Viếng thăm Pasion
Hiiro và những người đồng hành trở về thành, nhưng không thấy bóng dáng người bạn mới nào──Kjell.
Theo lời Kjell, cậu ấy cần dọn dẹp nơi ở đã xây dựng trong hang động, mong mọi người có thể cho cậu ấy một thời gian để xử lý.
Lily cũng cho biết họ không vội, đã dặn Kjell sau khi xử lý xong những việc vặt vãnh quanh mình thì hãy đến lâu đài.
Shivba truyền đạt chủ ý trên cho Ma Vương──Ibeyam Gran Ali Evening, và nhờ cô ấy nếu Kjell đến thì hãy đưa cậu ấy đến căn phòng đã được sắp xếp cho Hiiro và mọi người.
Hiiro trở về phòng, hỏi Lily một điều mà cậu ấy vẫn còn băn khoăn.
"À phải rồi, có một điều tôi vẫn chưa hỏi. Tại sao cậu lại bất chấp tất cả để lôi ông chú ăng-ten về phe chúng ta?"
"Ông chú ăng-ten?… À, cậu nói Kjell hả? Sao, cậu bận tâm à?"
"Chính vì bận tâm nên tôi mới hỏi."
"Hừ, vậy sao. Tôi đã từng nói là trước đây từng gặp tên đó một lần rồi phải không? Đương nhiên tôi cũng đã dò hỏi từ chính bản thân hắn về những gánh nặng mà hắn phải chịu đựng. Kjell cũng giống như Shivba và Samuel, đều là một phần của những người bị gọi là dị giáo, là chủng tộc khó sống sót trên thế giới này."
"Chủng tộc khó sống sót sao…"
Lời nói này có chút gợi mở suy tư, nhưng…
"Vậy nên tôi mới mời hắn đến 【Thiên Đường】 nơi sẽ được hoàn thành vào một ngày nào đó. Nhưng tên đó lúc đó đã khẳng định rằng tham vọng của tôi chỉ là một giấc mơ xa vời, và không ngần ngại từ chối. Đây là lý do khiến tôi cảm thấy không cam tâm nhất."
Ra vậy, Lily có tính cách không chịu thua, lý do này quả thật rất giống cô ấy.
"Nhưng đương nhiên không chỉ có lý do đó, tôi từng được hắn giúp đỡ, và biết ơn thì phải báo đáp. Bằng cách cung cấp một nơi ở an toàn cho Kjell, tôi có thể trả ơn hắn, như vậy có thể nói là nhất cử lưỡng tiện."
"Nhất cử lưỡng tiện?"
"Thực hiện giấc mơ mà Kjell đã nghi ngờ, cho hắn thấy mặt, và báo ơn."
"Ra vậy, làm như vậy đối với cậu quả thật là nhất cử lưỡng tiện."
Lily đắc ý hừ mũi, cầm ly rượu vang đỏ mà Shivba đã chuẩn bị lên làm ẩm cổ họng, thần sắc tràn đầy vui sướng. Thấy bộ dạng này của cô ấy, Hiiro cảm thấy Lily đang vô cùng vui vẻ.
Việc Kjell đã được thu nạp vào dưới trướng chắc chắn là một niềm vui lớn đối với cô ấy.
"Tuyệt vời──! Hôm nay phải uống cho tới bến mới về, Shivba! Đem thêm rượu đến cho tôi!"
"Ô hô hô hô hô! Vậy thì, xin mời cô chủ tận hưởng niềm vui uống rượu ạ!"
Hiiro bỏ mặc hai người đang hưng phấn tột độ, một mình đi đến nơi Ibeyam đang ở.
Theo Shivba cho biết, cô ấy hiện đang nói chuyện với Akivenus trong văn phòng.
Hiiro đi đến bên ngoài căn phòng gọi người hầu gái, nhờ người hầu gái dẫn cậu ấy đến đó.
Cậu ấy và người hầu gái đi đến trước cửa văn phòng, người hầu gái gõ cửa báo Hiiro đến, sau đó có tiếng cho phép vào phòng, cậu ấy liền bước vào.
"Có chuyện gì vậy, Hiiro? Người tên Kjell đó, Shivba-sama đã kể cho ta nghe rồi nhé?"
Đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Hiiro. Hiiro đã lâu không gặp Ibeyam, cô ấy mơ hồ trông rất mệt mỏi.
Hiện tại Ibeyam chắc vẫn đang thúc đẩy "Liên minh vĩnh cửu" đã ký kết với thú nhân, hiện giờ hai bên dường như có cử sứ giả qua lại các quốc gia của nhau, xử lý các vấn đề chính trị liên quan đến liên minh. Hiiro nghe nói cô ấy vì thế mà sống một cuộc sống vô cùng bận rộn, làm việc không ngừng nghỉ ngày đêm, gần như không ngủ.
Mặc dù cô ấy biểu hiện trông rất có tinh thần. Nhưng một lớp trang điểm mỏng cũng không thể che giấu được sự mệt mỏi khắp người.
Tuy nhiên, hiện tại quả thật là thời khắc quan trọng. Đối với Hiiro, cậu ấy cũng không có ý định dính dáng đến chính trị của 『Ma Nhân Tộc』, bản thân là người ngoài cuộc cũng không nên xen vào.
Vì vậy cậu ấy quyết định giả vờ không thấy, nói rõ mục đích thật sự của mình cho đối phương.
"Không phải chuyện này. Tôi ngày mai sẽ đến 【Thú Nhân Quốc】 một thời gian, nên báo cho cậu biết một tiếng."
"…Vậy sao? Cậu đến đó làm gì… nhưng dù có hỏi, cậu cũng sẽ không nói cho chúng ta biết đâu nhỉ."
Có lẽ vì hiểu tính cách của Hiiro, Ibeyam đoán được Hiiro sẽ trả lời thế nào, cam chịu nhún vai.
(Phong cách của mình có bí mật đến mức khiến người khác nghĩ là người theo chủ nghĩa bí mật sao…?)
Đối phương dự đoán một cách ngắn gọn và cam chịu, đứng trên lập trường của Hiiro mà nói, điều này quả thật tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng cũng có một số điểm khiến cậu ấy không thể buông bỏ.
"Không, dù sao tôi cũng được các cậu chăm sóc, ít nhiều hiểu được lập trường của mình, ít nhất cũng sẽ giải thích lý do tại sao tôi phải đi nhé? Chỉ là lý do rất nhỏ nhặt thôi."
Hiiro và những người đồng hành hiện đang tá túc trong phòng khách lớn của Ma Vương thành, đương nhiên họ ở lại là vì chấp nhận lời mời nồng nhiệt của Ibeyam. Hàng ngày đều có thể thưởng thức những món ăn ngon do đầu bếp chính của thành là Muson chế biến, hoặc tận hưởng niềm vui tắm rửa vân vân──đối với những việc này, Hiiro đương nhiên là lòng mang ơn.
Hơn nữa, dù có không tham gia chính trị đến mấy, bản thân cậu ấy lại là người lập công dẫn dắt 『Ma Nhân Tộc』 đến chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi, còn được Ma Nhân Tộc coi là anh hùng.
Và một người như vậy, lại muốn đến một quốc gia khác──dù là đồng minh cũng vậy. Hiiro cho rằng bản thân ít nhất phải giải thích lý do xuất phát mới hợp tình hợp lý.
"Thế, thế sao?"
Ibeyam vô cùng ngạc nhiên, không khỏi trừng mắt, chớp chớp mấy cái.
Akivenus Lee Resis Phoenix đứng cạnh giá sách trong phòng, dường như đang giúp Ibeyam xử lý công việc, anh ấy vẫn giữ nguyên vẻ mặt, không một chút dao động, nhưng…
"Ồ~! Cô bé này chính là Ma Vương đương nhiệm sao?"
"…Này, khỉ vàng, sao ngươi lại ở đây?"
Hiiro muốn nói sao vai mình lại nặng thế, xem ra Ten đã đi theo từ lúc nào không hay, đứng trên vai cậu ấy một cách thần bí.
Có một con vật nhỏ đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn mở miệng nói chuyện, khiến Ibeyam không khỏi sững sờ, Hiiro trước đây chưa từng nói cho cô ấy biết mình đã ký kết khế ước với tinh linh.
"Cái, cái con vật đó là sao? Đang nói chuyện kìa…?"
Ibeyam đương nhiên vô cùng kinh ngạc, giọng điệu thậm chí còn trở lại giọng của một cô gái trẻ bình thường.
"………Là tinh linh à. Hiiro, chẳng lẽ cậu đã ký kết khế ước với nó rồi sao?"
Không hổ là Akivenus, vừa nhìn đã lập tức nhận ra Ten là tinh linh, thậm chí còn nhìn thấu việc Hiiro đã ký kết khế ước với Ten.
"Cũng có thể nói vậy, con khỉ vàng này tên là Ten."
"Khoan đã, chỉ có cậu mới được gọi biệt danh đó thôi!"
"Nói gì ngốc vậy, không phải rất dễ gọi sao? Khỉ vàng."
"…………Thôi được rồi, cứ gọi tôi như vậy đi. Rất vui được gặp cô, Ma Vương tiểu thư…"
Ten có lẽ đã nhận ra việc chống lại thái độ kiên định bất di bất dịch của Hiiro là vô nghĩa, chán nản rũ vai, chào hỏi hai người Ibeyam.
"Cậu, cậu nói khế ước… Hiiro rốt cuộc cậu… Không, có lẽ không nói thì tốt hơn… Sau, sau đó thì sao? Lý do đến đó là…?"
"Lý do thật ra có liên quan đến vị thợ rèn kia."
"À, là vị thợ rèn tên Kjell đó sao?"
Akivenus nghe vậy liền nheo mắt lại, Hiiro nhờ đó lập tức hiểu rằng anh ấy chưa hề biết chuyện này từ Shivba. Anh ấy đã sống rất lâu, việc anh ấy từng nghe đến tên Kjell cũng không có gì lạ.
"Đúng vậy, có người muốn tôi nếu gặp vị thợ rèn đó, nhất định phải báo cho họ biết."
"…Báo cho ai?"
"Đồng hành cũ."
"…Ừm."
Ibeyam nhớ đến Muir và Arnold, hai người bạn thân thiết với Hiiro trong cuộc đấu tay đôi lúc đó, nên cô ấy gật đầu.
"Vậy sao? Chỉ là đi nói với họ một tiếng thôi à?"
"…Không. Phải rồi, đúng lúc, xin Thú Vương trả cho tôi một ân tình đi, mặc dù tôi không nghĩ anh ta sẽ đồng ý yêu cầu này…"
"Cậu, cậu tuyệt đối đừng làm càn đấy nhé?"
"Sao lại thế được, cậu rốt cuộc nhìn tôi như thế nào vậy?"
Thực tế, Ibeyam biết các hành động của Hiiro thực sự vượt quá lẽ thường, nên mới đưa ra lời khuyên cho cậu ấy, chỉ là Hiiro hoàn toàn không ý thức được điều đó, cô ấy dường như chỉ còn cách thở dài.
"Nhưng Hiiro, cậu hẳn đã biết trong nước họ đang rơi vào hỗn loạn rồi chứ?"
"Rơi vào hỗn loạn?"
Hiiro từ Ibeyam nghe nói 【Thú Vương Quốc Passion】 đã bị hai người áo đen tấn công, cũng nghe nói những người đó có lẽ là tay sai của Avoros…
"Ra vậy, vị Ma Vương tiền nhiệm đó cuối cùng cũng hành động rồi?"
"Nói tóm lại, tình hình bên họ bây giờ rất tệ, cậu vẫn nên đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hơn."
Đúng vậy, một khi gặp phải chuyện như vậy, không khí trong 【Passion】 nhất định sẽ rất căng thẳng, dù chỉ một chút kích thích cũng có thể phản ứng thái quá.
"Binh lính của Passion cũng biết Hiiro, nên chắc sẽ không gây ra chuyện gì lớn, nhưng dù có như vậy… dù sao những người tấn công quốc gia họ là thú nhân………… còn có nhân loại."
"Nhân loại?"
"Đúng, Hiiro, cậu cũng là 『Nhân Tộc』, họ thấy cậu có lẽ cũng sẽ không niềm nở gì, nếu đã muốn đi thì tốt nhất vẫn nên dùng ma thuật để thay đổi ngoại hình."
