Làm sao đây, A-I-KA-WA?
Thật sự là vì tôi ngốc sao?
Hừ hừ hừ~ hừ hừ hừ~ Dạo này đi tắm cùng Kanami và mấy người kia đã trở thành bài tập hàng ngày của tôi rồi! Tắm ở phòng tắm lớn đúng là vui thật đấy!
Nhưng, có một bàn tay đen tối đã vươn tới nơi đó. Cái đầu heo Orito kia—
Kỳ lạ? Không chỉ có Orito... Hắn là ai vậy! Là ai trong số đó!
Đã là đồng bọn với Orito thì chắc chắn không phải loại người đàng hoàng!
Nhưng—tại sao lại như vậy?
Ở cạnh tên này, tôi lại muốn khoác tay lên cổ hắn hỏi: "Dạo này thế nào~ có muốn đi Ginza ăn sushi không~?" Cảm giác như vậy đấy.
Tôi đã hiểu về sự tồn tại của lời nguyền.
Việc còn lại, là tìm ra cách giải.
Cách giải nằm ở đâu đó trong quần áo của Lilia? Hay phải dùng vũ khí Masou "Fuurinkomeow" để giải?
Để làm rõ chuyện này, nơi tiếp theo chúng tôi phải đến—
Là nhà tắm.
Bùm bùm~ bùm, bùm bùm bùm. Chính là như vậy (chú thích: ám chỉ phần dạo đầu của bài hát suối nước nóng "Ii Yu da na").
Trước đây, người đàn ông mang ba danh hiệu "ham muốn, dê xồm, biến thái"—"Orito", từng tự hào nói:
Có một phòng thay đồ ở nhà tắm cho khách tự do ra vào.
Chủ tiệm nhà tắm đó rất bận, không có người trông coi cũng không có máy bán vé.
Chỉ có tủ đựng đồ là phải trả phí sử dụng năm trăm yên.
Thường nghe người ta nói "không muốn bị nhìn thấy mặt khi vào bồn tắm", đúng như ý kiến này, nhà tắm không có người trông coi này nghe nói cũng khá nổi trong giới trẻ.
Không dùng tủ đựng đồ cũng có thể vào miễn phí, đây cũng là điểm không thể bỏ qua.
Hình như cũng có vài khách để đồ quý giá ở nhà, không dùng tủ mà vào tắm luôn.
Ở đó chỉ cần một thứ—"dũng khí".
Tôi đang đứng trước tấm rèm ghi "nữ tắm", đấu tranh với "dũng khí".
Tôi đến nhà tắm, mục đích là để lục soát quần áo của Lilia.
Bây giờ Haruna, Sera, Yuu và Lilia chắc đang thay đồ trong phòng thay đồ.
Và, ở đây không có người trông coi.
Chỉ cần lẻn vào thật nhanh và lặng lẽ, chắc sẽ không bị phát hiện.
Vào cũng không sao, vào cũng không sao.
Tôi lặp đi lặp lại trong đầu, cố gắng lấy dũng khí.
Thực ra nên vào nhanh, biết đâu tôi và họ chỉ cách nhau năm mét thôi. Giả sử có bị người lạ bắt gặp, đối phương cũng sẽ quên tôi ngay lập tức.
Đúng vậy, lời nguyền xóa ký ức về tôi, lúc này lại trở thành lợi thế.
Dù vậy, tôi vẫn do dự.
Đây là vấn đề đạo đức.
Tình huống liên quan đến cả đời người, cấp bách đến mức tôi không còn đường lui.
Dù vậy, tôi vẫn phải do dự.
Chỉ cần vào trong này, tôi cảm thấy mình, dù là con người hay zombie, cũng sẽ bị hủy hoại.
Tim đập nhanh không phải vì mong đợi, mà là vì sợ hãi.
Nhưng, tôi chỉ còn cách xông vào thôi.
Khi tôi đưa mu bàn tay lên sát tấm rèm, chuẩn bị đẩy vào—
"Này, đồ ngốc! Cậu làm gì vậy!"
Có một giọng nam gọi tôi lại.
Chết rồi. Tôi căng thẳng quá, không chú ý xung quanh.
Thế là mọi kế hoạch đổ bể.
Cứ thế này, chắc tôi sẽ cùng Yuu, Sera và Lilia, ở trạng thái cách nhau hơn năm mét trong ba phút, đủ điều kiện để lời nguyền phát tác.
Đang nghĩ nên giải thích thế nào, tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là—người đàn ông với mái tóc nhím đặc trưng.
Cặp kính phiền phức đó, hôm nay vẫn sáng lên kỳ lạ.
"Cậu là—"
"Ông bạn, đừng làm chuyện ngu ngốc."
Nói rồi, với nụ cười đểu, Orito quay đầu về phía người đàn ông bên cạnh, kéo tôi về phía tấm rèm ghi "nam tắm".
Bạn cùng lớp từng nhiệt tình kể cho tôi về nhà tắm này, giờ đang ở ngay trước mắt.
Không đúng, tên này thế nào cũng được.
Thời gian còn lại chắc chưa đến một phút. Làm sao đây?
Lúc này phải đấm mạnh vào bụng hoặc cổ Orito, cho hắn rên lên rồi ngất đi mới là hành động đúng? Dù sao hắn cũng sẽ quên tôi ngay.
Được rồi—
"Cậu xông vào từ cửa cũng vô ích, phải vào từ đây."
Orito với vẻ mặt đại trượng phu, chỉ vào tủ đựng đồ bên tường phòng thay đồ nam.
Từ đây sao?
Orito đi đến bên tủ đựng đồ cỡ lớn, rồi chui vào khe hở ở mép.
Tôi đi theo, phát hiện bên trong tủ có một bức tường. Dù phía sau bức tường đó là phòng thay đồ nữ—
Trên tường có một chỗ, khoét một lỗ vuông.
Lỗ đủ lớn để người ta chui vào khi ngồi xổm.
...Tên này đúng là đồ biến thái.
Hắn làm một cái lỗ để nhìn trộm? Dù là người hay zombie tôi cũng thấy khinh bỉ, nhưng vẫn chui qua cái đường hầm nhỏ đó.
Đầu bên kia đường hầm, là khu vườn.
Tôi lặng lẽ nhìn trộm phòng thay đồ nữ từ mép tủ đựng đồ.
Trên tường dán poster. Tủ đựng đồ xếp ngay ngắn. Có cả ghế dài và máy bán hàng tự động.
Mùi đặc trưng của nhà tắm, thoang thoảng dễ chịu.
Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
"Uwaa! Mau vào thôi!"
Lạch bạch lạch bạch.
Một cô gái trần truồng lắc lư mái tóc chạy qua. Không hiểu sao, chỗ quan trọng lại bị ánh sáng trắng kỳ lạ che mất.
"Cẩn thận kẻo ngã đấy, Haruna."
Cô gái buộc tóc nhanh chân theo sau. Dáng người tuyệt vời, dù không mặc nội y, vòng một vẫn căng tròn.
Nhưng—chỗ quan trọng lại bị ánh sáng trắng kỳ lạ che mất.
"Xin lỗi. Mình... ngực nhỏ quá."
"Không sao" = "Cậu đừng bận tâm, chị lớn mà."
Hai cô gái cầm khăn tắm, thong thả đi qua.
Một là cô gái tóc bạc. Dù cởi đồ, dường như găng tay vẫn không tháo ra. Cũng không dùng khăn tắm che, lặng lẽ đi qua.
Chỗ nhô lên nhỏ nhắn, ánh sáng trắng vẫn hoạt động hết công suất.
Còn lại là cô gái tóc vàng. Tóc gần như bob ngắn, toát lên khí chất cao quý.
Dù ngực bị khăn tắm che, nhưng mông thì—bị ánh sáng trắng che mất.
Còn nữa, con sư tử bông cỡ nhỏ—vì hoàn toàn khỏa thân nên cũng trắng xóa luôn.
Ánh sáng trắng này quá lố rồi!
Ánh sáng này từ đâu ra vậy! Chiếu từ hướng nào! Nếu là ánh nắng, tôi cũng muốn nhìn trộm từ cửa sổ đó! Nhưng đây là phòng kín mà! Dù là phòng gương cũng không phản chiếu lung tung thế này! Bị ánh sáng chiếu đến mức không thấy gì, cuối cùng là mắt tôi bị che mất! Sao chỗ quan trọng lại không thấy!
Nếu lên tiếng than phiền, chắc tôi sẽ bị mọi người đánh hội đồng. Lilia tám phần lại nguyền rủa tôi thêm.
Những lời này tôi giữ trong lòng thôi.
Nói đi cũng phải nói lại, nhà tắm này có vấn đề không nhỉ?
Dù nghe nói ở đây nổi tiếng, nhưng hình như không có khách khác.
—Thôi kệ, thế cũng tốt.
Khoan đã.
Tên đại biến thái—tức là Orito, sao lại ở đây? Đến cái nhà tắm mà cảm giác chẳng có ai này.
Vì hắn dù quên tôi, vẫn nhớ Sera? Không đúng, hành vi bám đuôi của Orito không thể quá đáng thế, hơn nữa Sera cũng sẽ phát hiện bị theo dõi.
Tên này đơn thuần là đến tắm? Vô lý quá.
Chắc chắn là đến nhìn trộm phụ nữ.
"Không ngờ lại gặp Sera-sama ở đây."
Hehehe. Orito cười dâm đãng, lau nước miếng.
Nghe giọng điệu này—mục tiêu ban đầu của hắn chắc không phải Sera?
Vậy, rốt cuộc hắn định làm gì—
Ực. Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
"Ừm~ hôm nay cũng vắng quá."
"Tớ đã nói rồi, giờ này là khung giờ vàng ít người đến mà? Được ngâm bồn lớn, tớ mãn nguyện lắm!"
"Xin lỗi nhé... ngày nào cũng bắt các cậu đi cùng."
Ba giọng nói quen thuộc.
Nhìn sang, trước mắt là mấy bạn cùng lớp của tôi.
Cô gái tóc ngắn, cô gái tóc nâu trang điểm hoàn hảo, và cô gái buộc tóc hai bên.
Bộ ba lúc nào cũng đi cùng nhau.
Thì ra là vậy. Orito đến để nhìn trộm họ à?
Orito túm lấy áo tôi kéo mạnh.
