Cậu dự tính đến Guild để nhận thưởng cho nhiệm vụ sau khi ngồi nghỉ một lát.
Bộ dạng vấy máu thu hút sự chú ý, nhưng quá mệt mỏi nên cậu chẳng màng để ý.
(Ha… có lẽ mình có thể làm sạch quần áo bằng ma thuật…)
Nghĩ vậy, cậu di chuyển đến chỗ không người chú ý và viết “sạch” lên bộ đồ.
Và khi kích hoạt, bộ quần áo vấy máu trở nên sạch sẽ ngay chốc lát.
(Có khi nào nếu mình viết lên người thì khỏi phải tắm luôn…?)
Cậu nghĩ sẽ thử nó sau. Nhưng nếu nó có tác dụng thì đúng là một ma pháp tiện lợi.
Ở quầy guild, cô nàng tiếp tân tròn mắt ngạc nhiên bởi cậu đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ.
Trong khi chỉ cần săn 10 con goblin nhưng kết quả lại lớn hơn nhiều với tất cả 22 con.
Nhìn vào 22 “răng nanh goblin” mà cậu đưa ra làm bằng chứng cho yêu cầu nhiệm vụ.
“Tôi thật ngạc nhiên là cậu có thể săn được nhiều như vậy. Dù cậu chỉ mới đăng kí ngày hôm qua, Okamura-sama.”
“Gì cũng được, cô định giá hộ với.”
Cậu muốn kết thúc nhanh chóng để tránh dính vào phiền phức.
Cô tiếp tân nghe vậy tỏ ra hối lỗi và quay lại với công việc của mình.
“Theo thông cáo thì giải thưởng là 35000 Rigin nhưng tôi có thể thêm cho cậu 10000 Rigin cho toàn bộ số “răng nanh goblin ” này. Cậu thấy thế nào?”
“Rồi, cứ như thế đi.”
Cái đống “răng nanh goblin” này cũng chẳng hữu dụng gì đối với cậu.
“Xin cậu đợi một chút.”
Nói rồi cô lấy chiếc thẻ của cậu và đi đâu đó.
Khi quay lại, chiếc thẻ đã được nạp thêm tiền.
Cậu cầm chiếc thẻ lại gần ngực và niệm, chiếc thẻ biến đi.
Giờ cậu đủ tiền để thuê nhà trọ cũng như để mua thêm thuốc hồi MP.
Qua nhiệm vụ lần này, cậu nhận ra là những viên thuốc hồi MP rất cần thiết đối với người như cậu.
Để sử dụng ≪Word Magic≫, ma pháp đòi hỏi lượng lớn MP, nhiều lần thì có càng nhiều những viên thuốc hồi MP càng tốt.
***
(Mình thử nghiệm nhiều lần rồi nên cũng biết tầm quan trọng của mấy viên MP. Tốt nhất là mua lượng đủ mang đi.)
Cậu thẳng bước đến cửa hàng tạp hóa và mua những vật phẩm cần thiết cho những trận chiến, kể cả một món vũ khí mới.
Đó là một thanh kiếm rẻ nhất trong tiệm nhưng vẫn có giá tới 30000 rigin.
Cậu phải sắm món vũ khí mới bởi lưỡi dao của cậu đã bị mẻ.
Mà, đây là lẽ dĩ nhiên sau khi đánh bao nhiêu là quái như vậy.
Sau đó, cậu sắm thêm một chiếc áo choàng đỏ như đồ bảo vệ.
Cậu chọn nó bởi nó có khả năng kháng ma thuật cao cũng như chỉ số khả năng phòng thủ không ngờ.
Màu đỏ trông hơi hào nhoáng nhưng cậu không quan tâm, nghĩ rồi sẽ quen thôi.
(Chờ đã, không phải mình chỉ cần sửa vết mẻ con dao bằng ma pháp là được sao… Như viết từ ‘mới’ hay ‘gốc’ chẳng hạn… vả lại…)
Nhiều ý nghĩ chợt nảy trong đầu cậu nhưng cậu lỡ mua thanh kiếm mất rồi.