"…Ra vậy, cảm ơn thông tin của cậu, Ma Vương."
"Không có gì. Dù sao là cậu, tôi nghĩ chắc không có gì đáng lo, chỉ là nếu đã đi thì vẫn nên cẩn thận là trên hết."
Hiiro khẽ gật đầu, khi quay người lại, cậu ấy cảm nhận được Ibeyam phát ra tiếng thở dài nặng nề. Đó không giống tiếng thở dài của một thiếu nữ tuổi hoa, cảm giác giống như tiếng thở dài của một ông chú trung niên bị công việc dí theo, áp lực chồng chất.
Cậu ấy dừng bước, khẽ viết chữ, phóng thích lên Ibeyam.
Akivenus hình như ngay từ đầu đã nhận ra hành động của Hiiro không có ác ý, nên anh ấy không có ý định ngăn cản, chỉ lặng lẽ đứng một bên quan sát.
"Ơ? Chuyện, chuyện gì vậy?"
Một khối ma lực đánh vào người mình, điều này khiến Ibeyam không khỏi hoảng loạn, trước mắt thì thấy Hiiro đang chỉ thẳng vào mình.
Chữ cái đánh trúng cơ thể Ibeyam, bắt đầu phát sáng, ánh sáng ấm áp bao trùm toàn thân cô ấy.
"A…………Ấm quá… Dễ chịu thật."
Hơi ấm dịu nhẹ chảy khắp cơ thể, khiến Ibeyam như đang lơ lửng trong giấc mơ, có cảm giác như được ánh nắng mùa xuân chiếu rọi, một làn gió dễ chịu thổi qua mình.
Ibeyam dưới ánh sáng rạng rỡ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
"──Cảm ơn cậu, Hiiro."
Akivenus đắp áo khoác của mình lên người Ibeyam đang nằm gục trên bàn ngủ, và cảm ơn Hiiro.
"Chúng tôi đều khuyên bệ hạ nên nghỉ ngơi. Nhưng cô ấy không nghe, dù sao dạo này cô ấy đều vùi đầu vào công việc."
"Tôi cũng nghĩ vậy, dù có trang điểm cũng không che được, quầng thâm mắt rất sâu, hơn nữa còn gầy đi một chút."
"Hiện tại quả thật là thời khắc quan trọng, cũng có nhiều vấn đề liên tục nổi lên. Nhưng nếu làm hỏng thân thể thì sẽ rất phiền phức."
"Đừng bận tâm, tôi chỉ đang trả giá cho những thông tin vừa rồi thôi."
"Hừ, tôi sẽ coi đó là như vậy."
Ibeyam do ảnh hưởng của chữ 『Khoái Miên』 do Hiiro thi triển, hiện đang ngủ rất say, Akivenus dịu dàng nhìn cô ấy, ánh mắt đó giống như người cha nhìn con gái mình.
"Dù sao anh cũng là người phò tá Vương. Nếu đã vậy, thì phải dạy cô ấy đừng mệt đến mức đổ bệnh. Làm việc đến mức ép buộc bản thân thì không sao. Nhưng nếu để cô ấy vượt quá giới hạn mà vẫn ép buộc bản thân… Là một tâm phúc, anh như vậy là thất trách đấy nhé?"
"…Đúng vào trọng tâm nhỉ."
Vì mọi việc đã xong, cuối cùng cũng có thể rời khỏi phòng, Hiiro liền mở cửa.
"Cảm ơn cậu, Hiiro."
"…Không cần nói lần thứ hai đâu."
Cánh cửa "rầm" một tiếng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Akivenus và tiếng hít thở của một cô gái đang ngủ say.
"Tên đó có lẽ sẽ không thừa nhận, nhưng đối với 『Ma Nhân Tộc』, cậu đã là sự tồn tại không thể thay thế rồi, Hiiro… Không, đối với công chúa ngủ trong này… cũng vậy."
Tiếng ngáy nhẹ nhàng và bình yên của cô gái vang vọng khắp căn phòng.
──Ngày hôm sau, Hiiro báo với Shivba rằng có việc cần đến 【Passion】.
Chuyện xảy ra đột ngột, khiến Shivba có chút ngạc nhiên. Nhưng anh ấy không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ tiễn Hiiro ra cửa. Không truy cứu quá đáng──xét về điểm này, Shivba có thể nói là một tài năng xuất chúng không thể chê vào đâu được.
Shingetsu cùng Nikki và Samuel ra ngoài mua sắm, Lily thì vì hôm qua say xỉn, kết quả bị nôn nao mà nằm liệt trên giường không dậy nổi, Shivba cũng vì trông chừng cô ấy mà không thể rời đi, nên những người có thể tự do hành động chỉ có Hiiro, Camus và Ten ba người… Không, là hai người và một con vật.
Bỏ qua Ten sang một bên, Hiiro có dặn Camus ở lại trông nhà. Nhưng đối phương kiên quyết muốn đi cùng, bất đắc dĩ, Hiiro đành phải đồng ý cho cậu ấy đi theo.
Hiiro, Camus và Ten nhờ chữ 『Chuyển Di』──phương pháp loại bỏ mọi niềm vui của chuyến đi, đã đến được 【Passion】.
Một nhóm người đã nhìn thấy một khung cảnh hoàn toàn khác so với trước đây ở Passion. Những vết cào có thể suy đoán là đã xảy ra chiến đấu còn lưu lại trên mặt đất và trên cây nơi thú nhân sinh sống, dấu vết dường như là do một loại dao sắc bén chém ra, dù chỉ có những manh mối này, Hiiro cũng phần nào hiểu được rằng đối phương có thân thủ phi phàm.
"Người làm ra chuyện này… rất mạnh."
Camus dường như cũng đã suy ra kết quả tương tự, nhân tiện, ngoại hình hiện tại của cậu ấy là do Hiiro dùng chữ 『Biến Hóa』 cải trang thành thú nhân, và Hiiro cũng vậy.
Hiiro tuân theo lời khuyên của Ibeyam, thay đổi ngoại hình, tránh gây kích thích không cần thiết cho thú nhân. Hiiro bây giờ là một thú nhân tóc bạc mà cậu ấy từng cải trang trước đây, cùng màu tóc với Muir, còn Camus cũng là thú nhân tóc bạc, thoạt nhìn hai người giống như anh em……………… giống như anh em gái.
"Cậu nói đúng, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là…"
Hiiro chuyển ánh mắt sang cái cây khổng lồ sừng sững ở trung tâm quốc gia, việc 《Cây Khởi Nguyên Elagore》, biểu tượng của quốc gia, đứng trên cao mà lại rơi vào cảnh tượng thảm khốc như vậy, không nghi ngờ gì là điều đáng ngạc nhiên nhất.
Nó cứ như một cây khô đã bị bỏ mặc hàng trăm năm, cái cây vĩ đại tràn đầy sức sống và kiên cường ngày nào, giờ đã không còn dấu vết.
Màu xanh tươi tốt từng bao phủ quốc gia đã biến mất từ lâu, rễ cây lớn bám chặt vào đất trở nên vô cùng mảnh mai, thể hiện một sự tồn tại mờ ảo.
"Xem ra đối phương đã ra tay tàn độc rồi."
Hai người nhìn cái cây yếu ớt đó.
"────Hiiro-niisan?"
Hiiro phát hiện có người gọi mình, không khỏi phản ứng lại, nhìn thấy người bạn đồng hành cũ đã lâu không gặp đang đứng phía sau.
"Lâu rồi không gặp, nhóc con."
"Hiiro-niisan!"
Muir Castorea, là một thiếu nữ thú nhân đáng yêu, đôi tai thú và mái tóc bạc là đặc điểm nhận dạng của cô bé.
"Hả? À, cái, tại, tại tại tại sao lại là bây giờ? Sao, sao đột nhiên lại đến vậy, Hiiro-niisan? Chẳng, chẳng lẽ đây là mơ… Ái chà!"
Do Muir dường như không thể bình tĩnh lại, Hiiro đành phải búng một cái vào trán cô bé, để cô bé trở lại bình thường.
"Hừm… Đau quá. Quả, quả nhiên là Hiiro-niisan… là anh sao?"
"Đương nhiên là tôi, không thì cậu nghĩ tôi là ai?"
"…Hì hì, cái giọng nói này, quả nhiên không sai mà."
Muir nở nụ cười vui vẻ trên mặt, nhưng khuôn mặt nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
"Đúng, đúng rồi, tại sao Hiiro-niisan lại đến 【Passion】?"
"Ừm, về chuyện này………… Ông chú không có ở đây sao?"
"Ông chú đang ở 《Cây Vương》 ạ."
"《Cây Vương》? À, là cái cây lớn nơi Quốc Vương sinh sống phải không?"
"Chẳng lẽ Hiiro-niisan có việc tìm ông chú ạ?"
"Tôi cũng có việc tìm cậu."
"Ể? Tìm, tìm tôi ạ?"
Muir bản thân không có ấn tượng gì nhiều, cô bé đặt ngón tay lên môi, suy tư, dùng suy nghĩ của mình để nghĩ lý do Hiiro đến 【Passion】.
"Tóm lại, cậu có thể dẫn tôi đi tìm ông chú trước không? Đến lúc đó tôi sẽ giải thích tất cả một thể."
"Vâng, vâng ạ!"
Hiiro dưới sự dẫn dắt của Muir, chuẩn bị bước chân về phía 《Cây Vương》, chỉ là Muir vô tình liếc nhìn Camus phía sau lưng Hiiro một cái, liền cúi đầu chào hỏi cậu ấy.
"Cái, cái đó, tôi có thể gọi là Camus-san… không ạ?"
"Ừm… Tôi là Camus."
"Thất lễ rồi, tôi là Muir Castorea."
"Ừm… Hân hạnh được gặp."
Camus như thường lệ vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, Muir thì cảm thấy đã giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng với đối phương, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dù sao lúc ở đấu trường đã không thể tự giới thiệu một cách trọn vẹn.
Sau đó, Muir không ngừng lén nhìn con vật nhỏ đang đậu trên vai Hiiro, dường như rất do dự liệu có nên hỏi Hiiro về lai lịch của con vật đó hay không.
"Cô bé này, nếu đã bận tâm đến vậy, cô hỏi cũng không sao đâu."
"A oa oa?"
Một con vật đột nhiên nói tiếng người chắc hẳn đã dọa Muir sợ hãi, cô bé kinh ngạc đến mức miệng vẫn còn há hốc.
Lúc này, Ten nhẹ nhàng nhảy về phía Muir, Muir đành phải nhanh chóng dang hai tay ra đỡ lấy Ten.
"Ồ ồ~ Đỡ giỏi lắm!"
"Ể, à, cái đó, rất cảm ơn lời khen của cậu!"
Muir ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hiiro, xin cậu ấy giải thích.
"Cậu cứ vừa đi vừa giải thích cho cô ấy đi."
Hiiro chỉ nói ra câu đó, rồi không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
"Chuyện là thế đó. Cô gái này, cô có muốn nói chuyện với tôi một lúc không?"
"Ư, ừm... Được thôi."
Vương Thụ được hình thành từ vài cây đại thụ chồng chất lên nhau, người ta đã cải tạo Vương Thụ thành hình dạng có thể cho cư dân sinh sống, Hiirō trước đây từng đến đây. Nhưng mỗi lần Vương Thụ lại cho Hiirō thấy sự hiện diện khổng lồ của nó, khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Cả đoàn ban đầu định đi vào Vương Thụ, thì những người trông giống binh lính liền chặn đường ngay lập tức, may mắn thay Miu-ru đã giúp họ dàn xếp với binh lính, nhờ vậy mà họ mới vào được bên trong.
Xét về tình hình quốc gia bị tấn công, Vương Thụ hầu như không hề hấn gì, Hiirō nghe Miu-ru nói rằng những cái cây cấu tạo nên Vương Thụ có khả năng tự phục hồi rất cao, dù bị thương, chỉ cần thời gian trôi qua, cây sẽ tự chữa lành vết thương.
Cả đoàn đi qua bên trong Vương Thụ, đến một không gian rộng mở, nghe nói đây là thao trường huấn luyện của binh lính, nhưng Hiirō nhận ra ở đây có vài gương mặt quen thuộc.
