Cuộc chiến đã kết thúc và Hiiro thu hồi chiều dài thanh kiếm bằng “Gốc” viết trên nó.
Phải nói là độ sắc nhọn của thanh kiếm thuộc loại thượng hạng.
Nó xuyên qua đối thủ như con dao nóng chạm vào miếng bơ.
(Đúng là một thanh kiếm chuyên để đâm.)
“N-Ngươi… vừa làm gì thế?”
“Không phải ông nên lo cho con lùn kia trước sao?”
Cậu không có ý định giải thích nó nên cậu lảng sang chuyện khác.
Arnold nhanh chóng gọi tên Muir. Cô bé chầm chậm xuất hiện từ phía sau hòn đá, nơi cô lẩn trốn.
“C-Cháu có bị thương không?”
“Dạ- không.”
“T-Tốt quá~”
Nhẹ nhõm làm sao, gã ngồi xuống đất.
Sau một hồi lườm gã, Hiiro thu thanh kiếm về bao.
Ngay lúc đó, bụng cậu biểu tình và cậu hướng về phía Arnold.
“Này, lão già. Thực hiện lời hứa đi.”
“…Ngươi nói gì cơ?”
“Hở…”
Hiiro rút một chút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
***
“Đ-Đùa thôi mà! Cất kiếm đi!”
Hắn kêu lên sợ sệt. Hiiro thở dài ức chế.
“Đưa tôi món thịt gây nghiện ngay, tôi sắp chết đói rồi.”
“…Ha, xin lỗi nhé, Muir. Ta không ngờ chúng ta phải ăn nó ở đây…”
Gã rũ vai xuống thất vọng nhưng Muir lắc đầu.
“K-Không. Anh ấy đã giúp chúng ta mà. Hơn nữa, thịt càng ngon khi ta ăn cùng với nhiều người.”
“Ôi! Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan, Muir!”
Hắn ôm chặt lấy Muir, giọng đầy cảm xúc.
Bình thường đó đúng là khung cảnh ấm áp nhưng Hiiro xen vào trong khi vỗ bụng.
“Rồi rồi, nhanh lên. Tôi chịu hết nổi rồi.”
Mạch máu nổi lên trên trán Arnold bởi thái độ của cậu, nhưng gã nhận ra rằng nói gì cũng vô ích với một tên như Hiiro, gã chỉ biết ngán ngẩm chỉ dẫn.
“Lại đây. Ta sẽ chuẩn bị nó.”
Hai người bọn họ đi theo Arnold tới đống lửa ban nãy.
“Hừm, ta nghĩ nó ở… à, đây rồi.”
Hắn lục lọi sau mấy tảng đá và lấy ra một chiếc túi lớn.
Mở chiếc túi ra, gã lấy ra chiếc túi khác. Có gì đó dày và nặng nằm trong đó.
“Có phải là nó không?”
“Phải, trong đây chính là nó!”
Hắn lấy ra miếng thịt được bó chặt bằng một chiếc băng để khỏi bị rơi.
“Đây chính là Thịt chó săn Aqua. Hơn nữa là phần chân, phần ngon nhất luôn!”
Hắn giơ nó trước mặt và thẩm định.
“Rồi rồi, cho tôi ăn đi.”
“Đúng là tên khốn hay lên mặt mà. Ăn hoa quả trước đi để ta nướng lên đã.”
“…Để tôi thử cho.”
“Thôi, khỏi. Cứ để cho ta.”
Hiiro ăn hai trong sáu quả màu đỏ to cỡ nắm tay, do Arnold lôi ra từ trong túi.
CHúng gọi là trái Gorin mà cậu từng ăn trước đây.
“Cho thêm đi.”
“Rồi! Ta còn phải chuẩn bị nữa nên kiên nhẫn chút đi.”
Nếu vậy, gã đàn ông lôi viên đá lớn từ chỗ đống lửa. Nhìn có vẻ hòn đá rực đỏ ấy rất chi là nóng.
Đặt miếng thịt lên trên nó. Tiếng xèo xèo ngon miệng phát ra và màu thịt dần dần thay đổi trông thật rực rỡ, giải phóng mùi vị thơm phức.
Cả ba nuốt nước bọt ực phát. Cô bé Muir không thể rời mắt khỏi miếng thịt.
“Này, không phải nó ăn được rồi sao?”
Không kìm nổi, Hiiro hỏi nhưng Arnold lắc đầu.
“Không, vẫn chưa được. Phải tuần tự các bước thì thịt mới đạt đến vị ngon nhất.”
“Tuần tự các bước?”
Nước thịt tạm thời ngừng thoát ra, miếng băng quấn quanh nó bị cắt đứt. Ngay lúc đó, miếng thịt căng phồng lên.
“Ồ, cái gì thế!?”
“Là thịt căng phồng, đặc sản của Thịt chó săn Aqua! Nó giải phóng chất béo từ miếng thịt và làm nó phồng lên gấp ba lần.”
Thật tuyệt, nguyên gốc đã to như quả bóng chuyền. Giờ to lên gấp ba lần thì đúng là lớn thật.
Khi đạt đến giới hạn, nó giờ giống miếng thạc hơn là miếng thịt.
