Koko wa Ore ni Makasete Saki ni Ike to Itte kara 10 Nen ga Tattara Densetsu ni Natteita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6945

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 36

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 22

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 88

WN - Chương 03 - Rakku người trở thành Huyền thoại

Solo: Kaito-sama

---------------------------------------------------

--Chương 3 - Rakku người trở thành Huyền thoại

.

Người tốt bụng đó vừa kể cho tôi câu chuyện về bức tượng rời đi trong khi tôi vẫn đứng yên ở nơi đây.

[Sao một bức tượng của mình….. mặc dù nó chẳng giống mình chút nào]

Sau khi lẩm bẩm vậy, tôi chìm vào suy nghĩ.

Rõ ràng, đây là thành quả của Eric và Gran mà. Những gã này vốn đã thân thiết với tôi từ lúc ban đầu rồi.

Họ không cẩn trọng chút nào khi thể hiện lòng biết ơn ngay cả khi tôi đã chặn đứng những con quỷ để họ trốn thoát cả.

[Có lẽ họ nghĩ rằng mình chắc chắn đã chết, có lẽ thế…..]

Trong khi lẩm bẩm vậy, tôi đột nhiên nhận ra.

Người tốt bụng qua đường mới nói rằng đã 10 năm trôi qua. Vậy là tôi đã chiến đấu suốt 10 năm?

Tôi thực sự chẳng cảm thấy lâu cho lắm. Có phải có sai sót ở đâu đó không?

Tôi thử gọi một vài người khác.

[Xin lỗi. Xin lỗi nếu anh đang bận, nhưng anh có thể nói cho tôi chính xác tháng với năm hiện tại được không?]

Sau khi trưng ra một biểu cảm ngạc nhiên, anh ta cười đáp lại.

Người qua đường hẳn là rất tử tế dù cho tôi đang mặc trên người toàn rẻ rách.

Đúng như dự đoán, bọn họ có lẽ có phương châm đối xử tử tế với người ngoài.

[Bây giờ là ngày 10 tháng 6 năm 315]

[Cảm ơn anh rất nhiều]

[Đừng bận tâm]

.

Người qua đường đi theo hướng của mình.

Đó là năm 305 khi tôi bắt đầu chiến đấu với bọn quỷ đó.

Vậy có nghĩa là thực sự đã 10 năm trôi qua.

Trận chiến thực sự quá tuyệt vọng nên có lẽ cảm giác của tôi về thời gian đã trở nên khô khốc rồi.

Không, có thể đó là hiệu ứng phụ của Marionette.

Sử dụng ma thuật để điều khiển chính cơ thể mình thực sự hiếm được sử dụng.

Tôi đã dùng nó hết lần này đến lần khác, lặp lại rồi lại lặp lại trong suốt một thời gian dài.

Khỏi cần thắc mắc rằng cảm nhận của tôi về thời gian cũng bị biến dạng theo.

.

Không cần biết lý do là gì, có vẻ không nghi ngờ gì cảm giác về thời gian của tôi đã đặt sai chỗ.

[Well thật là rắc rối]

Tôi lại trở nên chết lặng một lần nữa.

Khi nhìn lên trên, vẫn là bức tượng quá mức đẹp trai của tôi ở đó.

Khi hạ ánh mắt của mình xuống, tôi nhìn thấy những bậc cha mẹ cùng những đứa trẻ đang đi dạo.

Thị trấn thực sự đã trở nên yên bình và có lẽ là tốt hơn nhiều so với 10 năm trước.

Điều ấy khiến tôi thực sự hạnh phúc.

.

[Aaaahhh]

[Đừng chạy không con lại ngã đấy]

[Oww]

Đứa trẻ bị vấp ngã. Có lẽ là khoảng 3 hay 4 tuổi gì đó. Thật là một cậu bé dễ thương.

[Uu, uu. Ueeeeee]

[Thấy chưa, đó là bởi vì con chạy đấy]

Đứa trẻ khóc toáng lên trong khi mẹ mình chạy lại chỗ cậu ấy.

[Con là một đứa trẻ mạnh mẽ, nên con sẽ không khóc, đúng không nào?]

[Ueeeeeee]

[Con sẽ không thể trở thành một người giống Rakku-sama được nếu con là một đứa trẻ khóc nhè đấy]

[……….Uu……Con sẽ không khóc]

[Ngoan lắm]

Cậu bé lau nước mắt và đứng lên. Cậu ấy nắm chặt lấy tay mẹ mình và rảo bước cùng nhau.

[….. Tôi sẽ không thấy phiền nếu cô đừng dùng tên tôi để dạy con đâu]

Tôi đã vô tình thì thầm thành tiếng ra ngoài.

Tôi vốn không phải một người tuyệt vời. Tôi sẽ gặp rắc rối nếu mọi người cứ sử dụng tôi như một hình mẫu đấy.

Sau đó tôi từ từ đi đến guild mạo hiểm.

Tòa nhà ấy vẫn không thay đổi.

Nó chỉ trông cũ kĩ đi một chút sau 10 năm ấy thôi.

[Không biết vì sao, nó khiến mình hạnh phúc]

Tôi cảm thấy một chút gì đó hoài niệm. Nó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn một chút.

Tôi mở cánh cửa guild cùng với tâm trạng vui vẻ bên trong mình.

Ngay khi vừa nói thế, ai đó đặt tay mình lên vai tôi.

[Cậu cuối cùng cũng tới đây!]

[Đợi đã!]

[Đi với tôi! Chúng ta sẽ nói chuyện sau!]

Gran đã đợi sẵn tôi ở trong guild mạo hiểm giả.