"Ể? Cậu, các cậu? Sao lại ở đây?"
Người đầu tiên phát hiện ra bóng dáng Hiirō và la lớn, là Ba-ri-đô, một trong Tam Thú Sĩ niềm tự hào của quốc gia, Hiirō thì gọi Ba-ri-đô là "tên chim người", trên người hắn có một đôi cánh hùng vĩ.
Ba-ri-đô trước đây cũng tham gia quyết đấu, theo góc nhìn của hắn, kẻ chủ mưu khiến người thú phải nếm trái đắng thất bại – Hiirō lại xuất hiện ngay trước mắt mình, hắn cảm thấy bối rối cũng không có gì lạ, đương nhiên cũng vì thế mà nâng cao cảnh giác.
"Cậu đến làm gì!"
Ánh mắt của Ba-ri-đô tràn đầy địch ý lộ rõ, Miu-ru vội vàng giải thích, nói cho hắn biết Hiirō đến đây chỉ vì có việc muốn nói chuyện với cô.
"... Cậu thật là tự do đấy nhỉ."
Câu nói này ẩn chứa nhiều ý nghĩa, Ba-ri-đô rất bận rộn vì vị trí của mình, điều này cũng dễ hiểu, dù sao tình hình quốc gia hiện tại không mấy lạc quan.
Chỉ là Hiirō hoàn toàn không bận tâm đến dư luận, còn hành động tự do bất chấp vị trí và mối quan hệ, hẳn là khiến Ba-ri-đô cảm thấy khá bất lực.
── Đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng đùng.
... Từ đâu đó truyền đến tiếng bước chân dữ dội, đang tiến về phía nơi Hiirō đang đứng.
"──── Hiirō────────!"
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, "bốp" một tiếng, đâm sầm vào một thứ gì đó.
"Ô ô ~! Hiirō──! Nhớ anh quá meo! Em ngửi thấy mùi Hiirō, quả nhiên không phải ảo giác meo~!"
Người thú này là Hắc Vũ Thất, trước đây từng giao đấu với Hiirō.
Hắc Vũ Thất dùng đầu và thân thể cọ xát vào đối tượng mà cô ta đang ôm chặt. Nhưng lúc này cô ta dừng động tác, từ từ ngẩng đầu lên...
"Meo meo?"
"Đau, đau chết mất, Hắc Vũ Thất..."
Thì ra đó là Ba-ri-đô, Hắc Vũ Thất tưởng là Hiirō, kết quả lại là hắn.
"Tạ, tại sao meo? Hiirō đột nhiên biến thành Ba-ri-đô à meo~?"
"Tôi, tôi thực sự là tôi đây mà!"
Hắc Vũ Thất vội vàng kéo giãn khoảng cách với Ba-ri-đô.
"Ế ế? Chẳng lẽ Ba-ri-đô anh yêu em sao? Như vậy em sẽ rất phiền phức đó meo!"
"Tại sao lại đi đến kết luận này! Hơn nữa, tôi vừa nhận ra, thì phát hiện mình đã bị cô đâm bay rồi!"
"Tình yêu vô thức sao? Lại dành cho tôi tình cảm sâu đậm đến thế! Sự cố chấp này của anh thật khiến người ta không dám khen ngợi meo?"
"Ừm, phiền chết đi được! Cô quả nhiên rất phiền phức!"
Hiirō nhìn hai người họ tương tác bằng ánh mắt khinh bỉ, lúc này Miu-ru hỏi anh:
"Khoan, khoan đã, Hiirō-niichan? Anh có dùng phép thuật không?"
"Cũng coi là thế, tuy rất xin lỗi tên chim người kia, nhưng tôi đã biến hắn thành vật thế thân."
Khoảnh khắc đó, Hiirō đã phóng chữ "Hoán Đổi" vào Ba-ri-đô, nó có tác dụng hoán đổi đối tượng và địa điểm, Ba-ri-đô đã được chọn làm nạn nhân của phép thuật đó.
"Hiirō───!"
Hắc Vũ Thất nghĩ rằng lần này mình sẽ không trượt mục tiêu, nhắm vào Hiirō, lao về phía anh, Hiirō thì vươn tay ra gọi Hắc Vũ Thất dừng lại.
"Đợi đã, cô mèo cái kia."
Nghe Hiirō ngăn lại, Hắc Vũ Thất cũng đồng thời phanh lại, ngẩng đầu nhìn anh.
"Meo meo? Sao vậy meo?"
"Ừm, nghe kỹ đây, cô mèo cái, cô nhìn đằng kia xem, sẽ thấy một thứ rất thú vị."
"Ế? Đâu meo? Cái gì thú vị meo?"
Hắc Vũ Thất quay lưng về phía Hiirō, tò mò nhìn quanh, kết quả đột nhiên lắc lư đầu, hai mắt cũng dần mất đi sức lực, mí mắt tự nhiên dần khép lại...
Cơ thể co ro lại, ngủ say sưa ngay trên sàn nhà, phát ra tiếng ngáy "khò khò~".
(... May mà tên này đầu óóc đơn giản.)
Hiirō lại phát động phép thuật, dùng hiệu ứng của chữ "Ngủ" thành công khiến Hắc Vũ Thất ngoan ngoãn chấp nhận, nhìn kỹ thế này, cô ta hoàn toàn không giống nhân vật từng chiến đấu long trời lở đất với Hiirō.
Tuy nhiên, lúc đó Hắc Vũ Thất trước đây hóa hình người từ một con báo đen, vẻ ngoài trông cứng rắn, còn bây giờ thì là một cô bé với mái tóc trắng như tuyết.
"Hì, Hiirō, tôi có vài lời muốn hỏi cậu, vừa rồi là do cậu làm đúng không?"
Gân xanh nổi lên trên trán Ba-ri-đô, hắn đứng dậy trừng mắt nhìn Hiirō.
"Ồ? Chim người, anh vẫn bình an vô sự chứ?"
"......... Haizz, thôi vậy, tôi có nói thêm cũng chỉ là đàn gảy tai trâu."
Có lẽ là dần dần hiểu được tính cách của Hiirō, Ba-ri-đô đã từ bỏ việc phản bác Hiirō.
"Không có gì, tôi chỉ dùng cái này thay cho lời chào. Lỗ hổng do người nhà gây ra, thì phải do người nhà tự thu dọn thôi?"
Ba-ri-đô không khỏi ôm đầu khổ sở, Hắc Vũ Thất quả thật là người thú, hơn nữa còn là một trong Tam Thú Sĩ. Ba-ri-đô là thủ lĩnh của Tam Thú Sĩ, hắn quả thực phải chịu trách nhiệm, điều này không thể làm khác được.
Hắn cúi đầu nhìn Hắc Vũ Thất đang ngủ say sưa với vẻ mặt hạnh phúc, không khỏi thở dài.
"Khoan, khoan đã, ngài Ba-ri-đô, ngài có biết chú ấy ở đâu không?"
"Miu-ru à? Cô đang tìm Aruno-rudo ư? Anh ta bây giờ đang ở trong vườn."
"Anh nói trong vườn?"
"À, đó là nơi Hiirō-niichan lần đầu gặp Mi-mi-rư đó."
Hiirō khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khu vườn có tầm nhìn cực tốt, trăm hoa khoe sắc, hoa màu cũng trĩu quả, là một nơi rất dễ chịu, đọc sách ở đây nhất định là thoải mái vô cùng.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Hiirō vừa định bước đi, lúc này Ba-ri-đô gọi một tiếng "Miu-ru".
"À, vâng, có chuyện gì vậy ạ?"
"Công chúa Mi-mi-rư hẳn là đang ở trong phòng của mình."
Hắn liếc nhìn Hiirō, nở một nụ cười trên môi và nói.
"Cô ấy nhất định sẽ rất vui."
"À, vâng! Rất cảm ơn ngài!"
Ba-ri-đô gật đầu đồng ý xong, lại vùi đầu vào công việc.
── So với lần ghé thăm trước, khu vườn hầu như không thay đổi chút nào.
Những bông hoa đủ màu sắc trong bồn hoa tỏa ra hương thơm ngọt ngào, làn gió nhẹ mang theo hương thơm dịu dàng mơn man khuôn mặt, khiến lòng người thư thái.
Trên đầu là bầu trời trong xanh tươi mát, ở dưới bầu trời này, không ai nghĩ rằng quốc gia vừa bị tấn công, bây giờ đang hỗn loạn.
Ka-myu và Den dường như cũng có suy nghĩ tương tự, họ nhắm mắt lại, tận hưởng sự thoải mái này. Nhưng trong số mọi người không có bóng dáng Miu-ru, Miu-ru nói vì có việc quan trọng nên đành phải rời đi.
Hiirō đang tìm người mình cần tìm – Aruno-rudo rốt cuộc ở đâu, cuối cùng anh tìm thấy một người đang làm công việc gì đó với lưng quay về phía mình, trong một khu cỏ dại cao ngút trời.
Nhìn kỹ, bên cạnh anh ta có đặt một cái sàng tre nhỏ, bên trong cái sàng tre có lẽ là các loại hoa cỏ có thể là thảo dược.
"Này, chú."
Vì đối phương có vẻ rất tập trung vào công việc, Hiirō nghĩ nếu không lên tiếng, đối phương sẽ không nhận ra họ, nên anh đã bắt chuyện với đối phương, và đối phương trả lời có phần vội vàng.
"Hả? Xin lỗi, tôi đang bận lắm bây giờ... Hả? Cái gì chứ, hóa ra là cậu à? Hiirō, có gì thì lát nữa hẵng... Á, Hiirō───────?"
Aruno-rudo sợ đến há hốc mồm, suýt chút nữa rớt cả cằm, anh ta vẫn như mọi khi, phản ứng rất dữ dội.
"Cậu, cậu cậu cậu cậu sao lại ở đây? Cậu là Hiirō thật đấy chứ?"
"Chuyện này không quan trọng... Rồi bộ dạng này của chú là sao?"
Aruno-rudo bây giờ đang đội mũ rơm, mặc bộ đồ liền thân của công nhân.
"Ế? À, cậu, cậu hỏi bộ quần áo này ư? Bộ dạng này là... công chúa Ku-re-a bảo tôi phải mặc khi làm việc..."
"Thật là, Aruno-rudo anh vẫn chưa xong sao! Lai-pu bảo anh mau mang dược thảo đến... Ơ... ế?"
Lúc này xuất hiện người mà Aruno-rudo vừa nhắc đến – công chúa thứ nhất, Ku-re-a Kenge.
Ngoài ra, phía sau cô ấy còn có──
"Có chuyện gì vậy? Chị Ku-re-a?"
── Giọng nói này hẳn là của Mi-mi-rư, nhìn kỹ bên cạnh cô bé còn có Miu-ru, Hiirō liền hiểu ra lý do vì sao Miu-ru vừa nãy lại có việc bận.
Miu-ru giải thích lý do Hiirō đến Pa-xi-ông cho Aruno-rudo và những người khác đang kinh ngạc.
"Ừm~ Vậy, cậu muốn nói gì với tôi và Miu-ru?"
"Khoan đã, Aruno-rudo, chú cứ mang dược thảo đến cho Lai-pu trước đã."
"Ế? À, đúng rồi. Nếu quên, chị ấy chắc chắn sẽ mắng tôi một trận."
Thế là mọi người quyết định lát nữa hẵng nói chuyện, trước tiên đi tìm chị gái của Aruno-rudo, tức là Lai-pu.
Lai-pu là chị gái của Aruno-rudo, hơn nữa còn là nữ tổng quản của vương thành, nghe nói cô ấy hiện đang bị thương, đang dưỡng sức trong phòng của mình.
"Cô ấy sao rồi?"
Hiirō trên đường đi đến phòng vô tình hỏi câu này, Aruno-rudo chỉ cười khổ, rồi trả lời Hiirō.
"Cái này thì, hình như là đã đánh nhau với sát thủ do Ma Vương đời trước phái đến một trận."
"... Chú, chị gái chú mạnh lắm à?"
"Ừm~ ừ, ít nhất là mạnh hơn binh lính bình thường, tôi trước đây cũng không đánh lại chị ấy."
