Thành phố nhỏ yên bình với ba mặt giáp núi này đã có từ lâu đời.
Gần chân núi là phòng học của lớp 1-3 thuộc trường tư thục Gorobo.
Từ cửa sổ lớp học có thể nhìn thấy hàng cây anh đào, những cánh hoa phớt hồng giờ đã rụng hết và nhường chỗ cho tán lá xanh mơn mởn.
Tháng Năm vừa mới bắt đầu. Những học sinh từng bỡ ngỡ trong ngày đầu năm học giờ đã quen dần với nhịp sống mới.
“Ê nhìn đi, Nabacchi bấm khuyên tai kìa!”
“Có một bên thôi mà xinh ghê!”
“Tớ cũng thích khuyên tai lắm, mà nghĩ tới phải đục lỗ là lại thấy ơn…”
“Tớ hiểu mà… Dù biết là vì thời trang thôi nhưng… Kotori bạo ghê đó!”
“Không có gì đâu mà…”
Giữa cuộc trò chuyện rôm rả ấy là một nữ sinh với bề ngoài lạnh lùng ít nói, đôi khi còn hơi khó gần.
Mái tóc nhuộm sáng, lớp trang điểm kỹ càng, ăn mặc không ngại khoe da thịt. Cô nàng luôn mang một vẻ uể oải khó đoán.
Cô gái ấy chính là Nabata Kotori, người luôn toát lên vẻ xa cách.
Bạn bè xung quanh Kotori cũng đều nổi bật, dễ thương chẳng kém cô ấy.
Họ đang bàn tán phấn khích về chiếc khuyên tai mà Kotori mới đeo.
Tiếng xì xào lan khắp lớp học. Chẳng mấy chốc, nhóm các cô gái ấy đã thu hút mọi ánh nhìn trong lớp—họ chính là nhóm “Nhất quân” gồm toàn những hoa khôi của lớp.
“........”
Trái ngược hoàn toàn với họ, Hashio Takumi đang ngồi cuối lớp, giương cằm cùng ánh mắt thờ ơ về phía nhóm bạn đó.
Ánh mắt của Takumi khi nhìn Kotori mang theo vẻ khó chịu rõ rệt. Đúng lúc đó, một cậu bạn tóc nâu, vẻ ngoài hơi ba hoa đột ngột xen vào cuộc trò chuyện của họ.
Cậu ta cười gượng rồi huơ tay chen vào giữa.
“Nabata đeo cái này nhìn cũng ổn đó. Nhưng tớ nghĩ cậu hợp với kiểu gì rực rỡ hơn chút đấy.”
“Vậy à?”
“Ừm, Kotori mà, có đeo khuyên to cũng không bị lu mờ đâu. Hay hôm nào đi chọn cùng tớ nha?”
“...Tùy.”
Mặc cho cậu ta mời gọi đầy nhiệt tình, Kotori vẫn đáp lại bằng giọng lạnh tanh.
Thấy rõ cô không hứng thú gì, nhóm bạn xung quanh cười khúc khích rồi đuổi khéo.
“Này này, không ai mượn cậu chen vô đây nhé.”
“Với lại Kotori-chan không có hứng với bọn con trai đâu.”
“Biết điều tí đi chứ?”
“Thật tình~”
Cậu ta chỉ biết nhún vai rồi lủi thủi rút lui.
Kotori thở dài chán chường, khiến đám bạn cười khẽ.
Dù phản ứng rất lạnh nhạt nhưng cách cô xử lý mọi thứ trông như đã quá quen tay.
Từ nhiều góc lớp vang lên tiếng ngưỡng mộ.
“Nabata-san ngầu ghê!”
“Lạnh lùng mà vẫn hút hồn là sao trời!”
“Tớ cũng muốn bị Kotori-chan hắt hủi thử xem!”
“Haha, hiểu cảm giác đó luôn.”
Nghe những lời đó, Takumi thoáng chốc cau mày.
Cậu nhìn Kotori đang ở giữa tâm điểm của sự chú ý với biểu cảm đầy chán nản. Bên cạnh cậu hoàn toàn không có ai.
Cả hai đều là tuýp người khó gần, nhưng trái với Takumi cô độc lặng lẽ nơi góc lớp, Kotori là đóa hoa kiêu sa giữa thanh thiên.
Họ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.
Ngay lúc ấy, điện thoại Takumi rung lên báo có tin nhắn.
Màn hình hiện lên tên Kotori. Một sticker hình con mèo duỗi chân về trước, động tác như ra hiệu muốn nhờ vả.
Kotori vẫn đang ở giữa đám bạn, giữ nguyên gương mặt lạnh nhạt.
Nhìn tin nhắn ấy, Takumi khẽ nhíu mày.
Chiều hôm đó, sau giờ tan học.
Trong căn phòng của Nabata Kotori—nơi có giá sách chất đầy cùng vài món đồ lưu niệm anime và vô số tạp chí thời trang, mỹ phẩm nằm lộn xộn dưới đất như thể cô mới bắt đầu hứng thú với thời trang—vang lên một tiếng than thở yếu ớt.
