người này không ngại dùng cả nhà vệ sinh nam lẫn nữ sao? Dù gì cũng có phòng riêng, chắc là không ngại đâu nhỉ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ mình có xếp nhầm hàng không.

Cứ thế này tôi sẽ xếp vào... nhà vệ sinh nữ mất...

Kết quả là thật sự nhầm rồi!

"Xin lỗi, tôi xếp nhầm hàng rồi."

Khi tôi cúi đầu xin lỗi liên tục, chuẩn bị rời đi thì.

Tôi phát hiện ra.

Tổng chỉ huy quỷ dữ "Arnold Chihuahua Waltzinger", tức là Saito.

Vì khó hiểu quá, cứ gọi nó là Chihuahua cho rồi.

——Nó đang đứng ở đây.

Ờ, không ai nhìn thấy nó cả.

Ban đầu tôi cũng không biết nó ở đây, nhưng mà——

"Không ổn rồi. Cực kỳ không ổn. Cực kỳ không ổn~"

Câu cửa miệng này, muốn quên cũng khó.

Từ trong phòng vệ sinh vọng ra tiếng nó nói.

Chắc nó dùng năng lực của Megalo để tàng hình, rồi lẻn vào đây.

Chịu không nổi, thật sự không nên để mấy tên biến thái hay dê xồm có năng lực đặc biệt hay siêu năng lực. Bọn họ chỉ nghĩ dùng năng lực vào mấy chuyện này thôi.

"Này."

Tôi lên tiếng gọi nó.

Thế là, các mỹ nữ cosplay xung quanh nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Lạ nhỉ? Họ không nghe thấy tiếng Chihuahua sao? Không, không phải. Để xác định người trong phòng vệ sinh là nữ thì được, nhưng rõ ràng tôi là người không nên ở đây. Đã vậy còn gọi người trong phòng vệ sinh, trông tôi chẳng khác gì kẻ khả nghi.

Dù tôi muốn lôi Chihuahua ra ngoài, nhưng nó có thể xuyên tường.

Giống như ma vậy.

Thôi thì giờ cứ đi vệ sinh đã.

Dù rất xin lỗi các mỹ nữ cosplay, sau này tôi nhất định sẽ xử nó, nên tạm thời đình chiến——xin lỗi nhé.

Tôi vừa thầm xin lỗi trong lòng, vừa chuyển hướng sang nhà vệ sinh nam, rồi quay lại gặp Haruna và mọi người.

A—— khoảng cách năm mét thật phiền phức. Đi vệ sinh cũng phải vất vả như vậy.

"Tiếp theo, chúng ta định đi đâu nhỉ?"

"Cái này nè, phía trước có trò chơi nổi bật của công viên, gọi là Hải Dương Phun Bão."

Seraphim mở sổ hướng dẫn nói, Yuu khẽ gật đầu.

"Quyết định rồi"

Yuu tạo dáng chiến đấu nhỏ nhỏ. Nhưng chắc chỉ mình tôi nhận ra đó là dáng chiến đấu.

Cô ấy chỉ hơi nắm chặt tay lại thôi.

Nhìn Yuu như vậy, tôi còn nói không đi nổi sao?

Khoan đã, Phun Bão! Vừa nãy đã nhắc đến rồi mà! Tên còn trùng nhau nữa chứ!

"Được rồi——! Ayumu! Đi thôi!"

Haruna, cậu chẳng có ý định hoàn thành điều kiện tiếp đón Lilia gì cả.

Cứ thế mà chơi vui vẻ.

Không hổ là trò chơi nổi bật, có rất đông du khách.

Dù cầm vé ưu tiên, tình trạng này cũng phải chờ hai mươi phút. Bình thường muốn chơi chắc phải đợi hai tiếng.

Tàu lượn siêu tốc này sẽ chạy vào trong tòa nhà, rồi xuyên qua đường hầm bể cá như thủy cung, là trò chơi la hét đầy lãng mạn.