Tóc cậu ta đã có vài sợi xám trộn vào, và cũng có vài nếp nhăn trên mặt.

Trong khi giữ vai của tôi lại, cậu ta đẩy tôi đi ra đằng sau tòa nhà.

[Cậu đã già đi rồi, phải không?]

[Đương nhiên phải thế rồi! Đã 10 năm đấy! Hình như cậu phát triển hơi ít đấy. Không, giống như cậu trẻ lại phải không?]

Sau khi vào căn phòng ở đằng sau, cậu ấy giữ cả hai vai tôi lại.

[Cảm ơn chúa cậu đã sống sót trở về……]

[Cậu khóc à?]

[Kh, Không tôi không khóc!]

Đó là những gì cậu ta nói, nhưng mà tôi lại thấy nước mắt ở trong mắt cậu ta kìa.

Không phải là loại nước mắt giữ ở trong khóe mắt đâu, mà là loại ào ào đổ ra ngoài ấy.

Một chút phiền toái khi khăng khăng rằng cậu ấy không khóc trong khi đổ đầy cái xô bằng nước mắt.

[Đ, đừng khóc]

Người ta nói rằng đàn ông sẽ trở nên yếu đuối trước nước mắt của phụ nữ, nhưng tôi nhận ra rằng nó cũng đúng với một người con trai.

Đặc biệt nếu đó là một ‘chàng trai’ trung tuổi. Hơn nữa, nó còn rắc rối hơn nếu đó là một ‘anh chàng’ trung tuổi.

Có vẻ như tôi không thể ôm cậu ấy.

Tôi chỉ có thể lẳng lặng đứng đây thôi. Tay cậu ta thì đặt yên vị trên vai tôi, và cũng hơi quá lâu với giới hạn chấp nhận được rồi đấy.

Tôi đợi một lúc cho đến khi Gran ngừng khóc hẳn.

Gran, anh chàng vừa mới ngừng khóc lúng túng nói.

[……Xin lỗi]

[Không, ổn mà]

Gran bắt đầu giải thích.

[Tôi đã nghe người gác cổng nói rằng có một gã gọi mình là Rakku tới tìm tôi. Nếu đó thực sự là cậu, thì cậu sẽ tới guild mạo hiểm giả sau đó, vậy nên tôi mới đợi ở đây]

[Xin lỗi vì đã gây rắc rối]

[Không, chẳng có rắc rối gì cả]

Vào lúc đó, trà và đồ ngọt được mang tới.

Tôi thử một ngụm của nó.

Thật tuyệt vời. Đó là hương vị của thức ăn lần đầu tiên sau 10 năm.

[…..Ngon quá]

[Tôi hiểu. Cậu lo liệu thức ăn thế nào khi ở trong đó?]

[Anh đây không ăn thứ gì cả]

[Tốt lắm, vẫn không chết]

[Yep]

Tôi kể với cậu ta về Drain Touch.

Cậu ấy lắng nghe bằng sự ngưỡng mộ, nhưng nhanh chóng hoảng hốt.

Cậu ấy lấy lên một miếng bánh ngọt.

[Cậu nói rằng cậu không ăn gì trong suốt 10 năm, phải không vậy?]

[Phải….]

[Không ăn bất kỳ thức ăn rắn nào sau từng ấy thứ thực sự không tốt cho cậu đâu?]

[Giờ nghe cậu nói điều đó, tới cũng đã nghe nói vài điều tương tự thế trước đây]

[Yeah, tớ sẽ lấy cho cậu ít cháo]

[Ổn thôi. Tớ không biết chính xác lý do, nhưng thực sự ngạc nhiên khi không có vấn đề nào cả]

Tôi cố thuyết phục Gran, nhưng cậu ấy hoàn toàn không đồng ý.

[Cậu đã vượt qua hết tất cả để sống sót, vậy nên rất rắc rối nếu cậu chết vì điều này đấy. Nếu cậu muốn thức ăn ngon, cậu có thể ăn bao nhiêu tùy thích từ bây giờ]

Nói điều đó, cậu ta bảo với người nhân viên mang cháo tới.

Tôi cảm thấy biết ơn rằng cậu ấy chăm sóc cho mình

Tuy nhiên, đồ ngọt phải nói thực sự xuất sắc, nên là thực sự khá xấu hổ.

Cho đến khi món cháo tới, tôi kể lại tất cả những sự kiện xảy ra trong không gian đó với Gran.

Nước ép được mạng tới thay vì là trà, thế là tôi uống hết.

[Nước ép thực sự rất ngon đấy]

[Đương nhiên rồi]

Sau khi thuật lại hết các sự kiện xảy ra, món cháo được mang tới.

Anh chàng mang cháo tới có một chiếc mặt nạ trên mặt. Anh ta nhìn thực sự rất là khả nghi.

[Oh, cậu cuối cùng cũng tới. Eric. Rakku trở lại đây]

[Ooh, Rakku! Thực sự là cậu rồi!]

Anh chàng đó cởi chiếc mặt nạ ra. Không nhầm vào đâu được đây chính là Anh hùng Eric.

---------------------------------------------

Đôi lời của tác giả:

Có vẻ như Anh hùng đã chạy tới.

Nếu bạn nghĩ rằng câu truyện hấp dẫn hoặc thú vị hay nếu bạn cảm thấy muốn đọc nhiều hơn, xin hãy đánh giá và bookmark lại. Tôi thực sự rất biết ơn.

Tôi sẽ rất biết ơn nếu bạn cũng để lại ấn tượng và bình luận của mình.

Củng cố thêm nghi ngờ