Cậu tự hỏi có thật là nó là thịt không nữa, nhưng mùi thơm đã trả lời cậu. trước khi nhận ra thì nước dãi đã trào đầy mồm.
“Rồi, Muir kiếm bát đựng đi!”
Arnold cũng khá là phấn khích.
Muir gật đầu sung sướng khi đi lấy đồ đựng trong túi.
Arnold nhanh chóng cắt miếng thịt một đường thẳng ngang với con dao thắt ở bên hông.
Con dao cắt nó dễ dàng như cắt một chiếc bánh pudding. Sau khi chia làm ba phần, gã đưa vào ba cái bát.
“N-Này, của ngươi đây! A, đừng có mà ăn vội, tên nhóc!”
Hiiro định ăn luôn nhưng Arnold đã ngăn cậu lại.
“Gì nữa? Ông định tra tấn tôi à?”
Bụng cậu giờ như chuông báo thức. Cứ dông dài thế này kiểu gì cũng có chuyện xẩy ra.
“Đừng có ngốc thế. Phải thêm cái này mới thành món ăn hoàn hảo được.”
Nói thế, gã lôi một vật đựng dài chứa nước xốt bên trong.
“Gì thế?”
“Xốt đặc biệt làm từ Trái Orczy!”
“Nó làm món ăn ngon hơn nữa à?”
“Phải, quên cái gọi là gây nghiện đi, thêm cái này cho chú lên thẳng thiên đường luôn.”
“Ồ, thật kích thích. Chan cho tôi ít!”
Nước xốt có màu như xốt cà chua nấm nhưng lỏng hơn. Nó có vị nhẹ và mùi trái cây.
“Vậy là xong hết rồi chứ?”
“Đúng vậy!”
“Ực.”
Cả ba cùng đồng thanh.
“Cả nhà dùng bữa!”
Hiiro lấy cái dĩa giữ và dùng dao cắt miếng thịt một cách dễ dàng.
Nó mềm đáng kinh ngạc. Cậu cắt một miếng vừa miệng và đưa vào mồm ăn.
“Ôi…!?”
Đầu cậu ngứa ran.
(N-Nó tan rồi?!)
Phải, miếng thịt đã tan chảy trong mồm cậu và “biến mất”. Nhưng có nghĩa là cậu không thỏa mãn.
Miếng thịt là tan chảy nhưng mùi vị đậm đặc in sâu đầu lưỡi.
(Đây là-…!)
Cậu ăn miếng nữa, rồi miếng nữa.
(Không thể dừng ăn!)
Nó khiến cơ thể cậu tự chuyển động.
Toàn bộ cơ thể cậu khao khát ăn thêm nhiều hơn.
Mỗi miếng thịt mềm mại cùng nước dùng trào ra lấn chiếm toàn bộ khoang miệng cậu nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ.
Cậu muốn thêm nữa. Hơn thế nữa…
(Nước dùng này!)
Ngọt ngào làm sao, nước xốt ấy khiến cho vị thịt tươi ngon hơn, kích thích sự thèm ăn của cậu hơn nữa.
Cậu có thể ăn cho đến chết. Hai người kia cũng ngấu nghiến món thịt điên cuồng.
Miếng thịt to lớn đã xử xong không mất quá nhiều thời gian. Cả ba tràn ngập sự mê li.
Hiiro không bao ngờ nó ngon đến thế.
“…Phfu, món thịt thế nào hả, tên nhóc?”
Hiiro nhắm mắt, thả mình vào dư vị. Sau đó hé hờ con mắt và hờ hững đáp.
"Cũng được đó tên người hầu nhà ông."
“Ta biết mà, quá ngon, miếng thịt ấy, chờ đã, ngươi gọi ai là người hầu đấy!”
“Đùa thôi. Đừng có làm quá thế, ông định phá hỏng không khí à.”
“Thế đó không phải lỗi của ngươi hay sao?”
“Aaaaa!”
Thấy hai người cãi nhau, Muir lúng túng.
***
“Hừm, mà này, tên nhóc là gì?”
“Xưng tên trước đi.”
“Ngươi đúng là một tên tự cao tự đại! Thôi được, ta là Arnold Ocean. Một Mạo hiểm gia và là một đầu bếp.”
“Đầu bếp? Hiểu rồi, nên cách nấu ăn chuyên nghiệp đến vậy.”
“Phải, ta đi du hành mọi nơi để học hỏi công thức nấy ăn. Coi như là nhà ngươi gặp may đi.”
“Còn con lùn này thì sao?”
“Này, nghe ta nói hết đã chứ!”
Arnold vặn lại nhưng rồ thở dài tiếp tục.
“Nó là Muir Castreia. Ta gặp nó khi đang du hành.”
“Ồ, vậy thế giới này trẻ em nằm ở khắp nơi à.”
“Như có thể ấy! Chúng không phải rương kho báu.”
“Không phải sao?”
“Dĩ nhiên rồi! Có biến ở làng cô bé.”
Có vẻ như gã không muốn nói nhiều về nó, Muir khép mắt lại trông rất u sầu.
(Có lý do cá nhân à, hừ. Mà mình cũng chẳng có hứng biết.)
Vâng, cậu ta đúng là một nhân vật chính đầy thực dụng.