Câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa(ngắn ngọn là CLBNCVH) thuộc trường trung học phổ thông Yamaboshi,ngôi trường mà Yaegashi Taichi đang theo học,được thành lập do sai sót trong quy định của trường đó là mỗi học sinh phải gia nhập một câu lạc bộ.Phương châm của họ là 'phá vỡ mọi sự rằng buộc và những quy định,như thể khám phá ra mọi thứ dưới một ánh sáng hoàn toàn khác'.Nói cách khác,'làm mọi điều họ muốn' là một phép so sánh chính xác.
Hoạt động ở CLBNCVH rất đơn giản và cầm chừng như những câu lạc bộ khác. Câu lạc bộ hàng tháng phát hành 'Bản tin Bunken', một sản phẩm bị ảnh hưởng bởi những sở thích của mỗi thành viên trong câu lạc bộ.Nhưng thật lòng mà nói thì,nó quá là bình thường.
Tuy vậy, CLBNCVH đột nhiên bị kéo vào một hiện tượng 'hơn-mức-bình-thường'.
Họ đã phải đối mặt với «Heartseed»
Hiện tượng 'hoán đổi nhân cách' tác động ngẫu nhiên tới họ.
Chỉ nghe thôi cũng đã khó tin rồi.Ai đó có thể cười và nói, "Sao mấy chuyện này lại có thể xảy ra trên Trái đất chứ!"
Nhưng nó đã xảy ra và nó đã nhấn chìm Taichi cũng như các thành viên khác của câu lạc bộ.
Dù không muốn tin,một khi nó xảy ra, thì chỉ còn nước tin mà thôi;dù có muốn trốn tránh, cũng sẽ không có cách nào cả, chỉ có thể rèn luyện tính kiên nhẫn mà thôi.
Họ đã một lần chịu đựng điều này,cảm nhận nỗi đau từ nó,và bị tổn thương bởi nó.
Nhưng họ đã đoàn kết lại và vượt qua được hoàn cảnh éo le này.
Và cũng chính bởi hoàn cảnh vô cùng này mà họ đã hiểu ra nhiều điều.
May mắn thay, 'những điều đó' đã qua và không có vết sẹo u tối nào là không thể bị xóa nhòa.
Đã ba tuần trôi qua.Tiết thu dần đậm đặc hơn.
Tình cảnh đáng sợ đó đã thiêu đốt lồng ngực họ,tuy nhiên,'câu chuyện viễn tưởng đó' đã dần tan biến đi và trở thành 'quá khứ' đối với họ.
---o0o---
Kết thúc buổi học,chuông reo,học sinh vội vã ra về.
"Chết tiệt~Vẫn còn chút vấn đề!"
Inaba Himeko đập mạnh xuống bàn và không đụng vào cái laptop nữa.Cô ấy chẹp miệng trong khi nóng giận vò mái tóc dài vừa phải đẹp đẽ,đen bóng.
Tính khí cáu kỉnh của Inaba cũng có thể khiến cho Câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa phòng 401 Tòa nhà Câu lạc bộ thành thiên đàng hay địa ngục được.
"Inaba...Tớ tin ở cậu!"
Thiếu nữ trẻ đẹp nhất trường,Nagase Iori,đang ngồi nghỉ bên bàn.Cô ấy ngay lập tức lắc đầu,làm đung đưa mái tóc đang buộc sau đầu.
"Hura!Ngay cả Inaba cũng không thể hoàn thành nó!"
Một nam sinh cao gầy nhảy lên đó là Aoki Yoshifumi.
"Vậy nên,Iori,cậu phải mua cho tớ nước trái cây trên đường về nhà đấy nhé~."
Mái tóc dài xoăn mềm mại của cậu đung đưa theo nhịp tay múa chân nhảy.
Nagase và Aoki đã cá với nhau rằng 'Inaba Himeko có thể hoàn thành "Bản tin Bunken" trong lúc này'.
"Trước đây tớ đã nói tiến độ công việc của Inaba chắc chắn sẽ chậm trễ bởi vì các cậu mà.Tớ không hiểu sao các cậu lại có thể cá cược việc này và còn chẳng tỏ ra chút xấu hổ nào nữa chứ."
Xinh xắn và cứng rắn,cùng với mái tóc màu hạt dẻ,Kiriyama Yui bất mãn lẩm bẩm.
"Đúng vậy,cô ấy nói đúng."
Yaegashi Taichi cũng hùa theo.
Nếu điều này còn tiếp diễn,ông trời sẽ sớm trừng phạt thôi.
"Hahaha~Tớ thắng rồi~Sau cùng thì,Inaba cũng không phải là siêu nhân - cô ấy cũng có giới hạn của mình!"
"Hừm...Đó là tất cả những gì mà Inaba Himeko làm được sao?"
Aoki và Nagase tiếp tục nói.
"Nhưng cậu không nên cảm thấy chán nản vì điều này,Inaba." Aoki nói.
"Cơ mà,tớ hy vọng cậu hãy xem nhẹ trách nhiệm của mình thôi nhé. *Khụ* " Nagase nói.
Hai người tiếp tục lảm nhảm.
"Im hết đi!"
Inaba ấn mạnh vào mí mắt của hai người.Đáng tội họ lắm.
" "Á Đau Quá!" "
Nagase và Aoki cựa quậy né đòn.
Trông thấy như vậy,Taichi và Kiriyama nhìn nhau và cười sướng.
"Inaba có thể ấn trúng bốn con mắt chỉ bằng bốn ngón tay...Võ nghệ của cô ấy thật cao cường."
"Tớ nghĩ cô ấy thật siêu phàm dù không có ngón võ đó."
Dù Taichi không muốn nói vậy,cậu vẫn cảm thấy một sức mạnh kinh hoàng ẩn chứa trong nó.
"Do chuyên mục của các cậu bị chậm nên tớ mới gặp vấn đề này đấy!Cảm ơn các cậu nhiều nhé,giờ tớ phải mang nó về nhà và hoàn thành nó đây!Hay nên nói rằng,Aoki,nước trái cây đó là của tớ."