Khuôn mặt đó như nói: "Đồ ngốc, gấp gì mà gấp? Người ngoài cuộc là thế đấy, mọi việc đều có thời điểm, đôi khi phải hành động nhanh, nhưng bây giờ không phải lúc! Tớ còn có mục đích khác, không thì cậu cứ xông vào thử xem, lỡ bị phát hiện thì ngực cũng mất tiêu luôn đó?"
Phiền quá, đừng nói mấy câu đó nữa. Dù nghĩ vậy, tôi vẫn có chút kính nể hắn như tiền bối.
Nghe thấy tiếng cởi đồ.
...Kỳ lạ? Sao lại có cảm giác tò mò áp đảo thế này?
Ham muốn "muốn nhìn" trào lên như dung nham núi lửa.
Cảm giác này lúc gặp bộ ba thực khách không hề có.
So với Sera hay Yuki, mấy nữ sinh trung học bình thường như Mihara và Hiramatsu chắc chẳng có gì đáng xem.
Nhưng tôi lại muốn nhìn.
Ờ, nhưng mà—
Tôi không phải biến thái, cũng không phải tội phạm.
Là một zombie có lý trí đầy đủ, tôi không thể nhìn trộm.
Liếc.
Tôi vô tình nhìn thấy.
Tôi không cố ý nhìn trộm, chỉ là vô tình thấy thôi. Điểm này rất quan trọng.
Chỗ quan trọng không bị ánh sáng trắng che mà là khăn tắm, nhưng ở đó có một cô gái tóc đen.
Gặp ở trường, gặp ngoài đường, mọi lúc cô gái đều buộc tóc hai bên, nhưng giờ thì không buộc.
Thân hình quyến rũ của "Taeko Hiramatsu" với vẻ mặt hơi ngượng ngùng, hiện ra trước mắt tôi.
Quả thật như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô ấy không bốc lửa như Sera.
Nên miêu tả là "cô gái nhà lành" thì đúng hơn?
Rạng rỡ, giản dị, bình thường mà chuẩn mực.
"Mỗi lần nhìn da của Tiểu Myo đều thấy đẹp ghê~"
Cô gái khỏe mạnh "Kanami Mihara" đi sau, vẫn dùng khăn tắm che trước ngực.
Thân hình rèn luyện từ đội bóng rổ. Dù có khăn tắm che, không biết ánh sáng trắng từ đâu vẫn ngăn cản tất cả.
Kỹ thuật chỉnh ánh sáng trắng ngày càng tiến bộ quá mức rồi.
"Không... không có chuyện đó đâu."
Hiramatsu đỏ mặt nhỏ giọng phủ nhận.
"Được rồi~ hôm nay mình cũng phải cố gắng!"
Một cô gái tóc ngắn bước đi nhún nhảy, vung khăn tắm, miệng không biết đang hào hứng cái gì.
Tên cô ấy là Yuki. Vậy mọi người sẽ đọc chữ "Yuki" này thế nào? Tôi gọi là Yuki.
Tên thật của Yuki là Mel Schtrong, cùng là Vampire Ninja với Sera.
Chịu không nổi, tên họ của họ khó đọc quá. Cảm giác như Tokogawa Kazumasa (chú thích: võ tướng thời Chiến Quốc) cũng dễ đọc nhầm vậy.
Cô gái hoạt bát có nụ cười như con trai, dáng người nhỏ nhắn. Nhưng thực ra, cô ấy sở hữu thân hình nóng bỏng thuộc hàng top ở trường.
Vampire Ninja, ai cũng có ngoại hình xinh đẹp.
Bình thường để tiện hoạt động nên giấu kỹ vòng một khủng, giờ thì phô bày hết cỡ, lắc lư không kiêng nể.
Màu sắc, kích thước, hình dáng. Dù nhìn ở khía cạnh nào cũng là hàng đầu, điều này có thể thấy rõ qua sự đảm bảo của tên kính bên cạnh.
Tôi vốn thuộc phe thích ngực nhỏ, thậm chí còn bị nghi ngờ có sở thích loli, nhưng sau khi quen Sera và Yuki, tôi nhận ra to mới là đẹp.
"Yuki... che người lại đi."
Đối mặt với Yuki để lộ hết cơ thể, Hiramatsu khó xử khuyên nhủ.
Giọng điệu sửa sai dịu dàng như mẹ, nhưng Yuki trẻ con không nghe lọt tai.
"Có sao đâu mà. Dù gì ở đây cũng chỉ có con gái! Kanami các cậu cũng bỏ khăn tắm đi!"
Nụ cười nhếch mép là nét đặc trưng của trẻ con thích nghịch ngợm. Nhìn nụ cười đó, Mihara cũng bỏ khăn tắm.
"Hừ hừ~ Tiểu Myo cũng bỏ đi."
"Đến cả Kanami cũng... sao lại thế này... ngại quá đi... ái da... á!"
Khăn tắm duy nhất che cơ thể bị Mihara giật mất, chỗ quan trọng của Hiramatsu suýt nữa lộ ra, nhưng dưới bàn tay tài hoa của bậc thầy ánh sáng trắng, vẫn che kín không kẽ hở.
"Hahahahaha! Đau bụng quá!"
Hiramatsu bị Mihara dùng kỹ thuật cướp bóng đặc trưng của đội bóng rổ giật khăn tắm—cảnh này dường như chọc trúng điểm cười của Yuki, vòng một rung lên cười sảng khoái.
"Được rồi, đi thôi nhé?"
Mihara khẽ vén tóc nâu, đồng thời linh hoạt dùng kỹ thuật phòng thủ của đội bóng rổ tránh tay Hiramatsu định giật lại khăn tắm.
"Ái da... trả lại cho mình đi~"
Hiramatsu với kiểu tóc không buộc mới lạ, hành động cũng mới lạ.
Dù có vẻ bối rối, nhưng hình như cô ấy cũng khá vui.
Được rồi, giờ ra câu hỏi. Nhảy nhót khỏa thân—sự kết hợp này sẽ mang lại cảm giác kích thích tuyệt vời thế nào?
………Hết giờ! Tỷ lệ trả lời đúng chắc là một trăm phần trăm. Tôi chắc chắn cũng đặt cược siêu Arin vào rồi (chú thích: chỉ quy tắc cược điểm trong chương trình đố vui Nhật "Thế giới phát hiện kỳ lạ!").
Đúng vậy, chính là vòng một.
Trước mắt tôi là lễ hội vòng một. Lễ hội Gion vòng một. Những vòng một va chạm nhau, rung lắc như kiệu thần tranh tài.
...Thế nhưng, chỗ quan trọng lại bị ánh sáng trắng che, "tuyệt—đối" không thể nhìn thấy.
Nếu vươn người ra một chút, chắc chắn sẽ thấy.
Biết đâu, ánh sáng trắng cũng sẽ được gỡ bỏ—
Tôi vừa nhích người, Orito đã túm chặt vai tôi.
Orito liên tục lắc đầu.
Vẻ mặt hắn như nói: "Này, đừng vội, tấn công thì phải nhanh nhưng bây giờ chưa phải lúc, thời cơ chắc chắn sẽ đến, nên giữ sức trước đã."
Biết rồi. Cũng có câu "vào đất biến thái thì phải theo biến thái".
Tôi suýt nữa đã hấp tấp. Cảm ơn nhé, tên kính biến thái.
Nhìn theo bộ ba bạn học đi vào phòng tắm nơi có bộ ba thực khách + nữ vương, tôi thở dài.
Tiếng đùa giỡn và cởi đồ của các cô gái vẫn vang vọng bên tai tôi.
"Đi thôi? Chịu không nổi, ông bạn, đừng có liều. Suýt nữa thì xảy ra chuyện 'ngực lỡ mất luôn là ngực to nhất', may thật đấy?"
Tôi thấy cậu chỉ muốn khoe câu sau thôi đúng không? Dù ngữ pháp hơi lạ, Orito chắc vẫn muốn nói.
Vẻ mặt đó thật đáng ghét.
Không sao đâu, Orito. Tôi hiểu mà. Chỉ cần nhìn mặt cậu, câu đó đã hiện lên trong đầu tôi rồi. Bình thường cậu cũng chỉ cần ánh mắt là tôi hiểu ngay.
Ngôn ngữ đúng là thứ khiến người ta sốt ruột.
Bây giờ không phải lúc để tôi lảm nhảm.
Nếu tôi không tranh thủ vào phòng tắm nam trước khi họ vào bồn, khoảng cách chắc chắn sẽ vượt quá năm mét.
Phải nhanh lên mới được—
"Ô, sư phụ! Trùng hợp quá!"
Là giọng vui vẻ của Yuki. Hình như họ đã gặp Haruna và mấy người kia rồi.
"Ơ? Haruna-sensei cũng đến à?"
Giọng Mihara và tiếng nước tắm.
"Ô, Yuki-ki! Lại đây kỳ lưng cho mình nào!"
"Ồ! Dạo này Kanami vừa dạy mình cách kỳ lưng đấy! Sư phụ chờ chút! Mình kỳ cho mình trước đã!"
Tốt. Họ chắc sẽ không quay lại phòng thay đồ nữa, tranh thủ lúc này thôi.
Để kiểm tra quần áo của Lilia, tôi đã dặn Sera và Haruna đừng dùng tủ đựng đồ.
Dù sao có lý do chính đáng là được tắm miễn phí, Lilia chắc cũng không nghi ngờ.
Cơ hội này tôi phải nắm lấy.
"Vậy, cậu định làm gì?"
Tôi từ "ông bạn" thành "em trai" rồi. Nhìn thái độ Orito, như thể hắn nắm quyền chủ động.
Kính của hắn bị ánh sáng trắng che, không nhìn rõ biểu cảm.
Cái kính này đâu phải chỗ quan trọng nhỉ? Tôi phải nhắc xã hội: những người làm hiệu ứng ánh sáng trắng trong anime nên tự trọng.
"Tôi chỉ điều tra chút thôi."
Tôi vừa trả lời xong, Orito đã làm mặt đàn ông chìa tay phải ra—
"Tôi cũng vậy."
Hắn đòi bắt tay... Tôi mặc kệ Orito, vội vàng di chuyển ra sau tủ đựng đồ, rồi lục soát quần áo.
Ờ~ cái này là của Haruna, cái này là giáp của Yuu... à, đây rồi.