“Gi-giúp tớ với, Takumi…”
Takumi ngồi đối diện qua chiếc bàn thấp, khoanh tay và trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Kotori ngồi bệt xuống sàn, cô nàng co chân lại, bờ vai run run. Cô ấy ngước lên nhìn Takumi với ánh mắt lo lắng, vẻ mặt tưởng chừng sắp khóc tới nơi.
Takumi xoa trán với điệu bộ bực bội.
“Lần này lại chuyện gì nữa?”
“T-tớ… sau giờ học hôm nay, tụi nó rủ đi Futaba…”
“Futaba? Cái quán cà phê đó hả?”
“Ừ, Futaba ở trung tâm thương mại Kingyo ấy. Có món mới ra mắt… Hình như sữa lắc dâu hay gì đó…”
“À tớ có thấy quảng cáo trên mạng. Rồi sao cậu còn ngồi đây?”
“Lúc tan học tớ định ra đó, nhưng mà…”
Kotori cụp mắt, giọng lí nhí.
Chuyện chẳng có gì phức tạp. Bạn bè trong nhóm rủ đi ăn uống là chuyện bình thường.
Kingyo là trung tâm thương mại lớn nhất vùng, có hơn 200 cửa hàng đặc sản và rạp chiếu phim. Từ nhỏ cả Takumi và Kotori đã hay lui tới đó.
Takumi thở dài thườn thượt. “Vậy thì đi đi.”
Nghe thế, mắt Kotori ngân ngấn nước.
“Kh-không được đâu. Bọn họ ồn ào với lấn lướt lắm, tớ sẽ bị nuốt sống mất…!”
“Không đời nào. Với lại giờ cậu cũng là một phần trong hội đó mà?”
“T-Tớ biết, nhưng mà…”
Takumi trừng mắt như không tin nổi.
Kotori thực ra rất nhút nhát. Chẳng ai ngờ vẻ lạnh lùng ở trường của cô chỉ là vì cô nàng không giỏi giao tiếp. Nếu đám bạn mà biết được cô công chúa băng giá này thực ra là như thế này chắc sẽ sốc lắm.
Kotori tiếp tục lắp bắp.
“F-Futaba lung linh lắm, tớ chưa từng vào bao giờ. Mà… lúc gọi món phải niệm thần chú gì đó phải không? Tớ mới tập được mỗi câu ‘Cà phê mocha trắng nhỏ, sữa tách béo, không cafein’ thôi…”
“Đọc trôi chảy ghê. Đúng kiểu thần chú.”
“E he he… Thật hả?”
Được khen, Kotori liền đổi nét mặt, ngượng ngùng gãi má.
Thấy cô ấy ngốc nghếch dễ thương như vậy, Takumi khẽ cười.
“Rồi rồi. Nói câu đó được thì đi đi, tự tin lên.”
“Nh-nhưng mà… hôm nay tụi nó gọi món mới, tớ không dùng câu đó được…”
“Món mới thì chọn loại cơ bản thôi cũng được mà?”
“Đây… đây là lần đầu tớ đi Futaba với họ, tớ thấy sợ, thấy ngại lắm… nên… c-cậu làm như mọi khi được không…?”
Mặt Kotori đỏ rần. Cô ngập ngừng nhìn lên trời và khẽ nói.
Người ngoài nhìn vào chắc nghĩ đây là lời nhờ vả đáng yêu. Còn Takumi biết rất rõ ý cô nàng là gì.
“ Cái nghi thức kia ấy hả…?”
“Ừ… đúng vậy…”
Cái nghi thức ở đây là một biện pháp tâm lý thường dùng trong thể thao hay kinh doanh, khi một hành động quen thuộc được lặp đi lặp lại để trấn an tinh thần cũng như giải tỏa căng thẳng.
Kotori vốn nhút nhát, mỗi lần phải đối diện tình huống căng thẳng đều cần phải thực hiện nghi thức đó.
Người thực hiện cùng cô không ai khác là Takumi. Lần này cũng vậy.
Dẫu hơi cau có ngoài mặt, Takumi vẫn xác nhận thêm lần nữa.
“Cậu chắc chứ?”
“C-chắc mà!”
“...”
“...”
Hai ánh mắt giao nhau căng thẳng.
Má họ dần nóng bừng.
Căn phòng như nóng lên, báo hiệu mà hạ đang đến gần.
Takumi đột ngột quay đi, lẩm bẩm.
“...Được rồi.”
“Ừm…”
Kotori khẽ gật đầu, cô nàng cúi mặt rồi siết chặt vạt váy, từ từ quỳ lên giường.
Cô nàng thoáng do dự, sau đó đưa tay luồn vào mép váy, kéo chiếc quần lót xuống đầu gối và thì thầm.
“X-xin cậu…”
“...Hiểu rồi.”