Sáng nay khi thức dậy, tôi vẫn phân vân không biết có nên đi học không.
Chiến trường nguy hiểm đang chờ đợi tôi ngoài đó.
Tuy nhiên, kết thúc sớm chuyện này có thể giảm những nguy hiểm tiềm tàng hơn so với việc cố gắng trì hoãn.
Theo như hắn nói, ẩn mình trong nhà sẽ chỉ dẫn đến tình huống hỗn loạn.
Thứ nhất, tôi có lẽ không thể trốn mãi trong phòng.
Do hiện tượng này, tôi sẽ đi ra ngoài nếu trái tim tôi cũng muốn như vậy.
Nhưng không thể chối cãi rằng phương pháp này phần nào có hiệu quả.
Đây có lẽ là cách duy nhất hiệu quả mà tôi nghĩ được.
Tuy nhiên, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi tự mình áp dụng nó?
Nghĩ kĩ lại thì, có lẽ tôi sẽ bị rơi vào một lỗ sâu thăm thẳm.
Tôi sẽ rơi sâu đến mức nào? Tôi sẽ bị thương chứ? Tôi sẽ thấy gì ở cuối cái lỗ đó?
Tôi không muốn biết.
Trong trường hợp này, có lẽ vui vẻ cùng với mọi người là cách đúng đắn.
Thông qua sự hài lòng, tôi có thể ngăn bản thân mình khỏi phải mong muốn quá mức—có lẽ.
Tuy nhiên, làm thế nào để duy trì một khoảng cách với họ là vấn đề khó khăn.
Thật bình thường khi mà người ta muốn được gần gũi hơn khi họ xa nhau; tuy nhiên, nếu họ đã quá gần nhau, họ sẽ liều lĩnh để được gần gũi hơn. Đó là thứ chúng ta gọi là con người.
Cuối cùng, tất cả những con đường tôi có thể chọn đều là con đường gập ghềnh.
Tôi không thể tìm thấy câu trả lời cho dù tôi có nghĩ thế nào.
Nếu tôi có một trái tim rõ ràng, ngay thẳng, và tốt bụng, tôi có thể có thể làm điều đó, và tôi sẽ không phải lo sợ các vấn đề phát sinh.
Mặc dù vấn đề là: Tôi có là một người tốt không?
□■□■□
"Yo, Yaegashi. Hôm nay đi trễ quá vậy."
Đến trường sau khi nửa giờ nghỉ trưa đã qua, Yaegashi Taichi bị gọi bởi bạn cùng lớp, Shingo Watase.
"Eh... Một số chuyện đã xảy ra," Taichi trả lời một cách mơ hồ.
Cái ‘giải phóng ham muốn’ vẫn còn làm Taichi bối rối.
"Thật lạ khi học sinh nghiêm túc như cậu lại đi trễ."
"Cậu thấy đấy, tất cả các học sinh cần phải đúng giờ."
"Oh. Học sinh gương mẫu nói chuyện khác người nhỉ."
Cười khúc khích, Watase nói đùa.
"Ah. Đúng rồi. Hôm nay cậu thật không may! Cậu bỏ lỡ một chuyện quan trọng về người yêu của cậu đấy. Yahh! Thật thú vị!"
"Ai là người yêu của tớ cơ?"
"Cô gái trong câu lạc bộ của cậu."
“Ý cậu là Nagase?"
"Oh... Hóa ra cậu thích Nagase."
"S-Sao lại thành ra như thế?"
"Inaba và Nagase là bạn cùng lớp duy nhất câu lạc bộ của cậu phải không? Vì vậy, nếu bạn nói tên của Nagase khi bạn nghe thấy từ 'người yêu', nó có nghĩa là..."
"Mmm... Cậu bẫy tớ à..."
Mặc dù cậu ta học khá tệ (hay có thể nói cậu ta chẳng học hành gì), thỉnh thoảng cậu ta lại thông minh đến bất ngờ.
"Hừ, vì cậu chẳng chịu nói ai là người cậu thích và ai là người cậu chỉ đùa giỡn mà."