Bộ quần áo làm từ chất liệu mịn màng thơm ngát không rõ tên.
Trong túi không có gì cả.
Vậy thì, kiểm tra túi đeo lưng dễ thương từng đựng "Fuurinkomeow" thôi.
...Cũng không có gì.
Chẳng lẽ, có gì đó giấu trong quần áo?
Tôi cẩn thận lục lại từng chỗ trong quần áo.
Và rồi—một chiếc quần lót trắng tinh hiện ra trước mắt.
Ực.
Tôi cảm nhận được một phần nào đó trong tâm hồn mình đang thèm thuồng. Nhưng, tôi quay đầu đi, xua tan tà niệm.
Khi tôi đang vật lộn giữa lý trí và cám dỗ, tên kính lại làm bộ nói chuyện với tôi.
"Em trai, tên cậu là gì?"
Hắn làm gì mà giống mấy trưởng phòng trong hài kịch thế?
"Aikawa Ayumu."
"Aikawa. Aikawa à... nghe quen quen."
Đúng vậy, thực ra cậu biết tôi mà. Hơn nữa là biết từ nhỏ đến giờ luôn.
Orito nhíu mày như đang nghĩ gì đó, nhưng chắc thấy không quan trọng, giọng điệu lại quay về kiểu trưởng phòng có ria mép.
"Cậu không biết cách làm à? Hả?"
"Cách làm...?"
Tôi chỉ thấy điềm xấu.
Tên này chắc chắn sẽ làm chuyện mà bất cứ cô gái nào cũng phải tránh xa.
Trước khi hắn hành động, tôi đã nghiêm mặt lại.
"Nhìn đây, trai tân em trai."
Cậu cũng vậy thôi? Nói như mình có kinh nghiệm lắm—
Không được không được. Dành thời gian cho hắn quá lãng phí.
Tôi mặc kệ Orito, dồn hết tâm trí như bóp nát từng hạt xốp trong tấm bọc khí, lục soát kỹ quần áo của Lilia.
Nhưng tôi lại tò mò về Orito.
Bởi vì—
"Hô~ ha~ hô~ ha~ chịu không nổi."
Bên cạnh tôi có một tên biến thái đang vùi mặt vào quần áo.
Ra là vậy. Phải dùng như thế à?
Biết được cách dùng đúng, tôi đấm một phát vào người Orito.
Tôi không hiền đến mức dung túng cho loại tội phạm này.
Chỉ một cú, Orito "ư" lên rồi ngất xỉu, tôi kéo hắn đi qua sau tủ đựng đồ, hướng về phòng tắm nam.
Tại sao đánh vào bụng lại khiến não tạm ngừng hoạt động? Dù khó hiểu, cứ coi như là cảnh giới của cao thủ đi.
Tên này làm chuyện hạ lưu tận cùng.
Tiếng "ư" đó, đúng là hợp với hắn.
Khoan đã.
Còn tôi thì sao?
Lẻn vào phòng thay đồ, lục quần áo, mấy việc này tôi cũng làm hết còn gì?
Bất cứ tội lỗi nào, đều phải nhận báo ứng tương xứng chứ?
Không đúng, hay là vì tôi bị nguyền rủa nên mới phải nhận báo ứng, vậy thì nên được thưởng xứng đáng?
Nghĩ vậy, tôi tự kiểm điểm gay gắt hành vi tồi tệ của mình, rồi tặng Orito một cái tát trong phòng thay đồ nam. Thế là hắn tỉnh lại ngay.
"Á! Em trai! Vừa nãy cậu có đánh tôi không?"
Giọng điệu y như sếp vậy.
"Chỉ là ảo giác thôi."
"Ra là ảo giác à? Xin lỗi xin lỗi."
Orito ôm bụng bị tôi đấm, xoay cổ kêu răng rắc cho giãn gân cốt.
May mà hắn là đồ ngốc.
Nói đi cũng phải nói lại, thuốc giải ở đâu nhỉ?
Trong quần áo và túi đeo lưng của Lilia đều không tìm thấy gì giống thuốc giải.
Hai chúng tôi cởi đồ, quấn khăn tắm quanh hông, chỗ quan trọng thì giao cho ánh sáng trắng bảo vệ, rồi đi về phía bồn tắm.
Tắm rửa không phải mục đích của tôi.
Tôi áp tai vào bức tường như bức tường Berlin, ngăn cách giữa nam và nữ.
Vì tôi phải xác định chính xác vị trí của họ.
Nghe thấy tiếng tắm rửa. Họ vẫn đang tắm.
Làm sao đây? Quay lại lần nữa? Không được, nguy hiểm quá.
Giờ phải giao cho Sera và mấy người kia thôi.
Dù sao cách giải lời nguyền, biết đâu Lilia cũng mang theo khi tắm, nếu không phải là vật phẩm, cuối cùng chỉ còn cách lấy lòng cô ấy, thân thiết rồi nhờ cô ấy giúp giải lời nguyền.
Vì thế, tôi còn cố ngủ cùng Yuu và Sera để giữ ký ức cho họ.
Tôi chỉ có thể tiếp tục chờ thời cơ đến.
Phải tin vào các thực khách nhà mình—
Trước đó tôi cũng bàn sơ với Sera, bảo họ dùng thiết bị tắm sát tường.
Chỉ cần ở sát tường thế này, tôi chắc có thể giữ khoảng cách năm mét với họ.
Bất tiện thật.
Tôi... tôi không phải muốn nghe lén đâu! Không còn cách nào mà!
Orito cũng đương nhiên áp tai vào tường.
"Hehehe. Ông bạn, gu cậu cũng được đấy."
Hắn lại từ sếp thành ông chú rồi.
"Tôi đâu bằng cậu."
"Nghe đi, tiếng vọng lại rồi! Chủ đề nhạy cảm của các cô gái."
Orito mím môi, miệng cười như ký hiệu cảng trên bản đồ.
"Wa~ to thật đấy."
Giọng này là của Lilia sao? Orito cười khoái trá. Vẻ mặt đó như nói: "Chắc họ đang nói về ngực của Yuki hoặc Sera."
Tất nhiên rồi.
"Phú Sĩ thật hùng vĩ."
Là giọng của Hiramatsu.
...Sao lại thất vọng thế này?
Vẻ mặt khó tả của Orito lúc đó, chắc tôi cũng không quên được.
Bức tranh núi Phú Sĩ trên tường—đúng là to thật.
Nhưng, lúc này phải nói về kích cỡ vòng một chứ~? Nhắc đến nhà tắm là phải... không phải sao~?
Tôi đoán, chắc tôi và Orito cũng có cùng biểu cảm.
"Dừng lại, Haruna. Đừng có nghịch lung tung."
Giọng Sera vang lên, Orito lè lưỡi như PEKO (chú thích: linh vật hãng bánh kẹo Fujiya).
Orito gật đầu cười gian.
Vẻ mặt đó như đang tưởng tượng cảnh Haruna nghịch ngợm quấn lấy Sera khỏa thân.
Nói vậy thì đúng là phong cách của Haruna.
Dù sao Haruna chắc cũng từ phía sau ôm lấy vòng một tuyệt vời của Sera rồi bị mắng.
"Uwaa! Sư phụ, đó là nước lạnh! Cậu mở nước lạnh rồi! Lạnh quá! Lạnh chết mất!"
"Hử? Ồ, thỉnh thoảng tắm nước lạnh cũng tốt mà."
"Không được đâu!"
...Sao lại thất vọng thế này?
Lúc này phải đùa giỡn thân mật chứ~? Không phải lúc nhầm nước nóng lạnh đâu~?
Mức độ thất vọng của Orito lúc đó, là mức thấp nhất kể từ khi đi xem tháp chuông Hokkaido.
"Được rồi, ai là người đầu tiên nào~?"
Giọng Mihara vang lên, kính của Orito cũng phồng lên vì mong đợi.
Dù kính không thể phồng, chỉ cần truyền tải được không khí là được. Về mặt cảm xúc thì là như vậy.
Cách dẫn dắt chủ đề này, rõ ràng là đang nói về kích cỡ vòng một.
"Tớ nghĩ vẫn là Seraphim nhỉ?"
"Yuki, các cậu đang nói gì vậy?"
Tiếng cười gian không dứt. Tôi dễ dàng tưởng tượng ra Mihara như chú chó cười trong anime "Wacky Races", đưa tay lên miệng cười.
"Hả?"
"Tớ đang nghĩ, ai sẽ là người đầu tiên vào bồn tắm."
"Vậy... vậy à?"
"Chẳng lẽ cậu tưởng bọn tớ đang nói về kích cỡ vòng một?"
Cười gian không ngừng.
Mihara và Orito chắc giờ có cùng biểu cảm.
Cuộc nói chuyện vốn nên gây thất vọng, nhưng nhờ độ ngốc của Yuki mà mọi thứ lại ổn. Chủ đề tiến hóa thành cuộc bàn luận vòng một mà chúng tôi mong đợi.
A! Tôi lỡ nói thành "chúng tôi" rồi!
"Tất nhiên tớ là người đầu tiên rồi!"
"Hả? Không phải là không có gì à?"
"Yuki-ki đừng đùa! Đừng coi thường Haruna này, người sở hữu biệt danh 'F-cup của tương lai hứa hẹn'!"
Vị trí cuối cùng chắc Haruna sẽ không nhường ai đâu.
"Xin lỗi, tớ cũng tò mò lắm!"
Giọng Lilia đầy hứng thú.
"Hellscythe-sama hỏi, vòng ngực trên là bao nhiêu cm?"
"Tớ á? Nhớ là—86 thì phải?"
Tám sáu?
Ví dụ: tốc độ xuống núi Akina nhanh nhất (chú thích: ám chỉ "Initial D")!
Ví dụ: cặp ngực bị mọi người cười nhạo này, giờ cho các cậu thấy giới hạn thực sự!
Ví dụ: vào cua đi! Làm ơn vào cua, 86!
Dù sao Yuki cũng nhỏ con, vòng dưới cũng nhỏ hơn. Dù có ép, vẫn đủ sức thuyết phục người khác về sự hiện diện đó.
"Yuki... lần trước đo là 85 mà?"
Hiramatsu nhẹ nhàng ngạc nhiên.