Inaba túm lấy hai vai Aoki và lườm cậu.
"Ế...Không đúng.Hai việc đó không liên quan đến nhau."
Một âm thanh bào hiệu điềm gở vang lên.
"T-Tớ hiểu rồi ~"
"Được rồi,tớ sẽ cho Inaba nước trái cây của tớ bởi vì cô ấy đã vất vả vì chúng ta.Ahaha!"
"I-Iori,tại sao cậu đột nhiên lại rơi vào hoàn cảnh của tớ chứ?Những chữ tớ đánh nãy giờ đều vô dụng cả...cậu không hiểu sự mất mát của tớ sao?"
"Mất mát gì cơ?Ai bảo cậu đề nghị chỉnh sửa bài báo cơ?Không phải lỗi của cậu sao?"
Kiriyama cau mày,nói.
"Taichi có đồng ý với họ không?"
"Ừm...chuyên mục đó không thích đáng cho lắm,còn nội dung thì lại rất nhàm chán.Thay vào đó,chuyên mục của tớ 'Bí Kíp Vật Chuyên Nghiệp ~ Kỹ Xảo Điện Ảnh ~',có nội dung rất phong phú,nó tốt hơn-"
"Xì,ngớ ngẩn thật,mình hỏi nhầm người rồi..."
"...Thực tế thì,trông thấy ai đó than vãn về chuyện cá nhân của họ làm tớ đột nhiên thấy tổn thương."
Rất hiếm khi thấy Kiriyama chẹp môi.Có lẽ tôi đã giẫm phải một quả mìn của cô ấy,nhưng tôi sai ở đâu chứ?
"Ế!Cơ mà tớ nghĩ ý tưởng hay hơn đó là 'Đây là bài phỏng vẫn ngắm đến nam sinh của trường trung học phổ thông Yamaboshi!Ai là người dễ thương nhất trong Câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa?Điều dễ thương nhất đó là gì?' Đây là một bài phỏng vấn trên quy mô lớn mà!"
Aoki dường như đắm chìm trong ý tưởng của chính cậu.
"Tớ.Không.Thích.Nó!Tớ không muốn được chú ý bởi những điều kỳ quặc đó.Còn nếu cậu hỏi ai là người dễ thương nhất,thì Iori chắc chắn là nữ hoàng đấy.Tớ không than trách dù có bị thua Iori,nhưng tớ không muốn tham gia vào cuộc thi mà tớ đã biết là sẽ thất bại thảm hại!"
"Có thể cậu sẽ thắng mà,Yui.Gần đây,có vẻ xuất hiện nhiều lolicon.Taichi là một trong những kẻ đáng ngờ đó."
Nagase nhẹ nhàng nói kèm theo một nụ cười không có ác ý gì.
"Nagase,điều cậu nói ý là nếu Kiriyama không nhận được sự ủng hộ của lolicon,cô ấy biết là sẽ thua cậu hả;vả lại,cậu đá xoáy tớ quá - tớ đâu phải là lolicon chứ!"
Đúng hơn là thành thật chứ không phải là đá xoáy.Gần đây cô ấy có vẻ gay gắt hơn.Vả lại,lời đáp sắc sảo này dường như hơi quá dài.
"Các cậu nói gì thế?Đúng là Iori dễ thương thật,nhưng Yui của tớ cũng có nhiều fan hâm mộ ngầm lắm chứ!"
Aoki nhe răng tự tin.
"Cái gì ngầm cơ?Này,chẳng nhẽ cậu là lolicon..."
Ngay khi Kiriyama trở nên sợ hãi,Inaba đập mạnh tay xuống bàn.
"Về nhà thôi!Tại sao tớ,người làm việc chăm chỉ nhất,lại phải chờ các cậu sau khi xong việc rồi chứ!?"
Cô ấy nói đúng.
Mọi người rời Tòa nhà câu lạc bộ và hướng đến cổng trước cùng nhau.
Mặt trời dường như đã lặn.Các câu lạc bộ thể thao cũng đã ngừng tập.
"I-Inaba,có thật sự ổn không?"
Nagase làm theo thỏa thuận và chạy đi mua một lon cà phê từ máy bán nước tự động.
"Ừm.Dù tớ đã nói các cậu toàn làm những việc ngu ngốc,để cho cậu phải trả tiền vì thứ này tớ thấy hơi ăn năn."
Inaba thò tay lấy ví trong cặp của cô ấy.
"Không,không.Sau cùng,chúng tớ luôn làm phiền cậu mà.Lon cà phê này không đáng để so sánh với việc đó đâu."
Nagase nói với một giọng câu nệ.Sau đó,Inaba bình tĩnh nhận lấy lon cà phê.
"Sau cùng,cậu cũng không tỏ ra chút hối hận về những điều cậu đã gây ra nhỉ."
Kiriyama khinh thường lườm Aoki.
"Ừm...Tớ sẽ đền đáp sau mà..."
Aoki buồn rầu cúi đầu,nhưng rồi cậu lại ngẩng dậy ngay lập tức.
"À~Dù đó là điều tớ đã nói,tớ nghĩ nếu chuyên mục của tớ được chấp nhận,mọi việc sẽ không trở nên rắc rối như thế này!"
"Chuyên mục cậu viết quả thực là nên bỏ đi đấy!"
Ngay khi mà Aoki và Kiriyama bắt đầu cãi nhau,một giọng nói vang lên từ sau lưng họ.
"Ô hô,xin chào.Sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc rồi sao?Các em nghiêm túc thật đấy ~ Ta tự hào là người cố vấn của các em,dù ta chẳng làm gì cả."
Người đang nói được học sinh gọi là 'Go' và rất được yêu mến (và cũng khinh thường nữa),giáo viên lớp 1C và cũng là người cố vấn cho Câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa,Gotou Ryuusen.Điệu bộ ngớ ngẩn và vô tư lự của ông ta chính là điểm hay nhất trong tất cả các giáo viên (đương nhiên đây không phải một lời khen).