"Không phải tớ luôn nhấn mạnh rằng tớ không có mối quan hệ kiểu đó với họ sao?"
"Cái gì? Cậu không chọn được ai trong các cô gái xinh đẹp xung quanh cậu à? Nói dối cũng phải làm cho nó giống thật một chút chứ!"
Taichi thừa nhận họ có mối quan hệ khá gần gũi. Tuy nhiên, cậu vẫn nghĩ rằng cậu không nên để bị nhầm là một kẻ suồng sã.
"Quên đi. Vậy, Nagase là người cậu thích. Nếu cậu muốn nói về điều đó, tớ luôn sẵn sàng giúp cậu. Đừng ngại."
"Tớ không cần cậu giúp đỡ! Không... có lẽ có", Taichi nói, ngừng ở giữa như thể cố gắng giữ lại gì đó.
Ngạc nhiên một lúc, sau đó Watase cười và nhìn xa xăm.
"Vậy à? Cậu đã trưởng thành thật rồi. Thật buồn khi thấy cậu đã đi được một quãng đường dài..."
"Chúng ta mới gặp nhau chỉ nửa năm."
"Haha. Đừng để ý điều đó. Tớ đến quán cà phê đây. Cậu nên đi gặp người yêu của cậu đi, được chứ?"
“Đừng có nói người yêu này nọ nữa... Ah, chờ đã! Đừng có đồn đại linh tinh đấy !"
Với lưng quay về phía cậu, Watase vẫy tay và bước đi chậm rãi.
Taichi nhìn cậu ta rời đi.
Watase bước vào một góc rẽ và biến mất.
"Haaiiiiiz...".
Taichi thở dài, dựa vào tường như thể cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ahah... Mình đã rất lo lắng..."
Taichi lẩm bẩm bằng giọng thấp đến mức chẳng ai có thể nghe được.
Tim cậu đập tiên hồi.
Nếu bây giờ ham muốn của cậu bị giải phóng...
Cậu muốn ngăn chặn nó, nhưng nỗi sợ hãi này vẫn xâm chiếm tâm trí, cậu không có cách nào có thể chống lại.
"Mình có qua được một ngày không đây?".
Inaba gửi cho cậu và các thành viên khác một tin nhắn: "Hãy cứ làm như bình thường. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta phải kiểm soát một cách tỉ mỉ những ham muốn. Mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi. Tự tin lên...."
Taichi tin tưởng sâu sắc về những gì Inaba đã chỉ ra ngày hôm qua.
Cậu phải tin vào chính mình.
Nếu cậu có thể nhắc nhở mình để kiềm chế không nghĩ đến những điều kỳ lạ và giữ thái độ bình thường, mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tin vào bản thân! Cậu tự nhủ.
"Taichi. Tại sao cậu đi trễ? Có chuyện gì à?"
Ngay khi cậu gặp Inaba, cậu được chào đón bằng một loạt câu hỏi.
"Nếu cậu nói có gì đó xảy ra, chắc chắn là có... nhưng nếu cậu nói không có gì xảy ra, có thể cũng đũng... Không, có lẽ ham muốn của tớ bị giải phóng... Wuaghh!"
Inaba véo môi Taichi với tay phải của cô.
"Đau quá! Đừng có cào bằng móng tay chứ!"
Taichi gạt ngón tay của Inaba. Môi cậu cảm thấy hơi tê tê rồi.
"Nếu không muốn bị trầy xước, thì be bé cái giọng thôi khi đề cập đến những điều như vậy trong lớp học. Đừng để cho người khác nghe thấy, đồ ngốc."
"...X-Xin lỗi."
Inaba hoàn toàn đúng. Taichi ngay lập tức nhận lỗi.
Có khoảng một nửa số học sinh đang cò trong lớp trong giờ nghỉ trưa. Bởi vì lớp học qua ồn ào, có lẽ không cần phải lo lắng về việc bị nghe trộm nếu nói chuyện lặng lẽ.
"...Nếu có thể, thì, tớ vẫn hy vọng cậu có thể nhắc nhở bằng phương pháp ít đau đớn hơn."