Hiirō không khỏi thầm mắng trong lòng "Bây giờ chú vẫn không đánh lại được chứ gì?", thực tế anh cũng từng thấy Aruno-rudo cúi đầu, thấp giọng trước chị gái mình.
"Nhưng mà, đối thủ lại là kẻ khét tiếng là xấu xa... Các cậu cũng thấy tình trạng thảm hại của Khởi Thủy Chi Thụ và quốc gia này rồi chứ?"
"Phải đó."
"Hình như chính tên này đã gây ra chuyện đó. À, nhưng kẻ chủ mưu làm Khởi Thủy Chi Thụ héo úa lại là một người khác."
Nghe nói khi tên sát thủ đó thậm chí còn định ra tay với Hoàng hậu Branza, may mắn thay Lai-pu đã kịp thời ra tay cứu giúp. Nhưng đòn tấn công ngoài sức tưởng tượng của kẻ địch đã khiến hai cánh tay cô bị thương nặng.
"... Này, Hiirō, có một chuyện muốn nhờ cậu."
"Chú muốn tôi 'chữa trị cho cô ấy', đúng không?"
"... Không được sao?"
Aruno-rudo hiểu rõ tính cách của Hiirō, về cơ bản nếu không có hồi báo, Hiirō sẽ không động lòng, dù Hiirō hành động theo hứng thú nhất thời, Aruno-rudo cũng biết Hiirō gần như sẽ yêu cầu một cái giá, nên anh ta mới nói với vẻ mặt cay đắng.
"Được thôi, tôi không sao cả."
"Thậ, thật sao?"
"Tuy nhiên..."
"À... Quả, quả nhiên..."
Biết cuộc đối thoại còn tiếp tục, Aruno-rudo không khỏi hơi rầu rĩ.
"Đổi lại, hãy cho tôi nếm thử món ăn đã lâu không được ăn của chú đi."
"............ Hì hì, cậu quả thật chẳng thay đổi chút nào nhỉ."
Yêu cầu của Hiirō cũng bình thường như mọi khi, không khỏi khiến Aruno-rudo sững sờ, anh ta và Miu-ru cảm thấy có chút hoài niệm, không kìm được cười phá lên.
Những hạt màu xanh trắng bao phủ hai cánh tay của Lai-pu, lấp lánh, mọi người đều lặng lẽ dõi theo cảnh tượng này.
"Ồ? Ấm áp quá."
Lai-pu ngồi trên giường, hơi ấm tỏa ra từ những hạt đó khiến cô cảm thấy yên tâm, ánh sáng sau một lúc co lại dần, dần dần hút vào cánh tay rồi biến mất.
Cho đến vừa nãy, làn da cánh tay của Lai-pu vẫn còn bị bỏng rát, lở loét, đầy mủ, chức năng của cánh tay gần như bị hủy hoại hoàn toàn, giờ đây làn da bắt đầu trở lại bình thường, từ từ có màu máu.
"Ôi chao, thật sự không cảm thấy đau đớn một chút nào! A ha ha, cậu có tài thật đấy!"
Lai-pu vung mạnh cánh tay được chữa trị bằng hai chữ "Khôi Phục", mỉm cười với Hiirō.
"Cảm ơn cậu, như vậy, hôm nay tôi lại có thể làm việc hết mình rồi!"
"Này, này, chị, chị vừa mới khỏi bệnh, hôm nay nghỉ một ngày thì sao?"
"Anh nói cái gì ngu ngốc vậy, Aruno-rudo! Tranh thủ lúc còn tinh thần, phải làm việc hết mình! Rồi tận hưởng cuộc sống an dưỡng tuổi già! Anh phải biết đó là tín điều của chị mà, đúng không?"
Lai-pu ngậm điếu thuốc vào môi, nhếch miệng cười, Hiirō nghĩ quả không hổ là chị gái của Aruno-rudo, tính cách phóng khoáng đó thật khiến người ta nể phục.
Lai-pu nhẹ nhàng đứng dậy, đối mặt trực diện với Hiirō, cúi người cảm ơn anh.
"Xin cho phép tôi trân trọng cảm ơn, rất cảm ơn cậu đã chữa lành cánh tay cho tôi."
"Không có gì, cô không cần để tâm, tôi chỉ cần nhận được cái giá tương xứng là đủ."
"Về chuyện đó à... Đã ăn thì, thay vì ăn món ăn vớ vẩn làm từ gà non đó, hay là cô nếm thử món ăn của tôi xem sao?"
"Vớ, vớ vẩn..."
Aruno-rudo rầu rĩ, mắt đẫm lệ, sợ đến mức không thể phản bác đối phương.
"Không sao chứ? Dù sao việc nhờ vả cũng là do chú đưa ra mà."
"Không sao đâu, người nhờ cậu chữa trị là tôi, thực ra theo lẽ mà nói, tôi mới là người phải cảm ơn cậu chứ?"
"Theo lẽ mà nói", Hiirō rất thích cách nói của Lai-pu, anh không ghét những người trọng nghĩa khí như vậy.
"... Tôi hiểu rồi."
"Tuyệt vời quá! Được rồi, tôi sẽ trổ tài đã lâu không được làm đây! Hãy chờ đợi bữa tối nhé!"
Không hiểu sao, nụ cười của Lai-pu khiến người ta yên tâm, Hiirō cảm nhận được một sự ấm áp từ nụ cười của cô, có thể ôm lấy mọi điều tiêu cực, và soi sáng bóng tối, cô ấy dường như cũng có tính cách người tốt bụng thái quá giống như Aruno-rudo.
(Nên nói là không hổ danh chị em ư...)
Sau khi Lai-pu kết thúc việc chữa trị, để báo cáo vết thương đã lành, điều đầu tiên là đi tìm Branza để thông báo, dù sao bà ấy là người lo lắng nhất cho sự an nguy của Lai-pu, tiếp đến là nấu ăn, điều này khiến Hiirō vô cùng mong đợi.
Hiirō nghĩ giờ đây cuối cùng đã có thể nói chuyện chính, thế là anh đối mặt với Aruno-rudo và Miu-ru, họ dường như cũng nhớ ra chuyện này, tỉnh lại nhìn về phía Hiirō.
"Hiirō-niichan, anh hãy nói ra đi, điều anh muốn nói với chúng em."
Hiirō lấy câu nói của Miu-ru làm khởi điểm, mở miệng nói:
"Không sao cả, cũng không phải chuyện gì to tát."
"Thôi nào, dù sao chú mau nói đi? À, chẳng lẽ là có bạn gái rồi?"
Aruno-rudo đã giẫm phải mìn, anh ta không hiểu câu nói đó nặng nề đến mức nào nhưng vẫn nói ra, cho đến khi anh ta cảm nhận được một bầu không khí lạnh lẽo rợn người, lúc đó mới nhận ra mình đã lỡ lời.
"Chú..."
"Anh Aruno-rudo...?"
Hai ánh mắt lạnh lẽo như biển sâu tăm tối từ phía sau xuyên thấu lưng Aruno-rudo.
"Trò đùa kiểu này..."
"Làm ơn đừng đùa bừa được không?"
Anh ta phát hiện khí thế của Miu-ru và Mi-mi-rư khác thường.
"Vâ, vâng ạ──────! Tôi, tôi lỡ lời rồi! Rất xin lỗi!"
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi lại quỳ lạy xin lỗi hai cô gái mười mấy tuổi, cảnh tượng này chứa đựng nhiều yếu tố khiến người ta không đành lòng nhìn.
(Người đàn ông trung niên đáng thương... Thật không muốn trở thành như thế.)
Hiirō cũng lờ mờ nhận ra lý do hai cô bé giận dỗi, anh phán đoán lúc này vẫn nên giữ im lặng là tốt nhất, vì vậy không nói một lời.
Tuy nhiên lúc này có người kéo áo anh, kết quả nhìn lại thì thấy Ka-myu đang nhìn anh với vẻ mặt vô cảm.
"... Này, Hiirō."
"Gì vậy?"
"Miu-ru và mấy người kia... đang giận sao?"
"Phải đó, dù sao hai cô bé không hiểu sao lại coi tôi là anh trai, nếu anh trai có bạn gái, trong lòng họ chắc chắn sẽ không thoải mái đâu nhỉ?"
"Ế... Hiirō có bạn gái?"
"Sao có thể có được chứ."
"... Vậy à?"
Không hiểu sao, Ka-myu dường như thở phào nhẹ nhõm, chẳng lẽ cậu ấy cũng coi Hiirō như một người anh trai... ?
(Mặc dù tôi không đặc biệt muốn có em gái...)
Dù nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nhưng thiếu khả năng hiểu rõ nguyên nhân sâu xa, Hiirō cuối cùng vẫn không nhận ra nỗi nhớ trong lòng hai cô bé.
"............ Hiirō, cậu có phải là đồ gỗ không?"
Den hỏi Hiirō với vẻ mặt nghi ngờ.
"Tôi gỗ chỗ nào? Trên người tôi đâu có khí chất của nhân vật chính phim hài tình cảm đâu."
"... Tình yêu gạo? Tôi không hiểu lắm đâu, tóm lại mấy cô gái chắc đã chịu không ít khổ sở rồi."
Mặc dù Hiirō nghe thấy lời thì thầm của Den, nhưng hiện tại cần phải nói chuyện chính, dù sao thời gian rất quý báu.
"Thế nào cũng được, có thể để tôi mau chóng giải thích được không?"
Mọi người đều vì một câu nói của Hiirō mà tỉnh lại, dời ánh mắt về phía anh.
"Thực ra──"
Anh mở miệng giải thích, để tất cả mọi người đều nghe thấy, rồi──
"──── Ế ế? Cha của bé Vi-ka đã tìm thấy rồi sao?"
"Đâ, đây là thật sao? Hiirō-niichan?"
Chuyện Hiirō muốn nói liên quan đến Kjell Giō, người đã trở thành đồng đội vài ngày trước, Miu-ru và những người khác cũng quen biết con gái ông ấy – Vi-ka Giō, hai người họ cũng từng du hành cùng cô bé.
Vika và Muir cùng những người khác tạm biệt, Muir cùng mọi người đã nhờ Okamura Hiiro rằng nếu tìm thấy cha của Vika, nhất định phải nói cho họ biết, bởi vì hai người họ luôn lo lắng cho Vika, cũng cầu nguyện Vika sớm tìm được cha ruột.
Vì vậy Hiiro đã hứa rằng nếu tìm thấy người, sẽ nói cho họ biết.
"Thì ra là vậy, nhưng không ngờ anh ấy lại ở Ma giới."
"Ừm, ừm, nhưng thực sự quá tốt rồi, tiếp theo chỉ cần báo tin cho Vika-chan là được!"
Hiiro truyền đạt lời nhắn của Kjell, nói rằng anh ấy đang tìm Vika, câu nói này khiến Muir và những người khác nhẹ nhõm, nở nụ cười.
Mimiiru và Kurea cũng vậy, nghe xong lời giải thích chi tiết không khỏi rơi hai hàng lệ nóng, cảm thấy vui mừng.
"À này, đúng rồi Hiiro, nếu tương lai hai người họ đoàn tụ, lúc đó có thể nói cho bọn em biết một tiếng không?"
"Em, em cũng nhờ anh!"
"Vậy các cậu sẽ đến Ma giới, không sao chứ?"
"Đương nhiên! Dù sao bây giờ cũng đã là đồng minh rồi mà."
"Xin anh đấy, Hiiro-nii!"
"Ờ, chuyện nhỏ này, tôi chẳng có vấn đề gì."
Muir và Arnold cảm thấy vui mừng, không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
"...Vậy bác, tôi có chuyện muốn nói với Thú Vương, đưa tôi đi tìm ông ấy."
"Tìm Leovardo-sama?"
"Nếu vậy thì cậu đi theo tôi."
Kurea tự ứng cử làm người dẫn đường, dù sao cô là con gái ruột của Leovardo, nói chuyện cũng dễ hơn.
"À..."
Hiiro nhận ra ngữ điệu của Mimiiru mang theo sự buồn bã, chỉ nói một câu "Gặp lại sau", rồi ra lệnh cho Tendeku và Camus thay mình chơi với Mimiiru, sau đó cùng Kurea rời khỏi sân vườn.