"Tiểu Myo, vũ khí pudding của Yuki sẽ ngày càng mạnh lên đấy."
"Giống mình quá còn gì!"
Được rồi được rồi. Nghe đến 86, Orito áp tai sát tường, còn lắc đầu theo nhịp nhạc dance châu Âu.
"Thế còn cậu?"
"Nghĩ đến việc Ayumu ở bên cạnh, nếu đang lắng nghe, tớ thật không muốn trả lời. Dù cậu ấy là bạn trai tớ..."
Thịch! Bị Sera nói trúng, tôi thấy tim như muốn nhảy ra ngoài.
Nhạy cảm thật. Xin lỗi. Thật sự xin lỗi.
"Hả! Seraphim có bạn trai rồi à? Giỏi quá! Độc quyền nước tắm luôn!"
"Là độc quyền tin tức mới đúng (chú thích: Yuki nói nhầm "scoop" thành "soup")."
May mà Yuki ngốc có bạn sửa lời.
"Dù có ngốc như Ayumu cũng không biến thái đến mức nghe lén đâu. Nói đi!"
Xin lỗi, Haruna. Đúng như cậu nói. Nhưng—chuyện này—nên đổ tại lời nguyền nhỉ?
...Nghe lén thật quá tệ, dừng ở đây thôi.
Tôi rời tai khỏi tường, chuẩn bị tắm—
"Không còn cách nào, dù sao Hellscythe-sama cũng có hứng thú."
...Vẫn nên nghe cho rõ đoạn này, tôi nghĩ vậy, lại áp tai vào tường.
"Tớ là 91F."
"To quá! Không lẽ giống Haruna! Không thể nào!"
F91!
To vậy luôn—!
Chẳng lẽ đó là vòng một có trọng lượng!
Ai bảo... đó là vòng một mà?
Trong đầu tôi lóe lên câu nói nổi tiếng của F91 (chú thích: ám chỉ "Mobile Suit Gundam F91").
Đang ngẩn ngơ thì—
"Kỳ lạ?"
Yuki phát hiện ra gì đó. Rồi Hiramatsu—
"Là... Chihuahua kìa."
"Dễ thương quá~!"
Giọng Mihara bỗng lớn hẳn. Tôi rời tai khỏi tường một chút.
Chihuahua? Xuất hiện ở nhà tắm công cộng?
"Là Megalo cấp AAA, Ma vương chỉ huy trưởng! Arnold Chihuahua Walszinger!"
Tên dài quá! Chihuahua Walsz quá khó đọc!
Giọng to khó hiểu của Haruna làm tôi ngẩn người.
Cô ấy nhắc đến Megalo?
Lúc này tôi mới nhận ra một chuyện.
Câu cửa miệng "xin lỗi" của Lilia là có lý do. Vì ma lực quá mạnh, chỉ cần cô ấy thay đổi cảm xúc, vận mệnh xung quanh sẽ chuyển biến tiêu cực.
Vì vậy, ngoài xin lỗi, Lilia và Yuu không được bộc lộ cảm xúc khác.
Làm Lilia vui lên đồng nghĩa với—
Vận mệnh sẽ thay đổi lớn.
Yuu lúc đó cũng vậy, tôi có đủ lý do để cho rằng, chỉ cần vui lên là Megalo sẽ xuất hiện.
"Không ngờ Saitou Chihuahua lại xuất hiện ở nơi này."
Không khí trở nên như sắp vi phạm quyền tên tuổi gì đó (chú thích: "Saitou Chihuahua" chỉ khác một chữ với seiyuu "Saitou Chiwa")! Dù từ trước đến giờ vẫn vậy!
Từ giọng Lilia cũng toát lên sự cảnh giác.
Không ổn rồi. Nếu Lilia ra mặt chiến đấu, có thể sẽ phá hủy cả đảo quốc. Dù "Fuurinkomeow" tấn công đơn giản, nhưng chỉ cần tung một chiêu là có thể phá hủy tường nhà tắm.
Phải tránh chiến đấu trong nhà tắm.
Đây không phải nói đùa, tôi nói thật đấy (chú thích: "nhà tắm" và "chiến đấu" trong tiếng Nhật phát âm giống nhau).
Nếu có gương, chắc tôi sẽ thấy mặt mình tái mét. Chưa kể tôi vốn là người chết.
Để không cho phòng nữ nghe thấy, Orito thì thầm với tôi:
"Yên tâm, nó cùng phe với chúng ta."
Cậu nói gì? Đối phương là Megalo đấy?
Orito chắc không biết về Megalo, trong mắt hắn chắc chỉ là cosplay.
Ngay sau đó—
"May quá~ thật là nguy hiểm cấp đặc biệt."
Trước mắt tôi có một con Chihuahua mặc đồng phục học sinh cổ đứng, còn "hô" một tiếng thở dài.
Tôi ngạc nhiên tròn mắt.
Nó đến từ lúc nào vậy? Chỉ trong chớp mắt, trước mắt tôi đã xuất hiện một con Chihuahua dài hơn một mét đang lau mồ hôi trên trán.
Chỗ đó của chó đâu có mồ hôi.
Nó đứng vững trên bốn chân trên nền gạch bồn tắm, cúi người thở dốc.
"Kỳ lạ? Đi đâu rồi nhỉ?"
Bên kia tường vang lên giọng Mihara.
Chẳng lẽ nó từ phòng nữ sang? Sao làm được vậy—
"Hôm nay cũng cảm ơn nhé."
Orito vốn hống hách giờ thành đàn em! Đời người bất ngờ từ sếp thành tép riu!
"Không ngờ nữ vương cũng xuất hiện—may quá~ suýt nữa thì lộ rồi."
Dù cậu đã lộ rồi đấy.
Chihuahua mặc đồng phục học sinh cổ đứng. Tôi băn khoăn có nên hạ nó ở đây không, nhưng bây giờ quan trọng nhất là kiểm tra cơ thể nữ vương.
Tôi không thể làm lớn chuyện ở đây, cản trở Sera và Haruna điều tra cách giải lời nguyền từ "Fuurinkomeow" hoặc nữ vương.
"Được rồi, cứ làm như mọi khi nhé."
"Vâng! Cảm ơn nhiều!"
Chihuahua chuyển sang đi bằng hai chân, rồi đưa tay lên tường lát gạch.
Và rồi sao nữa? Nhìn thấy tường ngày càng trong suốt.
"Người này là thiên tài tìm ra gương một chiều đặc biệt giấu trong nhà tắm này. Rõ ràng tôi tìm mãi không ra, vậy mà cậu ta lại dễ dàng—thật là học hỏi được nhiều."
Sai rồi, không phải vậy.
Đó là năng lực của Megalo.
Năng lực này, chắc là làm cho vật tiếp xúc trở nên trong suốt.
Nên nó mới xuyên tường sang đây.
Cảnh bên kia không hoàn toàn lộ ra.
Vẫn còn một lớp tường mỏng như da.
Chỉ cần tập trung quan sát, từ bồn tắm nữ chắc cũng thấy được bên này.
Nhưng, bên này và bên kia có một điểm khác biệt cơ bản.
Đó là bên này cố ý nhìn trộm, còn bên kia thì không.
Hành động tập trung quan sát, bên kia không có ý nghĩa.
"Thấy rồi! Thấy rồi nhé!"
"Tuyệt vời quá."
Chihuahua cũng nhìn tường với ánh mắt dâm đãng.
Tên này biết nữ vương ở bên kia mà còn dám quấy rối, gan thật!
Còn tôi—
Tập trung nhìn, cảnh thiên đường ngay trước mắt.
Gặp chuyện tốt dâng đến tận nơi thế này, tôi—
Chihuahua liếc về phía tôi.
Đôi mắt to tròn đáng yêu.
Thêm nữa, tên kính mờ bên cạnh nói:
"Cậu tính sao? Aikawa~"
Hắn ném ra câu nói gợi nhớ đến quảng cáo công ty cho vay (chú thích: ám chỉ quảng cáo của aiful Nhật).
Dù sao, tôi cũng cần xác định chính xác vị trí của họ.
Tôi làm vậy, không phải vì tà ý.
Không đúng, nhưng đây là hành vi không nên làm.
Hô. Tôi đã kìm nén được! Tôi sẽ không nhìn trộm!
"Sư phụ—chờ lâu rồi!"
"Được, Yuki-ki! Kỳ kỹ cho ta nhé!"
Ai mà nhìn trộm chứ! Dù tôi rất tò mò!
"Uwaa! Yuki-ki! Đợi đã! Nyaa! Cậu làm gì thế!"
"Hả? Có gì đó lạ lạ à?"
Ai mà nhìn trộm chứ! Dù tôi rất tò mò!
"Haruna-sensei, kỹ thuật của Yuki thế nào?"
"Ừm... cũng dễ chịu lắm nyaa."
Tôi chỉ hé một mắt, liếc nhìn một chút—và phát hiện Yuki từ phía sau ôm lấy Haruna, còn dùng 86 đầy bọt xà phòng dán chặt vào.
"Ồ~ đây là cách Kanami vừa dạy mình! Cô ấy bảo làm dâu phải học cách tắm này... hả?"
"Sao vậy?"
"Sao mình phải luyện làm dâu nhỉ?"
"Vì Yuki từng nói muốn làm cô dâu tốt mà!—Kỳ lạ? Sao lại thế nhỉ?"
"Ừm—thôi kệ! Dù sao cũng sẽ cần mà!"
Là tôi, đối tượng chính là tôi đấy, Yuki.
Tôi chưa từng đáp lại tình cảm của họ.
Lẽ ra tôi nên đáp lại tình cảm của họ nhiều hơn.
Quan hệ giữa người với người, mất rồi thì khó mà lấy lại được.
Tôi vẫn do dự, ba phải, cứ thế này, dù không bị nguyền rủa, có lẽ cũng sẽ rơi vào tình cảnh hôm nay.
"Hehe. Để tôi kỳ lưng cho ngài nhé."
"Hả? Ừm? Kỳ cho tôi?"
Sera từ phía khác với Haruna và Yuki, ôm lấy Lilia từ phía sau.
A~ chiêu đó tôi cũng từng bị rồi.
Dễ chịu đến mức nguy hiểm. Đúng vậy, đúng vậy.
Sera không giống Haruna, dường như vẫn nhớ mục đích.
