Có một vài mâu thuẫn đã xuất hiện.
Đầu tiên là sự tăng đột biến trong ≪Status≫.
Dĩ nhiên là tăng từ liền 2 cấp từ 18 lên 20 thì đúng là chuyện vui.
Nhưng đáng cân nhắc là HP của cậu hồi trước chỉ mới hơn 200, thế này thật là kì lạ dù cho cậu nhảy liền 2 lvl đi chăng nữa.
MP và các tính trạng khác cũng vậy, chúng gần như tăng gấp đôi.
(Dù thế này thì vui thật nhưng mà…)
Nghĩ đến đó thì cậu nhìn đến ≪Danh hiệu≫.
Cậu để ý đến <<Thức tỉnh nhân>>.
Cậu biết mình nhận <<Đồ tể>> từ việc đánh bại bộ đôi Hói phì lủ và Cà kheo.
Nhưng cậu không thể giải thích được cái danh hiệu kia.
Tạm thời thì cậu nhấn vào phần trợ giúp.
<<Thức tỉnh gia>>
Nâng cấp dành cho Du hành giới. Tính trạng sẽ tăng lên đáng kể từ khi bạn đạt đến cấp độ 20. Và các cấp độ tiếp theo từ giờ, các tính trạng sẽ nhận một phần tăng thêm nhỏ.
Đến cậu cũng bất ngờ về cái cheat (gian lận) này.
Là Du hành giới có lợi ích đến vậy sao. Hiiro cảm thấy có chút thỏa lòng bởi sự may mắn này dù chẳng phải Anh hùng gì cả.
Cái tiếp theo cậu nhận ra là <<Mở khóa: Không khắc tự>>
<< Không khắc tự >> Tốn MP: 100
Có thể viết chữ trên không trung bằng ma lực. Hoạt động khi chạm vào đối tượng. Ngoài ra có thể bắn kí tự và kích hoạt nó sau đó, dù vậy nó chỉ có thể bay thẳng như mũi tên.
Cậu không thực sự hiểu phần trợ giúp bèn áp dụng thử.
Cậu tập trung ma lực vào đầu ngón tay và viết lên giữa không trung trong khi tưởng tượng cách thường dùng khi viết lên mặt đất.
Theo đó, một kí tự nhợt nhạt xuất hiện.
Nó là từ “trôi”.
Khi cậu di chuyển ngón tay, con chữ di chuyển theo và cậu tưởng tượng bắn nó vào chiếc lọ ở góc phòng như kiểu bóp cò súng.
Ngay sau đó, kí tự hướng thẳng vào chiếc lọ.
Ngay khi chạm vào, kí tự đính vào chiếc lọ.
Sau khi niệm kích hoạt, chiếc lọ đột nhiên trôi lơ lửng.
“Oa, thật tiện dụng!”
Với ma pháp này, cậu có thể tấn công bằng cách bắn thẳng vào đối phương thay vì phải đặt bẫy ở dưới mặt đất.
Hiiro kinh ngạc về sức mạnh ngày càng gian lận của cậu, nhưng đúng là sung sướng không gì bằng.
Bất ngờ, chiếc lọ đột nhiên rơi xuống đất sau một phút.
***
Ngày tiếp theo, trưởng làng đã đợi sẵn Hiiro ở trước nhà trọ để cảm ơn cậu lần nữa, khi thấy người chủ nhà trọ bước ra.
“C-Có chuyện gì à?”
“À ừ…”
“Hiiro đã đi mất rồi, không có chút bóng dáng gì trong phòng cậu ta nữa cả.”
“Cái gì!?”
Sự thật là Hiiro đã rời khỏi làng từ sớm thậm chí trước khi mặt trời mọc.
Khỏi phải nói, dĩ nhiên là do cậu đoán được lão trưởng làng sẽ ghé thăm.
Hơn nữa, sẽ càng rắc rối hơn nếu quân đội đến nơi.