"Tại sao cậu không dừng hành động ngu ngốc lại? Tôi không nhớ mình từng bạo lực mà không có lý do."
Thật vậy sao? Đôi khi nó xảy ra với mình thì không được tính nhỉ...
"Vậy. Chuyện gì đã xảy ra? Oh, Taichi. Mặt cậu có vẻ hơi đỏ đấy."
"Mmm. Vẫn còn đỏ à? Tớ nghĩ rằng nó đã mờ đi rồi chứ..."
Taichi không ngừng chạm vào má.
"Nó vẫn hơi đỏ, nhưng không quan sát kĩ thì không nhận ra đâu. Vậy, trở lại câu hỏi, chuyện gì đã xảy ra?"
"Nyahh. Tớ cũng hơi bối rối không biết loại ham muốn sẽ được giải phóng... Có vẻ sáng nay tớ bị dính giải phóng ham muốn rồi."
"Ham muốn nào?"
Mắt Inaba trở nên sắc nhọn; cô nhìn có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
"Tớ sợ nó là... ‘ham muốn ngủ."
"Hiyahh!"
Inaba dùng hết sức chọc vào trán của Taichi.
"Ouch! Này. Đó là một loại bạo lực không lý do đó!"
"Ai bảo cậu nói những thứ thật bình thường vào ngu ngốc với khuôn mặt nghiêm trọng như vậy! Đừng làm người khác lo lắng những chuyện không đâu, đồ ngốc!"
"N-nghe vậy thôi chứ chẳng dễ dàng gì đâu. Tớ bị nó dày vò cả ngày đấy."
Sáng nay, Taichi không dậy đúng giờ bình thường, và thậm chí cho dù chuông báo thức có kêu đến thế nào. Khi cậu gần như đã trễ giờ, mẹ cậu kêu em gái đánh thức cậu.
Tuy nhiên, cho dù cô em gái lắc hoặc đập cậu đến thế nào, Taichi cũng không có dấu hiệu mở mắt.
Em gái cậu ban đầu được gọi như bình thường, nhưng khi thấy Taichi dường như không hề phản ứng, em cậu không khỏi cảm thấy sợ hãi. Sau đó, cô thậm chí dùng toàn lực tát vào mặt Taichi, nhưng cậu không vẫn dậy, làm cho cô bé khóc thét lên.
Nghe tiếng khóc của con gái, mẹ của Taichi cũng đã đến phòng xem chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, sau khi cô đã kiểm tra nhịp tim và hơi thở của Taichi, cô nói, "hmm. Không sao đâu. Có lẽ anh con cần ngủ một giấc ", và vội vã đưa con gái đến trường rồi đi làm.
Đó là những gì Taichi biết từ giấy nhắn trên bàn ăn và tin nhắn của em gái cậu. (Hầu hết thông tin, khoảng chín mươi phần trăm, đến từ cô em gái.)
"Đúng là mẹ sao con vậy mà."
"Giống chỗ nào cơ?"
"Đó là mức độ chậm hiểu và thần kinh bền vững khác thường không hề nao núng trong hầu hết các tình huống!"
Phiền phức. Miêu tả đứa con rõ ràng là sai, tuy nhiên bà mẹ đó có thể hơn cả vậy chỉ với 'có lẽ cũng không sao’. Thật khó chịu khi bị so sánh với mẹ kiểu đó.
"Tuy nhiên, từ những gì cậu đã nói, ham muốn của cậu đã bị giải phóng. Cơ thể cậu có thấy gì khác lạ không?"
"Không có gì khác cả. Nếu tớ phải nói, đầu óc tớ bây giờ rất sáng suốt."
"Đó là bởi cậu đã có một giấc ngủ ngon, đồ ngốc."
Không tệ khi bị gọi là một thằng ngốc bởi Inaba-có lẽ có gì đó sai lầm đang diễn ra rồi.
"Cậu có nghe thấy một giọng nói trong đầu không?" Inaba tiếp tục hỏi.
"Ít nhất là từ những gì tớ nhớ được thì không. Nhưng có lẽ tớ đã quên trong lúc ngủ rồi."