"────Ồ, ta đã nghe nói rồi, Hiiro. Hình như cậu đã chữa lành vết thương cho Raipu, ta rất biết ơn cậu... là như vậy đấy."
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Kurea đến "Phòng Ngai Vàng", Leovardo, vợ ông Blanza, và anh trai của Lalasik, người sáng lập "Biến Trang Thuật"──Yushito Fennel đang đợi sự xuất hiện của anh.
Hiiro nhìn thấy Leovardo vừa gặp mình đã cúi đầu, không khỏi nói:
"Không có gì đâu, với lại một vị vua đừng tùy tiện cúi đầu trước người khác."
"Gahaha! Nếu đối phương lấy lễ mà đối đãi, thì phía ta cũng phải thể hiện thành ý tương xứng, đây là điều cơ bản của một con người."
"Như Bệ hạ đã nói, Raipu là bạn của thiếp, thực sự rất cảm ơn ngài."
Cô ấy là Hoàng hậu ư, Hiiro nghĩ, bắt đầu quan sát Blanza. Ngoại hình của Blanza không giống Kurea mà giống Mimiiru khi lớn hơn, "mỹ nhân" quả thật rất hợp với cô ấy, và ánh mắt kiên cường của cô ấy giống hệt Kurea, Hiiro nghĩ đúng là mẹ con, giống nhau thật.
"À, nghe nói cậu có chuyện muốn nói với ta?"
Leovardo đã biết tin từ Kurea, người dẫn đường, tiện thể nói thêm, Kurea đã quay về chỗ Mimiiru rồi.
"Đúng vậy, tôi sẽ nói thẳng──── tôi muốn một mảnh đất nào đó ở Thú nhân giới."
"!!!"
Trước yêu cầu bất ngờ của Hiiro, ba người đều vô cùng kinh ngạc.
"…………Cậu, cậu có thể nhắc lại một lần nữa không?"
"Tôi không nói rồi sao? Đưa tôi một phần đất đai của đại lục."
"…………Xem ra ta không nghe lầm. Nhưng cậu không thấy yêu cầu này hơi quá đáng sao? Hiiro. Nếu là đồ ăn ngon hay sách thì không sao, lại nói muốn một phần đất đai của đại lục?"
"Nếu đã vậy, thì dùng hai ân tình trước đây ngài nợ tôi để bù đắp là được."
Một trong số những ân tình đó là tiền cược khi Hiiro và Leovardo quyết đấu, Leovardo đã hứa rằng chỉ cần Hiiro thắng ông, ông sẽ nợ Hiiro một ân tình. Ân tình còn lại là khi Leovardo bị trọng thương suýt chết trong trận quyết đấu, Hiiro đã chữa trị cho ông.
"...Ờ, lời của cậu bao gồm cả Mimiiru, ta đúng là nợ cậu không ít ân tình, đây cũng là sự thật... ưm."
"Ngài đừng hiểu lầm, Thú Vương. Về phía Nơ xanh, tôi đã đích thân nói với cô bé rằng sau này sẽ trả, đừng tính cả cô bé vào."
Hiiro đã khiến Mimiiru nợ mình một ân tình, còn với Thú Vương thì có hai ân tình trực tiếp liên quan.
"Nhưng, nhưng... dù cậu bảo ta đưa một phần đất đai của đại lục cho cậu..."
"Sao thế, tôi cứ nghĩ ngài là một vị vua có lòng bao dung lớn chứ."
"Ta dù có giỏi đến đâu cũng không có nghĩa là hiểu biết toàn bộ đại lục, hơn nữa có người đang sống trên mảnh đất đó, dù tự xưng là vua, nhưng ta không mong mình lạm dụng quyền lực, đe dọa cuộc sống của người khác."
Lý do rất chính đáng, thật muốn Vua Rudolf của Nhân tộc nghe câu này, nhưng Hiiro đã đoán được Thú Vương sẽ nói như vậy, cũng hiểu ông sẽ phản đối.
"Đừng lo, tôi chỉ muốn mảnh hoang địa đó."
"Mảnh hoang địa đó...? Chẳng, chẳng lẽ là hoang địa [Vela] dùng trong trận quyết đấu?"
"Bởi vì nơi đó phù hợp với điều kiện của phía tôi, hơn nữa ở đó cũng không có người ở."
"Ở đó quả thật trống rỗng... nói đúng hơn, thực sự không có gì cả đâu?"
Hiiro đương nhiên biết, ở đó không có cỏ cây, cũng đã xác nhận không có quái vật hay sinh vật nào tồn tại, vì vậy anh mới chọn nó.
"Tôi đã nói rồi mà? Nơi đó phù hợp với điều kiện của phía tôi."
Nghe Hiiro nói vậy, Blanza ngây người, còn Yushito thì dường như cảm thấy rất thú vị, không khỏi nhe răng cười.
Về phần Leovardo, ông nheo mắt sắc bén, nhìn chằm chằm Hiiro, cố gắng đọc được suy nghĩ trong lòng anh──nhưng, khuôn mặt thờ ơ, vô cảm của Hiiro rất khó để người khác đoán được suy nghĩ của anh.
"………………Haizz, rốt cuộc cậu định làm gì ở đó?"
"Nói vòng vo rắc rối lắm, tôi sẽ nói thẳng toẹt ra đây."
Không chỉ Leovardo, Blanza và Yushito cũng nuốt nước bọt căng thẳng, giữ im lặng.
"Tôi muốn ở đó──tạo ra một [Thiên đường]."
"! Cậu, cậu nói... Thiên đường?"
Leovardo không khỏi ngẩn ra, ngây người hỏi lại Hiiro, Hiiro khẳng định đáp "Đúng vậy".
"Ưm, nhưng khoan đã, tại sao lại ở Thú nhân giới? Nói đúng hơn, tại sao lại muốn tạo ra thứ đó? À, không phải, hơn nữa [Thiên đường] là ý gì?"
Leovardo hỏi dồn dập, nhưng...
"Chàng ơi, chàng hỏi nhiều như vậy, Hiiro-san cũng không thể trả lời hết mọi câu hỏi đâu ạ."
Qua lời nhắc của Blanza, Leovardo không khỏi thở dài nói "Đúng vậy", rồi hắng giọng, hít sâu một hơi, từ từ nói ra nghi vấn.
"Hiiro, ta có rất nhiều điều muốn hỏi, đương nhiên cậu sẵn lòng trả lời chứ?"
"Ừm, đương nhiên sẵn lòng."
"Ừm, vậy câu hỏi đầu tiên, [Thiên đường] là gì?"
"Cái này thì, nói đơn giản là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể vui vẻ, hoặc là nơi có thể an cư lạc nghiệp, đại khái là thứ như vậy."
"Bất kỳ ai cũng có thể? Nghĩa là sao?"
"Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi có một chuyện muốn hỏi ngài trước."
"...Chuyện gì?"
"Ngài nhìn nhận những người lai tạp như thế nào?"
Leovardo không khỏi nhướng mày, trầm ngâm suy nghĩ, dường như đã nhận ra ý mà Hiiro muốn diễn đạt.
"...Thì ra là vậy, [Thiên đường] mà cậu nói, là nơi an thân của những người lai tạp bị thế gian ghẻ lạnh sao?"
"Hơi khác một chút."
"À?"
"Không chỉ là người lai tạp. Thiên đường là nơi để những người bị thế gian ruồng bỏ, mất đi nơi nương tựa tìm thấy giá trị cuộc sống của mình."
"………Ngay cả tội phạm cũng vậy sao?"
"Này, Thú Vương, ai mà cho những kẻ nguy hiểm như vậy vào chứ? Cái này thì, nếu là những kẻ đã hối cải thì cũng không phải là không thể xem xét... cô ấy nói vậy đấy."
"Ừm? Cô ấy nói vậy sao? Hiiro, hóa ra đây không phải là ý của cậu sao?"
Lúc này Hiiro nói với Leovardo rằng ý tưởng về Thiên đường là của Lily, theo Lily, cô ấy có giấc mơ tạo ra một "Nơi Mọi Người Vui Vẻ", và trong chuyến du hành cũng dần dần có thêm vài người bạn cùng chí hướng. Nhưng thứ quan trọng nhất──mảnh đất để xây dựng Thiên đường thì vẫn hoàn toàn không có được.
Hiiro cũng rất mong muốn được chứng kiến điểm đến giấc mơ của Lily, anh sẵn lòng làm hết sức mình, lúc này anh vừa nhìn thấy địa điểm quyết đấu trước đó, liền nói với Lily rằng mảnh đất này có lẽ phù hợp với điều kiện.
Lily cũng từng đề cập rằng bao gồm diện tích và môi trường, mảnh đất này rất lý tưởng, tuy nhiên đây dù sao cũng là đại lục nơi Thú nhân sinh sống, điều này khiến cô lo lắng.
Lily, là một "Ma nhân tộc", không thể tùy tiện xây dựng [Thiên đường] trên lãnh địa của Thú nhân. Thế là Hiiro nhớ ra Leovardo nợ anh một ân tình, nghĩ đến việc đổi lấy quyền sử dụng mảnh đất đó như một sự đền đáp.
"Ưm... không ngờ [Ma nữ Hồng Hoa] đó lại đang có ý định này..."
"Nói thẳng ra, Thú nhân giới là một đại lục rộng lớn, nơi chưa khai phá cũng không ít."
"...Tại sao lại là Thú nhân giới?"
"Nói trắng ra, là phương pháp loại trừ."
"Phương pháp loại trừ?"
"Đúng vậy. Đầu tiên là Nhân giới, nói về đại lục thì diện tích quả thật rất lớn, và có rất nhiều thành phố và làng mạc nằm rải rác, xét về điểm này, đất không có người ở có thể nói là rất ít. Hơn nữa ít nhất là hiện tại, tôi nghĩ không có bất kỳ con người nào sẽ chấp nhận kiểu đàm phán này."
Đặc biệt là vị vua hiện tại──vị hôn quân đó, tình hình bây giờ đừng nói là người lai tạp, chỉ cần khác chủng tộc thôi cũng rất có thể bị giết, căn bản không có chỗ để đàm phán.
"Ưm, nhưng đại lục Ma giới cũng rất rộng lớn, hơn nữa cũng không có thành phố và làng mạc, nhiều lắm chỉ có bộ lạc, đáng lẽ có thể tìm được đủ đất để xây dựng [Thiên đường] chứ?"
"Chỉ xét về đất đai thì đủ. Nhưng vấn đề là môi trường."
"Môi trường?"
"Ngài cũng biết đấy, môi trường Ma giới rất khắc nghiệt. Đất đai cực kỳ lạnh giá, đến ngày hôm sau lại nắng chói chang, những trường hợp như vậy liên tục xảy ra, cứ như thời tiết trên núi vậy, thay đổi liên tục. Ngoài ra, việc có nhiều quái vật và sức mạnh cường đại của chúng cũng là một vấn đề, việc tìm ra nơi an toàn không có nguy hiểm trên một đại lục hầu hết là cấp A trở lên, thực sự rất khó khăn."
Lily cũng đã thử tìm kiếm mảnh đất phù hợp ở Ma giới. Nhưng vẫn không tìm được môi trường tương xứng với lý tưởng.
"So với đó, gần [Hoang địa Vela] vừa không có quái vật sinh sống, đất đai lại rộng lớn, vấn đề là cần khai phá đất đai để phù hợp cho việc sinh sống, nhưng chỉ cần tìm cách là có thể giải quyết, dù sao nơi đó trước đây từng có người ở."
"Đúng là như vậy, nhưng cậu có biết không? Kẻ đã tạo ra cái hố lớn ở đó không ai khác chính là Vương của 'Ma nhân tộc' đấy?"
Hiiro trước đây từng nghe nói cái hố đó là do Ma Vương tiền nhiệm, Avoros làm.
"Biết rõ như vậy, nếu cho phép 'Hồng Hoa' của 'Ma nhân tộc' xây dựng thứ đó ở đây, chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề nảy sinh."
"Tôi chọn mảnh đất đó chính là vì điều này."
"...Ý gì?"