"À,đúng rồi.Inaba,Nagase,và Yaegashi."
Đó là ba học sinh lớp 1C;vì vậy,giáo viên của họ chính là ông ta.
"Ta có việc gấp,vậy nên tiết hai ngày mai và tiết ba của ngày kia sẽ thay đổi,nhưng ta lại quên không nói với đám học sinh rồi.Ta nên làm gì bây giờ..."
"Thầy nên làm gì á?!Ít nhất làm ơn hãy nghiêm túc hơn khi nói về những chuyện của lớp thưa thầy!"
Inaba(một học sinh) giáo huấn Gotou(một giáo viên).Đây là một cảnh rất quen thuộc,thật là đáng sợ.
"Lần này ta biết trách nhiệm thuộc về ta.Sau cùng,ta đã gây rắc rối cho mọi người rồi...Còn giáo viên thay thế ta thì sẽ điên tiết lên cho coi..."
"Thầy đang lo cho những chuyện xảy ra sau đó đấy à?"
Inaba chán nản nhìn Gotou.
"K-không phải thế!Ta chỉ đang đề phòng thôi!"
"Có sự khác nhau nào sao?"
Inaba gần như sắp đánh Gotou.Để ngăn điều này xảy ra,Taichi quyết định lên tiếng.
"Nói tóm lại,chúng em sẽ báo cho các bạn sớm nhất có thể."
"Đúng thế,vậy nên đừng có lo,Go."
Nagase cũng lên tiếng.
"Yaegashi...và cả Nagase nữa...hai em thật là những trò ngoan...Cảm ơn hai em nhé!"
Ông ta là một giáo viên(nam và 25 tuổi),khi mà bạn cho ông ta một cơ hội,ông ta sẽ dễ dàng lấn tới.
---o0o---
Ngày hôm sau,Taichi và Inaba đến văn phòng câu lạc bộ cùng nhau.Nagase sẽ đến sau,vì cô bận trực nhật.
"Ê,Taichi,Inaba!"
Taichi quay đầu để xem ai gọi mình hóa ra là Aoki và Kiriyama.
"Là các cậu à...hả?Các cậu đang làm gì đấy?"
Taichi hỏi,khi cậu trông thấy Aoki và Kiriyama đi phía con đường đối diện Tòa nhà câu lạc bộ.
"Ừm.Tớ đang trực nhật,nên tớ có vài việc phải làm." Kiriyama trả lời.
"Tôi cũng trực nhật!Taichi,ông có biết không?Yui và tôi lần nào cũng trực nhật với nhau như thể chúng tôi được gắn kết với nhau bởi sợi chỉ đỏ của số phận vậy."
"Là do có ít bạn nữ có tên bắt đầu bằng 'A' nên chúng ta mới phải trực nhật cùng nhau thôi!"
"Yui,điều này là số phận đó!"
"Có thể...Ah!Tớ gần như đã đồng ý với cậu!Chết thật,sao mình bất cẩn thế chứ..."
"Nè,vậy có nghĩa là các cậu sẽ đến câu lạc bộ sau hả,đúng chứ?"Inaba hỏi.
"À,đúng thế.Xin lỗi nhé,Inaba."
"Không sao đâu."
Inaba đứng chờ Aoki và Kiriyama đi khỏi.Sau đó,cô ấy lẩm bẩm,"Thật là tệ khi hôm qua mình đã giúp họ hoàn thành 'Bản tin Bunken'. "
Nhận ra tính xấu của Inaba,Taichi tự nhủ cậu phải cẩn thận lời nói hơn.
"Nè,Taichi.Cậu không nghĩ vậy sao,dù nó không hoàn toàn là lỗi của bọn họ,không phải sẽ tức điên lên khi phải chờ họ sao?"
Trong phòng 401 Tòa nhà câu lạc bộ.Ngồi đối diện Taichi,Inaba nói thế khi cô ấy bật máy tính của mình lên.
"Haizzz...nếu họ không có chút trách nhiệm nào,thì cáu với họ cũng vô ích thôi..."
Taichi cố gắng thuyết phục Inaba để hạn chế thiệt hại sẽ xảy đến với ba người kia sau đó.
"Đúng thế.Nhưng tớ vẫn giận lắm!"
"Ừm...có lẽ cậu hơi nóng tính."
"Vậy tớ muốn hả cơn giận,không được sao?"
"Không.Điều đó không sáng suất đâu.
"Nó có sáng suất;Tớ có thể hả giận để làm cho mình trở nên bớt nóng tính hơn."
"Đừng có trưng bộ mặt tươi hơn hớn đó khi cậu nói về những điều đáng sợ;cậu đang trút giận lên người khác đó."
"Không phải mọi người thường thế sao?"
"Hả?Ồ,tất nhiên là không rồi."
"Ờ,tớ nói đùa ấy mà."
Inaba vươn vai,ngồi thư giãn.Trong trường hợp này,điều Inaba nói đi ngay đến tai chứ không mất một giây suy nghĩ.
Inaba cười,và tiếp tục.
"Cơ mà làm cậu đau đầu cũng làm dịu đi cơn giận của tớ đấy."
Cô ấy nhếch mép.
"Cái gì...cậu đã dịu đi cơn giận,và cùng lúc đó,cậu chèo lái cơn giận để nó không ảnh hưởng quá nhiều đến tớ...Điều cậu vừa làm khiếp ghê - Tớ có lẽ sẽ không bao giờ làm được điều này..."
"...Sao cậu tâng bốc tớ thế?Cậu là tên ngốc à?"
Inaba khinh thường nhìn Taichi.Taichi không thoải mái,khi cậu đã chân thành khen ngợi cô ấy.
"Vậy,cậu sẽ học đúng không?Tớ xin lỗi vì đã làm phiền."
