Với mái tóc và đôi mắt màu vàng rực rỡ. Vẻ đẹp hoàng kim của anh ta có thể khiến người ta phải nín thở chỉ với một cái nhìn.
Nhìn ánh mắt khắc khổ của những người phụ nữ đó khiến Violette nhớ về những ký ức trước đây. Cô hiểu tình trạng của họ hơn ai hết, vì chính cô đã từng ở trong trường hợp như vậy.
"Về việc này, cô có thể cho ta biết cô định làm gì với cánh tay đang giơ lên không?"
"Um... Tôi... Chỉ là.."
Claudia vốn đã đoán ra cử chỉ của cô ta là gì. Rõ ràng đó là tư thế lấy đà khi mà bạn muốt tát một ai đó. Nhưng vì lý tưởng công lý của bản thân không cho phép anh kết luận một cách phiến diện. Vì thế anh phải gây áp lực buộc họ phải khai bằng được những gì họ đã làm từ chính miệng của họ.
Anh ta không biết rằng cái hành động chính nghĩa đó không khác gì bức tử người ta.
Đây cũng là phương pháp mà Claudia đã sử dụng để ép Violette thú nhận tất cả và tống cô vào tù.
Nghĩ lại, cho dù cô rất hối hận những lỗi lầm đã phạm phải. Cô vẫn cảm thấy mình thực sự ngu xuẩn khi lúc đó lại tự mình phun ra hết như vậy.
“Ah…mm.”
Cổ họng của người phụ nữ không thốt nổi lên lời nữa. Họ dường như khó thở, vì nhịp thở của họ ngày càng ngắn hơn, và Violette cảm thấy vô cùng bứt rứt khi nhìn thấy họ như vậy.
“Xin thứ lỗi !!”
“O-nee-sama.”
“Violette.”
Maryjun, những người phụ nữ đó, và cả Claudia đều có vẻ ngạc nhiên, nhưng Claudia hoàn toàn không thay đổi biểu cảm khuôn mặt như Violette đã mong đợi, thay vào đó, ánh mắt của anh ta sắc bén hơn.
Claudia dường như biểu hiện một cái nhìn ghê tởm xen lẫn thất vọng. Có vẻ như sự nghi ngờ đang bao trùm tâm lý của anh ta.
“Tại sao cô lại can thiệp vào chuyện này?”
“Tôi nghĩ rằng tôi cần phải làm gì đó. Trông họ có vẻ như đã hiểu những gì mình đã làm là sai rồi. Do đó, ngài không cần phải làm quá chuyện này lên như vậy đâu.”
Thật vậy, hành động của những người phụ nữ này là sai, và họ cũng biết điều đó.
Nhưng bản chất con người rất khó thay đổi.
Việc theo đuổi bất kỳ giải pháp không cần thiết nào sẽ chỉ gây ra nhiều vấn đề không cần thiết hơn.
Violette cần phải ra mặt dù biết rằng, nếu cô thất bại và khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cô có thể sẽ làm tăng thêm sự ngờ vực của Maryjun đối với cô ấy. Cho dù cô chẳng có ý gì xấu cả.
“Vậy là…. Violette. Cô là người đứng sau chuyện này.”
“…huh?”
Anh ta có ý gì?
Claudia hướng ánh mắt xuyên thấu của mình từ những người phụ nữ đó về phía Violette.
“Ta thấy rõ ràng cô đang thao túng những cô gái ở đây vì cô không muốn làm bẩn tay. Bức hại thành viên của chính gia đình mình, cô không thấy mình thật đáng xấu hổ à?”
Nhìn bộ dạng méo mó khó chịu, nó khiến cô nghĩ rằng cái khuôn mặt trời cho của Claudia thật sự có tiềm năng rất lớn. Ngay cả thể hiện biểu cảm nhăn nhó cũng có nét thu hút riêng của nó.
Quay trở lại thực tại, giả định của Violette về kịch bản tồi tệ nhất đã trở thành hiện thực khi cô nghe thấy những lời đó phát ra từ miệng của Claudia. Cô ấy không hiểu điều gì khiến anh ta đưa ra kết luận như vậy. Có phải do cô ra mặt muộn hay không?
Ngay lúc này tình hình rất bất lợi cho Violette. Những người phụ nữ kia đã hành động dưới tên cô, và Claudia, người đã cứu Maryjun, đã buộc tội Violette vì cố tình làm hại em gái mình.
Có vẻ mình lại bị dồn vào đường cùng thêm lần nữa rồi.
Violette đang hối hận về hành vi bốc đồng của mình. Chính sự can đảm, hay nói đúng hơn là liều lĩnh, đã đẩy cô vào tình huống khó khăn này mặc dù cô có thể giải quyết điều này bằng một phương pháp tốt hơn một chút.
Có vẻ cô vẫn chưa khắc phục được thói hành động trước khi suy nghĩ của mình.
Hiện tại cách khả quan nhất đối với Violette là cô gắng tỏ ra mình là đồng minh của Maryjun.
“Ngài đừng nói vậy. Nee-sama không bao giờ làm những chuyện như thế~!”
Phải rồi!
Violette đã suy nghĩ mọi cách để vượt qua tình huống này, nhưng không hiệu quả. Vì bản thân nó đã thiếu đi mắt xích quan trọng nhất. Đó chính là Maryjun.
Trước đây, khi Violette làm hại Maryjun, cô bé cũng cầu xin sự tha thứ cho hành động của Violette và giúp cô toàn mạng. Và đây là lần thứ hai cô bé đứng ra bảo vệ cô. Cô hoàn toàn có thể dùng Maryjun để chống lại Claudia.
“Ta hiểu cô muốn bảo vệ chị gái mình, nhưng sự thật là cô ta đã phạm tội.”
Claudia cẩn thận theo dõi Maryjun. Mặc dù đây được cho là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng cảnh tượng Maryjun bảo vệ chị gái của cô trông giống như một thiên thần ngây thơ và để lại ấn tượng mạnh mẽ đối với anh.
Tuy nhiên, việc này sẽ rất phản tác dụng đối với Violette.
Ấn tượng của Claudia đối với Maryjun càng tốt bao nhiêu, thì ấn tượng với Violette, người làm hại em gái mình, lại càng xấu bấy nhiêu.
Cô cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này càng êm thấm càng tốt. Nếu Claudia cố làm lớn chuyện, sợ rằng mọi thứ xảy ra sẽ đến tai cha của cô. Violette thực sự không muốn khuấy động thêm rắc rối trong gia đình mình.
Violette không muốn có thêm bất kỳ trở ngại nào đối với mục tiêu có một cuộc sống yên bình trong tu viện.
“Onee-sama là một người tốt bụng… Thậm chí nếu chuyện đó là thật, chắc hẳn là có lý do.”
Chả có lý do quái nào cả, Violette ngay từ đầu đã chẳng muốn dính dáng đến Maryjun.
Mọi thứ lại đổ bể thêm lần nữa, Violette cảm giác như thể nãy giờ cô đang tự đào mồ chôn mình.
Phải làm gì để chấm dứt cái trò hề này đây.
Violette cảm thấy thứ gì đó ấm áp chạm vào lưng cô.
“Vio-chan, chị ổn chứ?”