“Ôi trời, chúng ta vẫn chưa trả ơn đủ cho cậu ta…”
“Thế mới giống anh ấy….”
Nies nói trong khi nở nụ cười trong khi Panis gật đầu đồng ý.
“Không biết chúng ta còn gặp lại “Hero” nữa không.”
Trưởng làng vỗ đầu Nies và trả lời.
“Tất nhiên rồi. Cậu ấy là vị cứu tinh của chúng ta cơ mà.”
Mọi người gật đầu tán thành lời trưởng làng.
“Hắt xì”
Vừa hắt hơi, Hiiro vừa rảo bước trên đường tới Surge, thành phố nằm sát biên giới.
≪Status≫ của cậu đã tăng nhanh chóng nên việc hạ mấy con quái giờ chẳng khác nào nhổ cỏ dại.
Cậu cũng nhân đó thử dùng Piercer, nó khá là dễ dùng, diệt quái chỉ cần nhất kích tất sát bởi công lực cao của nó.
“Rồi, mình cần phải vượt qua Dãy núi Torchu và sau đó là đường cái Maritone là tới được Surge.”
Trên tấm bản đồ trải rộng, cậu xác nhận đường cần phải đi.
“Là chặng đường dài đây!”
Nhăn mặt bởi mặt trời chói chang ở phía trên, cậu ngước nhìn dãy núi Torchu ở khoảng cách xa.
***
Trên đường, cậu xem lại khả năng của <<Ma ngôn>>.
Cậu thử nhiều cách khác nhau và nhận ra khi dùng <<Ma ngôn>>, những từ nào.có tác dụng tạm thời, từ nào có tác dụng vĩnh cửu.
Thí dụ như từ “trôi” có tác dụng trong 1 phút rồi biến mất, còn những từ như “dài” giúp kéo dài lưỡi kiếm thì vẫn còn mãi cho đến khi cậu làm gì đó.
Tương tư, các từ “cứng”, “mềm” cũng có tác dụng vĩnh cửu trong khi “hỏa” và “nhiệt” chỉ trụ trong một phút.
(Có vẻ nó hoạt động như vậy chăng? Thay đổi bản chất và hình dạng thì mãi mãi còn những cái còn lại thì chỉ tác dụng trong một phút?)
Giả thiết này cần phải kiểm nghiệm thêm nữa.
Thêm nữa, việc sử dụng bất hợp lý có thể tạo ra ≪Phản nguyền≫ gây nguy hiểm tính mạng.
Sức mạnh của cậu quá vượt trội. Nên bản thân cậu cũng dễ dàng nhận ra cậu sẽ gặp họa thế nào nếu mất kiểm soát và dính phải ≪Phản ngược≫.
Vậy nên cậu quyết định tránh dùng những ngôn từ tác động trực tiếp đến sự sống và cái chết của sinh vật nhiều nhất có thể.
Chỉ cần một lần dính ≪Phản ngược≫ là chắc chắn chỉ có cái chết.
Ma thuật tạo nên từ sự tưởng tượng.
Tưởng tượng không chính xác thì ma pháp không hoạt động và nếu có hoạt động thì dễ gây ra ≪Phản ngược≫ chỉ cần chút non tay.
Hiiro hiểu tại sao bà lão tại thủ đô lại nói với cậu rằng hiểu biết là tối quan trọng.
Để có thể thử những <<Ma ngôn>> khác nhau, cậu mang kha khá thuốc hồi MP, nên cậu có thể gật đầu an tâm mà chú trọng vào việc tìm hiểu điểm mạnh và yếu của ma thuật này.
(Không biết đám Anh hùng giờ đang làm gì ta.)
Cậu bắt đầu quên mất mặt lũ chúng nó rồi, nhưng cậu vẫn còn chút gợi nhớ về lũ Takashi.
***
“Tuyệt quá! Giờ chúng ta đã là cấp E trong Guild rồi.”
Trong khi giữ chiếc Guild card viền tím, Aoyama Takashi làm thế chiến thắng.