Inaba tập trung vào cái laptop,còn Taichi thì làm tiếp bài tập về nhà môn Toán của ngày hôm đó.Hầu hết học sinh đều chép bài bạn và không làm bài tập về nhà.Taichi,tuy vậy,luôn nghiêm túc làm hết bài tập về nhà.Đối với cậu,học là để xây dựng kiến thức nền tảng mỗi ngày.
Hai người họ cứ chú tâm vào việc của mình.Một lúc sau,Inaba Himeko bắt đầu cởi áo.
Cô ấy cởi phăng cái áo khoác đồng phục của mình.
Taichi tiếp tục làm bài tập,nói đoạn cậu liếc nhìn cô ấy vài lần rồi nhanh chóng lại chú tâm vào việc của mình.
Bụp.
Đó là âm thanh chiếc áo khoác rơi xuống sàn.
Taichi lại liếc nhìn Inaba.
Inaba chẳng thèm để tâm đến cái áo khoác trên sàn và cởi nốt cái áo len đen dài tay.
"Nè,Inaba.Áo khoác của cậu rơi xuống sàn kìa."
"Hửm...À."
Taichi không biết Inaba có nghe cậu không.Cô ấy chỉ đáp lại cậu với bộ mặt đờ đẫn.Mặt cô ấy đỏ lừ như bị thiêu đốt vậy.Vả lại,vì hiệu ứng tóe tia lửa điện khi cởi áo len,mái tóc dài đen mà cô vẫn thường trau chuốt trở nên rối tung và bện vào nhau như bụi gai vậy.
Rồi,Inaba lới lỏng cà vạt và đưa tay xuống chỗ cúc áo - tất cả hành động đó đều nhẹ nhàng.
Tách.
Những ngón tay mảnh khảnh của cô cởi cúc áo thứ nhất.
Tách.
Lần này là cúc áo thứ hai.
Âm thanh của cúc áo bị cởi vang dội trong căn phòng một cách lạ thường.
Tách.
Cái thứ ba.
Bộ ngực của cô từ từ lộ ra. Dù đó là phần không thường thấy thì nay đã được thấy.
Màu trắng của da và của áo hơi khác nhau.
Và trong màu trắng đó,một màu đen lồ lộ ra với vẻ kiêu khích.
Đó là cái áo lót đen.
Dù không có ren,nó có kiểu đa giác.Đặc biệt,những phần quan trọng ở giữa hai đỉnh dường như rất rõ để nhìn thấy phần da nó che đi,vì vậy nó có vẻ quyến rũ không thể cưỡng lại được.
Lúc đó,Taichi sạc lại ý chí mà đã tạm thời dừng hoạt động.
Cái gì diễn ra thế này?
Cái gì đây chứ?
Taichi nói với cái miệng há to.
"Tại sao cậu lại cởi áo ra vậy?!Cậu không thấy lạnh à?Đây là văn phòng câu lạc bộ,chứ không phải nhà cậu!Tớ cũng đang ở đây đấy!"
Taichi bồn chồn và nói không ngừng.
Nhưng,Inaba lại không có phản ứng gì với những lời cậu nói.
Cô ấy đã cởi hết các cúc áo ra rồi.
"Nè!Chờ đã!Bình tĩnh đã nào,Inaba!C-Cậu ngứa lưng à?L-Làm ơn mặc áo vào đi!"
Bất chấp sự cố gắng của cậu,điều diễn ra hoàn toàn trái ngược với mong đợi của Taichi.Inaba nắm lấy cổ áo và kéo lên một phát,để lộ ra tấm lưng của cô ấy.
Đôi bờ vai trắng,mảnh dẻ,và mềm mại toát lên một đường cong đẹp tuyệt.
Inaba để cái áo đã cởi một nửa trên vai và dùng tay nhấc cái laptop sang một bên.
Sau đó,cô ấy trèo lên ghế,rồi quỳ gối xuống bàn,và bò lên trước dứt khoát.
Cọt kẹt.
Cái bài kêu cọt kẹt vì Inaba bò trên nó.
Inaba,người phần thân trên đã hở một nửa,tiến đến Taichi.
Không thốt nên lời,Taichi chỉ biết ngồi chết lặng trên cái ghế.
Taichi nghĩ rằng thật tệ nếu cứ chú ý đến phần thân phía trên thứ mà chỉ bị che đi bởi độc một cái áo lót,nên cậu tập trung ánh mắt nhìn vào mặt cô.
Gương mặt bình thường vẫn giá lạnh nay bị bơm đầy không khí nóng và và đỏ bừng lên.
"...Cậu cũng cởi ra đi." Cô ấy nhìn Taichi và nói.
Taichi nín thở trong chốc lát.
"Sao tớ phải cởi ra chứ?Cậu muốn làm gì?Chúng ta đang ở trường đấy!Dù chúng ta có làm vậy,chúng ta cũng phải đến một nơi khác...ôi chúa tôi,mình đang nói cái gì vậy chứ?K-Không,tớ không nghĩ gì đâu đấy nhá!D-Dù gì thì,làm ơn hãy mặc áo vào đi,đi mà!"
Cậu không biết cậu đang nói gì nữa.
"Chúng ta không thể làm 'chuyện đó' nếu cậu không cởi quần áo ra,không phải sao?"
Giọng nói mơn trớn của cô ấy ứa ra một sức quyến rũ mạnh mẽ.
"Cậu nói 'chuyện đó' là ý gì chứ...Chờ đã!Quên nó đi!S-Sau cùng,ý cậu là 'thế',nhỉ?Cậu đang định nói 'Đồ ngốc~cậu đã bị lừa' khi tớ bắt đầu hiểu lầm vậy nên cậu đang chơi khăm tớ và cũng để giải khuây,nhỉ?Haha,cậu không cần đi quá xa đến thế này đâu..."
Bộp - Tay cậu bị tóm lấy và cậu không thể nói gì nữa.Phần bàn tay bị tóm bởi những ngón tay nhỏ và mảnh khảnh của Inaba nóng lạ thường.
"Nhìn xem..."