"Mảnh đất đó trong quá khứ quả thật đã bị 'Ma nhân tộc' hủy diệt hoàn toàn, chính vì vậy, để thay đổi nhận thức của thế gian, càng phải để 'Ma nhân tộc' mang lại sự thịnh vượng cho mảnh đất đó, và từng chút một trả lại sự thịnh vượng đó cho tất cả Thú nhân──cô ấy nói vậy đấy."
"..."
"Đương nhiên Lily cũng không nghĩ cô ấy có thể thay đổi ngay lập tức nhận thức của Thú nhân, nhưng cô ấy cho rằng chỉ cần hợp tác với các chủng tộc khác, xây dựng cầu nối giao tiếp trên mảnh đất đó là được. Chủng tộc khác nhau đương nhiên giá trị quan cũng sẽ khác nhau, nhưng sự khác biệt về giá trị quan không phải là để ghét bỏ nhau, mà là để học hỏi lẫn nhau."
Nghe nói từ rất lâu rồi Lily đã thấy rất đáng tiếc, cô ấy cho rằng mỗi chủng tộc đều có những đặc điểm riêng, chuyên về một số lĩnh vực nhất định, nếu đã vậy, tại sao không dùng những thứ mình chuyên để so tài, học hỏi lẫn nhau, như vậy sẽ mài giũa ra những thứ ưu tú hơn?
"Hơn nữa một ngày nào đó, không chỉ những người bị coi là dị giáo, mà theo ý nghĩa thực sự, Thiên đường sẽ trở thành nơi ở của bất kỳ ai, như vậy có thể làm rất nhiều việc. Như đại hội võ thuật giữa các chủng tộc đặt cược danh dự, đại hội ẩm thực quy tụ đầu bếp toàn thế giới, và những hoạt động khác như đại hội ma thuật hoặc đại hội kỹ năng cũng được. Chỉ cần tưởng tượng những điều này, ngài không thấy rất thú vị sao?"
Biểu cảm của mỗi người đều thay đổi vì những lời này của Hiiro, ba người quả thật rất kinh ngạc.
"Để làm được điều đó, tôi cần một mảnh đất rộng lớn."
"Cho nên cậu mới chọn nơi đó ư... ưm..."
Leovardo suy nghĩ một lát, vô ý liếc nhìn Yushito.
"Yushito, đoạn hội thoại vừa rồi, cậu thấy sao?"
"Yohohoho! Cứ như giấc mơ ban ngày vậy!"
"Đúng là vậy."
"Nhưng... nghe có vẻ rất thú vị đó~! Khiến người ta không khỏi muốn ủng hộ một chút! Yohohoho!"
"...Blanza."
Leovardo nhìn Blanza, hy vọng nhận được một vài ý kiến, và trong mắt Blanza ánh lên tia sáng.
"Chàng ơi, thiếp nghĩ chắc chắn sẽ có vô số vấn đề, nhưng, thiếp cũng rất muốn được nhìn thấy [Thiên đường] đó. Hehe, thiếp và Yushito đều muốn xem đó?"
"Ư, ưm... vậy sao?"
"Đúng vậy, [Nơi Mọi Người Vui Vẻ]... nếu thực sự có nơi như vậy, thì dù đối với ai, đây cũng sẽ trở thành nơi nương tựa có thể cứu vớt họ. Đại hội ẩm thực hay đại hội võ thuật và các hoạt động khác, mỗi thứ đều có vẻ rất hấp dẫn, chắc chắn sẽ rất thú vị!"
Blanza và Leovardo hoàn toàn trái ngược, cô ấy khép hai lòng bàn tay lại, nở nụ cười như trẻ thơ.
"Cô ấy còn nghĩ đến những thứ khác nữa, ngay cả sân vận động chuyên dụng cho các giải đấu thể thao cũng muốn xây."
"Oa~ nghe có vẻ rất tuyệt vời đó!"
Nụ cười của Blanza giống hệt Mimiiru và Kurea, Hiiro cảm thấy họ quả nhiên là mẹ con.
"Mặc dù Blanza nói vậy, nhưng ta không thể dễ dàng đồng ý chuyện này, đặc biệt trong tình hình hiện tại rất khó thực hiện. Mặc dù cuối cùng đã ký kết đồng minh với 'Ma nhân tộc'. Nhưng nước ta và 'Nhân tộc' vẫn đang trong tình trạng bế tắc, hơn nữa 'Matar Zeus' tấn công nước ta cũng là một vấn đề."
Leovardo nói với giọng nặng nề, Blanza đang vui vẻ cũng không khỏi có chút ảm đạm.
"Ngài đừng hiểu lầm, Thú Vương. Tôi chỉ trình bày ý kiến của phía tôi, còn việc có biến thành hiện thực hay không, ngài phải nói chuyện với Loli tóc đỏ, dù sao tôi chỉ hỗ trợ từ bên ngoài. Nhưng từ vị trí của tôi, nếu ngài chịu sớm nhường đất cho tôi, sớm giải quyết vấn đề thì sẽ giúp tôi rất nhiều. Nhưng dù có nhường đất cho tôi, Thiên đường cũng sẽ không khởi công ngay, dù sao phía tôi mà bỏ mặc Ma Vương tiền nhiệm thì sẽ rước rắc rối vào mình."
Hiiro nhớ lại vẻ mặt khinh thường tất cả mọi người của Ma Vương tiền nhiệm, trong lòng cảm thấy bốc hỏa.
"Tóm lại, ngài chỉ cần giữ thái độ lạc quan về chuyện này là được."
"………Xin lỗi, từ vị trí của ta, ta tin cậu là đúng."
"Đừng bận tâm, ngài là vua, việc đưa ra phán đoán này bây giờ là bình thường. Tôi vừa nói rồi, chi tiết cụ thể ngài phải hỏi Loli tóc đỏ."
"Cũng đúng. Chà, ta cũng bắt đầu có hứng thú với [Thiên đường], nếu có một nơi mà tất cả mọi người đều có thể vui vẻ, thì quả thật là một điều tốt."
Xem ra việc tìm Thú Vương để nói chuyện này là đúng đắn, không có chuyện gì có thể giải quyết xong xuôi ngay từ đầu, Leovardo không vội vàng đưa ra kết luận, khiến Hiiro không khỏi khen ngợi ông.
Chỉ cần biết Leovardo là một vị vua, là một Thú nhân luôn nghĩ cho người dân của mình, và luôn đặt mình vào vị trí của các chủng tộc khác mà suy nghĩ, thì không gì có lợi hơn.
(Thôi vậy, chỉ cần từ từ tiến triển là tốt.)
Hiiro lúc này đã trở lại sân vườn, Muir và mọi người đã tụ tập ở đó.
Mặt trời cũng bắt đầu lặn, bữa tối do Raipu đảm nhiệm việc bếp núc, khiến Hiiro vô cùng mong đợi, lúc này──
"Hiếm khi Hiiro-sama đến đây, ngài hãy cùng mọi người dùng bữa tối ở sân vườn đi ạ!"
Hiiro nhận được lời mời của Mimiiru.
Anh thấy chỉ cần có cơm để ăn, ăn ở đâu cũng không thành vấn đề, liền đồng ý với Mimiiru.
Trong sân vườn đặt một chiếc bàn lớn, Hiiro ngồi xuống đợi một lúc, có lẽ công việc hôm nay đã kết thúc, Arnold và Barido cùng những người khác cũng lần lượt đến sân vườn.
"Hiiro────!"
"Đã, đã bảo đừng ôm tôi nữa, cô mèo cái này!"
Kurotake Nana sau khi bị ảnh hưởng bởi ma thuật của Hiiro đã ngủ một thời gian, dường như vừa mới tỉnh dậy, tỉnh dậy xong liền liều mạng ngửi mùi của Hiiro, cuối cùng đến sân vườn.
"Không, không được đâu, Kurotake Nana-san! Hiiro-sama đang rất khó xử!"
Trên mặt Mimiiru lộ ra vẻ lo lắng chưa từng có, cố gắng ngăn cản Kurotake Nana.
"Không chịu không chịu nya! Ban ngày toàn ngủ nên chưa được ôm người nya! Vì vậy bây giờ tôi đang sạc pin nya!"
Kurotake Nana lắc đầu mạnh mẽ biểu thị sự phủ nhận... Hiiro bất đắc dĩ, đành phải...
"...À! Kia là cái gì?"
"Nya haha! Tuy vừa rồi bị lừa, nhưng lần này không có tác dụng đâu nya!"
……Xem ra cô ta đã học được mánh khóe nhỏ, thật khó đối phó. Nhưng vì là một trong “Ba Thú Sĩ”, nếu lại mắc cùng một cái bẫy thì cũng là một vấn đề.
(À~ tôi chịu hết nổi rồi, đằng nào thì cũng sẽ chóng chán thôi mà…)
Nghĩ kỹ lại, khí chất của Kurobuta Nana hơi giống Shingetsu và Nikki, Hiiro đoán cô ta sẽ nhanh chóng tìm thấy hứng thú với thứ khác rồi buông tha cho anh, nên anh quyết định mặc kệ Kurobuta Nana.
"À, đúng rồi, Hiiro! Cứ gọi tôi là Shiropu là được meo!"
"Hả? Sao tự nhiên vậy?"
"Đó là tên thật của tôi, cái tên Kurobuta Nana và bộ đồ đen đó, là để tránh bị người xung quanh coi thường, tôi đã dùng 'Ám Chi Biến Trang Thuật' để tạo ra bộ dạng đó. Đặc biệt là khi ở chế độ chiến đấu, bộ dạng đó có lợi thế về khoảng cách và nhiều thứ khác, nên tôi mới dùng nó meo!"
Bộ dạng mô phỏng báo đen thành người đó, thân hình mềm mại dễ di chuyển, tay chân cũng khá dài, chắc chắn sẽ rất hữu ích trong chiến đấu.
"Vậy nên, xin hãy gọi tôi là Shiropu!"
"Tôi từ chối."
"Tại sao?"
"Vì tôi không muốn gọi."
"Ưu~ meo~! Nếu anh không gọi tên tôi, tôi sẽ cứ ôm anh cho đến khi nào anh chịu gọi thì thôi meo~!"
Thật là ồn ào chết đi được, Hiiro dự đoán nếu gọi tên thật, cô ta chắc chắn sẽ càng bám dính lấy mình hơn, nên anh quyết định phớt lờ.
"Ưu ưu… Thật đáng ghen tỵ…"
"Mi, Mimiiru cũng muốn được Hiiro-sama…"
Muir và Mimiiru thấy Kurobuta Nana bất chấp mọi thứ xông thẳng về phía ham muốn của mình, không khỏi lộ vẻ ghen tỵ, nhưng một bóng người nhỏ bé đang chạy lúp xúp đến sau lưng Kurobuta Nana.
Bóng người đó túm lấy cổ áo Kurobuta Nana──
"Meo? Ơ? Hả? Gì, gì thế? Ai thế meo?"
…kéo cô ta ra khỏi người Hiiro. Kurobuta Nana lập tức quay đầu nhìn bóng người đã làm ra hành động đó.
"Meo? Pu, Putis?"
Phía sau có một bóng người mặc bộ đồ thú nhồi bông chim cánh cụt đáng yêu, cô ấy là một trong “Ba Thú Sĩ”.
"Tiểu Hắc… công việc, chưa xong."
"Nói, nói dối meo?"
"Tôi không nói dối cô. Tiểu Hắc vừa ngủ rất lâu, ngược lại, cô phải đi làm việc."
"Sao lại thế này──────! Hiiro─────!"
Cô mèo đáng thương… cứ thế bị Putis kéo lê ra khỏi vườn, nhưng Muir và Mimiiru thì giơ ngón cái lên tán thưởng Putis đã làm tốt, hai người này đúng là ý hợp tâm đầu.
Trong lúc đó, các thị nữ lần lượt dọn thức ăn lên bàn, khu vườn vốn ngập tràn hương hoa và mùi thơm của nông sản, giờ đây biến thành tràn ngập hương thơm của món ăn.
Raip nói để cảm ơn Hiiro đã chữa thương cho cô, cô quyết định tự tay nấu một bữa ăn ngon, trên bàn bày đầy những món ăn nhìn đã thấy ngon miệng, khiến Hiiro không khỏi thèm thuồng, bụng anh cũng réo ùng ục.
"Ưm… trông ngon thật."