"Oh. Không thanh vấn đề, có lẽ cậu bị giải phóng ham muốn trong khi ngủ và buộc cậu ngủ tiếp... Cậu không thức dậy và ngủ trở lại, phải không?"
"Ahah. Không"
"Vậy à? Trong trường hợp đó, chúng ta có thể chứng minh rằng những gì tên khốn đó nói về những ham muốn trong tiềm thức có thể được giải phóng là đúng sự thật-ngay cả khi đang ngủ."
Inaba khoanh tay trước ngực, suy ngẫm.
"Nhân tiên, vụ này kéo dài nhất trong tất cả các trường hợp chúng ta đã bị... Vâng, có lẽ thời gian của các giải phóng ham muốn rất lâu, hoặc có thể sau khi em gái cậu làm mọi thứ có thể để đánh thức cậu dậy, bạn vẫn ngủ ngay cả khi giải phóng ham muốn đã kết thúc. Thôi quên đi. Nó không quan trọng dù thế nào đi nữa vì nó đã kết thúc rồi. Cậu may mắn mà nó đã xảy ra khi cậu đang ngủ ở nhà. "
"Hãy để chuyện đó sau đi... Oh, có gì đó mà giờ tớ mới nhận ra."
"Nagase nằm trên bàn, không di chuyển lấy một cm... Có phải vì giải phóng ham muốn xuất hiện và tình cờ cô ấy muốn ngủ không nhỉ?"
Taichi và Inaba đang nói chuyện bên cạnh cô, nhưng Nagase Iori đã không có bất kỳ dấu hiệu nào sẽ gia nhập cuộc nói chuyện của họ, và cô chẳng hề di chuyển một chút.
"Cậu không cần phải lo đâu, nhưng... các tổn thương của cô ấy có hơi phiền chút. Dù sao thì, tớ đã nhắc nhở cô ấy không nên quá thất vọng."
"Chuyện gì… xảy ra?"
Taichi nhớ lại Watase đã kể với cậu về sự cố quan trọng.
"Taichi hỏi cậu kìa."
Inaba đặt tay lên vai của Nagase.
"Wuaghh..."
Nagase khóc, từ từ ngẩng mặt lên. Khuôn mặt xanh xao, đôi mắt đỏ ngầu, vằn lên những tia máu. Tóc của cô buộc sau lưng cũng rũ xuống như thể nó cũng đang thất vọng.
"Cái gì? Cái gì đã xảy ra vậy?"
Taichi hỏi điên cuồng. Cậu tin rằng một cái gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.
"Này, Taichi..."
"Cái gì?"
"Taichi... Bạn đã bao giờ thử trong một quãng thời gian nghiêm túc, hoặc một không gian yên tĩnh... như trong một rạp chiếu phim hoặc khi có một bài kiểm tra ở trường... bỗng nhiên cậu có sự thôi thúc muốn phá hoại sự yên tĩnh không?"
"Uh? Tớ hiếm khi như vậy... nhưng tớ có thể hiểu được. Hoặc tớ nên nói rằng, cậu là kiểu người sẽ có sự thôi thúc đó..."
Có lẽ nào...
Mặt Taichi trở nên căng thẳng.
"Hôm nay khi mọi người có bài kiểm tra... Tớ đột nhiên muốn hét lên... vì vậy tớ không thể không hét lên thành 'Yaaahooo'..."
Thật là một bi kịch.
"Và bạn cũng sử dụng một giọng tiếng Anh chuẩn một cách bất thường, làm nổi bật thêm với việc giơ tay trái và nhảy lên."
"I-Inaban... đừng xát muối vào vết thương của tớ..."
Taichi chắc chắn đó là một cảnh tượng rất đáng ngạc nhiên.
"Cậu vượt qua bằng cách nói với giáo viên rằng cậu đã ngủ quá nhiều, vì vậy không có thiệt hại gì."
Inaba nói thêm.
"Vậy, mọi người phản ứng thế nào?"
Taichi hỏi Inaba, với hơi lưỡng lự và sợ hãi.
