Bác Asa: Chúc mừng năm mới. Năm nay cũng mong các bạn ủng hộ. (25/1/2020)
Yomi ké câu: Chúc hết tết Sô cô la vui vẻ (24/4/2020)
---
“Có sao không, Shia.”
Tôi hỏi.
Trên áo giáp cô bị cháy đen và trầy xước vài chỗ do những đòn tấn công của quái vật.
Máu đang chảy nhỏ nhọt từ tay trái.
“Em bị thương một chút nhưng vẫn ổn ạ. Cám ơn ngài đã cứu, ngài Chrome.”
“Không sao là tốt rồi.”
Tôi nói và chuyển ánh nhìn sang cô gái đang run rẩy sau lưng Shia.
Tuổi tác chắc tầm xấp xỉ Shia, khoảng nửa sau tuổi niên thiếu.
Mái tóc màu xanh dài ngang vai cùng cặp mắt to tròn để lại ấn tượng đáng yêu.
Trên người mặc một bộ váy có màu chủ đạo là xanh dương và trắng cộng với băng rôn trắng.
Nhìn trông giống đồ Hầu gái trong mấy nhà quý tộc.
“Không được, đừng lại gần đây…”
Cô gái xanh xao mặt mày dần bước lùi lại.
“Sao thế?”
Tôi hỏi, thế nhưng cô hầu gái nhỏ chỉ lắc đầu qua lại.
“Chắc không phải bị ngài làm sợ đâu nhỉ?”
Không hiểu sao Shia lại nhìn tôi bằng cặp mắt khép hờ.
“Ngài Chrome tỏa ra bầu không khí đáng ngờ lắm.”
“Vậy à?”
“Kiểu nhìn phát biết tội phạm ấy.”
Ừ thì tôi có sức mạnh [Bóng tối] nên tỏa ra bầu không khí như thế cũng không lạ.
Cơ mà,
“... Lâu lâu em nói mấy lời xúc phạm lắm đấy.”
“Xin lỗi ngài.”
Shia nói thế và cười đùa giỡn.
Cô ấy gần đây đôi khi lại có biểu cảm như thế này.
Nụ cười ra dáng thiếu nữ rất hợp với độ tuổi mười bảy.
Sau cái chết của Riot, kẻ thù của chị mình, có lẽ nội tâm của Shia đã thay đổi từng chút một theo thời gian.
Chắc sẽ theo hướng tốt hơn.
Tất nhiên để quên đi nỗi buồn và phẫn nộ thì cần tốn thêm nhiều thời gian nữa.
Hoặc có thể ngày đó sẽ không bao giờ đến.
Tôi cũng vậy, không biết sau khi phục thù xong và trong tương lại có thể mỉm cười được như thế này hay không.
“A, à không, ừm, không phải sợ… ừm, ừ… chàng trai đằng đó có hơi đáng sợ thật. Do có hào quang lạ lắm.”
Đến cô gái đối diện cũng nói vậy luôn rồi.
“Thấy chưa, em bảo rồi mà.”
Không hiểu tại sao Shia lại ưỡn ngực tỏ vẻ đắc ý.
“Tự hào cái gì.”
“Fufu.”
Shia mỉm cười.
“Ở gần em chỉ rước bất hạnh thôi, nên…”
Cô gái nhìn chúng tôi và thở dài sầu thảm.
“Cái gì?”
“Do em -- thu hút Ma thú…”
[Mùi hương bóng tối]
Thuật thức đó sẽ khắc Ấn chương lên người đối tượng và tỏa ra mùi hương chiêu dụ tà khí.
Cô gái tự giới thiệu là Yurin, dân của một ngôi làng gần đây.
Vài tuần trước, cô đã bị tay sai của một Pháp sư nào đó bắt cóc.
Và rồi bị đem làm vật thí nghiệm, bị khắc Ấn chương đã kể lên người.
Sau khi tìm được sơ hở đã chạy thoát khỏi đó, nhưng mùi hương sẽ mạnh hơn vào ban đêm nên bị quái vật đuổi theo nhiều hơn lúc đầu.
Cho đến giờ, cô đã bị ép đi làm thí nghiệm ở bên ngoài và hại biết bao nhiêu người dân vô tội.
Phải mang trên người lời nguyền đó, bản thân cô biết đi ra ngoài một mình chính là hành động tự sát.
“Cô -- lẽ nào muốn đi ra ngoài để bị Ma thú tấn công và giết chết sao?”
Do tự nhận thức được những gì đã gây ra.
“Tôi, sợ…”
Yurin không khẳng định cũng không phủ nhận câu hỏi của tôi.
“Tôi…”
Xem ra không muốn nói nhiều hơn, đôi mắt tròn xoe long lanh và từng giọt nước mắt lăn trên cặp má.
“Tôi sợ. Lời nguyền trên người mình. Những người mình đã lỡ hại chết. Tên Pháp sư bình thản khi dùng mấy thuật đáng sợ đó… tất cả, rất đáng sợ… hức.”
“[Tên pháp sư đó]... sao”
Tôi lẩm bẩm.
Mà, khalachackeo, là [Hắn] rồi.
“Rước bất hạnh hồi nãy cô nói là vụ thu hút quái vật ấy hả.”
“Vâng. Thế nên, xin hãy tránh xa tôi ra.”
Chà, nếu chỉ vậy thì chẳng đáng lo ngại.
“Đừng lo. Kĩ năng của ta sẽ tiêu diệt hết mọi kẻ địch đến gần.”