Nhiệm vụ lần này là chăm sóc Lilia.
Giờ chỉ còn trông cậy vào Sera thôi.
Còn tôi chỉ có thể đứng nhìn...
...A! Tôi lỡ nhìn trộm rồi!
Không được không được. Bây giờ không phải lúc thưởng thức cảnh Sera và Lilia quấn quýt!
Như vậy là phạm tội.
"Aikawa... sao cậu lại quay lưng về phía đó?"
"Ờ, ai bảo đây là phạm tội mà..."
"Ra vậy. Đúng là, đây gọi là hành vi nhìn trộm. Nhưng—nếu xảy ra giữa người yêu thì không tính! Tôi và Sera-sama đã là người yêu rồi!"
Lý thuyết gì kỳ vậy! Nhưng, đối mặt với câu nói ngớ ngẩn đó, tôi như bị sét đánh ngang tai.
Chưa hết—
"Chuyện đặc biệt ấy, chỉ cần không ai nhận ra thì không thành chuyện đặc biệt. Vậy thôi."
Megalo thì thầm đầy tà ác.
Hai tên này thật sự quá tệ, nói thật tôi không dám nhận.
Dù tôi phải ngăn họ lại—
"Ahahaha! Nhột quá~"
"Phải kỳ sạch sẽ đấy."
Nhưng tôi lại tò mò chết đi được.
"Tiểu Myo. Sao cậu tự kỳ vậy?"
"Hả... bình thường ai chẳng tự kỳ...?... Á! Đợi đã... Kanami!"
"Được! Yuki-ki! Chúng ta cũng đi!"
"Ừ! Chuẩn bị đi, Hiramatsu!"
"Chúng ta cũng tham gia thôi."
"Đúng rồi! Cảm giác vui quá... à, xin lỗi."
"Đợi đã... sao các cậu lại như vậy?"
Tôi không chịu nổi nữa rồi.
Hiramatsu sẽ gặp chuyện gì đây? Tôi muốn xem kết cục của cô ấy.
Chỉ thấy các cô gái xúm lại bên Hiramatsu bị đẩy ngã xuống đất.
"Kỳ cho cậu trơn tru luôn~"
"Xoa xoa xoa~"
"Đợi đã... Kanami! Đến cả Yuki cũng vậy... nhột quá... ahahahaha! Ái da! Hahahaha!"
Lần đầu tiên Hiramatsu cười lớn như vậy.
Mọi người vây quanh cô ấy, không lại gần hơn thì không thể nhìn rõ biểu cảm.
Dù thế nào tôi cũng muốn nhìn.
Tôi muốn nhìn không phải là thân hình trắng trẻo rực rỡ ấy, mà là gương mặt cô gái trầm lặng cười phá lên, dù rằng cô ấy bị ép buộc.
"Xin lỗi... xin lỗi..."
Lilia vừa cười tươi vừa xin lỗi, còn xịt dầu gội lung tung. Cô ấy trông thật sự rất vui vẻ.
Taeko cố gắng vươn tay đẩy ra, định trốn thoát khỏi kiếp nạn này.
"Meo ha ha ha ha! Đừng xem thường Haruna tôi, người có thể dùng tốc độ vỗ cánh của loài chim để cù lét nhé!"
Đôi tay của Haruna để lại tàn ảnh, gãi khắp những chỗ nhột trên người Taeko.
Seraphim giữ chặt hai chân Taeko đang muốn chạy trốn, Yuki và Mihara tiếp tục tấn công.
"Cô gái đó không tệ nhỉ~ Thật trong sáng~ Đúng là siêu cấp trong sáng~"
Chihuahua chăm chú nhìn Taeko. Từ nãy đến giờ nó luôn di chuyển ánh mắt theo hành động của Taeko.
Dù sao thì Taeko cũng hoàn toàn khác với những cô gái thường thấy. Cô ấy vừa thuần khiết, vừa dịu dàng, mang chút u sầu, thỉnh thoảng còn khiến người ta cảm nhận được sự mẫu tử.
Bây giờ, cô ấy bị trêu chọc không ngừng, dáng vẻ ấy đương nhiên trông rất buồn cười.
"Tôi muốn nhìn rõ hơn nữa cơ."
"Vậy thì, có muốn sang phía đối diện không?"
"Ờ... vậy thì tôi thật sự phải ra mặt ngăn cản rồi."
"Đồ khốn! Cậu còn nói mấy lời như thế nữa!"
"Từ nãy đến giờ hắn đã siêu cấp lắm lời lại còn phiền phức."
Dù các người có than phiền như vậy, nhưng phạm tội vẫn là phạm tội.
Tuy nhiên, con quỷ trong tôi quả thật đang thì thầm.
Dù sao cũng sẽ không để lại ký ức.
Độc giả luôn mong muốn những miêu tả sống động. Thứ họ cần, chắc chắn không phải là kiểu diễn đạt nhẹ nhàng thường ngày, mà là phải trình bày tỉ mỉ từ đỉnh đầu đến đầu ngón chân, từ lớp sừng đến gót chân thô ráp, tất cả đều phải chi tiết không sót một chỗ nào.
Đúng vậy, tội ác này có chính nghĩa!
Đối với những lời thì thầm kiểu quỷ của Ayumu như vậy, tôi luôn dùng một câu "Không không không, tôi không hiểu cậu nói gì đâu" để đẩy lùi nó.
Trong lòng tôi luôn giằng co.
Nhưng, tệ nhất thì dù có bị lộ, bị lườm trắng mắt, dù có ai báo cảnh sát, nếu là bây giờ, với hiệu quả của lời nguyền thì cũng không đến nỗi có vấn đề.
— Chỉ lúc này mới làm được thôi.
Tôi không phải là không có ý nghĩ như vậy.
"Đi chứ? Nè?"
Orito—cậu đã quên chuyện của tôi, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà lại dùng ánh mắt như nhìn đồng đội—
"Đi thôi, bây giờ chính là lúc thể hiện dũng khí siêu cấp!"
Thật nam tính biết bao, dù chỉ là một con chihuahua mắt long lanh.
"Haruna tôi là người đầu tiên!"
"Gì chứ, tôi mới là người đầu tiên ngâm mình mà!"
Hai người tượng trưng cho sức sống cùng nhau tiến về phía bồn tắm.
"Tch... lỡ mất thời cơ rồi? Ayumu, tất cả là do cậu quyết định chậm mà hỏng việc."
Orito chỉnh lại gọng kính mờ sương, rồi cùng chihuahua tiến về phía bồn tắm.
Giống như đèn pha truy đuổi Lupin, phần tường trong suốt như bị khoét lỗ cũng di chuyển theo chihuahua.
Ào ào~
Từ phía bồn tắm nữ vang lên tiếng nước. Tiếp đó—
"Nóng quá! Nóng quá——!"
Tiếng hét của Haruna. Vì bồn nước nóng của nhà tắm khá nóng, nhảy vào rất dễ bị sốc.
Chắc cô ấy đã leo lên ngay rồi. Tôi lại nghe thấy tiếng nước "ào ào".
"Ha ha ha ha! Sư phụ, tắm thì tất nhiên sẽ nóng mà?"
Ào ào——
"Lạnh quá! Siêu lạnh——!"
"Shua ha ha ha ha! Yuki, chỗ đó là bồn nước lạnh đấy!"
Yuki bị Mihara cười lớn.
Chắc Yuki cũng rời khỏi bồn nước lạnh ngay, tôi lại nghe thêm một tiếng "ào ào".
Haruna mở vòi nước thêm nước vào.
"Rồi, vậy mọi người cùng vào ngâm nhé!"
Ào ào——nghe thấy tiếng nước nóng tràn ra khỏi bồn, rồi chảy vào lỗ thoát nước.
"Wow——nhiệt độ vừa đúng luôn."
Mihara mặt đầy say mê. Cô ấy búi tóc lên rồi mới ngâm mình vào bồn.
"Tôi thích nóng hơn chút nữa."
Yuki bĩu môi. Dù sao cô ấy cũng là 'cô gái Edo' mà.
"Tiếp theo làm gì đây?"
Lilia hào hứng hỏi.
"Bình thường thì, ví dụ như ngâm vai trong nước nóng vài chục giây chẳng hạn."
"Thi đấu nín thở dưới nước! Cảm giác sẽ có người kiếm cớ, nên phải thi ba trận!"
"Ồ ồ! Ý kiến hay đấy!"
"Vậy mọi người cùng thi, chuẩn bị——bắt đầu!"
Cả nhóm hít một hơi thật sâu, rồi úp mặt xuống mặt nước.
"Aikawa, bây giờ là cơ hội. Đã đến lúc phải quyết định rồi."
"Quyết định gì?"
"Nghe này, nhà tắm nữ cũng có góc chết. Khi tất cả bọn họ đều cúi đầu xuống nước—chúng ta sẽ xông qua."
"Cơ hội cuối cùng siêu cấp."
Câu này toàn là chữ nét phẩy sang trái, đọc khó thật (chú thích: câu gốc là katakana "デラシクスラストチヤンス")!
"Dù các cậu nói vậy..."
"Đến nước này rồi mà còn nói thế... Dùng lời có vẻ không làm cậu hiểu, vậy thì chỉ còn cách dùng nắm đấm để tâm sự thôi... Đàn ông là thế mà?"
Orito dùng ngón tay lau kính bị hơi nước làm mờ, rồi siết chặt nắm đấm.
"Cách này thì nhanh gọn thật, nhưng cậu không thắng nổi tôi đâu."
Tôi mỉm cười nhẹ, cũng siết chặt nắm đấm.
Orito à, tôi hiểu cậu hơn bất cứ ai. Thế mà cậu lại không nhận ra tôi.
Huống chi tôi là zombie, còn cậu chỉ là người bình thường.
Tôi hoàn toàn không thể—thua được!
Hai người đàn ông chuẩn bị sẵn sàng nắm đấm.
Dù đang trần truồng trong phòng tắm.
Nhưng chúng tôi như những tay súng trên thảo nguyên.
Chắc chỉ khoảng một giây trôi qua. Nhưng tôi và Orito đã có một cuộc đối thoại sâu sắc kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.
Mọi vấn đề, chỉ một chiêu là phân thắng bại.
Hú a a a a a...
Hơi nước ấm trong phòng tắm bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, bám lên làn da ướt át.