"Tất nhiên tất cả mọi người đã hơi bối rối. Sau đó, họ cười phá lên. Tuy nhiên, mọi người đều nghĩ Iori làm vậy là một điều bình thường, vì vậy mọi thứ trở lại bình thường sau đó."
"Đó là điều kinh ngạc nhất! Khi tớ hét 'Yaaahooo' trong lớp học, mọi người đều nghĩ việc đó bình thường đối với tớ... Mọi người nhìn tớ như vậy hả... Wuaghh..."
Nagase gạt nước mắt bằng khăn tay.
"Oh, vậy ra Nagase có suy nghĩ rằng muốn hét lên 'Yaaahooo' thật to trong lớp..."
"Taichi... Đừng có dùng một giọng điệu bình tĩnh như thể cậu hiểu hết mọi chuyện... nếu không phải tại cái giải phóng ham muốn đó, không đời nào tớ làm vậy..."
"Nhân tiện, những ham muốn của cậu thực sự rất... yên tĩnh."
Inaba lẩm bẩm, kết thúc của cuộc trò chuyện của họ.
Đây là một cảnh ổn định và êm đềm trong giờ nghỉ trưa của lớp 1C.
□■□■□
Sau giờ học, khi Taichi đã miễn cưỡng tiếp thu các tiết học ngày hôm đó.
Sự căng thẳng của Taichi hơi thuyên giảm.
Mặc dù cậu vẫn phải nhận thức hành động của mình, nhưng với việc được các thành viên clb giúp đỡ, cậu cũng như các thành viên khác vẫn giữ được bình an.
Hôm nay chỉ có bốn thành viên ở clb thay vì năm.
Kiriyama Yui đã vắng mặt một lần nữa.
Các thành viên clb thảo luận xem họ có nên đi kiểm tra cô đang làm gì không. Sau một thời gian thảo luận, họ quyết định trực tiếp gọi điện cho cô ấy, nhưng cô chỉ nói rằng cô sẽ đi đến trường sau khi tất cả sự náo động cô gây ra kết thúc, và vẫn ổn nếu họ không đi gặp cô ấy. Câu trả lời của cô có vẻ như không muốn gặp người khác, vậy nên họ quyết định hủy bỏ cuộc viếng thăm.
"Sau khi «Heartseed» xuất hiện, thực tế là Yui vẫn chưa gặp trực tiếp kẻ gây phiền phức cho chúng ta... Thôi, kệ đi. Chúng ta đã gọi điện và gửi tin nhắn đủ rồi. Tốt nhất nên để cô ấy bình tĩnh lại một mình... "Inaba nhìn xuống, tự thì thầm với chính mình.
"Khỉ thật. Yui có sao không? Tất cả là tại tên «Heartseed» đó... Cô ấy đã khóc rất nhiều trong trận chiến tại ga. Nếu Yui khóc một lần nữa, tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!"
"Aoki, cho tôi hỏi cậu. Nêu năm điểm tốt về Yui!" Inaba đột nhiên hét lên.
"Đáng yêu! Rực rỡ! Mạnh! Siêu đáng yêu! Mái tóc đẹp! Xinh xắn! Trong trắng! Như một đứa trẻ về những mặt tốt... Rõ ràng năm là không đủ!"
"Đừng nói 'đáng yêu' hai lần. Oh, cậu thậm chí còn nói tới tám."
Taichi vặn lại bằng một giọng thấp.
"Vậy, Aoki, đã hết giận chưa?"
"Nyahh? Tớ tức giận? Ah... Tôi dường như hơi không hài lòng với «Heartseed». Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Không phải hôm qua tôi đã nói rằng không nên có những cảm xúc quá mãnh liệt sao? Nếu những suy nghĩ không phải là một việc lớn, thì đó sẽ là ham muốn của chúng ta."
"Cậu nói đúng. Nhưng tớ gần như..." chán nản, Aoki gục đầu xuống, tự dằn vặt.
"Ừ. Nếu cái ‘giải phóng ham muốn’ đó xảy ra, và cậu muốn hét lên 'Yaaahoo', thì đó tất cả những gì cần thiết để nó xảy ra."