Inaba kéo tay Taichi về phía trước.Cô ấy không dùng nhiều sức,mà Taichi cũng không thể kháng cự được:tay cậu tiến lại gần ngực của Inaba như nam châm vậy.
"C-Chúng ta không thể đùa đến mức này được!"
Trước khi cậu chạm vào ngực của cô ấy,Taichi đã cương quyết rụt tay lại.
Tuy vậy,Inaba vẫn còn đang nắm tay Taichi.
"Ế?Á..."
Mất thăng bằng,Inaba run run ngã xuống người Taichi.Taichi,người đang ngồi trên ghế,không đủ khả năng để đỡ cô ấy và cũng ngã ngửa ra đằng sau.
"Oái!"
Cái ghế xếp và cái bàn bị xê dịch và đổ cái rầm.Hai người họ ngã nhào xuống đất,nằm thành một đống.
"Au!"
Taichi bị ép giữa cân nặng của Inaba và sàn nhà.Không khí trong phổi bị dồn nén lại.
"Ái!Ê...Nè,cậu ổn chứ...Óa!"
Taichi muốn bảo vệ Inaba trong cái sự kiện diễn ra chớp nhoáng này.Dù cậu như cái đệm,trông cậu như đang ôm lưng Inaba hơn.
"T-Tớ không cố ý chạm vào cậu đâu!"
Taichi nhắm mắt và nhanh chóng đẩy Inaba ra.
Vì một lý do nào đó không rõ ràng,tuy vậy,tay cậu có cảm giác mềm mại không tưởng được.
Cậu mở mắt.
Tay cậu đang chạm vào ngực của Inaba.
Điều này làm cậu choáng váng,không thốt nên lời và chết lặng người đi.
Cùng lúc đó,cánh cửa văn phòng câu lạc bộ bật mở.
Taichi ngoảng nhìn cánh cửa.
Kiriyama và Aoki đứng nhìn bất động.
Điều họ trông thấy đó là 'Inaba Himeko,bán khỏa thân,nằm trên Yaegashi Taichi người đang nằm trên sàn và chạm vào ngực của Inaba.' Cảnh tượng kinh hoàng này chỉ có thể tưởng tượng ra mà thôi.
"GHÊ TỞM QUÁ~ CÁC CẬU TÍNH LÀM GÌ VẬY CHỨ ~" Kiriyama hét toáng lên như thể cô ấy dồn hết sức để hét vậy.
Hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cô ấy lại như vậy - Taichi nghĩ sau khi cậu đã bình tĩnh lại từ mớ hỗn độn này.
"Bỏ ra!Bỏ ra!Bỏ ra ngay!"
Kiriyama hét ầm lên,gần như trở nên điên dại.
"Nè,nè,Kiriyama,bình tĩnh lại đã.Đừng bực tức vội!Tớ biết cậu cảm thấy thế nào mà."
Aoki chuyển hướng tập trung sang Kiriyama để làm cho cô bớt sợ hãi.
"Cậu biết cái gì - Á!"
Lời nói của Taichi bị gián đoạn do Inaba đột nhiên đứng dậy và dẫm lên bụng của cậu.
Inaba không tỏ ra chút ăn năn và cô ấy nhặt chiếc áo đồng phục của mình ở dưới đất lên.
Nếu như bạn hiểu được cơn hoảng loạn của cô ấy bạn cũng sẽ im lặng mà thôi.Và làm ơn hãy cảnh giác với tình hình trước khi làm bất cứ việc gì - Taichi thực lòng muốn giải thích,nhưng cảm giác này ngay lập tức tan biến đi.
Inaba nhặt những cái áo của cô lên,ôm chúng trước ngực,và cài lại khuy áo.
Tay cô ấy run lên còn mặt thì tái nhợt đi,cô ấy có thể ngất được nếu có ai đó gọi to tên cô ấy.
Tuy bạn thấy như vậy,tình cảnh của Inaba lúc này,và cả những điều cô làm lúc nãy,đều không nhất quán với nhau.
"Vậy,có chuyện gì xảy ra giữa hai người các cậu vậy?"
Kiriyama hỏi,không chú ý đến vẻ thiếu nhất quán của Inaba.
Đôi mắt của Kiriyama,đôi mắt của cô gái karate,trợn ngược lên như một con quỷ vậy.Một cơn tức giận sôi sục lên trong những múi cơ mềm mại trong một cơ thể mảnh dẻ.Mái tóc màu hạt dẻ của cô trông như thể sẽ xù lên bất cứ lúc nào.
"C-Cậu có thể chờ chút được không?Chúng ta phải làm rõ chuyện này-"
Taichi cố gắng níu kéo thêm thời gian,nhưng sự cố gắng của cậu bị chấm dứt bởi âm thanh của gỗ bị vỡ ra từng mảnh.Âm thanh đổ vỡ bởi một nguyên do không rõ ràng nào đó vang dội khắp căn phòng và ngừng hẳn.
"Nhận tội đi!"
Kiriyama Yui dùng tay để chặt chiếc bàn dài trong hai cái bàn chưa bị đổ.
Điều này thật ngoài sức tưởng tượng.
Dù bạn có diễn đạt như thế nào,cô ấy cũng đã đi quá xa rồi.
"Yui!Cậu làm sao thế,Yui!"
Aoki,đứng bên cạnh cô,gọi to lo lắng.
Giọng cậu làm đôi mắt của Kiriyama dịu đi,thứ mà đã mở to trông rất đáng sợ.Gương mặt đỏ lừ của cô cũng dần trở nên bình thường trở lại.
"Cái...Gì...A!Tay tớ...máu.Hả?Cái bàn...tớ đã làm sao?Đây không phải là mơ à...nhưng tại sao?Tại sao...lại...Không,tớ đâu có tức giận...nhưng tại sao chứ?Thật đáng sợ...sợ quá."
Mắt cô đẫm lệ.Cơ thể cô run run.
Đúng lúc đó,thành viên cuối cùng của câu lạc bộ - Iori Nagase - đến.