"——Nghe nói vậy đó."

Seraphim vừa xem sổ hướng dẫn cùng lúc với tôi nói.

"Thật mong chờ quá! Xin lỗi. Tôi hơi nôn nóng."

Lilia vui vẻ tạo dáng chiến đấu bằng hai tay, nở nụ cười rạng rỡ.

Sau đó, cô ấy nhận ra mình đã thể hiện cảm xúc ngoài xin lỗi, liền liên tục gật đầu xin lỗi.

Lilia hiện tại đang rất vui. Dù vậy, điều này đúng với kế hoạch của chúng tôi——

Được rồi, trò chơi khiến tim đập thình thịch đã tới.

Vì quá hồi hộp, thật ra tôi muốn đi vệ sinh lần nữa.

Xếp hàng mãi, cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.

"Í a a a a a a a a a a a! Oa! Ya a a a a a! A, đẹp quá... ư oa a a a a! A a! Ghét quá!"

Trên đây, chính là cảm nhận của tôi về trò chơi này.

Cũng chẳng khác gì tàu lượn siêu tốc bình thường.

Điểm khác biệt duy nhất, dù nói thế nào thì vẫn là đường hầm dưới nước.

Màn giảm tốc một chút khá ổn, thật lòng mà nói, trước và sau khi giảm tốc lao đi quá mạnh, tôi chẳng thể tận hưởng được gì.

Những tàu lượn siêu tốc nổi bật như thế này, nên thiết kế nhẹ nhàng hơn, để trẻ con và phụ nữ cũng có thể vui vẻ chứ! Sao lại phải lao hết tốc lực vậy!

Tôi chơi cái đó suýt nữa tè ra quần! Chơi cái đó suýt nữa tè ra quần luôn ấy!

Khi tôi hét lên trong lòng như vậy, Seraphim nghiêm túc nhìn về phía tôi.

"Ayumu, cậu có để ý không?"

"Để ý gì cơ?"

"Loại bom ma pháp trước kia, xuất hiện trong đó đấy."

Bom ma pháp?………………Là... cái đó à?

Vào một ngày mùa hè, khi tôi quen Yuu, và một trong bảy vực sâu của Minh giới——King of the Night, từng ép Dai-sensei chế tạo ra quả bom hẹn giờ có thể thổi bay mọi thứ trong bán kính một cây số.

Ý của Seraphim là, hiện tại ở đây cũng có thứ đó?

"Tôi hoàn toàn không để ý."

"……Về bom ma pháp, chúng ta không có ký ức chung sao?"

"À, không phải. Là cái đó đúng không? Cậu có thể dùng Dragonic Thunder xử lý mà——"

Seraphim nở nụ cười hài lòng với câu trả lời của tôi, bộ ngực dường như còn lớn hơn bình thường.

"Ừ. Trong nhiệm vụ ưu tiên cấp A của Vampire Ninja, có bao gồm việc xử lý và thu hồi vật đó."

À—thủ lĩnh Vampire Ninja, có quan hệ rất tốt với Dai-sensei chế tạo bom ma pháp.

Seraphim chắc là được giao nhiệm vụ xử lý hậu quả.

"Đã vậy, vì cậu tôi cũng phải xử lý nó thôi. Nhưng nó được giấu ở đâu—"

Lời tôi nói khiến Seraphim mỉm cười nhẹ. Nụ cười ấy thật đẹp.

"Ừ. Tôi cũng đã xác nhận rồi."

"Ể—"

"Ừ. Vậy chúng ta đi thêm lần nữa nhé."

"Ể—"

"Tôi cũng không hiểu nữa. Được~ đi thêm lần nữa!"

"Ể——"

"Yuki đúng là ngốc thật."

"Giấu ở gần chỗ toa xe chạy qua đáy biển đó."

"Ể——"

"Xin lỗi. Đi thêm lần nữa nhé? Oa——"

Oa——... không phải chứ! Thật không vậy?