Tôi giải thích cho Yurin.
“Nãy thấy rồi đúng không. Con Golem đột nhiên biến mất."
“Nh, nhưng…”
Xem ra vẫn còn lo.
“An tâm đi, Yurin. Tui và ngài Chrome đây sẽ cứu bạn. Sức mạnh của ngài là thật đó.”
Shia nói đỡ.
Lời nói của người đồng giới, và có lẽ cả cùng tuổi nữa, giúp cho sắc mặt Yurin thả lỏng hơn.
“A, có hơi trễ nhưng… cám ơn vì đã cứu tôi.”
Yurin cúi đầu sâu.
“Thế, [Tên pháp sư] đã đặt Thuật nguyền rủa lên cô, là ai?”
Tôi hỏi thẳng trọng tâm.
Mặc dù đã đoán trước nhưng tôi muốn nghe từ chính nạn nhân.
“...!”
Mặt Yurin cau lại.
“Không, chuyện đó--”
“Nói ra sẽ bị giết, sao?”
“... Vâng.”
“Nhưng, dù nói hay không thì cứ để yên thế này, cô cũng sẽ chết thôi. Chết trong sợ hãi hoặc bị quái vật tấn công.”
Yurin căng thẳng nuốt ực một hơi.
“Không làm gì thì giờ coi như cô không còn tương lai. Muốn tìm đường sống thì kể hết mọi chuyện ra và tìm sự giúp đỡ. Sau đó tìm ra chân tướng nguyên nhân và giải quyết--”
Tôi nhìn thẳng vào Yurin.
Mặt đối mặt.
“Cô, phải chiến đấu.”
Không gian lặng như tờ.
Không lâu sau, Yurin hít một hơi thật sâu như để lên tinh thần.
“Người đã đặt Thuật thức lên tôi… là thành viên của nhóm Anh hùng, ngài Hiền giả Valery.”
Cô đã nói ra.
“Quả nhiên là hắn.”
Tôi đã điều tra ra Cơ sở nghiên cứu của Valery nằm ở vùng này.
Và nghe đến Thuật Nguyền rủa từ Yurin là tôi biết ngay kẻ nào.
Không xem con người là con người.
Vì truy tìm Ma thuật, bản thân sẽ lợi dụng mọi thứ có thể lợi dụng.
Như món dụng cụ xài một lần.
Đó là quan điểm của Valery.
Đơn giản nhưng khủng khiếp.
Mặc dù đơn giản -- mặc dù dứt khoát nhưng hắn mạnh và đáng sợ.
“Bọn ta đang định đến chỗ tên Valery đó đấy. Muốn đi cùng không, Yurin.”
“Hả?”
“Cô đã từng ở Cơ sở nghiên cứu của hắn rồi đúng không? Vậy nếu dẫn đường cho bọn ta thì tốt quá.”
Tôi nói với Yurin.
“Nếu đi đến đó, biết đâu có thể tìm được cách hóa giải Thuật thức. Cô cũng có lợi trong chuyện đó. Ta và Shia sẽ đảm bảo an toàn cho cô.”
“Hãy để cho chúng tôi. Tui sẽ bảo vệ Yurin mà.”
Shia cười thân thiện.
“Cơ sở nghiên cứu…”
Yurin nhìn xuống dưới bằng khuôn mặt trầm tư.
Khó lắm mới chạy thoát khỏi đó, giờ muốn quay lại phải cần cực kỳ nhiều dũng khí.
Và có lẽ cô đang nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu từ chối.
Còn về phía tôi, Cơ sở nghiên cứu của Valery chắc chắn sẽ có đặt nhiều bẫy Ma thuật, thế nên có người dẫn đường là cực kỳ tốt.
“-- Thật sự, tôi có thể quay về như cũ chứ?”
Yurin ngẩng mặt lên hỏi.
“Có khả năng. Nhưng, không gì là tuyệt đối.”
Tôi hơi lắc đầu.
Tại sao mình lại cho Yurin lựa chọn nhỉ.
Tôi tự hỏi bản thân.
Lẽ nào, tôi -- thấy bóng dáng của bản thân từ Yurin sao.
Giống như lúc Shia vậy.
Shia đã đứng lên chiến đấu vì mục tiêu [Phục thù] giống như tôi.
Yurin bị ép nhận Lời nguyền trái với mong muốn của bản thân.
Hoàn cảnh của tôi là tổng hợp lại từ Shia và Yurin.
Thế nên phần nào trong tim tôi đã nảy sinh.
Rằng, nếu có thể thì giúp ẻm đi.
“Nếu như hiện giờ thì… tôi không thể quay về cuộc sống như xưa nhỉ.”
Yurin rên rỉ như lẩm bẩm.
“Tôi, muốn gặp lại gia đình một lần nữa. Muốn gặp lại bạn thân một lần nữa… Mọi người trong làng… tôi muốn gặp…”
Những lời ấy, giữa chừng đã hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào.
“Thế dám đánh cược không, Yurin?”
Tôi đưa ra câu hỏi.
“Quay lại Cơ sở nghiên cứu cùng bọn ta và tìm cách hóa giải lời nguyền.”
Yurin ngước nhìn tôi bằng long lanh nước mắt.
Trầm ngâm một vài giây, cô đưa tay lên chùi sạch nước mắt và thẳng thắn đáp:
“-- Mong ngài giúp đỡ.”
Câu trả lời quyết đoán không chút do dự.