"Kéo! Búa! Bao!"
Nhanh như chớp. Thắng thua kết thúc nhanh như tia sét.
Hừ! Dù có thị lực động học của zombie cũng không nhìn ra được.
Không ngờ Orito lại ra búa, kéo, bao theo thứ tự, rồi lại nắm thành búa.
"Mục tiêu vừa nói 'thi ba trận' mà. Lần này của bọn họ cứ bỏ qua, chúng ta chờ lần sau. Được chứ?"
"Siêu cấp hiểu luôn!"
"Chịu không nổi. Nếu các cậu làm gì bậy, tôi sẽ ngăn lại ngay đấy."
Chúng tôi lặng lẽ dựa vào tường, chờ đợi thời cơ.
"Phù ha! Sư phụ mạnh quá!"
"Không ngờ cậu lại nín thở lâu hơn cả chúng tôi là Vampire Ninja—thật lòng mà nói, tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên."
"Meo ha ha ha ha! Đừng xem thường Haruna tôi, người muốn nuôi cá ngừ!"
"Không không không, chắc chắn cô ấy gian lận rồi."
"Biết ngay các cậu sẽ nói thế! Vậy thi thêm một trận nữa đi!"
"Ồ! Lần này tôi sẽ không thua đâu!"
"Chuẩn bị——!"
Ào ào.
Khi tất cả bọn họ úp mặt xuống nước, ba chúng tôi do chihuahua dẫn đầu, xếp thành một hàng.
Lén lút như chơi trốn tìm.
Như đang nhảy điệu "Choo Choo TRAIN", chúng tôi vẽ hình số 8, xuyên qua bức tường—
Chúng tôi đã lẻn vào bồn tắm nữ.
Sau đó, hai giây sau tất cả đều bị phạt quỳ.
Phụ lục 2
Thử gọi điện đến nhà Aikawa – loạt truyện cực ngắn
Haruna phiên bản
Tút tút tút tút tút tút tút tút...
Tút tút tút tút tút tút tút tút...
A? Tôi là thiên tài đây.
Hiện tại tôi không có tâm trạng, nên sẽ không nghe điện thoại đâu.
Nếu bạn nhất định có chuyện muốn nhắn, thì hãy tìm đến trung tâm trả lời tự động nhé!
À, nhưng nếu là lời khen ngợi Haruna tôi thật nhiều, thì bạn có thể ghi âm sau tiếng bíp.
Không còn cách nào khác mà!
À, đúng rồi đúng rồi, tôi vừa nghĩ ra một trò cười mới mà ai nghe cũng sẽ cười lăn!
Sắp tới đây!
Mùa thu "Bíp——————"
Mọi người buổi tối tốt lành. Tôi là Aikawa Ayumu, một zombie. Nói thẳng ra, khi nghĩ đến mùa hè, mọi người sẽ nghĩ đến từ gì nhỉ?
"Muốn bắn pháo hoa."
"Ngài Hellscythe-sama có hứng thú với chuyện này thật là tốt quá."
Quả nhiên vì là mùa du lịch, những chuyện liên quan đến nước như núi, biển... cứ tự nhiên hiện lên trong đầu.
"Thật phấn khích."
"Hừm hừm, mùa hè đúng là khiến người ta hào hứng mà!"
Quả nhiên, những ký ức phấn khích cứ tự nhiên ùa về.
Như là các chị gái mặc đồ bơi, các chị gái có khí chất trưởng thành, các chị gái bị nước làm ướt, rồi các chị gái ướt đẫm mồ hôi...
"Đây là tuyệt cảnh gần chúng ta nhất."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế."
Quả nhiên, tuyệt cảnh thật tuyệt vời.
Lần này là một câu chuyện như vậy.
Đây là câu chuyện của mùa hè ấy.
Ngày hôm đó, ve sầu đang ra sức kêu vang khắp nơi.
Tất cả là do sau mùa mưa lại đến bão, hơn nữa nhiệt độ cũng đã đến mức của mùa hè, vừa than nóng vừa muốn ra ngoài chơi—lúc đó chúng tôi đang nói những chuyện như vậy.
"Hay là ra ngoài chơi đâu đó nhỉ?"
Người nói câu đó là Seraphim, cô gái tóc đuôi ngựa. Với vẻ mặt nghiêm nghị, luôn thể hiện tính cách lạnh lùng khiến người khác rùng mình, nhìn vậy nhưng thật ra là Ninja—à, nhầm, thật ra là Vampire Ninja.
Vù~~
"Nếu ra ngoài thì đi biển."
Cô gái mặc giáp, tóc dài bạc, đôi mắt xanh đẹp như nhìn từ vũ trụ xuống trái đất, Yuu, đang gõ bàn cộc cộc.
Vì lý do nào đó, Yuu luôn giao tiếp bằng giấy nhắn, dù là mùa hè vẫn mặc giáp kim loại và găng tay, còn uống trà nóng xì xụp.
Vù~
"Không có chỗ nào có lễ hội à?" (Ở đây Haruna phát âm kiểu fesval gì đó)
Cuối cùng, nằm trên hành lang mát lạnh, áo ba lỗ kéo lên đến ngực để chống lại cái nóng, cô gái nhỏ có tóc dựng lên lười biếng nói.
Cô ấy là Haruna, hình như là người của chủng tộc Masou-Shoujo cực kỳ rắc rối, lại còn là người từ thế giới khác.
Vù~ Bốp!
Con muỗi bay lượn từ nãy giờ bị Haruna đập chết.
"Đừng nói như bóng đá (football), nếu nói thì phải là festival chứ."
Tôi vừa quạt phành phạch vừa suy nghĩ về lời ba người đó.
Ra ngoài chơi đâu đó nhỉ
Đi biển thì tốt
Lễ hội
Ba câu này cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, rồi một đáp án bật ra—
"Như là lễ hội pháo hoa chẳng hạn?"
Khoảnh khắc im lặng lúc đó thật sự có thể sánh ngang với thời gian thông minh của Ikkyu.
Tạch tạch tạch bùm.
"Lễ hội pháo hoa là cái gì?"
Người từ thế giới khác này, chẳng lẽ ngay cả lễ hội pháo hoa cũng không biết sao.
Haruna nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn đầy hứng thú, giống như con mèo nhìn người ở góc phòng.
"Ừm, thời tiết cũng đẹp rồi, đến lúc tổ chức lễ hội pháo hoa rồi nhỉ."
"Vậy, rốt cuộc nó là gì, nhóm nhạc gyaru à?"
"Không phải wannabe (bài hát của nhóm gyaru) mà là pháo hoa (hanabi) mà!"
"Pháo hoa là thứ rất tuyệt vời."
"Giải thích cho tôi dễ hiểu chút đi!"
"Thôi thôi, thực tế đi xem không phải tốt hơn sao? Coi như bị tôi lừa đi."
"Không thể nói vậy được! Nghĩ là bị lừa thì chắc chắn là bị lừa rồi!"
"Đừng có như đứa trẻ bỏ nhà đi bụi chứ."
"Nói đơn giản thì, là đại *bùng* nổ đó!"
Cách giải thích kiểu S này thật dễ hiểu!!
Mắt cô ấy đang phát sáng! Hơn nữa còn sáng rực!!
"Cái gì vậy! Nghe cũng có chút hứng thú rồi."
Nhưng với Masou-Shoujo như Haruna thì cách giải thích đó lại rất hiệu quả.
Đúng là nghe được một câu nói gây sốc thật.
Nhưng thực ra cũng không sai, tôi cũng không định sửa lại lời đó.
Vậy thì, khi đi lễ hội pháo hoa, nên mặc gì là tốt nhất nhỉ.
Trong trường hợp này, quả nhiên là jinbei là hợp nhất, nói đơn giản là loại yukata nửa tay nửa quần. Dù nói vậy hơi kỳ, nhưng đại khái là như thế.
Đây là bộ đồ rất hợp để mặc vào mùa hè.
Chỉ là cơ hội mặc thì rất ít.
Nhưng chính vì vậy, lễ hội pháo hoa mới nên mặc jinbei!
Nam mặc jinbei. Vậy còn con gái thì sao?
Quả nhiên, mặc yukata là tốt nhất.
Dù cũng có những cô gái lo lắng vì đi xa mà yukata bị xộc xệch nên chọn mặc váy, nhưng họ nên học cách mặc của con trai! Vì để mặc yukata, tôi có thể nỗ lực bất cứ điều gì—bạn cùng lớp đều nghĩ về tôi như vậy.
Ba mỹ nữ mặc yukata, tỏa sáng dưới bầu trời đêm.
Seraphim không chỉ không giấu được vòng một khủng mà còn toát ra khí chất ecchi khó cưỡng.
Phần tóc đuôi ngựa lộ ra cũng đẹp, ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống cũng rất hợp với yukata.
Yuu thì mặc yukata kèm găng tay, trông rất thú vị.
Tạo nên bầu không khí yên tĩnh và nghiêm túc.
Haruna thì mặc như trẻ con.
Tôi và ba người họ cuối cùng cũng đến trước nhà ga, nhưng—
"Tôi không giỏi với đám đông."
Yuu có vẻ lúng túng.
Từ nhà ga đi ra chỉ thấy người, người, người. Đám đông tụ lại thành từng khối, khiến người ta muốn ngạt thở.
"Sao mấy người này không nhúc nhích vậy? Đang chơi trò đứng hình à?"
"Không, chắc là đang đợi ai đó thôi."
Số người trước nhà ga đông như ở hội nhạc rock vậy.
"Muốn xem đại bùng nổ đến thế sao?"
Haruna đứng đó với vẻ mặt "chịu không nổi".
"Đúng vậy, ai cũng muốn xem đại bùng nổ☆ mà."
"Sao cậu lại nói phần bùng nổ với vẻ vui thế nhỉ."
Dù phải đi bộ đến hội trường lễ hội pháo hoa, nhưng hoàn toàn không thể tiến lên.
Đông như bãi biển mùa hè vậy.
Dù đang đi bộ trên đường bị cấm xe vì hạn chế giao thông, nhưng tốc độ chậm như chơi trò ba chân vậy.
Đường gần sân khấu chắc còn đông hơn nữa.
"Ừm. Seraphim, không thể bay lên trời à?"
"Thật sự là, trước mặt nhiều người thế này thì bất tiện lắm."
