“Shia, cho hai chân Irina ra đằng trước.”
Trước khi nghe ả nói chuyện, tôi ra lệnh cho Nữ kiếm sĩ trẻ tuổi cũng là [Kẻ phụ thuộc].
“Vâng, thưa ngài Chrome.”
Shia gật đầu và ép Irina ngồi giãn hai chân ra phía trước.
Phải chuẩn bị cho hình phạt đầu tiên.
“Ta không nhiều kiên nhẫn đâu. Nói.”
“... Cấm thuật [Xiềng xích bóng tối]. Phép ấy sẽ hấp thụ hận thù và tuyệt vọng của đối tượng để sinh ra [Bóng tối]. Và tận dụng [Bóng tối] vừa được sinh ra đó để sinh ra [Ánh sáng] ban cho người khác.”
“Thế bắt ta sinh ra [Bóng tối], nhờ đó có được [Ánh sáng] rồi quăng cho thằng Yuno… đúng thế chứ hả?”
“Vâng, ông Valery đã giải thích như vậy.”
Irina trả lời.
“Để khiến anh tuyệt bọng hơn, ừm, em đã cầu hôn anh… nhờ đó, [Bóng tối] của anh sẽ sâu thẳm hơn…”
Hình như đã biết biện bạch chỉ khiến tôi giận hơn nên Irina khai báo thẳng thắn hơn dự đoán.
“Còn lý do chọn anh là do ông Valery và Yuno quyết định. Em không hỏi rõ nữa.”
Nói cách khác, muốn biết thì phải hỏi Yuno hoặc Valery nhỉ.
Tất nhiên thật ra Irina cũng biết, chỉ là đang giấu đi thôi.
Mà sao cũng được.
“Câu hỏi tiếp theo.”
Tôi đưa ra cho Irina một câu hỏi nữa -- bản thân tôi muốn biết về câu này hơn.
“Em đã muốn phải bội ta ngay từ ban đầu rồi sao?”
“...! K, Không! Em đã thật lòng yêu anh.”
“Yêu đến mức đêm cầu hôn với ta đã sang phòng Yuno ôm ấp?”
“Thật mà, em đã rất yêu anh.”
Irina ủ rũ nức nở.
“Nhưng, em có ước mơ. Em không muốn kết thúc ở Tu sĩ hạng nhất -- phải trở nên vĩ đại hơn nữa. em muốn trở thành Thánh nữ được con cháu đời đời biết đến.”
“... Ờ.”
“Ban đầu chỉ là nguyện vọng nhỏ nhoi thôi. Nhưng, em không để ý nó đã thành dã tâm từ lúc nào. Đến mức bản thân cũng không thể kìm nén.”
Irina tiếp tục nói.
“Trong thời các Tổ đội Anh hùng cạnh tranh với nhau, dã tâm đó đã lớn vượt mức kiểm soát. Điều đó khiến em chỉ nghĩ đến việc giúp Anh hùng Yuno đoạt được [Ánh sáng].”
“Thế nên -- mày nhảy sang theo thằng đó.”
“Chỉ là, ưm… chỉ là nhất thời thôi!”
Irina hét lớn.
“Thế vứt bỏ ta và đi theo Yuno chỉ là lầm lỡ?”
“Đ, Đúng vậy! Em thật sự chỉ yêu mình anh thôi! Dù dã tâm có lớn nhưng em biết trao thân cho người khác là sai. Giờ em rất hối hận. Trong tim em chỉ mỗi mình--”
Tôi không chờ nó nói hết câu, liền bước lên một bước ngắn.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Tiếng thét ầm ĩ như súc vật thốt ra khỏi mồm Irina.
Chân nó đã vào phạm vi của [Sát thương chuẩn] nên bị ăn mòn, máu tươi chảy xối xả.
Mặc dù tôi không có ý định giết chết nó, nhưng vẫn có thể gây thương tích lên một phần cơ thể như thế này.
-- Tôi, đã luyện tập cách dùng kỹ năng này suốt hai năm qua.
Sát thương và phạm vi là cố định thế nên phải học cách nắm bắt từng ly một để hạn chế, chỉ gây sát thương lên một phần.