(Mà, dù gì cũng chỉ là một con dao. Từ giờ, mình sẽ dùng ma thuật.)
Con dao ấy cũng chỉ là mua tạm thời khi đang lúc khó khăn lúc bắt đầu và cậu cũng đã có ý định sắm một thanh kiếm khi dư giả hơn.
Nhưng sau này chắc cậu sẽ thử dùng ma thuật để sửa thanh kiếm trước khi có ý mua cái mới.
Và nếu khi thanh kiếm có mẻ thì cậu chỉ cần dùng ≪Word Magic≫ để sửa lại, nó sẽ y như mới với từ “mới”.
Khả năng của cái ma pháp này đúng là không có giới hạn.
Trong một tuần liên tục, Hiiro hoàn thành các nhiệm vụ từ sáng đến tối.
Ban đầu cậu chỉ định tiết kiệm tiền và lên cấp nhưng nó thực sự khá là thú vị.
Cậu thấy những bông hoa chưa từng biết và chạm trán với những con quái khác nhau.
Thật là kích thích khi cố tìm cách hạ chúng.
Cậu không coi mình là kẻ máu chiến nhưng cậu có vẻ phải suy ngẫm lại về bản thân bởi những cảm giác phấn khích bất chợt mỗi khi giết được đối thủ mạnh.
Một cảm giác hồi hộp thực sự của một RPG.
Và sau nhiều chuyện, cấp Guild của cậu tăng lên từ xanh dương F lên tím E.
Nó không phản ánh số tiền cũng như cấp độ của cậu.
Cô tiếp tân gọi cậu là ngôi sao mới nổi như là một tân thủ chỉ trong vòng một tuần thực hiện được 23 nhiệm vụ.
(Có vẻ sẽ rắc rối nếu cứ tiếp tục làm ở đây và câu chuyện sẽ đến tai lão vua.)
Cậu lo sợ sẽ bị kéo vào trận chiến của mấy tên anh hùng nếu cậu trở nên mạnh hơn, nếu là vậy thì thật là tồi tệ.
Tự do của cậu là thứ cậu sẽ không từ bỏ.
Cậu không muốn cái cuộc sống vui vẻ ở thế giới khác lại bị trói buộc vào mấy cái nghĩa vụ, bổn phận.
(Có vẻ đã đến lúc rồi.)
Cậu hạ quyết tâm sau khi kiểm tra lại chiếc túi lớn.
(Mai mình sẽ rời khỏi vùng này.)
Đúng vậy, cậu đang chuẩn bị cho một chuyến đi.
Với số tiền đủ dùng, cấp độ cũng ổn và trên hết, tinh thần đang lên cao.
Với tất cả những điều đó, một chuyến đi cũng chẳng bõ gì.
Hiiro Okamura
LVL 18
HP 210/210
MP 640/640
EXP 4672
NEXT 480
ATK 89 (100)
DEF 65 (80)
AGI 137 (139)
HIT 77 (85)
INT 102 (106)
≪Thuộc tính ma thuật≫ Không
≪Ma pháp≫ Ma ngôn (Đã mở khóa: Nhất tự)
≪Danh hiệu≫ Người ngoài cuộc vô tội – Du hành giới – Ngôn linh pháp sư
Thẻ Guild
Tên: Hiiro Okamura
Giới tính: Nam
Tuổi: 17
Đến từ: Không rõ
Cấp: E
Nhiệm vụ:
Trang bị:
-Vũ khí: Kiếm ngắn
-Giáp trụ: Áo choàng đỏ
-Phụ kiện:
Rigin: 567000
***
Ngày hôm sau, Hiiro lẩm bẩm trong khi dò bản đồ trên con đường Toll ngoài thị trấn.
Giờ là lúc nên quyết định sẽ đi đâu.
Cơ bản là cậu cũng đã có ý tưởng.