"Aye, Taichi. Đó là kiểu bắt nạt mới hả? Cậu bắt nạt tới phải không?" Nagase vừa hỏi vừa kéo áo Taichi.
Tại thời điểm này, Aoki đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Nhân tiện, không phải Inaba đã nói rằng tốt nhất là hành động như bình thường? Mmm... chúng ta nên làm gì đây?"
"Thực ra giảm ham muốn của chúng ta là cách tốt nhất, nhưng rất khó để kiểm soát hoàn toàn những cảm xúc. Vì vậy, để tránh những rắc rối lớn có thể xảy ra, chúng ta không nên đè nén nó quá nhiều, cứ hành động bình thường, và nghĩ về những điều khác để bình tĩnh lại khi có cảm xúc mạnh như giận dữ, "Inaba giải thích.
"Ừ. Vậy, tớ có thể nghĩ về Yui khi cảm thấy không hài lòng hoặc tức giận để giữ bình tĩnh."
"Đối với cậu thì như thế," Inaba miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Ok. Để tớ thử xem. Một Yui, Yui hai, ba Yui..."
"Đang đếm cừu à?" Taichi vặn lại.
"Bốn Yui... uh? Tớ rất muốn nhìn thấy Yui bây giờ! Rất tiếc... Tớ bị thôi thúc đến bên cô ấy! Đó có phải là giải phóng ham muốn không?"
"Thật ngớ ngẩn đến mức tôi không muốn đáp lại, nhưng để ngăn chặn mọi việc không trở nên tệ hơn, tôi sẽ phải nói với cậu. Cậu cần phải biết giải phóng ham muốn sẽ xảy ra như thế nào! Vì vậy, về cơ bản không có bất kỳ ham muốn nào được giải phóng vào lúc này! " Inaba gõ mạnh lên đầu Aoki.
"Inaban. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Cậu là người bảo chúng ta nên luôn giữ bình tĩnh đấy."
Chỉ ra điều đó, Nagase tiếp tục lẩm bẩm: "Tuy nhiên, tớ vẫn lo lắng về Yui đã đập nhau những kẻ ở nhà ga... Chắc Yui đã cảm thấy một sự thôi thúc lớn trên nhiều cấp độ..."
Kiriyama bị mắc chứng sợ con trai, nhưng kỹ năng chiến đấu của cô đôi khi thậm chí còn hơn cả con trai.
Taichi nhớ lại Kiriyama sắp khóc khi cô chỉ cho cậu nỗi sợ của cô.
Taichi muốn bảo vệ cô ấy. Cậu biết cậu phải bảo vệ cô gái nhỏ nhắn đó người đã chịu nhiều đau đớn.
[Bảo vệ cô ấy!]
Một giọng nói vang lên trong đầu cậu.
Đột nhiên ý thức rời khỏi cơ thể cậu.
Tuy nhiên, nhận thức của cậu vẫn rõ ràng. Cơ thể cậu cũng nóng lên.
Taichi đứng lên như thể đá văng cái ghế đi.
Mọi người đều bị sốc.
Taichi muốn nói với mọi người điều này là do giải phóng ham muốn, nhưng ông không thể mở miệng được.
Một sụ thôi thúc muốn chạy ào ra ngay lập tức lấp đầy tâm trí cậu.
Tuy nhiên, cậu không muốn làm vậy.
Hai thứ trong cơ thể của ông đã chiến đấu với nhau.
"Tớ ra ngoài một chút."
Taichi nói rõ ràng và đi ra phía cửa.
"Có phải... là giải phóng ham muốn?"
Cậu nghe thấy giọng nói của Inaba từ sau lưng.
Mọi thứ dường như đều ra khỏi tầm mắt của cậu.
Chỉ còn một điều trong tâm trí của mình, và cậu phải làm điều đó.
Cậu thực sự muốn dừng lại, nhưng không thể.
Taichi quyết định chạy đi.
"C-Chờ đã, Taichi!"
"Đợi đã, Taichi!"