Tất cả đều vì khoảnh khắc này.
9999 sát thương dư sức làm cặp cẳng đó không thể dùng được nữa.
“Tiếp theo là tay. Shia.”
“Vâng, thưa ngài Chrome.”
Shia nghe theo mệnh lệnh của tôi, đẩy hai tay Irina về phía trước.
“Đừng, đừng… xin anh… Đừng màààà…..”
Irina hét lên nhưng tôi lẫn Shia đều không quan tâm.
“Tên đàn ông hồi nãy là ai? Mày cũng lầm lỡ với hắm à?”
“Ch, chuyện đó… hắn đã cố xâm phạm em! Đánh thuốc em và định làm -- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Lần này là tay.
Giờ coi như tứ chi Irina đã chết.
“Ar… hức… Chrome... e…”
“Ai cũng biết nói dối là không tốt, Irina ạ.”
Tôi đánh ánh mắt xem thường xuống Thánh nữ.
“Rốt cuộc là, trong lòng mày chỉ toàn là toan tính. Muốn cái gì là lợi dụng hết người này người nọ để đạt được--”
Sao tôi lại yêu con đàn bà này được nhỉ.
Không, cô gái yêu tôi hồi đó, đâu phải thứ này.
Ban đầu tôi còn nghĩ vậy cơ.
Rằng, tình yêu trao cho tôi lúc đầu không phải dối trá.
Cảm xúc muốn tin tưởng cô ấy vẫn đang ẩn trong sâu thẳm tâm hồn.
Dù nuối tiếc nhưng vẫn là những cảm tình quan trọng đối với tôi --
Cơ mà nó lừa tôi được tới mức đó sao.
Thật thật, giả giả, giờ đố trời mà biết được.
Và chắc chắn sẽ mãi mãi là bí ẩn.
-- Mà, cũng chẳng muốn biết.
Tôi cảm thấy nỗi luyến tiếc đu bám trước giờ đang dần tan theo sự thật.
Nhìn xuống Irina đang tràn ngập trong máu và đau đớn, tôi cảm thấy lòng mình đã tỉnh ngộ.
“Kh, không, đừng giết em! Đừng giết emmmmmmm!”
Irina hét lên.
Quả nhiên đến Thánh nữ cũng không thể trì hoãn thêm nữa nhỉ.
Giờ đã lộ rõ bản tính và hét cầu xin tha mạng.
Ahaha, hét thêm nữa đi.
Khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lèm đó thật kinh khủng mà.
“Mình lại trở về như xưa đi anh? Chỉ cần anh muốn, em sẽ nguyện hiến dâng cơ thể này! Tiền nữa… Em giờ đã là Tư tế cấp cao rồi, anh muốn bao nhiêu cũng được! Nhé? Anh cũng còn tha thiết em đúng không? Em tốt hơn đứa con gái này nhiều mà? Cả mặt mũi, lẫn cơ thể --”
“An tâm đi, Irina. Anh không định giết em đâu.”
Tôi mỉm cười.
Giận dữ, thù hận không phai đi chút nào.
Ngay cả lúc này trong thâm tâm vẫn đang rực cháy ngọn lửa kích động.
Nhưng dù vậy tôi vẫn đủ bình tĩnh để nhận thức được.
“Chẳng phải mình đã từng là người yêu sao, Irina.”
Tôi tuyên bố một câu hết sức trơ trẽn.
“Chrome… cám ơn anh.”
Biểu cảm của Irina thả lỏng ra.
Nhưng chắc chắn ả không thẳng thắn tin lời tôi đâu.
Nhưng tứ chi đã cụt, sức kháng cự bằng không, tình cảnh hiện giờ khiến ả chỉ còn cách ngả theo những gì tôi nói.
Để cố không làm tôi phật lòng.
Nhưng -- tiếc quá, Irina à.
Dù mày có đem bản mặt nào ra thì mọi chuyện cũng đã được quyết định từ lâu rồi.
Bước cuối cùng trong hành trình báo thù mày.
Giờ, là lúc tiến hành.