Seraphim có thể bay trên không. Haruna vừa phát ra tiếng phì phì vừa lững thững đi sau Seraphim. Nhưng nhìn vẻ mặt cô ấy thì hình như không muốn đi tiếp nữa.
"Thôi nào thôi nào, đây cũng là một phần thú vị của lễ hội pháo hoa mà, dù sao cũng còn thời gian trước khi bắt đầu."
Tôi bổ sung như vậy.
Tôi nói vậy, cảm giác như không làm nóng không khí lên thì sẽ thua mất.
"Lại xuất hiện rồi, kiểu người gì cũng lấy 'đây cũng là thú vị' để lấp liếm. Nếu lễ hội pháo hoa bắt đầu thì cho nổ tung Ayumu luôn đi."
"Cậu ồn ào quá."
Bổ sung thất bại. Cô này chắc không biết đọc không khí và cảm xúc người khác.
Vậy thì, chỉ còn cách lờ đi lời than phiền của cô ấy thôi.
Cứ thế, chúng tôi chậm rãi tiến lên như bò.
"Muốn ăn takoyaki."
Yuu có vẻ hứng thú với các quầy ăn vặt hơn là pháo hoa.
Đúng là cô nàng ham ăn—
Đúng vậy. Lẫn trong đám đông thế này, Yuu cũng có ý kiến riêng.
Nhưng, cố tình không đụng đến chủ đề đó mà nói chuyện khác, hành động như vậy chắc Haruna không làm được đâu.
Quả nhiên, hợp với Yuu thật—
"Vậy thì, đi dạo quanh các quầy ăn vặt nhé."
"Yakisoba! Tôi muốn ăn yakisoba!"
Biết rồi biết rồi.
Haruna vừa lấy lại tinh thần, tóc dựng lên lắc lư qua lại.
Dù đi đâu cũng là trẻ con.
Dù sao thì cũng dễ thương thật.
Thật là, tôi và Seraphim như cặp vợ chồng bị hai chị em Haruna và Yuu làm khổ mà mỉm cười.
"Các cậu mang theo bao nhiêu tiền? Tôi thì tầm 3000 thôi."
"Tôi mang khoảng hai vạn. Vậy phần của ngài Hellscythe-sama để tôi trả nhé."
"Không cần đâu, phần của Yuu để tôi trả là được rồi. Haruna, cậu mang bao nhiêu?"
"Khoảng 2 triệu 5 trăm ngàn."
Haruna lấy ra xấp tiền từ tay áo.
Hai, hai triệu năm trăm ngàn!
Đúng là đại gia!
Masou-Shoujo giàu đến mức nào vậy! Tiền này cũng nhiều quá rồi!
Với chủng tộc có thể thao túng ký ức, tôi bắt đầu nghi ngờ tiền này có hợp pháp không nữa!
Mà thôi, như vậy là quá đủ rồi.
Xấp tiền dày như bò bít tết vậy.
Lần đầu tiên tôi thấy tờ 1 triệu đấy.
"Sao lại mang nhiều tiền thế?"
"Hả? À, bình thường tôi đâu có xài tiền! Hơn nữa Masou-Shoujo làm việc bằng cả mạng sống mà! Thu nhập như Thủ tướng cũng có thôi!"
Mà, cũng đúng là đánh cược mạng sống, chắc không tiếc tiền đâu.
"Hóa ra cậu thuộc nhóm thắng cuộc à."
Nói vậy chứ, Haruna cũng không thường mua sắm gì. Muốn mua thì sẽ mua thôi.
Đúng là cảm giác đại gia.
Tôi chỉ mặc bộ đồ có ba tờ 1000 yên, tự dưng thấy hơi buồn.
Quán yakisoba thì nhiều, dù muốn đến quán ngon hơn nhưng đâu đâu cũng đông người.
Người Nhật yêu yakisoba chắc thuộc top thế giới.
Trong đêm hè nóng bức này, thật sự không muốn đứng chờ trước bàn nướng nóng hổi.
"Thôi, hay là đi dạo quanh mấy quán vắng mua đại gì đó."
Tôi đề nghị như vậy.
Lúc đó tôi nghĩ đây là đề nghị hợp lý mà.
"Ayumu! Đi mua cái kia đi!"
Trước mặt Seraphim với ánh mắt sáng rực là quán bán frankfurt (kiểu xúc xích dài như Sasaki Kojiro).
Nhìn qua thì frankfurt dài hơn 30cm nằm ở đó.
Không phải thích frankfurt, chỉ là hứng thú với "Sasaki Kojiro".
Tôi cũng có chút hứng thú nên cùng đi mua. Không như yakisoba, frankfurt không đông khách nên mua rất nhanh.
Ngay sau đó, Seraphim cho frankfurt vào miệng.
Vì nóng nên cô ấy ăn từ từ, nhẹ nhàng—
Tóc dài bên mai, gọi là tóc moe, vén lên, môi khép lại, tư thế đó thật sự ecchi không tả nổi.
Vì còn phải thêm ketchup và mù tạt, chắc còn tốn thời gian—
"Yakisoba, yakisoba."
Vì phát hiện Haruna vừa vung xấp tiền vừa đi tìm quán yakisoba, Seraphim vừa nhét đầy frankfurt vào má vừa đuổi theo.
"Haruna! Đợi tôi với!"
Một chị gái xinh đẹp mặc yukata, miệng nhét đầy frankfurt, má phồng lên.
Ý nghĩa trong đó chắc không cần tôi nói ai cũng hiểu.
Thực ra tôi đang rất phấn khích.
Chắc vì quá phấn khích.
Thế là, tôi lạc mất Haruna và Seraphim.
Ngoài việc ngơ ngác giữa đám đông, tôi chẳng làm được gì ngoài thở dài.
"Thật là, Yuu, Haruna đi đâu rồi—"
Ơ?
Không có tiếng trả lời, tôi nhìn quanh.
Rõ ràng Yuu vừa ở bên cạnh mà giờ đã biến mất.
Bị dòng người cuốn đi rồi sao?
Hay là đi theo Seraphim và Haruna? Hay người lạc là tôi?
Mua đại gì đó ở chỗ vắng.
Có phải vì câu nói đó của tôi mà mọi người tản ra không?
Tìm ba người giữa đám đông có thể giấu người như thế này, đúng là như tìm Waldo vậy.
Tìm Haruna-chan thôi! Level 60! Đại khái là cảm giác như vậy.
Tôi lại nói lần nữa.
Thật là chịu thua.
Kết quả là tôi không gặp được ba người mà cứ thế đi về phía hội trường.
Tôi cũng muốn tiếp tục đi, nhưng đông quá không thể nhúc nhích.
Vô tình nhìn lên phía trước, bục cao đã ở ngay trước mặt.
Dù hướng bắn pháo hoa ngược lại, nhưng từ đó chắc cũng nhìn được pháo hoa, tiếp theo chỉ cần dùng sức mạnh zombie của tôi, tìm một hai cô gái chẳng là gì.
Tôi tiến về phía bục cao, lẻn vào bóng tối bên cạnh để ẩn mình.
Cảm giác như siêu nhân vậy.
Không bị ai chú ý, tôi dùng sức mạnh zombie nhảy lên bục cao.
Nếu Olympic tổ chức ban đêm chắc tôi phá hết kỷ lục mất, tôi nghĩ vậy.
Mà, zombie chắc cũng không có quyền tham gia đâu.
Thế là, tôi đến được chỗ giống như công viên rậm rạp cây cối.
Pháo hoa hút hết người đi, ở đây chẳng thấy ai.
Mà, bị tòa nhà cao tầng che khuất cũng không xem được pháo hoa.
Nếu muốn xem pháo hoa, chắc nên đi chỗ khác.
Nhưng mục đích của tôi không phải xem pháo hoa, mà là tìm ba cô gái cùng nhà.
Đến nước này, ép họ mặc yukata lại thành ra hại chuyện.
Nếu Yuu mặc đồ thường thì tôi đã tìm thấy ngay rồi.
Chắc lễ hội pháo hoa đã bắt đầu rồi.
"Thật là, biến đi đâu rồi, Yuu—"
Tôi ngồi trên ghế đá ôm đầu, tay áo jinbei bị kéo căng.
"Gọi tôi?"
Hả?
Ở đó là Yuu.
Tay cầm đá bào, vị dâu.
"Sao lại ở đây?"
"Nếu muốn tìm thì sẽ tìm thấy Ayumu ngay. Vì tôi và Ayumu có liên kết với nhau."
Gì vậy, nếu vậy thì lúc gặp nhau, lúc tôi thành zombie nói rõ luôn có phải tốt không.
"Cảm ơn."
"Hả? Vì sao?"
"Tôi ghét đám đông nên đến đây ngay."
Cũng không cần cảm ơn đâu, nhưng kết quả vậy là được rồi.
"Dù từ đây không nhìn thấy pháo hoa."
"Không phải là không thấy hoàn toàn."
Bất ngờ. Yuu ngồi xuống cạnh tôi, bắt đầu ăn đá bào.
Nhìn Yuu dùng ống hút như thìa đưa từng chút đá vào miệng, tôi cảm thấy áy náy.
Nói sao nhỉ, chỉ cần nhìn môi Yuu là cảm thấy—
"Sao vậy?"
"Không, không có gì."
Ơ? Không lẽ đây là tình huống tốt nhất trong mọi bầu không khí?
Bình thường Seraphim và Haruna luôn ở bên, Yuu cũng không hay ra ngoài, tình huống chỉ có hai người ngồi trên ghế đá công viên thế này là không có.
Dù sao cũng như người yêu, hôn một hai lần cũng không sao nhỉ?
Gulp, tôi nuốt nước bọt.
Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào môi Yuu, làn da trắng không khỏe mạnh, nhưng môi lại hồng hào, trông rất mềm mại—
Bất ngờ, Yuu lại đưa cho tôi tờ giấy nhắn, trên đó viết—
"Muốn hôn không?"
Bị nhìn thấu rồi!
Lúc tôi nghĩ chuyện xấu xa lại dễ bị nhìn thấu thế này!
"Không, không không không không không..."
Mặt tôi đỏ bừng, bối rối không biết trả lời sao.
Thật sự không muốn bị Yuu nghĩ là biến thái, đủ kiểu giải thích quay cuồng trong đầu tôi.
