Chào các bạn.Tên tôi là Sadanatsu Anda.
Tôi thật may mắn khi tiểu thuyết này chiến thắng ở Enterbrain's 11th Entertainment Awards Special Prize,và thông qua nó tôi đã tạo nên lần xuất bản đầu tiên của mình.
Cảm ơn rất nhiều đến những người đã giúp tôi,người từ vô danh,đến bất đắc dĩ phải ngồi viết 'Lời bạt' thế này.Tôi thật sự cảm ơn đến tất cả các bạn.
Bởi vì có một lần người biên tập nói với tôi,'Cậu là người mới,nhưng có những lời cảm ơn này thì nhàm chán lắm!' nên dù tôi là một người ngốc nghếch,có lẽ tôi không phải là một nhà văn thích nói về bản thân,tôi muốn nói về sự ngọt ngào và đắng cay khi tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.
Để hoàn thành một việc gì đó,một người phải trải qua một thời kỳ gian khổ.
Đương nhiên,tôi viết tiểu thuyết vì tôi yêu nó.
Dù tình yêu này khác "Tôi đã đọc nhiều rồi nên tôi muốn viết tiểu thuyết!",tôi muốn được thành tiểu thuyết gia,và bây giờ tôi đang may mắn ngồi viết 'Lời bạt' cho các bạn đây,vậy nên ít nhất là tôi không ghét viết tiểu thuyết.
Dù không được hoàn hảo lắm,tôi vẫn rất hăng hái và say mê viết tiểu thuyết.Nhưng nếu bạn hỏi tôi rằng tôi lúc nào cũng kiên trì với cùng một tình trạng,tôi sẽ nói cho bạn biết rằng chắc chắn là không phải.
Để kết thúc một cuốn tiểu thuyết,phải có sự nhanh trí và tài tình.Nhưng nếu có người nào đó giống như tôi,người mà lúc nào cũng phải gặp những rắc rối,cảm thấy chán nản,nghĩ rằng'Ôi mình không thể viết tiếp nữa rồi~!Viết tiểu thuyết mệt ghê~!",động lực để viết tiểu thuyết sẽ mất và như thế,trở nên rất phiền não.
Tuy vậy,người mà luôn kêu ca "Tôi không thể tiếp tục viết tiểu thuyết được nữa" hay "Mệt mỏi quá",một cuốn tiểu thuyết sẽ không thể hoàn thành được - dù đây không phải là giới hạn để viết tiểu thuyết - Những lúc đó người đó phải kiên trì và bền bỉ;không thì không gì thành công được.
Tuy vậy,dù tôi đã nói kiên trì và bền bỉ,tôi lại không phải là người mà có thể hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc của mình - Tôi không thể bảo với bản thân "Được rồi,làm thôi" để làm tăng hứng khởi của mình.
Vì vậy,tôi làm nhiều cách để tăng hứng khởi cho mình.Có nhiều cách rất rẻ và hiệu quả.
Đúng thế,bạn biết nó là gì đấy - 'để bị mê hoặc(để đam mê?)'.
Ví dụ,"Nhưng tiểu thuyết tôi viết sẽ trở nên rất thịnh hành và và tôi có thể mỉm cười rằng tôi đã nhận được những đặc ân đó!" hay "Nó sẽ lên phim đấy!" hay "Nó sẽ trở thành hit đấy!" hay "thậm chí còn nhận được phần thưởng nữa chứ!".Khi tôi tự sướng những điều này(chỉ những ý nghĩ trong sáng thôi!),Tôi cảm thấy "Ố yeah~! Mình thành công rồi~! và từ từ nhấp (xin lỗi vì đã thô tục).
Khi mà tôi đại diện cho giải thưởng tay viết trẻ,tôi đã được giúp đỡ rất nhiều từ Ngài Hoang Tưởng.
Kể từ lúc này tôi cần rất nhiều sự giúp đỡ từ Ngài hơn nữa.
Viết ra những điều này,khi mà tôi phát biểu ở đây,đó là điều duy nhất mà làm tôi yên lòng.
Đúng thế,bạn biết đó - về bút danh của tôi.
Thật sự thì,tôi không quá khó khăn khi chọn bút danh,nhưng nghĩ về bút danh nào sẽ được chọn thật là dễ chịu và tôi đã nảy ra những ý tưởng khác nhau.
Sau đó,dù tôi không chắc lý do là sao,khi mà tôi bày tỏ ở đây,tôi đã nghĩ "Cái gì đó như Allan Poe - Edogawa Ranpo kiểu như thế rất hay,phải không?"
Chẳng có lý do đặc biệt nào cả.
Chỉ là bởi cảm giác của tôi mà thôi.
Vì vậy,tôi nghĩ "Tìm một ai đó mình thích và kính trọng;và sau đó lấy tên anh ta làm tên bút danh của mình!";rồi sau đó(sau cùng thì điều này làm tôi bớt hại não hơn) tôi đã chọn ra vài bút danh.
Và sau đó chuyện gì diễn ra?Tôi chẳng biết tại sao,nhưng toàn là tên của những võ sĩ chuyên nghiệp mà thôi!
...
Dù tôi biết có một mục tiêu khi là nhà văn,dùng những tên đó thật không thích hợp,tôi đã nghĩ "Dù sao mình cũng đột nhiên trở thành nhà văn chuyên nghiệp,nên chả vấn đề gì nhỉ?".Nên tôi quyết định lấy tên một đô vật đáng kính và làm thành tên bút danh sau khi cân nhắc kỹ.
Thẳng thắn mà nói thì,điều này vui phết.
...Nhưng tôi đã không bao giờ nghĩ mình sẽ dùng bút danh này...
À,tôi chẳng hối hận vì đã dùng bút danh này.
Cuối cùng...
Cơ mà,tôi không phải là otaku mê đấu vật chuyên nghiệp đâu nhé.
Nếu có ai đó giới thiệu bản thân giống một 'otaku mê đấu vật chuyên nghiệp',người đó chắn hẳn phải rất tự phụ.
Tôi nói thật đấy.
Đấu vật chuyên nghiệp là một môn hết sức tuyệt vời.
À,bạn không quan tâm nhỉ,xin lỗi.
Vậy,bây giờ đến lúc tôi cảm ơn!
Đầu tiên,những người liên quan đến giải ENTAME ở Fumitsu Bunko,những người đã trao cho tôi cơ hội để xuất bản sách của tôi.Cảm ơn các bạn nhiều.
Tiếp đến,những người đã làm hết sức mình để cho cuốn sách này trở nên phổ biến (đặc biệt là biên tập viên).Cảm ơn các bạn nhiều.
Thứ ba,là cô Shiromizakana-sensei người đã vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp này ngay cả những lúc cô bận rộn nhất.Cảm ơn cô rất nhiều.
Cuối cùng,cảm ơn tất cả các bạn độc giả những người đã vui lòng mua và đọc cuốn sách này.
Nếu bạn nghĩ cuốn sách này hay,tôi sẽ thật sự cảm thấy rất hân hạnh đấy.
Tháng Giêng năm 2010,Sadanatsu Anda