Món ăn thu hút ánh mắt của Camus, anh không khỏi chảy nước miếng, Den cũng hào hứng vừa nói "Woah~!" vừa nhảy nhót trên bàn.
"Ồ? Thật tuyệt vời."
"Hehe, đúng vậy."
Leovardo và Blansha cùng nhau xuất hiện ở sân vườn, và có hai nhân vật đáng chú ý đi theo sau họ, cảm giác quen thuộc, một trong số đó còn sải bước đến trước mặt Hiiro.
"Này, áo choàng đỏ, đấu một trận với tôi đi!"
Hắn đột nhiên chỉ vào Hiiro, còn tuyên chiến với Hiiro.
"Này, Regnion! Anh thất lễ với khách quá rồi đấy!"
Hiiro nhớ ra rồi, người đang trừng mắt nhìn anh trước mặt là Nhị Hoàng tử, Regnion. Còn người trách mắng hắn là Đại Hoàng tử, Regulus.
"Đúng thế đấy, anh nói gì lung tung vậy? Regni-niisan."
Kurea cũng bất lực nói. Nhưng Regnion phớt lờ sự ngăn cản của hai người, tiếp tục trừng mắt nhìn thẳng vào Hiiro.
"Tóm lại là đấu với tôi một ưm ụp?"
Có người dùng sức kéo đầu Regnion, hắn không khỏi trừng mắt nhìn người kéo đầu mình, kết quả…
"Ta đánh giá cao khí thế này, nhưng nói chuyện phải xem dịp."
"Ưm… Bố, bố già…"
Không hổ là Leovardo, uy nghiêm tỏa ra khiến Regnion phải ngậm miệng lại.
"Đúng vậy, Regnion, bây giờ là lúc để thưởng thức bữa ăn."
Ngay cả Blansha cũng đã nói đến mức này, Regnion chỉ có thể ngượng ngùng tặc lưỡi, rồi đi ra khỏi vườn.
"Cái tên đó đúng là… Thật sự rất xin lỗi, Hiiro-san."
Chỉ riêng thái độ, Hiiro đã cảm nhận được Regulus là một người có tài.
Kẻ chủ mưu khiến mình thua trận ngay trước mắt, việc Regnion biểu hiện thái độ đó cũng rất bình thường, Regulus hẳn cũng có suy nghĩ tương tự. Dù biết vậy, Regulus vẫn không biểu hiện ra mặt, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi, cảm nhận được anh ta khác với Regnion, có phong thái của một vương giả.
(Nên nói không hổ là Đại Hoàng tử sao…)
Thật lòng mà nói, Hiiro không ghét những người đơn giản dễ hiểu như Regnion, dù sao loại người này dù thế nào cũng có thể chế phục được, người càng hành động theo cảm xúc càng dễ thao túng.
Sau khi gỡ lời cho em trai, và xin lỗi Hiiro, Regulus liền chạy đi đuổi theo Regnion, xem ra anh ta là một người anh tài năng.
Leovardo xin lỗi Hiiro, nói: "Xin lỗi nhé, Hiiro."
"Tôi không bận tâm, nhưng nếu muốn bồi dưỡng hắn thành người kế vị ngai vàng tiếp theo, ông tốt nhất nên để tâm nhiều hơn một chút."
"Gahaha, nói trúng tim đen rồi nha!"
"Chuyện này không vui đâu, anh yêu. Thực sự rất xin lỗi, Hiiro, em sẽ mắng đứa bé đó một trận ra trò sau."
Blansha cũng xin Hiiro tha lỗi, làm cha mẹ thật không dễ dàng, Hiiro không khỏi nhún vai.
Lúc này chợt nghe thấy tiếng vỗ tay, Hiiro nhìn về phía tiếng vỗ tay, Raip không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bàn.
"Nào nào! Mọi người chú ý!"
Nhóm thị nữ đứng sau cô cầm một chiếc đĩa lớn, và sau khi đặt chiếc đĩa lớn lên bàn ăn, Raip đặt tay lên chiếc nắp hình bán cầu phía trên đĩa.
"Nhìn cho kỹ đây, quý khách! Đây chính là món chính! Món đặc biệt của Raip──"
Cô ấy mở nắp ra một hơi.
"──'Bao Kỳ Diệu Bốn Màu'!"
Bánh bao chia thành bốn màu đỏ, xanh, xanh lá cây, trắng, xếp thành một ngọn núi nhỏ như kim tự tháp, khoảnh khắc Raip mở nắp, mùi thơm đậm đà của bánh bao xộc vào mũi Hiiro.
Dù có muốn ngăn nước miếng chảy ra cũng không ngăn được, có một sự thôi thúc khiến Hiiro muốn nhanh chóng nhét bánh bao vào miệng.
"Xin mời dùng!"
Món nào nhìn cũng ngon lành, nhưng thứ khiến Hiiro quan tâm nhất vẫn là bánh bao, Camus và Den dường như cũng có cùng suy nghĩ, ánh mắt luôn dán chặt vào bánh bao không rời.
Chỉ là dù đã quyết định ăn bánh bao. Nhưng họ lại ngần ngại không biết nên chọn vị nào, bốn loại bánh bao chắc hẳn có hương vị khác nhau, nhưng Raip dường như không định giải thích thêm, chỉ cười tủm tỉm nhìn Hiiro và những người khác.
"Các bạn muốn ăn loại nào?"
"Tôi… ăn màu xanh."
"Vậy tôi màu vàng!"
"Khăn trắng chọn màu xanh, khỉ vàng màu xanh lá cây đúng không? Còn tôi… màu đỏ vậy."
Mỗi người tự lấy một chiếc bánh bao nhìn chằm chằm một lúc, rồi cắn mạnh một miếng.
"──Nóng quá?"
Nước thịt kinh ngạc phun ra từ bánh bao, như dòng sông cuồn cuộn tràn đầy, và cái nóng của nước thịt kích thích khoang miệng, nóng đến mức có thể làm bỏng miệng, nhưng cũng mang theo một mùi thịt đậm đà, vô cùng ngon.
Đầu lưỡi tê tê, có vị cay như ớt, vỏ bánh bao dày và xốp, bên trong còn nhồi một thứ cứng trông giống như viên thịt.
Mặc dù không biết là loại thịt gì. Nhưng ăn xong vẫn còn dư vị, hương vị của thịt rất đậm đà. Nhưng nước thịt tràn ra như canh lại rất thanh mát, hương vị tuy đậm đà nhưng được pha chế vừa phải, và vị cay vừa rồi cũng vừa đúng, khiến người ta không khỏi thèm ăn.
Hiiro nhìn Camus một cái, mắt anh ta sáng lấp lánh, đưa chiếc bánh bao màu xanh của mình cho Hiiro xem nhân bên trong, bên trong cũng có màu xanh. Nhưng dù đưa cho Hiiro xem, anh cũng không biết đó là thứ gì.
"Hiiro… cái này ngon quá."
"Cái này ăn cũng siêu ngon luôn đó~!"
Xem ra Den cũng ăn rất hài lòng, lúc này Raip cuối cùng cũng bắt đầu giải thích.
"Bánh bao màu đỏ bên trong không phải thịt, mà là 'Đậu Phụ Đỏ Mặt' làm từ 'Đậu Tương Đỏ Mặt' đó!"
"Cô, cô nói đây là đậu phụ?"
Cảm giác trong miệng không nghi ngờ gì… không, không chỉ cảm giác trong miệng, hương vị cũng y hệt thịt. Nhưng theo lời Raip, đậu phụ màu đỏ── 'Đậu Phụ Đỏ Mặt' chỉ cần chiên lên thì hương vị sẽ cô đọng lại, cảm giác trong miệng cũng sẽ gần giống thịt hơn, hương vị cũng sẽ trở nên giống thịt. Và dùng bột mì bọc đậu phụ lại rồi hấp, để bột từ từ thấm thành màu đỏ, sau đó bánh bao màu đỏ sẽ hoàn thành.
(Hóa ra 'Đậu Phụ Đỏ Mặt' có đặc tính này sao.)
Thực ra nếm trực tiếp cũng rất ngon, nhưng làm thành bánh bao dường như có thể giữ nguyên hương vị tự nhiên của thịt, khiến hương vị trở nên tươi ngon hơn.
"Tiếp theo là màu xanh, nhân bánh bao màu xanh cho thịt 'Heo Mây Xanh'."
Thịt Heo Mây Xanh có màu xanh trắng, cảm giác trong miệng đúng nghĩa đen là mềm như mây, Raip nghiền nát thịt, trộn với bột để bột chuyển sang màu xanh, còn thịt thì hầm thành từng miếng thịt heo hầm, bọc vào bên trong bánh bao.
Nhân bên trong có thêm sốt chua ngọt, rất được khuyến khích cho những ai muốn ăn thỏa thích.
"Sau đó là màu xanh lá cây, tôi đã cho 'Cà Chua Xanh Vàng' vào trong."
Cái gọi là 'Cà Chua Xanh Vàng' là một loại cà chua đặc biệt mà theo thời gian sẽ chuyển sang màu xanh và vàng,据说 khi màu vàng thì độc tính cực mạnh, còn thời kỳ màu xanh rất ngắn, do thời gian chuyển màu của mỗi quả cà chua khác nhau, nên càng khó phân biệt.
Tuy nhiên, ngược lại, hương vị của 'Cà Chua Xanh Vàng' rất đặc biệt, mang vị chua ngọt như trái cây, lại giàu dinh dưỡng, là một trong những nguyên liệu được phụ nữ yêu thích.
Raip trộn cà chua vào bột, nhân bên trong cũng được nhồi đầy rau củ tốt cho sức khỏe, cô ấy chọn rất nhiều loại rau củ phong phú, bánh bao sử dụng hơn mười loại rau củ được tuyển chọn kỹ lưỡng.
Đây là một món ăn tuyệt hảo hội tụ sự ngọt ngào của nhiều loại rau củ.
"Cuối cùng là màu trắng, bên trong có quả thần thoại 'Đào Bạc' đó!"
Hiiro có ấn tượng với cái tên này, Đào Bạc── được cho là một loại quả thần thoại chỉ kết trái vào mùa đông trên đỉnh một ngọn núi nào đó.
Kích thước tương đương với quả đào thông thường, màu sắc đúng nghĩa đen là bạc, là một loại trái cây mà chỉ cần được bày bán, sẽ có người mua với giá cao ngất ngưởng.
Hiiro vô thức cầm lấy một chiếc bánh bao màu trắng, cắn một miếng.
"──Ưm ưm ưm?"
Hương thơm và vị ngọt của đào lan tỏa trong miệng, nhân bên trong chắc hẳn là đậu đỏ… và hương thơm thanh tao cùng vị chua của đào kết hợp với nhân đậu đỏ quả là một sự kết hợp hoàn hảo.
(Hương đào thật là không thể tin được, vừa thơm vừa ngọt… đây chính là vị ngọt thơm ngon tuyệt vời!)
Đào hẳn cũng được trộn vào bột, không hổ là loại quả được mệnh danh là quả thần thoại, quả nhiên vô cùng ngon, hơn nữa không chỉ có nhân đậu đỏ, bánh bao còn nhồi cả quả đào nguyên vẹn, giúp người ăn có thể đồng thời thưởng thức hai hương vị tuyệt vời.
"Hahaha, ngon đến chết người đúng không? Hiiro!"
Arnold đắc ý nói với anh, Hiiro nhớ những chiếc bánh bao này được gọi là 'Bao Kỳ Diệu Bốn Màu', đúng như tên gọi, quả thực là một món ngon khiến người ta sáng mắt.
Không chỉ vậy, trên bàn còn có đủ loại món ăn hấp dẫn khác, Hiiro nghĩ hôm nay thật là một ngày tốt lành, nghĩ đến đó anh không khỏi bật cười.
Đúng lúc Hiiro đang thưởng thức món ăn ngon nhất, những người khác cũng đang vui vẻ dùng bữa thì…
"Đó, đó là…"
Có một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía sau, Hiiro ngay lập tức biết đó là Mimiiru, nhưng cô bé dường như rất xấu hổ, thậm chí còn ngượng nghịu.
"…Có chuyện gì thế?"
"Đó, đó là…"
"Mimiiru, cố lên!"
