Violette được triệu gọi trước khi cô kịp nhấp môi vào tách trà thứ 2. Cô rời phòng cùng với Marin.
Cha, mẹ và em gái cô đều đã ngồi sẵn bên trong xe.
“Vậy, Marin, tôi đi đây.”
“Xin lỗi vì không thể đi cùng tiểu thư. Xin người hãy bảo trọng.”
“Cảm ơn!”
Chia tay với Marin, cô bước lên cỗ xe. Chẳng mấy chốc Violette đã cảm thấy ngột ngạt, vì người ngồi cạnh cô không ai khác chính là Auld. Không một người đàn ông nào làm cô cảm thấy khó thở khi đối mặt hơn cha của cô.
Đáng lẽ ra, cô nên kéo bằng được Marin đi cùng. Ít nhất ngồi bên cô ấy cô có thể tìm thấy chút không khí.
Trong khi trái tim của Violette cứ đập liên hồi, Maryjun bị mê hoặc bởi khung cảnh bên ngoài khi cỗ xe bắt đầu chạy.
“Aa!! Hồi hộp quá đi.”
“Mẹ cũng cảm thấy như vậy đó.”
Nụ cười của họ thật sự giống nhau. Trong khi Violette trông giống hệt cha cô, em gái cô lại có nét đẹp pha lẫn giữa cả cha lẫn mẹ.
Auld và Elfa mặc đồ phong cách và gam màu giống với Maryjun, vì vậy người ngoài chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết họ là một gia đình.
Trước kia cô đã từng có một mơ ước, đó là thấy nụ cười mãn nguyện của cha mình một lần. Bằng một cách nào đó, mong ước của cô đã được thỏa mãn phần nào. Cho dù nụ cười đó vốn không dành cho cô.
Trước đây, điều đó là không thể chấp nhận được. Nguyền rủa họ chết luôn đi, đó là viễn cảnh tươi sáng nhất mà có thể tưởng tượng ra.
Nhưng kể từ khi cô giác ngộ , cô không muốn sa vào bóng tối một lần nữa. Chính nhờ sự vứt bỏ dục vọng đã giúp cô giữ được sự bình thản trước cảnh tượng đã từng bóp nát trái tim của Violette.
Hy vọng là lần này không có chuyện gì không hay xảy ra.
Violette tiếp tục chìm trong suy tư cho đến khi bị cắt ngang bởi tiếng trầm trồ của Maryjun. Khi cô bé thấy hình bóng của lâu đài ở phía xa.
~~~~~~~~~
Do thời tiết rất đẹp, bữa tiệc được tổ chức ở ngoài trời. Violette có thể cảm nhận từng dàn gió mát kẽ vuốt ve má của cô.
Mặc dù có nhiều người tham dự, nhưng không cảm thấy chật cứng chút nào, rõ ràng quy mô bữa tiệc rất lớn. Bất kể người ta có nói gì, không ai có thể phủ nhận rằng huyết thống nói lên sức mạnh.
Người lớn đang bận bịu với những màn chào hỏi vì đây là một phần công việc của họ, chỉ khổ cho mấy đứa trẻ không có việc gì để làm. Họ chỉ có thể mỉm cười và đứng cạnh bố mẹ của họ.
“Phù….”
Cuối cùng cô cũng có cơ hội trốn khỏi cha mẹ mình.
Rõ ràng cha cô tới bữa tiệc này nhằm mục đích giới thiệu hai mẹ con họ với giới quý tộc. Sẽ là không hay một chút nào nếu cô đứng ở đó.
Đúng như dự đoán, họ được rất nhiều người vây quanh, chủ yếu do những tin đồn nhà Vahan khiến nhiều quý tộc tò mò về người vợ lẽ và đứa con của họ.
Thêm một lý do nữa mà cô muốn trốn đi. Cô không muốn thành nạn nhân của một cuộc hôn nhân chính trị.
Với Violette, ngay cả khi cha cô hiện giờ với cô như một người dưng, điều đó không làm thay đổi sự thật rằng ông vẫn là cha của cô, và ông cũng một quý tộc cấp cao.
Cô cảm giác như mình đang là một hòn đá ngáng đường gia đình mới hạnh phúc đó. Rất có khả năng ông sẽ tống cô đi như một động thái lấy lại sự ổn định cho nhà Vahan.
Mặc dù mình rất hiểu điều đó…
“Vio-chan, chị đây rồi!”
“Huh… Yuran?”
Violette quay trở lại thực tại sau một hồi chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Cô thường bị hiểu lầm là mắc bệnh tâm thần vì thói quen lạc lối trong suy nghĩ mọi lúc mọi nơi.
Cô ngước lên và chỉ thấy chiếc nơ ruy băng buộc trên cổ áo sơ mi trắng của Yuran. Đối với Violette, người đang đi giày cao gót, cô chỉ có thể nhìn thấy cổ và xương đòn có vóc dáng cao lớn trước mặt.