"Có thể mà."
Đúng lúc đó, lễ hội pháo hoa bắt đầu.
Vèo~ bùm. Lách tách lách tách lách tách
Cứ như muốn lấy đi trái tim tôi vậy.
Yuu dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn lên tôi, chỉ đơn giản là đưa tờ giấy nhắn cho tôi xem.
Vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như mọi khi—
Có thể mà. Tôi nghĩ về ý nghĩa của câu đó.
Cuối cùng thì lời nguyền cũng phát tác rồi nhỉ.
Đủ rồi, mau chết đi thôi.
Nếu là Haruna và Seraphim chắc sẽ nghĩ vậy.
Nhưng, đối tượng là Yuu.
Sự dịu dàng và bao dung là đặc trưng của cô ấy.
Nếu vậy, dù là hiểu lầm cũng không sao nhỉ?
Aikawa Ayumu single mới "Hiểu lầm cũng tốt nhỉ?" phát hành quyết định rồi sao?
Pháo hoa liên tục bắn lên, dù nhuộm sáng bầu trời đêm, tôi lại chẳng nhìn gì cả.
"Không làm à?"
Vèo vèo vèo~ bùm bùm bùm. Lách tách lách tách lách tách
Không ăn đá bào, Yuu chỉ ngước lên nhìn mặt tôi.
Không làm à, lại còn nói vậy?
Không làm à (shi nai no). Ý nghĩa là gì nhỉ, tôi cứ nghĩ mãi.
Trong thành phố.
Thanh kiếm tre.
Sao không đi chết đi? (shi na nai no) (toàn là chơi chữ)
Nếu là Haruna và Seraphim thì đúng là cảm giác như vậy.
Nhưng, đối tượng là Yuu.
Sự dịu dàng và bao dung là đặc trưng của cô ấy.
Đây thật sự là hiểu lầm của tôi sao?
Aikawa Ayumu single mới "Vừa hiểu lầm vừa run rẩy" phát hành quyết định rồi sao?
Dù không nhìn pháo hoa, nhưng dưới ánh sáng pháo hoa, khuôn mặt Yuu hiện lên rất rõ.
Làn da trắng, đôi mắt xanh như muốn hút hồn, đôi môi nhỏ nhắn.
Thật sự, có thể chứ?
Hôn, nếu làm cũng không sao nhỉ.
Uoooooo! Tôi sẽ làm đây!
Nhưng mà—không, nhưng mà.
Được rồi, tôi quyết định rồi. Tôi sẽ hôn!
Tôi quay mặt quyết tâm về phía Yuu, nhưng Yuu đã chìm vào giấc mơ đá bào rồi.
Lỡ mất cơ hội.
Không được rồi. Không còn không khí đó nữa.
Sợ quá. Nếu cưỡng hôn ở đây mà bị né thì sợ lắm.
Ơ?
Tại sao tôi—lại muốn hôn nhỉ?
Mùa hè, pháo hoa, bục cao, bầu trời đêm.
Đủ thứ cảm xúc kéo tôi đi đâu không biết, lại còn là buổi tối, chắc là vì vậy.
"Dù không nhìn rõ, chắc cũng đẹp lắm nhỉ."
"Phong vị."
Yuu vẫn không biểu cảm, nhưng trong mắt tôi lại hiện lên nụ cười mãn nguyện.
Vậy là đủ rồi.
Nhưng, quả nhiên chỗ này không tốt. Bị tòa nhà cao tầng che mất nửa thú vị.
Vừa định đổi góc nhìn thì va vào đầu Yuu.
"Xin lỗi."
Tôi không nghĩ gì mà bật cười.
Yuu cũng muốn đổi góc nhìn pháo hoa giống tôi.
Nhưng hướng đó hoàn toàn ngược lại, dần dần hai người lại sát gần nhau.
Mặt Yuu ở ngay trước mắt.
Tôi ngừng cười.
Rồi, pháo hoa cũng dừng lại.
Tim tôi càng đập mạnh hơn.
Vì khuôn mặt dễ thương của Yuu, đôi môi ngay trước mặt tôi.
Lần này nhất định—tôi nghĩ vậy, ôm lấy vai Yuu—
"Yuu."
Tôi gọi tên cô ấy, rồi nhắm mắt lại—tiếp theo
Đang nghĩ vậy thì bị đá một phát.
"Đang làm gì vậy đồ biến thái! Đánh chết đồ ecchi!"
Là Haruna.
"Cậu từ đâu xuất hiện vậy?"
Vừa mở mắt ra, tôi vừa xoa mặt bị đá.
Ở đó, hai mỹ nữ mặc yukata đang nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"Dù là vì chỉ có hai người, cũng không ngờ cậu lại làm chuyện quấy rối táo bạo như vậy—ghê tởm thật."
Seraphim nhíu mày còn hơn bình thường! Y như giữa hai lông mày của Takeuchi Riki (diễn viên Nhật).
"Dù chỉ một lần, không đập cậu tan nát thì khó chịu lắm! Không cho tôi đến à!"
"Sao lại là cho cậu đến! Không, khoan, cái này phải nói sao đây."
"Cậu còn giải thích được lý do à?"
"Tất cả là tại mặt trời mùa hè!"
Đúng lúc đó, pháo hoa lại bay lên trời.
Lúc trước dừng lại là để chuẩn bị cho màn cuối này.
Final của lễ hội pháo hoa là sẽ bắn liên tục hàng chục, hàng trăm quả.
Tôi được chứng kiến điều đó qua thân thể của Haruna.
Vì tôi bị tắm trong số nắm đấm nhiều như pháo hoa vậy.
Cứ thế, lễ hội pháo hoa không mấy thỏa mãn kết thúc.
Về đến nhà, vừa ăn đống yakisoba mua ở quán nhỏ, đầu tôi vẫn lâng lâng trong không khí lúc đó, vừa ôm cảm giác áy náy với Yuu.
Như mọi khi, dưới chiếc quạt điện quay tự do, Yuu thong thả xem chương trình tạp kỹ.
Lúc đó, cũng gần 9 giờ rồi—
"Đến giờ rồi nhỉ!"
Haruna vẫn mặc yukata đột nhiên đứng dậy.
"Sao vậy?"
Tôi hỏi lại với linh cảm chẳng lành.
"Đến đây nào!"
Tôi bị Haruna kéo tay, đi về phía bên kia hành lang.
Yuu cũng đi cùng chúng tôi sang phía bên kia hành lang.
"Cậu định làm gì vậy?"
Như để trả lời tôi, Seraphim mang theo xô nước đi tới.
Rồi—pháo hoa được chuẩn bị xong.
Thì ra là, vì ở lễ hội pháo hoa không xem được nên định bắn pháo hoa ở sân nhà.
Hả? Nhưng vậy thì câu "đến giờ rồi" của Haruna là ý gì nhỉ—
Lúc đó, tôi ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời.
Vèo~ bùm. Lách tách lách tách lách tách
Trên bầu trời đêm, pháo hoa đang bay lên.
"Giờ này mà còn bắn pháo hoa à?"
"Là tôi nhờ đấy! Khoảng 9 giờ để ở đây cũng nhìn thấy!"
Sự hào phóng của Masou-Shoujo đôi khi thật khiến tôi kinh ngạc.
Cứ như muốn dừng pháo hoa trên trời lại, tôi dang hai tay, mặt nở nụ cười rạng rỡ.
"Vampire Ninja đang quản lý khu phố này, nên dù là khu dân cư cũng không nguy hiểm đâu."
Seraphim cũng tham gia rồi à.
Seraphim chuẩn bị pháo hoa rất cẩn thận, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Tôi thật hạnh phúc khi có những người bạn cùng ăn uống cho tôi trải nghiệm như thế này.
"Ta ma ya~" (Khi bắn pháo hoa thường hô như vậy, nhưng dịch ra "Ngọc Sơn" thì không có cảm giác nên để nguyên)
Tôi cảm thấy rất phấn khích, hét lên với bầu trời đêm.
"Đột nhiên cậu làm gì vậy?"
"Lúc này phải hô như vậy chứ, đây là truyền thống mà."
"À—, giống như lúc sinh nhật thì ước rồi thổi nến ấy nhỉ!"
Cũng không sai.
"Ta ma ya~"
Haruna cũng hét lên với pháo hoa bay vút lên trời.
"Vậy thì, đã chuẩn bị kỹ rồi, bắt đầu bắn cái nào trước đây?"
Seraphim vui vẻ lấy pháo hoa ra.
Cuối cùng là một quả pháo hoa siêu to.
Ai cũng vui vẻ nhìn lên bầu trời đêm.
Gần như cùng lúc với quả pháo hoa khổng lồ nổ tung.
Tôi cảm thấy có một cảm giác mềm mại trên mặt.
Như là một nụ hôn.
Cảm giác bị đôi môi nhỏ chạm vào—không biết có phải không nữa.
Tôi chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời, khi nhận ra bị chạm vào thì người đứng cạnh tôi là Yuu.
Yuu không nói gì, chỉ lấy pháo dây đi về phía Seraphim.
Haruna thì vừa cầm pháo vừa xoay nhiều cây pháo như xoay bút, hành động này trẻ con không nên bắt chước.
Seraphim có vẻ rất thích thú, vui vẻ châm pháo rắn.
Yuu thì lặng lẽ nhìn pháo dây, trông rất vui.
Còn tôi—vừa gãi má như bị muỗi 150cm đốt, vừa ngắm bầu trời đêm mùa hè.
(Hết)
-----
Phụ lục 2: “Gọi điện đến nhà Aikawa xem sao”
Reng reng reng reng reng reng reng...Reng reng reng reng reng reng reng...
「Alo? Ten desu.Hiện tại tâm trạng tôi không tốt nên sẽ không nghe điện thoại.
Nếu có gì đó nhất định phải nhắn lại, hãy gọi vào tổng đài hộp thư thoại.
À, nhưng nếu là giọng nói đang gào thét mê mẩn Haruna-chan thì để lại sau tiếng 'bíp' cũng được đó!
Phải rồi! Tôi vừa nghĩ ra một trò cười mới mà chắc chắn ai nghe cũng phải cười lăn!Tên nó là: Trò cười mùa thu – 『Bíp』」
Bong bóng thoại bên phải (của Haruna):
“Đây là... hộp thư thoại à!?”