Ba Anh hùng cón lại cũng cầm những tấm thẻ tương tự.
“Đúng là những Anh hùng. Tốc độ lên rank thật không ngờ.”
Thầy giáo của họ, Vale Kimble đang rạng rỡ với khuôn mặt lãng tử đầy hạnh phúc.
“Vâng, chúng tôi cũng lên được lvl 15 rồi! Mọi chuyện đều tốt đẹp!”
Suzumiya Chika vui vẻ đấm thụp.
“Nhưng vẫn chưa đủ để đấu với Evila, phải không?”
“Thật vậy, Evila trội hơn Humas cả sức mạnh vật lý lẫn năng lực ma thuật kể từ khi sinh ra.”
“Haa~ đúng là đặc trưng chủng tộc là vấn đề nan giải.”
“Ừ, thậm chí ở trong game, tộc người đa năng nhưng lại không có đặc trưng nổi bật.”
“Vậy nên chỉ có thể dựa vào chiến lược và vũ khí thôi sao?”
“Không, cái đó chỉ đúng với những Humas bình thường mà thôi.”
Vale phủ nhận ý kiến của Takashi.
“Ý anh là sao?”
“Các bạn đến từ thế giới khác. Những anh hùng có những đặc trưng riêng. Về khả năng tăng sức mạnh vật lý đến ma lực, và thêm cả Quang ma thuật, điểm chí tử của loài Evila. Đó là những ưu thế tuyệt vời.”
“A, phải nhỉ. Mình nghĩ từng nghe nó ở đâu rồi ấy.”
“Đúng là vậy, nhưng cũng có một thuộc tính mà chỉ có Evila mới có thể sử dụng.”
“Hắc ma thuật… đúng chứ?”
Người vừa mới trả lời, đó là Minamoto Shuri. Vale làm bộ mặt dài thượt.
“Đúng vậy. Hắc ma thuật là thuộc tính ma thuật khá là mạnh. Rất nhiều Humas đã là nạn nhân của nó.”
“Và Quang ma thuật của chúng ta là để dùng đối đầu với bọn chúng, đúng chứ~”
Akamori Shinobu chen vào với nụ cười vô tự lự.
“Phải rồi, nhưng Quang ma thuật là ma thuật cao cường, nó đòi hỏi lượng ma thuật cực kì lớn. Nếu sử dụng sai cách…”
“Thế nên chúng tôi mới đánh theo team.”
“Đúng thế, 2 người tấn công và 2 người hỗ trợ. Nó giúp phân chia rõ ràng việc sử dụng Quang ma thuật.”
“Mà, không như game, chúng ta không đánh theo hệ thống theo lượt. Ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ trong thực chiến đâu.”
Shinobu nói đúng. Luôn phải đặt mạng sống khi xông pha nơi chiến trường.
Lập kế hoạch tiến công chi tiết dễ rơi vào tình trạng không theo kịp và trong trường hợp xấu nhất thì có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.
Vậy nên, họ mới lập nên một đội và hỗ trợ lẫn nhau. Như thế, ít nhất có thể câu giờ để người khác phân tích tình hình cẩn thận.
Với cách đó, họ có thể xác định khi nào dùng Quang ma thuật là tốt nhất.
Nhưng để thực hiện được nó đòi hỏi một đội làm việc một cách hoàn hảo.
“Nghe đây, về tất cả các loại Evila. Các bạn giờ có thể đánh bại được loại cấp thấp nhưng tôi muốn các bạn kìm chế lại để có thể chống lại được Evila cấp cao.”
“Chúng rất nguy hiểm sao?”
Shuri lo âu hỏi.
“Đúng là vậy. Đặc biệt là đội hộ vệ Cruel dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Quỷ Vương.”
“Không được chiến đấu với một trong số chúng với chỉ hai người hay ít hơn. Chúng là những Evila cấp thượng thừa, trên cả Evila cấp cao.”