Nagase và Aoki đồng loạt nắm lấy tay phải và tay trái của Taichi tương ứng.
Taichi xoay người, cố gắng thoát khỏi họ.
"Tự chủ lại đi, Taichi! Đếm Yui trong đầu cậu như chúng ta nói khi nãy! Ah... không hiệu quả với Taichi nhỉ?"
Cậu có thể nghe thấy giọng nói của Aoki.
"Taichi! Chuyện gì với cậu vậy? Cậu định làm gì?"
Cậu cũng có thể nghe thấy giọng nói của Nagase.
Taichi nói ra những lời thúc đẩy đang lấp đầy cơ thể cậu.
"... Tớ phải đi cứu cô ấy... Tớ phải cứu Kiriyama lúc này đang ngập trong nỗi buồn..."
Bang!
Inaba, xuất hiện từ hư không, tặng Taichi một đấm ngay giữa mặt.
"Cậu hành động mạnh mẽ khi muốn giúp đỡ mọi người? Thật kinh tởm."
Taichi đồng ý với cô. Sau tất cả, mọi người chỉ vừa quyết định không đến thăm Kiriyama ngày hôm nay.
Tuy nhiên, Taichi không thể chịu đựng sự đau đớn khi cậu nghĩ rằng Kiriyama có lẽ phải chịu bất hạnh vào lúc này. Cậu muốn giúp cô ấy ngay lập tức.
Taichi lắc mạnh tay cậu, tuy nhiên anh ta bị bắt lại ngay lập tức.
"Bình tĩnh!"
Nagase kéo tay Taichi.
"Mong muốn giúp Yui... có lẽ thực sự không sao nếu chúng ta để cho cậu ấy đi... nhưng chắc chắn tốt hơn là ngăn lại. Được rồi. Iori, ôm Taichi đi!"
"Hiểu rồi! Inaban... nhưng tại sao là tớ? Nếu bạn muốn dùng vũ lực, nên là Aoki chứ," Nagase bác bỏ.
"Không, tớ nghĩ ra một ý tưởng. Nếu chúng ta tạo ra một ham muốn rằng có thể vượt qua tất cả những ham muốn khác của Taichi, có lẽ ham muốn được giải phóng sẽ thay đổi, hoặc có thể là điều giải phóng ham muốn sẽ kết thúc... Cậu có nghĩ vậy không?" Inaba giải thích. Taichi cố gắng tránh Inaba và tiến về phía trước, nhưng Inaba nhanh chóng giữ cậu lại.
Taichi luồn lách trong sự kìm giữ của cả ba.
"Mặc dù cơ hội thành công thấp, nó vẫn đáng thử, nên làm đi!Ôm cậu ấy từ bên dưới! Làm hết sức có để gợi cho Taichi những suy nghĩ biến thái. Nhanh lên!"
"Nói chậm thôi... Eh, mặc dù tớ không ghét phải làm điều đó!"
"Iori, tới đi, làm điều đó cho Taichi!" Aoki cũng nói, lặp lại lời của Inaba.
"Các cậu thực sự muốn cứu tớ không đấy?Các cậu có vẻ như đang chơi đùa vậy", Taichi kêu, lắc tay ra khỏi mọi người.
"Có vấn đề gì sao?" Inaba nói một cách thờ ơ.
Tôi không ngờ cô ấy sẽ nói với giọng hờ hững như vậy. Tôi nên làm gì đây?
"Nó trông chẳng có gì nguy hiểm. Đó là thằng ngốc thích hi sinh bạn thân, đặt người khác trước bản thân của."
Sau khi Inaba nói một cách thờ ơ, Nagase chỉ vào Taichi và nói, "Nhân tiện, Taichi. Sự thôi thúc cậu đã hết chưa?"
□■□■□
"Có vẻ thời gian của hiện tượng này kéo dài khoảng từ mười giây đến vài phút," Inaba nói trong phòng clb, khi nó đã thanh bình trở lại.
"Về giải phóng ham muốn ngủ tớ bị sáng nay thì sao?"