Nhưng chỉ cần vóc dáng cao lớn và bộ đồ đẹp thôi là đủ thu hút không ít sự chú ý rồi.
“Quả nhiên chỉ rất giỏi trong việc tìm ra mấy chỗ không ai biết nhỉ?”
“Nhưng rồi em vẫn tìm được chị mà, phải không?”
“Haha, chắc tại em đã quá quen với việc này rồi.”
Yuran cười vui vẻ. Anh ta dường như đang cầm một đĩa đồ ngọt lấy từ bàn đồ tráng miệng gần đó, và đó là món khoái khẩu của Violette, như thường lệ.
“Đây, em lấy cho chị những thứ ngon nhất em tìm được đấy.”
“Cảm ơn!”
Anh đưa cho cô đĩa đồ ngọt đầy màu sắc. Xét đến rằng phụ nữ phải kiêng giữ thân hình của mình. Yuran chỉ lấy mỗi thứ một ít.
Violette lấy tay cầm ngay một viên chocolate lạnh và bỏ vào miệng.
Trái ngược với Violette, người đã trở thành tín đồ của đồ ngọt. Yuran không thích đụng đến chúng, cũng có thể nói là anh ghét những thứ có hương vị ngọt ngào.
“Ít nhất em nên lấy thêm một phần cho bản thân mình chứ. Không phải lúc nào ta cũng được dự một sự kiện lớn đến thế này đâu.”
“Thôi không cần đâu, chị cũng giống như em mà, đúng không? Nếu em không lấy phần cho chị, em nghĩ chắc chắn chị sẽ không đụng tay vào bất cứ thứ gì trong bữa tiệc.”
“Có quá nhiều người xung quanh khu vực lấy đồ ăn.”
“Đó là lý do em nghĩ cần lấy cho chị một phần.”
Violette cảm thấy không thoải mái khi ở trong đám đông. Trước đây cô đã phải thích nghi với sự ồn ào vì cái lý tưởng sống ích kỷ của mình.
Tuy nhiên, vì cô ấy đang có kế hoạch sống trong yên bình, tránh xa những rắc rối, cô ấy không cần ép bản thân mình làm những chuyện mình không muốn làm gì cả.
“…Cho chị mượn cái đĩa.”
“Hả?”
Từ nơi ẩn náu của mình, Violette đứng dậy và đi về phía trung tâm của buổi tiệc. Và rồi cô trở lại bên Yuran với một đĩa đồ ngọt.
“Sẽ thật kỳ nếu chị là người duy nhất ăn ở đây, nhỉ?”
Thật ra Violette không có để tâm chuyện chỉ có mình cô ăn. Nhưng nếu không làm gì đó để phá vỡ bầu không khí, cô khó có thể giữ khoảng cách với Yuran được. Cô hiểu rất rõ về Yuran, cũng như anh hiểu cô vậy.
Nhận ra hành động của Violette khiến anh mất thế chủ động, Yuran đã hiểu rằng đó là một lời từ chối.
“…Ah, cảm ơn.”
“Họ ghi những gì trên thực đơn vậy?”
“Em không rõ nữa, em chỉ tới chỗ bàn bày đồ tráng miệng thôi.”
"Vậy ta đi qua đó xem."
Xem xét một bữa tiệc lớn như vậy, rất có thể có nhiều loại món ăn được phục vụ ở đây. Có nhiều món ăn mà Yuran có thể ăn, đặc biệt là đối với một người không thích đồ ngọt.
Violette đứng dậy và đi cùng Yuran đến bàn đồ mặn. Dù không thích đám đông. Cô nghĩ mình nên tận hưởng bữa tiệc một chút khi cô vẫn còn tự do.
Trước đây, cô đã đến nơi này và gây ra một vụ lùm xùm lớn. Cứ nghĩ lại chuyện đó cô lại cảm thấy xấu hổ.
Biết hành động của mình là sai lầm, cô sẽ không làm điều tương tự nữa. Mặc dù cô đã quyết định không làm gì cả, không có gì đảm bảo rằng điều đó sẽ không xảy ra.
Và phán đoán của cô hoàn toàn chính xác, duy nhất chỉ có một điều mà cô không ngờ tới.
“Con bé này, mày nghĩ mày là ai vậy hả? Thật là, tội nghiệp Violette-sama.”
Rằng mức độ ảnh hưởng của cô đến người khác lại lớn đến như vậy.
*****************************
Giải thích một chút cho ai không hiểu:
-Yuran biết Violette thích đồ ngọt và mang đến cho bé -> Thể hiện tình cảm.
- Violette thì biết Yuran không thích đồ ngọt, nên chạy đi lấy đồ ngọt cho cậu -> Chị không thích cưng.
-Từ chối xong lại dắt nó đi ăn đồ mặn-> Cái mối quan hệ mập mờ này chắc ở đâu cũng có nhỉ. Nên không cần phải giải thích thêm.