"Yo...Oái,Chuyện gì với cái bàn thế?Tất cả việc này là sao chứ?Sao cái bàn lại gãy thế kia?Và sao căn phòng lại bừa bộn thế này...Chờ đã!Yui,cậu đang chảy máu kìa!Để tớ xem nào!"
Cô nàng chạy nhanh đến bên Kiriyama và kiểm tra vết thương cho cô ấy.
"Hừm...Chỉ là một vết xước nhỏ thôi.Hãy đi rửa nó và đến phòng y tế để băng bó nhé,được không?"
"I-Iori...U-Oa!"
"Nè,nè,sao thế?Nó đau lắm à?Được rồi...ổn rồi mà..."
Kiriyama khóc như một đứa trẻ.Nagase ôm cơ thể mảnh dẻ của cô khi an ủi, "Ổn rồi.Ổn rồi mà" và vuốt tóc cô ấy.
"Được rồi.Taichi,Aoki,và cả Inaba đừng có nhìn bọn tớ như thế nữa.Hãy dọn chỗ này và báo cáo lên giáo viên nào!"
May mà có quyết định mau lẹ của Nagase người mới đến,mọi thứ,ít nhất thì là bề ngoài,đều đã kết thúc.
Hiển nhiên,tất cả thành viên câu lạc bộ đều giải tán sau khi dọn sạch đống bừa bộn này.
---o0o---
Trong suốt buổi tối sau khi Taichi đã về nhà,cậu nghĩ suốt về điều đã xảy ra trong căn phòng đó.
Inaba đã cố gắng quyến rũ cậu.
Kiriyama đã quá nóng giận.
Cậu chỉ nghĩ rằng hai người bọn họ đã không kiềm chế được bản thân.
Dù cậu cố hỏi,họ cũng chỉ nói 'họ không muốn,nhưng lại làm vậy',thật khó hiểu.
Vậy chuyện gì xảy ra vậy chứ?
Chỉ suy nghĩ không thì mình không thể nào tìm được câu trả lời.
Vả lại,thật may là Nagase đã bình tĩnh giải quyết vấn đề.Trong một căn phòng hỗn loạn,nếu Nagase đến muộn hơn,chúa mới biết được mọi chuyện sẽ đi đến đâu.Cô ấy thật đáng tin cậy khi giải quyết những việc như thế này.
[Cứ thế này có ổn không?]
Taichi đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
Ở ngoài vọng vào à?Không.
Mình nghe nhầm à?Không.
Mình tự lẩm bẩm à?Không.
Nó chỉ là âm thanh do mình tưởng tượng à?Không.
Âm thanh đó ngân vang trong màng nhĩ và vang dội trong đầu mình?Đúng.
Nó là gì vậy chứ?
Cậu muốn phủ nhận nó,nhưng nó lại quá rõ ràng nên không thể nào phủ nhận được.
Taichi rùng mình.
Theo lý thuyết thì,không thể nào nghe được nếu âm thanh không truyền đến tai.
Rồi cơ thể cậu bắt đầu nóng lên.Cơn lạnh giá tan biến nơi cậu và cả hiện thực cũng tan biến như thể nó bị gặm nhấm bởi không khí nóng vậy.
Cảm giác như thể cậu không còn là chính mình.
Cậu từ từ đánh mất bản thân,nhưng ý chí của cậu vẫn kháng cự.
Vì một lý do không cụ thể nào đó,hình bóng của Iori Nagase tràn ngập trong tâm trí cậu - Mặt cô hơi tròn,nhưng vẫn rất xinh.Làn da trắng sáng,đôi mắt ướt và to,mũi cao,và mái tóc đen đẹp tuyệt thì được buộc ở sau đầu,còn thân hình thì mảnh dẻ lý tưởng...
Có điều gì đó cuốn Taichi đi.
Cảm xúc này còn hơn hẳn những gì Taichi đang nghĩ.
Taichi không nhớ rằng cậu có dũng khí để làm vậy.
Nhưng cơ thể cậu bắt đầu chuyển động.
Cậu chộp lấy chiếc điện thoại và chạy ra khỏi phòng.Cậu mở máy khi chạy từ tầng hai xuống tầng một.
Cậu cố ngăn bản thân,nhưng nó không là gì so với sự thúc đẩy đang gia tăng nơi cậu.Hai luồng suy nghĩ này xung đột với nhau,và cái thắng cuộc đã được quyết định ngay lập tức.
Taichi chạy xuống cầu thang và chạy trên hành lang.Cậu xỏ giày,và mở cửa - đúng lúc đó,sức nóng bên trong cậu đột nhiên hạ xuống.
Cậu cảm thấy đã làm chủ được bản thân,cái cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cậu không còn nữa như thể cơn bốc đồng mang cậu đến đây vậy.
Lúc này cậu đang đứng bất động ở trước cửa.
Cơ thể cậu lúc còn trước nóng bừng như muốn tan chảy ra.Nay mọi thứ đã trở nên bình thường như thể chưa có gì xảy ra vậy.Tuy nhiên,nó rõ ràng là rất khó chịu.
Taichi nhìn vào điện thoại.Dòng chữ 'Iori Nagase' hiện trên màn hình.
Sau Taichi trở lại bình thường,cậu không thể nào nhận ra điều gì đã diễn ra,vậy nên trước tiên cậu quyết định quay trở về phòng của mình.
Cậu ngồi bắt chéo chân như mệt mỏi vậy.
Cái quái gì thế nhỉ?
Cảm giác đó như thể bị cuốn trôi bởi một thứ gì đó còn mạnh hơn cả ý chí.
Cậu lại nhìn vào chiếc điện thoại.Dòng chữ 'Iori Nagase' vẫn hiện trên màn hình.
Sự thôi thúc nào khiến mình cứ nghĩ đến Nagase thế nhỉ?
Đúng lúc đó,chuông điện thoại của cậu reo vang đoạn nhạc điện tử mở đầu cho các cuộc đấu vật.
"Oái!"