"... Um, tôi hy vọng đó là một ngoại lệ," Inaba nhíu lông mày của cô như thể bị đụng vào chỗ đau.
"Thời gian khá ngắn... chúng ta có thể nói như vậy? Trong trường hợp đó, ngay cả khi chúng ta có những điều muốn làm, nếu chúng ta không hành động ngay lập tức, có lẽ nó sẽ kết thúc trước khi chúng ta kịp thực hiện," Nagase phân tích.
"Có lẽ có nhiều những tình huống như vậy."
Sau khi xác nhận rằng Inaba đồng ý ý kiến của cô, Nagase tiếp tục, "Vì vậy, có lẽ không có gì sẽ xảy ra nếu chúng ta luôn luôn có mong muốn mà không thể hoàn thành ngay lập tức."
"Nhưng, không phải những thứ chúng ta muốn làm, ngay lập tức, là những thứ xung quanh chúng ta à? Tớ nghĩ nó xuất hiện trong ý thức khi chúng ta không để ý.”
Sau khi Aoki nói, Nagase lấy tay che mặt lại.
"Ao-Aoki bắt bẻ tớ với giọng nghiêm túc như vậy!"
"Có cần thiết phải cảm thấy ngạc nhiên đến vậy không Iori?! Tớ cũng có lần tôi hành động nghiêm túc mà!"
"So với những sự xáo trộn và sự kiện chúng ta gặp phải, hắn chắc chắn kiếm được niềm vui bằng cách quan sát sự nghi ngờ và nỗi đau của chúng ta. Là xao động trong tâm hồn và mối quan hệ của chúng ta những điều thật sự quan trọng với hắn? Vậy có thể giải thích rằng hắn không muốn gây ra những sự kiện phiền phức nhưng để sử dụng nó như là xúc tác để chúng ta phải do dự. Nếu chúng hiểu nó như thế... "
Khi Aoki và Nagase đang tranh luận khí thế, Inaba đã bắt đầu suy đoán và kết luận ở bên cạch. Taichi có thể nói rằng cô không hoàn toàn lừa «Heartseed» khi cô nói với hắn rằng họ sẽ chiến đấu đến cùng. Cô thực sự là Inaba.
Inaba đứng thẳng, cắn móng, suy ngẫm.
Taichi nhìn cô, và do đó mắt họ gặp nhau.
"Tại sao cậu nhìn tôi say đắm vậy?"
"Tớ nhìn cậu say đắm... Không, có lẽ mắt tớ ban đầu đã vậy rồi?"
Nếu vậy thì thật là khủng khiếp. Mình sẽ sợ không dám nhìn vào cô gái nào nữa mất.
Sau đó, lần Inaba lại nhìn Taichi say đắm.
"G-gì?"
"Heh. Tôi nghĩ rằng Taichi chắc chắn là người gặp nguy hiểm nhất trong hiện tượng này."
"Ý cậu là sao?"
"Bởi vì cậu sẽ chết thay cho ai đó ngay cả khi cậu còn ý thức, đúng không?"
Nếu ai đó phải chết, Taichi đã đề xuất đó là cậu.
"Nếu ước muốn sâu trong lòng cậu thực sự được giải phóng, ai biết được điều gì sẽ xảy ra. Nói thật, tôi thậm chí nghĩ rằng nó sẽ đáng sợ."
Tachi không thể bác bỏ cô.
"Lần này cậu sẽ không chết đâu, phải không?"
Tớ không phải là loại người đó... Không, ít nhất là tớ hy vọng vậy.
Đó là bởi vì tôi đã học được bài học.
Nếu tôi không cân nhắc đến những người xung quanh và hành động theo cảm xúc của mình, thì những người bị tôi làm tổn thương hoặc những rắc rối tôi gây ra cho họ là không đong đếm được.
Tôi tự nhắc nhở để quan tâm kỹ càng hơn.
Tuy nhiên, những gì tôi thực sự mong đợi ở sâu thẳm trong tim?
Tôi cũng không biết.
Không, có lẽ tôi sẽ biết thông qua hiện tượng này-giải phóng ham muốn?