Mấy người nói, bắt tôi đi thêm lần nữa sao?

Bất đắc dĩ tôi lại phải đi thêm một lần nữa...

Vù...

Yaaa!

Ôi... ôi ôi ôi ôi!

A, đẹp quá.

Không phải mà!

Đồ vật ở đâu! Mấy người chỉ chỗ nào vậy?

Uoaaa!

Aaaaa!

Đừng mà—!

Vù...

Trái tim tôi hoàn toàn sụp đổ.

Điều tôi có thể xác nhận, trước hết là giống như tàu lượn siêu tốc bình thường, ban đầu sẽ phát ra tiếng lạch cạch khiến người ta bất an, rồi từ từ leo lên, sau khi lên đến đỉnh thì lao xuống thật nhanh, sau đó là những khúc cua phải và trái, toa xe sẽ nghiêng ngang, vẽ ra một quỹ đạo xoáy như lốc xoáy, quay vòng rồi xuống gần mặt đất.

Tiếp theo tốc độ sẽ chậm lại, đi vào đường hầm dưới đáy biển, nếu so với cổng vòm thì nắp đường hầm giống như miếng chả cá, toa xe cứ thế đi dạo dưới biển với mái vòm trong suốt.

Ở đây có đàn cá bơi lội.

Việc giảm tốc chắc là để hành khách có thời gian ngắm nhìn, và cũng để không bỏ lỡ đàn cá.

Tiếp theo lại lạch cạch... đoạn xoay dọc ở nửa sau thật sự đáng sợ, ngoài ra Blood Spiral (chú thích: nguyên văn là「フラシディ—スクライド」, là chiêu thức xoắn ốc tất sát của kiếm sĩ Hughes trong "Shinryuu no Nazo") cũng xuất hiện mấy lần.

Thế nên ở nửa sau, tôi không tránh khỏi trở nên hơi yếu đuối!

"Nè! Bên trong có đúng không?"

Haruna cười tươi nhìn tôi, người đang bước đi rã rời.

Cậu vui vẻ quá nhỉ, này.

Tôi đến cả mặt Haruna cũng không dám nhìn, gục xuống tại chỗ.

"Không hiểu. Tôi chẳng hiểu gì cả."

"Được, đi thêm lần nữa!"

"Ể——"

Yuki-san, chẳng phải cô không hợp với mấy trò chơi la hét sao?

"Mel Schtrong. Cậu không sao chứ? Vừa nãy còn hét to không kém Ayumu mà."

"Ồ! Sợ mới vui chứ!"

"Ể——"

Tưởng đâu cậu đứng về phía tôi cơ.

Lại thử thách lần nữa——

Uwaaa!

Không... thấy gì cả!

Uoaaa!

Vù...

Hộc... hộc... hộc... hộc... không được. Cái này không hợp với tôi.

Bị tấn công tốc độ cao liên tục, vừa xuống xe tôi đã gục xuống đất.

Không được. Tôi đứng không nổi nữa. Cơ thể liên tục co giật... tôi hiện tại là như vậy.

"Vậy, cậu thấy thế nào?"

"Ừ, tôi xác nhận rồi."

Tôi cúi đầu trả lời Haruna. Nội dung trả lời là nói dối, nhưng tôi chỉ có thể nói dối thôi.

Tôi mong họ tha cho tôi, đừng bắt tôi đi thêm lần nữa để xác nhận bom ma pháp.

"Vấn đề là làm sao lấy được thứ đó."

"Chúng ta có nên đi thêm lần nữa không? Tiện thể nghĩ cách đối phó."

"Tôi đi bao nhiêu lần cũng được! Xin lỗi, tôi lỡ chen ngang rồi."

...Đã vậy mọi người đều quyết tâm như thế, chỉ còn cách đi thôi.

Thì ra lời nguyền lại đau khổ đến vậy——tôi chưa từng nghĩ tới.

Dù ôm đầu đau khổ, tôi vẫn xếp hàng vào đội ngũ.