Bị bất ngờ,Taichi buông rơi chiếc điện thoại xuống sàn.
Cậu vụt nhặt nó lên và xem ai gọi đến.
Trái tim cậu đập thình thịch.
Người gọi đến chính là người mà cậu vẫn nghĩ tới nãy giờ.
Taichi cố gắng kìm nén nhịp tim và nhận cuộc gọi.
"A lô..."
"Ồ,Taichi à!Nói với tớ đi!Chúng ta vẫn nhé!" Nagase tự nhiên nói to.
"...Chúng ta vẫn..." giọng cô đột nhiên nhỏ đi,như thể sắp nín hẳn vậy.
"C-Có chuyện gì thế,Nagase?Sao thế?"
"C-Chuyện gì...À...Không có gì đâu...Về chuyện này...Chào buổi tối."
"À-Ừm.Chào buổi tối."
Hai người họ im lặng một lúc.
"À,ừm...hôm nay mệt quá,nhỉ?"
"Ừm.Đúng vậy."
Họ lại im lặng.
Sau một hồi,một tiếng rít nhỏ đến từ đầu dây bên kia.
"À-Xin lỗi!Xin lỗi nhé!Tớ không biết tại sao nhưng khi tớ tỉnh lại thì tớ đã gọi điện cho cậu rồi.Tớ tự nhiên muốn trò chuyện với cậu và cơ thể của tớ nó cứ tự hành động í..."
-Cơ thể của cô ấy tự ý hành động à.
Nó cũng đúng là điều đã xảy ra với Taichi.
"T-Thật ra tớ cũng...điều gì xảy ra thế nhỉ?Tớ không có ý muốn...nhưng nó lại xảy ra,ý muốn gặp cậu hay trò chuyện cùng cậu trên điện thoại,đã xảy ra với tớ."
"Ừm,Xin lỗi!Thật không hiểu được nhỉ...Hả?Cậu cũng như tớ sao?"
Đúng thế.Taichi cũng có cảm giác muốn lắng nghe giọng nói của Nagase.
Cảm giác đó làm sao nhãng ý thức của cậu và đột ngột đến với cậu.
Vậy,cái 'cảm giác đó' đến từ đâu?
Cảm giác đó tấn công cậu từ bên ngoài bởi vì nó làm cậu sao nhãnh?
Không,'cảm giác đó' dường như là một phần của cậu.
"Vậy cái quái gì đây chứ?Chuyện này lạ thật đấy."
"Chuyện này...là sao nhỉ?"
Nagase cũng có cùng câu hỏi với Taichi.
Bỗng những hành động kỳ quặc của Inaba và Kiriyama đột nhiên hiện lên trong đầu Taichi.
Và một cái bóng khác thường phản chiếu chính nó trong một góc tâm trí của cậu.
"Ừm...Tớ cũng không hiểu lắm,vậy hãy quay trở lại câu chuyện của chúng ta...Ừm,cơ mà chúng ta đến đâu rồi nhỉ?Hay là chúng ta chẳng đi đến đâu cả nhỉ?!"
"Vậy...Nagase,cậu muốn trò chuyện với tớ,phải không?Cậu đã nói là muốn 'trò chuyện' với tớ...vậy,thật ra có chuyện gì vậy?"
"Ừm...Nếu là vậy,cậu cũng có chuyện muốn nói với tớ đúng không?Nó là gì vậy?"
"Tớ...Tớ..."
Taichi cố gắng nhớ lại lúc cơ thể cậu nóng bừng lên,cơ thể cậu không nghe theo lý trí,cậu cảm thấy không còn là chính mình,và một cảm giác kỳ lạ choán lấy cậu,và cuốn trôi cậu đi.
Cậu không đếm được đã bao nhiêu lần im lặng.Sau đó,hai người bọn họ nói cùng lúc.
"Lời tỏ tình của chúng ta..."
"Lời tỏ tình của chúng ta..."
"Ah!"
"Ah!"
Không chỉ nói giống nhau,mà cả phản ứng cũng giống.
"Ế...Tai-Taichi,cậu cũng muốn nói điều tương tự sao?"
"Đ-Đúng thế...Lúc đó tớ cảm thấy rằng mình cần phải xác nhận rõ ràng...nhưng sau đó mọi thứ trở nên điên loạn và tớ đã không có cơ hội để làm việc đó."
Trong sự kiện hoán đổi nhân cách,trái tim của họ đã một lần kết nối với nhau.Taichi sẽ không bao giờ coi những sẽ điều xảy ra sau đó như một điều dối trá.
Cơ mà,những điều xảy ra sau đó thật phi thực tế.Họ như thể là những nhân vật trong một bộ phim vậy.
Vì vậy,đó là lời tỏ tình không hợp lý trong một hoàn cảnh hiểm nghèo sao?Đó là một dạng của tính chất bắc cầu sao?Cậu như diễn viên chính trong một bộ phim người hay nói kiểu,' lúc này không phải là lúc để suy nghĩ ',Taichi nghĩ.
Vả lại,những ký ức hiện về thật sinh động,cậu cảm thấy nếu cuộc sống thường ngày của mình không được quan tâm đến thì cậu có thể làm vấy bẩn ký ức của mình.
"Kể từ lúc đó!"
Nagase mạnh mẽ nói,cô ấy không thể kiềm chế lại được,vì vậy cô ấy phải hạ thấp giọng xuống sau đó.
"...Cảm xúc của cậu...không thay đổi đúng không?"
Nagase dũng cảm mở lời trước.
Taichi dần chìm trong cảm giác bối rối,nhưng rồi cậu nhanh chóng thay đổi cách nhìn;nếu cậu có thời gian để bất an,cậu phải có thời gian để tiến lên và nói điều cậu muốn làm rõ.
"Không chút nào cả.Cảm xúc của tớ về cậu không thay đổi chút nào kể từ lúc đó."
Hai người bọn họ nói rằng thích nhau.
Tuy vậy,họ chưa một lần hẹn hò.