Đó là đi về phía nam, có một thị trấn lớn tên là Frentor, dù không thể sánh bằng Victorias nhưng nó nổi tiếng như là một thị trấn thương mại.
Nhưng Hiiro cảm giác nên đi về Surge, thị trấn ở phía tây hơn.
Surge gần biên giới vương quốc, ngay bên kia đại lục là nơi loài Gabranth sinh sống.
Đã đến thế giới khác thì dĩ nhiên là cậu muốn gặp những Ma sói và Yêu mèo rồi.
Nhưng hiện giờ do căng thẳng giữa các quốc gia với nhau nên cậu nghĩ là khó có thể qua được bên kia biên giới.
Tuy nhiên, như là một Mạo hiểm gia, cậu có nghe một vài tin tức.
Các nước thường tránh xâm phạm nhau nhưng khá nhiều Mạo hiểm gia Gabranth thường đi và cùng làm nhiệm vụ với các Mạo hiểm gia Humas.
Phép vua thua lệ làng. Nói cách khác, suy nghĩ của một vương triều không đại diện cho cả tộc.
Nhiều người vẫn làm việc chung với nhau.
Nhưng vẫn có những người trên thế giới này kì thị tộc khác.
Đặc biệt sau những hành động hiếu chiến của Evila.
Mặc vậy, Hiiro vẫn muốn kiểm chứng bằng mắt chính mình.
Ngay từ đầu, cậu đã không có hứng với lời dân thiên hạ, tự bản thân cậu sẽ đi tìm câu trả lời bằng chính trải nghiệm bản thân.
Vậy nên cậu quyết định đến Surge.
Vẫn luôn có cách này hay cách khác để vượt qua biên giới.
Nhưng Surge ở khá xa.
Một chuyến đi dài cần đôi chân chắc khỏe.
Trên đường, cậu phải qua Rừng Clair, nơi cậu từng đến khi trước.
Giờ khu rừng không còn quá dè chừng nhưng cậu phải đi xuyên qua nó.
Cậu vào rừng và diệt những con quái cản đường.
Với độ AGI (nhanh nhẹn) hiện tại thì tốc độ lũ quái so với cậu chẳng khác nào đứng yên. Chênh lệch sức mạnh quá lớn.
(Ta giờ đâu còn là tân thủ nữa.)
Hiiro đã kinh qua những trận chiến với những con quái mạnh hơn nhiều nên những con slime và goblin trong khu rừng chẳng đáng bận tâm.
Vượt qua khu rừng dễ dàng, cậu vào đường cái Tempus.
Dọc theo con đường, cậu tới thị trấn nhỏ tên là Ames.
Kế hoạch cậu là dừng chân một đêm ở đây và sẽ lên đường vào sáng mai.
“Ồ, có con slime đá quý ở nơi này sao?”
Cậu phát hiện ra một con slime lấp lánh ở trước mặt.
Nhờ cuốn sách tham khảo của Guild thì cậu nhớ kha khá các loại quái.
“Cái ‘nhân đá quý slime’ bán hơi được giá đó. Đừng mơ mà thoát, cậu nhóc ạ.”
Hiiro với con mắt của kẻ đi săn rút kiếm ra.
Tiền thêm không bao giờ thừa. Xử xong nó, cậu gật đầu mãn nguyện.
“Đúng là dấu hiệu tốt. Hừm? Giờ là thỏ vàng à.”
Con quái tiếp theo đúng là một con thỏ vàng theo đúng nghĩa đen.
Đòn tấn công của nó không quá mạnh nhưng rất nhanh.
Nhưng tốc độ đó không thể khiến Hiiro bối rối, cậu còn nhanh hơn cả nó.
“Chết nè!”
Cậu chém nó làm hai.
Có thêm 3 con xuất hiện nhưng 1 con có vẻ chạy trốn.
Cậu tiếp tục nhiệm vụ săn đồ rớt “Đuôi thỏ vàng”.
Vừa tiêu diệt những quái xuất hiện, cậu vừa hướng đến Ames.