Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 16

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 465

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1145

Web Novel - Chương 2

Kotori ngả người lên chiếc giường bên cạnh, úp mặt vào chiếc gối ôm như đang ôm chặt lấy nó, lưng quay về phía Takumi. Đây là tư thế quen thuộc của hai người.

Cô khẽ xoay hông, chiếc váy ngắn lay theo từng chuyển động. Lúc này, bên dưới lớp váy đã không còn gì che chắn. Chính cô ấy là người chủ động tháo bỏ rào cản cuối cùng.

Tư thế ấy, ánh nhìn ấy, tất cả đều như một lời mời gọi. Mà thực sự chính cô ấy cũng đang mời gọi.

Tim Takumi đập thình thịch đến đau nói, máu thi nhau dồn lên não, lý trí tựa hồ bị Kotori cuốn phăng đi không thương tiếc.

Cố kìm lại cảm giác choáng váng trong lòng, cậu trêu bằng một giọng nửa đùa nửa thật.

“Vẫn mặc đồ lót trẻ con thế này?”

“?! Kh-không được nhìn mà…!”

“Váy ngắn thế này thì ở trường cũng nên cẩn thận hơn chút đó, nhìn như muốn khoe ra luôn rồi ấy.”

“K-không phải lúc để bàn mấy chuyện này đâu!”

Kotori bị chọc liền ngẩng mặt khỏi gối, hai bên má bừng đỏ, còn giương mắt hờn dỗi nhìn cậu. Tai cô cũng đỏ ửng cả lên.

Takumi nhún vai giơ hai tay lên như thể đã biết lỗi.

“Bao để đâu rồi?”

“Chỗ cũ, ngăn trên cùng ấy.”

Takumi thuần thục đeo vào như mọi khi rồi tiến lại sau lưng Kotori, đặt tay lên eo cô.

Cảm giác được ôm lấy một cô gái xinh đẹp như thế khiến cậu không khỏi phấn khích. Dù chỉ nhìn qua lớp đồng phục, dáng người Kotori vẫn thật rõ ràng.

Từ đâu đó, hương thơm quen thuộc phảng phất qua khoang mũi cậu. Có lẽ do mồ hôi thấm vào cổ áo. Hóa ra là mùi hương của Kotori, nó khiến bản năng của cậu như bùng cháy.

Xem ra cậu sẽ chẳng bao giờ quen được với chuyện này.

Cái câu “gái đẹp nhìn ngắm ngày cũng chán” đúng là bịa đặt.

Takumi thở hắt, giọng cậu khàn khàn pha lẫn chút căng thẳng.

“...Tớ làm đây.”

“Ừm.”

Trong căn phòng ấy vang lên âm thanh nhẹ nhàng, những tiếng thở gấp gáp và nhịp động khô khốc khi hai cơ thể giao thoa.

Họ đang làm tình. Giao cấu. Hay quan hệ. Tựu chung là thứ mà chỉ có hai người nam nữ rất thân mật mới có thể làm được.

Tuy vậy, nó lại quá lạnh lùng và khô khan để gọi là ân ái.

Bởi họ không hề trao nhau nụ hôn nào. Từ trước đến nay đều chưa từng. Cũng chẳng có bất kỳ lời đường mật nào.

Khi hai người làm chuyện đó, bao giờ cũng là từ phía sau và Kotori vẫn mặc nguyên quần áo. Cô không muốn để lộ cơ thể hay cho Takumi thấy gương mặt mình trong lúc ấy.

Chỉ đơn thuần là một nghi thức để trút bỏ thứ cần được giải tỏa.

Ấy vậy mà sự ái ân này khiến Takumi mê man.

Cậu gần như bị nhấn chìm trong khoái cảm Kotori mang đến. Cậu gắng gượng giữ gương mặt lạnh lùng để không mất kiểm soát.

Takumi hiểu rõ những gì cả hai đang làm là sai trái so với chuẩn mực đạo đức thông thường.

Dù có cố biện minh đi chăng nữa, bản thân cậu vẫn đang tham gia nghi thức này để tận hưởng cảm giác sung sướng nó mang lại. Cậu đang buông xuôi trước khoái lạc đầy cám dỗ, chính bản thân cậu còn thấy mình đúng là một kẻ tồi tệ.

Ngay cả hôm nay, khi nhìn thấy sticker con mèo duỗi chân qua điện thoại, ám hiệu Kotori lại đang yêu cầu nghi thức ấy, cậu không thể giấu nổi sự phấn khích.

Một lúc sau, cả hai hoàn tất nghi thức giống như nghĩa vụ ấy.

Dù trong đầu vẫn còn vương lại dư âm tê dại ngọt ngào, cậu lặng lẽ rời khỏi Kotori rồi dọn dẹp tàn dư mà không kịp tận hưởng khoảnh khắc nào.

Kotori cũng ngồi dậy và chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch.

“...”

“...”

Bầu không khí có chút ngượng ngập bao trùm.

Cũng phải thôi, vừa làm chuyện khó nói như thế còn gì.

Takumi lưỡng lự liếc nhìn Kotori, cậu thấy gò má cô ấy ửng đỏ, làn da lấm tấm mồ hôi, gương mặt phảng phất vẻ gợi cảm lạ kỳ.

Máu trong người cậu như sôi lên lần nữa buộc Takumi vội ngoảnh đi.

Đối với Kotori, đây chỉ là thói quen cần thiết.

Không phải thứ làm ra vì ham muốn.

Cậu chỉ là người cộng tác.

Hai người đâu phải là tình nhân, thế nên cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

Takumi thở dài hệt muốn tự giễu.

Rồi Kotori khẽ cất giọng dè dặt.

“...Cảm ơn cậu. Nhờ vậy tớ có thể đi Futaba rồi.”

“Không có gì.”

“À… Takumi này, cậu thấy sướng không?”

Cậu chẳng muốn trả lời thật lòng, bèn hướng mắt về phía chỗ kia.

“...Nhìn là biết.”

“A… phải rồi. Cậu ra nhiều ha.”

Nhìn thấy bằng chứng rõ ràng cho sự hứng khởi của cậu, ánh mắt Kotori dịu hẳn.

Quả thật hôm nay Takumi ra nhiều đến bất thường. Bấy nhiêu thôi cũng đủ cho thấy sức hấp dẫn của Kotori.

Má Takumi nóng bừng khi bị nhìn như vậy, cậu liền hắng giọng cộc lốc rồi đánh trống lảng.

“Thiệt tình, sao cậu lại cần cái nghi thức kỳ quặc này chứ?”