"Vậy sao...về chuyện này...tớ...tớ cũng thế."
Cuộc trò chuyện của họ bị dừng lại.
Nhưng không giống như lúc trước,sự tĩnh lặng lúc này không làm phiền cậu,mà làm cậu hài lòng.Không.Hơn cả hài lòng,nó là -
"...Ế...Nói thật thì...Lúc này tớ đang rất ngượng đấy."
"...Tớ cũng vậy..."
Chắc hẳn sự ngại ngùng trong những lúc như thế này khiến cho quan hệ của họ không tiến triển thêm được.
"V-Vậy hôm nay đến đây thôi nhé!Cảm giác như...Ừm,chúng ta nên thế!"
"Ừ-Ừm,đúng thế!"
Dù cậu biết rằng mình hành động như một kẻ nhát gan,cậu cũng không thể nào làm gì được.
"Xin lỗi vì cuộc gọi kỳ lạ này!Bye nhé!"
"Hả?Này.Naga-"
Không chờ Taichi trả lời,Nagase đã cúp máy.
Taichi chỉ có thể vô vọng cụp máy mà thôi.
Những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay và cả chuyện với Nagase vẫn còn trong đầu cậu.
Taichi gầm lên,"Ah!" trong khi tay thì vò đầu bứt tai.
Đúng lúc đó cậu phát hiện ra có ai đó đang nhìn trộm.
Cậu ngoảnh lại và trông thấy một cái đầu nhỏ ngó ra.
Nó được che phủ bởi mái tóc dài lượn sóng cùng với đôi mắt to tròn ngây thơ trong sáng.
Đó là em gái cậu,lớp năm,cầm theo quyển vở môn Toán để trước ngực.Cánh cửa mở hờ kêu cọt kẹt như thể sắp đóng lại.
"E-Em đứng đó từ lúc nào vậy?"
"Hả,từ lúc cái điện thoại của anh kêu và lúc anh nhảy lên và cái nó rơi xuống đất í.À,em cũng trông thấy lúc anh chết lặng người đứng nhìn nó."
"Em thấy gần hết rồi,chết tiệt!"
Có một cô em gái lớp năm trông thấy những hành động kỳ quặc của ông anh,cậu,một người anh...phẩm cách của cậu sẽ...
"Này,anh à,anh mới nói chuyện với ai đó...bạn gái anh à?"
"Không.Không.Cô ấy không phải bạn gái anh!"
Vì một lý do không rõ ràng nào đó,Taichi nói như thể cậu đang đóng trong một bộ phim Jidaigeki vậy. (Chú thích:Jidaigeki là một thể loại phim tài liệu,phim dài tập hay phim xi nê ở Nhật.Đúng ra là 'phim dã sử',thường chiếu thời Edo Nhật Bản,từ năm 1603 - 1868.)
"Anh đang ngượng kìa~ Anh trai mình dễ thương ghê ~"
"Đừng có trêu người lớn!Chờ đã.Dừng lại.Điều đó không tính."
Không hiệu quả chút nào.Tôi quá kích động.Taichi hít thở sâu để trấn tĩnh bản thân.Còn cô em gái thì không thể ngừng cười được.
"He!Giờ thì em an tâm rồi.Đã có lúc anh trông rất lạ và em đã nghĩ anh nên đến khám bác sĩ đấy..."
Lúc đó chắc là lúc sự kiện hoán đổi nhân cách diễn ra giữa năm thành viên Câu lạc bộ nghiên cứu văn hóa của chúng ta.
"-Vậy nó chỉ là bệnh tương tư thôi à."
Dường như cậu bị hiểu nhầm quá rồi.
"Nè!Em nên thôi trở thành mấy cô bé tuổi teen thời nay lúc nào cũng nghĩ đến tình yêu đi!Cơ mà em học đâu cái từ 'bệnh tương tư' đó vậy?"
"Ahaha.'Mấy cô bé tuổi teen thời nay' là gì chứ?Anh nói như ông già í!"
"Ô-Ông già!Nếu là trung niên thì còn chấp nhận được."
Taichi hơi sốc.
"Nhưng,nếu là như vậy,nếu có bất cứ điều gì kỳ lạ xảy ra với anh,em sẽ nói với cha mẹ rằng 'đó chỉ là bệnh tương tư thôi ạ;tốt hơn hết là chúng ta nên an ủi anh ấy' đó."
"A-Anh không cần em can thiệp vào chuyện của anh!"
Cha mẹ tôi chắc đã họp bàn với em gái tôi.Điều này thật khó chịu.
"Nhưng thật lòng mà nói thì em tin chắc rằng em có thể có bạn trai lúc này đấy.Nên,vậy đó.Em không hiểu nhiều chỗ trong bài tập về nhà của em.Làm ơn dạy em đi,onii-chan."
"C-Chờ chút đã!Quá sớm để em có bạn trai!Nghe nè.Em phải giải thích rõ với anh về việc này đó."
"Vâng.Em sẽ nghe anh sau khi anh giúp em giải câu này."
"Đ-Được rồi.Nếu có bất cứ chỗ nào không hiểu,cứ nói với anh!"
Taichi bị em gái lớn trước tuổi của cậu quay như quay dế.Sau đó cậu giúp em làm bài tập về nhà,ăn tối,xem ti vi,tắm - kết thúc ngày hôm nay như bao ngày bình thường khác.
Vào một thời điểm nào đó,các thành viên câu lạc bộ đã đánh mất đi ý thức của mình và làm những việc khác thường.
Tình hình là có gì đó không đúng,nhưng nó không phải là hoán đổi nhân cách.
Vậy là Taichi nghĩ không cần phải quan tâm đến điều không-quá-quan-trọng này.
Không.Cậu muốn tin vào nó hơn là suy nghĩ thấu đáo.
Tuy vậy,điều này lại là một sai lầm nghiêm trọng.
-Buổi sáng hôm sau,Kiriyama Yui và Aoki Yoshifumi bị điệu đến sở cảnh sát để lấy lời khai.