“Có phải Cruel là lực lượng bảo vệ Quỷ vương đúng không? Tôi nghĩ chúng chỉ có 6 đứa?”
“Đúng vậy và thêm nữa là trong đám đó có Evila gọi là Aquinas lại là ở đẳng cấp khác.”
Vale tái mét như thể mới nhớ lại điều gì đó.
“H-Hắn ta mạnh đến thế sao?”
Takashi ngập ngừng hỏi.
“P-Phải. Trước đây khi tôi còn bảo vệ nơi biên cương, tôi từng có dịp chạm mặt hắn. Aquinas đáng sợ đến mức các bạn có thể gọi hắn là hiện thân của ác quỷ.”
Ngày đó, Aquinas chỉ đi ngang qua gần biên giới.
Nhưng khí chất bao trùm hắn khiến lũ cấp dưới của Vale khai hỏa chống lại quân luật.
Khỏi phải nói, đòn tấn công của họ không si nhê gì với hắn, dù có trúng hay không. Nhưng nó lại thu hút sự chú ý của hắn ta.
Hắn bay lên, dừng lại ở giữa không trung và nhìn xuống họ với đôi mắt sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực.
Khoảnh khắc ấy, tất cả lính tráng đã nghĩ đến một cái chết chắc chắn.
Một vài người còn nghĩ xem làm cách nào để chết không đau đớn.
Dù chỉ bị lườm thôi nhưng họ cảm nhận được sự tồn tại dị thường của hắn ta và rằng họ sẽ bị giết chết.
Và rồi tự dưng tất cả vũ khí của họ biến thành đống tro tàn, không ai biết có phải hắn đã sử dụng ma thuật hay chưa.
Nhưng đúng khi ấy, mái tóc đỏ của hắn vẫy lên và hắn rời đi.
Trừ một số ít người, còn lại đều xỉu đi.
***
“Anh chắc đó không phải là Chúa quỷ chứ?”
Takashi đưa ra suy đoán từ câu chuyện kinh hoàng đó, nhưng Vale lắc đầu.
“Nhưng thật ngạc nhiên là anh có thể tiếp tục chiến đấu với mớ kinh nghiệm đó đây.”
“Vâng, dù gì cũng chẳng có gì khác nhau cả.”
“Không có gì khác nhau?”
“Phải. Dù tôi có chiến đấu hay không, Humas sớm hay muộn cũng sẽ bị diệt vong. Như một người lính, tôi thà chết trên chiến trường.”
“Ồ~ Thật oai nghiêm~”
“Không có đâu, bởi tôi đã từng từ bỏ hi vọng ở cách nào đó.”
Theo cách nói như vậy thì anh ta không nghĩ rằng họ có chút cơ hội để giành chiến thắng.
“Nhưng quan trọng là việc triệu hồi đã đưa các Anh hùng tới đây. Những đấng cứu thế, những người sẽ bảo vệ Humas chúng tôi với sức mạnh to lớn từ ngàn xưa. Chúng tôi đã tìm thấy cho mình hi vọng cuối cùng.”
Vale nhìn thẳng vào mắt bốn người với nụ cười trên môi làm cho họ có chút ái ngại.
“Hiểu rồi. Nhưng chúng mạnh như vậy nghĩa là một cuộc tấn công có thể nổ ra bất cứ khi nào, đúng chứ?”
“Vâng, đức vua cũng đang quan ngại vì sao chúng lại không tấn công khi có tiềm lực mạnh như vậy.”
“Hừm~ Thế thì càng tốt cho chúng ta.”
“Phải. Tuy vậy, ta không được lơ là. Chúng ta cần phải chuẩn bị để có thể ứng biến khi chúng tổng tiến công.”
“Đúng thế, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!”
“Cứ để mọi chuyện cho bọn em.”
“Chúng em sẽ cố hết sức!”
“Phải, chúng ta sẽ làm hết sức có thể!”
Vale đáp lại bằng nụ cười trai đẹp hậu hĩ trước những lời vững dạ của cả bốn đứa