Muir ở không xa cổ vũ Mimiiru, Mimiiru đáp lại "Vâng" tỏ ý khẳng định, sau đó nhắm chặt mắt, dồn sức từ cổ họng cất cao giọng hỏi:
"Hi, Hiiro-dalon! Xin, xin ngài hãy nghe Mimiiru hát ạ! À ứ… cắn phải lưỡi rồi…"
Cái cách nói líu lưỡi hơi dễ thương.
"…Hát?"
"Vâng, vâng ạ!"
Mặt Mimiiru đỏ như quả cà chua chín, Hiiro nhìn cô bé và nhớ ra một chuyện, anh nhớ mình đã từng nói với Mimiiru rằng nếu lần sau gặp lại, sẽ nghe cô bé hát bài tủ.
Mimiiru là ca công của Passion, trước đây từng mắc chứng rối loạn phát âm, khiến cô bé mất đi giọng hát, nhưng nhờ sự điều trị của Hiiro, cô bé mới có thể cất tiếng hát trở lại.
"Em muốn hát ở đây ư?"
"Không, không được ạ?"
Mimiiru mắt ướt, cảm thấy có chút bất an.
"Người nói muốn nghe em hát là tôi, nếu em thấy hát ở đây không vấn đề gì thì tôi không sao cả."
"Ế hê hê, Hiiro-niisan! Bài hát của Mimiiru hay lắm đó nha!"
"Gahaha! Muir nói đúng! Giọng hát của con gái ta như thiên thần giáng trần, con cứ rửa tai lắng nghe đi!"
Con thú vương này đúng là một ông bố siêu yêu con, Hiiro nghĩ. Nhưng xem ra không chỉ anh nghĩ vậy, tất cả thú nhân dường như đều có cùng quan điểm. Thị nữ và binh lính đã chuẩn bị một sân khấu đơn giản, Mimiiru chậm rãi bước lên, mọi người đều nhìn cô bé với ánh mắt đầy kỳ vọng.
Hoàng hôn buông xuống, những vì sao lấp lánh trên không, thắp sáng sân khấu.
Mimiiru đứng trên sân khấu, thu hút mọi ánh nhìn, lặng lẽ mở miệng nói:
"Bài hát sắp hát, là bài hát dành cho Hiiro-sama."
Mimiiru nhìn thẳng vào Hiiro, mặt cô bé ửng hồng, cảm nhận được có chút căng thẳng, lúc này cô bé hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh lại hơi thở, khuôn mặt lại trở lại nụ cười đáng yêu thường ngày. Mimiiru chắp hai tay trước ngực, tạo dáng như đang cầu nguyện.
"Vậy thì, xin mời mọi người lắng nghe bài hát này. Tên bài hát là── 'Nguyện Ước Này Đến Tới Trái Tim Anh'."
Mọi người im lặng nhìn Mimiiru, khí chất trên người cô bé biến đổi hoàn toàn, nét mặt không còn chút căng thẳng nào, cô bé vẫn là một đứa trẻ, nhưng giờ đây lại mang một vẻ đẹp trưởng thành.
Mimiiru nhắm đôi mắt lại, đôi môi lặng lẽ cất lên những nốt nhạc:
Ngày đó, dưới bầu trời trong xanh dễ chịu,
Anh tự do tự tại và rực rỡ đến vậy, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào tôi,
Sưởi ấm trái tim tôi, tìm lại báu vật quý giá nhất của tôi.
Tôi đã liều mình đuổi theo anh đi về phía xa xăm,
Tin rằng một ngày nào đó, tôi có thể sánh bước cùng anh ở nơi xa xôi đó,
Tôi sẽ mãi mãi, vĩnh viễn nhớ về anh, và cầu nguyện,
Hy vọng anh được bình an vô sự, có thể sống mỗi ngày tràn ngập tiếng cười,
Nguyện ước này, đến tới trái tim anh.
Giọng hát trong trẻo tuyệt đẹp được truyền tải trên giai điệu du dương, vang vọng khắp không gian vốn tĩnh lặng.
Giọng hát hay đến vậy, nghe những nốt nhạc được dệt nên không khỏi khiến người ta kính nể, muốn được nghe mãi.
Không chỉ thính giác, giọng hát của Mimiiru còn bộc lộ trực tiếp tấm lòng chân thật của cô bé, và điều bất ngờ hơn nữa còn ở phía sau.
(…Xung quanh cô bé đang phát sáng…?)
Hiiro phát hiện vô số hạt ánh sáng nhỏ li ti bao quanh Mimiiru, những hạt ánh sáng lấp lánh như được cổ vũ bởi bài hát, trông như đang bao quanh ánh sáng của những vì sao.
Khung cảnh này tràn đầy mộng ảo, níu chặt trái tim khán giả, Hiiro tự hỏi những hạt ánh sáng đó là gì, cảm thấy rất kỳ lạ, lúc này──
"Tuyệt vời… cô bé này có sự cảm ứng với tinh linh."
Den đứng bên cạnh thì thầm.
Theo lời anh ta, những hạt ánh sáng đó đều là tinh linh, nhưng không phải là tinh linh cấp cao như Den, mà là những thực thể yếu ớt sinh ra từ tự nhiên, hình dạng hầu như chưa cố định.
Không ngờ một thú nhân bình thường lại có thể cảm ứng được những tinh linh vô danh như vậy, chỉ bằng giọng hát mà có thể khiến chúng hiện hữu, khiến Den vô cùng kinh ngạc, người có thể làm được điều này không phải là người rất yêu thích tinh linh, hoặc chính là tinh linh.
(Đúng rồi, cô bé đó… nhìn thấy được những thứ mà người bình thường không thấy.)
Hiiro nhớ lại lần đầu tiên gặp Mimiiru, khi đó anh đã sử dụng chữ 'Tàng Hình' để đi lại trong 'Vương Thụ'.
Những người đi ngang qua không cảm nhận được Hiiro đi gần họ, nhưng Mimiiru lại nhìn thấu sự tồn tại của Hiiro ngay lập tức, lúc đó Hiiro cũng giật mình.
Mimiiru từng nói rằng mình từ trước đã nhìn thấy ma, tinh linh hoặc những thứ khác, hiện tượng này có lẽ là một hiện tượng được đánh thức bởi khả năng kỳ lạ của cô bé.
Nhìn kỹ, những người xung quanh đều say mê giọng hát của Mimiiru, chăm chú nhìn cô bé không chớp mắt, không ai quay đi, họ nhìn dáng vẻ cô bé hát một cách say đắm.
(Trông đúng là như một thiên thần đang vui đùa trong vườn địa đàng vậy.)
Mimiiru lặng lẽ khép đôi môi, cùng lúc đó, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, những tinh linh đó dường như cũng rất hài lòng, chúng bay lượn trên không, rồi biến mất không dấu vết.
Cô bé nở nụ cười ngượng nghịu, nhanh chóng bước xuống sân khấu, đi đến bên cạnh Hiiro.
Không phân biệt được là do căng thẳng hay xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng của cô bé nhìn Hiiro với ánh mắt có vẻ ngượng ngùng.
"Đó, đó là, Hiiro-sama… xin hỏi… ngài có hài lòng không ạ?"
Mimiiru với thân hình nhỏ nhắn uốn éo, dáng vẻ rụt rè hỏi han, toát ra một khí chất đáng yêu khiến người ta không khỏi muốn che chở, nếu là Arnold hay Shivba, họ chắc hẳn đã lao tới ôm chặt lấy cô bé rồi.
Hiiro nhìn Mimiiru trong bộ dạng đó, quyết định thành thật nói ra cảm nghĩ của mình với cô bé.
"Đúng vậy, vượt ngoài dự liệu của tôi, thật đáng ngạc nhiên đấy."
"Thật, thật sao! Ngài, ngài nói thật ư!"
Cô bé trợn tròn mắt lao tới gần Hiiro, còn Hiiro thì dùng ngón trỏ chọc vào trán cô bé một cái.
"Đúng là một ca cơ, hát rất hay đấy chứ."
Cô bé xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Đó, đó đó đó đó đó, đã đã đã đã đã đã làm ngài chê cười rồi!"
Mimiiru vừa dứt lời, hai tay ôm lấy má, vội vã chạy hết tốc lực về phía Muir. Muir thì ôm chặt lấy cô bé nói "Tốt quá rồi nhỉ~", và xoa đầu cô bé, nhưng mà…
(Xấu hổ quá rồi đấy, lại còn nói lắp nữa chứ…)
Hiiro lo lắng Mimiiru động một chút là lại xấu hổ, không biết có thể làm tốt vai trò một ca cơ hay không, nhưng dù có lo lắng thay cô bé cũng vô ích, thế là anh quyết định không truy cứu nữa.
"Ối chà~ tên này tuyệt đối không hiểu gì rồi~"
Tiếng thì thầm của Tendeku lọt vào tai Hiiro, anh không khỏi hỏi là sao vậy.
"Ai mà biết~? Nói với cậu thì cảm giác cứ lạ lạ, cậu tự mình phát hiện ra sớm thì hơn đấy."
Con khỉ này rốt cuộc muốn bày tỏ điều gì… Hiiro nghĩ.
"Ừm! Đúng là con gái của ta! Giọng hát sẽ trở thành số một thế giới! Gà ha ha!"
Hiiro không khỏi thầm nghĩ "số một của thế giới nào đây". Lúc này, Kurea đi tới bên cạnh anh.
"Giọng hát của em gái tôi thế nào? Hay lắm đúng không?"
"Ừm? Vừa nãy đã nói rồi mà. Tuy không khoa trương như Thú Vương, nhưng ở thế giới của tôi, giọng hát của Mimiiru có thể sẽ đứng top đầu đấy."
Gương mặt đáng yêu, cộng thêm giọng hát mê hoặc lòng người, chắc chắn sẽ trở thành một ca sĩ rất được yêu thích.
"Thế giới? À, đúng rồi, anh đến từ dị thế giới đúng không?"
Vì không có ý định che giấu, Hiiro thẳng thắn đáp "Đúng vậy" biểu thị khẳng định.
"Ở dị thế giới cũng có thể đứng top đầu sao… Mimiiru quả nhiên rất giỏi giang nhỉ."
"…? Sao vậy, cô có mặc cảm về tài năng của em gái mình à?"
"Ư… Tôi, tôi mới không có!"
Kurea vội vàng quay mặt đi, chỉ là lời nói của cô bé hoàn toàn không có sức thuyết phục. Tuy nhiên Kurea quả thực cảm thấy giọng hát của Mimiiru khác thường, nói đơn giản, cô bé cảm thấy Mimiiru đang khoe khoang tài năng với mình.
Tài năng ấy xuất sắc đến vậy, thu hút mọi ánh nhìn, từ lập trường của một người chị mà nói thì cảm thấy ghen tị cũng là điều dễ hiểu.
Mờ ảo nhìn thấy một khía cạnh u ám của Kurea, Hiiro vô tình nhắc đến:
"...À, hình như cô rất được dân chúng yêu mến?"
"...Hả?"
Kurea không khỏi nghi hoặc, tự hỏi người này muốn bày tỏ điều gì? Nhưng Hiiro phớt lờ phản ứng của cô bé tiếp tục nói:
"Người nhớ tên và khuôn mặt của từng người dân, hình như chỉ có cô và cái tên chim kia thôi."
"Đó, đó chỉ là vì tôi có trí nhớ tốt."
"Với lại cô không phải ngày nào hầu như cũng đi thăm phố phường, lắng nghe tiếng lòng của từng người dân sao? Chuyện này không phải ai cũng làm được, cô không khác gì một hình mẫu của hoàng tộc. Ghen tị với tài năng của em gái không sao cả. Nhưng cô cũng phải nhận ra bản thân mình cũng có tài năng không thua kém ai."
Kurea im lặng một lúc, khuôn mặt không khỏi giãn ra, nở một nụ cười nhẹ và khẽ nói:
"Vậy sao… Tôi đại khái đã hiểu lý do Mimiiru và Muir lại thích anh rồi."
Tâm trạng của Kurea dường như đã thoải mái hơn nhiều, nhưng Hiiro cho rằng đó là một chuyện tốt, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt ủ dột trong trường hợp này.
Cứ như vậy, buổi tiệc dưới bầu trời sao kết thúc sau khi tiếng hát của Mimiiru vang lên, mọi người liền rời đi.